Mục lục
Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353: Cứ như vậy mà muốn rời đi sao




Cập nhật chương mới tại Vietwriter



“Ừm, có chuyện gì?"



Mạc Lâm Kiêu lười biếng thuận miệng hỏi.



Giờ phút này, anh đã ăn uống no căng, có người phụ nữ thơm ngọt ngồi ở bên cạnh, lại được cô tự tay cho uống thuốc, trong đầu cố gắng suy nghĩ phải làm như thế nào để cô đồng ý chuyện kết hôn này, cho nên lúc này Mạc Lâm Kiêu, môi hồng răng trắng, mắt sáng như nước, lười biếng nằm như ngọc quý, đẹp mắt cực kỳ.



Lâm Khiết Vy có chút không chịu được, hơi thất thần trong một cái chớp mắt.



"Em không phải là hiểu biết một chút y học cổ truyền sao? Cho nên liền dựa vào cái này, làm ăn buôn bán một chút, cũng là có liên quan tới y học cổ truyền."



Cô vắt hết óc lựa chọn từ ngữ, một bên cẩn thận quan sát thần sắc của anh.



Mạc Lâm Kiêu giống như cũng không để ý lắm, nhàn nhạt nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.



"Hôm nay vì thế, cái vụ buôn bán nhỏ kia của em có chút thu hoạch, kiếm được ít tiền."



Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu lông mày, đuôi mắt nâng lên. Lâm Khiết Vy căn bản là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, chột dạ hạ thấp mí mắt xuống, ấp a ấp úng nói:



"Lúc trước, bới vì em trai em cần chữa bệnh, cần dùng gấp tiền, em không có cách nào khác, chỉ có thể cùng anh ký hiệp ước, hiện tại em đã có tiền, cho nên em nghĩ đến việc đem hai mươi vạn kia trả lại cho anh..."

Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu, trong chốc lát như trở nên lạnh hơn, không vui cắt đứt cô, lạnh lẽo cứng rắn nói: "Anh không thiếu chút tiền này, nên không cần đến."



"Em biết anh không quan tâm đến chút tiền ấy, thế nhưng mà đạo lý thì không phải là như vậy, em.."



"Được rồi, anh còn có chút công vụ cần xử lý, em đừng quấy rầy đến anh."



Nói xong, Mạc Lâm Kiêu trực tiếp đứng lên, hướng về phía thư phòng đi vào.



", em còn chưa nói xong nữa mà"



Lâm Khiết Vy lo lắng đi theo anh, vội bắt lấy tay áo của anh "Hai mươi vạn này trả lại cho anh, cái hiệp nghị kia.."



Mạc Lâm Kiêu dùng sức đẩy cô tránh ra, đầu cũng không quay lại, trực tiếp tiến vào trong thư phòng, cạch một tiếng, nhanh chóng đóng cửa phòng.



Tay của Lâm Khiết Vy còn hơi dừng lại giữa không trung, sửng sốt một chút, không nhịn được thở dài.



"Làm sao cũng không để cho người ta nói xong nữa." Cô cũng đoán được muốn giải trừ phần hiệp nghị này thật không dễ dàng mà, nhưng cô cũng không nghĩ tới, Mạc Lâm Kiêu sẽ kháng cự như vậy.



Không được, chuyện này không nói rõ ràng, thì không xong. Cô đang nghĩ tý nữa tìm cái lý do gì, nhất định phải đi vào quấy rầy anh, cần phải cùng anh thảo luận một chút về chuyện giải trừ hiệp nghị này.



Mà Mạc Lâm Kiêu sau khi trốn vào thư phòng, ngồi bệt ở trên ghế salon, một tay tức giận nắm chặt đến phát run.



Cô vậy mà muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ sao! Hiện tại bọn họ hai người bọn họ có liên quan tới nhau, cũng chính là bởi vì phần hiệp nghị kia. Một khi giải trừ, cô liền cùng anh không còn liên quan, cô sắp rời đi khỏi căn nhà này, sẽ không còn để anh ôm cô hộn cô nữa.



Mà cô đột nhiên như thế, về sau Tế Việt sẽ tìm đến cô nữa. Chẳng lẽ Tề Việt lại chịu bỏ qua cho cô sao?

Vẫn là như thế rồi, cô đột nhiên ghét bỏ anh già rồi.



Vô cùng sợ hãi như là bị những con sóng lớn cùng nhau đánh tới, đâm thẳng vào người anh, giống như chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hung hăng nắm chặt lấy tim anh, đem anh bao phủ bởi cảm giác khó chịu đến nghẹt thở. Lâm Khiết Vy mang trà Tam Bảo đã được pha cẩn thận đi vào thư phòng, gõ cửa một lần, bên trong đến nửa ngày vẫn không có tiếng đáp lại.



"Mạc tiên sinh, em cho người pha trà Tam Bảo này, em tiến vào nha."



Nói xong, Lâm Khiết Vy mở cửa, rồi đi vào.



Nhìn qua bên trong gian phòng, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đang ngồi ở trước bàn sách, xử lý công vụ trên máy tính, dáng ngồi rất nghiêm chỉnh, như một cảnh đẹp, vừa cao ngạo vừa nổi bật.



Lâm Khiết Vy đi đến bên cạnh anh, rót một chén trà Tam Bảo, đưa đến tay anh, cười híp mắt ôn nhu nói: "Vừa rồi khi uống thuốc Đông y, trong miệng anh chắc vẫn còn chút đắng đi, uống ngụm trà, cho giảm nhẹ"



Mạc Lâm Kiêu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn làm việc trên máy tính như cũ.



Lâm Khiết Vy biết là anh đang cố ý không để ý đến cô, thế là cô dùng móng tay, ấn vào bàn tay anh, thân thể Mạc Lâm Kiêu bỗng nhiên cứng đờ.



"Mạc Lâm Kiêu.."



Cô đứng ở bên cạnh anh, hơi xoay người, thổi nhẹ vào gò má của anh.



Mạc Lâm Kiêu thở dài trong lòng, bất đắc dĩ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn vào cô.



"Có việc gì vậy?"



Cô gật gật đầu: "Ừm, em có lời muốn nói"



"Nhưng anh không muốn nghe."





"Thật sự có chút lời nói, nhất định phải nói, không nói thì sẽ không rõ ràng được"

Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng, bàn tay trái hơi động nắm chặt lấy tay của cô, sau đó ôm eo của cô, kéo một cái kéo một cái, cô an vị ngồi ở trên đùi của anh.



Một cái tay của anh rất không thành thật đặt ở trên ngực của cô, cúi đầu, môi mỏng giống như dán lên trên môi của cô, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Thời điểm này, người phụ nữ của anh lại muốn tìm anh nói chuyện, chẳng lẽ lại là muốn câu dẫn sao? Hay là muốn ở chỗ này làm việc đấy?"



Tuy bây giờ hai người rất thân mật, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được, giờ phút này tâm tình của anh cực kỳ kém.



Người anh lạnh đến mức dọa người.



Cô cười khổ, một cái tay đẩy mặt của anh ra một chút: "Bất luận cái tư thế gì để nói chuyện, coi như anh đang nổi giận, có mấy lời em cũng nhất định phải nói. Mạc Lâm Kiêu, hai mươi vạn này em phải trả lại cho anh, em nghĩ chúng ta nên giải trừ hiệp nghị tình nhân, có được hay không?"



"Đi ra ngoài."



Anh dứt khoát trả lời.



Lâm Khiết Vy ngoài ý muốn giương mắt lên nhìn anh, mặt mày anh đầy thâm trầm, căn bản không thể đoán ra tâm tư của anh.



Anh ôm eo của cô, mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hiệp định kết hôn, đập vào trên mặt bàn nói: "Một phần đổi một phần."



"Anh đang có ý tứ gì?"



"Giải trừ hiệp nghị tình nhân thì có thể, nhưng trước tiên phải đem hiệp nghị kết hôn ký đã"



Lâm Khiết Vy trợn mắt há mồm: "Không thể như thế được, cái này là hai việc khác nhau, không thể ghép vào nhau được"



"Anh đang ở chỗ này, nhất định chỉ có thể như vậy. Hoặc là, còn có thể đổi một phương thức khác đó chính là, anh có thể cho em một phần hiệp định bổ sung thêm nữa, một khi hai chúng ta lãnh giấy hôn thú, thì hiệp định trước đó liền tự động hết hiệu lực.



Lâm Khiết Vy: "..."

Cái này không phải là cùng một ý sao !



"Mạc Lâm Kiêu, anh có thể nói đạo lý hay không vậy?"



"Ha ha. Anh cười khẽ hai tiếng: "Nếu như anh không nói đạo lý, không cho em sinh được đứa bé, thì cũng đừng nghĩ đến việc giải trừ hiệp nghị."



A!



Lâm Khiết Vy kinh ngạc mở to mắt, tự dưng giống như muốn nổi nóng lên.



"Đây cũng không phải là việc anh có thể tính toán, ngày mai em sẽ đi hỏi ý kiến luật sư một chút."



Mạc Lâm Kiêu đáy mắt như bốc hỏa, một tay giữ chặt lấy eo của cô: "Em cứ như vậy mà muốn rời khỏi anh sao?"



Câu nói kế tiếp anh không dám nói ra: Rời khỏi anh, em đây là muốn đi đến bên người nào?



"Loại quan hệ này của hai chúng ta cũng không phải hay ho gì, đương nhiên, cái này đối với em mà nói thì không tốt, cho nên em muốn khôi phục lại quỹ đạo bình thường, chẳng lẽ cái này là sai sao?"



Mạc Lâm Kiêu bóp huyệt Thái Dương đang nhảy loạn lên, đẩy cô ra rồi nói: "Được rồi, chuyện này không cần phải nói nữa, anh sẽ không đồng ý đâu."



Nói xong, anh lạnh mặt nhanh chóng đi ra ngoài.



"Ai, làm sao lại ngu xuẩn đến mất khôn như vậy cơ chứ?" Lâm Khiết Vy tức giận đến mức dậm chân một cái. Gió mát nhè nhẹ.



Mạc Lâm Kiêu thở hồng hộc đi vào bên trong vườn cây cảnh. Nam Cung Hào nhận được tin tức, chạy thật nhanh tới đây, dây dưa nửa ngày, cuối cùng cũng hỏi được rõ ràng chuyện gì mới xảy ra.



Nam Cung Hào ngẫm nghĩ một hồi, cười nói: "Không muốn giải trừ hiệp nghị, kỳ thật cái này cũng không khó để xử lý.



"Ừm? Cậu có cách gì sao?"



Mạc Lâm Kiêu dừng đi bộ, nghiêm túc nhìn vào anh. "Ha ha, để cô ấy thiếu nợ cậu càng nhiều, nhiều đến mức cả một đời cũng không hết, cô ấy không phải rất ngay thẳng sao." Chỉ có như vậy, Lâm Khiết Vy mới có thể an phận làm thuốc giải cho anh mà thôi.



Trong mắt Mạc Lâm Kiêu trong giây lát như lóe lên hào quang: "Tính ra cậu cũng còn có chút tác dụng"



Lâm Khiết Vy ở trong phòng ngủ cầm một quyển sách nghiên cứu thuốc đọc hết, vừa mới mệt mỏi mà thiếp đi một lát.



Sáng sớm hôm sau, cô bị điện thoại của Hứa Tịnh đánh thức.



"Khiết Vy, tớ đang ở cổng trường học chờ cậu, tuyệt đối đừng tới chậm, nhanh lên hôm nay tớ ăn mặc rất xinh đẹp đấy, ha ha, cậu đừng kéo tớ xuống đấy!"



Lâm Khiết Vy vỗ vỗ đầu, lúc này mới nghĩ ra, hôm nay là ngày lễ lớn kỷ niệm thành lập trường, cô và Mạc Lâm Kiêu đều muốn đi đến thăm.



Cập nhật chương mới tại Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK