Mục lục
Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64: Ngủ với tôi một lần, tôi sẽ giúp trả tiền




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net



“Cô có số tiền này không? Là một tỷ không trăm năm mươi triệu đó! Cô



cảm thấy nhà họ Lâm có thể cho cô hả?"



Lâm Khiết Vy khinh thường nhìn thoáng qua anh ta.



"Tôi có số tiền này hay không, không cần anh hỏi đến, đây là chuyện của cá nhân tôi, tôi tự có tính toán riêng của mình, mời anh tránh ra, tôi phải đi." Lâm Khiết Vy nhanh chóng đi qua, ngay cả một giây chần chờ cũng không có.



Tạ Nguyên Thần thầm mắng một câu, bước nhanh đi theo, từ phía sau túm lấy cổ tay của Lâm Khiết Vy, kéo mạnh cô về phía sau.



Lâm Khiết Vy kêu lên một tiếng, bị Tạ Nguyên Thần ôm vào trong ngực. Lâm Khiết Vy dùng sức tránh thoát, Tạ Nguyên Thần ôm chặt cô vào trong ngực, anh ta cúi đầu xuống, nhanh chóng nói. "Lâm Khiết Vy, nếu như cô muốn cứu em trai mình thì tôi có cách, một tỷ không trăm năm mươi triệu kia, tôi cho cô, chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ lập tức trả một tỷ không trăm năm mươi triệu tiền viện phí kia cho cô."



Lâm Khiết Vy đẩy mạnh Tạ Nguyên Thần ra, nhổ một bãi nước bọt về phía anh ta, trên mặt đều là khinh thường.



“Hừ, cút xa tôi ra, trong mắt tôi, anh chỉ là một kẻ bỏ đi mà thôi, cho dù tôi có nghèo đói đến mấy cũng không tìm anh."



Sau khi nói xong, Lâm Khiết Vy sợ Tạ Nguyên Thần lại tiếp tục dây dưa, cô nhanh chóng bỏ chạy.



Tạ Nguyên Thần một bụng lửa giận, nhìn về phía bóng lưng Lâm Khiết Vy, không cam lòng quát.



"Đừng nói sớm như thế chứ, tôi đã chuẩn bị xong tiền rồi, tôi sẽ chờ cô đổi ý, nghĩ cho kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi chờ cô!"



Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không cho cô một tỷ không trăm năm mươi triệu, trước đó Lâm Thúy Lan đã nói với anh ta, ông cụ nhà họ Lâm vô cùng chán ghét hai chị em Lâm Khiết Vy, ông ta cảm thấy cả hai người bọn họ đều là kẻ rác rưởi, vô dụng, không thể đem lại bất kỳ lợi ích hay tác dụng nào với nhà họ Lâm, ông ta chỉ muốn tống cổ hai chị em bọn họ ra khỏi nhà họ Lâm mà thôi, sao có thể bỏ ra số tiền viện phí một tỷ không trăm năm mươi triệu kia chứ? Về phần Lâm Hoàng Văn, tiền của ông ta cũng là hữu hạn, hơn nữa ông ta là kẻ vô cùng sợ vợ, quyền kinh tế đều nằm trong tay vợ của ông ta là Trần Xuân Liễu, một tỷ không trăm năm mươi triệu không phải là con số nhỏ, Trần Xuân Liễu này nỡ lòng bỏ ra hả? Loại bệnh nặng như của Lâm Liên Hoài, trong phòng chăm sóc đặc biệt một ngày, có khi tiền viện phí lên tên cả ba trăm năm mươi triệu một ngày, tính mạng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Khiết Vy lấy gì mà chống đỡ chứ? Anh ta không cần vội, anh ta có thể chờ được,Lâm Khiết Vy này sớm muộn gì cũng đến tìm anh ta. Trên mặt Tạ Nguyên Thần lướt qua nụ cười gian vô cùng đắc ý, làm động tác hôn gió với bóng lưng của Lâm Khiết Vy, mang theo một đầu tưởng tượng đến những hình ảnh dâm tà, lên chiếc xe sang trọng của anh ta.



Tài xế dùng điện thoại di động quay video và chụp ảnh, sau đó lái xe đi theo, dừng ở trạm xe bus, hạ cửa kính xe xuống.



"Cô Vy."



Lâm Khiết Vy còn đang thất thần, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô giật nảy mình, nhìn thấy chiếc xe xịn kia và gương mặt của tài xế, lúc này cô mới nhớ ra, trời đất ơi, cô quên mất là mình phải về biệt thự Mạc Vũ rồi.



Nhiều người đứng chờ ở trạm xe bus đều tò mò nhìn cô, Lâm Khiết Vy lên xe trong tầm mắt nóng rực của mọi người, xe hơi vững vàng rời đi.



Đám người ở trạm xe bus không ngừng cảm thán.



Quả nhiên dáng dấp quyết định vận mệnh, cô gái xinh đẹp đều có giấc mộng công chúa, nhìn đi, người ta được xe sang trọng đưa đón.



Trên xe, Lâm Khiết Vy do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định nói với tài xế.



"Làm phiền anh qua hẻm Dương Thụ.”



"Vâng." Tài xế nhìn thẳng về phía trước, giống như một người máy được huấn luyện nghiêm chỉnh, đi thẳng đến khu nhà cũ của nhà họ Lâm ở hẻm Dương Thụ.



Xe sang dừng ở trước đầu hẻm, cùng với kiến trúc cổ ở nơi này tạo thành một chênh lệch rõ ràng, Lâm Khiết Vy hơi chần chừ một lúc, sau đó nói với tài xế một câu.



"Anh chờ tôi một lát, tôi đi một lúc sẽ quay lại ngay."



Tài xế gật đầu, tỏ vẻ đã biết.



Lâm Khiết Vy xuống xe, bước chân nặng nề đi về phía khu nhà cũ nhà họ



Lâm.










Một tỷ không trăm năm mươi triệu tiền viện phí kia, cô vẫn dự định nhờ ông nội giúp đỡ, xem như nể mặt năm đó bố cô đã gây dựng được nhiều cơ nghiệp cho nhà họ Lâm như thế, vào thời điểm quan trọng, có phải bọn họ nên ra tay cứu giúp tính mạng của Lâm Liên Hoài?



Lâm Hồng Đức đạp xe từ bên trong nhà đi ra, nhìn thấy Lâm Khiết Vy ở phía đối diện, anh ta lập tức lộ ra dáng vẻ khinh thường.



"Ông nội đang gọi cô về để hỏi tội đấy, cô ăn gan hùm mật gấu hả? Lại dám đánh Lâm Thúy Lan, bác gái đang khóc lóc kể lể trước mặt ông nội đấy!"



Lâm Hồng Đức không ngừng châm chọc, sau đó đạp xe rời đi.



Bước chân của Lâm Khiết Vy hơi cứng lại, trong lòng giật thót.



Vốn dĩ ông nội đã thiên vị Lâm Thúy Lan, bác gái cả là loại người cố tình gây sự, một nhân vật khó chơi, nếu như bác gái cả đi đến nói xấu cô với ông nội, đoán chừng chẳng những ông nội không cho cô tiền mà còn nhờ đám người kia bắt cô ở lại nhà, nghiêm khắc trừng phạt cô.



Nghĩ đến đau đớn khi lần trước chịu gia pháp, trong lòng Lâm Khiết Vy không rét mà run. Chuyện cô bị đánh không quan trọng, quan trọng là chậm trễ đến việc điều trị của em trai, em trai cô còn đang ở bệnh viện chở một tỷ không trăm năm mươi triệu tiền viện phí, cô không thể tự mình đưa đến cửa cho người ta bắt như vậy được, nghĩ đến thời gian quý giá, cô chỉ có thời gian ba ngày để chuẩn bị tiền, cô không thể chậm trễ. Nghĩ như thế, Lâm Khiết Vy vội vàng quay người đi về, vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra khóa máy, như thế, cho dù ông nội có gọi điện cũng không thể tìm được cô.



"Bác tài, nhanh lên, về biệt thự Mạc Vũ." Lâm Khiết Vy vội vàng lên xe, từ lúc cô xuống xe đến khi quay lại còn chưa đến ba phút, tài xế hơi sững sờ, nhưng cũng không nhiều lời, lái thẳng đi.



Mạc Lâm Kiêu xử lý chuyện ở Tiêu Dao Quán một lần, tâm trạng u ám về biệt thự Mạc Vũ.



Nhìn thấy gương mặt giả bộ thành thật của Mạc Lâm Dương, tâm trạng của anh luôn không tốt. Nếu như Mạc Lâm Dương thật sự trung thực thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta chính là một kẻ không an phận, lén lút làm mấy động tác nhỏ, còn mơ tưởng hão huyền đến việc mưu hại tính mạng của anh.



Nếu như không phải nể mặt là họ hàng thân thiết, năm đó bố anh ta đã cứu mạng anh, ít nhất Mạc Lâm Dương cũng phải chết tám lần rồi.



Trở lại căn biệt thự Mạc Vũ lớn như thế, phát hiện Lâm Khiết Vy rời đi từ sáng sớm, thế mà một đi không trở lại, đến nay còn chưa về.



Mang theo một gương mặt lạnh lùng cách xa người nghìn dặm, đi thằng đến phòng sách, đóng sập cửa lại, dọa cho tất cả người hầu đều phải lùi lại.



Tâm trạng của cậu chủ Mạc Lâm Kiêu lại không tốt,



Vốn dĩ định chợp mắt một lúc trên chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc, nhưng lại bị Trần Kiệt quấy nhiễu.



Mạc Lâm Kiêu chẳng buồn mở mắt ra, đặt một tay lên trán, nằm nghiêng người trên giường nhỏ, giống như một mỹ nhân đang ngủ. Trần Kiệt lo lắng báo cáo.



"Vừa rồi tôi nhận được tin tức, nói là sau khi Mạc Lâm Dương rời khỏi Tiêu Dao Quán đã đi thẳng đến bệnh viện Nhân Ái!"



Lông mày của Mạc Lâm Kiêu hơi giật giật, nhưng không mở mắt ra, giống như không nghe được, nhưng trong lòng lại giống như sóng biển cuộn trào, lại là Mạc Lâm Dương, bệnh viện Nhân Ái, Lâm Khiết Vy, cô và Mạc Lâm Dương qua lại với tần suất dày đặc như thế, một ngày không gặp như cách ba năm, đúng không.



Trần Kiệt bực bội lẩm bẩm.



"Tôi sợ lần trước để cho người phụ nữ kia làm thí nghiệm sẽ khiến cô ta nghi ngờ, ngộ nhỡ cô ta đoán ra được chuyện anh bị trúng độc, sau đó nói cho Mạc Lâm Dương biết, vậy thì chúng ta xong đời."



Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu hờ hững.



"Tôi đã biết, ra ngoài đi."



Trần Kiệt còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu, anh ta đành phải đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, đi ra khỏi phòng sách, đồng thời đóng cửa lại.



Nam Cung Hào ngồi ở trong phòng khách xem tivi, anh ta sống ở tòa nhà bên cạnh, chiếm cứ nguyên một tầng, tất cả đều bị anh ta giày xéo thành một bãi rác, anh ta rất thích mua sắm qua truyền hình, nhìn thấy người ta bán gì đều vội vàng mua, vì thế trong nhà chẳng khác gì sạp hàng via hè, tất cả đều là đồng hàng mua từ trên tivi.



Không đúng ư, anh ta nhìn thấy người ta bán đồng hồ tình nhân, chuẩn bị xuống tay mua nó.



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK