Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Lâm Khiết Vy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao đám bảo vệ canh gác đều biến mất hết thế? Trong hành lang biệt thự to như vậy, vậy mà chỉ còn lẻ loi mình cô rồi!
Vừa rồi khi Trần Kiệt đi qua người cô, không chỉ hừ lạnh với cô một tiếng, còn cố ý lớn tiếng nói cái gì mà tương lai có một ngày cô sẽ bị lạnh nhạt rồi. Là nói cô sắp bị lạnh nhạt sao? Tạm thời cô không biết vì sao tương lai sẽ bị lạnh nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận được, tối nay cô sẽ bị đông lạnh! Đông lạnh tới mức hoàn toàn lạnh lẽo!
Đột nhiên đôi mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, nghĩ ra được một biện pháp tốt. Cô có thể lặng lẽ đi vào biệt thự, trà trộn vào phòng ngủ của mình, lại cởi chiếc váy này ra, sau đó ném váy từ trên cửa sổ xuống, làm bộ như cô cởi váy ở ngoài biệt thự mới vào nhà. Mệnh lệnh của Mạc Lâm Kiêu là chết, mà cô là người sống, con người phải luôn học cách thích nghi với mọi thứ.
Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy dự đoán lúc này không còn sớm nữa, hẳn là Mạc Lâm Kiêu đi tắm rồi, cô cố gắng di chuyển hai chân mềm nhũn, khó khăn leo lên hai bậc thềm dưới hiên cửa.
Đột nhiên ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao to, đứng nghiêng người dựa vào cửa, quần áo mặc ở nhà được anh mặc giống như đồ của thần tiên, hai tay cho vào trong túi, tỏa ra lười biếng. Lên bạc them deu phải lao lực như vậy à? Người nào đó lười biếng mở miệng.
Lâm Khiết Vy không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: “Cũng không hẳn, chân giống như không phải của mình, mệt, mệt... Muốn chết..
Lúc nói xong lời cuối cùng cô mới giật mình hiểu được, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa, chỉ thấy anh cười mà như không cười, thần thái có thể mê chết tất cả phụ nữ, nhưng môi mỏng khẽ mở, nói ra những lời có thể tức chết Lâm Khiết Vy.
"Váy xấu như vậy chưa cởi, còn vọng tưởng đục nước béo cò, lẻn vào trong nhà sao?”
Vẻ mặt Lâm Khiết Vy nịnh nọt cười nói: “Ha ha, anh Kiêu, anh xem tối nay lạnh như vậy, nếu tôi thật sự cởi cái váy xấu này ra, có lẽ sẽ đông lạnh bị bệnh mất. Tôi đông lạnh bị bệnh thì không sao, nhưng chúng ta cùng ở dưới một mái hiên, rất dễ lây bệnh cho anh, anh kim chi ngọc diệp, tôi không thể gây tai họa cho anh được. Cho nên hay là thế này đi, tôi trở về phòng thay quần áo khác, sau đó lập tức ném chiếc váy này đi, như vậy có được không?”
"Không được." Anh quả quyết từ chối: “Một khi chiếc váy này tiến vào cánh cửa này, tôi cũng sẽ bị khí bẩn ảnh hưởng đến sức khỏe. Cô đã yêu tha thiết chiếc váy này như thế, không bằng ở bên ngoài cùng nó luôn, lấy trời làm chăn, đất làm đệm ngủ ở đây một đêm đi.”
Tươi cười trên mặt Lâm Khiết Vy lập tức cứng đờ, anh nói linh tinh gì thế, còn cái gì mà khí bẩn? Coi anh già mồm cãi láo kìa! Ở nơi này ngủ, cô dám cam đoan nửa đêm cô sẽ phải đi cấp cứu.
Lúc này từ bờ biển đột nhiên có cơn gió to thổi tới, thổi mái tóc Lâm Khiết Vy lên cao, lập tức lạnh tới mức khiến cô run lên.
Tuy Mạc Lâm Kiêu cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà, nhưng dương khí của anh quá thịnh, lại là người tập võ quanh năm, sức sống vô cùng thịnh vượng, căn bản không cảm thấy lạnh. Trái lại nở nụ cười tà khí, tới gần cô thêm vài bước: “Có muốn tiến vào nhà nghỉ ngơi không?”
"Muốn!" Đôi mắt Lâm Khiết Vy tỏa ra khát vọng.
"Vậy thì ngoan ngoãn cởi váy ra” Giọng nói của anh mang theo mị lực mê hoặc, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, cúi đầu quan sát cô.
Lâm Khiết Vy khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn người đàn ông tuấn tú như trích tiên, mím môi vô cùng khó xử nói: “Không được, cởi váy ở nơi này, tôi sẽ bị mọi người thấy hết mất, quá mất mặt, tôi không làm được.”
Anh cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Không ai nhìn thấy, tôi đuổi tất cả mọi người đi rồi, cởi váy ra, cô chỉ cho mình tôi xem.”
Lâm Khiết Vy ngây ngốc, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng. Chỉ cho mình anh xem, cũng cảm thấy mất mặt mà!
"Thôi, tôi vẫn nên dựa theo lời anh nói, lấy đất làm đệm, lấy trời làm chăn, ngủ ở bên ngoài một đêm đi!"
“Cô nói cái gì, không phải chỉ cởi váy thôi sao, có chỗ nào của cô mà tôi chưa từng thấy?"
Lâm Khiết Vy có chút không biết phải nói gì. Rốt cuộc là ai già mồm cãi láo, rõ ràng là anh già mồm cãi láo, cứ muốn níu chặt chiếc váy không rời, bản lĩnh đổi trắng thay đen của anh đúng là trâu.
"Tôi không vào nhà là được rồi chứ?”
“...” Anh cười lạnh nhạt, trong đôi mắt dao động ánh sáng âm u vô cùng nguy hiểm, nhìn chằm chằm cô, gắn từng tiếng nói: “Cô thích cái váy này như vậy
sao?”
Thà rằng ngủ ngoài đường, cũng không nỡ vứt nó! Chỉ vì chiếc váy này là trang phục tình nhân với quần áo của tên họ Hạ kia sao? Là anh ta tặng à? Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, trong lòng càng ngày càng buồn bực hơn.
Lâm Khiết Vy không ngốc, tiếp xúc với anh nhiều ngày như vậy, đã biết được ba bốn phần tính tình của anh, nhất là trạng thái trước khi anh phát hỏa, đã có chút cảm ứng được. Hiện giờ vừa thấy nụ cười vô cùng diễm lệ còn vô cùng nguy hiểm của anh, cô liền biết người này sắp tức giận rồi.
Không tức giận Mạc Lâm Kiêu đều đã dọa người như sứ giả địa ngục, càng đừng nói lúc tức giận, quả thực như hóa thân của Ma Đế hắc ám! Cô không có lá gan dám đi khiêu khích tức giận của anh.
Sinh mệnh đáng mến, bắt đầu từ lúc từ bỏ chiếc váy này.
Không phải chỉ là một bộ lễ phục thôi sao, đâu quan trọng như cái mạng nhỏ của cô?
Sau khi tính toán trong lòng xong, bạn học Lâm Khiết Vy lập tức có quyết định.
Đôi mắt to ngập nước cong thành hình trăng rằm, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, giọng nói cũng tràn ngập lấy lòng: “Cái váy xấu như thế, tôi đâu thích nó được! Mặc cả một buổi tối, tôi đã sớm mặc đủ rồi, thật đó, đã sớm muốn cởi ra! Anh Kiêu nói đúng, sao có thể mặc chiếc váy này vào nhà được, ảnh hưởng tới bầu không khí trong lành trong nhà”
Lệ khí trên mặt Mạc Lâm Kiêu tản đi một chút, lông mày hơi nhướng lên, nhìn cô với vẻ đầy hứng thú.
Đôi mắt của Lâm Khiết Vy khẽ đảo, quả nhiên là không thấy một bóng người nào, cởi thì cởi, cô coi như đang ở bể bơi! Giống như lời Mạc Lâm Kiêu nói, hai bọn họ đều từng ngủ với nhau rồi, tuy buổi tối ấy cô không có trí nhớ gì, nhưng anh tỉnh táo, quả thật là từ trên xuống dưới cô đã bị người ta nhìn sạch, ở trong phòng nhìn, có khác gì ở bên ngoài nhìn? Cô không tin, ở nơi này cho Mạc Lâm Kiêu nhìn vài lần, anh có thể nhìn ra được cái gì. Cô rất nhớ cái giường của cô, bây giờ vừa mệt vừa không còn sức, cần gấp cái nệm trấn an.
Trong cái đầu nhỏ nhanh chóng vận chuyển, Lâm Khiết Vy đã bắt đầu nhanh nhẹn cởi quần áo, kéo khóa kéo ở phía sau xuống dưới, soạt một tiếng, nửa cái lưng tuyết trắng lộ ra trong không khí mát mẻ ban đêm, Lâm Khiết Vy không nhịn được lạnh tới mức run lấy bấy.
Bên trong cô mặc nội y màu da, cô đột nhiên kéo chiếc váy xuống, cho dù có nội y che bộ phận quan trọng của cô, nhưng vẫn chói mắt mê hoặc!
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên sâu hơn, hơi thở đông cứng lại, nhưng vẻ mặt không đổi, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, trong lòng đã khó nén nổi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Người phụ nữ này đúng thật là... Cho dù là bộ dạng nào, đều chọc người như vậy!
Trong hơi thở chậm rãi phun ra hơi nóng, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy trong cổ họng đã bắt đầu khô ráo, nóng lên.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net