Mục lục
Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 270. Sau này không có ai che chở cho cô.




Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net Hai người đi vào phòng trong, tựa vào trước cửa sổ, khe khế lẩm bẩm. "Không cần Lâm Khiết Vy, độc tố bị áp chế rồi à? Quá tốt rồi!" Trần Kiệt thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt anh tuấn cuối cùng cũng rạng rỡ hẳn lên. Anh ta vui vẻ vỗ vai Nam Cung Hào, khen ngợi, "Anh rợc låm đó, công nghệ đã tiến bộ rồi! Thuốc giải độc mới nghiên cứu thật trâu bò nha! Vậy thì sau này không cần Lâm Khiết Vy nữa đúng không?" Nam Cung Hào vẫn cau mày, gật đầu bừa. Anh Kiêu đặc biệt giao cho anh ta, không cần nói đến tình huống bùng phát độc lần sau, đổi mặt với Trần Kiệt thoải mái vui vẻ như vậy, anh ta thật sự rất khó nói. "Để Lâm Khiết Vy về trước đi, ở đây tạm thời không cần cô ta. Trần Kiệt đắc ý gật đầu, "Tôi sẽ cho người đưa cô ta về. Sau này có thuốc giải tuyệt vời của anh, tôi xem người phụ nữ họ Lâm kia ngông cuồng như thế nào! Hừ!" Nam Cung Hào không thể chịu được cái nhìn đắc ý của Trần Kiệt, anh ta do dự muốn nói, nhưng nghĩ đến lời anh Kiêu đã giao, anh ta lại kìm chế. Trần Kiệt đưa Lâm Khiết Vy ra khỏi tòa nhà, yêu cầu tài xế đưa cô trở lại biệt thự Mạc Vũ. Cuối cùng không kìm được, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đắc ý, anh ta cười nói: "Tôi nói này Lâm Khiết Vy..." Đứng trước хе, Lâm Khiết Vy thắc mắc quay đầu nhìn Trần Kiệt. Cậu nhóc này vừa cao vừa gầy, khuôn mặt trẻ thơ đẹp như trái cây tươi, nhưng tính kiêu ngạo mạnh mẽ và mùi lưu manh đã hủy hoại khuôn mặt trẻ thơ của cậu ta. "Cậu có chuyện gì à?" "Cô sau này ấy à, tốt nhất hãy thành thật với ông đây một chút, sau này không ai che chở cho cô, chết như thể nào cô cũng không biết đầu. Anh ta nâng cảm, híp mắt, kiêu ngạo nhìn cô. "Không hiểu được cậu đang nói gì. Đi đây!" Lâm Khiết Vy không xem trọng những lời nói của Trần Kiệt, bởi vì thắng nhóc này thường bị co giật thần kinh. Nói xong, Lâm Khiết Vy trực tiếp lên xe. "Cô! Cô không tin đúng không? Được rồi, cứ đợi đấy!" Trần Kiệt nhìn ống xả xe đã đi xa, lẩm bẩm một mình. Không cho cô chút mặt mũi, cô cũng không biết Ông Tư Mã* có mấy mắt! *Ông Tư Mã được dân gian tôn sùng là Mã Thần, tên đầy đủ là "Thủy Thảo Mã Minh Vương", thuộc về Nguyên soái Mã, vị quan tinh thần của Đạo giáo, vì có ba mắt linh khí nên có thể nhìn đủ sâu sắc.* Điện thoại có ai đó gọi đến. "Hử? Nói!" "Anh Kiệt, Mạc Lâm Dương sắp đến khu nghỉ dưỡng, anh ta sẽ có mặt ở cổng khu nghỉ dưỡng nhanh thôi!" "Mạc Lâm Dương?" Trần Kiệt cau mày. Thằng nhóc này đến nhanh đó, xem ra nó đã nắm được tin tức rồi. Nhìn về hướng Lâm Khiết Vy rời đi, Trần Kiệt hừ lạnh. Quả nhiên cô ta và Mạc Lâm Dương có quan hệ không bình thường, cô ta vừa đến, Mạc Lâm Dương liền đuổi theo đến như một con chó ngửi thấy mùi. Lâm Khiết Vy! Cô cái đồ phụ nữ xấu xa! Cô chờ đấy cho ông "Anh Kiệt, giải quyết bên Mạc Lâm Dương như thế nào?" "Cái gì mà giải quyết như thế nào? Còn phải hỏi hả? Chặn anh ta ở ngoài cổng khu nghỉ dưỡng, không cho anh ta vào! Chỉ cần nói với anh ta, anh Kiêu của chúng ta đến đây chơi, ở đây toàn bộ đều bao rồi." "Vâng, anh Kiệt." Phùng Thiên Long đưa người của mình đến khu phẫu thuật của Bệnh viện Nhân Ái. Chỉ là xe mà anh ta mang đến, hàng chục chiếc xe đều nổi tiếng, liền chặn ở tòa nhà của bệnh viện Nhân Ái. Thuộc hạ của anh ta mỗi người trên tay đều xăm cánh hoa lớn, xiềng xích vàng, vũ khí chói mắt ghim vào eo, thoạt nhìn cũng không phải là người tốt. Người dân sớm đã bị doạ sợ, các bác sĩ và y tá có thể trốn thì trốn. Phùng Thiên Long nhai kẹo cao su, đôi mắt đào hoa như bị trúng độc, lắc lư ba cái, kéo đến trước cửa phòng bệnh Tề Việt, nhổ kẹo cao su ra, chống cằm, cao ngạo hỏi vệ sĩ của Tề Việt. "Cậu chủ Tề có ở bên trong không?" "Cậu chủ của chúng tôi vẫn đang đã chờ Phùng thái tử đến. Xin mời!" Phùng Thiên Long hừ lạnh, thâm nguyền rủa tên khôn xao quyet, rồi cùng hai thuộc hạ bước vào khu siêu VIP Tề Việt đang chơi trò đấu súng trên TV, thấy Phùng Thiên Long đi vào, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười rạng rỡ. Anh ta tắt game, cười nói: "Ôi, đây không phải là anh Thiên Long của tôi sao, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế?" Xét về vai vế, Tề Việt nên gọi anh ta là chú, nhưng trên giang hồ có quy định, không kể tuổi tác, tôn kính Phùng Thiên Long thì gọi là anh Thiên Long, hoặc là Phùng thái tử. Tề Việt đã giả ngốc nên anh ta cũng phải giả vờ. "Hì hì, nghe nói cậu chủ Tề không được khỏe, Phùng mỗ tôi rất quan tâm nên đặc biệt đến thăm cậu chủ Tê. Thế nào rồi? Bệnh tình có nghiêm trọng không?" Điều này nói ra thật là hay, Tề Việt đã bị gãy vài cái xương sườn, với Phùng Thiên Long không có quan hệ gì. Mặc dù Tề Việt bình thường rất kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng anh ta rất có mắt nhìn, thậm chí trong nhiều trường hợp, anh ta còn điềm tĩnh hơn cả bố mình. "Làm anh Thiên Long quan tâm rồi, bệnh nhẹ bệnh nhẹ thôi, tôi gần như khoẻ rồi." "Người đâu, đem tất cả thuốc bổ mà tôi tặng cho cậu chủ Tề vào đây!" Hai người đặt một đống hộp quà sang một bên. Tề Việt cười phức tạp, "Đến thì đến, còn khách khí như vậy làm gì, chúng ta không phải người ngoài. Mau ngồi đi." Phùng Thiên Long vẫy tay ra hiệu cho hai thuộc hạ của mình đi ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Tề Việt và Phùng Thiên Long. Phùng Thiên Long vẫn đang cười, nhưng lại có một nụ cười nhẹ, "Cậu chủ Tế, anh Phùng hôm nay đến đây, còn có chuyện muốn phiền cậu chủ Tề" "Anh Thiên Long có gì cứ nói." "Có một số video, thích hợp không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, cậu chủ Tể có cách nào tốt không?" Với những lời này, ánh mắt của Phùng Thiên Long đối với Tề Việt đã ẩn chứa gai nhọn. Tề Việt đắc ý cười, "Chuyện này đương nhiên quá đơn giản! Lập tức xóa đi. Nhưng mà...tôi có một yêu cầu nhỏ, không biết anh Thiên Long có thể đáp ứng hay không." Sắc mặt Phùng Thiên Long tối sầm lại, kìm lại lửa giận, "Cậu nói đi." "Tôi muốn biết tên thật của cô ấy!" "!" Phùng Thiên Long nghien răng nghien lợi nhìn Tề Việt, nhất thời không nói lời nào. Tề Việt không vội, cười nhìn anh ta một cái, không có nhường đường. Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, khí thế áp chế đến thấp. Phùng Thiên Long đang đấu tranh giữa ông trời và người. Làm như thế nào? Bây giờ nên chọn thể nào? Đoạn video của mình làm chuyện xấu bị thắng nhóc Tề Việt nằm lấy, tương đương với việc kẹp chặt thóp của mình, một khi đăng video này, sau này anh ta ở trước mặt Làm Khiết Vy thì đừng nghĩ đến rửa sạch trong sạch nữa. Vừa nghĩ đến cả đời này Lâm Khiết Vy sẽ không bao giờ yêu anh ta...nỗi đau này và nỗi buồn này gần như có thể vượt qua anh ta! Cách duy nhất để xóa video hoàn toàn là đồng ý với các điều kiện trao đổi của Tề Việt, cho cậu ta biết tên thật của Lâm Khiết Vy. Vậy thì Tề Việt có thể sớm tìm được Lâm Khiết Vy, con đường theo đuổi vợ của anh ta sẽ khó khăn hơn, lại thêm Tề Việt là trở ngại lớn. Phùng Thiên Long ở bên này khó khăn đưa ra một quyết định, hơi thở của anh ta trở nên nặng nề. Tề Việt tỏ ra cực kỳ nhàn nhã, không gấp gáp chờ đợi anh ta. Cuối cùng, Phùng Thiên Long phun ra một hơi, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ "Cậu bây giờ xóa ngay đi!" Tề Việt cười, cười đến mức hoa xuân nở rộ, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú có sức hấp dẫn vô tận. "Anh Thiên Long là người khôn ngoan, bản thiếu gia ngưỡng mộ anh." Sau đó, Tề Việt lấy điện thoại của mình ra, trực tiếp xóa video gốc. Rồi nhanh chóng tìm kiếm trên Baidu Cloud của mình, cho anh ta xem CƠ sở dữ liệu, trong đó đương nhiên là có video vừa rồi. Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK