Mục lục
Cường đại chiến y Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215












Chương 215: Tra tấn Biệt phủ Quế Hoa Tầng hầm.



Đường Sở Vi và Đường Tấn đều bị trói trên ghế.



Mã Hóa Long nhìn Đường Sơ Vy còn mặc áo cưới, nhìn qua dáng người thon thả, khuôn mặt hoàn hảo không có khuyết điểm của cô thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.




Gã ta nhìn Đường Sở Vi một thời gian rồi nhìn tới phát thèm luôn.



Lúc đầu dự định thừa cơ hội lần này để Đường Sở Vi bò lên giường của gã ta. Chỉ là Ngụy Trình lại xuất hiện.




Vì muốn trở thành Hoàng để thể giới ngâm chân chính ở thành phố Tư Đằng, gã ta tạm thời phải nhịn lại ý nghĩ này.



Bây giờ Đường Sở Vi ồn ào với Ngụy Trình, gã ta lại có ý nghĩ này lân nữa.



“Anh Ma, cô nàng này thật sự là cực phẩm mà, da thịt trắng nõn, thật sự là có thể khiến cho người ta dục hỏa đốt người mà, anh Mã, anh thì sướng rồi nha, nên anh cũng phải để anh em sung sướng ké với.




“Đúng vậy anh Mã, cô này quá đẹp, tôi cũng quá muốn, anh Mã cho thêm tôi với được không?”



Một đám đàn em nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi đang bị trói, nhìn qua cô tất cả đều thèm nhỏ dãi.




Bàn tay anh Mã vỗ tới một tên đàn em rồi măng chửi: “Đây chính là cô gái của cậu Ngụy, chờ cậu Ngụy tới, lân này Đường Sở Vi làm cho cậu Ngụy mất mặt như vậy, cậu Ngụy chắc chắn sẽ tra tấn cô ta tới chết, đến lúc đó tôi sẽ cân nhắc tới mọi người.”



“Vâng, vâng, anh Mã dạy bảo phải ạ!” Tên đàn em kia liên tục gật đầu.



Mặc dù không thế đụng vào nhưng vẫn có thể nhìn mà.




Một đám đều nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi.



Các loại dâm đãng nói không ra lời.




Có khi nào mà Đường Sở Vì phải trải qua cảnh tượng như này, cô bị hù dọa cho trăng bệch mặt mày, thân thể không ngừng run rẩy.



Mà Đường Tấn thì bị hù cho trực tiếp hôn mê.



Chỉ một lúc sau thì Ngụy Trình và Ngụy Quang đã đến.




Ngụy Trình được người ta khiêng tới tâng hầm.



“Cậu Ngụy, Ngài Ngụy.` Mã Hóa Long vẻ mặt tôn kính kêu một tiếng.




“Xin chào ngài Ngụy, cậu Ngụy!”



Cả đám đàn em trong tầng hầm đều rối rít mở miệng.



Ngụy Trình nằm trên cáng cứu thương, nhìn Đường Sở Vi bị trói bên kia thì cười to dữ tợn: “Ha ha, Đường Sở Vị, tôi thật lòng đợi cô, vì cứu cô mà tôi khổ sở không ít, thế nhưng cô thì sao hả? Lại vì cái tên phế vật kia khiến tôi khó xử, khiến cho nhà họ Ngụy của tôi phải mất mặt”




“Anh Nguy, Ngụy, cầu xin, cầu xin anh hãy thả tôi ra.” Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt, không ngừng cầu xin.



Nguy Trình kêu to: “Người tới, cởi trói”




Mã Hóa Long lập tức cho người tới mở trói.



Đường Sở Vi được cởi dây trói ra.



Nguy ri chỉ vào trên mặt đất quát lớn tiếng: “Qùy xuống, quỳ xuống đó cho tôi- Cô nhanh chóng quỳ phục xuống trên mặt đất, không ngừng dập đầu.




“Anh Ngụy, cầu xin anh buông tha cho tôi.”



“Kéo qua đây cho tôi!”




“Vâng!”



Mã Hóa Long lập tức đi lên trước, năm lấy tóc Đường Sở Vi lôi qua bên này, sau đó đè xuống trên mặt đất.



Thân thể Ngụy Trình không thể động đậy, anh ta nằm trên cáng cứu thương mà cáng cứu thương lại được người ta nâng lên.




“Tát một cái đi!” Anh ta dặn dò, Cũng bởi vì con nhỏ khốn nạn này mà anh ta mới gặp phải nhiều khổ sở như vậy.



Mã Hóa Long tuân lệnh, nắm lấy tóc Đường Sở Vi kéo giật ra phía sau, chỉ mới đánh hai bạt tay là khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ lên, trong nháy mắt đã xuất hiện một dấu bàn tay lớn.




Một tát này dường như đánh tới mức cô thấy mơ hồ, bên tai cô không ngừng vang lên tiếng vù vù, nửa ngày cũng không trả lời lại.



Động tĩnh vang dội ở tầng hầm cũng đánh thức Đường Tấn đang bị ngất.



Cậu ta vừa mở mắt đã thấy Đường Sở Vi bị nắm tóc còn bị tát một tay.




Cậu ta bị hù dọa cho run rẩy cả người, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Anh, anh Mã, tha mạng, anh, anh Ngụy… Anh rể, tha mạng”



Một tiếng anh rễ này giống như một con lưỡi dao sắc đâm vào trái tim của Ngụy Trình.




“Đường Tấn, lúc đầu tôi có thể trở thành anh rể của cậu, anh có thể hưởng không hết giàu sang sung sướng, nhưng vì chị gái của cậu, tất cả mọi thứ đều bị ngâm nước nóng, đánh vào mặt mũi của tôi, khiến tôi phải nhận không biết bao nhiêu khổ sở, tôi muốn thằng nhóc đó cũng bị trả lại gấp mười lần, đánh gãy hai chân của cậu ta cho tôi, đánh gãy hai chân của cậu ta nhanh lên”



Sắc mặt Ngụy Trình dữ tợn nói.



“Dại”




Mấy tên đàn em đi tới.



Một người trong số đó cầm theo một cái ống sắt, bất chợt dùng sức đập lên đầu gối của Đường Tấn.




“A…



Tiếng gầm gừ vang vọng tràn đầy thống khổ, †ê tâm liệt phế vang lên.



Đường Tấn trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đau đớn không ngừng nhăn nhó.




Cạch!



Lại là một côn sắt nữa tới.




Một đầu gối khác của Đường Tấn cũng bị nện nát, máu tươi theo băng ghế chảy xuống.



Hai gậy đập xuống, Đường Tấn không thể thừa nhận khổ sở này nên trực tiếp ngất đi.



Đường Sở Vi triệt để bị hù sợ, núp trên mặt đất thân thể không ngừng run lẩy bẩy.




Nếu biết sớm như vậy, cô sẽ không vì chút áy náy này mà cảm kích Giang Cung Tuấn, cứ thể ở lại nhà họ Ngụy để Ngụy Trình khó xử làm gì.



Sớm biết như vậy thì cô sẽ không đi theo Giang Cung Tuấn làm gì.




Hối hận, cô hối hận rồi.





Hối hận không làm lại được như ban đầu.



“Đường Sở Vi, đây chính là kết quả mà cô đối nghịch với tôi, cho cô đường tốt nhất cô không chịu đi, nhất định phải chọn đường đối đầu với tôi, yên ổn làm bà Ngụy không tốt hay sao?”




Ngụy Trình cắn chặt răng nói.



Anh ta thích Đường Sở Vĩ.




Mỗi hành động của Đường Sở Vi, mỗi tiếng nói của cô đều hấp dẫn anh ta thật sâu.



Anh ta thật lòng muốn ở cùng với Đường Sở Ví.



Cho dù Đường Sở Vi đã có chồng anh ta cũng sẽ không chê.




Nhưng mà không nghĩ tới, ngay tại lễ đính hôn, Đường Sở Vi lại không thèm cho anh chút thể diện nào, cùng với Giang Cung Tuấn rời đi, khiến anh ta mất hết mặt mũi.



Ghê tởm hơn chính là, tên khốn nạn Giang Cung Tuấn này lại đánh anh ta tới tàn phế.




“Đường Sở Vi, cô gái đẹp nhất ở thành phố Tư Đăng, ha ha, hôm nay, tôi sẽ khiến cô trở thành cô gái xấu nhất ở thành phố Tư Đằng này, thứ tôi không có được, thì ai cũng đừng mong có được, đã không chiếm được vậy thì tôi sẽ phá hủy.”



Sắc mặt Ngụy Trình càng dữ tợn hơn, giận dữ quát lớn: “Chuẩn bị xăng.”



Anh Mã lập tức dặn dò: “Còn không mau đi lấy đi”




Mấy tên đàn em nhanh chóng rời khỏi tầng hầm, đi chuẩn bị xăng.



Đường Sở Vi mất hết can đảm. Cô không biết tiếp theo thứ mình chờ đợi sẽ là gì?




Cô biết lần này coi như khó thoát nạn tai, đã làm mất lòng nhà họ Ngụy, chẳng những cô xong đời mà ngay cả người nhà của cô cũng sẽ gặp nạn theo.



Nước mắt của cô cũng đã sớm chảy cạn khô.



Thân thể của cô nằm bệt trên đất, hai tay ôm chặt đầu gối, nhẹ giọng nức nở.




Ngụy Quang biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.



“Tôi đi ra bên ngoài chờ.”




Ông ta đứng dậy đi ra bên ngoài.



Con của ông gặp phải khổ sở lớn như vậy, đây tất cả đều do Đường Sở Vi tạo ra.



Đường Sở Vi phải chết.




Chẳng mấy phút là đàn em của Mã Hóa Long đã đem xăng tới.



“Anh Nguy, đã chuẩn bị xăng xong rồi”




Ngụy Trình dặn dò nói, “Đổ hết lên người của côta”



“Dạt”



Mấy tên đàn em lập tức gật đầu, mở thùng xăng ra, đổ liền một mạch lên trên người Đường Sở Vi.




Đường Sở Vi ngửi thấy mùi xăng, giờ phút này trong lòng của cô càng sợ hãi lớn hơn, lớn tiếng kêu thảm thiết: “Không, không, anh Ngụy, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, tôi nguyện ý làm trâu bò để báo đáp anh”



Đường Sở Vi thật sự bị dọa cho sợ.




Sợ hãi cái chết quét tới khiến cô cảm thấy không rét mà run.



“Trễ rồi: Giọng nói của Ngụy Trình lạnh lùng vang lên: “Đường Sở Vị, tôi đã cho cô cơ hội rồi là cô không biết quý trọng, đã không làm bà Ngụy được thì tôi sẽ phá hủy cô.”



Bên ngoài Ngụy Trình là vẻ phong độ nhẹ nhàng, nhưng thật ra là một ngụy quân tử, anh ta không có được thứ mình muốn vậy ai cũng đừng hòng đạt được.




“Làm cho thằng nhóc kia tỉnh lại, tôi muốn để Đường Sở Vi tận mắt nhìn thấy em trai của mình vì mình mà chết thảm”



Mấy người đàn em kia lập tức đi tới đập tỉnh Đường Tấn.




“Phế tay của cậu ta đi”



“Dạt”



Tên đàn em gật đầu, lập tức tiến hành tra tấn Đường Tấn.




Trong tầng hầm vang lên từng tiếng kêu khổ sở thảm thiết.



Đường Tấn càng khổ sở, kêu càng lớn thì trong lòng Ngụy Trình càng thoải mái.




Anh ta nằm trên cáng cứu thương nhìn qua áo cưới khảm đầy đá quý trên người Đường Sở Vi.



“Áo cưới thật là đẹp, cái áo này cùng cô hương tiêu ngọc vẫn thì cô phải biết đủ, châm lửa…



“Cái này?”




Mã Hóa Long mang theo vẻ mặt khó xử nói.



Đây chính là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tin đồn cho rằng cô ấy vẫn còn trong sạch.




Bị hủy như vậy thật là đáng tiếc.



“Cậu Ngụy, Ngụy, nếu cậu không muốn cậu có thể để cho các anh em sung sướng một chút hay không?”



Mã Hóa Long là một đại ca, dạng phụ nữ nào mà gã ta chưa chơi qua, nhưng thật ra lại chưa chơi cô gái xinh đẹp như vậy, gã ta có chút không đành lòng nên to gan đem ý nghĩ trong lòng nói ra.




“Cậu Ngụy, cứ như vậy để cô ta chết thật sự là quá lợi cho cô ta rồi, chúng ta cứ chiếm hữu cô †a xong rồi quay video lại đem video phát ra bên ngoài khiến cô ta danh bại thân liệt, cái này so với giết cô ta còn có sức phá hủy hơn”



Mã Hóa Long bắt đầu nghĩ kế.




“Lúc đầu, đây là cô gái của anh, hẳn là cậu nên làm trước, nhưng bây giờ cậu không tiện lắm, cái khổ sở này cứ để cho anh em bên dưới thế nào ạ?”



Ngụy Trình chỉ muốn Đường Sở Vi chết.



Bây giờ Mã Hóa Long lại nói như vậy, anh ta lập tức bật cười: “Ha ha, có thể, tôi muốn người đời đều nhìn thấy, vợ của Hắc Long đang bị cưỡi dưới hông của người khác, tôi muốn Hắc Long phải mất hết thể diện”




Ngụy Trình cười to, chợt dặn dò nói: “Lập tức mang Đường Sở Vi ra ngoài, tắm rửa cho cô ta thật sạch sẽ tôi muốn đích thân mình tới”



“Cậu, cậu Ngụy cậu như này có thể làm sao thực sự không được thì cứ để đàn em đây, chờ một chút, Hắc Long gì?”




Mã Hóa Long lập tức trắng bệch mặt mày đầy hoảng sợ nói: “Cái gì, cái gì vợ Hắc Long? Cậu Ngụy cậu nói đùa cái gì vậy? Hắc Long chỗ dựa sau lưng Đường Sở Vi không phải đã rời chức và chết ở Thiên Sơn rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK