Sự việc xảy ra quá khẩn cấp.
Quỷ Viên vốn chưa phản ứng lại, rất nhiều việc cũng không kịp xử lý.
Anh ta cho rằng 28 nước chỉ muốn phô trương thanh thế, sẽ không thật sự tấn công Nam Cương, vì vậy mới trở tay không kịp.
Giang Cung Tuấn cũng không trách tội.
“Nếu đã không điều tra ra gì, vậy thì chúng ta quay về trước đi”
Giang Cung Tuấn xoay người lên xe.
Quỷ Viễn và Ngô Huy theo sát phía sau.
Quỷ Viên lái xe, quay lại Lan Thành.
Lúc vê đến Lan Thành đã là giữa trưa.
Để phòng ngừa liên quân 28 nước có thể lại phát động tấn công, Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu bố trí, triển khai phòng thủ trước tấn công của liên quân 28 nước.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, anh bắt đầu chờ.
Giang Cung Tuấn trở về Nam Cương, cả thế giới cũng đang chú ý động tĩnh ở Nam Cương, nhưng mấy ngày liên tiếp trôi qua, Nam Cương không có động tính gì, liên quân 28 nước cũng không phát động tấn công nữa, quân Hắc Long cũng không chủ động ra trận.
Trên trường quốc tế, không ít chuyên gia quân sự cũng đang phân tích trận chiến lần này.
Ba ngày sau.
Những người Giang Cung Tuấn cử đi đã quay lại.
Tuy rằng họ là sát thủ, nhưng sẽ điều tra rõ ràng mục tiêu ám sát trước khi đi ám sát.
Cho nên khả năng điều tra người của họ cũng là hạng nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, họ đã khai báo tất cả thông tin điều tra được cho Giang Cung Tuấn.
Lan Thành, quân khu, phòng làm việc.
Nhiều sát thủ cũng đưa ra tin tức mà bản thân điều tra được.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc nhìn.
Thông qua những tin tức này, Giang Cung Tuấn biết, những người trên xe du lịch đều đã từng phạm tội, trước khi họ đến Đoan Hùng, tài khoản người nhà của họ đã nhận được một số tiền lớn.
Từ điều này có thể chắc chắn rằng, đây là một trận chiến có âm mưu từ trước.
Mọi người cũng tra ra, trước khi đến Nam Cương, những người này đều từng gặp một người.
Truy Hải.
Giới tính: nam.
Tuổi: 34.
Nghề nghiệp: không có.
Người này chính là Truy Hải.
Chính là kẻ lần trước đã đuổi giết Bạch Tâm của nhóm trộm mộ ở cổ mộ của Chiêu Tử Vương, sau đó cướp chiếc rương cổ đi.
“Những người này lại có liên hệ với Truy Hải”
Sau khi Giang Cung Tuấn thầy thông tin tình báo, không nhịn được nhíu mày.
Nếu nói như vậy, thì chính Thiên Tử đã âm thâm sắp đặt kế hoạch cho tất cả những chuyện này.
Bởi vì Truy Hải là người của Thiên Tử.
“Anh Giang, đây là tin tức từ Tỳ Khưu, dựa vào tin tức điêu tra được chứng tỏ, thế lực của Thiên Tử trải rộng khắp thế giới, cũng có cả người ở Ấn Độ, đó là do Thiên Tử ngầm giúp đỡ nên Tỳ Khưu mới có thể leo lên nhanh như vậy, từ một người linh nho nhỏ mà có thể leo được đến chức thống soái năm sao của Ấn Độ”
Giang Ly nói ra tin tức mà mình điều tra được.
Giang Cung Tuấn lật mở thông tin mà Giang Ly điều tra được, xem xét cẩn thận.
Sau khi xem xong, anh thản nhiên nói: “Biết rồi, mọi người chắc cũng mệt rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, sau khi nghỉ ngơi xong, tôi sẽ giao nhiệm vụ tiếp theo cho mọi người”
“Vâng”
Mọi người lần lượt rời đi.
Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Ngô Huy và Quỷ Viễn.
Trong số rất nhiều tướng quân ở Nam Cương, anh tin hai người này nhất.
Anh không tin được những người khác.
Anh dám chắc trong số những người này chắc chắn có người của Thiên Tử cài vào.
Chỉ là anh không xác định được đó là ai.
Ngô Huy và Quỷ Viễn tới rất nhanh.
“Tướng Long”
Hai người đồng thanh nói.
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Ngồi đi”
Hai người ngồi xuống.
Ngô Huy hỏi: “Có tin tức rồi sao?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Tất cả tin tức đều chỉ vào một người”
“Ai?”
Ngô Huy và Quỷ Viễn hỏi cùng lúc.
“Thiên Tử, thống soái quân Xích Diễm” Giang Cung Tuấn nói từng chữ từng chữ.
“Cái gì?”
Hai người đều kinh ngạc.
Ngô Huy vẻ mặt khiếp sợ: “Thiên Tử? Sao có thể, anh ta là người của nước Đoan Hùng, bây giờ lên kế hoạch cho trận chiến này, chỉ vì muốn giết anh sao?”
“Sợ rằng không chỉ mới đơn giản như vậy”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm trọng.
Thiên Tử rốt cuộc muốn làm gì, đến bây giờ anh cũng không biết.
Anh chỉ biết, Thiên Tử đã sớm hành động.
Lần trước ở Thiên Sơn Quan, Ngô Huy bị bắt, anh buộc phải đến Thiên Sơn Quan, đã gặp phải tông sư võ đạo của 28 nước liên kết truy giết, đứng sau chuyện này là Dược Vương.
Mà Dược Vương chính là Hàn Kim Thần, anh ta cũng là người của Thiên Tử.
Mộc Ninh điều tra được, đám người Hàn Kim Thần đang tu luyện bí mật trong một sở nghiên cứu ở Lâm Thành, Tử Đằng, mà sở nghiên cứu này lại có cả lính canh gác, lính canh hình như là quân Xích Diễm.
Ngô Huy hỏi: “Tướng Long, bây giờ phải làm sao đây?”
Giang Cung Tuấn chìm vào suy nghĩ.
Anh cảm thấy, Thiên Tử chắc chắn có âm mưu rất lớn, mà sự tồn tại của anh sẽ gây trở ngại cho kế hoạch của Thiên Tử.
Nhưng trong lãnh thổ, Thiên Tử không thể giết anh.
Vì để diệt trừ anh, mới hao tâm tổn sức sắp đặt tất cả những điều này, mục đích là để anh chết trên chiến trường, như vậy thì vua nước Đoan Hùng sẽ không điều tra, sẽ không nghi ngờ anh ta nữa.
Một lát sau, anh mở miệng nói: “Đã biết kẻ nào giở trò phía sau, cũng dễ giải quyết hơn rồi, mục đích của Thiên Tử là muốn khiến tôi chết, lần này 28 nước xuất binh do 28 tướng dẫn quân, giết được 28 vị tướng này, bọn họ đương nhiên sẽ như rắn mất đầu, buộc phải rút lui thôi, như vậy có thể giải quyết nguy cơ của Nam Cương dễ như trở bàn tay.”
“Giết tướng của 28 nước sao?”
Ngô Huy cùng Quỷ Viễn đều kinh sợ.
Quỷ Viễn vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Tướng Long, anh nghĩ quá đơn giản rồi, bây giờ 28 tướng đều ở Nam Cương, hơn 10 tỷ quân đang đóng tại Nam Cương, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, làm sao giết họ được?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Cách là do người nghĩ ra, chỉ cần chịu động não, sẽ nghĩ được cách thôi, Ngô Huy, vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, lần này cậu không cần đi, yên tâm ở đây chữa thương, Quỷ Viễn, cậu trấn giữ Lan Thành”
Ngô Huy nhíu mày nói: “Tướng Long, bây giờ Nam Cương rất nguy hiểm, mục đích của họ là giết anh, cho nên mới để lộ nhiều tin tức như vậy để người của anh dễ dàng điều tra được, anh đi Nam Cương là đúng ý họ.”
Quỷ Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, tướng Long, bây giờ anh đi Nam Cương, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
“Cho dù như vậy, tôi cũng phải đi một chuyến”
Giang Cung Tuấn biết anh đến Nam Cương giết tướng của 28 nước rất nguy hiểm.
Nhưng anh không thể không đi.
Nếu như vậy có thể giải quyết được trận chiến thì tốt hơn nhiều so với hai bên đánh nhau.
Hai bên đánh nhau thì nhiều người sẽ phải chết, cũng không biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Anh không muốn nhìn thấy trận chiến, không muốn thấy đổ máu nữa.
Quỷ Viên hơi do dự, hỏi: “Tướng Long, nếu anh không thế trở về, chúng tôi phải làm sao đây?”
“Nếu tôi thật sự không thế trở về, hãy sử dụng lực lượng vũ trang, cưỡng chế thu hồi lại Nam Cương, nói rõ với người dân Đoan Hùng, mục đích chính của họ là giết tôi, nếu tôi chết thật, liên quân 28 nước sẽ không chiến đấu nữa, sẽ nhanh chóng rút quân thôi, như vậy quân Hắc Long cũng sẽ giành lại được Nam Cương dê dàng.”
Ngô Huy và Quỷ Viên đều biết, chuyện mà Giang Cung Tuấn đã quyết, không ai có thể thay đổi.
Ngô Huy nhắc nhở nói: “Tướng Long, cấn thận một chút.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, lần này tôi cũng không đi một mình, tôi sẽ mang theo mấy tay sát thủ thu phục được lúc ở Tử Đằng, những người này đều là cường giả đứng đầu danh sách sát thủ, nếu chỉ một mình thì trong tay tôi có nhiều trò làm, nếu đi cùng nhau thì tỏi cũng đành chịu.”
€ó lời này của Giang Cung Tuấn, hai người cũng yên tâm.
Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi Lan Thành, trong một căn nhà trệt.
Nhiều người đang tập trung tại đây.
Có già có trẻ, có nam có nữ.
Lúc này, cánh cửa mở ra.
Giang Cung Tuấn mặc áo gió màu đen đi tới.
“Anh Giang”
“Boss Giang”
Mọi người lần lượt lên tiếng.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy nhiều sát thủ, ánh mắt quét qua trên người họ.
“Tôi định lén vào Nam Cương, giết chết các tướng của 28 nước, đây là cách có thể giải quyết nguy cơ lần này của Nam Cương dê dàng, tôi định dân mọi người theo, nhưng tôi sẽ không ép mọi người, bởi vì chuyến đi lân này rất nguy hiểm, có thế sẽ không thế sống sót quay về”
“Mọi người nghĩ cho kỹ, muốn đi cùng tôi thì đi, không muốn đi cùng thì hãy trở lại Tử Đăng, đi tìm Bạch Tâm, giúp Bạch Tâm làm việc, cô ấy sẽ tiếp tục trả lương cho mọi người”