Chương 979: Thỏa hiệp
Người thủ hộ tàng kinh các phất tay một cái, trong ống tay áo huyễn hóa ra một hình lực, Giang Cung Tuấn bị kình lực này cuốn đi. Một trận hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra lần nữa anh đã xuất hiện ở tầng thứ nhất tàng kinh các.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bất lực. Lấy ba người là chuyện không thể nào. Biện pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng tìm được Giang Vi Lam, chỉ cần Vi Lam ở bên người anh thì anh sẽ không lo lắng Giang Vô Song sẽ làm bậy nữa.
Anh nghĩ đến một người, chính là Bách Hiểu Sinh của núi Lâm Lang. Hiện giờ có thể biết được tung tích của Giang Vi Lam có lẽ cũng chỉ có Bách Hiểu Sinh. Giang Cung Tuấn rời khỏi đây. Anh lại ngồi máy bay riêng đi đến núi Lâm Lang. Nửa ngày sau anh xuất hiện ở núi Lâm Lang, gặp được Bách Hiểu Sinh ở sau núi.
Bách Hiểu Sinh vẫn mặc đồ trắng như trước Ông ta đang ngồi trên một tảng đá ở sau núi Lâm Lang, trong miệng ngậm cọng cỏ.
Đến rồi à?”
Ông ta không xoay người lại, hỏi.
“Vâng” Giang Cung Tuấn đi qua ngồi lên trên tảng đá bên cạnh: “Gần đây gặp phải một chút phiền phức”
“Là chuyện Giang Vi Lam bị bắt đi đúng không?”
“Vâng” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Bách Hiểu Sinh biết Giang Vi Lam bị bắt đi Giang Cung Tuấn cũng bất ngờ chút nào. Bởi vì Lâm Lang Các ở núi Lâm Lang biết tất cả tin tức trên thế giới.
“Vẫn mong tiền bối chỉ giúp rốt cuộc Giang Vô Song đã đưa Vi Lam đến chỗ nào rồi?”
Giang Cung Tuần nhìn Bách Hiểu Sinh, trên mặt anh có chút cầu xin.
Bách Hiểu Sinh nói: “Tôi có thể phái người giúp cậu điều tra một chút, nhưng chưa chắc có thể tìm được. Thực ra trong khoảng thời gian này tôi đều quan sát Giang Vô Song. Hiện giờ tôi cũng có chút không hiểu rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì?
Giang Cung Tuấn đứng lên nói: “Vậy tôi cảm ơn tiền bối trước”
“Tôi sẽ cố hết sức nhưng không thể đảm bảo có thể tra được Giang Vi Lam đang ở đâu.”
Giang Cung Tuấn gật đầu. Nếu ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng không biết vậy trên thế giới thật sự không ai có thể tìm ra tung tích Giang Vi Lam.
“Tôi đi trước đây”.
Giang Cung Tuấn không dừng lại lâu. Sau khi gặp Bách Hiểu Sinh xong anh lập tức rời đi. Anh lại bước lên chuyên cơ đi đến thành phố Tử Đằng.
Ở núi Bất Châu lúc này.
Từ nửa năm trước, sau trận chiến kịch liệt ở núi Bất Châu, hiện giờ núi Bất Châu là mảnh đất hòa bình, bất cứ ai cũng có thể đi vào. Mà Thái Thụy Anh và thánh nữ Vô Cơ của Vô Hư Môn cũng ở núi Bất Châu.
Thái Thụy Anh xây dựng một tòa cung điện ở đây. Lúc này bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy. Thái Thụy Anh đứng trên đại điện, phía trước anh ta có một người đàn ông ngồi đó. Người đàn ông này thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh, đang ngắm nghía một khối ngọc đẹp trong tay.
“Đại sư huynh, không ngờ ngay cả anh cũng xuyên qua khe hở phong ấn xuất hiện trên trái đất”.
Đối diện với người đàn ông này vẻ mặt Thái Thụy Anh rất tôn kính, còn gọi là đại sư huynh. Môn phái của Thái Thụy Anh có tên là Thiên Tuyệt Môn. Thiên Tuyệt Môn là môn phái lớn số một số hai ở Thương Giới. Môn chủ chính là một trong mười cường giả ở Thương Giới.
“Thái Thụy Anh, cậu làm việc rất kém, đến trái đất lâu như vậy rồi mà còn chưa thống nhất được trái đất.” Người đàn ông áo xanh thờ ơ nói.
“Đại sư huynh, anh có điều không biết rồi” Thái Thụy Anh lập tức nói: “Tu luyện giả trên trái đất đều không đơn giản như chúng ta tưởng. Trên trái đất vẫn tồn tại cường giả, trong đó có những người không yêu hơn tôi. Lúc trước ở núi Bất Châu cũng đã xảy ra một trận chiến đấu ác liệt, thậm chí ngay cả thánh nữ Vô Hư Môn cũng bị đánh bại. Một mình tôi cũng không có cách nào quyết chiến đến cùng với nhân loại trên trái đất được, thế nên mới tạm thời thỏa hiệp”.
Thái Thụy Anh nói hết một lượt chuyện tranh giành quả thần ra. Nói xong, anh ta còn lấy điện thoại tìm kiếm tư liệu về một số người.
“Những người này chính là cường giả hiện nay trên trái đất. Chỉ cần giải quyết được những người này thì chúng ta có thể dễ dàng chiếm giữ trái đất chuẩn bị cho chúng ta đến trái đất”
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nhìn. Trong những người này có Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương, Lan Đà còn có cả Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi..
Sau khi người đàn ông áo xanh xem xong thản nhiên nói: “Được rồi, tôi sẽ từ từ xử lý bọn họ. Nếu đã đến trái đất thì phải đi dạo trước đã”
Giang Cung Tuấn không biết Thương Giới lại có cường giả đi đến. Đây là một người còn đáng sợ hơn cả Thái Thụy Anh. Cho dù là Thái Thụy Anh cũng phải nơm nớp lo sợ gọi đại sự huynh.
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn đã về đến thành phố Tử Đằng. Sau khi đến thành phố Tử Đằng anh cũng không đi về nhà họ Đường mà lại đi đến nhà của Đan Thiến. Tạm thời anh sẽ ở lại đó, không liên hệ với Giang Vô Song. Anh đang đợi, đợi tin tức của Ngô Huy, cũng đợi tin tức của Bách Hiểu Sinh. Lần chờ đợi này kéo dài ba ngày. Ba ngày sau, Bách Hiểu Sinh xuất hiện ở thành phố Tử Đằng.
“Tiền bối, thế nào rồi, có tin tức của Vi Lam không?”
Giang Cung Tuấn lập tức dò hỏi.
Bách Hiểu Sinh khẽ lắc đầu nói: “Tôi phải người tìm kiếm nhưng lại không tìm được tung tích của Giang Vi Lam. Tôi cũng không biết rốt cuộc con bé ở nơi nào. Chuyện này tôi không thể giúp được cậu rồi”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người. Không cách nào tra được? Hiện giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải đồng ý với Giang Vô Song cưới ba người cùng một lúc ư?
Tất cả hành tung của Giang Cung Tuấn đều nằm trong tay Giang Vô Song. Cô ta biết anh đi đến núi Thái Sơn. Nhưng anh đến núi Thái Sơn làm gì thì cô ta lại không biết. Cô ta còn biết Giang Cung Tuấn đến núi Lâm Lang, mà mục đích đến núi Lâm Lang cô ta có thể đoán được. Đơn giản chính là muốn mượn thể lực của núi Lâm Lang tìm kiếm Giang Vi Lam.
Giờ phút này, trong một biệt thự ở thành phố Tử Đằng Giang Vô Song nghe thuộc hạ báo cáo, cô ta không khỏi cười nhạt. Cô ta lấy điện thoại gọi cho Giang Cung Tuấn. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
“Giang Cung Tuấn, đã qua nhiều ngày như vậy anh nghĩ thế nào rồi? Cho anh thêm một ngày nữa, nếu anh không đồng ý thì nhặt xác cho Vi Lam đi. Đừng tưởng tôi đang nói đùa, tôi nói được làm được”
Giang Cung Tuấn đang muốn nói chuyện thì cô ta đã cúp máy.
Bách Hiểu Sinh nhìn anh hỏi: “Giang Vô Song gọi đến à?”
“Ừm” Sắc mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng.
Bách Hiểu Sinh hỏi: “Giang Vô Song bảo cậu làm gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn Y Đình Thi và Đạn Thiến ở bên cạnh, hơi do dự nói: “Cô ta muốn tôi lấy ba người phụ nữ cùng một lúc”.
Bách Hiểu Sinh hơi sửng sốt, bỗng nhiên nói: “Làm phiền rồi, tôi đi đây”
“Tiền bối..” Giang Cung Tuấn gọi to.
Nhưng Bách Hiểu Sinh đã xoay người rời đi. Giang Cung Tuấn đặt mông ngồi xuống sô pha. Anh khẽ ấn huyệt thái dương. Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ thật sự phải đồng ý với Giang Vô Song ư? Anh suy nghĩ một lát mới lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vô Song.
“Giang Vô Song, tôi có thể đồng ý với cô nhưng tôi muốn nhìn thấy Vi Lam trước”
“Không thể” Giang Vô Song lập tức nói: “Tôi nói rồi, sau khi kết hôn ba năm tôi sẽ trả đứa bé lại cho anh. Chỉ cần anh đồng ý với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại đứa bé. Tôi sẽ nuôi nó như con ruột của mình”
“Không có chỗ thương lượng ư?”
Giang Cung Tuấn hỏi.
“Không có” Giang Vô Song quyết đoán nói: “Nếu anh đã đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tiếp theo anh không cần làm gì cả, tôi sẽ công bố với thế giới tổ chức đám cưới ở Di Hoa Cung. Chúc mừng anh một lần lấy được ba người đẹp. Anh sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới”