Hơn một chục đệ tử của phái Thiên Sơn cản đường. Thế nhưng thực lực của những đệ tử này tương đối kém, đại đa số đều là cùng cấp.
Đối mặt với Giang Cung Tuấn, bọn họ không có chút sức lực nào mà chống đỡ, gần như ngay lập tức, kiếm trong tay bọn họ đã bị Giang Cung Tuấn chặt đứt.
Nhưng bọn họ chỉ thấy một mảnh vụt qua, thanh kiếm trên tay họ đã bị gãy.
Trên mặt hơn chục người đều là vẻ mặt hoảng sợ, trong nội tâm sóng gió dữ dội.
Đây, đây là sức mạnh gì?
Giang Cung Tuấn cũng không muốn làm những đệ tử này khó xử, đứng ở phía sau bọn họ nhàn nhạt nói: “Giang Cung Tuấn tới đây mau chính đi báo cáo.
Lúc này mấy chục đệ tử này mới phản ứng.
Nhanh chóng nhặt kiếm gãy trên mặt đất rồi nhanh chóng quay trở về.
Bên ngoài Giang Cung Tuấn kiên nhẫn trừng mắt.
Cung điện phía trước, trong một đại điện. Có rất nhiều cường giả của phái Thiên Sơn đã tụ tập ở đây.
Đứng đầu là người đứng đầu phái Thiên Sơn, Trần Phi Hùng.
Dưới đây là một số nhân vật trưởng lão. Họ tập hợp lại với nhau để thảo luận về đại hội tiếp theo của Thiên Sơn. “Chưởng môn, không xong…
Một số đệ tử vội xông vào quỳ một chân.
Vẻ mặt của Trần Phi Hùng đầu tiên là không vui, nói: “Hô to gọi nhỏ, còn có thể thống gì nữa?”
“Chưởng môn, bên ngoài có một thanh niên, tự xưng là Giang Cung Tuấn, muốn đến thăm chúng ta, cũng ra tay đánh gãy không ít kiếm của đệ tử.”
“Giang Cung Tuấn?”
Trần Phi Hùng đột ngột đứng lên.
Ông ta chỉ nghe Trần Vũ Yến nói về Giang Cung Tuấn, nói anh ta là cao thủ võ lâm trăm năm khó luyện được, tu luyện chân chính còn chưa được bao lâu, hiện tại đã có thể phế đi võ công của một trong chín tộc trưởng của bố gia tộc lớn. “Đúng vậy, anh ta xưng là Giang Cung Tuấn “
“Đi, ra ngoài xem một chút.” Trần Phi Hùng dẫn đầu đứng dậy.
Truyện Phương Tây
Trần Vũ Yến cũng có chút hứng thú, cô ta đã nghe đến danh Giang Cung Tuấn từ lâu, nhưng cô ta chưa từng có cơ hội gặp mặt.
Các trưởng lão khác cũng đi theo.
Ở bên ngoài, Giang Cung Tuấn ôm Hình Kiếm, nhìn về những ngọn núi tuyết phủ phía xa.
Anh đang ở đây, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo?
Có phải là người đứng đầu phái Thiên Sơn không?
Vẫn không ám sát?
Anh thấy rất khó.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân truyền đến.
Giang Cung Tuấn cũng từ trong suy nghĩ phản ứng lại, quay đầu nhìn lại, phát hiện hơn chục người nhanh chóng đi tới, xuất hiện ở bên ngoài cửa môn.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông trung niên đi phía trước, sau lưng cũng nhìn thấy Trần Vũ Yến, anh đã từng nhìn thấy cô gái này ở nhà của Tiêu Diêu Đàm, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện cùng. “Cậu chính là Giang Cung Tuấn?”
Trần Phi Hùng đi tới, ánh mắt ở trên người Giang Cung Tuấn, cẩn thận quét qua một chút.
Anh trông không nổi bật, cũng không thấy có gì đặc biệt. “Đúng.”
Giang Cung Tuấn chậm rãi gật đầu.
Trần Phi Hùng mở miệng nói: “Đại hội Thiên Sơn còn chưa bắt đầu, phái Thiên Sơn sẽ không tiếp khách. Cậu tại sao lại tới Thiên Sơn phái của tôi?”
“Đương nhiên là có chuyện” Giang Cung Tuấn liếc nhìn Trần Phi Hùng, đoán chừng thực lực của anh, trong lòng đang tính toán, nếu chơi đối đầu, liệu có thể đánh bại người đứng đầu phái Thiên Sơn hay không. “Có việc gì xin mời nói.” Trần Phi Hùng làm một động tác vui lòng.
Ông ta không có ý định mời Giang Cung Tuấn vào núi. Bởi vì đại hội Thiên Sơn sắp diễn ra, phải Thiên Sơn không thể để có sơ suất gì.
Giang Cung Tuấn liếc nhìn những người có mặt.
Trần Cảnh Vân đột nhiên hiểu ra, dừng tay nói: “Các người lui một chút đi.”
“Được.”
Nhiều trưởng lão và đệ tử phải Thiên Sơn lui về sau. Chẳng bao lâu sau, nói này chỉ còn lại Trần Phi Hùng và Trần Vũ Yến..
Giang Cung Tuấn lại nhìn Trần Vũ Yến, cô gái này khí chất xuất chúng, giống như tiên nữ.
Trần Phi Hùng nói: “Đây là con gái tôi, Trần Vũ Yến, cậu có lời gì muốn nói, nói thẳng là được.”
“Tôi muốn mạng của ông.”
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn đột nhiên trầm xuống, trên người phát ra một cổ kinh khủng.
Chíu!
Hình Kiếm lập tức rút ra, thân hình lóe lên, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Trần Phi Hùng.
Trần Vũ Yến ngạc nhiên hét lên: “Ba, cẩn thận.”
Trần Phi Hùng vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện cường đại chân khí mạnh mẽ, chân khí này tạo thành một lá chắn bảo vệ để chống lại sự tấn công của kiếm của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy mình đang tấn công vào tấm sắt, dù cố gắng thế nào cũng không thể xuyên thủng.
Trong lòng Trần Phi Hùng cũng sợ hãi.
Lực của Giang Cung Tuấn quá mạnh, ông ta phải thúc giục toàn lực mới có thể chống lại. “Giang Cung Tuấn, phái Thiên Sơn của tôi và nhà họ
Giang mấy ngày nay không có ân oán gì, ý của cậu là gì?” Ông ta lạnh lùng nói. Giang Cung Tuấn không có quay lại phải ông ta, mà là đột ngột lùi lại, thân hình bay lên không trung, Hình Kiếm trong tay cũng mạnh mẽ chém xuống.
Ba!
Một chém Hình Kiếm này dài mười mét được, từ trên trời giáng xuống với sức mạnh hủy diệt, và trực tiếp chém về phía Trần Phi Hùng. “Rút lui…”
Trần Phi Hùng vung tay, và nhanh chóng lắc Trần Vũ Yến bằng một lực mạnh, trong khi cơ thể của cô ta quay ngược lại, lòng bàn tay rung lên dữ dội, chào đón hào quang kiếm từ vụ nổ.
Chưởng phong lập tức bị đánh tan tành.
Sắc mặt của Trần Phi Hùng hơi thay đổi, nhanh chóng né tránh.
Bùm!
Hình Kiếm công kích trên đất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, vô số khối băng bay vút lên. “Thật là một luồng kiếm khí kinh khủng” Trần Phi Hùng đứng ở cách đó trăm mét, hung hăng nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, không thể tin được một người chưa tới ba mươi tuổi lại có thể thực sự tạo ra một luồng kiếm khí đáng sợ như vậy.
Động tĩnh bên ngoài thu hút sự chú ý của các đệ tử phái Thiên Sơn.
Các trưởng lão đã rời đi lần nữa quay đầu lại, nhìn thấy chưởng môn đang đánh nhau với Giang Cung Tuấn, tất cả đều rút kiếm ra, toàn lực đề phòng. “Giang Cung Tuấn, ý của cậu là gì?”
Một trưởng lão lạnh lùng hỏi.
Một vị trưởng lão khác cũng hét lên thật to: “Cậu thật sự cho rằng mình là bất khả chiến bại sao? Chẳng lẽ lại muốn một người tiêu diệt toàn bộ phải Thiên Sơn sao?”
“Lui ra.”
Trần Phi Hùng hét lên.
Những trưởng lão và đệ tử này lần lượt rút lui về phía sau. “Haha…”
Tất cả trưởng lão lùi lại về phái sau, Trần Phi Hùng bật cười. “Ông đây mấy chục năm không có xuất thủ, cũng hiếm khi gặp phải đối thủ. Nghe đồn Thiên tuyệt thập tam kiếm của nhà họ Giang là vô song trong thiên hạ, nhưng tôi chưa từng lĩnh giáo qua. Phải xem Thiên tuyệt thập tam kiếm có đáng sợ như trong truyền thuyết
Tiếng cười của Trần Phi Hùng vang vọng khắp khu vực “Kiếm tới… này.
Với một cái vẫy tay lớn, ông ta dùng hết sức lực quét qua, phóng tới ngọn núi phía sau.
Trong một hầm bằng ở núi sau.
Một thanh kiếm bị kẹt ở đây.
Thanh kiếm dài hai mét, toàn thân trong suốt như một khối băng.
Thanh kiếm này bị lực hấp dẫn bay nhanh ra ngoài, ra khỏi ngọn núi phía sau.
Chíu!
Thanh kiếm này nhanh chóng phóng lên trời như pháo hoa, bùng lên ánh sáng trắng chói mắt. “Kiếm Hàn Băng”
“Kiếm Hàn Băng, đã bị đóng băng hàng trăm năm, cuối cùng đã xuất hiện trở lại vào ngày hôm nay!” Các trưởng lão của phái Thiên Sơn đều kinh hộ lên một tiếng.
Thanh kiếm này là thanh kiếm thần của môn phái Thiên Sơn, chính là năm trăm năm trước được chế tạo từ một cường giat của môn phái Thiên Sơn.
Thanh kiếm này cũng là một thanh kiếm thần nổi tiếng trên thế giới, nó cũng có thể được đặt tên trong bảng xếp hạng Vũ khí Thần thánh của Đại Lan.
Kiểm này năm trăm năm trước cũng là thần kiếm của thủ lĩnh phải Thiên Sơn và Liên đoàn Võ Minh Cổ.
Thanh kiếm băng bay nhanh tới, Trần Phi Hùng nhanh chóng bắt lấy.
Kiếm dài chĩa ngang. “Giang Cung Tuấn, xuất chiêu đi.”
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn thoáng hiện lên vẻ trang nghiêm.
Anh không muốn dùng những thủ đoạn đê hèn để ám sát người đứng đầu phe Thiên Sơn, anh lên kế hoạch đánh trực diện với người đứng đầu phe Thiên Sơn, đánh bại ông ta và giết ông ta để đổi lấy sự an toàn của Hứa Linh và những người khác.
Tuy nhiên, người đứng đầu phải Thiên Sơn đã thể hiện ra thực lực rất đáng sợ.
Thực lực này không dưới anh, thậm chí còn mạnh hơn anh một chút.
Bây giờ, tên đã trên cung không bản không được. “Đặc tôi”