Đường Sở Vi hoang mang lo sợ, dại ra tại nguyên chỗ.
Giang Cung Tuấn tới nơi này là vì tìm biện pháp giải độc?
Là vì cô?
Giờ khắc này, cô cảm thấy mình không hiểu Giang Cung Tuấn chút nào.
Giang Cung Tuấn vì cô đã bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại anh còn đang lo lắng vì cổ độc trong thân thể cô, thế mà cô lại cứ cố tình gây sự.
“Tôi…
Cô há mồm nhưng lại nói không nên lời.
Hứa Linh không để ý tới Đường Sở Vi nữa, lại đi vào lêu vải.
Giang Cung Tuấn đã ngủ.
Hai mắt anh khép hờ, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn dáng vẻ rất suy yếu.
Thấy dáng vẻ này của Giang Cung Tuấn, Hứa Linh cũng rất bất đắc dĩ, không khỏi nhẹ giọng thở dài.
Giang Cung Tuấn mơ màng ngủ thiếp đi. Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, anh bị cơn đau đánh thức.
Lần này không phải là đau đầu mà là đau nhức toàn thân.
Hình như có vô số độc trùng lại cắn thịt của anh, đang uống máu của anh, còn tiến vào trong xương anh điên cuồng phá tan xương cốt của anh.
Anh là một chiến sĩ.
Anh thân kinh bách chiến, có vết thương nào mà anh chưa từng nhận, có đau khổ gì mà anh chưa từng nếm.
Thế nhưng lúc này anh lại không chịu nổi. Hai tay anh ôm đầu gối, thân thể co lại thành một đoàn không ngừng lăn lộn, phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
“A..
Tiếng kêu thảm thiết của Giang Cung Tuấn khiến người bên ngoài chú ý.
Hứa Linh, Đường Sở Vi nhanh chóng vọt vào.
Thấy Giang Cung Tuấn đang ôm đầu gối, thân thể co lại thành một đoàn, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hai người đều bị hù tới biến sắc.
Hứa Linh nhanh chóng ngồi xổm người xuống kéo tay Giang Cung Tuấn, lo lắng kêu lên: “Anh Giang, anh thế nào rồi?”
Đường Sở Vi thì hoang mang lo sợ, không biết nên lo liệu thế nào.
Hoắc Đổng cũng đi theo. Anh ta thấy Giang Cung Tuấn thống khổ như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.
Một đại anh hùng vì dân vì nước lại lạc đến kết quả như vậy, đây đúng là bi ai của một dân tộc.
Thống khổ đến nhanh đi cũng nhanh.
Mấy phút đồng hồ sau, đau đớn trên người Giang Cung Tuấn chậm rãi giảm bớt.
Dưới sự nâng đỡ của Hứa Linh, anh vô lực bò từ dưới đât dậy, ngồi trên chăn đệm dưới đất.
Hứa Linh dùng ống tay áo lau mồ hôi hột trên mặt anh.
“Không sao.”
Giang Cung Tuấn mỉm cười với Hứa Linh.
Anh dùng hết sức lực toàn thân miễn cưỡng đứng lên.
Vừa đứng lên anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hứa Linh đúng lúc đứng lên đỡ lấy anh, nói: “Thân thể anh đã hư nhược như vậy rồi, anh nên nằm nghỉ ngơi đi”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Nằm lâu cũng khó chịu, đi ra ngoài một chút.”
Lúc này Hứa Linh mới đỡ anh đi ra ngoài.
Bên ngoài đã được đốt một đống lửa.
Bên cạnh đống lửa có một vài băng ghế.
Giang Cung Tuấn đi tới trước đông lửa, ngồi trên ghế đẩu. Thế nhưng băng ghế không có chỗ dựa khiến anh ngồi rất khó chịu, bèn nói với Hứa Linh: “Đi, đi lấy xe đẩy trong xe đến đây cho tôi”
“Ừm” Hứa Linh gật đầu.
Lúc này Hoắc Đổng lại nói: “Cô không cần đi”
Nói xong anh ta phất tay với một chiến sĩ đang đi tuần tra cách đó không xa, hét lớn: “Cậu tới xe lấy xe đẩy đến đây”
Chiến sĩ này nhận được mệnh lệnh nhanh chóng đi lấy xe đẩy.
Rất nhanh đã mang xe đẩy đến.
Giang Cung Tuấn ngồi trên xe đẩy, có chỗ dựa, lúc này anh mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Anh lấy điện thoại di động ra xem thử.
Phát hiện lúc này đã trưa rồi, anh đã ngủ rất lâu rồi. Thế là anh lại nhìn Hoắc Đổng đang đứng bên cạnh, hỏi: “Các anh em xuống nước tìm hang động đá vôi đã trở về chưa?”
Hoäc Đổng lắc đầu: “Còn chưa, hẳn bọn họ đã tìm được hang động đá vôi, đang tiến vào hang động. Thế nhưng không phát hiện pho tượng anh nói.”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.
Thật ra anh cũng không ôm hy vọng gì.
Nhờ vận may run rủi anh mới có thể tới hang động đá vôi đó, tới cùng bên trong có thứ mà anh cần hay không anh còn chưa thể xác định.
Nhưng chỉ cần có một cơ hội kiểu gì anh cũng phải thử một chút.
Anh đã hiểu rõ. Nếu như anh không tìm được thứ anh cần ở đây, như vậy anh chỉ có nước quay về nhà họ Giang tìm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nghĩ biện pháp phá giải bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Hẳn bí mật được ẩn giấu trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ chính là tâm pháp tu luyện.
Anh cảm thấy lạnh bèn vươn tay lại gần đống lửa.
Hứa Linh hỏi: “Anh Giang, anh đói không? Tôi đi lấy ít đồ ăn nhé?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, đúng là anh hơi đói rồi.
Hứa Linh lập tức đứng dậy đi lại xe lấy đồ ăn. Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRU MTRUYEN.CO M --
Trước khi tới đây bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Giang Cung Tuấn ăn xong, các chiến sĩ đã xuống nước cũng lục tục trở lại.
Hoắc Đổng hỏi: “Tình huống thế nào?”
Một chiến sĩ trả lời: “Báo cáo tướng quân, phía dưới thực sự có hang động đá vôi. Hang động rất sâu, bên trong bốn phía thông suốt, thế nhưng không tìm được pho tượng gì đó mà anh Giang nói. Hiện tại vẫn còn một số anh em đang tìm kiếm trong hang động đá vôi”
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ thất vọng.
Hứa Linh kéo tay anh an ủi: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được”
“Chỉ mong là vậy”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.
Thế nhưng anh biết khả năng tìm được cũng không quá lớn. Cho dù có tìm được cũng chưa chắc đã có thứ mà anh cần.
Anh tiếp tục chờ đợi.
Rất nhanh đã đến chạng vạng.
Các chiến sĩ đã xuống nước đều trở về.
Bọn họ tiến vào hang động đá vôi tìm thật lâu, thế nhưng đều không tìm được pho tượng hay là tảng đá cao hơn mười mét nào.
Bên bờ có một đống lửa đang bốc cháy.
Hoắc Đổng hỏi: “Anh Giang, phải làm sao bây.
giờ?”
Giang Cung Tuấn cũng lâm vào trầm tư.
Mười mấy chiến sĩ tìm một ngày cũng không tìm được, vậy khả năng tìm được cũng không lớn.
Hiện tại chỉ có hai loại kết quả.
Một là mười năm trôi qua, pho tượng hoặc tảng đá trong trí nhớ của anh đã sớm sập.
Hai là địa điểm không đúng.
Anh lấy địa đồ ra lại nhìn một hồi.
Nhìn địa đồ một hồi lại nhìn dòng sông phía trước một chút, rồi lại nhìn dãy núi một chút.
Ngọn núi này rất lớn, nước sông vẫn chảy theo vách núi về phía hạ du.
Suy nghĩ một hồi, Giang Cung Tuấn nói: “Hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai mọi người tiếp tục tới hạ du tìm kiếm, nhìn xem có còn hang động đá vôi nào khác không.”
Giang Cung Tuấn cũng không từ bỏ.
Bởi vì đây là cơ hội cứu mạng duy nhất của anh, là cơ hội cứu mạng duy nhất của Đường Sở Ví.
Nếu anh bỏ qua, như vậy hai người chỉ có thể chờ chết.
Chỉ có thể chờ bệnh tình của mình chuyển biến xấu dần, cuối cùng toàn thân héo rút, năm trên giường không thể động đậy được nữa.
Đối với một chiến thần, đây là bi ai lớn lao.
Anh không thể chết như vậy được Cho dù phải chết anh cũng phải chết trên chiến trường Hoäc Đống dặn dò mọi người: “Thay phiên gác đêm, thay phiên nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục tìm kiếm”
“Vâng”
Tiếng đáp lại chỉnh tề vang vọng nơi này.
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời từ từ trở nên mờ tối, trên bầu trời xuất hiện không ít vì sao.
Bên bờ có từng đống lửa được đốt lên.
Không ít chiến sĩ vây chung quanh đống lửa vừa nói vừa cười Giang Cung Tuấn cũng ngôi trên xe đẩy bên đống lửa.
Anh vấn đang cầm địa đồ tự hỏi, đồng thời tính toán.
“Anh Giang, anh đã xem lâu như vậy rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi”
Giọng nói ân cần của Hứa Linh truyền đến Đường Sở Vi cầm nước ấm đi tới, mở bình ra đưa đến bên mép Giang Cung Tuấn, nhẹ giọng nói: “Chồng, anh uống ít nước ấm đi, để thân thể ấm áp hơn”
Giang Cung Tuấn cũng hơi khát nước thật.
Buông địa đồ xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm Cùng lúc đó.
Thủ đô.
Phủ Thiên Tử.
Thiên Tử ngồi xuống sofa.
Trước người gã ta có một người đàn ông trung niên đang đứng.
“Tướng Thiên, bên kia thành phố Tử Đăng truyền tin đến, Giang Cung Tuấn dân theo mười mấy chiến sĩ đi tới núi Long Bảo vì tìm một hang động đá vôi”
“Hang động đá vôi?”
Thiên Tử sửng sốt hỏi: “Anh ta tìm hang động đá vôi làm gì?”
Lúc này người đàn ông mới trả lời: “Một chiến sĩ đi theo đứng bên cạnh nghe được đoạn đổi thoại của đám người Giang Cung Tuấn, dường như mười năm trước sau khi Giang Cung Tuấn nhảy sông đã trôi theo dòng nước đến một động đá vôi. Y thuật của anh ta là học được từ trong động đá vôi này. Hiện tại anh ta cảm thấy hẳn trong động đá vôi kia còn thứ gì đó, cho nên mới tới tìm kiếm. Về phần đó là cái gì không ai biết được.”
Lần này Giang Cung Tuấn mượn mấy chục người từ chỗ Tiêu Dao Vương.
Nhưng mấy chục người này cũng không ký hợp đồng bảo mật.
Có người nghe được đoạn đổi thoại giữa Giang Cung Tuấn và Hứa Linh, Đường Sở Vi.
Cho nên Thiên Tử muốn phái người điều tra xem Giang Cung Tuấn đang tìm cái gì cũng không phải việc khó.
Sau khi Thiên Tử biết được hơi vươn tay ra hiệu, nói: “Được rồi, đi xuống đi.”
“Vâng”
Người đàn ông trung niên này lui ra.
Thiên Tử lại lâm vào trầm tư.
“Tới cùng thăng nhóc này đang tìm cái gì vậy?”
Suy nghĩ một chút, gã ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói: “Tạm thời đừng hành động, theo dõi Giang Cung Tuấn trước, chú ý kỹ từng cử chỉ từng hành động của anh ta, xem anh ta đang tìm cái gì. Sau đó đoạt lấy đồ anh ta tìm được cho tôi.”
“Vâng”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn.