Chủ nhân của tuyển Bá Rốt cuộc Giang Cung Tuấn cũng không biết Tổ Quỳnh mạnh đến mức nào.
Thế nhưng bây giờ Tổ Quỳnh đã làm rung chuyển Luyến Bá vô tận. Mặc dù cô ta bị thương bởi Luyến Bá vô tận, nhưng Luyến Bá vô tận đã dịch chuyển được một ít.
Giang Cung Tuấn lao phía Tổ Quỳnh kịp lúc, đỡ Tổ Quỳnh đang ngã trên mặt đất, không nhịn được mà hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, chị không sao chứ?”
Tổ Quỳnh hơi ngừng tay, lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, nói: “Không sao, chẳng qua là bị sức mạnh của Luyển Bả vô tận phản kích mà thôi, thực sự rất mạnh, không hổ là bảo vật tối cao ngay cả cao thủ cấp đại đế cũng không cách nào mang đi được.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Tổ Quỳnh rơi vào trầm tư, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không thể lay chuyển được, bởi vì trên văn bia có chữ khắc Đạo, còn có một số cái tên do đại để để lại. Tuy rằng chỉ là một vài cái tên, nhưng là đây đều là do đại đế nêu ra, cũng ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, cao thủ siêu cấp không chỉ chống lại sức mạnh của Luyến Bá, mà còn chống lại sức mạnh của tên đại để lưu danh, Giang Cung Tuấn, cậu thử mà xem”
“Tôi?”
Khuôn mặt Giang Cung Tuần lộ ra vẻ bất lực, nói: “Tôi làm sao có thể.”
“Cố gắng sẽ được”
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Sau đó, bật mình một cái rồi xuất hiện giữa không trung. Nhìn Luyến Bá vô tận màu đen kịt trước mặt, anh huy động toàn bộ sức mạnh.
Sức mạnh cơ bắp cộng với chân khí trong cơ thể.
“Lên.”
Giang Cung Tuấn hét lên, một cỗ chân khí cuồng bạo quét qua ôm Luyến Bả vô tận màu đen.
Tuy nhiên, bất luận là cố dùng sức đến đâu, anh cũng không thể nâng Luyến Bá vô tận lên.
Anh tiếp tục thử lại.
Nhưng bất luận là thế nào cũng đều không được. Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc.
Thân thể từ trên trời đáp xuống, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa vào Luyến Bá vô tận nhìn Tổ Quỳnh, nói: “Chị Tổ Quỳnh, cái này không được rồi?”.
Tố Quỳnh đứng trước Luyến Bá vô tận, khuôn mặt mang theo dòng suy nghĩ miên man.
Mặc dù đã đạt tới trình độ này, cô ta đã từng tiếp xúc với các chữ khắc của Đạo, nhưng những chữ khắc trên Luyến Bá Tốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, ngay cả cô ta cũng không thể hiểu được.
“Đừng vội, tội nghiên cứu nó một chút”
Tổ Quỳnh hơi chùn tay.
Giang Cung Tuấn cũng không vội vàng gì.
Ngồi trên mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi.
Tổ Quỳnh nhìn chằm chằm vào Luyến Bá không dứt.
Vào thời khắc này thời gian như bị đóng băng, tựa hồ một cái chớp mắt trôi qua cũng giống như ngàn năm đã trôi qua vậy.
Tổ Quỳnh đột nhiên vươn tay chỉ vào một điểm trên tuyến Bá vô tận màu đen.
Trong các đầu ngón tay hóa thành một sức mạnh mạnh mẽ kỳ diệu.
Luồng sức mạnh này va chạm với Luyến Bá vô tận khiến Luyển Bá vô tận run lên.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cường đại thoát ra từ Luyến Bá vô tận, nó trực tiếp kéo lấy Giang Cung Tuấn và Tổ Quỳnh, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Một khắc sau, cả hai người cùng xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Thế giới này, không có bóng tối, chỉ có ánh sáng ban ngày.
Có rất nhiều đốm sáng trắng lơ lửng trên bầu trời, trông rất lộng lẫy tươi đẹp. “Chị Tố Quỳnh, có chuyện gì vậy?” Giang Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Tổ Quỳnh trước mặt mình.
Trên mặt Tổ Quỳnh cũng có chút nghi hoặc, khẽ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi tôi chỉ thử một chút, tôi đã đoán đúng, Luyến Bá vô tận này đã từng có chủ nhân. Nơi mà chúng ta xuất hiện bây giờ chính là bên trong của tuyến Bá vô tận, có lẽ đây là nơi được chủ nhân của tuyến Bá vô tận để lại.”
“Aaa..”
Chính vào lúc này, một vài đốm sáng trắng trôi về phía Tổ Quỳnh.
Gương mặt Tổ Quỳnh đột nhiên mang vẻ đau khổ.
Ngay sau đó, cơ thể của cô ta lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, trong Tiên phủ.
Tố Quỳnh xuất hiện trong Tiên phủ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt đi, giống như bị thương nặng, cô ta lên tiếng nói: “Giang Cung Tuấn, ngoại giới đối nghịch với tôi, Những chữ khắc quy tắc đó có thể làm tôi bị thương, tôi không thể ở lại lâu hơn nữa”
Trong Tiên phủ truyền đến giọng nói của Tố Quỳnh. Giang Cung Tuấn sau khi nghe xong, vẻ mặt bồn chồn, nói: “Tại sao tôi lại không hề hấn gì?”
“Bởi vì tu vị của cậu rất yếu, còn lâu mới lĩnh hội được Đạo, cho nên những khắc pháp này không thể làm tổn thương đến cậu.”
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”
Tổ Quỳnh nói: “Đừng lo lắng, nơi này hắn là do cao thủ siêu cấp đó lưu lại, tại đây có lẽ sẽ có một phần linh hồn tàn dư của hằn”
Chính vào lúc Tổ Quỳnh vừa nói xong, những đốm sáng trắng trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn từ từ tụ lại với nhau, những đốm sáng này tạo thành một cái bóng.
Đây là bóng người.
Giang Cung Tuấn đại khái có thể nhìn ra, người này mặc áo choàng trắng, có mái tóc dài màu đen, đường nét khuôn mặt cũng “Cuối cùng cũng có người đến rồi sao?”
Chiếc bóng nhìn Giang Cung Tuấn, dường như đang cùng nói chuyện Giang Cung Tuấn, cũng có vẻ đang trò chuyện với chính mình.
Lúc này Tổ Quỳnh muốn nói chuyện với Giang Cung Tuấn.
Tuy nhiên, cô ta phát hiện rằng một luồng sức mạnh cường đại đã ép buộc cắt đứt liên kết giữa Giang Cung Tuấn và Tiên phủ, bây giờ cho dù cô ta có nói gì, Giang Cung Tuấn cũng không thể nghe thấy được nữa.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không để tâm đến Tố Quỳnh.
Anh nhìn bóng đen lơ lửng trước mặt mình, hai tay chắp sau lưng, tỏ vẻ cung kính, nói: “Vãn bối Giang Cung Tuấn, ra mắt tiền bối”.
“Ừm!”.
Bóng đen khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại Giang Cung Tuấn.
“Thiên địa tự mình phong ấn, vùng đất ngược dòng thời gian lại mở ra. Xem ra, ngày này rốt cục đã đến.”
Bóng đen nói nhỏ. “Tiền bối, người là?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Bất Thiên tiền bối, làm sao mới có thể dời đệ nhất Luyển Bá vô tận này đi.”
Bất Thiên nói: “Có thể đến đây đã chứng minh cậu là người hữu duyên, nhưng Luyến Bá vô tận không phải là thứ đồ bình thường, một khi đã chấp nhận thì phải chịu đựng nhân quả tối cao.
Sau khi trở thành chủ nhân của tuyến Bá vô tận, phải chịu rất nhiều thứ, vì vậy nếu cậu muốn trở thành chủ nhân của tuyến Bá vô tận, cậu phải tổng hợp tất cả các phương diện. Không phải cứ đến đây liền có thể trở thành chủ nhân của Luyển Bá vô tận.”
Giang Cung Tuấn có chút sững sờ, không biết rốt cuộc lời này là có ý gì?
Anh hỏi thẳng: “Tiền bối, ông nói xem, làm sao mới có thể lấy được Luyến Bá vô tận?”
“Rát đơn giản, phụ thuộc vào việc cậu có năng lựcchịu nhân quả hay không. Tôi không thể nhìn thấy cậu, tương lai của cậu đầy ẩn số biến số”.
Bất Thiên khẻ lên tiếng, lập tức biết mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Vào thời điểm ông ta biến mất, vô số chấm trắng trong khu vực này nhanh chóng tụ lại với nhau, tạo thành mấy chữ thần bí, những chữ này bao trùm lấy Giang Cung Tuấn.
Lúc này, Giang Cung Tuấn cảm thấy vô cùng hoang mang và lo sợ.
Trạng thái này chỉ kéo dài vài giây.
Vài giây sau, anh biến mất trong thế giới đầy những đốm sáng này, rồi một lần nữa xuất hiện dưới Luyển Bá vô tận ở trung tâm của thành phố vô tận.
Chương 1102: Thần Bá đổi chủ
Giang Cung Tuấn nhìn về Luyến Bá vô tận màu đen phía trước, trong lòng dâng lên nghi ngờ.
“Đây là ý gì, sao lại đi ra?”
Cuối cùng cho dù có nói cái gì, muốn có được Luyến Bá vô tận, cần phải có năng lực chịu đựng nhân quả.
Cái gì chịu đựng nhân quả? Giang Cung Tuấn dùng mọi cách suy nghĩ vẫn không hiểu được.
“Chị Tổ Quỳnh, chị đang ở đâu?
Giang Cung Tuấn không biết, chỉ còn cách trưng cầu ý kiến của Tổ Quỳnh, “Ở đây?
Bên trong Tiên phủ truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh.
“Mới vừa rồi, có một cổ sức mạnh mạnh mẽ, cưỡng ép cắt đứt liên hệ của chị và Tiên phủ, tôi không có cách nào nói chuyện với chị, như thế nào rồi, bây giờ là tình huống gì đây?”
Giang Cung Tuấn nói ra. Sau đó hỏi: “Chị Tố Quỳnh, chị cảm thấy đây là ý gì?”
Tổ Quỳnh suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là đang phán đoán xem cậu có tư cách lấy được tuyển Bá vô tận hay không, bây giờ cậu thử một chút, xem có thể lấy được Luyến Bá vô tận không”
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh đi tới Luyển Bá vô tận, thân thể nhảy một cái, liền xuất hiện ở trên cao cách đó mấy chục thước, thúc giục chân khí, chân khí biến hóa khôn lường, bao bọc lấy Luyển Bá vô tận.
Trước đó cho dù anh dùng sức thế nào cũng không cách nào rung chuyển được Luyến Bá vô tận. Thế nhưng bây giờ, Luyến Bá vô tận đang bị anh dựng lên một cách chậm rãi.
“Cái này?”
Bên trong Tiên phủ, Tổ Quỳnh kinh hãi.
Vội vàng nói: “Có thể được đó, Giang Cung Tuấn, mau, mau để cho Luyến Bá vô tận nhận chủ.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm thế nào thì mới có thể khiến cho Luyển Bá vô tận nhận chủ?”
Tổ Quỳnh nói: “Luyến Bá vô tận là thần vật của trời đất, được sinh ra vào thời điểm trời đất xuất hiện, không phải giống như luyện chế bảo vật, nhỏ máu nhân chủ là vô dụng, phải dùng tinh thần trao đổi.”
Sau đó, Tổ Quỳnh nói đơn giản làm sao để cho Luyến Bá vô tận nhận chủ. Giang Cung Tuấn làm theo. Rất nhanh, anh đã lấy được sự liên hệ với Luyến Bá vô tận, trở thành chủ nhân đầu tiên của Luyển Bá vô tận.
Sau khi trở thành chủ nhân của tuyến Bá vô tận, tinh thần động một cái, Luyến Bá vô tận cũng không ngừng nhỏ đi, chỉ còn lớn chừng một bàn tay, xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
“Oaaaa.”
Bên trong Tiên phủ, Tổ Quỳnh không nhịn được kêu lên.
“Luyến Bá vô tận, thật sự không nghĩ đến, ngay cả đại để cấp bậc cao thủ cũng không cách nào có được Luyến Bá vô tận, vậy mà lại bị cậu lấy được. Giang Cung Tuấn, cậu đúng là người có số mệnh lớn, số mệnh này của cậu thật sự quá tốt, đến cả tôi cũng hâm mộ nữa”
Mặt Tố Quỳnh đầy hâm mộ. Giang Cung Tuấn cười ha ha, Anh chơi Luyến Bá vô tận ở trong tay.
Vốn là Luyến Bá rất nặng, nhưng giờ khắc này ở trong tay anh lại vô cùng nhẹ.
Thế nhưng, anh nghiên cứu hồi lâu, cũng không biết Luyến Bá này rốt cuộc thần kì ở chỗ nào?
Tổ Quỳnh nói: “Bây giờ thực lực của cậu còn thấp, chờ cậu thay đổi đủ mạnh, cậu cũng biết, Luyến Bá vô tận này là bảo vật chân chính. Cái khác không nói, chỉ nói đến chữ khắc trên tuyến Bá, chính là bảo vật tối cao, còn có đại để phía trên lưu lại tên, đây cũng là một ít bảo vật”.
Luyến Bá vô tận rất thần kỳ, chẳng qua là thực lực bây giờ của Giang Cung Tuấn rất yếu, không có cách nào biết được bí mật của Luyến Bá vô tận, Giờ phút này, tinh thần của Giang Cung Tuấn động một cái.
Luyến Bá vô tận trong phút chốc trở nên lớn hơn.
Luyến Bá màu đen trở nên cao đến trăm thước, chiều rộng dài đến mấy chục thước.
Sức mạnh của Luyến Bá màu đen mang theo tính nghiền ép, đập vỡ kiến trúc phía xa xa.
Am!
Âm một tiếng thật lớn, một mảnh kiến trúc bị đập vỡ, toàn bộ thành vô tận cũng run rẩy, Thế nhưng, ngay sau đó kiến trúc bị đập vỡ trong nháy mắt đã hồi phục như cũ.
“Thật là một sức mạnh đáng sợ”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Mặc dù không biết Luyến Bá vô tận rốt cuộc có sức mạnh gì, thế nhưng nếu như sức nặng đập xuống, vậy thì nhất định tu sẽ sẽ không chịu nổi Anh hài lòng thu hồi Luyến Bá vô tận lại.
Luyến Bá vô tận biến hóa khôn lường thành khí tức màu đen, tiến vào bên trong cơ thể của anh, xuất hiện ở trong khu vực đan điện của anh.
Giang Cung Tuấn hài lòng, hỏi: “Chị Tố Quỳnh, tôi lấy được Luyến Bá đầu tiên, vậy có phải là những tuyến Bá phía sau tôi cũng có thể dễ dàng lấy được không, Luyến Bá này thật sự có một trăm lẻ tám cái sao?”
Tổ Quỳnh trả lời: “Trên lý thuyết mà nói thì đúng là như vậy, còn có đúng hay không, thì cậu trực tiếp đi hạ một tòa thành vô tận thử xem sao.”
“Phải hoàn thành khiêu chiến mới có thể đi sao?”
Giang Cung Tuấn hỏi.
Thế nhưng, vừa lúc đó, bên trong cơ thể Luyến Bá vô tận bỗng nhiên biến hóa ra một ít tin tức, những tin tức này đi vào trong đầu óc.
Giang Cung Tuấn đờ đẫn khoảng mấy giây, sau đó trên mặt mang theo sự vui mừng, nói: “Thì ra giữa mỗi một tòa thành vô tận đều có lối đi, không cần hoàn thành khiêu chiến cũng có thể đi đến thành vô tận kế tiếp”
Luyến Bá vô tận phản hồi rất nhiều tin tức cho Giang Cung Tuấn.
Sau khi Giang Cung Tuấn biết được những tin tức này thì cũng không ở lại, trực tiếp đi đến hướng thành vô tận, Rất nhanh, đã đi đến thành cuối cùng.
Ở đây, có một bức tường ánh sáng.
Giang Cung Tuấn biết, chỉ cần vượt qua ánh sáng kiên cường này là có thể xuất hiện ở dưới một tòa thành vô tận, chẳng qua là tu sĩ giống như vậy không có cách nào vượt qua, chỉ có mang theo Luyến Bá vô tận, mới có thể dễ dàng vượt qua thôi.
Anh không dừng lại, vượt qua bức tường ánh sáng.
Thân thể biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, xuất hiện ở ngoài một thành phố.
Đây chính là thành vô tận.
Thành vô tận này với thành vô tận trước giống nhau như đúc, chỉ có duy nhất một thứ không giống, đó chính là khác thời đại.
Trong cái thời đại của thành vô tận này, cũng có Luyến Bá vô tận.
Đây là tòa thành vô tận thứ hai, giờ phút này bên trong tòa thành vô tận đến một người cũng không có, rất hiển nhiên, thiên tài tiến vào ngược dòng còn chưa hoàn thành khiêu chiến, đương nhiên sẽ chưa đến nơi này.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi tới Luyến Bá vô tận, thử lấy vào.
Không có bất kỳ bất ngờ nào, rất nhanh sau khi thu nhận Luyến Bá vô tận, anh đã trở thành chủ nhận thứ hai của Luyến Bá vô tận.
Nhanh chóng đi đến thành vô tận kế tiếp, Tiếp theo, Giang Cung Tuấn không ngừng tiến về trước.
Không ngừng tiến vào thành vô tận. Không ngừng lấy Luyến Bá vô tận.
Rất nhanh, đã đi đến thành cuối cùng, thu nhận Luyến Bá vô tận cuối cùng.
Thành vô tận, cửa thành.
Tinh thần Giang Cung Tuấn động một cái.
Một trăm lẻ tám Luyến Bá vô tận màu đen lộ ra, đứng ở trên trời, tình cảnh rất hùng vĩ, rất rung động.
“Ha ha.”
Giờ phút này, bỗng có một tiếng cười vang lên khắp nơi.
“Ai?”
Giang Cung Tuấn vộ vàng thu hồi Luyến Bá vô tận lại, phòng bị nhìn chằm chằm bốn phía.
Cùng với tiếng cười truyền đến là một cái bóng liị ra ở trước người Giang Cung Tuấn, bóng dáng dần dần thay đổi trở nên chân thực, cuối cùng biết thành một người đàn ông trung niên.
Chẳng qua là, gương mặt của ông ta là hư ảo, Giang Cung Tuấn không thấy rõ dáng vẻ của ông ta. “Ông, ông là ai?”
Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Thật sự không nghĩ đến Luyến Bá vô tận lại đổi chủ, thằng nhóc à, vận khí của cậu rất tốt đó.”
Mặt Giang Cung Tuấn đầy phòng bị. “Cậu đừng lo lắng, tôi không ý tứ gì khác” Người đàn ông mở miệng. “Ông, ông là?” Giang Cung Tuấn hỏi lần nữa.
“Tôi là ai, không quan trọng, bây giờ cậu cũng không cần tiếp tục đi tới nữa, với thực lực của cậu thì không có cách nào rời khỏi thành vô tận, đi Vùng Đất Truy Ngược, nếu lần này đã lấy được nhiều chỗ tốt của thời không chi môn, vậy thì hãy trở về đi, nắm chắc thời gian tu luyện, tôi đang Vùng Đất Truy Ngược tìm cậu, tôi tin rằng sớm muộn cũng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ sóng vai tác chiến”.
Người đàn ông mở miệng nói.
Ngay sau đó, thân thể của ông ta thay đổi hư ảo, cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Chương 1103: Mới qua ba ngày
Ngôi thành vô tận thử một trăm lẻ tám, xuất hiện một người đàn ông thần bí.
Giang Cung Tuấn chỉ có thể nhìn được trang phục của ông ta chứ không thể nhìn được hình dáng của ông ta.
Mà lời nói của người này khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa.
“Cái gì gọi là sớm muộn sẽ có một ngày, tôi và cậu sẽ cùng nhau sóng vai tác chiến chứ?” “Rốt cuộc ông ta là ai?”.
Giang Cung Tuấn đứng ở trên tường thành vô tận, nhìn người đàn ông biến mất, rơi vào trong suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, anh mới vứt bỏ suy nghĩ ngổn ngang ở trong đầu.
“Người kia nói, lần này tôi đã lấy được nhiều chỗ tốt của thời không chi môn, bây giờ không cần phải ra khỏi thành, với thực lực và cảnh giới của tôi bây giờ thì không có cách nào quay ngược thời gian, vậy thì không có cách nào đi đến thời điểm mà đất trời được sinh ra, kêu tôi nên rời đi ngay bây giờ”
Giang Cung Tuấn lẩm bẩm.
Chợt, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, có phải là bây giờ tôi có thể rời đi hay không?”
Bên trong Tiên phủ liền truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tôi cũng cảm thấy, bây giờ cậu có thể rời đi, mặc dù tôi chưa từng tới thành vô tận, chưa từng tới Vùng Đất Truy Ngược, nhưng tôi cũng biết, với thực lực bây giờ của cậu thì không có cách nào đi đến một khắc trời đất được sinh ra kia”
Ngay cả Tố Quỳnh cũng nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng không định tiếp tục dừng lại.
Dù sao, lần này đã lấy được thật nhiều chỗ tốt, lấy được vận may nghịch thiên.
Anh lấy ra lệnh bài lúc tiến vào Vùng Đất Truy Ngược, trực tiếp bóp vỡ.
Giữa lệnh bài biến ra ánh sáng trắng, thứ ánh sáng này bao phủ anh, thân thể anh biến mất tại chỗ, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác được đầu óc hoảng hốt, Loại cảm giác này, đại khái kéo dài mười giây liền biến mất.
Mà anh cũng rời khỏi thành vô tận ở Vùng Đất Truy Ngược, xuất hiện ở núi Bất Chu tại trái đất.
Sau khi Giang Cung Tuấn trở lại, phát hiện bốn phía núi Bất Chu hội tụ không ít người, những người này, đều là thiên kiêu trước khi tiến vào thời không chi môn.
Hơn nữa, bốn phía không ngừng thoáng hiện ra ánh sáng trắng, mỗi khi ánh sáng trắng thoáng hiện thì đều có một thiên kiêu từ trong Vùng Đất Truy Ngược đi ra.
“Sao tất cả lại đi ra?”
Giang Cung Tuấn cau mày.
Quét nhìn bốn phía.
Giờ phút này, anh thấy được một cô gái mặc quần áo màu đen, nhanh chóng đi đi, hỏi: “Mạch Doanh, sao cô lại đi ra, chưa khiêu chiến xong hay sao?”
Mạch Doanh đi tới nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi tiến vào một cái hang trong huyệt, dựa theo nhắc nhở, chỉ muốn thành công rời khỏi hang động là có thể trực tiếp khỏi ba tòa thành vô tận, thế nhưng tôi còn chưa đi ra khỏi hang động đã tự động xuất hiện ngoài đây”.
“Như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cũng sững sốt một chút. “Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Mạch Doanh lắc đầu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì, cô ta cũng không biết.
Giang Cung Tuấn nhìn bốn phía. Đi ra ngoài càng ngày càng thấy nhiều người.
Chưa đến mười phút, toàn bộ núi Bất Chu đều là tu sĩ.
Giang Cung Tuấn cũng biết, tu sĩ tiến vào thời không chi môn, tất cả đều ra đây.
“Chuyện gì đang xảy ra, tại sao tất cả lại ra đây?”
“Vận may còn chưa nhận được” “Tôi phải tiếp tục đi”
Rất nhiều người cũng nghi ngờ.
Cũng có một ít thiên kiều muốn tiếp tục tiến vào thời không chi môn, thân thể xuất hiện trên bầu trời, muốn vượt qua thời không chi môn, thế nhưng lần này nhưng không cách nào tiến vào.
Không ngừng có người thử nghiệm.
Cuối cùng kết thúc vẫn là thất bại.
Mặc dù nói thời không chi môn vẫn ở đó nhưng lại không có cách nào tiến vào được.
Giang Cung Tuấn thấy một màn này, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ là do tôi lấy được Luyến Bá vô tận, lấy được nhiều chỗ tốt của thời không chi môn mở ra lần này, nên những người này mới ra ngoài đây?”
“Cái gì?”
Một bên Mạch Doanh hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh lấy được Luyến Bá vô tận?”
“Ha?”
Giang Cung Tuần hoảng sợ, kịp phản ứng, cười một tiếng, nói: “Chuyện này sao có thể chứ”
Mạch Doanh nói: “Tôi đã nói rồi mà.”
“Mạch Doanh, tôi về Long Quốc trước đây, sau này gặp lại”
Giang Cung Tuần từ biệt Mạch Doanh.
“Được, đi đi, có thời gian tôi sẽ đi tìm anh”
Mạch Doanh vẫy tay với Giang Cung Tuấn.
Thân thể Giang Cung Tuấn nhảy một cái, xuất hiện giữa không trung, sau khi nhận rõ phương hướng, bay lên không trung, bay đến hướng Long Quốc.
Bây giờ thực lực của anh rất mạnh, chân khí rất hùng hậu, sử dụng tốc độ chân khí bay lên rất nhanh, không bao lâu đã bay đến Long Quốc.
Bây giờ, Long Quốc là do Bát Bộ Thiên Long và Độc Bộ Vân làm chủ. Mà Trần Vũ Yến, Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Đường Sở Vi đều bế quan ở tỏng Tiên phủ. “Anh Giang” Đại điện hoàng cung.
Hứa Linh đi tới, trên người cô ta mặc quần áo màu đỏ, vóc người hấp dẫn, hình dáng xinh đẹp, mặt đầy nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí đầu não trên đại điện lên, hỏi: “Không phải đi núi Bất Chu, tiến vào thời không chi môn sao, sao lại trở về nhanh như vậy?”
Ở Vùng Đất Truy Ngược trong thành vô tận, Giang Cung Tuấn cũng không có khái niệm thời gian, anh cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.
“Thời không chi môn mở ra bao lâu?”
Hứa Linh nói: “Mới ba ngày”
“Mới ba ngày sao? Giang Cung Tuấn sửng sốt một chút. Anh còn tưởng rằng bản thân mình ở trong Vùng Đất Truy Ngược đợi rất lâu, vậy mà không nghĩ tới, mới qua ba ngày.
“Đúng vậy, mới ba ngày” Hứa Linh gật đầu nói.
“Hit!”
Giang Cung Tuấn không nhịn được hít sâu một hơi.
Mới ba ngày?
Tại sao anh lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu.
“Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?” Hứa Linh hỏi, “Không có sao cả” Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, nói: “Anh cảm giác có chút mệt mỏi, anh đi nghỉ trước đây”
Nói xong, anh liền đi.
Đi tới hậu viện trong hoàng cung, đi tới căn phòng thuộc về anh, nằm ở trên giường, chắp hai tay sau ót, nhìn trần nhà mà ngẩn. người, suy nghĩ một chút, anh xoay mình bò dậy, tinh thần động một cái.
Một trăm lẻ tám Luyến Bá vô tận màu đen biến hóa khôn lường trước người.
Nhìn Luyến Bá vô tận thu nhỏ lại ở trước mắt, Giang Cung Tuấn không khỏi cười ra tiếng.
Anh cũng không nghĩ tới, bản thân mình lại có vận khí tốt như vậy, lại có thể có được nhiều chỗ tốt nhất sau khi thời không chi môn mở ra.
Xem ra, vận may lần này sau khi xuất hiện thiên tai, cũng không phải là ngược dòng đến một khắc sinh ra trời đất kia, mà là một trăm lẻ tám Luyến Bá vô tận trong tòa thành vô tận.
Trong Luyến Bả trước mắt, mang theo khí tức nguyên thủy.
Khí tức này, ngay cả Giang Cung Tuấn, cũng run sợ trong lòng.
“Nếu như đập một trăm lẻ tám Luyến Bá này, uy lực hẳn rất lớn”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lẩm bẩm, hài lòng thu vào!
Ngay sau đó, anh lại lo lắng. Bởi vì, khi phong ấn được mở ra hoàn toàn, trái đất sẽ xuất hiện bốn kiếp nạn.
Mà bây giờ mới đến kiếp nạn thứ nhất.
Mà chỉ mới là kiếp nạ thứ nhất đã khiến cho nhiều người chết thảm như vậy.
Vậy khi kiếp nạn thứ hai sẽ là cái gì?
Kiếp nạn thứ hai khi nào sẽ đến?
Giang Cung Tuấn lần nữa nằm ở trên giường, suy nghĩ về những vấn đề này, bất giác đã ngủ.
Sau đó, Giang Cung Tuấn vẫn ở Long Quốc, xử lý một ít chuyện đại sự của quốc gia. Đảo mắt, đã qua một đoạn thời gian.
Mà trước đó, sau khi khi tất cả tu sĩ đều rời khỏi Vùng Đất Truy Ngược thì thời không chi môn liền biến mất, thế nhưng những thiên kiều đến trái đất lại không rời đi, mà tạm thời ở lại trên trái đất.
Mặc dù bọn họ cũng không nhận được vận may của kiếp nạn thứ nhất, thế nhưng phía sau cũng gặp không ít vận may.
Bọn họ đang đợi kiếp nạn thứ hai ở trái đất xuất hiện.
Kiếp nạn thứ hai, là nhằm vào nhân loại trên trái đất.
Không liên quan đến bọn họ.
Nói đơn giản một chútm sinh tử tồn vong của nhân loại trên trái đất, một chút cũng không liên quan đến bọn họ.
mà kiếp nạn thứ hai trên trái đất còn chưa xuất hiện mà phiền toái của Giang Cung Tuấn đã xuất hiện .
Buổi sáng tuần sau.
Giang Cung Tuấn đang ở trong hoàn cung ở Long Quốc, thường lượng một ít đại sự với đám người Hứa Linh.
Bầu trời xa xăm, đen nghịt một mảng lớn.
“Báo”
Một người thị vệ nhanh chóng đi vào.
“Chuyện gì?”
Vị trí đầu não Giang Cung Tuấn cau mày hỏi.
Trên mặt chiến sĩ mang vẻ kinh hoàng, chỉ bên ngoài đại điện: “Có, có không ít phi thuyền xuất hiện ở trên bầu trời Long Quốc”
“Sao?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt một chút.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài.
Chương 1104: Phiền toái tìm tới cửa
Giang Cung Tuấn đi ra đại điện hoàng cung. Những người khác trên đại điện đi theo phía sau.
Đi ra bên ngoài đại điện, Giang Cung Tuấn nhìn về phía nơi xa.
Trên bầu trời ở nơi xa xuất hiện một số hình phi thuyền kỳ lạ quái dị, những phi thuyền đó đều rất lớn, có thể so sánh giống như núi cao treo ở trên bầu trời, che mấy chắn gió, từ phía xa nhìn lại, trông rất chấn động.
“Đây là?”
Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.
Bây giờ tình trạng trên trái đất đã không giống lúc trước, xuất hiện bất cứ thứ kỳ quái gì, Giang Cung Tuấn đều sẽ không kinh ngạc, quan sát từ ngoại hình và cấu tạo của phi thuyền, Giang Cung Tuấn biết, đây không phải đồ trên trái đất.
Mà đến từ nơi bị phong ấn kia.
Điều anh nghi ngờ chính là, cường giả ở trong nơi bị phong ấn, sao có thể tìm tới cửa.
“Sao lại thế này?”.
“Đây có lẽ là phi thuyền chiến đấu ở trong nơi bị phong ấn”
“Nói là phi thuyền, không bằng nói là pháp bảo, bởi vì tôi nghe những tu sĩ khác ở trong nơi bị phong ấn nói, phi thuyền như vậy, có thể tùy ý điều chỉnh kích thước, không cần xuất hiện trực tiếp cũng có thể thu nhỏ phi thuyền, và mang theo bên mình.”
Mọi người ở phía sau Giang Cung Tuấn bàn tán sôi nổi.
“Giang Cung Tuấn ở đây không?”
Trên bầu trời truyền đến một giọng nói mang theo uy lực.
Theo âm thanh truyền đến, trên một chiếc phi thuyền dẫn đầu, có một ông lão đi ra.
Trên người ông lão mặc trường bào hoa lệ, đai lưng khảm viền vàng, ông ta đứng ở trên phi thuyền, đôi mắt nhìn xuống hoàng cung Long Quốc trống rỗng ở phía dưới.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, nói: “Tại hạ là Giang Cung Tuấn, không biết ông là ai, tới Long Quốc của tôi có chuyện gì?”
“Tôi chính là Bảo Văn trưởng lão của Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai”
Người mặc trường bào hoa lệ mở miệng, âm thanh to lớn vang dội.
Một bên, Hứa Linh nhỏ giọng nói: “Anh Giang, em biết Giới Sơ Khai, trong khoảng thời gian này, Long Quốc em cũng đang thu thập được một số tin tức về Tam thiên phong ấn chi địa, Giới Sơ Khai này, xếp hạng nhất ở trong Tam thiên phong ấn chi địa”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn nổi lên dự cảm không tốt.
Anh nắm chặt hai tay, nói: “Thì ra là tiền bối Bảo Văn, không biết tới Long Quốc tôi có chuyện gì?”
Bảo Văn đứng ở trên phi thuyền lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi nhận được tin tức, cậu thân là tội phạm, chẳng những không biết hối cải mà còn tu luyện ma công, hôm nay tôi đến đây, chính là để giết tên tội phạm không biết hối cải cậu”
Âm thanh của Bảo Văn vang vọng.
“Bây giờ cho cậu hai con đường”
“Thứ nhất, tự sát tạ tội”
Thứ hai, tôi diệt Long Quốc rồi sau đó giết cậu”
Nghe được lời này, sắc mặt Giang Cung Tuấn hơi thay đổi.
Anh nhìn chằm chằm vào không ít phi thuyền trên bầu trời, cau mày, nói: “Tiền bối, đừng ép người quá đáng, hơn nữa, ai nói tôi tu luyện ma công, cho dù tôi tu luyện ma công, tôi sống hay chết, cũng không tới phiên ông quyết định, tội của tôi, cũng không tới phiên ông xét xử.”
Giang Cung Tuấn biết Giới Sơ Khai mạnh nhất Tam thiên phong ấn chi địa.
Nhưng, anh không biết rốt cuộc Minh Lam Tông mạnh như thế nào. Chỉ là quan sát tình huống hiện giờ, Minh Lam Tông này nhất định là một tông môn rất mạnh.
Tuy rằng mạnh mẽ, nhưng anh cũng không e ngại.
Kẻ địch tới tận cửa ức hiếp, sao anh có thể mềm yếu.
“Ha ha.”
Bảo Văn cười to: “Chỉ dựa vào ba chữ Minh Lam Tông này ba, là có tư cách xét xử cậu, Giang Cung Tuấn, đừng nói tôi xuống đao giết người, đừng nói tôi không nhân từ, những tên tội phạm đều đáng chết”
“Nhưng, tôi chỉ giết cậu, sẽ không làm tổn thương tới những người khác”
“Cho cậu ba ngày, trong vòng 3 ngày, tự mình lên núi Bất Chu của Minh Lam Tông nhận tội, tôi kết liễu tính mạng của cậu trước mặt những anh hùng trong thiên hạ, nếu không, tôi giết hết nhân loại trên trái đất, bắt đầu từ Long Quốc”
Theo âm thanh của Bảo Văn truyền đến, một số phi thuyền to lớn nhanh chóng rút lui, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Sắc mặt Giang Cung Tuấn rất khó coi.
“Anh Giang, làm sao bây giờ?” Hứa Linh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, hít sâu một hơi, nói: “Đừng sốt ruột, vẫn còn thời hạn ba ngày”
Anh xoay người quay lại hoàng cung, đi thẳng tới hậu viện, sau đó vào Tiên phủ.
Tiên phủ, phủ thành chủ. Ở đây có không ít người tụ tập.
Tổ Quỳnh, Sở Vi, Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến và cả Khí Linh.
Giang Cung Tuấn nói chuyện xảy ra ở bên ngoài. “Cường giả của Giới Sơ Khai tìm tới cửa, nói tôi tu luyện ma công, muốn xét xử tôi, muốn tôi chết”
“Hả?”
Đường Sở Vị vừa nghe vậy, lập tức đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, nói: “Anh cũng không biết, anh chỉ biết Giới Sơ Khai mạnh nhất Tam thiên phong ấn chi địa, bây Long Quốc”
Giang Cung Tuấn lo lắng sốt ruột.
“Nếu cường giả Minh Lam Tông nói lời này, vậy thì chắc chắn ông ta có năng lực như vậy, bây giờ anh thật sự không biết phải làm sao.”
Nói xong, anh nhìn Tổ Quỳnh.
“Chị Tổ Quỳnh, chị có thể ra tay giết Minh Lam Tông, hóa giải tai nạn lần này của tôi không?”
Tổ Quỳnh trợn trắng mắt, nói: “Giang Cung Tuấn, cậu đừng có nghĩ tới, trên người cậu dính quá nhiều nhân quả, tôi còn giúp cậu nữa thì sẽ bị cuốn vào, những nhân quả đó tôi không thể nhận được, chuyện này, tự cậu nghĩ cách đi”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nói: “Thật sự thấy chết mà không cứu sao?
Tổ Quỳnh cũng thở dài một tiếng, nói: “Không phải tôi thấy chết không cứu, tôi đã nói trước với cậu rồi, tôi không thể trực tiếp giúp cậu, như vậy tôi sẽ phải nhận nhân quả báo ứng rất lớn.”
Giang Cung Tuấn nhìn về phía Khí Linh.
Tổ Quỳnh không muốn ra tay, người hiện giờ có thể giúp anh, cũng chỉ có Khí Linh ở Tiên phủ, anh tin chắc rằng, năng lực của Khí Linh ở Tiên phủ chắc chắn rất mạnh.
“Trốn đi”
Khí Linh ở Tiên phủ nói ra hai chữ này.
“Hả?”
Trên trán Giang Cung Tuấn hiện ra vạch đen.
“Trốn?”
“Đúng vậy”
Khí Linh ở Tiên phủ nói: “Nếu là nhằm vào anh, vậy thì chỉ cần anh bỏ chạy, trốn tránh, tôi tin chắc rằng Minh Lam Tông của Giới Sơ Khai sẽ bỏ cuộc”
“Đúng vậy” Giang Cung Tuần lo lắng nói: “Ông ta nói, nếu trong vòng 3 ngày tôi không tới núi Bất Chu của Minh Lam Tông nhận tội, thì giết hết nhân loại trên trái đất”
“Ha ha.”
Khí Linh ở Tiên phủ bật cười: “Giang Cung Tuấn, anh nghĩ nhân loại trên trái đất quá đơn giản rồi, muốn tiêu diệt, đây là việc tuyệt đối không có khả năng, anh thật sự cho rằng, ở trên trái đất không có cường giả sao, Minh Lam Tổng thật sự dám làm như vậy, tôi cam đoan với anh, Minh Lam Tông sẽ bị giết chết chỉ trong một giây”
Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Lời này của Khí Linh ở Tiên phủ có ý gì?
Trên trái đất còn có cường giả đang ẩn nấp? Suy nghĩ một chút, anh cũng yên tâm.
Những thứ khác thì không biết, nhưng anh biết, ở trong Tàng Kinh Các trên trái đất, có ẩn giấu một cường giả chân chính vô cùng đáng sợ.
Anh rơi vào bên trong suy nghĩ.
Chuyện tới bây giờ, cũng chỉ có chạy, trốn tránh, trong khoảng thời gian ngắn không xuất hiện, hoặc là thay đổi gương mặt, tiếp tục sinh hoạt ở trên trái đất.
Nếu không, sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Ông xã, anh nghĩ sao?” Một khi Sở Vi hỏi, Giang Cung Tuấn phản ứng lại, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: ” Chuyện tới bây giờ anh còn có thể làm sao đây, chỉ có thể trốn tránh trước, chờ tiếng gió quét qua rồi lại nói.”
Sở Vi gật đầu nói: Tam thiên phong ấn chi địa quá mạnh, đây không phải lúc bây giờ chúng ta có thể đắc tội, bây giờ chỉ có ép dạ cầu toàn, tạm thời trốn tránh, chờ chúng ta đủ mạnh mẽ, người khác cũng không dám ức hiếp chúng ta.”
Sau khi nghĩ như vậy, Giang Cung Tuấn lại bắt đầu bố trí việc của Long Quốc.
Long Quốc không thể không có cao thủ canh gác. Sở Vị tạm thời rời khỏi Tiên phủ, canh giữ Long Quốc.
Mà ba người Trần Vũ Yến, Ngô Huy, Tiêu Dao Vương tiếp tục ở trong Tiên phủ tu luyện.
Sắp xếp mọi việc ở Long Quốc xong, Giang Cung Tuấn rời khỏi Long Quốc.
Chương 1105: Vợ bị bắt cóc
Tố Quỳnh không muốn ra tay. Giang Cung Tuấn không có cách nào khác, chỉ có lựa chọn bỏ trốn. Chỉ là, rốt cuộc có thể chạy trốn tới đâu?
Anh biết Giới Sơ Khai mạnh nhất Tam thiên phong ấn chi địa, có lẽ Minh Lam Tông cũng là một môn phái rất mạnh, mà trưởng lão của Minh Lam Tông, năng lực chắc chắn cũng rất mạnh.
Người như vậy, muốn tìm được ở trên trái đất vẫn rất dễ dàng.
Sau khi rời khỏi Long Quốc, Giang Cung Tuấn chế tạo ra mặt nạ da người, thay hình gương mặt, biến thành một người khác. Giờ phút này, trên núi Bất Chu.
Xuất hiện một ngọn núi bên trong Phong Ấn Chi Địa.
Ngọn núi này, bị Minh Lam Tông của Giới Sơ Khai chiếm lĩnh, Minh Lam Tông khai núi lập môn phái ở đây.
Trên đại điện Minh Lam Tông.
Nơi đây có không ít người đang tập chung lại. Người đứng đầu đúng là trưởng lão Bảo Văn của Minh Lam Tông. Phía dưới là một số người đàn ông trung niên.
“Thằng nhóc Giang Cung Tuần này, rốt cuộc là có vận may gì, vậy mà lại có thể tu luyện được công pháp đáng sợ như thế”
Có người khó hiểu thắc mắc.
Bảo Văn ở trên vị trí dẫn đầu cười nhàn nhạt, nói: “Mặc kệ là có vận may gì, trên người cậu ta đều có bí mật động trời, công pháp nghịch thiên này, tôi đã định rồi, và cá thân thể cậu ta cũng rất mạnh, tôi cần phải chiếm được, lấy được thân thể của cậu ta, tôi chính là bất tử chi thần”
Nhưng mà, trưởng lão, Giang Cung Tuấn thật sự sẽ đến Minh Lam Tông sao?” Có người hỏi.
Bảo Văn cười nói: “Sẽ tới, ở trong tình báo của tôi, thằng nhóc này rất quan tâm tới sự an toàn của nhân loại trên trái đất, tôi dùng nhân loại trên trái đất để uy hiếp cậu ta, vì nhân loại trên trái đất, chắc chắn cậu ta sẽ ngoan ngoãn tới cửa nhận tội”
“Trưởng lão anh minh”
“Cao, chiêu này đúng là cao mà”
Không ít người vuốt mông ngựa. Đảo mắt một cái, ba ngày trôi qua.
Giang Cung Tuấn không xuất hiện ở Minh Lam Tông.
Việc này làm cho Bảo Văn giận tím mặt.
Ông ta là trưởng lão của Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, ông ta đã trả một cái giá rất lớn mới xuyên qua được Phong Ấn Chi Địa đi vào trái đất, tới trái đất, ông ta hỏi thăm chuyện trên trái đất mới biết được một số việc của Giang Cung Tuấn.
Biết được thân thể của Giang Cung Tuấn rất thần kỳ.
Còn biết Giang Cung Tuấn tu luyện được tuyệt học bị thất truyền của Thượng Cổ Thần Viên Tộc.
Bởi vậy, ông ta thèm thuồng.
Lúc này mới dẫn dắt đại quân Minh Lam Tông tới Long Quốc.
Ông ta chỉ thèm thuồng bí thuật thần thông của Giang Cung Tuấn, cũng không phải thực sự muốn giết anh, nếu không, ông ta sẽ không cho Giang Cung Tuấn thời hạn ba ngày.
“Thằng nhóc Giang Cung Tuần này là đang ép tôi ra tay sao?” Trên đại điện, Bảo Văn tức giận quát lên. “Người đầu, dẫn binh tới Long Quốc, tiêu diệt Long Quốc”
Bảo Vặn ra lệnh.
“Trưởng lão” Lập tức có người đứng ra ngăn lại, nói: “Trưởng lão, chớ nên xúc động, tuy rằng năng lực của nhân loại trên trái đất rất yếu, nhưng mà ở trên trái đất, có cường giả chân chính đang ẩn nấp, nếu như chọc cường giả đang ẩn nấp này, tuyệt đối là một tai hoạ với Minh Lam Tông ta”
“Đúng vậy, trưởng lão, suy nghĩ lại đi.”
“Trưởng lão, Giang Cung Tuấn là một người rất trọng tình cảm, nghe nói cậu ta rất yêu vợ của cậu ta, cậu ta còn có một đứa con gái, có cần thuộc hạ trực tiếp bắt vợ và con gái cậu ta, buộc cậu ta xuất hiện không”
Không ít người nhao nhao lên tiếng.
Bảo Văn bình tĩnh lại.
Trên trái đất có cường giả chân chính ẩn nấp, ông ta biết điều đó.
Ông ta dữ tợn, nói: “Nếu vậy thì bắt hết người nhà Giang Cung Tuần tới đây, nếu như thằng nhóc này không xuất hiện, tội giết người nhà cậu ta”.
Tuy rằng không thể xuống đao giết người, nhưng, giết vài người, thì cũng không có vấn đề gì.
Giết vài người, những cường giả ẩn nấp ở trên trái đấy, căn bản là sẽ không xuất hiện.
“Đúng vậy?” Sau khi nhận được mệnh lệnh, đệ tử của Minh Lam Tông nhanh chóng hành động.
Có người đi tới Long Quốc bắt Đường Sở Vi.
Có người đi tới thành phố Tử Đằng bắt Giang Vi Lam, và cả người nhà họ Đường.
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn thay đổi một thân phận khác, tới thành phố Tử Đằng, anh âm thầm theo dõi Giang Vi Lam, nhìn thấy Vi Lam an toàn, anh cũng yên tâm.
Rời khỏi nhà họ Đường, đi trên đường phố phồn hoa, giờ phút này anh cảm thấy mơ màng, không biết tương lai sẽ đi trên con đường nào.
Bây giờ vẫn chưa mở phong ấn, mà đã có nhiều phiền toái như vậy, đã xuất hiện nhiều cường giả như vậy, vậy thì nếu phong ấn mở ra, Tam thiên phong ấn chi địa hoàn toàn dụng hợp với trái đất, đến lúc đó trái đất sẽ như thế nào?
Giang Cung Tuấn không dám tưởng tượng. Đi tiếp, đi tiếp, đi tới cửa một quán bar.
Bây giờ đã là chạng vạng tối.
Quán bar đã mở cửa kinh doanh, trong quán bar truyền đến tiếng nhạc định tại nhức óc.
Tuy rằng đã xuất hiện thiên tai, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, những tai nạn do thiên tại mang đến trên cơ bản đều đã ổn định, người đáng chết đều đã chết, người không chết đã miễn dịch với virus do thiên tai mang đến.
Nhân loại chính là như vậy, vào lúc không có vấn đề gì, thì sẽ tận tình hướng thụ.
Đã rất nhiều năm Giang Cung Tuấn không tới quán bar, bây giờ anh một thân một mình, cũng không biết đi đầu, không nhịn được mà đi vào quán bar.
Muốn chọn một chỗ ngồi vắng vẻ, gọi mấy chai rượu.
Vừa uống rượu, vừa nhìn vũ nữ nhẹ nhàng nhảy ở trong sân nhảy của quán bar.
Thấy cảnh như vậy, Giang Cung Tuấn hoảng hốt.
Giờ phút này, anh đang suy nghĩ mình liều mạng bảo vệ những người này, rốt cuộc có đáng hay không, rốt cuộc có lời hay không.
Anh vì bảo vệ nhân loại trên trái đất, hao tốn tâm huyết.
Nhưng mà, nhân loại trên trái đất lại chỉ lo hưởng thụ.
Đúng là khẳng định câu nói kia của người xưa, *thương nữ không biết vong quốc hận.
*Cô gái trẻ không biết nỗi hận mất nước.
Giang Cung Tuấn uống rượu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy mơ màng.
Anh đạt tới cảnh giới này, bất kể uống rượu như thế nào, cũng đều sẽ không say.
Anh ngồi ở trong quán bar một lát rồi rời đi, tùy tiện tìm một khách sạn, tạm thời ở đó.
Ban đêm, lặng yên không một tiếng động.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn từ trên giường bò dậy, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào, chiếu rọi ở trên người, cả người ấm áp, thoải mái nói không nên lời.
Anh lấy di động ra, vào diễn đàn giới võ thuật, muốn xem một chút trong khoảng thời gian này, trên trái đất đã xảy ra một số chuyện quan trọng gì.
Vừa mới vào diễn đàn giới võ thuật, thì nhìn thấy một cái bài đăng hàng đầu.
Mà bài đăng này, có liên quan tới anh.
Nhìn thấy bài đăng này, trong lòng anh nổi lên dự cảm không tốt. Anh click mở bài đăng.
Trong bài đăng, có một số ảnh chụp, là Đường Sở Vi, Giang Vi Lam, và người của nhà họ Đường bị bắt, bị trói lại.
“Giang Cung Tuấn, ra hạn cho cậu trong vòng một tuần xuất hiện ở Minh Lam Tông trên núi Bất Chu, nếu không, vợ của cậu, con gái của cậu, người nhà họ Đường đều sẽ vì cậu mà chết.”
Ở cuối cùng của bài đăng, còn có ghi Minh Lam Tông viết.
Nhìn thấy bài đăng đó, Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay, trên mặt nổi gân xanh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ: “Để tiện vô sỉ”
Trong lòng Giang Cung Tuấn dâng lên một cơn tức giận.
Dù như thế nào anh cũng không ngờ tới, môn phái hàng đầu siêu cấp của Phong Ấn Chi Địa lại bắt vợ và con gái của anh.
Anh biết, lần này mình tới Minh Lam Tông trên núi Bất Chu, chắc chắn là đi trên con đường chết, nhưng mà anh không thể không đi.
Anh lập tức ra khỏi khách sạn, rời khỏi thành phố Tự Đằng, đi tới núi Bất Chu.
Minh Lam Tông rải tin tức khắp nơi.
Bây giờ, chuyện Minh Lam Tông bắt vợ và con gái của Giang Cung Tuấn đã truyền khắp toàn bộ trái đất, nhân loại trên trái đất cũng đang âm thầm mắng Minh Lam Tông, nhưng mà cũng chỉ có thể âm thầm mắng một chút.
Đối mặt với môn phái hàng đầu siêu cấp thế giới, bọn họ không có bất luận cách nào khác.
Núi Bất Chu.
Một người đàn ông bước tới.
Anh đã khôi phục lại gương mặt của Giang Cung Tuấn.
Anh vừa xuất hiện ở trong phạm vi núi Bất Chu, một người đàn ông lập tức xuất hiện.
“Giang Cung Tuấn” Một âm thanh truyền đến.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông đang đi tới, mặt không có một chút tinh thần, nhàn nhạt nói: “Tiền bối.”
Người này không ai khác , đúng là Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh nói: “Không thể đi, cậu đi sẽ không toàn mạng.” Gương mặt Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà tôi không có cách nào khác, bọ họ bắt vợ của tôi, bắt con gái của tôi.”
Bách Hiểu Sinh cũng là cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Thời hạn vẫn còn mấy ngày nữa, trước cậu đừng xuất hiện, tôi đi tìm sư phụ tôi.”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Bách Hiểu Sinh một cái.
Bách Hiểu Sinh nói: “Sư phụ của tôi là Linh Tế tôn giả của Sơn Ngoại Sơn”
Chương 1106: Trên Minh Lam
Tông Linh Tế tôn giả Sơn Ngoại Sơn, Giang Cung Tuấn đã nghe nói qua từ rất lâu.
Ban đầu Bách Hiếu Sinh đưa anh đi Tàng Kinh Các dưới trái đất, đã từng nói qua với người thủ hộ ở Tàng Kinh Các.
Giang Cung Tuần nhìn sang Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Bên Sơn Ngoại Sơn rốt cuộc là nơi như thế nào, sư phụ của ông rất mạnh sao, có thể đối địch với Minh Lam Tông đệ nhất Phong Ấn Chi Địa sao?”
Bách Hiểu Sinh khẽ lắc đầu, nói: “Tôi vốn cũng không biết rốt cuộc Sơn Ngoại Sơn là nơi như thế nào, cũng không biết sự phụ của tôi có lại lịch gì. Tôi cũng là gần đây mới biết, Sơn Ngoại Sơn có một khu Phong Ấn Chi Địa, mà cao thủ ngoài đó, đều là tổ tiên của nhân loại dưới trái đất. Trước kia, có sứ giả xuất hiện bên Sơn Ngoại Sơn, liên lạc với tôi, nói là gặp phải phiền toái, có thể xuống núi giúp người đó hay không?
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn như nắm được rơm rạ cứu mạng, vội vàng nói: “Được, vậy tôi chờ ông ở nơi này, ông đi nhanh”
Bách Hiểu Sinh gật đầu: “Sứ giả Sơn Ngoại Sơn có đưa cho tôi một món bảo vật, tôi có thể dựa vào món bảo vật này đi đến chỗ Phong Ấn Chi Địa. Trước khi tôi trở lại, cậu ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đi nhanh thôi.”
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào, chỉ đành mong đợi sư phụ của Bách Hiểu Sinh có thể ra tay.
Bách Hiểu Sinh nói mấy câu đơn giản với Giang Cung Tuấn, rồi nhanh chóng rời đi.
Mà Giang Cung Tuấn, thì không có tiến vào núi Bất Chu.
Anh tạm thời dừng lại bên bên ngoài núi Bất Chu.
Anh lâm vào trong nghĩ ngợi, anh cảm thấy sự phụ của Bách Hiểu Sinh chưa chắc đã đáng tin.
Anh muốn đi tìm người thủ hộ.
Có ý tưởng, anh nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã có mặt ở núi Thái Sơn, đi vào dưới đất chỗ sâu ở khe núi, tiến vào tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các “Người thủ hộ”
Anh gọi lớn.
Theo giọng tới, một đạo bạch quang hiện lên, một cô gái mặc quần áo màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, cô ta bình tĩnh nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thế, có chuyện gì không?”
Giang Cung Tuấn nói ra phiền toái đang gặp phải.
“Người thủ hộ, lần này cô nhất định phải giúp tôi, kẻ địch là môn phái siêu cấp đến từ đệ nhất Phong Ấn Chi Địa, tôi đầu với bọn họ thế nào được?”
Người thủ hộ nghĩ ngợi.
Sau một lúc lâu, mới lên tiếng: “Giang Cung Tuấn, tôi rất muốn giúp anh hóa giải kiếp nạn lần này. Nhưng mà, những thứ này đều là những thứ anh buộc phải gặp phải trên đường đời, phải tự mình giải quyết. Hơn nữa, chức trách của tôi chỉ là thủ hộ Tàng Kinh Các, tôi sẽ không tuỳ tiện ra tay, hy vọng anh có thể hiểu được.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn mặt như đưa đám: “Thật sự không ra tay được sao?”
Người thủ hộ khẽ lắc đầu, nói: “Cái thế giới này, không có đơn giản như anh tưởng tượng, không biết đã có bao nhiêu cao thủ nhìn chằm chằm trái đất, nếu tôi ra mặt giúp anh, sẽ đưa tới phiền toái lớn hơn.”
Người thủ hộ rất muốn ra mặt, nhưng là cô ta cũng có kiêng kỵ.
Nếu cô ta ra mặt, có thể dẫn tới phiền toái nghiêm trọng nghiệm gấp trăm ngàn lần so với của Giang Cung Tuấn.
Người thủ hộ không muốn ra tay, Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào.
Bây giờ, chỉ có thể trông chờ vào Linh Tế tôn giả ở Sơn Ngoại Sơn.
Nếu như đến cả sự phụ của Bách Hiểu Sinh cũng không ra tay, vậy thì coi như là liều chết, anh cũng muốn cứu vợ.
Mặt anh như đưa đám rời đi.
Sau khi anh rời đi, người thủ hộ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giang Cung Tuấn, thứ anh đối mặt bây giờ, chỉ là phiền phức nho nhỏ mà thôi, thứ mà tương lai cần phải đối mặt, so với bây giờ có khi còn nghiêm trọng nhiều. Nếu như đến cả cái phiền toái nhỏ tí này đều không giải quyết được, thì anh thật sự làm cho tôi quá thất vọng”
Giang Cung Tuấn gặp người thủ hộ xong, trở về núi Bất Chu.
Anh đợi ở bên bên ngoài núi Bất Chu.
Thời gian Minh Lam Tông cho anh là một tuần. Bây giờ vẫn còn đủ thời gian. Không tới một tuần, anh vẫn tin tưởng, Sở Vi cùng Vi Lam sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh đợi, liền đợi tận ba ngày.
Ba ngày sau, Bách Hiếu Sinh xuất hiện.
“Sao rồi?”
Giang Cung Tuấn thấy Bách Hiếu Sinh xuất hiện, nhanh chân đi tới.
Trên mặt Bách Hiếu Sinh là vẻ không biết làm sao, nói: “Tôi đến chỗ Phong Ấn Chi Địa Sơn.
Ngoại Sơn, gặp được sự phụ, nói với sự phụ rồi, nhưng mà sư phụ bảo, đây là chuyện nhỏ, không đáng ra tay”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn ngây ngẩn trong giây lát.
“Là chuyện nhỏ?”
Giờ phút này, anh nổi giận.
Những năm, anh vì nhân loại dưới trái đất bôn ba khắp nơi. Nhưng đến khi anh gặp phải phiền toái, lại không ai tới giúp đỡ.
Anh biết, cao thủ Sơn Ngoại Sơn nhất định là có năng lực hóa giải tai nạn của anh, nhưng mà bọn họ lại núp trong bóng tối, khoanh tay đứng nhìn, không muốn ra tay.
“Giang Cung Tuấn, cậu đừng kích động, chúng tôi đang nghĩ cách”.
“Không phải vợ ông, không phải con gái ông, đương nhiên ông không nóng nảy”
Giang Cung Tuấn tức giận rống lên.
Ngay sau đó, tức giận quay người đi về phía núi Bất Chu.
Vợ anh, con gái anh nếu là có chuyện không may, coi như là liều mạng, anh cũng phải khiến cho Minh Lam Tông trả giá cao.
“Giang Cung Tuấn, cậu đừng vội xung động”
Bách Hiếu Sinh kêu to.
Nhưng mà Giang Cung Tuấn lại không phản ứng ông.
Anh phóng tới chỗ Minh Lam Tông, rất nhanh, liền đi tới đỉnh núi Minh Lam Tông.
Dưới chân núi, có một ít đệ tử Minh Lam Tông, người mặc cổ phục trường bào, tay cầm kiếm dài trên trường bào của họ, vẽ hai chữ Minh Lam.
“Người tới là kẻ nào?”
Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, liền bị chặn lại không cho đi.
Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn những đệ tử Minh Lam Tông, dù trong lòng đang giận đùng đùng, nhưng anh lại không phát tác, anh ép bản thân áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Giang Cung Tuấn”
Nghe được ba chữ Giang Cung Tuấn, đệ tử Minh Lam Tông cũng bật cười. “Giang Cung Tuấn, mày cuối cùng cũng đến à”.
“Mày trốn đi, tạo xem mày trốn được tới khi nào?
“Trói lại, mang đi”.
Lập tức có thị vệ hạ lệnh.
Ngay sau đó, mấy tên thị vệ đi tới, điểm huyệt Giang Cung Tuấn, phong ấn tụ vi của anh, cầm dây trói anh lại, sau đó gác kiếm dài ở trên cổ anh, dắt anh lên núi.
Vì Sở Vi, vì Vi Lam, Giang Cung Tuấn không phản kháng.
Trước khi tới, anh cũng đã đoán được kết quả.
Muốn cứu Sở Vi và Vi Lam ra, anh có thể sẽ chết.
Rất nhanh, anh bị dẫn tới đại điện Minh Lam Tông.
Vị trí đầu não ở đại điện, là một lão già đang ngồi. Trên đại điện cũng có không ít người, khí tức của những người này đều rất mạnh, nhìn qua là cao thủ siêu cấp.
Bảo Văn ngồi ở chủ vị, nhìn Giang Cung Tuấn đang bị trói lại, sắc mặt trầm xuống, nói: “Giang Cung Tuấn, cậu thân là tội nhân, chẳng những không biết hối cải, còn âm thầm tu luyện ma công, cậu biết tội chưa?”
Giang Cung Tuấn khẽ ngẩng đầu, nhìn Bảo Văn, thản nhiên nói: “Bớt nói mấy chuyện này với tôi đi, tôi đã đến Minh Lam Tông, muốn giết muốn xử lăng trì thì tuỳ, chỉ xin tôn tiện, thả vợ và con gái tôi ra”
Bảo Văn mở miệng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không tổn thương tới người vô tội”
“Người đầu, thả đám người Đường Sở Vị và Giang Vi Lam”
“Vâng.”
Một ít đệ tử rời đi.
Rất nhanh, Đường Sở Vi, Giang Vi Lam cùng với người nhà họ Giang liền bị dẫn tới trên đại điện.
“Giang Cung Tuấn.”
Đường Sở Vị thấy Giang Cung Tuấn bị trói, chạy vội đến.
“Đứng lại”
Mới đi được mấy bước, đệ tử Minh Lam Tông rút kiếm, chặn cô không cho đi.
Giang Cung Tuấn quay người, nhìn Sở Vị trên đại điện, nhìn Vi Lam đứng đó , nhìn những người nhà họ Đường, không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó nói: “Sở Vi, dẫn Vi Lam rời khỏi núi Bất Chu, chăm sóc Vị Lam thật tốt”
“Chồng, vậy còn anh.”
Trên mặt Đường Sở Vị đầy lo âu.
Sắc mặt Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nói: “Nếu như anh chết ở Minh Lam Tông trên núi Bất Chu này, đừng báo thù, nhưng phải nhớ kỹ cừu hận này, tìm chỗ ẩn núp, chăm chỉ tu luyện.”
Giang Cung Tuấn mở miệng, giống như đang giao phó hậu sự. Bảo Văn lại chẳng để ý tới.
Nhân loại dưới trái đất ở trong mắt ông ta chỉ là con kiến hôi.
Cái ông ta thèm khát, chẳng qua là tuyệt học mà Giang Cung Tuấn tu luyện được mà thôi, còn những thứ khác, ông ta chẳng thèm quan tâm.
Chương 1107: Xét xử công khai
Giang Cung Tuấn bị trói hít sâu một hơi, rồi nhìn Đường Sở Vi, cùng con gái, trên gương mặt hiện lên một ý cười, nói: “Hai mẹ con rời đi trước đi! Anh sẽ không sao đâu!”.
Bây giờ, Đường Sở Vi đã không còn là cô gái không hiểu sự tình giống như trước nữa rồi, hiện tại, cái gì cô cũng có thể hiểu được.
Cô không ở lại lâu, nhưng có chút do dự, xoay người rời đi.
“Bố! Con muốn ở với bố!”
Giang Vi Lam không chịu rời đi, la hét đòi ở lại với Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vị ôm lấy Giang Vi Lam, nhìn người của nhà họ Đường, nói: “Vi Lam! Chúng ta phải đi rồi!”
Giang Cung Tuần nhìn Đường Sở Vi rời đi.
Sau khi Đường Sở Vị đã rời đi rồi, lúc này, anh mới thở dài ra một hơi, quay người nhìn Bảo Văn, thản nhiên nói: “Muốn giết thì cứ giết đi! Tôi chỉ hi vọng, sau khi tôi chết, ông đừng làm cho người nhà của tôi phải khó xử nữa, nếu không, dù có làm ma, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”
“Người đâu? Giam cậu ta lại!”
Bảo Văn ra lệnh.
Sau đó, Giang Cung Tuấn bị đưa đi.
Anh bị họ giam ở trong một nhà giam âm u.
Giờ phút này, ở trên núi Bất Chu.
Phủ đệ của Mạch Doanh.
Hậu viện.
Mạch Doanh và Tam Hoài Linh tập hợp lại ở một chỗ.
“Đại sư huynh, có người vừa tới báo tin cho em. Giang Cung Tuấn đã bị Minh Lam Tông bắt giam rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Tam Hoài Linh cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Cung Tuấn chính là Ma thể. Ở cái nơi gọi là Ma giới này, anh ta chính là thiên hạ vô địch. Nhưng anh ta lại một lòng vì con người. Bây giờ anh ta gặp phải khó khăn như vậy, chúng ta cứ để cho anh ta tự mình giải quyết, khiến cho anh ta hoàn toàn thất vọng với con người, có như vậy thì anh ta mới cam tâm tình nguyện gia nhập vào tộc của chúng ta”
“Thế nhưng.”
Mạch Doanh còn muốn nói điều gì đó.
Tam Hoài Linh dừng tay lại một chút, nói: “Không có nhưng nhị gì cả! Chuyện này, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Cứ coi như là sự phụ ở trái đất cũng đồng ý với cách làm của sự huynh đi”
Mạch Doanh thở dài một tiếng ở trong lòng, không nói gì thêm cả.
Ở trên núi Bất Chu, Minh Lam Tông.
Giang Cung Tuấn bị giam trong một cái nhà giam âm u, anh bị trói nằm ở trên mặt đất, nhìn trần nhà màu đen.
Cộc cộc cộc.
Giờ phút này, một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Ngay sau đó, cửa nhà giam bị mở ra.
“Giang Cung Tuấn..”
Âm thanh truyền tới.
Giang Cung Tuấn quay đầu lại nhìn người vừa tới, thông qua ánh đèn yếu ớt, anh thấy được người đó không phải là người khác, mà chính là trưởng lão của Minh Lam Tông, Bảo Văn.
Anh dựa vào sức lực của cơ thể, miễn cưỡng bò dậy từ trên mặt đất. Ngồi dưới đất, anh nhìn lên Bảo Văn, nhàn nhạt nói: “Muốn giết thì cứ giết đi! Tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút nào đâu!”
Bảo Văn bật cười.
“Giang Cung Tuấn! Đừng nói tôi không cho cậu đường sống. Chỉ cần cậu giao ra công pháp tu luyện Nghịch Thiên đạp, tôi sẽ tha cho cậu một mạng”
“Ha ha.”
Giang Cung Tuấn bật cười.
“Bảo Văn! Hóa ra ông làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì muốn có công pháp Nghịch Thiên đạp sao? Ông biết rằng tôi đã tu luyện Nghịch Thiên đạp, vậy chắc hẳn, ông cũng phải biết rõ tụ luyện Nghịch Thiên đạp khó như thế nào. Cho dù tôi có đưa cho ông, thì ông có dám chắc rằng, mình sẽ tu luyện được không?”
Bảo Văn nói: “Cái này thì cậu không cần phải lo lắng. Chỉ cần cậu đưa nó cho tôi, tôi sẽ cho cậu một con đường sống. Cậu cảm thấy thế nào?”
“Thật sao?”
Giang Cung Tuấn vẫn cảm thấy có chút không thể tin được.
Nếu như Bảo Văn thực sự nói lời giữ lời, thả anh đi, vậy thì ông ta sẽ làm gì sau đó?
Bởi vì tu luyện Nghịch Thiên đẹp không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu Bảo Văn tu luyện nó, xét đến cơ thể của ông ta, căn bản là ông ta không có cách nào để có thể tu luyện nó.
“Tất nhiên rồi! Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời”
Bảo Văn mở miệng.
“Được thôi! Tôi đồng ý với ông”
Giang Cung Tuấn một chút cũng không có chần chờ, nói: “Chuẩn bị giấy bút cho tôi, tôi sẽ viết nó cho ông”
“Người đâu? Cởi trói cậu ta”
Báo Văn vừa ra lệnh, ngay lập tức, mấy đệ tử của Minh Lam Tông đi tới, cởi trói cho Giang Cung Tuấn, đồng thời còn giải phong ấn huyệt đạo cho Giang Cung Tuấn.
Bởi vì Bảo Văn không e ngại Giang Cung Tuấn.
Dù Giang Cung Tuấn có là người mạnh nhất ở trên trái đất đi chăng nữa, thì ở trong mắt của ông ta, anh vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Rất nhanh, giấy bút đã được chuẩn bị xong xuôi hết thảy.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng viết xuống giấy công pháp của Nghịch Thiên đạp, đưa cho Bảo Văn. Bảo Văn vừa nhìn thấy công pháp, sắc mặt liền thay đổi.
“Cái này sao?”
Ông ta một mặt kinh ngạc, nói: “Nghịch Thiên đạp tu luyện như thế này sao?”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi đã nói rồi mà! Dù tôi có viết nó cho ông, thì ông cũng chưa chắc có thể luyện được nó”.
“Thằng nhóc! Cậu đùa giỡn tôi sao?”
Bảo Văn sầm mặt lại, đột nhiên xuất chiêu. Trong lòng bàn tay của của ông ta xuất hiện một lực đạo vô cùng lớn, ông ta vô tình giáng xuống người Giang Cung Tuấn. Anh bị lực đạo đó đánh cho bay ra ngoài, hung hăng đâm vào trên vách tường, rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Dù bây giờ, Giang Cung Tuấn có khôi phục lại được sức mạnh như ban đầu, thì khi đối mặt với Bảo Văn, anh vẫn không có cách nào để có thể chống cự lại với ông ta.
“Thằng nhóc! Thiên hạ này làm gì có cái loại công pháp nào lại tu luyện như thế này? Nếu cậu không viết cho tôi, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí” Bảo Văn buông lời uy hiếp, đồng thời xé nát tờ giấy ở trên tay. Ông ta cảm thấy, Giang Cung Tuấn chính là đang đùa giỡn ông.
Giang Cung Tuấn khó khăn bò dậy từ trên mặt đất.
Anh thực sự đã viết cho Bảo Văn công pháp tu luyện Nghịch Thiên đạp rồi, chỉ là Bảo Văn không tin mà thôi.
“Tôi đã viết cho ông rồi! Là ông không tin tôi. Vậy tôi còn có thể có biện pháp gì chứ? Nếu ông đã không tin, vậy thì cứ giết tôi đi!”
“Muốn chết cũng đâu thể dễ dàng như vậy! Tôi sẽ cho cậu một tuần, một tuần sau đó, Minh Lam Tông sẽ đưa cậu ra xét xử ở bên ngoài đại điện trên núi Bất Chu này.”
Bảo Văn nói xong, hừ lạnh một tiếng, rồi phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Giang Công Tuấn ngồi ở dưới đất, một mặt bất đắc dĩ, liên tục nói hai chữ “nói thật”, nhưng không có ai tin anh cả.
Anh bị thương.
Thế nhưng, cơ thể của anh là Ma thể, năng lực hồi phục rất mạnh, ma khí lưu chuyển ở bên trong cơ thể, vết thương ở trên người cũng rất nhanh liền bình phục trở lại.
Sau đó, ngày nào Bảo Văn cũng đi tới nhà giam.
Mỗi ngày, ông ta sẽ đều ép hỏi Giang Cung Tuấn, hỏi anh về bí thuật của Nghịch Thiên đạp, hỏi anh về cách tu luyện ma công.
Theo Bảo Văn, sở dĩ cơ thể của Giang Cung Tuấn có thể mạnh như vậy, là bởi vì anh đã tự luyện được một loại ma công không tầm thường.
Ông ta đã nghĩ tới việc muốn cướp đoạt cơ thể của Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng, đó chỉ là hạ sách.
Trước hết, ông ta vẫn muốn ép hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn không chịu nói, vậy ông ta cũng chỉ có thể mạo hiểm, sau khi giết chết Giang Cung Tuấn, ông ta sẽ trực tiếp chiếm đoạt cơ thể của anh.
Một tuần sau đó, ngày nào Giang Cung Tuấn cũng bị tra tấn. Nhưng chút hành hạ này cũng chẳng là gì đối với anh. Anh đã từng rèn luyện ở trong hỏa diễm, năng lực chịu đựng cũng đã sớm vượt xa so với người bình thường.
Xương của Giang Cung Tuần cứng, Bảo Văn cũng không có cách nào.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Buổi sáng của một tuần sau, Giang Cung Tuấn lại bị trói một lần nữa.
Anh được đưa tới bên ngoài đại điện của Minh Lam Tông.
Ở bên ngoài đại điện, Giang Cung Tuấn bị trói vào một cây cột đá cao mười mấy mét.
Trước đó một tuần, Minh Lam Tông đã sớm truyền tin tức ra, nói muốn xét xử Giang Cung Tuấn.
Hôm nay, có rất nhiều người xuất hiện ở Minh Lam Tông.
Minh Lam Đông động tới mức chỗ nào cũng là người.
Trước đại điện, Bảo Văn nhìn người xem ở xung quanh đại diện, vuốt vuốt bộ râu trắng, nói: “Cảm ơn mọi người đã tới! Tôi biết, con người là tội nhân đối với chúng ta. Năm đó, tổ tiên ở trái đất phản bội, chúng ta bị tổn thất nặng nề, vô số người mạnh đã phải chết thảm”
“Giang Cung Tuấn là một tội nhân. Nhưng cậu ta không những không biết hối cải, mà còn âm thầm cấu kết với ma tộc, tu luyện ma công”
“Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới, chính là muốn ở trước mặt mọi người xét xử, tru sát cậu ta.”
Giọng nói của Bảo Văn vang vọng khắp nơi.
Ở đây hội tụ mấy chục nghìn người.
Những người này đều có thực lực rất mạnh, dù yếu hay mạnh thì cũng đã đều đạt tới Thánh Cảnh.
Giang Cung Tuấn bị trói ở trên trụ đá. Anh nhìn thấy nhiều người đến như vậy, lại nghe được ông ta kết tội anh cấu kết cùng với ma tộc, anh biết, hôm nay, anh khó có thể thoát khỏi nơi này.
Anh đang suy nghĩ ở trong lòng, nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát thân.
Chương 1108: Nỗi khổ từ sự công kích của sấm sét
Giang Cung Tuấn muốn thoát thân, cũng không gọi là khó lắm.
Mặc dù bây giờ tu vi của anh đã bị phong ấn, nhưng mà năng lượng trong thân thể của anh vẫn là rất mạnh.
Hơn nữa anh còn có Tiên phủ, ở bên trong Tiên phủ còn có sự tồn tại của Tổ Quỳnh, Tổ Quỳnh nói sẽ không giúp anh hóa giải rắc rối lần này, nhưng mà sẽ trợ giúp anh chạy thoát, chắc hẳn không phải là vấn đề.
Chỉ mà hiện tại điều mà Giang Cung Tuần lo lắng duy nhất chính là, nếu mà anh chạy trốn rồi, Minh Lam Tông sẽ nhắm vào vợ anh và con gái anh, vậy phải làm sao bây giờ?
Giang Cung Tuấn bị đưa đẩy vào những khó khăn.
“Giang Cung Tuấn, cậu có biết tội của cậu không?”
Một tiếng hét lớn vang lên.
Giang Cung Tuấn phản ứng kịp thời, nhìn Bảo Văn ở phía trước đại điện, cười nhạt một tiếng, nói: “Có tội gì chứ?”
Bảo Văn quát ầm lên: “Sau khi cậu thân là người có tội, đáng lẽ ra là phải ăn năn hối lỗi, vậy mà cậu lại cấu kết cũng với Ma tộc, tu luyện ma công” .
Giang Cung Tuấn chất vấn: “Ai nói tôi tu luyện ma công vậy?”
“Đã đến bước này rồi, vậy mà cậu vẫn còn muốn chối cãi sao?”
Bảo Văn lạnh lùng nói.
“Nếu như vậy, tôi đây sẽ cho cậu tâm phục khẩu phục”
Nói xong ông ta lấy ra một số video.
Những video này, là lúc khi mà Giang Cung Tuấn có mặt ở núi Bất Chu, cùng với Tuyệt Hằng bọn họ vào lúc chiến đấu bị người quay lại.
Ở phía trước đại điện, có một cái TV rất lớn.
Tại chỗ Thiên liệu đều thấy được hình ảnh chiến đấu của Giang Cung Tuấn.
Bảo Văn quát lên: “Bây giờ, cậu còn có lời gì muốn nói nữa không?”
Giang Cung Tuấn trầm mặc.
Bảo Văn đã lấy ra video rồi, anh cũng không có chối cãi, bởi vì trong thân thể của anh quả thực là có trọng tố gì đó của Ma tộc.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh biết rằng, bản thân mình hôm nay khó mà chạy thoát được rồi.
“Tôi có tội, nhưng mà, vợ của tôi và con gái tôi là vô tội, tôi chỉ hy vọng rằng, sau khi tôi chết, đừng có làm khó dễ vợ và con gái tôi, hiện tại thiên tài của thế giới Tam Thiên đều ở đây, hy vọng các người có thể làm chứng cho tôi rằng Minh Lam Tông bọn họ chắc chắn sẽ không được tìm vợ và con gái tôi để gây phiền phức”.
Giang Cung Tuấn đã hoàn toàn khai ra hết rồi.
Chỉ là, hiện tại điều duy nhất mà anh không yên tâm được đó chính là Đường Sở Vi cùng Giang Vi Lam.
Lúc này, một người tu sĩ đứng dậy, nói rằng: “Giang Cung Tuấn, cậu tu luyện ma công, cho dù là có tội, tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu, nhưng mà, tôi cam đoan với cậu, vợ cậu và con gái cậu chắc chắn đều không xảy ra chuyện gì, ai mà dám ra tay với vợ và con gái cậu, Nguyên tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý” .
Người nói chính là Nguyên đến từ Nguyên giới.
Nguyên, là một thiên tài.
Mà Nguyên, ở trong thế giới Tam Thiên thứ hạng cũng rất là cao.
Lai lịch của Nguyên, cũng rất lớn, cho dù là Minh Lam Tông, anh ấy cũng không sợ hãi.
Chỉ là, Giang Cung Tuấn tu luyện ma công, bị thẩm lí và phán quyết, anh ấy thực sự không còn cách nào trợ giúp được Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn này cũng không phải là ác nhân lớn”
“Đúng vậy, tuy là tu luyện ma công, nhưng cũng là vì một lòng muốn cứu giúp cho trái đất cho con người, người như vậy, cũng rất là hiếm có.”
“Bất kể như thế nào, tu luyện ma công, chính là có tội, chính là đáng chết”
Không ít người thiên tài nhao nhao mở miệng ra nói.
Đứng đầu ở vị trí đại điện, Bảo Văn nhếch miệng lên, nở ra một nụ cười thản nhiên.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông ta.
Ông ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Giang Cung Tuấn không muốn nói ra bí mật động trời, vậy thì ông ta sẽ giết Giang Cung Tuấn, cướp đoạt thân thể của anh, đồng thời lợi dụng bảo vật vô thượng, nhốt linh hồn của anh, rồi sau đó tiến hành sưu hồn đối với anh.
Như vậy, là có thể biết được công pháp tu luyện giống hệt với Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, tội phạt cậu phải chịu nỗi khổ từ sự công kích của sấm sét trong ba mươi ngày, cậu còn muốn nói gì nữa không?”
Âm thanh của Bảo Văn lại một lần nữa vang vọng.
Giang Cung Tuần thần sắc rất bình tĩnh, nói rằng: “Chỉ cần không động đến vợ và con gái của tôi, vậy thì bất luận như thế nào cũng được.”
“Được”
Bảo Văn mở miệng nói.
Ngay sau đó, hai tay huyễn hóa ra một ấn ký bí ẩn.
Những thứ ấn ký này dày đặc cả một bầu trời, tiếp sau đó bầu trời trong xanh bỗng biển thành mây đen rậm rạp.
“Thiên Lôi Quyết?”
Thấy một màn như vậy, không ít người cũng thay đổi sắc mặt. Bảo Văn thể hiện ra tuyệt học khủng khiếp, đem thiên lôi tới.
Dành!
Một tia sấm chớp từ trên trời giáng xuống, công kích ngay trên thạch trụ, ngay sau đó công kích ở trên người của Giang Cung Tuấn.
Vào thời điểm mà sấm sét công kích ở trên người mình, Giang Công Tuấn chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân truyền đến một cơn đau nhức, đau đến nỗi ngay cả linh hồn của anh đều run rẩy, nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Không ai đứng ra ngăn lại, cũng không có ai đồng tình với Giang Cung Tuấn.
Bởi vì Giang Cung Tuấn là con người trái đất, sau khi là người có tội, tổ tiên của bọn họ, đều là vì sự phản bội của tổ tiên ở trái đất, vì vậy mới chết thảm.
Dưới sự công kích của một tia sấm chớp, Giang Cung Tuần liền bị thương.
Nhưng mà, trong cơ thể của anh ma khí lưu chuyển, những vết thương trên người của anh rất nhanh đã khôi phục lại.
Không đợi anh phản ứng kịp, tia sấm chớp thứ hai liền đánh xuống.
Hung hăng công kích ở trên người của Giang Cung Tuấn.
“A.”
Giang Cung Tuấn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cơ thể của anh, tim của anh, linh hồn của anh, đều phải chịu sự dằn vặt.
Xa xa, trong đám người.
Mạch Doanh cau mày, nói: “Sư huynh, chúng ta cứ như vậy mà nhìn Giang Cung Tuấn chịu khổ sao?”
Tam Hoài Linh thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Chỉ cần không chết là được rồi, anh tin rằng, dựa vào cơ thể của Giang Cung Tuấn, có thể vượt qua một tháng này, chờ cậu ấy đối với con người đã hoàn toàn hết hy vọng, sau này muốn gia nhập tộc của chúng ta, vậy thì dễ hơn rất là nhiều rồi”
Nhưng mà, cậu ấy có thể cố gắng tiếp tục chịu đựng được không?” Mạch Doanh trong thần sắc mang theo lo lắng.
“Có thể, nhất định có thể” Tam Hoài Linh mở miệng, Mạch Doanh cũng không nói thêm một câu nào nữa, cô thật sự là không đành lòng nhìn Giang Cung Tuấn bị sấm sét công kích, nhìn thấy sấm sét công kích đau đớn khổ sở như vậy, liền xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn bị thẩm lí và phán quyết, là truyền trực tiếp toàn cầu.
Hình ảnh mà anh bị sấm sét công kích, cũng là đồng bộ truyền trực tiếp, Toàn bộ con người ở trái đất đều nhìn thấy một màn này, toàn bộ con người ở trái đất đều rơi nước mắt vì anh ấy.
“Giang Cung Tuấn, kiên trì lên”
“Giang Cung Tuấn, cậu hãy cố gắng chịu đựng”
Rất nhiều người đều đang cổ vũ cho Giang Cung Tuấn.
Mà ở phía xa kia, Đường Sở Vi đang ở trong sống, thấy một màn như vậy, cô liền bật khóc, lúc này cô rất muốn phóng đến núi Bất Chu, cứu Giang Cung Tuấn.
Nhưng mà, cô vẫn chưa mất đi lý trí, Giang Cung Tuấn là vì cứu cô cũng với Vi Lam chỉ có mạo hiểm mà xuất hiện, nếu như mà cô đi núi Bất Chu trước, chẳng những không cứu được Giang Cung Tuấn, mà còn có thể gây cho Giang Cung Tuấn thêm nhiều phiền phức.
Chứng kiến Giang Cung Tuấn chịu khổ như vậy, cô nắm chặt lấy nắm tay.
“Giới Sơ Khai, Minh Lam Tông, một ngày nào đó, thanh kiếm của Đường Sở Vị tôi, sẽ đâm vào Minh Lam Tông”
Đường Đường Sở Vị trên gương mặt tươi cười mang theo trầm thấp, Trong lòng cô âm thầm lập lời thề, nếu như Giang Công Tuấn chết ở núi Bất Chu, chết ở bên ngoài đại điện của Minh Lam Tông, vậy thì cô nhất định sẽ tiêu diệt Minh Lam Tông.
Nỗi khổ mà Giang Cung Tuấn bị sấm sét công kích, Lúc đầu tiên mới bắt đầu, anh còn có thể dựa vào thân thể khỏe mạnh của chính mình để chống lại, nhưng vào thời điểm mà trong cơ thể anh đã tiêu hao hết ma khí, những vết thương trên người của anh càng ngày càng nặng.
Đảo mắt, trôi qua hơn phân nửa tháng.
Trong hơn nửa tháng này, Giang Cung Tuấn mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng nỗi khổ từ sự công kích của sấm sét.
Hiện tại, cơ thể của anh đã bị công kích đến nát cả ra.
Trong cơ thể anh ma khí, đã bị tiêu hao hết.
Anh hấp hối, ngay cả thần trí đều xuất hiện mờ nhạt.
Ở bên trong Tiên phủ.
Tổ Quỳnh cũng biết về tình huống của Giang Cung Tuấn.
Cô cau mày, nói: “Nếu mà còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ chết đấy”
Khí linh nhìn Tổ Quỳnh liếc mắt, nói: “Nếu cô không đành lòng, vậy thì giúp anh ta một tay đi.”
“Nhưng mà”
Vẻ mặt của Tổ Quỳnh lộ ra sự bối rối, nói rằng: “Tôi là người như thế nào cậu cũng biết đấy, tôi làm sao mà có thể dễ dàng ra tay như vậy được cơ chứ, hơn nữa tên nhóc này ngay cả Luyến Bá vô tận đều chiếm được, tôi trợ giúp anh ta, tôi sẽ bị nhiễm phải nhân quả cực kì lớn”
Khí linh thản nhiên nói: “Cô đang đợi trong Kinh Hồng của Tiên phủ, mà Giang Cung Tuấn bây giờ là chủ nhân của Kinh Hồng Tiên phủ, trong khoảng thời gian này, cô đã ở gián tiếp trợ giúp anh ta, cô sớm đã nhận phải nhân quả rồi”.
Tổ Quỳnh nói rằng: “Những nhân quả này, tôi có thể hóa giải được, cũng có năng lực để chấp nhận nó”.
“Vậy thì gián tiếp giúp anh ta đi! Làm cho anh ta tạm thời rời khỏi nơi đây, nếu như thật sự đã chết rồi, vậy thì Tiên phủ liền trở thành vật vô chủ rồi, hiện tại tàn hồn của Kinh Hồng đại đế đã tiêu tán, Tiên phủ muốn lần nữa tìm được chủ nhân, vậy khá là khó khăn đó”
Chương 1109: Trốn thoát
Giang Cung Tuấn đã phải chịu đựng sự công kích của sấm sét mười mấy ngày rồi.
Trong cơ thể của anh ma khí đã sớm tiêu hao hết.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, thân thể của anh cũng không giống với người thường, ở dưới sự công kích của sấm sét, không có hoàn toàn biến mất, chỉ là bị đánh nát mà thôi.
Mà linh hồn của anh, cũng đã bị thương nặng, nhưng, bởi vì thân thể mạnh khỏe, thân thể có thể bảo vệ cho linh hồn, làm cho linh hồn không bị biến mất.
Nếu như đổi lại là những tu sĩ khác, thì họ đã sớm chết rồi.
Trên đại điện.
Bảo Văn luôn luôn quan sát tình huống của Giang Cung Tuấn.
Hiện tại, Giang Cung Tuấn sống chết đối với anh ta mà nói không quan trọng, chỉ cần là Giang Cung Tuấn chết, như vậy là anh có thể lợi dụng bảo vật, cưỡng ép cầm cố linh hồn của Giang Cung Tuấn, để cho sau này có thể cướp đoạt thân thể của anh.
“Trời ơi, thân thể của tên nhóc này, cũng thật là mạnh quá đi, nếu như là những tu sĩ khác, thì đã sớm chết rồi.”
Bảo Văn cũng bị thân thể của Giang Cung Tuấn gây kinh hãi.
Ông ta càng ngày càng khát vọng đạt được thân thể của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, thần trí của Giang Cung Tuấn mờ nhạt.
Anh cảm giác như mình muốn chết.
“Như vậy mà đã muốn chết rồi sao?”
Trong lòng anh, còn nổi lên ý niệm trong đầu.
Anh không muốn chết, Nhưng mà, hiện tại anh không có biện pháp gì cả, anh cũng không thể trốn đi, bởi vì anh sợ chính mình sau khi rời đi, Minh Lam Tông tìm vợ và con gái anh gây phiền phức.
“Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn”
Lúc này, trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh.
Giang Cung Tuấn ở trong lòng đáp lại, thanh âm của anh truyền vào Tiên phủ: “Chị Tổ Quỳnh”
“Giang Cung Tuấn, bây giờ tôi giúp cậu, thoát khỏi trái đất, cậu tạm thời ẩn núp đi, đừng trở về.”
“Tôi, tôi không thể đi”
Giang Cung Tuấn vô lực mà nói rằng: “Nếu mà tôi trốn thoát, bọn họ sẽ bắt Đường Sở Vị cùng Vi Lam lần nữa, vậy làm sao bây giờ?”
Tổ Quỳnh nói rằng: “Về việc này, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, chờ tu vị của cậu tiến bộ hơn, đạt được đỉnh cao thật sự, cho dù vợ và con gái cậu chết rồi, thì cậu cũng có năng lực cứu hộ sống lại”
“Thật, thật vậy sao?”
Giang Cung Tuấn có chút không tin. “Dĩ nhiên, tôi đã bao giờ lừa gạt cậu đâu”
“Được rồi, nhanh, nhanh giúp tôi rời đi, tôi sắp không tiếp tục kiên trì được nữa rồi.”
Giang Cung Tuấn cảm giác được ý thức của chính mình rất nhanh sẽ biến mất, nếu như cứ ở đây không rời đi, anh sẽ chết.
“Được, cậu chuẩn bị xong chưa, tôi buộc phải xé rách hư không, cưỡng ép mở phong ấn của trái đất ra, để cho cậu rời khỏi trái đất, chỉ là cậu xuất hiện ở chỗ nào của Tam thiên phong ấn chi địa, cái đó thì tôi không biết”
“Không sao?
Giang Cung Tuấn vô lực nói rằng: “Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể rời khỏi, bất luận là đi đâu đều được hết”
“Ừm”
Tố Quỳnh nói rằng.
Ngay sau đó, trong Tiên phủ, huyễn hóa ra một năng lượng vô cùng to lớn, năng lượng này vọt thẳng lên tận bầu trời, vết rách của phong ấn trên bầu trời trong nháy mắt bị rách to ra.
Mà những xích sắt trên người Giang Cung Tuấn, vào thời điểm này cũng đã bị gãy.
Thân thể của Giang Cung Tuấn, liền bay về phía bầu trời.
Lúc này, trên đại điện.
Bảo Văn đang quan sát nhất cử nhất động của Giang Cung Tuấn, ông ta đang đợi Giang Cung Tuấn chết đi, vào thời điểm mà Giang Cung Tuấn chết chính là thời điểm để ông ta ra tay.
Bỗng nhiên, ông ta phát giác ra điều gì đó không đúng lắm.
Liền phóng ra bên ngoài, chứng kiến cảnh thân thể của Giang Cung Tuấn, đã tránh thoát khỏi thạch trụ, hướng về phía bầu trời mà bay đi.
“Trốn được đi đâu chứ?”
Sắc mặt ông ta trầm xuống, bất chợt ra tay, bàn tay hư huyễn khổng lồ xuất hiện ở giữa không trung, muốn đem Giang Cung Tuấn đang muốn chạy trốn cưỡng ép mà kéo xuống.
Ngay lúc này, Tổ Quỳnh ở trong Tiên phủ một tiếng hừ lạnh, thuận tay huy động, năng lượng to lớn từ trong Tiên phủ huyễn hóa ra, cưỡng ép chặn lại sự công kích của Bảo Văn.
Bảo Văn chỉ cảm thấy năng lượng to lớn lao tới, ông ta liền bị chấn động mà rút lui, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha.”
Lúc này, nơi chân trời xa, truyền đến một tiếng rống to mang theo đầy ngập lửa giận.
“Giới Sơ Khai, Minh Lam Tông, Bảo Văn, Giang Cung Tuấn tôi nhớ kỹ ông rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi trở về để tiêu diệt Minh Lam Tông.”
Âm thanh của Giang Cung Tuấn vang vọng. Theo âm thanh truyền đến, anh liền nhập vào trong phong ấn, biến mất ở núi Bất Chu.
“Chết tiệt”
Bảo Văn vẻ mặt trầm thấp, nổi giận mắng: “Rốt cuộc là người nào đang âm thầm giúp đỡ tên nhóc này chứ?”
Một màn này, cũng là được truyền đi trực tiếp.
Mấy ngày này, Đường Sở Vị một mực quan tâm đến Giang Cung Tuấn, bây giờ thấy Giang Cung Tuấn đã trốn thoát, cô hoàn toàn thở dài một hơi.
Giang Cung Tuấn trước lúc rời khỏi, dùng hết toàn lực hô lên một câu nói, sau khi một câu nói rống lên, anh liền triệt để mệt lả mà ngất đi.
Thân thể của anh tiến nhập vào trong vết rách của phong ấn.
Anh cũng không biết bản thân đang tiến vào thế giới nào.
Không biết qua bao lâu.
Giang Cung Tuấn lo lắng mà tỉnh lại.
Anh cảm giác được toàn thân vô lực, muốn xoay người, nhưng là khẽ động, thân thể liền truyền đến đau nhức, anh nhìn trên đầu, phát hiện là một ít vải mành màu trắng, trong lòng anh liền nghi hoặc: “Tôi còn sống, tôi là đang ở nơi nào đây?”
“Chàng trai, ngài đã tỉnh?” Ở thời điểm mà Giang Cung Tuấn đang nghi ngờ, thì một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn muốn xoay người để xem, xem chủ nhân của thanh âm này rốt cuộc là người nào, nhưng mà thương thế của anh vô cùng nghiêm trọng, thân thể không có cách nào có thể di chuyển được, khẽ động là trong cơ thể sẽ truyền đến cơn đau nhức.
“Chàng trai, thương thế của ngài rất nặng, đừng có động đậy”
Thanh âm một lần nữa truyền đến.
Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn liền cảm thấy, có người ngồi xuống ở bên giường.
Đầu anh không thể di chuyển được, nhìn không thấy người, nhưng, lại ngửi thấy một mùi thơm ngát trên người cô gái.
Anh mở miệng, muốn nói chuyện, muốn hỏi cô là ai.
Nhưng mà, anh bị thương vô cùng nặng.
Anh bị sấm sét công kích hơn nửa tháng, không chết, đã là một kỳ tích rồi.
Mặc dù bây giờ thức tỉnh, nhưng mà anh vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác được ý thức tan rả, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.
Chỉ thức tỉnh có một thời gian ngắn, anh liền ngất đi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Giang Cung Tuấn khi thì thức tỉnh, khi thì hôn mê.
Loại tình huống này, đại khái giằng có một tháng.
Thân thể anh rất quỷ dị, ở nơi này trong thời gian khoảng một tháng, đều tự mình khôi phục.
Một tháng sau, thân thể của Giang Cung Tuấn thân miễn cưỡng có thể động đậy được.
Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ là động một cái, căn bản là không bò dậy nổi.
Một tháng này, mỗi ngày đều sẽ có người tới nhìn anh, anh không biết người kia là ai, chỉ biết là giọng nói của người này rất êm tai.
Ngày hôm nay, Giang Cung Tuấn rất sớm đã tỉnh dậy, anh nhàm chán nằm ở trên giường, nhìn lên mảnh vải màu trắng ở trên đỉnh đầu.
Kõo ket.
Cửa phòng đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân dừng lại ở bên cạnh giường.
Một người con gái đứng ở bên giường, mở to mắt nhìn Giang Cung Tuấn, lầm bầm lầu bầu nói rằng: “Thân thể khôi phục không tồi, lúc này mới có một tháng trôi qua thôi, vậy mà đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi”
“Chỉ là không biết đại não của ngài có bị thương tín hay không, trong một tháng này, thức tỉnh rất nhiều lần, nhưng mà chưa từng nói bất cứ từ gì?
Người con gái đó nhẹ giọng mở miệng.
Cô ngồi xuống, kéo lấy tay của Giang Cung Tuấn, để ngón tay trên mạch đập của anh, kiểm tra thân thể cho Giang Cung Tuấn.
“Thật là một thân thể thần kỳ nha, lúc mà tôi nhặt về, trong cơ thể đã bị nát rồi, tuy là uống thuốc của tôi, nhưng mà thuốc của tôi căn bản là không có hiệu quả này, có thể để cho thân thể của ngài nhanh khôi phục như vậy.”
Cô gái buông tay của Giang Cung Tuấn xuống. “Cô chủ, không xong rồi”.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Nghe vậy, người con gái nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài.
Giang Cung Tuấn thì nằm ở trên giường.
Anh có thể nói, chỉ là anh chưa nói.
Bởi vì anh bây giờ còn không biết mình rốt cuộc là đang ở nơi nào, không biết người cứu mình là ai.
Hiện tại, thân thể anh trên cơ bản đã khôi phục, chỉ là thực lực còn chưa có khôi phục, tình huống của cơ thể anh bây giờ, cho anh một khoảng thời gian, là anh có thể triệt để khỏi hẳn.
Chương 1110: Du Huyền
Giang Cung Tuấn bị lôi điện tấn công hơn nửa tháng, thân thể của anh, cũng đã đạt tới ranh giới kiệt sức rồi, linh hồn của anh cũng đã bị thương nặng. Mặc dù đã dưỡng thương đã được hơn một tháng, thế nhưng vết thương trên người anh cũng chưa có hồi phục.
Hiện giờ gần nhất là khôi phục lại được ý thức, không còn hôn mê nữa.
Tuy rằng, vết thương vẫn chưa được hồi phục, thế nhưng ma khí trong cơ thể anh đã bắt đầu hồi phục từ từ rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, thân thể của anh cũng sẽ hồi phục rất nhanh.
Anh nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Giờ phút này, ở ngoài cửa.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Một người mặc quần áo màu trắng, một người phụ nữ với vóc dáng xinh đẹp nhìn thấy người nữ giúp việc đang chạy tới, trách mắng nói: “Ngạc nhiên như vậy, còn ra thể thống gì nữa”
“Cô, cô chủ, nhà họ Chu tới đây cầu hôn”
Nghe thấy vậy, người phụ nữ nhíu mày. Nơi đây, chính là Giới Sơ Khai. Là nơi đứng đầu Tam thiên phong ấn chi địa. Mà người phụ nữ này tên là Du Huyền.
Cô là người thuộc Giới Sơ Khai, châu Hoàng Thám, thành Luân Hoàng. Ở thành Luân Hoàng, có ba gia tộc lớn.
Nhà họ Du là một trong số đó, nhà họ Chu cũng là một trong số đó, còn có nhà họ Tề. Ở trong ba gia tộc lớn, nhà họ Du đứng hàng thứ ba.
Nhà họ Du cũng đã từng đứng hàng thứ nhất.
Thế nhưng, ba mươi năm trước, ông tổ nhà họ Du mất ngoài ý muốn, nhà họ Du cũng không có những cao thủ cường giả để trấn thủ, nên đã khiến cho thực lực bị suy yếu đi rất nhiều, những năm gần đây không ngừng bị nhà họ Chu và nhà họ Tề chèn ép..
“Tôi đi coi xem” Du Huyền khẽ nhíu mày, rời khỏi sân sau, đi đến trước đại sảnh của sân trước.
Trong đại sảnh, có không ít người đang tụ lại. Người đứng đầu chính là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài lộng lẫy. Ông ấy là gia chủ hiện giờ của nhà họ Du, Du Bảo Nam.
Tiếp theo, là một ông già mặc áo xám cùng với một người thanh niên đẹp trai mặc áo dài màu lam. Ông già mặc áo xám chính là trưởng lão của nhà họ Chu. Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo dài màu lam của nhà họ Chu, tên là Chu Thanh Lang, là một thiên kiều.
Du Huyền đi tới. Ngay lập tức, Chu Thanh Lang đứng lên từ ghế, nhìn thấy Du Huyền đi tới, vẻ mặt cười sán lạn nói: “Du Huyền, em tới rồi”
Du Huyền nhìn anh ta một cái, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không trả lời anh ta.
Cô nhìn lên người đàn ông đang ngồi ở vị trí đứng đầu, kính trọng kêu lên một tiếng: “Ba”
Du Bảo Nam nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngồi đi.”
Du Huyền ngồi xuống.
Giờ phút này, trưởng lão nhà họ Chu mới mở miệng nói: “Tộc trưởng Du, lần này lão già này tự mình đến nhà họ Du, chủ yếu là vì việc kết hôn giữa hai gia tộc, mọi người đều đã biết, Chu Thanh Lang của nhà tôi chính là thiên tài xuất sắc nhất thành Luân Hoàng, còn đạt được tư cách gia nhập Minh Lam Tông, không bao lâu sau sẽ trở thành đệ tử của Minh Lam Tông”
“Mà Du Huyền của nhà họ Du, lại là người con gái xinh đẹp nhất thành Luân Hoàng, người con gái xinh đẹp nhất xứng đối với thiên tài số một, đây quả thật là tuyệt vời”
“Hai nhà kết hôn với nhau, đây là sự kết hợp mạnh mạnh” Trưởng lão nhà họ Chu nói lên ý đồ của mình.
“Con không lấy chồng”
Không đợi cho Du Bảo Nam của nhà họ Du mở miệng, Du Huyền lập tức đứng lên, nhìn người đứng đầu của nhà họ Chu, vẻ mặt kính trọng nói: “Trưởng lão Chu, tuổi của Du Huyền vẫn còn hỉ, nghĩ rằng bản thân vẫn còn thật sự muốn tu luyện, tạm thời không muốn gả cho ai hết”
“Như thế nào, anh không xứng với em hay sao?” Chu Thanh Lang đứng lên, nói: “Du Huyền, em có biết rằng anh vẫn luôn thích em, anh.”
Du Huyền cắt ngang lời của anh ta nói: “Cậu Chu, anh thật sự quá xuất sắc, là Du Huyền không xứng với anh, mau trở về đi”
Giờ phút này, người đứng đầu của nhà họ Du đứng dậy cười nói: “Trưởng lão Chu, con gái tôi bây giờ vẫn chưa tính đến chuyện lập gia đình, nếu không chuyện này hãy tạm thời hoãn lại đi, chờ cho đến khi con gái tôi có ý định kết hôn rồi chúng ta lại nói sau?”.
Hiện giờ nhà họ Chu là một trong ba gia tộc đứng đầu thành Luân Hoàng, nhà họ Du cũng khôn hoàn toàn dám liều mạng xúc phạm họ.
“Du Huyền, anh không muốn em kết hôn với ai khác, cả đời này của em, nhất định là người phụ nữ của anh” Chu Thanh Lang nhìn thấy Du Huyền, vẻ mặt mang theo một sự tham lam nói: “Anh đồng ý với em, không bao lâu nữa, nhà họ Chu của anh sẽ đến đây để cầu hôn em”
Chu Thanh Lang để lại một câu, phất tay áo, xoay người rời đi.
Trưởng lão nhà họ Chu lạnh lùng liếc nhìn Du Bảo Nam một cái, một tiếng lạnh lùng nói: “Thật là không biết tốt xấu”
Nói xong, xoay người rời đi.
Hai người đi rồi, Du Bảo Nam bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Du Huyền, con không nên cự tuyệt, hiện giờ tình hình của gia tộc chúng ta thì con cũng biết rồi đó, hiện giờ nhà họ Chu rất mạnh, nịnh bợ tôn Đại Phật là Minh Lam Tông, nhà họ Chu bên trong thành Luân Hoang rất hiện ngang, cho dù là chậu Hoàng Thảm này, cũng có rất ít gia tộc có thể chống lại nhà họ Chu”
“Nói là nói như thế, thế nhưng, ba à, Chu Thanh Lang là ai thì ba cũng biết rồi đó, tuy rằng anh ta là một thiên tài hiếm có, thế nhưng lại là lòng dạ độc ác, thay phụ nữ nhanh hơn thay quần áo, nếu con gả cho anh ta, sao lại có thể may mắn được”.
“Chỉ là mắt của anh ta thèm thân thể của con mà thôi, một khi có được rồi, sẽ không còn quý trọng nữa, trăm ngàn lần con không thể gả cho anh ta được”
Du Bảo Nam thở dài nói: “Thế nhưng bây giờ con từ chối nó, không biết được nhà họ Chu lại âm thầm sử dụng thủ đoạn gì với nhà họ Du của chúng ta nữa”
Du Bảo Nam cái gì cũng không lo lắng, nhưng lại lo lắng nhà họ Chu sẽ âm thầm đối phó với nhà họ Du. Với năng lực hiện giờ của nhà họ Chu, nhà họ Du căn bản là không thể chống đỡ được.
Du Huyền nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như Chu Thanh Lang hoàn thành bài kiểm tra đánh giá của Minh Lam Tông, sắp trở thành đệ tử của Minh Lam Tông, vậy thì con cũng đi Thần Viện, chỉ cần trở thành đệ tử của Thần Viện, nhà họ Chu cũng không dám làm gì?
“Thế nhưng…”
Du Bảo Nam mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Thần Viện tuyển chọn đệ tử vẫn luôn rất nghiêm khắc, muốn vào được Thần Viện, so với vào Minh Lam Tông còn khó khăn hơn, con có chắc chắn không?”
Du Huyền lắc đầu. Cô đều cảm thấy được rằng không có gì chắc chắn cả.
Ở Giới Sơ Khai, có mấy người có thể lực siêu cấp. Minh Lam Tông và Thần Viện là một trong số đó.
Đệ tử của Minh Lam Tông và Thần Viện, không có chỗ nào mà không phải là rồng và phương cả. Thế nhưng, hiện giờ cô cũng không còn cách nào khác cả.
Không muốn lấy Chu Thanh Lang làm chồng, muốn nhà họ Chu không âm thầm nhắm vào nhà họ Du, cô cũng chỉ có thể gia nhập vào Thần Viện, trở thành đệ tử của Thần Viện, như vậy thì nhà họ Chu mới có thể kiêng dè.
“Được rồi, con đi xuống trước đi.”
Du Bảo Nam hơi dừng tay, ý bảo Du Huyền đi xuống.
“Ba à, con đi xuống trước” Du Huyền nói một tiếng với Du Bảo Nam, lập tức quay người rời đi.
Cô vừa rời khỏi đại sảnh, người nữ giúp việc ở phía trước đã đi lên.
“Cô chủ, sao rồi?”
Du Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Bị tôi từ chối, nhà họ Chu lại uy hiếp”
Người nữ giúp việc kinh ngạc hỏi: “A, phải làm sao bây giờ?”
Du Huyền nói: “Gần đây đã bắt đầu lan truyền, Chu Thanh Lang hoàn thành bài kiểm tra đánh giá của Minh Lam Tông, sắp trở thành đệ tử của Minh Lam Tông, nhà họ Chu mấy năm nay cũng vốn không coi hai gia tộc còn lại vào trong mắt, hiện giờ lại nịnh bợ được Minh Lam Tông, chỉ sợ rằng lại coi trời bằng vung, hiện giờ cũng chỉ có thể trở thành đệ tử của Thần Viện, mới có thể chống lại nhà họ Chu”
“A, Thần Viện sao?”
Người nữ giúp việc mang theo vẻ mặt khiếp sợ nói: “Thế nhưng, cô chủ à, tôi nghe nói, gia nhập vào Thần Viện còn khó hơn là vào Minh Lam Tông nữa”.
“Có khó khăn thì cũng phải thử một chút, vừa hay mấy ngày nay, Thần Viện ở châu Hoàng Thám có tuyển đệ tử, tôi đi thử một chút”
Chuyện đã tới mức này, Du Huyền cũng không còn cách nào khác. Cô sẽ không ngồi chờ chết.
Người đàn ông của cô nhất định phải là một người đàn ông tinh thần bất khuất, chứ không phải loại người ỷ mình mạnh rồi ức hiếp người khác, vô lương tâm như Chu Thanh Lang kia.
Cô mang theo tâm tình uể oải, về tới sân sau, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang nằm trên giường, đi qua, ngồi xuống bên giường, ngẩn người mở to mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Qua vài ngày nữa, tôi cũng đi rồi, cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho anh”
Giang Cung Tuấn, là lúc trước cô đi ngang qua chỗ ngọn núi nhỏ gặp được. Cô không đành lòng, đã đem người về, hết sức quan tâm chăm sóc.