Mồi câu của Giang Cung Tuấn Phương Vĩnh Cánh bị Giang Cung Tuấn uy hiếp, bị cưỡng ép thỏa hiệp.
Hiện tại, ông ta cũng chỉ có thể nghe theo lời Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn muốn có tin tức của Y Vương vậy thì ông ta chỉ có thể vận dụng hết tất cả tài nguyên của mình để thăm dò, làm hết sức để gửi tài liệu chỉ tiết đến trước mặt Giang Cung Tuấn trước khi trời tối.
Sau khi gọi điện thoại, Giang Cung Tuấn tiếp tục lái xe đến phòng khám Trần Tục.
Ngân Mi đã đổi tên thành Giang Ly.
Hiện tại, thân phận của cô ta là đứa em gái họ hàng xa của Giang Cung Tuấn.
Giang Ly đang ngôi trên ghế, chống cằm, đờ đân nhìn ra ngoài cửa.
Giang Cung Tuấn vừa bước vào thì cô ta đã lập tức hoàn hồn, vội vã đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, ngọt ngào chào hỏi: “Anh Giang”
Lúc này, dáng vẻ của cô ta rất giống em gái nhỏ nhà bên, không hê dính dáng gì tới một sát thủ máu lạnh.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn bước vào, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Vết thương sao rồi?”
Giang Ly vừa cười vừa nói: “Chút vết thương nhỏ đó không là gì cả, lúc trước, mỗi khi làm nhiệm vụ thì đều vượt qua không ít sóng to gió lớn. Tôi bình phục khá tốt, mấy hôm nữa là có thể khỏi rồi”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Mau sớm dưỡng thương cho tốt, kế tiếp tình hình ở thành phố Tử Đăng sẽ rất hỗn loạn, tôi lo kẻ địch sẽ chó cùng rứt giậu mà ra tay với vợ tôi. Cho nên, tôi cần cô âm thầm bảo vệ tốt vợ của tôi”
Giang Cung Tuấn biết từ sau khi anh rời vị trí hoặc có lẽ là từ khi anh nộp đơn xin tạm rời vị trí để về lại thành phố Tử Đằng thì đã có người âm thâm mưu tính.
Bây giờ chỉ mới nhằm vào Thương hội Tứ Hải, Liên Minh năm tỉnh, kẻ lợi hại thật sự vẫn chưa ra tay, vẫn còn chưa ngoi lên mặt nước.
Anh cần phải sớm sắp xếp xong việc bảo vệ an toàn cho Đường Sở Vi.
Anh cũng lo rằng chỉ có một mình Giang Ly thì hoàn toàn không đủ.
Mặc dù Giang Ly rất mạnh nhưng cô ta cũng chỉ là một trong ba vị sát thủ cấp SSS ở Hắc Điện.
Nếu Hắc Điện lại phái ra sát thủ cấp SSS, mà sát thủ lại ở trong tối, vậy thì dù cho có Giang Ly cũng không bảo vệ được.
Anh cân nhiều cao thủ hơn.
Mà anh lại không thể phái quân Hắc Long tới bảo vệ Đường Sở Vì.
“Giang Ly, cô có cách liên lạc với những sát thủ khác của Hắc Điện không?”
“Hử?”
Giang Ly nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi anh: “Anh Giang, anh có ý gì hả? Anh đang nghi ngờ tôi vẫn còn có quan hệ với Hắc Điện sao? Hiện tại tôi đã phản Hắc Điện, bị cho vào danh sách cần phải giết của Hắc Điện rồi, sao tôi còn dám liên lạc với những sát thủ khác”
Giang Cung Tuấn xua tay: “Không phải tôi nghi ngờ cô, tôi chỉ muốn có thêm nhiều sát thủ hơn để dùng mà thôi”
Giang Ly thở phào một hơi.
“Tôi quả thật chưa từng liên lạc với những sát thủ khác của Hắc Điện, hơn nữa cũng không biết những sát thủ đó của Hắc Điện là người như thế nào. Bọn họ có thể là nhân viên văn phòng, cũng có thể là người hát phụ ở quán bar, cũng có thể là công nhân ở công trường”
Giang Ly hít sâu một hơi.
Hắc Điện là một tổ chức rất phức tạp.
“Ở Hắc Điện có hai loại sát thủ”
Giang Cung Tuấn cũng hứng thú: “Nói nghe thử xem”
Giang Ly nói: “Một loại là sát thủ do chính Hắc Điện bồi dưỡng, là cô nhi được Hắc Điện tìm thấy trên toàn thế giới. Từ nhỏ, bọn họ đã bắt đầu được bồi dưỡng cách giết người, để họ tự giết lẫn nhau, người có thể sống tới cuối cùng thì có thể có cơm ăn, có thể còn mạng để sống. Cho nên, những sát thủ được bồi dưỡng ra bằng cách đó đều là những người có thủ đoạn độc ác”
“Còn có một loại khác là sát thủ làm thuê”
“Loại sát thủ này không rõ thân phận, chỉ cần xuất hiện vào lúc Hắc Điện cần, nhận nhiệm vụ từ Hắc Điện, sau khi làm xong thì Hắc Điện sẽ lấy hai mươi phần trăm tiền thù lao”
Giang Cung Tuấn hơi gật đầu, liếc mắt nhìn Giang Ly, hỏi cô ta: “Vậy cô là loại sát thủ nào?”
“Loại đầu tiên”
Vẻ mặt Giang Ly ảm đạm, mở miệng nói: “Từ lúc tôi bắt đầu có ký ức thì đã đối diện với máu tươi. Từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong lồng, chiến đấu với chó dữ, với sói hoang…”
Giạng Mị nói về chuyện mình đã trải qua.
Về thời thơ ấu bi thảm của cô ta.
Cô ta đã sớm rời muốn rời khỏi Hắc Điện nhưng lại không dám.
Bởi vì cô ta hiểu được sự hùng mạnh của Hắc Điện, một khi sát thủ muốn từ chức ở ẩn thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.
Giang Cung Tuấn suy tư.
Anh bỗng nhiên nói: “Hiện tại Hắc Điện đã triển khai truy sát cô, nếu cô xuất hiện thfi người của Hắc Điện có xuất hiện không?”
Giang Ly nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang định dùng tôi làm mồi nhử sao?”
“ừ Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Bây giờ, tôi đang cần nhiều cao thủ hơn nữa.
Cô là sát thủ cấp SSS của Hắc Điện, hiện tại Hắc Điện đã triển khai truy sát cô, chỉ cần cô xuát hiện thì người xuất hiện để giết cô chắc chắn là sát thủ cấp SSS. Chỉ cần có sát thủ cấp SSS nào dám xuất hiện thì tôi chắc chắn sẽ khiến người đó có đi không về”
Giang Ly lập tức gật đầu: “Có gì cần tôi làm thì anh Giang cứ việc dặn dò.”
Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Tôi chỉ tìm cô thương lượng trước một chút, dfu sao thì đây cũng là chuyện nguy hiểm. Bây giờ cô cứ dưỡng thương trước, chờ sau khi vết thương lành, Tào Huấn cũng xuất hiện thì chúng ta lại thương lượng kế hoạch hành động chỉ tiết”
“Được”
Giang Ly gật đầu.
Giang Cung Tuấn thương lượng với Giang Ly một lát rồi rời đi.
Anh vừa thức dậy đã chạy tới đây, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
Anh lái xe về phía thành phố, vào một quán bún làm ăn có vẻ không tệ, gọi một tô bún thịt dê.
Quán này làm ăn khá tốt, hơn mười cái bàn hầu như đều có người ngồi chật kín.
Giang Cung Tuấn tìm một cái bàn trống để ngồi, sau khi gọi một tô bún thì kiên nhãn chờ phòng bếp bưng bún lên.
Lúc này, một cô gái tóc đen, đeo kính râm, mặc quần áo đen vừa người bước vào.
Cô ta nhìn xung quanh một lượt, thấy các bàn của quán hầu như đều có người ngồi đầy, chỉ có bàn của Giang Cung Tuấn là còn chỗ trống.
Cô ta bước tới chỗ anh, thản nhiên cười một cái rồi ngồi xuống đối diện anh.
Sau đó, cô ta xoay người nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một tô bún thịt dê tô lớn, thêm nhiều thịt dê và bún”
Giagn Cung Tuấn cũng không để ý đến việc có người ngồi đối diện mình, thậm chí còn chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn.
Anh đang cầm điện thoại chơi trò Plant vith Zombie.
Sau khi Đan Thiến gọi bún thì nhìn ngó khắp.
nơi, dường như tò mò với tất cả mọi thứ.
Cuối cùng, tầm mắt của cô ta dừng lại trên người Giang Cung Tuấn. Cô ta thấy anh rất nghiêm túc nên không khỏi hỏi: “Chú à, chú đang chơi gì vậy?”
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn cô ta.
Anh thản nhiên nói: “Tôi già đến vậy à? Tôi chỉ mới hai bảy thôi.”
Đan Thiến đeo kính râm, mặc quần áo đen nghịch ngờ thè lưỡi: “Hai mươi bảy còn không già à: Giang Cung Tuấn nhìn kỹ cô ta.
Tuy cô ta đang ngồi nhưng Giang Cung Tuấn vẫn có thể đoán được cô ta cao khoảng một mét bảy.
Dáng người cô ta rất đẹp, quần áo vừa người, bộ ngực bằng phẳng.
Cô ta đeo kính râm đắt tiền che hết nửa khuôn mặt.
Nhưng cho dù vậy thì cũng có thể nhìn ra được cô ta có một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, là một người đẹp.
Giang Cung Tuấn chỉ nhìn thoáng qua một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
Đan Thiến tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của mình. Đôi mắt cô ta trong suốt, dường như có linh khí. Cô ta chớp đôi mắt to linh động đó: “Chú à, game có gì vui để chơi chứ. Chú ngẩng đầu nhìn người đẹp chút đi, nhìn xem tôi có đẹp hay không?”
Đan Thiến rất có lòng tin với vẻ đẹp của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng bún tới đặt lên bàn: “Bún của quý khách, mời thưởng thức.”
Giang Cung Tuấn cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn Đan Thiến.
Đan Thiến không vui.
Cô ta xinh đẹp như hoa, đã được bầu chọn là người đẹp nhất phương Bắc. Ở phương Bắc, cho dù cô ta đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người ngóng nhìn.
Hiện tại đi tới thành phố Tử Đằng lại bị người khác không để ý tới.
“Này…
Cô ta cướp lấy đôi đũa của Giang Cung Tuấn.
“Cô bị bệnh hả?”
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn cô ta, măng: “Có bệnh thì đi bệnh viện đi”
Anh nói xong thì cướp lại đôi đũa.
Lúc này, một đám người vội vội vàng vàng xông vào.
“Dọn dẹp, dọn dẹp hết đi”
Một người đàn ông trung niên kêu to: “Tất cả mọi người lập tức rời khỏi.”
Mấy người trong quán bún đều biết có nhân vật lớn tới nên đều rối rít rời đi.
Người đàn ông trung niên bước tới trước mặt Đan Thiến, tỏ vẻ tôn kính nói: “Cô chủ”
“Hừ, không có ý nghĩ gì hết, bị mấy người tìm ra rồi” Đan Thiến thấy nhàn chám.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Giang Cung Tuấn rồi đột nhiên nháy mắt với mấy người mặc vest đen, nói: “Kéo ra ngoài, đánh gấy hai chân, móc hai mắt ra”
Đan Thiến vừa nghe thì sốt ruột, đứng lên nói: “Lỗ Sâm, ông làm gì vậy?”
“Hừ” Lỗ Sâm hừ lạnh một tiếng: “Dám cướp đồ trong tay cô chủ, đáng chết”
Đan Thiến lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo ông, đừng có làm loạn, người này là bạn tôi.”
Giang Cung Tuấn không nhìn mọi việc đang diễn ra, chỉ cúi đầu ăn.
Mà Đan Thiến lại đứng dậy lôi kéo anh: “Đừng, đừng ăn nữa, ăn nữa sẽ mất mạng đấy”
Cô ta kéo Giang Cung Tuấn đi.
“Tôi, tôi còn chưa ăn xong mà. Làm gì đó, buông…”
Đan Thiến không buông tay, kéo anh đi ra ngoài, còn xoay người cảnh cáo Lỗ Sâm: “Lỗ Sâm, tôi cảnh cáo ông, đừng đi theo tôi”
“Ngăn lại”
Người đàn ông trung niên quát lên.
Mười mấy người đàn ông mặc vest đen đứng ở cửa ngăn cản đường đi của Đan Thiến và Giang Cung Tuấn.