Mục lục
Cường đại chiến y Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329: Mở hộp cổ




Cửa hàng số 1 Thiên Tự, khu vực nghỉ ngơi.



Giang Cung Tuấn chơi trò chơi “Hoa quả nổi giận”, nhưng trong đầu anh lại không ngừng hiện lên bóng dáng của Đường Sở Vi.



Có lẽ Đan Thiến nói đúng, anh không cho Đan Thiến hỗ trợ ra tiền, để Đường Sở Vi đến, chỉ là vì muốn gặp Đường Sở Vi.



Anh vốn có rất nhiều lời muốn nói với Đường Sở Vi, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Sở Vi, anh lại nói không nên lời.



Anh cảm thấy không cân thiết.



Giờ phút này, sâu trong nội tâm của anh rất mâu thuẫn, rất phức tạp.



Đây là một loại cảm giác trước nay chưa từng có.



Đan Thiến cũng rất biết điều không nói chuyện.



Thời gian từng giây từng phút qua đi.



Mười phút sau, một vài người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đi tới, trong tay một người trong đó xách theo một chiếc rương mật mã màu đen.



“Ông chủ, đồ mang đến rồi”



“Ừ”



Cô Thanh gật đầu, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Cậu chủ Giang, đi lên phòng làm việc trên tầng xem đi”



Giang Cung Tuấn đứng dậy.



“Mời”



Cô Thanh làm một động tác tay xin mời, rồi lập tức đi phía trước dẫn đường.



Dưới sự dẫn dắt của Cô Thanh, Giang Cung Tuấn và Đan Thiến đi đến một căn phòng làm việc ở tâng hai.



Cô Thanh mở rương mật mã màu đen, nhập mật mã vào, chiếc rương mở ra.



Trong rương mật mã, đặt một chiếc hộp nhỏ.



Đây là một chiếc hộp hình vuông, đường kính chỉ có mười cen-ti-mét, hiển thị ra một màu đồng cổ, nhìn qua loang lổ vết rỉ sét.



“Đây chính là chiếc hộp xuất hiện từ trong cổ mộ Chiêu Tử Vương” Cô Thanh lấy chiếc hộp nhỏ màu đồng cổ ra, đưa cho Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn nhận lấy.



Tuy chiếc hộp này rất nhỏ, nhưng lại tương đối nặng, ước chừng khoảng hai cân rưỡi.



Giang Cung Tuấn xem xét kỹ.



Trên chiếc hộp được chạm trổ những nét vẽ thân bí rất chữ nghĩa, hình như là chữ tượng hình, nhưng những chữ viết này có ý nghĩa gì Giang Cung Tuấn lại không biết, anh còn nhìn thấy một lỗ khóa nho nhỏ ở phía trên.



Cô Thanh giải thích: “Chiếc hộp nhỏ này rất thần kỳ, được dùng vật liệu đặc biệt chế tạo mà thành, rất cứng rắn, cho dù là các phương pháp công nghệ cao hiện nay cũng không có cách nào mở ra được, hơn nữa cũng không thể nhìn thấu bên trong rốt cuộc là có đồ vật gì”



Giang Cung Tuấn nhìn một lát, đặt lên trên bàn, hỏi: “Chiếc hộp này có được như thể nào?”



Cô Thanh cũng không giấu diếm, nói sự thật: “Khoảng thời gian trước, có một đội trộm mộ lẻn vào cổ mộ Chiêu Tử Vương, lấy được chiếc hộp này, nhưng lại có người ra tay cướp đoạt, đoạt mất chiếc hộp này, đến được thành phố Tử Đẳng, trải qua mấy hồi trắc trở mới rơi vào Số 1 Thiên Tự.”



Giang Cung Tuấn ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Ra giá đi”



“Một trăm triệu đô la” Cô Thanh trực tiếp mở miệng.



“Được, thống nhất mua bán”



Giang Cung Tuấn cũng không cò kè mặc cả.



Một trăm triệu đô la đối với người bình thường mà nói là một con số khổng lồ, nhưng đối với anh mà nói lại chẳng coi là cái gì.



Anh lấy thẻ Hắc Long ra, thản nhiên nói: “Quẹt thẻ”



Cô Thanh nhận lấy thẻ Hắc Long, trái tim run lên, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, trực tiếp quẹt thẻ.



Sau khi trả tiền, Giang Cung Tuấn đặt chiếc hộp nhỏ màu đồng cổ vào trong rương mật mã, xách theo rương mật mã rời đi.



Sau khi anh rời đi, Cô Thanh mới lấy điện thoại ra, bấm một dấy số.



“Ông chủ, chiếc rương đã giao cho Giang Cung Tuấn rồi”



Trong điện thoại truyền đến một giọng nói: “Ừ, biết rồi, còn lại thì không cần anh quan tâm nữa”



“Vâng”



Cô Thanh cúp điện thoại.



Bên ngoài cửa hàng số 1 Thiên Tự.



Trên mặt Đan Thiến mang theo vẻ nghỉ hoặc, hỏi: “Anh Giang, chiếc hộp nhỏ này rốt cuộc là cái gì vậy? Tại sao anh phải tốn một trăm triệu đô la để mua chứ?”



Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết đây là cái gì, trở về rồi hãy nói”



Giang Cung Tuấn lái xe thẳng về khu biệt thự Cẩm Tú.



Khu biệt thự Cẩm Tú, Nội Kinh Các.



Phòng khách, Giang Cung Tuấn mở chiếc rương mật mã, lấy chiếc hộp màu đồng cổ ra, lại lấy ra chìa khóa mà Bạch Tâm đưa cho đoạn thời gian trước.



Căắm vào trong lỗ khóa.



Chìa khóa dễ dàng căm vào rồi.



Khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn cũng trở nên căng thẳng.



Trong chiếc hộp màu đồng cổ này rốt cuộc có cái gì?



Thứ đồ bên trong thật sự có liên quan tới Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sao?



Thật sự có thể giải đáp được bí mật che giấu trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sao?



Giang Cung Tuấn ngừng hô hấp.



Đan Thiến cũng nhìn chăm chú.



Cô ta cũng muốn xem xem, Giang Cung Tuấn tốn một trăm triệu đô la mua chiếc hộp rốt cuộc bên trong có cái gì. Đồng thời cô cũng rất tò mò, tại sao trong tay Giang Cung Tuấn lại có thể có chìa khóa mở chiếc hộp.



Dưới cái nhìn chăm chú của Đan Thiến, Giang Cung Tuấn khẽ vặn chìa khóa.



“Rắc!”



ml thanh sắc nét thanh thúy, vang dội.



Trong nháy mắt, chiếc hộp màu đồng cổ mở ra.



Giang Cung Tuấn gắt gao nhìn chăm chú chiếc hộp.



Trong hộp đặt một cuộn sách cổ được xếp gọn gàng.



Giang Cung Tuấn thật cẩn thận lấy ra.



Cuộn sách cổ này dùng vật liệu đặc biệt chế tạo ra, cầm ở trong tay nặng trịch, hơn nữa bảo vệ cực kỳ nguyên vẹn.



Giang Cung Tuấn mở ra, bày ở trên bàn.



Cuốn sách cổ được gấp xếp cẩn thận, mở ra lại rất lớn, đường kính lên tới một mét.



“Đây, đây là cái gì?”



Sau khi Đan Thiến nhìn thấy thứ trên cuộn sách cổ, nháy mắt nghỉ hoặc, thắc mắc hỏi: “Bức tranh kinh mạch huyệt đạo sao?”



Giang Cung Tuấn cũng cẩn thận quan sát.



Trên cuốn sách cổ vẽ mười tám người nhỏ.



Trên mỗi người nhỏ đều đánh dấu một vài điểm nhỏ và nét vẽ màu đỏ.



Giang Cung Tuấn học y, đối với kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người anh hiểu rất rõ. Anh liếc mắt một cái thì đã có thể nhìn ra được, những đánh dấu này là huyệt đạo và kinh mạch của cơ thể người.



Anh vuốt cằm, nghỉ hoặc nói thầm: “Đây không phải là đánh dấu của bức tranh kinh mạch huyệt đạo đơn giản đúng không? Cái này có quan hệ gì với Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”



Giang Cung Tuấn nhìn hiểu bức tranh những huyệt đạo kinh mạch này, rất bình thường, không có bất kỳ chö kỳ lạ nào Thậm chí một số chỗ còn đi ngược lại với lý thuyết bình thường của y học. Dùng cái này trong điều trị bàng phương pháp y học cổ truyền cũng nói không thông, có xung đột với y thuật anh học được trước kia.



“Đây là tin tức do ai thả ra, đồ trong hộp cổ này có thể giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”



Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn không thể tưởng tượng nổi.



“Anh Giang, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong miệng anh là bức tranh báu vật Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đã lưu truyền nghìn năm, bây giờ trên thị trường có trị giá một trăm tám mươi triệu đô la sao?”



“Ừ”



an Thiến nghi ngờ hỏi.



Giang Cung Tuấn gật đâu Anh thu cuốn sách cổ này lại, gấp gọn gàng, đặt lại vào trong hộp, khóa hộp, đặt vào trong tủ bảo hiểm của Nội Kinh Các.



Anh đã có được chiếc hộp khai quật từ Chiêu Tử Vương.



Đồ bên trong anh cũng đã nhìn thấy rồi Nhưng anh không có cách nào tưởng tượng, đồ vật này có thế có quan hệ gì với Hoa nguyệt Sơn Cư Đồ.



Muốn giải được bí mật này, thì đầu tiên nhất định phải điều tra được, tin tức này rốt cuộc do ai truyền ra Còn có, phải tìm được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật sự.



Sau khi cất đồ cẩn thận, anh ngồi ở trên ghế sô pha, hút thuốc, lâm vào trong suy nghĩ.



Đan Thiến thấy anh đang suy nghĩ, cũng không quấy rây nữa.



Sau khi hút xong một điếu thuốc, Giang Cung Tuấn mới hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Xem ra vân nên đi tìm Thiên Tử”



Mà lúc này, Thiên Tử đã lại ngồi trên máy bay trở về thủ đồ rồi.



“Thiến, ba cô có máy bay riêng không?”



“Có ạ” Đan Thiến gật đầu, hỏi: “Anh Giang, sao thế?”



Giang Cung Tuấn nói: “Mượn máy bay riêng của ba cô dùng một chút, tôi muốn đi thủ đô một chuyến”



“Ừ, để tôi gọi điện thoại”



Đan Thiến lập tức gọi điện thoại, rất nhanh đã giải quyết xong chuyện này rồi.



Sau khi thu xếp sẵn sàng, Giang Cung Tuấn và Đan Thiến cũng lên đường, ngồi máy bay tư nhân của Đan Chiến đi đến thủ đô.



Buổi chiều, hai người xuất hiện ở thủ đô của nước Đoan Hùng. Thành phố lớn phồn hoa này có vị trí quan trọng ở trên toàn thế giới.



Trên đường phố sầm uất.



Đan Thiến đi theo phía sau Giang Cung Tuấn, nhịn không được hỏi: “Anh Giang, sao đột nhiên anh lại tới thủ đô, anh đến thủ đô rốt cuộc tìm ai thế?”



Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nặng nề, nói: “Tìm người đứng đầu ngũ đại soái, đại soái chỉ huy quân đội Xích Diễm”



“Hả?”



Đan Thiến kinh ngạc, hỏi: “Anh tìm anh ta làm cái gì?”



“Hỏi anh ta muốn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ”



Giang Cung Tuấn cũng không giấu diếm.



Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là bức tranh báu vật gia truyền của nhà họ Giang anh.



Anh tin chắc, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đang ở trong tay Thiên Tử.



Lần này bất kể như thế nào, cũng phải ép Thiên Tử giao ra Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK