Trên đường trở về, Giang Vô Song đã suy nghĩ cẩn thận quá trình mọi chuyện.
Không phải cô ta muốn ly gián quan hệ giữa Giang Cung Tuấn và Giang Thời, cô ta chỉ đang nói ra điểm đáng ngờ trong chuyện này.
Giang Cung Tuấn nghe xong lời cô ta nói cũng có chút mê hoặc.
Trong lòng anh vốn nghỉ ngờ, hiện tại lại càng không phân rõ.
Chợt nói: “Anh tin tưởng ông nội anh cũng giống như em tin tưởng Giang Quốc Đạt vậy, chuyện này đừng nói trước, chờ khi anh trở lại xuống dưới xem thử rồi lại nói tiếp.”
Cho dù trong lòng có nghỉ ngờ nhưng anh vẫn tin tưởng ông nội mình.
Đường Sở Ví lại lạnh lùng nhìn Giang Vô Song, cao ngạo nói: “Nói xong rồi sao? Nói xong rồi cô đi ra ngoài đi, tôi muốn triền miên với chồng tôi, lẽ nào cô muốn làm khán giả?”
Giang Vô Song không nhiều lời mà đứng dậy rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Đường Sở Vi mới hỏi: “Chồng, lẽ nào anh tin tưởng lời Giang Vô Song nói thật sao?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, anh không nguyện ý tin tưởng.
Trái ngược với Giang Vô Song, anh càng tin ông nội mình.
Chỉ là trong chuyện này thật sự có điểm đáng ngờ.
“Không nói những chuyện này nữa, hiện tại không còn sớm, em quay về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tổng thống lĩnh Văn Trường Phu sẽ tới, anh cần mượn ông ta vài thiết bị.”
“Em không đi”
Đường Sở Vi lập tức ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người đã sắp rúc vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Em mới không đi, anh đã đồng ý với em sẽ cùng em xem một hồi khói lửa thịnh thế. Chồng, chờ khi chúng ta giải quyết xong mấy chuyện rườm rà này, chúng ta tìm một làng quê, anh cày ruộng em nấu cơm, sống cuộc sống thật đơn giản có được không?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.
Những thứ này quá xa vời với anh.
Hiện tại anh còn chưa biết anh có thể toàn thân trở ra trong trận tranh đấu sắp tới hay không.
Đường Sở Vi lấy một khối lệnh bài màu đen ra đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Đường Sở Vi nói: “Đây là Vương Thiên lệnh, ở Vương Thiên điện chỉ nhận lệnh bài không nhận người, cầm Vương Thiên lệnh trong tay chính là chủ nhân của Vương Thiên điện, tứ đại hộ pháp, thập đại trường lão, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát Vương Thiên điện đều nghe anh hiệu lệnh”
Giang Cung Tuấn nghe được, vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ.
Cái gì mà ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát?
Đường Sở Vi giải thích: “Những người này đều là cao thủ trong Vương Thiên điện, tứ đại hộ pháp đều là Tứ Cảnh đỉnh phong tiếp cận Ngũ Cảnh, thập đại trường lão đều Tam Cảnh, ba mươi sáu thiên cương là Nhị Cảnh, bảy mươi hai địa sát là Nhất Cảnh”
Đường Sở Vi giới thiệu đơn giản về thực lực của Vương Thiên điện.
“Vương Thiên điện là thế lực do ông nội âm thầm sáng tạo, chỉ vì đối phó với nhà họ Giang, đối phó với người đã hại ông ấy ba mươi năm trước, vì bảo vệ sự an toàn của người nhà. Chỉ là ông nội không làm được, ông ấy vẫn rất tự trách.
May mà anh còn sống, ông nội vẫn hy vọng anh có thể bình an. Hiện tại em giao Vương Thiên lệnh cho anh, anh chính là chủ nhân của Vương Thiên điện”
Giang Cung Tuấn không nghĩ tới thực lực của Vương Thiên điện lại mạnh như vậy.
Tứ Cảnh đỉnh phong tiếp cận Ngũ Cảnh đã có bốn người.
Tam Cảnh cũng có mười người.
Thực lực này cực kỳ đáng sợ. Có đám người kia giúp đỡ, anh tuyệt đối có thể an toàn sống sót trong trận tranh đấu giữa tứ đại gia tộc và triều đình này.
“Đúng rồi…”
Giang Cung Tuấn nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Ông nội có từng nói cho em biết bí mật cuối cùng của bức tranh tứ đại gia tộc cất giữ không?”
Giang Cung Tuấn cảm thấy nếu ông nội anh biết bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nói không chừng ông ấy cũng biết bí mật tứ đồ.
Đường Sở Vi lắc đầu nói: “Ông nội chưa nói”
“Được rồi”
Giang Cung Tuấn nhận Vương Thiên lệnh, nói: “Cảm ơn em đã âm thầm giúp anh nhiều như vậy trong khoảng thời gian vừa qua”
“Là ông nội giúp anh” Đường Sở Vi sửa đúng.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Sau đó ngồi xuống sofa, lâm vào trầm tư, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Đường Sở Vi vẫn không rời khỏi.
Đối với việc vận dụng chân khí trong người cô cũng không quá thạo, cô ngồi trong phòng Giang Cung Tuấn luyện tập.
Chỉ nháy mắt, hai giờ trôi qua.
Bên ngoài khách sạn xuất hiện một chiếc xe việt dã màu xanh.
Một người đàn ông mắt to mày rậm mặc áo.
khoác ngoài màu đen, lớn lên thô cuồng đi xuống xe. Theo phía sau ông ta là hai người cũng cao lớn giống vậy.
Đây là Văn Trường Phu vừa chạy tới.
Một trong ngũ đại soái Đại Lan, Bắc Cương Trường Phu.
Ở phương bắc ông ta chính là thần.
Có lẽ ở địa phương khác những người khác không biết ông ta, cũng chưa từng thấy Văn Trường Phu, nhưng người phương bắc chắc chắn sẽ biết.
Văn Trường Phu vừa đi vào khách sạn, cô gái ở quầy lễ tân lập tức giật mình há to miệng.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Đầu tiên là gặp Hắc Long Giang Cung Tuấn, hiện tại ngay cả tổng thống lĩnh Trường Phu cũng tới rồi.
Kinh ngạc xong cô gái lại đứng lên đi tới, cung kính hỏi: “Tướng Phu, ông có gì cần dặn dò?”
Văn Trường Phu hỏi: “Giang Cung Tuấn ở phòng nào?”
“Ở, ở phòng 308”
Văn Trường Phu không nhiều lời mà trực tiếp lên tầng.
Cốc cốc cốc.
Giang Cung Tuấn đang suy nghĩ nhập thần chợt có tiếng gõ cửa truyền đến. Anh kịp phản ứng đứng lên đi mở cửa.
Đường Sở Vi nói ngay: “Chồng, anh ngồi đó đi để em mở: Cô nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa phòng, thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ, cô không khỏi hỏi: “Ông tìm ai?”
Văn Trường Phu cũng không nghĩ tới người mở cửa lại là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp. Ông ta không khỏi cười nói: “Giang Cung Tuấn thật tốt số”
Mặt Đường Sở Vi lập tức đỏ lên, đúng lúc giải thích: “Tôi, tôi là Đường Sở Vi, là vợ của anh ấy, ông vào đi”
Văn Trường Phu cười cười đi vào, mà chiến sĩ đi theo ông ta thì đứng ngoài cửa.
“Ha ha, Giang Cung Tuấn…”
Văn Trường Phu cười lớn đi đến, nói: “Tôi đã sớm muốn đi uống rượu với cậu chỉ là vần không tìm được cơ hội. Cậu tới phương bắc sao không báo sớm cho tôi biết.”
Giang Cung Tuấn đứng lên cười nói: “Tướng Phu, đã lâu không gặp.”
Giang Cung Tuấn từng gặp Văn Trường Phu, thậm chí còn từng luận bàn với ông ta.
“Ngồi đi” Giang Cung Tuấn chỉ chỉ sofa.
Văn Trường Phu ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống.
Đường Sở Vi đi tới ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn.
Văn Trường Phu nói: “Con nhóc Văn Tâm kia đã chạy tới thành phố Tử Đăng. Trong khoảng thời gian này cũng nhờ cậu chăm sóc, con nhóc kia không gây thêm phiền phức cho cậu chứ?”
“Không có, cô ấy khá thân thiết với tướng quân Hắc Phong Nam Cương, hình như đang hẹn hò.” Giang Cung Tuấn mở miệng cười.
“Nghe nói vậy.’ Văn Trường Phu tùy tiện cười, nói: “Đã tới phương bắc sao có thể không đi uống thử rượu mạnh phương bắc, có chuyện gì chúng †a ra ngoài vừa uống vừa trò chuyện”
“Bi”
Văn Trường Phu đã nhiệt tình mời như vậy, Giang Cung Tuấn cũng không cự tuyệt.
Anh theo Văn Trường Phu rời khỏi khách sạn, tùy tiện tìm một quán ăn trên đường, hai người gọi một bàn thức ăn sau đó lại gọi thêm mấy chai rượu mạnh.
Trong lúc uống rượu, Giang Cung Tuấn cũng nói rõ ý đồ. Anh cần mượn dùng một số thiết bị tới trong nham động núi Nam Mã tìm người.
Văn Trường Phu không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, còn hứa hẹn buổi sáng ngày mai sẽ phái máy bay trực thăng đưa qua.
Rượu này uống chừng hia ba giờ.
Mà Giang Cung Tuấn cũng tới khách sạn trả phòng, theo Văn Trường Phu cùng tới quân khu, sáng mai lại trực tiếp đi máy bay tới núi Nam Mã, tránh để ông ta phải bôn ba nhiều.
Giang Vô Song và Đường Sở Vi cũng đi theo.
Rất nhanh đã đến ngày tiếp theo.
Sáng ngày kế, mấy chiếc máy bay trực thăng cất cánh từ quân khu bay tới núi Nam Mã.
Trên máy bay.
Giang Cung Tuấn nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Sở Vi ngồi bên cạnh anh nắm tay anh thật chặt.
Giang Vô Song lại ngây người nhìn phía ngoài.
Cô ta vẫn cảm thấy Giang Thời có vấn đề, cảm thấy Giang Thời có âm mưu, chỉ có điều rốt cuộc Giang Thời có âm mưu gì cô ta lại không nghĩ ra được.
€ô ta nhìn Giang Cung Tuấn, muốn nói chuyện với anh nhưng Đường Sở Vi vẫn luôn đi theo Giang Cung Tuấn, cô ta không tìm được cơ hội trò chuyện riêng với Giang Cung Tuấn.