Mục lục
Cường đại chiến y Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 922: Đại sư huynh của Vô Hư Môn​




Nhìn thấy Đường Sở Vi bình an vô sự, Giang Thời thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Đường Sở Vi hỏi: “Sở Vì không sao chứ?”



Đường Sở Vị khẽ lắc đầu, nói: “Không sao?



“Là Chiêu Tử Vương cứu con sao?” Giang Thời nghi hoặc hỏi.



Đường Sở Vi gật đầu nhẹ nhàng: “Vâng, là Chiêu Tử Vương đã cứu con ạ”



Nói rồi, sắc mặt cô bỗng trở nên trầm lặng, cô nhìn thấy cánh tay của Chiêu Tử Vương ở phía xa xa đang vươn ra, cô cũng không ngờ rằng, Chiêu Tư Vương lại mạnh đến vậy.



Mạnh đến nỗi Thiên ở cảnh giới thứ chín cũng không có chút lực phản kháng nào. Thiên nhìn Đường Sở Vi, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.



Ông ta vốn muốn lợi dụng Đường Sở Vị để bức bách Giang Cung Tuấn, nhưng kết quả lại không ngờ tới, không những thu hút được Giang Cung Tuấn, mà ngay cả Chiêu Tử Vương cũng xuất hiện. Ngay lúc này, ông ta không còn có chút cơ hội nào để giữ được Đường Sở Vi.



“Đường Sở Vi, cô đi đi”



Nói rồi, ông ta quay người rời đi.



Giang Thời nói: “Nếu đã không sao, vậy thì đi đi.”



“Vâng”



Đường Sở Vi gật đầu.



Mấy người đều rời khỏi nơi này.



Còn chưa đi được mấy bước, một nhóm người lại xuất hiện.



Đám người này đều là người trẻ tuổi.



Nhìn có vẻ đều là những người hơn hai mươi tuổi.



Nhóm này có khoảng bảy, tám người.



Dẫn đầu là một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu vàng, mái tóc dài màu bạc. Anh ta có một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ, thái độ không nghiêm túc.



Giang Thời và những người khác dừng lại, nhìn người đang đứng chặn đường ở phía trước.



Ở phía sau, Giang Quốc Đạt nhỏ tiếng nói: “Là người của Vô Hư Môn”



Giang Thời đã nhận ra họ.



Khoảng thời gian này, Vô Hư Môn quá phách lối, muốn không biết cũng không được.



Giang Thời đi qua đó, nhìn người cậu thanh niên dẫn đầu mặc áo khoác màu vàng, tóc dài màu bạc, khuôn mặt mang theo nụ cười côn đồ, thản nhiên hỏi: “Vô Hư Môn tìm đến Giang Thời tôi là có chuyện gì sao?”



Người đàn ông cầm đầu chỉ vào Đường Sở Vi.



Đường Sở Vi hơi sửng sốt.



“Tìm tôi?”



“Không sai”



Người đàn ông mặc áo khoác màu vàng, tóc dài màu bạc tự đi đến giới thiệu: “Chào cô Đường Sở Vi, tôi tên là Vô Côn, là đại sư huynh của Vô Hư Môn, hôm nay tôi đến tìm cô, chủ yếu là muốn mời cô đi cùng tôi một chuyến”



Nghe vậy, Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng trong nháy mắt rút kiểm ra.



Vô Côn nhìn hai người một cái.



Tại thời điểm này, hai người đàn ông đứng sau anh ta đã đứng ra.



Hai người này hung hăng ra tay.



Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng cũng hung hăng đánh lại.



Âm!



Sức mạnh khủng khiếp giao nhau.



Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.



Giang Thời nhìn theo, vẻ mặt cũng có chút kinh sợ.



Sớm đã nghe danh Vô Hư Môn rất mạnh, nhưng vẫn chưa được tận mắt chứng kiến. Bây giờ thấy được, lòng ông kinh hãi một lúc lâu vẫn chưa thể bình ổn lại được.



Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng đều đã phục long huyết. Hiện tại thực lực đang ở đỉnh phong bậc thiên thê thứ chín, chỉ còn cách cảnh giới thứ chín một bước. Thực lực như vậy, nhìn khắp thiên hạ, cũng có thể coi là cao thủ đỉnh cấp, nhưng bây giờ lại bị đánh bại chỉ bởi một chiều.



Người của Vô Côn sau khi đánh bại hai người xong, liền lùi về phía sau, đứng cạnh Vô Côn.



Vô Côn cười nói: “Cô Sở Vi, tôi cũng không có ý khác, chỉ là nửa tháng trước, chồng của cô đã đánh đệ tử Vô Hư Môn của chúng tôi, đây chính là một sự sỉ nhục đối với Vô Hư Môn. Các bậc bề trên trong phái đã nói rồi, bất kể thế nào, cũng nhất định phải đánh bại Giang Cung Tuấn. Trước tiên cô đi với chúng tôi một chuyến, nếu Giang Cung Tuấn theo như đã hẹn đến đâu, Vô Hư Môn chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó cô.”



Giang Thời đứng dậy, nói: “Chuyện này không được, Sở Vi sắp sinh, không thì tôi đi với anh một chuyến”



Vô Côn nhìn Giang Cung Tuần, ánh mắt thâm trầm: “Tôi nói chuyện với cô Sở Vi, có chỗ cho ông xen vào sao?”



“Anh?”



Giang Thời cũng tức giận.



“Được, vậy để tôi xem xem, Vô Hư Môn có mạnh được như lời đồn không”



Ông hung hăng rút kiểm tra.



Đường Sở Vị kịp thời đứng ra, ngăn lại nói: “Ông nội, để con đi với bọn họ một chuyến. Bọn họ cũng đã nói rồi, sẽ không làm khó con. Con tin là Vô Hư Môn cũng không phải loại người không giữ chữ tín”



Đường Sở Vị biết được sự lớn mạnh của Vô Hư Môn.



Ngay cả Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng cũng bị một chiêu đánh bại.



Mà người đánh bại hai bọn họ, chỉ là người trưởng dưới của Vô Côn.



Vô Côn này, tuyệt đối không phải dạng vừa. Anh ta chắc chắn cũng phải ở cảnh giới thứ chín.



Nếu như thật sự phải đánh nhau, Giang Cung Tuấn tuyệt đối không phải đối thủ.



“Nhưng mà, Sở Vi..” Ánh mắt Giang Thời có chút do dự, nói: “Con cũng sắp đến lúc phải sinh rồi, thời gian này, con nên an tâm nghỉ ngơi”



Vô Côn thản nhiên nói: “Cái này ông yên tâm, Vô Hư Môn chúng tôi cũng có bà đỡ đẻ, cô Sở Vi ở Vô Hư Môn chúng tôi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì”



Nói xong, anh giơ tay đại ý mời cô đi.



Đường Sở Vị đi qua bên đó.



Lúc này đám người họ mới quay người rời đi.



“Giang Thời, quay về nói với Giang Cung Tuấn, một tuần sau, quyết đấu một trận ở núi Bất Chu”



Người tuy đã đi nhưng giọng nói vẫn vang vọng.



Lúc này, Thiên đi đến.



Anh ta nhìn Giang Thời, cười nói: “Quả thực không ngờ đấy, Giang Cung Tuấn vậy mà lại đắc tội với người của Vô Hư Môn.



Thiên cười đi đến.



Mục đích anh ta bắt Đường Sở Vi, chính là để cho Giang Cung Tuấn đối phó với Vô Hư Môn.



Bây giờ người của Vô Hư Môn đã bắt Đường Sở Vi đi, đây chính là ý của anh ta.



Giang Thời lạnh lùng nhìn Thiên một cái, không nói gì thêm, dẫn Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng xoay người rời đi.



Sau khi rời đi.



Âu Dương Lãng lại hỏi: “Bệ Hạ, bây giờ phải làm sao mới tốt?



Giang Thời căn dặn: “Vô Hư Môn quá mạnh, những cường giả cũng ngày càng xuất hiện nhiều, kịch sẽ ngày càng vui. Hai cậu lập tức quay về, báo với Long Nguyên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đột phá đến cảnh giới thứ chín, tôi sẽ đích thân đi tìm Giang Cung Tuấn.”



“Vâng”



Hai người cùng gật đầu. Bọn họ rời đi.



Còn Thiên nhìn vào cái cung điện đổ vỡ, ánh mắt có chút đau lòng.



Tuy rằng nó chỉ được xây dựng một cách ngẫu hứng, nhưng tốt xấu gì nó vẫn là địa bàn của anh”



“Giang Vô Song đáng chết” Ông ta nắm chặt nắm đấm.



Lần này là bởi vì nghe lời của Giang Vô Song mới khiến mọi chuyện thành ra như vậy.



Ông ta chợt đưa tay ôm trước ngực, khuôn mặt mang theo vẻ thống khổ: “Chiêu Tử Vương mạnh đến như vậy sao?”



Cạch, cạch, cạch.



Tiếng giày cao gót đạp xuống đất. Một người phụ nữ xinh đẹp tiến đến.



Thiên ngẩng đầu nhìn, lại thấy Giang Vô Song tiến đi, sắc mặt ông ta sầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô còn dám xuất hiện?”



Giang Vô Song nhìn lên tay của Thiên, nói: “Tôi cũng không ngờ rằng, Chiêu Tử Vương sẽ xuất hiện ở đây, cũng không ngờ rằng, Giang Thời sẽ đuổi đến đây. Có điều, những điều này bây giờ không quan trọng, Đường Sở Vi đã bị Vô Hư Môn dẫn đi, Giang Cung Tuấn nhất định sẽ đi cứu Đường Sở Vi, tiếp theo chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch thôi”



Thiên hít một hơi thật sâu.



Anh nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Cô nói, Vô Hư Môn rốt cuộc có lại lịch như thế nào? Sao lại có nhiều cao thủ như vậy, chỉ tùy ý phái hai người ra đã có thể đánh bại hai tướng quân tài năng của Giang Triều. Bọn họ là hai tên cường giả của tôn chín tầng thang trời, vậy mà lại bị một chiêu đánh bại”



Ánh mắt Giang Vô Song mang theo sự nghi hoặc, nói: “Điều này tôi làm sao biết. Nếu ông muốn biết thì đi tìm Bách Hiểu Sinh mà hỏi. Ông ta làm về ngành tình báo, nhất định biết được lại lịch của Vô Hư Môn”



“Bây giờ nên làm sao đây?” Thiên hỏi.



Giang Vô Song nghĩ một lát, rồi nói: “Bây giờ tình thế rất hỗn loạn, Vô Hư Môn đã rối tung giới cổ võ. Tôi cảm thấy, bây giờ chúng ta không nên nhúng tay vào. Phải nhân cơ hội này, dốc sức phát triển nhà nước mới phải.



Thiên hỏi: “Cô có tính toán gì?”



Giang Vô Song nói: “Lãnh địa của Thiên Quốc hiện tại quá ít, nếu tôi là ông thì việc bây giờ tôi cần làm là trong một khoảng thời gian ngắn nhất, mở rộng lãnh thổ của nhà nước. Bây giờ các quốc gia xung quanh Thiên Quốc đều là những nhà nước nhỏ, rất dễ để kiểm soát. Nếu không thể kiểm soát, vậy thì xuất binh tấn công, cưỡng bức chiếm đóng các quốc gia khác.”



“Còn nữa, Thiên Quốc quá nghèo, nếu muốn phát triển thì phải có tiền. Thiên Quốc hiện tại vẫn chưa phát triển đồng tiền của mình, cần phải nhập tiền của các nhà nước khác.”



Giang Vô Song bắt đầu cho Thiên những ý kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK