*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lan Thành, thành phố Nam Cương.
Trong phòng làm việc của tống thống lĩnh ở quân khu.
Giang Cung Tuấn mặc áo giáp màu đen, đang theo dõi tài liệu.
‘Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi”
Cánh cửa được đẩy ra, Ngô Huy cầm một bản tài liệu bước vào, đưa cho Giang Cung Tuấn.
“Tướng Long, đây là tài liệu hai mươi tám nước liên quân, phía trên có ghi chép Tướng Quân do hai mươi tám nước điều động, còn có tổng chỉ huy của hai mươi tám nước liên quân lần này”
Giang Cung Tuấn tiếp nhận, mở ra xem.
Trên tài liệu viết rõ tổng chỉ huy hai mươi tám nước liên quân lần này là một Tướng Quân năm sao của Ấn Độ.
Ông ta tên Tỳ Khưu.
Tỳ Khưu sinh ra ở nhà quân đội.
Ông nội ông ta là quân nhân, ba cũng là quân nhân.
Chỉ có điều, hai mươi năm trước, Ấn Độ xảy ra loạn lạc, gia tộc ông ta bị hãm hại mưu phản, ông nội và ba ông ta đều bị xử bắn.
Ông ta sống sót, trở thành một dân thường.
Sau đó, ông ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân trở thành quân nhân thêm lân nữa, thuận lời trở thành một tổng thống lĩnh năm sao của Ấn Độ.
Giang Cung Tuấn chưa từng đấu với Tỳ Khưu, cũng không biết căn nguyên của người này.
Nhưng, anh cảm thấy nếu Tỳ Khưu đã có thể làm tổng chỉ huy của hai mươi tám nước liên minh lần này, vậy chắc chắn ông ta biết được một vài nội tình.
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Tùy ý gửi tin nhắn của Tỳ Khưu cho Giang Ly.
Giang Ly nhận được mail, sau khi xem tài liệu chung về Tỳ Khưu, thì lựa chọn xóa đi, sau đó rời khỏi, đến Ấn Độ.
Cùng lúc này…
Trong một phòng họp bí mật ở quân khu thành phố Nam Cương.
Tướng Quân của hai mươi tám nước tụ họp ở đây.
Người dẫn đầu chính là Tỳ Khưu.
Có Tướng Quân hỏi: “Tướng Quân Tỳ, bây giờ đánh chiếm thành phố Nam Cương, tiếp theo nên làm thể nào, tấn công Lan Thành à?”
Tỳ Khưu ngồi ở vị trí lãnh đạo, nhìn Tướng Quân phát ngôn này, ông ta lờ mờ nói: “Tấn công Lan Thành, cậu nghĩ nhiều rồi, bây giờ Hắc Long trở vê, quân Hắc Long phòng thủ toàn diện Lan Thành, làm sao tấn công đây? Hơn nữa mục đích của chúng ta không phải xâm lược nước Đoan Hùng, chỉ là khiến Hắc Long chết mà thôi. Nếu thật sự tiếp tục tấn công, nước Đoan Hùng nổi giận sẽ tiêu diệt hai mươi tám nước vào mọi lúc.”
Tướng Quân của một nước khác hỏi: “Vậy kế hoạch tiếp theo là gì?”
“Đợi sắp xếp”
Tỳ Khưu cũng không có ý kiến.
Ông ta cũng nghe mệnh lệnh mà hành sự.
Phía trên sắp xếp thế nào, ông ta làm như thế ấy.
Thời khắc này, điện thoại ông ta vang lên.
Ông ta nhấc máy, rồi bật chế độ rảnh tay.
Phòng họp trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói: “Hắc Long đã phái người đến hai mươi tám nước, thẩm tra background của nhân viên trên xe du lịch. Người cậu ta phái đều rất mạnh, đều rất có bản lĩnh, chắc rất nhanh sẽ truy xét được tất cả”
Tỳ Khưu không nhịn được hỏi: “Vậy bây giờ nên làm sao?”
“Án binh bất động, để cậu ta tra, biết được tất cả những thứ này là tốt nhất. Tôi hiểu cậu ta, cậu ta không hy vọng phát động chiến tranh, biết tất cả mọi chuyện này. Chắc chắn cậu ta sẽ tìm đến cửa, dùng biện pháp ‘gươm không dính máu’ để giải quyết nguy cơ cửa khẩu lần này, lúc đó chính là lúc chết của cậu ta”
“Vâng”
Tỳ Khưu gật đầu.
“Tút tút tút…
Đối phương đã cúp điện thoại.
Tỳ Khưu nhìn các Tướng Quân có mặt ở đây, ông ta dặn dò: “Nghe thấy hết rồi đúng không, án binh bất động, dặn dò người của các người an phận một chút ở thành phố Nam Cương cho tôi, việc không nên động, không nên chạm đến thì đừng động, cũng đừng chạm”
“Vâng, đã hiểu”
Rất nhiều Tướng Quân nhao nhao gật đầu.
Mà thời khắc này, ba người Giang Cung Tuấn, Ngô Huy và Quỷ Viễn lặng lẽ rời khỏi thành phố Nam Cương, đến địa điểm xe du lịch xảy ra chuyện ở khu lân cận thành phố Nam Cương.
Một chiếc xe việt dã chạy trên con đường không một bóng người.
Xe dừng lại.
Ba người xuống xe.
Trong tay Ngô Huy cầm một tấm bản đồ, liếc nhìn tuyến đường được đánh dấu trên bản đồ, anh ta chỉ phía trước nói: “Tướng Long, xe du lịch đã xảy ra chuyện ở đây đấy”
Giang Cung Tuấn bước qua đó.
Mấy ngày trôi qua, nơi này không hề có một chút dấu vết nào.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, cũng không phát hiện manh mối hữu dụng nào, lập tức hỏi: “Xe du lịch được tìm thấy ở đâu?”
Quỷ Viễn bước qua đó, chỉ con đường phía trước, anh ta nói: “Đi thẳng xuống phía Bắc, đi qua thành phố Nam Cương, đi về phía nội địa, nơi cách nơi này khoảng ba trăm ki-lô-mét.”
“Đi, đi xem thử”
Giang Cung Tuấn xoay người lên xe.
Quỷ Viễn lái xe, chạy về phía tìm thấy xe du lịch.
Ba giờ sau, ba người xuất hiện ở một nơi hoang vu hơn.
Ba người xuống xe.
Nhưng, thông qua bảng báo cáo này, anh thật sự không thế phân biệt rốt cuộc là ai đã ra tay cướp đi xe du lịch, giết người trên xe.
Anh khẽ vò huyệt thái dương, hỏi: “Ngô Huy, các cậu cảm thấy người cướp đi xe du lịch là ai?”
Ngô Huy nói: “Điều này còn phải hỏi sao, chắc chăn là người của người thầm lên kế hoạch hết mọi chuyện này phái đến”
Giang Cung Tuấn trợn trảng mắt với anh ta: “Cậu chẳng phải đang nói nhảm sao!”
“Khu khụ” Ngô Huy ho khan vài tiếng, phân tích: “Đây là Nam Cương, là nội cảnh của nước Đoan Hùng, vậy thì người cướp đi xe du lịch, tám chín phần mười là người của Đoan Hùng. Hơn nữa đám người này không giống tổ chức bình thường, ngược lại giống đội quân được huấn luyện nghiêm khäc”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn anh ta, hỏi: “Sao chắc chán được?”
Ngô Huy phân tích: “Trên cả con đường này được bố trí rất nhiều quân Häc Long phòng ngự, nhưng đám người này dường như hiểu rất rõ sự bố trí của quân Häc Long, hoàn toàn tránh được quân Häc Long. Họ không những được huấn luyện nghiêm túc, mà còn hiểu rất rõ địa hình nơi này, điều này chắc là do được sắp xếp tỉ mỉ, hơn nữa trong xe vốn dĩ không có dấu vết giấy giụa, vậy thì chí có hai tình huống”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Phân tích rất chính xác, hai tình huống; một là người trên xe du lịch biết mình sẽ chết, nên không phản kháng; hai là đối phương quá mạnh, họ không thể phản kháng.”
Quỷ Viên nói: “Tướng Long, em cảm thấy bây giờ đi điều tra xe du lịch không có tác dụng gì, bây giờ trong nước vô cùng quan tâm về sự thất thủ của thành phố Nam Cương. Nếu chúng ta vẫn chưa xuất binh thu lại thành phổ Nam Cương, e là trong nước sẽ có lời oán thán với quân Häc Long”
Giang Cung Tuấn hơi xua tay, n ừng nôn nóng, chỉ cần phía trên không ra mệnh lệnh xuất binh, chúng ta tạm thời án binh bất động, thấm tra rõ sự việc rồi mới lên kế hoạch. Đúng rồi, đồ mang theo bên bên người của người chết đâu? Ví dụ như điện thoại, cậu đã kiểm tra điện thoại của họ chưa, bên trong có để lại manh mối gì không?”
Quỷ Viễn lắc đầu: “Điện thoại của người chết đều bị phong ấn trong quân khu thành phố Nam Cương, còn về việc kiểm tra thì không có. Sự việc phát triển quá nhanh chóng, từ phát hiện người chết đến hai mươi tám nước xuất binh, lần này chỉ trong thời gian một ngày, rất nhiều chuyện không kịp xử lý”