Giang Cung Tuấn nhìn không nổi nữa khuyên nhủ: “Nếu không nổi nữa thì thôi đi, còn tiếp tục nữa sẽ mất mạng đấy”
“Tôi, tôi sẽ không bỏ cuộc, cho dù chết tôi cũng muốn đi tiếp, một khi có được tiên phủ sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất thế giới” Người kia nói một cách khó khăn.
Giang Cung Tuấn cũng bị sự cố chấp của người kia làm cho nghiêm túc lên, không để ý tới người kia nữa, ngồi xuống dốc hết lòng chuyên tâm tu luyện. Tu luyện thân thể dưới áp lực khủng khiếp đúng là làm ít được nhiều. Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được rõ thân thể mình đang thay đổi, toàn thân trên dưới tràn ngập sức mạnh.
Sau một lần tu luyện anh lại đứng lên, đi tiếp mời mét, sau đó khi không chịu đựng nổi nữa thì dừng lại tu luyện. Cứ như vậy vừa đi vừa tu luyện cho đến khi đi qua hết cầu đá, thành công vượt qua ải thứ tư. Sau khi bước xuống khỏi cầu đá thì áp lực trên người lập tức biến mất, không còn áp lực khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhẹ đến nổi sắp bay lên trời biến thành thần tiên luôn vậy.
Anh nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh dâng trào trong nắm tay.
“Sau khi qua ải thứ tư năng lực lại tăng lên không ít, dù cuối cùng không thể lấy được tiên phủ thì chuyện này đi cũng coi như không uổng công”
Không chần chờ nữa, anh lập tức lên đường đi tiếp, bởi vì đã chậm hơn đám người Thần Bảo Lang, Mạch Doanh lâu lắm rồi.
Lúc này anh đã đi xuống tới chân núi, phía trước xa xa chính là thành thị.
Thành phố này rất thần kỳ, toà nhà nào cũng cao hơn ngàn mét, tỏa ra ánh sáng kỳ ảo giống như trong truyện cổ tích. Đứng ở đây có thể lờ mờ nhìn thấy cổng thành cao lớn đằng xa. Nhìn một lúc lâu sau đó anh lại đi tiếp, không lâu sau đã tới vi thứ năm.
Phía trước có một trận pháp, quanh trận sương trắng vờn quanh, không thấy được bên trong, Giang Cung Tuấn không chần chờ bước vào. Vừa bước vào đã lập tức cảm thấy đau đớn, không phải cơn đau từ thân thể, mà là từ linh hồn. Đau đến không hít thở nổi, đến nổi sắp ngất xỉu.
Cơn đau đến nhanh đi cũng nhanh.
Anh cố gắng chống lại cơn đau nhanh chóng đi tiếp, đi được vài bước sau đó đã đi ra khỏi trận pháp, vừa ra khỏi trận cảm giác đau đớn lập tức biến mất.
“Vậy được tính là qua rồi sao?” Giang Cung Tuấn quay lại thì thấy trận pháp đã biến mất.
Anh khó hiểu cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: “Đây chắc là kiểm tra sức mạnh linh hồn, nếu không thể chịu được sự đau đớn từ linh hồn sẽ không thể rời khỏi trận pháp, vậy sẽ là qua ải thất bại. May mà mình chịu đựng được” Giang Cung Tuấn âm thầm vui sướng trong lòng.
Đã qua được ải thứ năm rồi chỉ còn lại bốn ải nữa thôi, khoảng cách đến đích càng lúc càng gần. Chỉ cần qua được bốn ải nữa là có thể đến chỗ trung tâm thành, lấy được Tiên linh là có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ. Nghĩ đến việc có thể có được tiên phủ khiến Giang Cung Tuấn có thêm động lực.
Anh bước nhanh hơn, đi tới khu vực bên ngoài thành.
Ở ngoài thành có một đoạn đường phong cách cổ xưa, Giang Cung Tuấn nhìn thấy có nhiều người đang đi trên đoạn đường đó, có điều tốc độ của họ khá chậm, Giang Cung Tuấn đi qua mới phát hiện không gian ở đây có áp lực lớn hơn những nơi khác. Nếu không vận chân khí thì đúng là không thể đi nhanh được.
“Nơi này rất thích hợp để tu luyện thân thể, còn tiện hơn mặc áo giáp sắt nhiều”
Giang Cung Tuấn nói thầm.
Đi một lúc thì đến cửa thành lúc nào không hay, Giang Cung Tuấn phát hiện có một nhóm người đang đứng tụ tập trước cửa thành, ngay cả Thần Bảo Lang và Mạch Doanh cũng ở trong đó. Trừ hai người thì đều là những gương mặt khá quen thuộc: Tuyệt Hằng, Thương Chân, Hà Tuyết Tùng và Phương Thiên, còn vài người khác thì Giang Cung Tuấn không quen.
Mạch Doanh đang chuyên tâm nhìn của thành bỗng nhiên cảm nhận thấy gì đó quay đầu lại, lúc nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang đi tới thì lập tức vui vẻ chạy qua.
“Giang Cung Tuấn, cậu, cậu đã qua được năm ái trước rồi ư?” Mạch Doanh khiếp sợ hỏi. Hắn biết những vi phía trước khó tới mức nào, không nói trận người đá ải thứ ba, nếu thực lực không đủ mạnh, không phải mạnh thật sự mà thì dù lớn tiếng khoe khoang cỡ nào cũng không thể qua nổi ải thứ tư. Còn vi thứ năm nữa, tấn công vào linh hồn, linh hồn lực không đủ mạnh làm sao có thể chịu đựng nổi linh hồn bị công kích.
Giang Cung Tuấn cười, nói: “May mà còn đuổi theo kịp, tôi còn tưởng mọi người đã vào thành hết rồi chứ, sao vậy, đều bị kẹt ở ải này ư?”. . Truyện Dị Giới
“Ừm” Mạch Doanh gật đầu nói: “Đây là ải thứ sáu, nhưng ải thứ sáu rốt cuộc là cái gì thì bây giờ vẫn chưa biết được, cửa thành vẫn đang đóng mọi người cũng không vào thành được”
Giang Cung Tuần nhìn của thành đang đóng chặt, nói: “Không thể bay qua cổng thành vào sao”
Mạch Doanh lắc đầu, nói: “Không thể, không bay vào được”
Giang Cung Tuấn “À” một tiếng, sau đó cũng quan sát xung quanh, nhưng nhìn một hồi cũng không biết ải thứ sáu rốt cuộc là cái gì, cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng trong lúc chờ đợi cũng không quên tu luyện. Bởi vì linh khí trong tiên phủ quả dồi dào, gấp không biết bao nhiêu lần ở bên ngoài cho nên tu luyện ở đây lời được rất nhiều thời gian. Làm ít ăn nhiều, hơn nữa anh có được thân thể và công pháp tuyệt vời có thể hấp thu linh khí rất nhanh.
Một lần chờ này kéo dài tới nửa tháng sau, trong nửa tháng này lại có không ít người đến được cửa thành.
“Vut!”
Lúc mọi người sắp không kiên nhẫn nổi nữa thì Khí Linh xuất hiện.
“Tiền bối, cuối cùng ngài cũng xuất hiện rồi” Thần Bảo Lang kích động nói, vội vàng đi qua, vẻ mặt tôn kính hỏi: “Tiền bối, tôi đã chờ ở trước cửa thành lâu lắm rồi, ải thứ sáu rốt cuộc là gì vậy?”
Những người khác cũng nhìn Khí Linh, nó nhìn những người ở cửa thành, nói: “Ta thật không ngờ lại có nhiều người có thể đến được đây như vậy, ta cứ nghĩ trong mười ngàn người có được ba người có thể đi tới ải này đã là giỏi lắm rồi, không ngờ lại có hơn bốn mươi người”
Mọi người nghiêm túc lắng nghe.
Thần Bảo Lang nói: “Ải thứ sáu rất đơn giản, dùng cách một đấu một, người thắng được tính là qua ải.”
Nghe vậy mọi người hai mắt nhìn nhau.
Thần Bảo Lang hơi nhíu mày, hỏi: “Một đấu một, vậy chọn đối thủ như thế nào?”
Thần Bảo Lang vẫn rất có lòng tin vào thực lực của mình, chỉ kiêng kị một người chính là Mạch Doanh. Chỉ cần không đánh với Mạch Doanh gã tin chắc trăm phần trăm qua ải.
Khí Linh nhìn mọi người, cười khẽ: “Đương nhiên là do ta phân rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng nhìn Khí Linh, chờ nó chỉ định đối thủ. Nói thật, chỉ cần không phải là Thần Bảo Lang và Mạch Doanh thì cơ hội thắng của anh là rất lớn.
“Anh đấu với hắn.” Khí Linh chỉ vào Giang Cung Tuấn, sau đó chỉ Thần Bảo Lang nói.
Giang Cung Tuấn nháy mắt dại ra.