Kiểm của bốn trăm nghìn tu sĩ cảnh giới Siêu Phàm bay ra ngoài, kết hợp chung thành một và hình thành nên cự kiếm siêu cấp, bên trong thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh của bốn trăm nghìn tu sĩ.
Cho dù Bảo Bác có đi vào trong Tiên Cảnh thì cũng không thể nào đỡ được luồng sức mạnh này.
Cơ thể của ông ta giống như con diều giấu đứt dây, rơi từ trên trời xuống hải vực.
Mà sức mạnh sinh ra từ thanh kiếm này thật sự quá mạnh.
Ở phía xa có một vài du thuyền, mẫu hạm bị trúng dư âm nên lập tức tan thành mây khói. Mà binh lính của Đế Quốc Thái Dương và một vài tu sĩ được Bảo Văn thu thập từ trái đất cũng mất mạng trong tích tắc.
Một chiêu.
Chỉ trong một chiêu đã xoay chuyển tình hình cuộc chiến.
“Hừ.”
Cho dù là Giang Cung Tuấn nhìn thấy cũng không kìm được mà run sợ.
Cửu Thiên Diệt Thần trận mạnh quá.
Thật sự không biết ai đã tạo ra trận pháp này, chồng sức mạnh của một trăm nghìn người lên nhau thật là quá đáng sợ.
“Chết rồi sao?”
Ngô Huy đứng ở phía sau Giang Cung Tuấn hỏi.
“Có lẽ vậy.” Giang Cung Tuấn nói: “Một người phải trải qua hàng nghìn gian khổ mới bước vào tiên, mặc dù Cửu Thiên Diệt Thần trận rất mạnh, có thể tấn công tiên trong một chiều. Nhưng nếu như đánh chết trong một chiêu thì không hề đơn giản như vậy.”
Giang Cung Tuấn tin rằng Bảo Bác vẫn chưa chết. Anh nhìn chằm chằm về phía hải vực bao la.
Ánh mắt anh xuyên qua nước biển, quan sát tất cả tình hình dưới hải vực. Sau khi nhìn cẩn thận chăm chú, anh nhìn thấy Bảo Bác.
Lúc này Bảo Bác đã bị thương, nhưng chút thương tích này không là gì đối với ông ta và không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Vụt.
Có một người bay ra từ trong dòng nước biển.
Người đó là Bảo Bác.
Đầu tóc của ông ta bù xù, cả người ướt nhẹp, dáng vẻ rất nhếch nhác. Ông ta đứng trên hư không nhìn trận pháp được tạo thành từ bốn trăm nghìn người ở phía xa xa mà khẽ nhíu mày, mắng thầm: “Đáng chết, sao lại mạnh như vậy?”
Ông ta là tiên.
Nhưng ông ta không ngờ rằng trận pháp được tạo ra bởi mấy trăm ngàn cao thủ cảnh giới siêu phàm có thể làm ông ta bị thương.
“Trận pháp này rất kỳ lạ, cũng không biết còn có sức mạnh gì nữa. Hay là rời đi trước.”
Lúc này Bảo Bác có ý định rời đi.
Sau khi có suy nghĩ này, cơ thể của ông ta lóe lên định chạy trốn.
Nhưng khi Giang Cung Tuấn xuất hiện trước mặt ông ta dường như đã nghĩ đến Bảo Văn muốn chạy trốn, lúc này anh đã tiến hành một trăm linh tám Luyến Bá vô tận.
Anh là thủ lĩnh, sức mạnh của bốn trăm nghìn người đều chồng lên người anh. Bây giờ anh dùng Luyến Bá vô tận hợp thành trận pháp, trận pháp này cũng không phải là trận pháp khi chiến đấu với Ma Lặc vào mấy ngày trước.
Bây giờ trận pháp Luyến Bá vô tận có sức mạnh mạnh hơn rất nhiều.
Từng miếng Luyến Bá vô tận bay ra ngoài, chặn đường đi của Bảo Bác và đập mạnh lên trên người ông ta.
Bảo Bác thúc đẩy tất cả tiên lực, dồn tất cả sức mạnh vào cùng một chỗ rồi chợt lao một quyền về phía Luyến Bá vô tận. Nắm quyền vừa vung ra, sức mạnh đáng sợ biến hoá và va chạm với Luyến bá vô tận.
Nhưng bây giờ sức mạnh của Giang Cung Tuấn quá mạnh, sức mạnh của anh còn mạnh hơn rất nhiều so với tiên.
Bây giờ anh đang xuất ra Luyến Bá vô tận, sức mạnh của Luyến Bá vô tận cũng trở nên mạnh hơn và Bảo Bác không thể nào lay chuyển được.
Râm!
Trên bầu trời vang lên một âm thanh vô cùng to.
Âm thanh rất to, cho dù là sóng âm cũng vẫn gây ra sóng thần và nước biển chảy cuồn cuộn.
Luyến Bá vô tận vẫn không hề nhúc nhích, mà Bảo Bác chỉ cảm thấy sức mạnh mạnh mẽ này đang nghiền ép. Luyến Bá vô tận không ngừng tấn công lên người ông ta khiến ông ta hộc máu.
Cơ thể của ông ta lảo đảo rồi rơi xuống.
Cơ thể còn chưa rơi xuống, Luyến Bá vô tận đã đập lên người ông ta.
Vết thương xuất hiện trên cơ thể của ông ta, những vết thương này giống như mạng nhện mà nhanh chóng phủ dày toàn cơ thể. Xác thịt của ông ta cũng không thể nào chống được đòn tấn công đáng sợ này mà bị xé toạc.
Râm!
Ngay sau đó cơ thể ông ta nổ tung, tan thành mây khói.
Bốn trăm nghìn quân nhìn thấy cảnh tượng này thì ngây người lại. Ba người Ngô Huy, Trần Vũ Yến và Tiêu Dao Vương cũng vô cùng kinh sợ.
Cho dù là Giang Cung Tuấn biết nhưng bọn họ cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.
“Đây là sức mạnh của Luyến Bá vô tận thật sự sao?
Chị Tố Quỳnh nói đúng, sức mạnh của bản thân càng mạnh thì phát huy sức mạnh của Luyến Bá vô tận càng kinh khủng”
“Hừ!”
Giang Cung Tuấn hít một hơi sâu.
Nếu như anh có thể bước vào Tiên Cảnh thì Luyến Bá vô tận cũng không phải là trọng khí trong tay anh nữa, mà là vũ khí siêu cấp kiên cố không gì phá nổi.
“Anh, anh Giang, người tiên này chết rồi sao?” Trần Vũ Yến nói với vẻ mặt không thể nào tin được.
Ngô Huy chen vào một câu: “Hơn nữa xác thịt cũng nát tanh bành, không hề có một miếng thịt vụn nào. Thật sự biến mất hoàn toàn rồi.”
“Chậc chậc.” Tiêu Dao Vương khen ngợi: “Đúng là mạnh quá, đáng sợ quá. Đoan Hùng có bốn trăm nghìn quân này và anh Giang thì đúng là vô địch.”
Giang Cung Tuấn phản ứng được, anh nở nụ cười thản nhiên rồi nói: “Tôi cũng chỉ mượn sức mạnh của bốn trăm nghìn quân mà thôi, nếu như đổi lại là bất cứ ai trong số mọi người thi cũng có thể giết chết được tiên.”
Ngô Huy nói “Chúng tôi nào được chứ, đúng là báu vật trên người boss lợi hại ghê. Nếu như không có Luyến Bá vô tận thì chúng tôi có muốn giết chết tiên cũng là chuyện khó như lên trời.
“Ừm.” Trần Vũ Yến gật đầu: “Rất có lý
Giang Cung Tuấn cười ha ha.
Có thể có được bảo vật Luyến Bá vô tận này chắc chắn là vận may vô cùng lớn.
Sau đó anh thu Luyến Bá vô tận lại.
Chiếc nhẫn trên ngón tay anh không ngừng to lên và trở thành tiên phủ khổng lồ. Cánh cửa màu vàng mở ra, Giang Cung Tuấn dặn dò: “Xin mời các chiến sĩ, các anh vất vả rồi. Bây giờ loài người tạm thời hoà bình, nhưng trong tương lai loài người vẫn còn có rất nhiều nguy hiểm, các anh cần phải không ngừng cố gắng tu luyện mới được. Bây giờ các anh quay về và yên tâm tu luyện trong tiên phủ đi.”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn vang lên.
“Vâng.”
Bốn trăm nghìn người đồng thanh lên tiếng, giọng nói vang dội khắp nơi.
Sau đó bốn trăm nghìn người đi vào trong tiên phủ. Rất nhanh chóng chỉ còn lại bốn người trong khu vực
Ngô Huy hỏi: “Boss à, tiếp theo định làm gì đây?” Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc. Anh dám chắc chắn lần này Đế Quốc Thái Dương sẽ xuất binh với Đoan Hùng và chắc chắn có người chống đỡ sau lưng họ. Mà người chống đỡ rất có thể chính là Vảo Văn, cho dù không có chứng cứ nhưng anh có thể đoán được sơ sơ.
“Bây giờ tôi đã có sức mạnh giết chết tiên nên cũng sẽ không sợ Bảo Văn nữa. Bảo Văn mang lại tai hoạ vô cùng to lớn cho tôi, lần này Đế Quốc Thái Dương xuất binh, có lẽ người xúi giục phía sau cũng là Bảo Văn. Tôi định giết hết Minh Lam Tông ở núi Bất Chu “Được.”
“Tôi ủng hộ.”
“Tôi đồng ý.
Ba người họ đều không có ý kiến gì.
“Đi thôi, quay về Đông Hải trước đã
Giang Cung Tuấn quay người rời đi, cơ thể anh loé lên rồi xuất hiện bên ngoài cách cả nghìn cây số.
Bốn người họ nhanh chóng rời khỏi biển.
Rất nhanh đã xuất hiện ở bến tàu hải cảng ở Đông Hải.
Bởi vì bên ngoài biển xảy ra trận chiến kịch liệt nên đã dẫn đến sóng thần, cho dù nơi chiến đấu cách khá xa thành phố Đông Hải, nhưng lúc này cũng chịu một chút ảnh hưởng. Khi mấy người Giang Cung Tuấn xuất hiện, một vài nơi ở ngoài biển đã bị chìm ngập. này.
Mà cả thành phố đều mưa to gió lớn.
Trần Vũ Yến nhìn thấy cảnh tượng này thì hít một hơi sâu, nói: “Trận chiến ở ngoài biển có thể tạo ra sức tàn phá lớn như vậy, nếu như trận chiến mà ở trong thành phố Đông Hải thì cả thành phố này và thậm chí là xung quanh thành phố sẽ gay to.”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Sức mạnh của tiên rất kinh khủng, một người tiên có thể tiêu diệt cả Đoạn Hùng chỉ trong một chiêu”