*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Núi Long Bảo, sông Giang Vận.
Bên bờ là những lều vải đã được dựng xong.
Giang Cung Tuấn ngồi trên một hòn đá, trong tay anh cầm di động, trong đầu hiện lên tình huống khí trời trong ba tháng trước khi nhà họ Giang gặp chuyện không may.
Hứa Linh ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi: “Anh Giang, anh đang nhìn gì vậy?”
Đường Sở Vi cũng rất tò mò.
Chỉ là cô không muốn mất đi Giang Cung Tuấn, không muốn Giang Cung Tuấn và Hứa Linh ở cùng nhau cho nên mới đi tìm Hứa Linh, mới muốn đi theo cùng. Đến hiện tại cô còn chưa biết Giang Cung Tuấn muốn làm gì.
Giang Cung Tuấn để điện thoại di động xuống, nhìn sông núi đối diện nhẹ giọng nói: “Tôi đang nhìn khí trời năm đó, nhìn xem đoạn thời gian đó trời có mưa to hay không, tiện đoán độ sâu cạn của nước sông.”
Hứa Linh nhíu mày hỏi: “Đoán mực nước làm gì?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Năm đó sau khi tôi nhảy vào trong sông đã ôm một khúc gỗ trôi theo dòng nước, nhờ đó tôi mới còn sống. Tôi không thể nào chìm đến đáy sông được, cho nên chắc chăn tôi đã trôi theo dòng nước đến hang động đá vôi. Chỉ cân đoán được độ sâu cạn của mực nước năm đó là có thể đoán được vị trí đại khái của hang động đá vôi”
Đường Sở Vi không nhịn được hỏi: “Chông ơi, anh đang tìm hang động đá vôi sao? Anh tìm hang động đá vôi làm gì vậy? Muốn biết mực nước sâu cạn anh có thể hỏi em. Năm đó em đã đi chơi ngay sông Giang Vận.”
Giang Cung Tuấn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Em biết?”
Đường Sở Vi lâm vào trầm tư.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nhớ được năm ấy là đại hạn, đã mấy tháng trời không mưa, nước tương đối nông. Em và mấy người bạn học còn bắt cua bên bờ sông”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Em chắc chắn chứ?”
“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu.
Chuyện mười năm trước tạo thành ảnh hưởng quá lớn với cô, cô muốn quên cũng khó.
Giang Cung Tuấn nhìn nước sông đang chảy phía trước bắt đầu ngẫm nghĩ. Một lát sau trong lòng anh đã có phán đoán.
Nếu như mười năm trước là đại hạn, vậy hẳn mực nước phải rất cạn, ít nhất cũng phải lặn xuống chừng mười mét đến hai mươi mét.
Anh ngôi trên tảng đá không nói chuyện, cũng không tự hỏi.
Bởi vì trong cổ trùng mang theo virus ảnh hưởng rất lớn tới hệ thống thần kinh của anh, khiến anh không thể dùng não quá lâu, nếu không não sẽ đau nhức vô cùng.
Rất nhanh bốn chiến sĩ đi hỏi thăm chung quanh đã trở vê.
“Tôi nghe được trong ngọn núi đối diện có rất nhiều hang động đá vôi. Những hang động đá vôi này thông với bốn phương, giữa chúng có tương thông.”
“Cũng có thôn dân nói bờ sông bên kia cũng có, chẳng qua hiện tại đã bị nước che phủ”
“Ừm, tôi cũng nghe nói vậy, đại khái là ở vị trí này.”
Mấy chiến sĩ nói rõ tình huống bọn họ nghe ngóng được ra.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn nghe xong khẽ gật đầu, chỉ vào một vách núi đối diện nói: “Vậy chúng ta tìm kiếm chỗ kia, tìm trong vị trí từ mười mét đến hai mươi mét dưới vách núi. Sau khi mọi người thầy hang động đá vôi lập tức đi vào tìm xem, xem xem bên trong có pho tượng người nào không.”
Giang Cung Tuấn nhớ kỹ, hang động đá vôi nơi anh lấy được y thuật cũng thông với bốn phương. Anh đã đi trong động đá vôi thật sâu, cuối cùng thấy được một pho tượng. Anh đã lấy được sách thuốc ở gần pho tượng đó.
Có chiến sĩ hỏi: “Pho tượng gì vậy?”
Giang Cung Tuấn lâm vào hồi ức.
Năm đó khi anh tiến vào trong động đá vôi, bên trong đen nhánh, anh cũng không thấy rõ ràng.
Hình như pho tượng kia là tượng người, lại như là một quái vật, hoặc đó vốn không phải pho tượng mà là một tảng đá.
“Không xác định chắc chắn, hình như là người lại cũng như quái vật, hoặc là một tảng đá…
Nói chung là nó cao chừng mười mét, bốn phía là đất bằng. Chỉ cần mọi người tìm thấy được rất dễ dàng nhận rõ.”
Hoắc Đổng dặn dò: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi đi.”
“Vâng”
Những chiến sĩ này gật đầu.
Sau đó sôi nổi mặc đồ lặn, nhảy vào trong sông.
Hiện tại nước sông rất xiết, dòng nước rất mạnh, muốn bơi lội trong sông cũng rất khó khăn.
Nhưng những người này đều là bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chút khó khăn này vẫn không thể làm khó bọn họ.
Mấy chục người đi theo đại đa số đều đã xuống nước, chỉ có rất ít người trấn thủ ở phụ cận.
Gió sông thổi tới, Giang Cung Tuấn cảm thấy hơi lạnh. Chỉ thấy khí lạnh cuốn khắp toàn thân, anh bị lạnh tới rùng mình một cái.
“Sao vậy? Anh lạnh à?” Hứa Linh đứng bên cạnh quan tâm hỏi.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừm, hơi lạnh”
Hứa Linh nói: “Đã vào thu, khí trời hơi lạnh, anh vào lều vải nghỉ ngơi một chút đi, tôi lại kêu bọn họ đi nhặt ít củi đốt cho ấm”
Nói xong cô ta đi đỡ lấy Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi nhanh mắt đúng lúc đỡ lấy anh, đồng thời còn trừng mắt liếc Hứa Linh, lạnh lùng nói: “Chuyện này cứ để tôi làm là được, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này cô cách xa chồng tôi một chút”
Hứa Linh lúng túng buông lỏng Giang Cung Tuấn ra.
Tuy rằng Giang Cung Tuấn đã đồng ý với cô †a, cô ta là bạn gái trên danh nghĩa của Giang Cung Tuấn, thế nhưng Đường Sở Vi vẫn là vợ trước của Giang Cung Tuấn.
Đối mặt với Đường Sở Vi, từ đầu đến cuối cô †a vẫn có chút tự trách, có chút áy náy.
Chính cô ta cũng cho răng là cô ta đã cướp chồng của Đường Sở Vi.
Giang Cung Tuấn hơi lạnh, đầu hơi đau nhức, cả người còn vô lực, anh thật sự không muốn tranh cãi hay biện luận gì với Đường Sở Vi.
Anh áy náy nhìn Hứa Linh.
Hứa Linh cũng có thể hiểu được, khẽ gật đầu một cái.
Đường Sở Vi đỡ Giang Cung Tuấn đi tới lều vải mới được dựng lên cách đó không xa nghỉ ngơi.
Trong lều vải có chăn, có gối đầu.
Sau khi Giang Cung Tuấn tiến vào lều vải đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Đường Sở Vi cũng không rời đi mà ngồi bên cạnh nhìn Giang Cung Tuấn, mắt hàm lệ, một bộ khóc tang hỏi: “Giang Cung Tuấn, có phải anh còn đang giận em không?”
Giang Cung Tuấn không muốn nói chuyện, nhăắm nghiền hai mắt.
Giờ khắc này anh chỉ cảm thấy đầu óc mê muội như muốn ngất, thân thể như đang lắc lư quay cuồng.
“Giang Cung Tuấn, anh nói chuyện đi, có phải anh còn giận em không?”
Giọng nói của Đường Sở Vi lại vang lên bên tai.
Giang Cung Tuấn hơi mở mắt ra.
Anh thấy Đường Sở Vi, chẳng qua tầm mắt của anh đã có chút mơ hồ. Bóng dáng Đường Sở Vi như hư ảo xuất hiện rất nhiều bóng chồng.
Anh cố gắng chớp mắt.
ta hiện lên vẻ quan tâm dò hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giang Cung Tuấn nhằm hai mät, vô lực lắc đầu.
Anh không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn ngủ.
Thấy Giang Cung Tuấn không nói chuyện, Hứa Linh trừng Đường Sở Vi rồi lạnh lùng nói: “Cô đi ra ngoài cho tôi.”
Đường Sở Vi bị hù tới sắc mặt tái nhợt. Liếc mặt nhìn Giang Cung Tuấn đang năm trên giường, thấy säc mặt anh tái nhợt, thấy dáng vẻ gây yếu kia, trái tim cô như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, khó chịu tới không thế nói được thành lời Cô hoảng hốt bước ra ngoài.
Bên ngoài.
Hứa Linh lạnh lùng nói: “Cô biết cô đang làm gì không? Tôi đã nói với cô rồi, hiện tại anh Giang rất suy yếu, anh ấy cần phải tính dưỡng, tại sao cô cứ luôn quấy rối anh ấy? Cô có biết hiện tại thân thể anh ấy đang thế nào không? Cô có hiểu được trạng thái hiện tại của anh ấy không?”
“Tôi, tôi, tôi không biết.”
Đường Sở Vi hoang mang lo sợ.
Cô không nghĩ tới cổ độc trong cơ thể Giang Cung Tuấn lại đáng sợ như vậy.
Không nghĩ tới bệnh của Giang Cung Tuấn lại nghiêm trọng như vậy.
Hứa Linh bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói với cô rồi, hiện tại thân thể anh Giang bị thương tổn rất nghiêm trọng, sinh mệnh chỉ còn mấy tháng. Thế nhưng anh ấy còn mạo hiểm tính mạng tới nơi này là vì cái gì?”
Đường Sở Vi ngơ ngác nhìn Hứa Linh hỏi: “Vì sao?”
“Vì sống sót, cũng vì cô. Anh ấy biết cô cũng trúng cổ độc, anh ấy tới nơi này là vì tìm kiếm biện pháp giải độc. Cho nên tốt nhất cô nên an phận một chút cho tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa, cũng đừng khiến anh ấy cảm thấy phiền muộn”