Mục lục
Cường đại chiến y Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Trước kia anh làm Tướng Quân.

Tiêu Dao Vương xuất hiện cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Cung Tuấn.

Giải quyết xong chuyện của Đường Sở Vi, cô liền gọi điện thoại kêu anh vê nhà.

Tâm trạng anh không tệ, ngâm nga một ca khúc, vẻ mặt anh nhàn tự tại.

Anh rất nhanh đã đến trước nhà của Đường Sở Vi.

Anh gõ cửa.

Cửa nhà mở ra, mà người mở cửa chính là Đường Sở Vi.

Vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô liên tủi thân khóc lên, gục ở trong lòng ngực Giang Cung Tuấn.

Người đẹp trong lòng, một mùi hương thơm ngát của con gái xông vào mũi miệng, kích thích thần kinh của Giang Cung Tuấn.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng ôm bả vai cô, cười nói: “Không sao đâu, đừng khóc, khóc thành mặt mèo, sẽ không đẹp.”

Đường Sở Vi lúc này mới nín khóc.

Cô kéo tay Giang Cung Tuấn vào cửa.

Người một nhà đều ở trong phòng.

Nhưng, sắc mặt mọi người cũng không phải rất đẹp.

Giang Cung Tuấn đi đến: “Ba, mẹ”

Hà Diệp Mai gật gật đầu, coi như đáp lại lời chào hỏi của anh, nói: “Giang Cung Tuấn, con đừng trách chúng ta, chúng ta cũng bị bắt buộc thôi”

“Mẹ, con không trách mọi người, đều do con không biết tranh đua, không thể giúp mọi người giải quyết được rắc rối”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đầy ý cười.

Anh thật đúng là cũng không có ý trách ai.

Hơn nữa, cho dù trách ai cũng không thể trách Đường Sở Vi được.

Cho dù Đường Sở Vi có làm cái gì, anh đêu có thể chịu đựng, đây là anh thiếu cô.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống, chợt lấy ra hai tấm thiệp mời, đưa cho Đường Sở Vi: “Sở Vi, em có quen biết Lâm Hân không?”

“Hả?”

Đường Sở Vi nhận lấy thiệp mời mà Giang Cung Tuấn đưa qua, vẻ mặt khó hiểu: “Lâm Hân, hình như có chút ấn tượng, em nhớ rõ cô ấy cũng học ở Đại Học Trường Giang, nhưng thấp hơn em hai khóa, cô ấy còn là Hoa Hậu Giảng Đường đó, bộ dáng khá đẹp, người theo đuổi vô số, hơn nữa nghe nói là tới từ Kinh Thành, là người của gia tộc lớn, nhưng mà có chuyện gì sao?”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh cũng không biết, trên đường về gặp phải, cô ta nói tối mai là sinh nhật cô ta, có tổ chức tiệc ở nhà hàng Đại Trường Giang cho nên mời em tham dự”

Đường Sở Vi nghe vậy thì mở thiệp mời ra.

Quả nhiên là mời cô và Giang Cung Tuấn, hơn nữa kí tên là Lâm Hân.

Cô không hiểu.

“Em và cô ấy cũng không quen biết đâu, sao lại mời em chứ?”

Giang Cung Tuấn xòe ra hai tay, nói: “Cái này thì anh không biết, người ta tự mình đến đưa thiệp mời, anh cũng không thể không lấy được, cho nên liền đem về cho em coi thử”

Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, trên mặt mang theo ghen tuông: “Gửi cho em thì còn có thể nói được, tụi em dù sao cũng là cùng một trường đại học, nhưng lại gửi cho anh?”

Giang Cung Tuấn đúng lúc giải thích nói: “Sở Ví, anh cam đoan, anh chắc chắn không quên biết cô ta, cũng chưa từng gặp qua cô ta”

“Em cũng chỉ là nói một chút, coi anh bị dọa kìa”

Đúng lúc này, tin tức trong nhóm chat của Đường Sở Vi vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, mở xem tin tức trong nhóm chat.

“Oa, tin lớn, tin lớn đó”

Lâm đại hoa hậu giảng đường của trường chúng ta năm đó gửi thiệp mời cho tôi, nói ngày mai là sinh nhật hai mươi lăm tuổi, muốn tổ chức tiệc chúc mừng ở nhà hàng Đại Trường Giang.

“Tôi cũng nhận được thiệp mời.”

“Tôi liền không tin, Lâm Hân này, thật sự là Lâm Hân hoa hậu giảng đường thấp hơn chúng ta hai khóa năm đó sao? Là Lâm Hân đến từ gia tộc lớn ở Kinh Thành? Là Lâm Hân đang giữ chức Chủ tịch của công ty dược phẩm Trường Sinh sao?”

“Đúng vậy, người đưa thiệp mời nói, chính là Cô Lâm Hân đó “

Nhóm chat yên lặng lâu ngày tại giờ phút này lại náo nhiệt lên Toàn bộ lớp học mẩy chục người đều nhận được thiệp mời.

Sau khi Đường Sở Vi nhìn thấy mấy tin tức này liền càng không hiểu: “Này, đây là có chuyện gì vậy, lớp chúng ta và Lâm Hân cũng không có quen biết gì nhau, sao lại đều gửi thiệp mời chứ?”

“Sở Vĩ, đây là cơ hội của con đó.” Hà Diệp Mai ở một bên nhìn chäm chảm di động của Đường Sở Vi Bà nhìn thấy mấy tin tức này liền nói: “Mẹ biết công ty dược phẩm Trường Sinh, đây cũng là một tập đoàn lớn, ở Trường Giang cũng được coi là ông lớn, đây là tập đoàn y dược lớn được các bệnh viện tỉnh thành lớn săn đón, bây giờ Lâm Hân mời con, con nhất định phải năm bắt, đây là cơ hội để con xây dựng thêm các mối quan hệ xã hội tốt nhất.”

Tuy là nói như vậy nhưng Đường Sở Vi vẫn là không thế hiểu được.

Chủ tịch công ty dược phẩm Trường Sinh tiếng tăm lừng lây, sao có thể phát thiệp mời cho tất cả bạn cùng lớp của cô được chứ.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Sở Vi, em có đi không?”

“bi chứ, tại sao lại không đi” Đường Sở Vi cầm túi xách lên.

Năm đó lúc ở trường học, cô là trò cười.

Cô không tự tin, cô tự tỉ.

Bây giờ dung mạo cô đã bình phục, lòng tự tin cũng đã trở lại Giang Cung Tuấn vuốt tóc, nói: “Ừ, đây là trường hợp lớn, cấp bậc quần áo trong tủ của em đều quá thấp, chúng ta đi ra ngoài mua cái khác đi, hơn nữa em nhìn xem, em một chút trang sức đều không có.”

“Nói bậy, ai nói không có cấp bậc, em cảm thấy rất tốt mà” Đường Sở Vi chu miệng.

Mua quần áo cái gì, cô không có tiên đâu đó?

Giang Cung Tuấn sao lại không biết Đường Sở Vi suy nghĩ cái gì, cười nói: “Đi thôi, anh có tiền, thẻ của anh không phải để ở chỗ của em sao, đây chính là tích cóp suốt mười năm của anh đó, anh để dành không ít tiền đâu”

“Thôi, hay là quên đi” Đường Sở Vi lắc đầu Cô cũng không phải à người khoe khoang lãng phí Cô đối với hàng xa xỉ cũng không có theo đuổi gì.

“Đi, sao lại không đi chứ” Hà Diệp Mai nói: “Con gái, đây chính là tụ hội lớn, là tiệc sinh nhật của chủ tịch tập đoàn Trường Sinh, chúng ta không thể keo kiệt, phải mua lê vật đăc một chút”

“Dạ, được rồi” Đường Sở Vi không thể thay đổi được, đành phải gật đầu.

“Ừ, đi đi”

Giang Cung Tuấn đi qua năm tay Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi theo bản năng tránh né, nhưng sau khi tránh ra, cô mới nhận thấy được không đúng, lại đi lên chủ động kéo tay Giang Cung Tuấn, đối với anh xin lỗi cười cười.

Giang Cung Tuấn cũng ảm đạm cười.

Hai người năm tay đi ra cửa Giang Cung Tuấn chạy xe điện.

Đường Sở Vi ngồi ở phía sau, ôm eo anh, đầu chôn vào sau lưng anh.

Giang Cung Tuấn cũng không muốn luôn chạy xe điện, dự định mua chiếc xe, không khỏi hỏi: “Sở Vi, em thích xe gì?”

“Xe?” Đường Sở Vi hơi bất ngờ, nói: “Buổi sáng tụi em đi xem triển lãm xe, em nhìn thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ, rất đẹp, sau này có tiền em nhất định mua một chiếc”

Đường Sở Vi tự làm cho mình một động tác cố lên.

Cô không phải ham mê xe sang, chỉ đơn giản là thích, nếu lái một chiếc xe như vậy, nhất định rất có phong cách.

“Thích thì đi mua thôi.”

“Ha..”

Đường Sở Vi gõ vào ót của Giang Cung Tuấn một cái, giận măng: “Đừng nói mấy lời không thực †ế như vậy, anh biết chiếc xe đó bao nhiêu tiền không, đó chính là siêu xe Ferrari số lượng có hạn, em thấy giá cả hơn hai trăm ngàn vạn, đem anh bán đi cũng mua không nổi đâu”

“Sở Vi”

“Hả?”

“Sở Vi, anh nói thật với em, em không được tức giận.”

“Ừ, anh nói đi”

Giang Cung Tuấn nhỏ giọng nói: “Thật ra trước kia anh là một quan lớn ở vùng Nam Cương, nhưng lại lợi dụng chức vụ, thu một ít tiền mới bị cắt chức trở thành một binh lính nhỏ, cuối cùng bị đuổi khỏi quân đội”

“AT Đường Sở Vi thất thanh kêu lên: “Anh, anh..”

“Em đã nói sẽ không tức giận.”

Đường Sở Vi thở phì phò đánh lên đầu của Giang Cung Tuấn, mảng: “Anh làm gì không được, sao lại làm chuyện trái pháp luật như vậy.”

“Cũng không phải trái pháp luật, em có biết Nam Cương không, đó là biên cảnh của mười tám nước, người có tiền đặc biệt nhiều, nhưng rất hỗn loạn, mấy người có tiền này đều tặng tiên cho tướng quân ở Nam Cương, tìm kiếm sự bảo vệ, anh cũng lấy một ít, nhưng lại bị bên trên biết được, lúc này mới bị đuổi đi, tóm lại là, anh có chút tiền, nếu em thích vậy chúng ta liền đi mua xe đi”

“Em, em cũng không nhất định phải mua”

Đường Sở Vi trực tiếp từ chối: “Giang Cung Tuấn, em cảnh cáo anh, em không quan tâm trước kia anh làm gì, nhưng ở bên cạnh em, anh không được tiếp tục làm chuyện trái pháp luật”

“Sở Vi, đây không phải là chuyện trái pháp luật, cái này ở Nam Cương rất bình thường, anh chỉ là xui xẻo, bị bên trên phát hiện mà thôi, em không biết, những tướng quân khác thu nhiều hơn anh nhiều, mấy người đó sau khi kiếm được tiên đều lựa chọn giải ngũ, cầm tiên mua xe sang, mua biệt thự cao cấp, sống tự do tự tại”

Giang Cung Tuấn bắt đầu từng bước để cho Đường Sở Vi tiếp nhận thân phận của anh.

Nếu mấy chuyện này đều có thế tiếp nhận được, vậy chuyện anh là Hắc Long, sau này nói ra cô cũng sẽ không quá kinh ngạc.

“Thật, thật sao?”

Đường Sở Vi cũng không phải là rất bảo thủ.

Nhưng cô biết, thu chỗ tốt của người khác, đây là hối lộ.

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Đương nhiên, Lão Đại của chúng ta, em biết Hắc Long chứ, chính là một trong năm Đại Chủ Soái, là sự tồn tại nổi tiếng giống như là Tiêu Dao Vương vậy đó, anh ta thu lấy mới là nhiều, thậm chí anh ta còn đánh vào nước địch, chiếm lấy mỏ vàng của địch quốc, sang tay bán lại cho thương buôn khác, thu vào tay chính là mấy trăm tỷ đó.”

Đường Sở Vi sợ hãi kêu lên: “Hả, nhiều như vậy?”

Chương 62: Anh mua nổi sao?

“Không nhiều lắm, không nhiều lắm”

Giang Cung Tuấn giải thích: “Này chỉ là một trong số đó mà thôi, người có tiên ở biên cảnh Nam Cương rất nhiều, tặng tiền cho lão Đại anh, mỗi lần đều là mấy triệu mấy triệu, tài sản của lão Đại rất nhiều, có thể nhiều đến mấy tỷ”

“Vậy còn anh, anh thu nhiều ít?”

“Không nhiều lắm, chỉ mấy triệu thôi.”

Giang Cung Tuấn cũng không dám nói quá nhiều.

Đường Sở Vi nghe vậy vẫn là bị dọa đến rồi: “Mấy triệu còn không nhiêu.”

Cô chợt xụ mặt, trách cứ: “Giang Cung Tuấn anh thật là giỏi, ngày thường thấy anh còn rất trung thực, không nghĩ đến cũng là đầy bụng ý nghĩ xấu xa, một lòng một dạ chỉ nghĩ cách thu tiên”

“Chuyện này không phải rất bình thường sao?

Mẹ anh cũng đã nói, một nhà bác cả ở công ty, lợi dụng chức quyền thu lợi ích, vớt đến đầy người nước luộc, nào là xe sang nào là biệt thự cao cấp, ông nội cũng chỉ biết nhắm một con mắt mở một con mắt, mà ba anh lại quá trung thực, bị mẹ mắng đến máu chó đầy đầu”

Đường Sở Vi cũng đang suy nghĩ.

Nói như vậy còn rất có đạo lý.

Nhưng mà chuyện này tính chất không giống nhau.

Đây là xí nghiệp trong gia tộc, tham chính là tiền của gia tộc.

Còn Giang Cung Tuấn chính là trắng trợn trái pháp luật.

“Tuấn, anh đem tiền trả lại đi, cũng đừng lo lắng, chỉ cân chúng ta lo lắng, chắc chắn có thể kiếm được tiền, nếu bên trên tiếp tục truy cứu tiếp, anh liền xong rồi, em cũng không muốn đến nhà giam thăm anh”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Sở Vi, không có nghiêm trọng như vậy, anh đã lên tòa án quân sự rồi, xử lý của bên trên đối với anh chính là đuổi ra quân đội, suốt đời không thể nhập ngũ, mà tiền này, bên trên cũng đã thu lại, đây là lão đại giúp ta nói chuyện, lão Đại thấy ta đi lính mười năm, vào sống ra chết, coi như là thưởng cho anh đi”

Giang Cung Tuấn bắt đầu lừa dõi.

Anh nói rất nhiều mới có thể khiến Đường Sở Vi miễn cưỡng tiếp nhận.

Một tên lính nhỏ, sao có thể tự do lái xe ra vào quân khu?

Bây giờ cô đã biết, thì ra Giang Cung Tuấn cũng từng là một nhân vật lớn, bởi vì nhận hối lộ, mới bị đuổi khỏi quân đội, anh thật sự có quen biết với nhân vật lớn.

Tuy rằng Giang Cung Tuấn có chút tiền, nhưng để cô tùy tiện mua xe.

Cô vẫn là không nỡ.

Nếu tiền này ngay cả Chủ Soái đều thừa nhận, xem như là thưởng cho Giang Cung Tuấn, vậy thì Đường Sở Vi đã có tính toán khác.

Cô tính toán lấy tiền này làm vốn để gây dựng sự nghiệp.

Cô bắt đầu nói với Giang Cung Tuấn về lý tưởng, khát vọng của mình.

Nói xong, cô bỗng nhiên mở miệng: “Đúng rồi, Tuấn, tiền này anh cũng không được để cho mẹ em biết, nếu không bà sẽ mang ra ngoài khoe khoang, thậm chí là trực tiếp lấy đi, đây là tài sản tư nhân của chúng ta, mẹ em người này, giống với ông nội đều là người thích mặt mũi”

“Vậy, chúng ta đi mua xe?”

Đường Sở Vi đánh nhẹ vào đầu của Giang Cung Tuấn: “Mua cái đầu anh, tiền ở chỗ của em sẽ do em bảo quản, mua cái gì, em nói mới tính, đúng rồi, anh về trước đi, em tự mình đi mua quần áo.”

“A? Đường Sở Vi, em qua cầu rút ván, anh chỉ mới nói cho em biết trong thẻ có chút tiền, em liền đuổi anh trở về, em quá ăn cháo đá bát”

“Không phải, em sẽ chọn rất lâu, em sợ anh mệt”

“Này thì có là gì, năm đó còn ở trong quân đội, lại khổ lại mệt anh đều sống nổi đến bây giờ, hơn nữa ở cùng cô gái mình thích, sao có thể nói mệt được chứ?”

Đường Sở Vi nghe vậy thì cười đến vui vui vẻ vẻ.

Cô ôm chặt eo Giang Cung Tuấn Rất nhanh, hai người liền chạy xe điện đến một tiệm… chuyên bán trang phục nữ.

Cửa hàng này ở Trường Giang vần là có chút tiếng tăm, quần áo bên trong đều rất đắt, động động đều là mấy ngàn đến một vạn một bộ, thậm chí là vài vạn cho đến mười vạn.

Đường Sở Vi vốn không định mua đồ đắt như vậy, nhưng Giang Cung Tuấn cố ý muốn tới đây.

Cô không lay chuyển được anh, nên đành vào xem thử.

Cửa hàng trang phục trang trí rất xa hoa, trên giá áo xếp đầy những bộ quần áo hoa lệ.

Đường Sở Vi nhìn đến hai mät tỏa sáng, cô cũng giống như những cô gái khác, vui vẻ đứng lên nhìn xem cái này, sờ sờ cái khác.

“Này, cô đừng sờ lung tung, nếu sờ hư rồi, cô mua nổi không?”

Một âm thanh bất mãn truyên đến.

Đường Sở Vi theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một nhân viên bán hàng ăn mặc tây trang có vẻ mặt không vui đang nhìn chăm chăm cô.

Cô đúng lúc giải thích: “Thật, thật xin lỗi”

“Sở Vi, em xin lõi làm gì, chúng ta là người mua, khách hàng chính là thượng đế, em giải thích với cô ta làm gì?” Trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo vẻ không vui.

Đường Sở Vĩ quá yếu đuối, tính cách này sẽ rất có hại Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn: “Tuấn, thôi bỏ đi, chúng ta đi chỗ khác xem thử, nơi này quá đắc, một bộ trên cả vạn đồng”

Cô kéo tay Giang Cung Tuấn bước đi.

Tuy răng Giang Cung Tuấn nói với cô trong thẻ có tiên, nhưng cô vần là không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua quần áo.

“Nghèo nàn, không có tiền còn sờ mó lung tung” Nhân viên bán hàng vẻ mặt khinh bỉ.

“GÓi: Giang Cung Tuấn đã tức giận, nhưng Đường Sở Vi lại đúng lúc lôi kéo anh: “Được rồi, đi thôi”

Cô rất hiểu tính tình của Giang Cung Tuấn, anh ở trên đại hội gia tộc đều có thể đánh người.

Chuyện này nếu giải quyết không tốt, nhất định sẽ xảy ra chuyện Ai, người tham gia quân ngũ đều có tính tình nóng nảy.

Giang Cung Tuấn bị Đường Sở Vi lôi kéo mới không tức giận.

Hai người cùng nhau đi ra cửa trước.

“Sở Vi, là cô phải không?”

Ngay cửa lớn, một cô gái nhìn chằm chằm Đường Sở Vị, trên mặt đây vẻ kinh ngạc.

“Hả?”

Đường Sở Vi nhìn lại, thấy là một cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Cô ta mặc quần áo màu lam, trong tay cầm túi xách Hương Nại Nhân, đeo hoa tai vàng, vòng tay ngọc bích, trên cổ trăng nõn còn có dây chuyên thạch anh.

Đeo vàng mang bạc, xinh đẹp có khí chất.

Cô ta còn kéo theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên người anh ta cũng là một thân hàng hiệu, khí thế đây đủ, vừa thấy liền biết là một nhân vật lớn.

“Cô, cô là?” Đường Sở Vi không nhận ra người đến là ai.

“Đường Sở Vị, thật sự là cô sao?” Cô gái mặc quần áo màu lam, đeo vàng mang bạc đi tới, cười duyên nói: “Cô quên sao? Tôi là Phùng Tiểu Hội”

“A, Tiểu Hội, thì ra là cô” Đường Sở Vi bỗng nhiên nhớ ra, lúc học đại học, trong lớp đúng là có một người tên là Phùng Tiểu Hội.

“Sở Vĩ, nghe nói cô khôi phục dung mạo, còn được bầu làm người đẹp nhất thành phố Trường Giang, còn nghe nói, nhà họ Đường nhận một đứa con rể đưa tới cửa?”

“ừ”

Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn qua, giới thiệu nói: “Đây là chồng tôi, Giang Cung Tuấn”

Phùng Tiểu Hội cũng kéo người đàn ông đẹp trai bên cạnh qua, hào phóng giới thiệu nói: “Đây là chồng tôi, Tôn Tuấn Trạch, người nhà họ Tôn, nhà họ Tôn ở Trường Giang chính là tôn tại chỉ đứng sau tứ đại gia tộc mà thôi.”

Ánh mắt của Tôn Tuấn Trạch cũng dừng lại trên người Đường Sở Vi.

Tên tuổi của Đường Sở Vĩ, người thành phố Trường Giang không ai không biết, không ai không hiểu.

Cô từng là cô gái xấu nhất nhưng bây giờ cô đã là cô đã là cô gái đẹp nhất rồi.

Sự tương phản này quá lớn, người ngoài không biết còn rất khó tin.

Tôn Tuấn Trạch nhìn thấy Đường Sở Vi bây giờ, trong thân sắc mang đầy sự tham lam.

Anh ta lại liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái,trên mặt mang đầy trào phúng: “Sở Vi, nhà họ Đường của cô nói sao cũng được coi như một gia tộc lớn, sao cô có thể tìm một người chồng phế vật như vậy được chứ, trong tộc của tôi còn không ít đàn ông độc thân, như vậy đi, cô ly hôn với tên phế vật này, tôi giúp cô giới thiệu một người khác được không?”

Tôn Tuấn Trạch nhìn chăm chăm Đường Sở Vi, giúp cô ra chủ ý.

Nói là muốn giới thiệu cho đàn ông độc thân trong tộc nhưng thật ra anh ta muốn để dành cho chính mình hơn.

“Cảm ơn ý tốt của anh Tôn” Đường Sở Vi giả cười, lôi kéo Giang Cung Tuấn rời đi.

“Ai, Sở Vi, cô đến đây để mua quần áo tham gia sinh nhật của Lâm Hân phải không?” Phùng Tiểu Hộ đúng lúc lôi kéo Đường Sở Vi.

“Ừ?” Đường Sở Ví nhìn cô ta: “Có chuyện gì sao?”

Cô đến trường đi học, ở trong lớp đều là bị ghét bỏ, cũng những người này cũng không quá quen thuộc Bây giờ làm sao vậy, một đám người thấy cô, đều nói nhiều như vậy?

“Sở Vị, tôi nghe nói, một nhà của cô đều bị đuổi khỏi nhà họ Đường, sao bây giờ lại có tiền mua quần áo đắt như vậy chứ?”

Săc mặt Đường Sở Vi trâm xuống.

Cho dù cô có đơn thuần thì cũng nghe ra Phùng Tiểu Hội đang chế nhạo cô.

Cô mặc kệ cô ta, không muốn cùng người hám lợi như vậy tranh chấp.

“Hai vị khách quý, mời vào bên trong.”

Ngay tại phía sau, nhân viên bán hàng lúc trước mặt lạnh trào phúng Đường Sở Vi đã đi tới Cô ta nhìn thấy Phùng Tiểu Hội đeo vàng mang bạc, cầm trong tay túi xách mấy vạn, liền cong lưng đón tiếp, bộ dạng kia, thật giống như là nghênh đón thượng đế, thái độ hoàn toàn khác xa khi đối mặt với Đường Sở Vi Phùng Tiểu Hội ngẩng đầu, kéo Tôn Tuấn Trạch, nghênh ngang đi vào.

“Cô…

Đường Sở Vi tức giận phát run.

Giang Cung Tuấn đứng một bên thản nhiên nói: “Nhìn đi, anh đã nói em đừng đi, chúng ta lại không thiếu tiền “

“Úi chà?”

Lời nói của Giang Cung Tuấn làm cho Phùng Tiểu Hội dâng lên hứng thú, liền bậc cười: “Tên lính quèn như anh lại không thiếu tiền, quần áo ở chỗ này, anh mua nổi sao?”


Chương 63: Để cho Tôn Thái Vương quỳ xuống đất nhận sai.
“Tuấn, chúng ta đi thôi.” Đường Sở Vi lôi kéo Giang Cung Tuấn.
Cô sợ Giang Cung Tuấn không kiềm chế được, khoe ra bản thân có tiền.
Giang Cung Tuấn đã nói với cô nguồn gốc của tiên, tiền này chính là không quá sạch sẽ nha.
Tuy rằng Giang Cung Tuấn đã nói, anh là bởi vì thu tiên này mới lên tòa án, bị xóa tên khỏi quân đoàn, đuổi khỏi quân đội, suốt đời không thể nhập ngũ.
Tiên này chính là bên trên thấy anh đi lính mười năm, cuối cùng khen thưởng cho anh.
Từ lý luận mà nói thì tiên này là hợp pháp.
Nhưng mà nghĩ đến lí do có số tiên này, Đường Sở Vi vẫn là có chút lo lắng.
Có thể không gây chuyện thì đừng gây chuyện, nếu bên trên lại truy cứu thì đây chính là tội lớn.
Cho nên, cô lôi kéo Giang Cung Tuấn định đi.
Đường Sở Vi muốn đi, Giang Cung Tuấn cũng không muốn nói thêm cái gì.
“Ha..” Phùng Tiểu Hội lại đi ra cười lạnh nói: “Nghèo hèn chính là nghèo hèn.”
Tôn Tuấn Trạch nghĩ ra một ý, đi qua nói: “Sở Vi, cô thích bộ quần áo nào, tôi mua tặng cô được không?”
“Cảm ơn, không cần đâu” Đường Sở Vi lôi kéo Giang Cung Tuấn bước đi.
Nhưng mà, Giang Cung Tuấn lại cảm giác được bản thân bị sỉ nhục vô cùng.
Làm trò trước mặt anh, lại mua quần áo tặng cho vợ anh?
“Đường Sở Vi, chồng tôi muốn tặng quần áo cho cô, đây là vinh hạnh của cô, cô dám từ chối sao?”
Phùng Tiểu Hội đi tới, trở tay chính là một cái tát hướng về phía mặt của Đường Sở Vi đánh tới: “Đừng cho mặt mà không biết xấu hổi”
Cô ta là người của gia đình bình thường, tuy cũng được xem là nhà giàu có, nhưng trong giới thượng lưu một chút địa vị cũng không có, mà chồng cô ta cũng thường xuyên làm trò ở trước mặt cô ta dụ dỗ cô gái khác, thậm chí là mang người về nhà, làm trò trước mặt cô ta…
Cô ta biết thân phận của mình.
Cô ta có được hôm nay tất cả đều là nhờ vào Tôn Tuấn Trạch.
Không có Tôn Tuấn Trạch, cô ta không là gì cả.
Đường Sở Vi không biết điều cũng làm cô ta tức giận.
Cô ta biết, Tôn Tuấn Trạch dâng lên hứng thú với Đường Sở Vi, cô ta cũng muốn giúp Tôn Tuấn Trạch lừa cô lên giường, như vậy Tôn Tuấn Trạch vui vẻ, nói không chừng còn có thể khen ngợi cô ta.
Cô ta muốn giúp Tôn Tuấn Trạch.
Nhưng một cái tát đánh ra lại bị Giang Cung Tuấn chặn lại.
Giang Cung Tuấn giữ chặt cổ tay cô ta.
“A, đau…” Phùng Tiểu Hội đau đến kêu to.
“Tuấn… thôi bỏ đi” Đường Sở Vi lôi kéo Giang Cung Tuấn.
Lúc này anh mới buông tay.
Phùng Tiểu Hội lại giống như một người phụ nữ đanh đá, chỉ vào Giang Cung Tuấn chửi âm lên: “Mày là thứ gì mà dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?”
Nói xong, cô ta liền tủi thân liếc nhìn Tôn Tuấn Trạch làm nững nói: “Chồng ơi, phế vật đánh em”
Tôn Tuấn Trạch biết, Phùng Tiểu Hội đoán được suy nghĩ của anh ta, muốn giúp anh ta.
Anh ta lạnh lẽo nhìn Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, mày có biết tao là ai không? Tao là người nhà họ Tôn…
Giang Cung Tuấn lại là vẻ mặt không chút để ý, nói: “Tôn Thái Vương là gì của mày?”
“Đó là bác cả của tao” Tôn Tuấn Trạch đắc ý nói: “Thế nào, sợ rồi sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi hỏi: “Sở Vị, anh nghe mẹ nói, hôm qua chính là Tôn Thái Vương đưa em trai vê nhà, ông ta đối với em còn rất tôn kính phải không?”
“Phải, đúng vậy”
Nhớ tới việc này, Đường Sở Vi còn rất khó hiểu.
Đây là làm sao vậy, một đám nhân vật lớn đêu đối với cô tôn kính như vậy nha?
Không lẽ thật sự là vì Giang Cung Tuấn.
Nhưng mà, cho dù anh từng là nhân vật lớn, nhưng đó cũng là ở Nam Cương, hơn nữa bây giờ anh đã bị đuổi khỏi quân đội rồi mà.
Hơn nữa, tối qua cô cũng có nghe nói về chuyện của Vương Triều Thịnh Thế, biết có người của quân đội, triển khai vây đánh, quét bỏ thế lực đen tối, người thứ nhất bị lấy khai đao chính là Lâm Hùng.
Việc này cùng Giang Cung Tuấn tuyệt đối không có quan hệ gì.
Giang Cung Tuấn nói: “Em nhất định có số điện thoại của Tôn Tuấn Danh, em gọi cho cậu ta, để cậu ta thông báo với ba mình, kêu ông ta lập tức đến đây quỳ xuống đất nhận sai”
Đường Sở Vi quả thật có số điện thoại của Tôn Tuấn Danh.
Đây là lân trước mẹ cô cho cô.
Cô lập tức giải thích nói: “Tuấn, số điện thoại là mẹ cho em, tới bây giờ em cũng chưa từng gọi lần nào”
“Ừ, anh tin tưởng em, bây giờ gọi đi”
“Tuấn, thôi bỏ đi”
Cô cũng không tin, một cuộc điện thoại của mình có thể khiến cho Tôn Tuấn Danh thông báo với Tôn Thái Vương, Tôn Thái Vương lại càng không có khả năng lập tức chạy đến đây nhận sai.
Nhưng mà, Phùng Tiểu hội lại cười, cười đến đau bụng: “Ha ha, cười chết tao rồi, mày nghĩ mày là ai vậy? Một cuộc điện thoại, người thừa kế của nhà họ Tôn sẽ đến quỳ xuống đất nhận sai với mày?”
Sắc mặt Tôn Tuấn Trạch cũng thật âm trầm, nói: “Làm cho bác cả của tao đến quỳ xuống nhận sai, mày nghĩ mày là ai, Tiêu Dao Vương à?”
Giang Cung Tuấn nhấc chân đá qua.
Phanh!
Tôn Tuấn Trạch nháy mät bị đá bay, đập vào trên giá áo, một loạt quần áo toàn bộ ngã xuống mặt đất.
Chuyện này dọa choáng váng nhân viên bán hàng, cô ta ồn ào quát lên: “Xong rồi, mấy người xong rồi, mấy người có biết số quần áo này bao nhiêu tiên không, chuẩn bị bồi thường đi là vừa”
Đường Sở Vi cũng không biết nói gì, vừa mới không để ý, không lôi kéo Giang Cung Tuấn, để cho anh đánh người.
“Bảo vệ..” Nhân viên bán hàng kêu to Mấy bảo vệ mạnh mẽ hung ác tiến đến.
Động tĩnh bên đây cũng khiến cho mấy người đang lựa quần áo trong tiệm chú ý tới.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh lại đây, vẻ mặt đều là muốn xem diên.
Đường Sở Vi có chút lo lăng: “Tuấn, đi mau.”
Cô lôi kéo Giang Cung Tuấn bước đi.
Nhưng mà bọn họ bị bảo vệ chặn lại Âm thanh của nhân viên bán hàng lạnh lùng nói: “Đi? Làm dơ quần áo rồi muốn đi như vậy sao?”
Tôn Tuấn Trạch từ trên mặt đất đứng lên, hung ác nham hiểm rít gào lên: “Giang Cung Tuấn, mày chết chắc rồi”
Anh ta liền lấy ra điện thoại, gọi đi: “Tam Ca, là tôi, tôi đang ở đường Nam Long, ở một tiệm quần áo, tôi bị đánh, mau dẫn ba mươi anh em lại đây, tôi muốn đánh gấy chân tên nhóc này”
Sau khi gọi điện thoại, anh ta lại hung tợn nhìn Giang Cung Tuấn: “Nhóc con, mày đừng ởi nha, mày chết chắc rồi”
Nhìn thấy trận thế này, Đường Sở Ví liền sợ, cô gắt gao ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn vô tay cô, an ủi nói: “Không sao đâu, em mau gọi điện cho Tôn Tuấn Danh, để ba của cậu ta cút đến đây đi”
Đường Sở Vi thấy Giang Cung Tuấn không chút sợ hãi.
Cô nhớ tới một loạt chuyện lạ từ sau khi cô kết hôn với Giang Cung Tuấn đến bây giờ.
Giang Cung Tuấn giống như đều có đoán trước.
Cô nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Tôn Tuấn Danh.
Giờ phút này, Tôn Tuấn Danh đang ở bệnh viện Tôn Thái Vương đang coi chừng cậu ta.
Ông ta đang nói với Tôn Tuấn Danh, chờ sau khi vết thương lành rồi, mời người nhà họ Đường đi ăn bữa cơm, cố găng để người nhà họ Đường tha thứ, còn phải tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Đường.
Tôn Tuấn Danh đều nhất nhất gật đầu.
Ngay lúc này, điện thoại của Tôn Tuấn Danh vang lên.
Nhìn thấy người gọi đến chính là Đường Sở Vị, †ay cậu ta bị dọa run lên, điện thoại bị rớt.
“Đồ không có tương lai” Tôn Thái Vương măng to, nhặt lên chiếc điện thoại đã nứt màn hình, vừa thấy người gọi là Đường Sở Vi, ông ta cũng bị dọa đến run cả người.
Ông ta đưa điện thoại qua: “Mau nghe đi”
Đường Sở Vi đã trở thành bóng ma tâm lí với Tôn Tuấn Danh.
Cậu ta nghe điện thoại: “Sở, chỉ Sở Vi, có chuyện gì không?”
Tôn Tuấn Danh nhớ tới cảnh Giang Cung Tuấn giết người, bị dọa đến khớp hàm đều run lên.
“Tôn, Tôn Tuấn Danh phải không, tôi đang ở đường Nam Long, cửa hàng trang phục Diêm Lệ, cậu,… cậu có biết Tôn Tuấn Trạch không, anh ta dẫn theo vợ đến mua quần áo, chúng tôi có xích mích với anh ta, cậu có thể nói với ba cậu một tiếng, để cho Tôn Tuấn Trạch không tiếp tục truy cứu được không?”
Đường Sở Vĩ nói chuyện thật cẩn thận Cô không dám nói với Tôn Tuấn Danh thông báo cho Tôn Thái Vương đến đây quỳ xuống đất nhận sai, mà là nhờ vả Tôn Tuấn Danh, để cho cậu †a vận dụng quan hệ, giải quyết êm xuôi chuyện này.
Tôn Tuấn Danh chính là lấy được một đề hòa.
Tôn Thái Vương ở một bên nghe xong, giận tím mặt: “Đồ phế vật không có mắt, tao lập tức đi giải quyết nó”
Nói xong, ông ta chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cửa hàng trang phục.
Phùng Tiểu Hội thấy Đường Sở Vi giả mô giả dạng gọi điện thoại, liền cười lạnh đi tới: “Quen biết Tôn Tuấn Danh? Quen biết cũng vô dụng, người nhà họ Tôn sẽ đi giúp người ngoài sao?”
Mà Đường Sở Vi mới vừa nói xong, Tôn Tuấn Danh liền cúp điện thoại.
Bởi vì, cậu ta bị dọa không nhẹ.
Nghe thấy Đường Sở Vi đắc tội với Tôn Tuấn Trạch, bị dọa đến tay run lên, di động rơi trên mặt đất, đã chết máy.
“Tôn Tuấn Trạch, chỉ mong không cần có chuyện gì, nếu không tao xuất viện sẽ giết chết mày” Tôn Tuấn Danh bị dọa đến chửi ầm lên.
Tôn Tuấn Trạch trong cửa hàng cũng cười lớn đi ra.
“Ha ha, gọi điện thoại cho em họ tao? Thật buồn cười.”
Đường Sở Vi thấy Tôn Tuấn Danh không nói chuyện, trong lòng cũng lo lãng hồi hộp một chút, cô nhìn nhìn mấy bảo vệ đang vây quanh mình và Giang Cung Tuấn Lại nhìn đến vẻ mặt ngoan độc của Tôn Tuấn Trạch, säc mặt lạnh lẽo của nhân viên bán hàng và người xem náo nhiệt ở bốn phía trong lòng cũng có chút run sợ.
“Tuấn, nên làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, chúng ta vào trong ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Cung Tuấn đỡ lấy Đường Sở Vĩ, đi đến khu nghỉ ngơi trong cửa hàng.
Hai người ngồi xuống, anh cầm lấy một quả táo trên bàn, lấy dao gọt hoa quả gọt vỏ, đưa cho Đường Sở Vi: “Vợ, em ăn một chút đi”
Đường Sở Vi nhìn thấy Phùng Tiểu Hội, Tôn Tuấn Trạch, còn có nhân viên bán hàng, một ít bảo vệ cũng đi tới đây, trái tim cô lại bùm bùm nhảy lên.
Bây giờ cô đã sợ muốn chết rồi, sao còn có tâm trạng ăn nữa chứ?
Dơ nhiều quần áo như vậy, này muốn đền bao.
nhiêu tiên đây?
Hơn nữa Tôn Tuấn Trạch còn gọi điện thoại kêu đến ba mươi người Mấy người đó tới rồi thì phải làm sao đây?
Cô sốt ruột đến sắp khóc: “Tuấn, anh mau nghĩ cách đi mài”
Chương 64: Anh cũng muốn vợ tôi?

Đường Sở Vi sốt ruột muốn khóc, Giang Cung Tuấn lại mang vẻ mặt không chút sợ hãi.

Giang Cung Tuấn đánh Tôn Tuấn Trạch, làm ngã không ít giá quần áo, việc này làm cho giám đốc phải chạy tới.

Giám đốc của cửa hàng quần áo này là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, tóc dài màu đen, cả người mặc đồ công sở vô cùng hấp dẫn.

“Tôn, cậu Tôn.”

Thấy Tôn Tuấn Trạch, cô ta khom người, trên mặt đầy vẻ tôn kính.

Tôn Tuấn Trạch đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ anh Ba dẫn người tới đánh Giang Cung Tuấn liếc giám đốc một cái, thấy cô ta cũng hơi xinh đẹp, mắt anh ta lập tức sáng lên, nhưng Đường Sở Vi đang ngồi đối diện anh ta, anh ta nhất thời không có hứng thú với cô giám đốc này, thản nhiên nói: “Làm sao, cô biết tôi hả?”

“Dạ, lần trước, trong một buổi tiệc, tôi đã thấy được cậu Tôn ở xa xa” Giám đốc Lý Mỹ Nương mặt đầy tôn kính nói với Tôn Tuấn Trạch.

Tôn Tuấn Trạch khẽ gật đầu, nhìn Đường Sở Vi ngồi ở đối diện, mặt đầy lo lắng, anh ta nói với giám đốc Lý Mỹ Nương: “Cô tính xem, tất cả quần áo mà thẳng nhóc này làm ngã giá trị bao nhiêu, bảo cậu ta đền.”

“Cậu Tôn, tôi đã tính rồi ạ, tổng cộng làm bẩn mười tám món, giá đều từ ba mươi triệu trở lên, tổng cộng là năm trăm bốn mươi triệu ạ’“

“Nghe thấy chưa. . ” Phùng Tiểu Hội hả hê nói: “Năm trăm bốn mươi triệu, chuẩn bị tiền bôi thường đi, nhìn bộ dạng của anh chắc cũng không lấy ra được bấy nhiêu đó tiên, nào, quỳ xuống nhận sai với chồng tôi thì chúng tôi sẽ trả giúp anh.

“Tuấn, bồi thường tiền đi” Đường Sở Vi nhỏ giọng nói: “Nhà họ Tôn không dễ chọc, Tôn Tuấn Trạch đã gọi điện thoại kêu người, nếu bây giờ không đi thì lát nữa sẽ không đi được.”

Đường Sở Vi không ngồi yên được, bây giờ cô chỉ muốn đi.

Mặc dù năm trăm bốn mươi triệu nhiều, nhưng Giang Cung Tuấn đã nói trong thẻ có tiền, hơn nữa cứ coi như là mua quần áo, mặc dù có cái không vừa người, nhưng đem đi sửa một chút thì vẫn có thể mặc được.

“Vợ, không sao, anh chờ anh ta kêu người đến, chẳng lẽ em đã quên, anh xuất thân là lính hay sao?” Trên mặt Giang Cung Tuấn mang nụ cười trả lời Đường Sở Vi.

“Tuấn, đừng làm rộn, em nghe nói, Tiêu Dao Vương mới nhậm chức, đã ra mệnh mệnh, gân đây các ngành liên quan quản rất nghiêm, đánh nhau gây lộn có thể là tội lớn đó”

Đường Sở Vi nhìn người bảo vệ đứng ở một bên nhìn chằm chằm, cô cũng vô cùng sợ hãi.

Bây giờ nếu dùng tiền giải quyết được thì cứ dùng tiền giải quyết.

“Đi?”

Sắc mặt của Tôn Tuấn Trạch âm trầm, lạnh lùng nói: ‘Hôm nay, cậu đi một bước cho tôi xem?”

Nghe vậy, mấy người bảo vệ nhảy tới trước một bước.

Giang Cung Tuấn căn bản cũng chưa từng nghĩ tới việc rời đi.

Mấy tên bụi đời, anh mới không để vào mắt.

“Cậu Tôn. .

Vào thời phút này, một cá ba mươi nhiều tuổi, đầu trọc, mặc màu đen áo ba lỗ, trên người xăm trứ con cọp đàn ông đi tới, mà sau lưng hăn, đi theo hai mươi nhiều người Hơn hai mươi người tiến vào cửa hàng bán quần áo, những người khách khác đều sợ run lên, không dám đến gần “Anh Ba, chính là thăng nhóc này, căt đứt hai chân nó cho em” Tôn Tuấn Trạch đứng lên, chỉ Giang Cung Tuấn.

Sau đó đäc ý nhìn Đường Sở Vỉ một cái, “Đường Sở Vị, nếu em đi với tôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho ông chồng vô dụng này của em”

Nhìn dáng vẻ của Đường Sở Vĩ, Tôn Tuấn Trạch nuốt nước miếng.

Đồng thời trong lòng anh ta hận Giang Cung Tuấn muốn chết.

Thăng nhóc này có tài đức gì mà có thể có cô vợ xinh đẹp như vậy.

Anh ta là cậu Tôn, cũng chưa từng hưởng thụ cực phẩm như vậy bao giờ.

Nghĩ tới những thứ này, anh ta lập tức tức giận.

Anh Ba nháy mắt với đám đàn em của mình, “Đánh nó.”

Đường Sở Vi lập tức nóng ruột trong nháy mắt, cô vội vàng đứng lên, ‘Cậu Tôn, chúng tôi có mắt không biết thái sơn, đắc tội anh, vân xin anh tha thứ cho.”

“Ha ha, bây giờ có nói xin lôi thì cũng vô dụng” Phùng Tiểu Hội bật cười: “Đường Sở Vị, trừ phi cô ở bên chồng tôi mấy ngày, nếu không, chồng cô sẽ chết chắc.”

Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi đang đứng lên ăn năn cầu xin, säc mặt âm u nhìn Tôn Tuấn Trạch, “Thì ra anh cũng muốn vợ của tôi?”

“ừ”

Tôn Tuấn Trạch cũng không chối bỏ.

Người phụ nữ mà anh ta đã nhăm tới, không người nào có thế tránh khỏi lòng bàn tay của anh †a được.

Anh ta nhìn chăm chăm Đường Sở Vi, nhìn vẻ ngoài tuyệt vời của cô, gương mặt vô cùng xinh đẹp, trên mặt anh ta không hề che dấu vẻ tham lam của mình, anh ta đã từng chơi qua cực phẩm rồi nhưng chưa từng chơi qua loại cực phẩm như Bị nhìn chăm chăm một cách trần trụi, gương mặt của Đường Sở Vi đỏ bừng, trên mặt mang theo vẻ tức giận nói, “Anh… “

“Đường Sở Vị, tôi cho em một cơ hội, ở bên tôi ba ngày thì tôi sẽ bỏ qua cho chông em, nếu không tôi sẽ đánh cho chồng em ngồi xe lăn nửa đời sau luôn. Tôi đếm ba tiếng, nếu không đồng ý vậy thì đừng có trách tôi.”

“Một!”

Đường Sở Vi sốt ruột đến mức trên mặt cũng xuất hiện mồ hôi hột.

Cô nhìn tên đầu trọc mặt mũi hung ác, rồi lại nhìn hơn hai mươi người đang nhìn mình chằm chăm.

Cô biết, nếu như mình không đồng ý thì Giang Cung Tuấn nhất định sẽ bị cắt đứt chân.

“Hai!”

Chữ hai kêu lên, Đường Sở Vi luống cuống.

“Bạ”

“Tôi, tôi đồng ý.” Đường Sở Vi nóng lòng đến sắp khóc.

Giang Cung Tuấn ngồi ở một bên, anh không nghĩ tới, Đường Sở Vĩ vì anh, lại đồng ý.

Trong lòng anh vô cùng cảm động Đường Sở Vi khóc thút thít nói: “Tôi đồng ý với anh, đừng đánh chồng tôi, đừng đánh…

Trên mặt Tôn Tuấn Trạch nở một nụ cười, anh †a đứng lên đi tới ôm lấy eo thon yêu kiều của Đường Sở Vi, “Đồng ý từ sớm có phải tốt hơn không.”

Cửa hàng bán quần áo có không ít người tập trung xem kịch Nhưng, những người này đều đứng ở đăng xa, bọn họ đều biết đây là người nhà họ Tôn nên ai nấy đều nhỏ giọng thảo luận.

Nhưng mà lúc này, Giang Cung Tuấn lại đứng lên, đá một cái làm cho Tôn Tuấn Trạch ngã trên ghế sa lon.

“Đánh, đánh nó cho tôi” Tôn Tuấn Trạch còn chưa bò dậy đã thở hổn hển rống to.

Vào thời phút này, một tên đàn ông trung niên hấp tấp chạy tới Đây là Tôn Thái Vương từ bệnh viện chạy tới.

Đường Sở Vi gọi điện thoại tới, nói là đắc tội Tôn Tuấn Trạch, ông ấy nổi giận đùng đùng, lái xe vượt đèn đỏ chạy tới.

Chuyện hồm qua còn sờ sờ ở trước mắt.

Mạnh như Lâm Hùng thì giết cũng được đi, Tiêu Dao Vương còn đích thân xử lý chuyện sau này.

Đây còn là vợ của một siêu cấp đại thần.

Ai dám chọc?

Kẻ đó nhất định là đi tìm chết!

Ông ấy vội vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi, tóc đều bị mồ hôi làm ướt.

Ông ấy vừa tới nơi thì nghe được lời của Tôn Tuấn Trạch, ông ấy lập tức tức giận, lớn tiếng gầm lên: “Đồ vô dụng!”

Tiếng gào vang lên như tiếng sấm.

Tiếng gào này dân tới sự chú ý của không ít người.

“Bác, bác cả. . ” Cả người Tôn Tuấn Trạch run lên.

Tôn Thái Vương là người năm quyền thứ hai trong nhà họ Tôn, là người thừa kế gia tộc, năm giữ quyên hành của gia tộc.

Tôn Thái Vương chạy tới, năm lấy tóc của Tôn Tuấn Trạch, tát cho anh ta mấy bạt tai.

Ông ta dùng hết sức như thể sợ mình đánh quá nhẹ.

Tôn Tuấn Trạch tỉnh mộng, răng cũng bị đánh rớt mấy cái, miệng tràn máu ra.

Sau khi tát mấy cái, ông ấy lại đạp lên trên bụng của Tôn Tuấn Trạch một cái, lại đá anh ta ngã ở trên ghế sa lon, ngay cả ghế sa lon cũng bị lật ngửa.

Sau đó cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên, tức giận đập lên trên ót của anh ta.

Một cái đập này đã khiến đầu của Tôn Tuấn Trạch lập tức chảy máu Cảnh tượng xảy ra bất ngờ này làm tất cả mọi người sợ choáng váng.

Phùng Tiểu Hội ngây ngẩn, một lúc lâu mới phản ứng được, cô ta cả kinh kêu lên: “Bác cả, bác làm gì vậy, đây là Tôn Tuấn Trạch mà, là cháu của bác… “

“Con mẹ nó… “

Tôn Thái Vương vọt tới, kéo mái tóc dài của cô ta hất cô ta đụng vào bàn Bịch!

Đầu của Phùng Tiểu Hội đụng vào trên bàn kính, bàn kính lập tức vỡ tan.

Vẻ mặt Đường Sở Vi sững sờ, trên mặt cô còn vương nước mắt, mới vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý hi sinh bản thân mình để bảo vệ Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ lại…

Trong lúc nhất thời, đầu óc cô nhạy số không kịp.

Mà anh Ba – người Tôn Tuấn Trạch gọi tới, ngay cả thở cũng không dám.

Bởi vì, gã biết người này.

Là gia chủ của nhà họ Tôn, nhân vật lớn số một số hai ở Tử Đăng.

Sau khi đánh người xong, Tôn Thái Vương phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Đường Sở Vi “Này… ” Đường Sở Vi sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.

Mà người ở cửa hàng bán quần áo đều trợn tròn mặt nhìn.

Đặc biệt là anh Ba.

Gã lăn lộn ở trong xã hội làm sao sẽ không biết đến Tôn Thái Vương.

Giờ khắc này, anh Ba cùng với hơn hai mươi tên thuộc hạ của gã đều trợn mät há hốc mồm.

Tôn Thái Vương quỳ xuống đất, sụt sịt rơi lệ, khẩn cầu nói: “Cô Sở Vi, cháu tôi dạy đồ không nghiêm, đã đắc tội cô Sở Vị, xin cô Sở Vi đừng để bụng, hãy xem nhà họ Tôn như một quả răm mà thả ra đi”

Một lời làm gợn từng lớp từng lớp sóng.

Nhà họ Tôn là một gia tộc lớn, mặc dù không ở trong nhóm bốn gia tộc lớn, nhưng tài sản tuyệt đối không thể ít hơn bốn gia tộc lớn.

Đường đường là người quản lý tập đoàn nhà họ Tôn, lại quỳ xuống trước mặt Đường Sở Vi ư?

Mà Tôn Tuấn Trạch bị đánh bầm dập, đang đứng ở một bên bối rối, bác cả của anh ta làm sao lại quỳ xuống trước mặt Đường Sở Vi?

Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu cũng trợn tròn mắt, đây là Tôn Thái Vương uy phong tám hướng đóư?

Nhân viên bán hàng của cửa hàng quần áo cũng hóa đá.

Giám đốc Lý Mỹ Nương trợn mắt há hốc mồm.

Tôn Thái Vương quy xuống đất, không ngừng dập đầu, trán cũng trầy trụa.

Mỗi một cái dập đầu đề phát ra tiếng vang thanh thúy, lòng của mọi người cũng sẽ lộp bộp một tiếng.


Chương 65: Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ
Tất cả mọi người đều hoảng sợ há to miệng.
Đường Sở Vi thừ người ra mấy giây sau mới phản ứng được.
Cô vội vàng đi đỡ Tôn Thái Vương đang dập đầu ở trên đất, sốt ruột nói: “Ông Tôn, ông, ông làm gì vậy? Mau đứng dậy đi”
“Cô Sở Vi, cầu xin cô tha thứ, tha thứ cho đứa cháu hư đốn này của tôi”
Giang Cung Tuấn đứng ở một bên đột nhiên nói: “Hình như anh ta bảo Sở Vi ở bên anh ta ba ngày thì phải?”
“Cái gi?”
Nghe vậy, Tôn Thái Vương giận tím mặt.
Ông ấy tức giận đứng lên, tìm đồ ở khắp nơi, thấy được một chiếc ghế gỗ, câm nó lên đập về nửa người dưới của Tôn Tuấn Trạch.
“A.
Cửa hàng bán quần áo truyền tới tiếng gâm thét tan nát cõi lòng.
Đáy quần của Tôn Tuấn Trạch trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.
Anh ta đau đớn đến hôn mê ngay lập tứ!
cPhùng Tiểu Hội mặt mày đầy máu bị dọa sợ, sắc mặt cô ta tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, khóc lóc tỉ tê.
Những người khác cũng bị sợ lui lại mấy bước, tất cả bọn họ đều thở ra một hơi lạnh.
Quá độc á!
cCái ghế này đập xuống, Tôn Tuấn Trạch hỏng là cái chắ!
cSau khi đập xong, Tôn Thái Vương lại quỳ xuống đất một lần nữa, “Cô Sở Vi, cô xem bây giờ đã hết giận chưa?”
Đường Sở Vi cũng bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lui về phía sau, kéo cánh tay của Giang Cung Tuấn, nhìn anh một cái, “Tuấn, cái này… cái này?”
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn đầy vô tội nói: “Em nhìn anh làm gì, ông ta cũng không phải câu xin anh tha thứ, Sở Vi, em có biết nhân vật lớn nào hay không?”
“Em?”
Đường Sở Vi có chút khiếp sợ.
Nhân vật lớn?
Cô biết người đó sao?
Có điêu, cô lại nghĩ tới một người.
Đó chính là lân trước ở tâng cao nhất của khách sạn Tử Đảng, nhà họ Tiêu tổ chức buổi đấu giá.
Cô bị Tiêu Chinh bắt, phá hỏng mặt, ngay vào lúc cô tuyệt vọng thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện cứu cô.
“Chẳng lẽ là anh ta?”
Đường Sở Vi hơi mất hồn.
Cô chợt khẽ lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ trong lòng mình.
Cô biết người này giết Tiêu Bối Hoa của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chinh, ngay sau đó giết ba tộc trưởng của gia tộc lớn khác.
Nhưng, người này đã bị Tiêu Dao Vương bắt, bị bản chết rồi.
Nhưng mà, trừ người này ra, cô hình như không quen biết nhân vật lợi hại nào khác cả, hơn nữa cô và người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này cũng không tính là quen biết nữa.
Mười năm nay, cô không bước chân ra khỏi cửa thì làm sao quen biết nhân vật lớn nào?
Chẳng lẽ, là Giang Cung Tuấn?
Cô nghi ngờ nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Ngay sau đó, cô lại phủ nhận ý nghĩ trong lòng.
Không thể nào là Giang Cung Tuấn được, mặc dù anh đã từng làm quan lớn ở Nam Cương, nhưng vi phạm vào chuyện nào đó, bị xét xử, đuổi khỏi quân đội.
“Ầm, bịch..
Thấy Đường Sở Vi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng, Tôn Thái Vương tiếp tục quỳ xuống đất dập đầu.
Đường Sở Vi không nghĩ ra, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng đỡ Tôn Thái Vương đứng dậy, nói: “Tôn, ông Tôn, ông xem, anh ta đã chảy nhiêu máu như vậy rồi, mau đưa anh ta đi bệnh viện đi”
“Cảm ơn cô Sở Vì đã tha thứ-”
Tôn Thái Vương mừng rỡ, cuối cùng cũng được cô tha thứ.
Nếu không, nhà họ Tôn của ông ta coi như xong đời.
Tôn Thái Vương đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn một cái Vừa nhìn thấy người, ông ta lập tức không kiêm chế được mà run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn nói: “Ông Tôn, ông làm sao vậy? Không nghe được lời Sở Vi nói sao, mau dân đi bệnh viện đi, còn nữa, chuyện đánh người này không liên quan gì đến Sở Vi nhà tôi, ông đừng báo cảnh sát bát Sở Vi nhé.”
“Dạ, là tôi đánh, tuyệt đối không liên quan đến cô Sở Vi Vừa nói xong, Tôn Thái Vương lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Chẳng mấy chốc đã có mấy người chạy tới mang Tôn Tuấn Trạch đang chết ngất, và cả Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu và kinh ngạc đi.
“Cái đó, quần áo còn phải bồi thường nữa không?” Giang Cung Tuấn nhìn giám đốc của cửa hàng bán quần áo đang đứng ở một bên Giám đốc mới lấy lại tỉnh thần, cả người run lên, vội vàng nói: “Không, không cân”
Ngay cả Tôn Thái Vương cũng dập đầu nhận sai, cô ta nào dám chứ!
Mà những người khác trong tiệm đã sớm thông báo chuyện này cho bà chủ.
Bà chủ của cửa hàng quân áo đất tiên này không phải ai khác mà chính là Lâm Hân.
Mặc dù Lâm Hân là chủ tịch dược phẩm Trường Sinh.
Nhưng, dược phẩm Trường Sinh là của gia tộc, Lâm Hân cũng chỉ là hô trợ quản lý mà thôi Trừ việc đó ra, cô ta cũng có không ít nghề tay trái.
Cửa hàng này chính là một trong số đó.
Cô ta nghe được là Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn gây chuyện ở trong tiệm, nhanh chóng từ công ty chạy tới.
Giang Cung Tuấn nhìn đám người anh Ba còn đứng ở một bên, anh nhướng mày một cái, nói: “Chủ của anh cũng đi rồi, anh còn muốn ra tay với tôi hay sao?”
Cả người anh Ba run lên, sợ hãi khom người, cung kính nói xin lỗi: Đúng đúng, thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi lập tức đi ngay”
Nói xong, gã cũng không dừng lại thêm, mang đàn em nhanh chóng bỏ chạy.
Hít!
Đường Sở Vĩ hít sâu một hơi Quá ảo diệu!
Tất cả những thứ này thật sự là quá sức tưởng tượng!
Vào thời khắc này, một chiếc Ferrari chạy tới đậu ở cửa.
Một cô gái mặc áo màu trăng, quân túi hộp màu đen, vóc người cao gầy, vẻ ngoài tuyệt đẹp, khí chất xuất trần đi tới Lốc cốc, lốc cốc…
Giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Tổng giám đốc Lâm”
Thấy cô gái đi tới, trên mặt của tất cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều mang vẻ tôn kính.
Giám đốc Lý Mỹ Nương cũng kính cẩn kêu lên: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Hân nhìn Giang Cung Tuấn một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Đường Sở Vị, lập tức tỏ ra thân mật, kéo tay cô, cười nói: “Sở Vi, thật sự là cậu sao?”
Đường Sở Vi ngẩn người ra.
Trong lúc nhất thời, cô không nhận ra người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này.
“Sở Vị, là tớ, tớ là Lâm Hân đó, năm đó ở trường học, lúc nghe giáo sư Tề giảng bài, cậu phát biểu nhận được tiếng vỗ tay của mọi người, lúc ấy tớ cũng ở đó”
Đường Sở Vi nhớ lại.
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Chẳng qua là, cô không biết Lâm Hân mà.
“Cậu, cậu chính là Lâm Hân đã đưa thiệp mời cho tôi, chủ tịch Lâm Hân của dược phẩm Trường Sinh sao?”
“Đúng vậy” Lâm Hân kéo tay của Đường Sở Vị, nói: “Tớ đã nghe nói lại chuyện này rồi, tớ sẽ lập tức đuổi nhân viên bán hàng mắt chó coi thường người này đi, cậu tới mua quân áo đúng không, ởi, †ớ mang cậu đi lầu hai, đích thân chọn đồ giúp cậu”
Đường Sở Vi được sủng ái mà lo sợ.
Đây là ai kia chứ?
Chủ tịch của dược phẩm Trường Sinh, làm sao lại đối xử tốt với cô như vậy?
Giống như cô bạn thân không có gì giấu nhau vậy.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Em đi đi”
Nhận được sự cho phép, Đường Sở Vi mới gật đầu, dưới sự hướng dân của Lâm Hân, cô đi lên lâu hai.
Lầu hai là nơi bán đồ xa xỉ, giá cả còn đắt hơn lầu một, đều là lễ phục giá trị từ ba trăm triệu trở lên, mỗi một món đều sáng chói như sao, vô cùng chói mắt.
Đường Sở Vi học thiết kế thời trang, thấy những bộ quần áo xinh đẹp, lễ phục mỹ lệ này, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng, cô không mất đi lý trí, nhìn Lâm Hân đứng ở một bên, vóc người thướt tha, xinh đẹp không thua mình, cô không nhịn được hỏi: “Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi và cậu cũng không quen biết nhau, sao cậu lại đưa thư mời cho tôi, hơn nữa sao cậu lại nhiệt tình với tôi như vậy, cậu hãy nói sự thật cho tôi biết đi, làm ai bảo cô làm như vậy?”
Lâm Hân hé miệng cười một tiếng.
Xem ra, Đường Sở Vi không biết thân phận của Giang Cung Tuấn.
Nếu cô không biết thì cô ta cũng không nói ra làm gì “Ai nha, cậu nói những lời này làm gì chứ, tớ luôn rất ngưỡng mộ cậu, cậu là một tiếng tài, mọi mặt đều nổi bật.”
Đường Sở Vi hỏi lại lân nữa: “Là Giang Cung Tuấn? Hay là người đàn ông đeo mặt nạ?”
Trong số những người mà cô quen biết, người có thể có khả năng như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi.
Nhưng, là ai thì cô không xác định được Cô đã có một lần nghỉ ngờ đó là Giang Cung Tuấn.
Nhưng mà, đây chăng qua là hoài nghi.
“Người đàn ông đeo mặt nạ ư?”
Lâm Hân sửng sốt, chợt nghĩ tới khoảng thời gian trước có một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ làm mưa làm gió.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này đã từng cứu Đường Sở Vi ở trên buổi đấu giá do nhà họ Tiêu tổ chức, còn giết Tiêu Thanh ở trước mặt mọi người Nhớ tới tập đoàn Ella lúc trước, Tiêu Dao Vương ra mặt giải quyết hậu quả cho Giang Cung Tuấn.
Cô ta cũng đã đoán ra được một ít Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này chính là Hắc Long, và cũng là Giang Cung Tuấn.
Nếu không, xảy ra nhiêu chuyện như vậy, làm sao đến lượt Tiêu Dao Vương kế nhiệm mới xử băn một người đàn ông đeo mặt nạ.
Nhất định là Tiêu Dao Vương vì giải quyết hậu quả cho Giang Cung Tuấn, giảm bớt lời lẽ sai trái của xã hội nên mới tìm một người để chết thay.
Nghĩ tới những chuyện này, Lâm Hân hé miệng cười một tiếng.
Hắc Long này rốt cuộc muốn làm gì đây?
“Sở Vi, cậu không biết thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó sao?”
“Sao tôi lại biết người này chứ?”
Lâm Hân nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Anh ta chính là người mà cậu cứu thoát khỏi trận hỏa hoạn nhà họ Giang vào mười năm trước, bây giờ có thể người này có thế lực rất lớn, chắc cậu cũng biết đến chuyện của bốn gia tộc lớn nhỉ, đây chính là lý do anh ta trở về để báo thù”
“Hả?”
Đường Sở Vi cả kinh.
Người mà cô đã cứu mười năm trước?
Cô biết, cô đã cứu một người trong trận hỏa hoạn tại biệt thự nhà họ Giang.
Nhưng người được cứu thoát là ai thì cô cũng không biết.
Càng không biết đến ân oán của nhà họ Giang và bốn gia tộc lớn.
“Anh ta, anh ta là ai, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn?” Đường Sở Vi nghĩ đến Giang Cung Tuấn cũng họ Giang, không khỏi nghĩ đến anh.
Lâm Hân võ ót Đường Sở Vi một cái, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chồng của cậu – Giang Cung Tuấn là một tên vô dụng nào có thế lực lớn như vậy”
Chương 66: Còn có người tham gia

Thấy Lâm Hân chê bai Giang Cung Tuấn, trong lòng Đường Sở Ví có chút không vui.

“Chồng tôi không phải đồ vô dụng.”

“Còn không phải vậy sao?” Lâm Hân cười nói: “Nhưng tớ lại nghe nói anh ta là đứa con rể đến ở rể nhà họ Đường, không có công việc, cả ngày chỉ biết ở nhà quét sân, nấu cơm, ăn bám nhà họ Đường, trước đó còn lái con xe đạp điện đến Vĩnh Nhạc đón cậu tan làm, chuyện này đã trở thành trò cười trong miệng người dân Tử Đăng”

“Cậu còn nói nữa thì tôi sẽ không để ý tới cậu đâu” Sắc mặt của Đường Sở Vi trở nên không vui.

“Được rồi, tớ giỡn thôi” Lâm Hân vội vàng nói xin lỗi.

Xem ra Đường Sở Vi rất thích Giang Cung Tuấn, cô ta muốn ly gián mối quan hệ của Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn quả thật có chút khó khăn.

Cô ta chuyển đề tài, “Cậu thích gì thì cứ việc chọn, tôi tặng cho cậu, dáng người của cậu đẹp như vậy, vẻ ngoài lại xinh đẹp, mặc như thế nào cũng xinh cả.”

Vẻ không vui trên mặt Đường Sở Vi lúc này mới tiêu tan.

Nhưng cô có tiên, cô cũng không muốn Lâm Hân trả.

Dưới sự giúp đỡ của Lâm Hân, cô chọn được một bộ quân áo màu trăng.

Cô thích màu trắng.

Màu tượng trưng cho sự thuần khiết.

Lúc tính tiền, cô mới biết bộ đồ đó trị giá năm trăm bốn mươi triệu.

Cô lập tức hoảng sợ, không nghĩ tới bộ quần áo này lại mắc như vậy.

“Sở Vi, tớ đã nói với cậu rồi, tớ sẽ trả tiên bộ đồ này cho cậu, cửa hàng quân áo này là tớ mở mà.

“Không, không cần.” Đường Sở Vi cản lại, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen mới lấy ở chỗ Giang Cung Tuấn.

Giờ phút này, cô cũng có chút khiếp sợ.

Lỡ trong thẻ không có tiền thì sao?

Vậy không phải là sẽ càng mất mặt hơn à?

Nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hân.

Lâm Hân nhìn đen trong tay Đường Sở Vi một cái, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, trên mặt chợt mang theo vẻ hâm mộ, trong lòng vì hâm mộ nên sinh ra ghen ty.

Người khác không biết thẻ này.

Nhưng, cô ta thì biết.

Đây là tấm thẻ Hắc Long độc nhất vô nhị, cả nước chỉ có một tấm.

“Cà đi”

Đường Sở Vi ngay cả thẻ Hắc Long cũng lấy ra, Lâm Hân cũng không cố tình muốn trả tiền quần áo cho Đường Sở Vi nữa.

Đường Sở Vi khiếp sợ đưa thẻ tới.

Nhân viên thu ngân nhận lấy bằng hai tay, cà lên trên máy pos một cái.

Đường Sở Vi nhập mật khẩu mà Giang Cung Tuấn nói.

Thật ra thì tấm thẻ Hắc Long không có mật mã, bởi vì đây là tấm thẻ độc nhất vô nhị thuộc về Giang Cung Tuấn, không cần mật khẩu.

Mà nhập mật mã vào, dù có sai thì cũng không sao.

“Thanh toán thành công…”

Nghe thấy đã cà thẻ thành công, Đường Sở Vi thở phào nhẹ nhõm, trong thẻ thật sự có tiên.

“Cô Đương, xin cô hãy cất kỹ thẻ của cô”

Đường Sở Vi nhận lấy thẻ Hắc Long bỏ vào trong túi.

Sắc mặt của Lâm Hân đầy tươi cười nhìn Đường Sở Vị, ‘Sở Vị, tiếp theo cậu muốn đi đâu, tớ đi dạo cùng cậu?”

“Hả?”

Đường Sở Vi sững sốt một chút.

Đây là chủ tịch dược phẩm Trường Sinh, cô có tài đức gì mà có thể để cho Lâm Hân cùng đi dạo phố?

“Dù sao tớ cũng không bận.”

“Giang Cung Tuấn nói, dân tôi đi mua một ít đồ trang sức nữa”

“Ừ, tớ đi cùng cậu”

“Được…”

Đường Sở Vi được sủng ái mà đâm ra lo sợ.

Giang Cung Tuấn ở khu nghỉ ngơi lầu dưới, anh đang hút thuốc, trong tay cầm điện thoại di động chơi trò plants with Zombie.

“Tuấn…

Tiếng nói của Đường Sở Vĩ truyên tới.

Anh lập tức cất điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, cười hỏi: “Sao rồi?”

Đường Sở Vi giơ cái túi trong tay lên, “Mua được một món, nhưng mà…”

Cô ấp a ấp úng, nói: “Có, có hơi đắt, năm trăm bốn mươi triệu lận.”

Cô lớn như vậy nhưng chưa từng mặc quần áo đắt đến thế, cô cũng sợ Giang Cung Tuấn trách măng, trách cô quá phô trương lãng phí.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Mới có năm trăm bốn mươi triệu thôi mà, anh cũng không thiếu tiền, đi thôi, đi dạo thêm một chút”

Lâm Hân đi tới, cười nói: “Giang Cung Tuấn, anh đi về trước đi, tôi cùng Sở Vi đi dạo”

“Hmm?” Giang Cung Tuấn cau mày.

Lâm Hân cười nói: “Yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ đưa Sở Vi trở về nhà anh toàn.”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi cũng không biết vì sao Lâm Hân lại đối xử nhiệt tình với mình như vậy, lẽ nào là vì người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kì lạ đó ư?

Cô càng muốn đi tìm hiểu người mà cô đã cứu mười năm trước là ai, người cứu cô thoát khỏi tay Tiêu Chinh là ai.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuấn, anh đi về trước đi, em và tổng giám đốc Lâm đi dạo một chút”

Đường Sở Vi đã nói vậy rồi, Giang Cung Tuấn cũng không cố tình đi theo chi nữa, anh gật đầu nói: “Ừ, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”

Lâm Hân kéo Đường Sở Vi rời đi.

Lúc đi, cô ta còn khẽ mỉm cười với Giang Cung Tuấn, đưa cánh tay nhỏ bé lên làm động tác bái bai.

Giang Cung Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều, có Lâm Hân ở đầy, Đường Sở Vi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Anh cũng đi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, sau khi nhìn Đường Sở Vi lên xe thể thao của Lâm Hân, lúc này anh mới cõi chiếc xe đạp điện nhỏ bé của mình rời đi.

Nhưng anh không về nhà Mà là đến phòng khám Trần Tục.

Lúc anh đến phòng khám Trần Tục thì nó đã đóng cửa, anh trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa, tiến vào phòng khám bệnh, sau đó đóng cửa lại đi vào trong phòng ngủ.

Cho đến lúc chạng vạng tối, Ngô Huy cùng Hoa Hồng Đen – Bạch Tâm mới trở về Giang Cung Tuấn nghe được thanh âm, cũng tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra.

“Ôi, anh Giang, anh ở đây hả?” Thấy Giang Cung Tuấn, Bạch Tâm hơi kinh ngạc.

“ừ”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: “Chuyện làm như thế nào rồi?”

Ngô Huy cười nói: “Anh Giang, một buổi chiêu đã xử lý xong hết toàn bộ, bây giờ trung tâm thương mại nội thành mới xây dựng đã là sản nghiệp dưới tên anh, có thể kêu gọi kinh doanh với bên ngoài rồi”

“ừ”

Giang Cung Tuấn ngồi xuống, cầm một điếu thuốc ở trên bàn lên đốt.

“Đúng rồi, người bốn của gia tộc lớn có đi nghĩa trang của nhà họ Giang quỳ lạy không?”

Ngô Huy lắc đầu, “Em luôn phái người theo dõi, một người cũng không đi”

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.

“Anh Giang…” Ngô Huy muốn nói nhưng lại thôi “Nói”

Ngô Huy do dự chốc lát mới nói: “Căn cứ vào tình báo mới nhất tra ra được thì mười năm trước, đến nhà họ Giang, trừ bốn gia tộc lớn ra thì còn có những người khác.”

“Đùng”

Giang Cung Tuấn đập bàn một cái Bàn gõ trong nháy mặät chia năm xẻ bảy.

Bạch Tâm sợ hãi, thân thể run lên một cái.

“Tại sao trước kia cậu không nói?”

Trên mặt Ngô Huy mang theo sự áy náy, anh ta nói: “Anh Giang, em xin lôi anh, là sơ sót của em, chỉ điều tra bốn gia tộc lớn mà bỏ quên một số chỉ tiết.”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn âm trầm, anh nói: “Còn có ai?”

Ngô Huy vội vàng nói: “Bốn gia tộc lớn là bạch, trong đó còn có hăc, nhưng những người này không lộ mặt, mà là nấp trong bóng tối, nói như vậy, mười năm trước nhăm vào nhà họ Giang, không chỉ là bốn gia tộc lớn ở Tử Đăng mà ngay cả thế lực ngầm ở Tử Đăng gần như cũng tham gia, hơn nữa, phía sau màn còn có một người giật dây.

Giang Cung Tuấn biết người sai khiến phía sau màn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở trong tay người nào thì người đó chính là kẻ sai khiến phía sau màn.

“Rốt cuộc còn có người nào?”

Ngô Huy nói “Anh Giang, bây giờ Tiêu Dao Vương là người kế nhiệm, đứng đầu năm quân, với thế lực của chúng ta ở Nam Cương, em không có quyền vận dụng mạng lưới tình báo của Tử Đăng, không xác định được những thế lực ngâm đã tham gia”

“Tiêu Dao Vương…”

Giang Cung Tuấn nghĩ ngợi, chợt dừng tay nói: “Chuyện này cứ lòng lòng ở ch Tiêu Dao Vương.”

“Như thế, vậy cũng chỉ có tìm một người hỏi thăm”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ai?”

Ngô Huy nói: “Người này tên là Qủy Lão Đại, biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu, chuyên nhận việc mua bán tình báo, được mệnh danh là trong thiên hạ không có chuyện nào mà gã không biết, người này thế lực rất vững chắc, không chỉ có ở Tử Đẳng, mà còn có mạng lưới tình báo trong thế giới ngầm, ngay cả một số chuyện mà phía tình báo chính phủ không cách nào điều tra được thì gã cũng có thể tra ra được”

“Liên lạc với Quỷ Kiến Sầu, tôi phải biết, mười năm trước ngoài bốn gia tộc lớn ra thì còn có những thế lực nào tham gia diệt nhà họ Giang tôi”

“Dạ, em lập tức đi sắp xếp.”

Giang Cung Tuấn dựa vào ghế, hít một hơi thật sâu.

Anh không nghĩ tới, chuyện mười năm trước lại dính líu sâu như vậy.

Nhưng, bất kể dính dáng đến người nào, chỉ cần có liên quan đến chuyện này.

Như vậy, cũng chỉ có một kết quả Đó chính là.

Chết!

Chương 67: Chuyện mười năm trước không đơn giản

Biết được mười năm trước diệt nhà họ Giang ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có một số thế lực ngâm xen vào, sắc mặt của Giang Cung Tuấn âm trâm đến đáng sợ.

Ngô Huy lập tức đi sắp xếp.

Thân phận của anh ta vô cùng lớn, muốn sắp xếp những chuyện này rất đơn giản.

Chẳng mấy chốc anh ta đã sắp xếp chuyện này đâu vào đó.

“Anh Giang, em đã sắp xếp xong xuôi, tối hôm nay chúng ta sẽ gặp Quỷ Kiến Sầu ở tiệm sửa chữa ngoại ô”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Anh Giang, Quỷ Kiến Sâu làm mua bán tình báo, hơn nữa giá cả đắt không theo thói thường, chúng ta có nên chuẩn bị tiền trước, hay là sao ạ?”

Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy một cái, hỏi: “Ngô Huy, cậu theo tôi bao lâu rồi?”

Ngô Huy nói: “Chắc là khoảng tám năm”

“Đúng vậy, tám năm, tính tình của tôi như thế nào cậu còn không biết sao, lão đại của một thế lực, tôi phải tốn tiền ư?”

“Dạ, anh Giang dạy đúng ạ.

Giang Cung Tuấn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn bảy giờ, đi ngoại ô cần lái xe hơn một giờ.

Tối hôm nay sợ rằng phải rất khuya anh mới trở về.

Anh móc điện thoại ra gọi cho Đường Sở Vi.

“Sở Vi, em vê nhà chưa, anh có chút việc bận, tối hôm nay sợ rằng sẽ về rất trễ, hoặc có thể không đi trở vê…”

Bộ dạng lúc Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cùng với người mới vừa rồi giống như hai người.

Bạch Tâm cũng cho là mình nhìn lâm rồi, sát thần chấn động Nam Cương lại có một mặt dịu dàng, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười như vậy hay sao.

Cô ta kéo kéo Ngô Huy, nhìn ngoài cửa một cái.

Ngô Huy gật đầu, đi ra ngoài.

Bên ngoài, Bạch Tâm thắc mắc hỏi: “Anh Huy, anh Giang đang gọi điện thoại cho ai vậy, làm sao bỗng nhiên biến thành một người khác thế?”

“Cô ấy đó…’ Ngô Huy thở dài nói: “Có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời này.”

“Người yêu của anh Giang?”

“Chuyện của anh Giang, em tốt nhất đừng nên hỏi nhiều.”

“Em đây không phải là muốn biết một chút sao, sợ sau này vô tình đắc tội.”

Sau khi Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Đường Sở Vi xong, anh đi ra ngoài thấy Bạch Tâm và Ngô Huy đang to nhỏ với nhau, anh ho khan một tiếng: “Khụ, hai người nói chuyện gì vậy?”

Một tiếng ho khan này làm Bạch Tâm sợ đến mức cả người run lên.

Ngô Huy thì lại cười nói: “Cũng không có gì đâu anh, Hoa Hồng Đen muốn hỏi thăm chuyện của chị dâu đó mà”

Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm một cái.

Bạch Tâm hoảng hốt, nhất thời cúi đầu.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Sau này không có Hoa Hồng Đen, chỉ có Bạch Tâm”

“Dạ, anh Giang, em lỡ lời rồi.”

Giang Cung Tuấn vỗ bả vai của Ngô Huy, cười nói: “Ngô Huy, cậu cũng lớn rồi, là lúc suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, thích người như thế nào, tôi giới thiệu cho cậu, máy bay, gái mới lớn, quyển rũ hay ngây thơ?”

“Khu…”

Mặt mo của Ngô Huy đỏ lên, “Giang, anh Giang, chuyện này để sau hãng nói.”

Giang Cung Tuấn xụ mặt nói: ‘Cậu cũng sắp hơn ba mươi tuổi rôi, nhân lúc bây giờ chúng ta còn ở Tử Đẳng, giải quyết chuyện lớn cả đời trước, mặc dù tôi nộp đơn xin nghỉ việc nhưng phía trên vẫn chưa phê duyệt, không chừng ngày nào đó Nam Cương rối loạn sẽ điều tôi trở vê, cho nên phải năm chắc thời gian.”

“Dạ, anh Giang dạy dô đúng, gặp được người mình thích thì em sẽ theo đuổi”

“Theo đuổi cái đầu cầu” Giang Cung Tuấn gõ đầu anh ta một cái, rồi nói, “Với cái đầu gồ này của cậu, đánh nhau với người ta thì tạm được, để cho cậu theo đuổi phụ nữ thì thôi đi, lát nữa tôi sẽ giúp cậu xem xét một người.”

Bạch Tâm đứng ở một bên, nghe hai tên đàn ông nói những chuyện này cũng cảm giác có chút không được tự nhiên, tự giác đi vào trong nhà Cửa phòng khám bệnh Trần Tục.

Giang Cung Tuấn và Ngô Huy ngồi cạnh bên nhau ở trên bậc thang, hai người rút ra một điếu thuốc lá, trò chuyện về phụ nữ.

Trò chuyện được một lúc, Ngô Huy liền ngượng ngùng, vội vàng chuyển đề tài.

“Anh Giang, chuyện của nhà họ Giang mười năm trước không đơn giản đâu, đây không đơn giản chỉ là bốn gia tộc lớn, cũng có không ít thế lực ngầm, một nhà họ Giang phải tốn công tốn sức nhiều như vậy sao”

“Hmm?”

Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy, hỏi: “Nói ý kiến của cậu nghe thử”

Ngồ Huy suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đã điều tra rồi, mười năm trước, Tiêu Chinh cũng không phải là quân Tây Cảnh”

Giang Cung Tuấn híp mắt nói: “Vậy cậu cảm thấy lai lịch lớn cỡ nào?”

Ngô Huy cười một tiếng: “Lớn nữa thì có thể lớn cỡ băng anh Giang bây giờ không?”

“Được rồi, bớt nịnh hót đi, chuẩn bị xe, đi gặp Quỷ Kiến Sâu một chút, tôi muốn xem thử gã hiểu chuyện của nhà họ Giang mười năm trước đến bao nhiêu.”

“Dạ”

Ngô Huy nhanh chóng rời đi, đến bãi đậu xe gần đó.

Chẳng mấy chốc Ngô Huy đã lái một chiếc xe hơi Trường An màu đen đi tới.

Ngô Huy lái xe, đưa Giang Cung Tuấn và Bạch Tâm đến tiệm sửa chữa ngoại ô.

Bởi vì thời gian dư dả cho nên Ngô Huy lái rất chậm.

Đến tiệm sửa chữa ngoại ô thì đã sắp chín giờ Bên ngoài một tiệm sửa chữa lớn.

Nơi đây đậu một chiếc xe Trường An màu đen.

Ngô Huy đang lái xe chỉ tiệm sửa chữa phía trước nói: “Anh Giang, nơi này chính là nơi hoạt động của Quý Kiến Sầu, ngoài mặt là một tiệm sửa chữa, thật ra thì bên trong có toàn bộ lực lượng võ trang”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn không quan tâm cho lãm, nói: “Xuống xe.”

Ba người cùng nhau xuống xe, đi vào tiệm sửa chữa Còn chưa tiến vào cửa, một người đàn ông ăn mặc cũ nát, cả người là dầu liền đi tới, nói: “Thật xin lôi, bây giờ là buổi tối, muốn sửa xe ngày mai hãng tới.”

Ngô Huy nói: “Chúng tôi tới gặp Quỷ Lão Đại, đã hẹn trước.”

“Hm?”

Nghe vậy, gã thợ máy nhìn đám người Giang Cung Tuấn một cái, chợt gật đầu, “Đi với tôi”

Gã thợ máy mang ba người tiến vào sân sau của tiệm sửa chữa, vào trong một căn phòng.

Trong phòng còn có cửa ngầm.

Sau khi gã mở cửa ngầm ra thì xuất hiện một lối đi xuống dưới đất.

Ở cửa lối đi còn có mấy người đàn ông tay cầm súng tự động.

Gã thợ máy hơi ngoäc tay với đám người ở bên trong, “Gặp lão đại, đã hẹn trước, lục soát người.”

Bên trong có hai người đi ra phải lục soát người bọn họ.

“Làm gì..” Ngô Huy chắn ở trước người Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Anh biết đây là ai không?”

Gã thợ máy lạnh lùng nói: “Đây là quy củ, không lục soát người, vậy thật xin lõi, cút…”

Giang Cung Tuấn kéo Ngô Huy ra, hơi khoát tay, nói: “Nếu đi tới địa bàn của người khác thì phải tuân thủ quy củ của người khác.”

Lúc này Ngô Huy mới gật đầu.

Người ở cửa vào bắt đầu lục soát người.

Từ trên người Ngô Huy lục soát ra được một khẩu súng.

Mà Bạch Tâm thì chủ động giao súng của cô ta ra Trên người Giang Cung Tuấn lại không có vũ khí, nhưng lại lục soát ra một cây ngân châm, ngay cả ngân châm cũng cho anh giữ lại.

“Đi thôi”

Sau khi lục soát người xong, gã thợ máy mới mở miệng.

Đám người Giang Cung Tuấn đi theo sau lưng thợ máy tiến vào lối đi xuống dưới đất Lối đi này rất dài, đi thắng vào sâu trong lòng đất, đi cùng đều là lính đánh thuê võ trang đầy đủ Ngô Huy nhỏ giọng nói: “Thế lực của Quý Kiến Sầu không chỉ có ở Tử Đăng mà là chiếm cứ các thành phố lớn, đây mới thật là hoàng đế dưới đất, ở trên giang hồ được gọi là Quỷ Lão Đại, Lâm Hùng bị anh Giang giết trước đó ở trong mắt Quỷ Kiến Sầu ngay cả răm cũng không băng”

“ừ”

Giang Cung Tuấn nhẹ khẽ gật đầu.

Lão đại của một thế lực dưới đất, anh đúng là không để vào mắt.

Chỉ cần anh muốn, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương thì nơi đây sẽ thất thủ trong nháy mặt Chẳng mấy chốc đã đến chö sâu trong lòng đất.

Giang Cung Tuấn phát hiện, nơi đây là có sòng bạc dưới đất, hội tụ không ít người.

Giang Cung Tuấn nhìn một cái, cũng không lý tới sau khi người bọn họ bị dẫn vào một phòng kín, gã thợ máy nói: “Lão đại đang gặp khách, chờ ở đây.

Giang Cung Tuấn nhẹ khẽ gật đầu, “Ừ”

Nếu đã tới, vậy thì chờ một lát Nếu như không hỏi ra thứ mình muốn vậy thì chỗ này không cần tồn tại nữa rồi.

Chương 68: Quỷ Kiến Sầu, quỷ lão đại

Căn mật thất dưới đất này không tính là lớn, chỉ có hơn năm mươi mét vuông.

Hai bên trái phải đều là tường đá, trước sau là cửa sắt.

Bọn họ vừa bước vào thì cửa sắt đã bị khóa lại.

Cửa sắt trước mặt đang đóng, hơn nữa còn có rèm vải màu đen che lại nên không thấy được tình cảnh phía sau cánh cửa.

Thấy cửa sắt bị khóa lại, Bạch Tâm hơi nhíu mày, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, ‘Anh Giang, này?”

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Không sao cả, chờ đi”

Anh ngay cả núi đao biển lửa cũng xông vào rồi, làm sao sẽ lo lắng thế lực nhỏ ở nơi cỏn con này chứ.

Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Bạch Tâm thì lại vô cùng căng thẳng.

Mặc dù cô ta cũng từng lăn lộn ở trên giang hồ, nhưng cô ta chính là kẻ trộm mộ, không quen biết với những lão đại này.

“Anh Giang, anh Huy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trên gương mặt tươi cười của cô ta đã xuất hiện mồ hôi hột, bởi vì lúc tới cô ta đã thấy được nơi đây phòng bị nghiêm ngặt, ít nhất có một trăm tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ.

Ngô Huy an ủi: “Không có sao, nếu như thật sự xảy ra chuyện, không câần lão đại ra tay, một mình tôi cũng có thể xử được bọn họ”

Nghe vậy, lúc này Bạch Tâm mới yên tâm không ít.

Mấy người ở trong căn nhà đá chờ đợi chừng mười phút.

Mười phút sau, trong rèm vải màu đen trước mặt truyền tới một tiếng nói hơi khàn khàn: “Ngô Huy mà Bát gia giới thiệu tới đúng không?”

Ngô Huy nghe được tiếng nói thì lập tức đáp lại: Không sai, chính là Bát gia giới thiệu tôi tới đây.

“Nói đi, muốn mua tin tức gì”

Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Giang Cung Tuấn mở miệng nói: “Chính là làm ăn như vậy sao? Ít nhất phải để cho chúng ta ngồi chứ, còn nữa, dù gì ông cũng nên lộ mặt đi.”

Sau khi bị dẫn vào nhà đá, ngay cả ghế ngồi cũng không có, Giang Cung Tuấn cũng đã cảm thấy khó chịu.

Bây giờ Quỷ Kiến Sầu xuất hiện nhưng lại không hiện thân.

Mà cách rèm vải màu đen nói chuyện với anh.

Trong rèm vải màu đen truyên tới một tiếng nói khàn khàn: “Ở chỗ tôi, bất kể là người nào tới cũng chỉ có thể đứng, còn gặp mặt thì không cần, nói đi, cân tin tức gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi muốn biết, mười năm trước, diệt nhà họ Giang ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có những thể lực dưới đất cũng tham dự, tôi cần danh sách của tất cả bọn họ, còn muốn biết, ai là kẻ đứng sau màn”

Nhà đá lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt.

Sau một lúc lâu, mới có tiếng nói truyền tới: “Đây là chuyện vô cùng bí mật, bị giấu kín nhiều năm, không có ai tới mua tin tức này, anh muốn mua thì phải trả tổng cộng ba mươi ngàn tỷ Giang Cung Tuấn nói: “Không thành vấn đề, tôi phải lấy được tài liệu trước đã”

Màu đen rèm vải bên trong, truyền tới một tiếng hừ lạnh thanh: “Ở chỗ của tôi, không có tiền lệ nhận được tin trước, đưa tiên trước, đưa tiền rồi mới tin tức, Quỷ Kiến Sầu tôi luôn rất có uy tín, nếu như tôi không có tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá.

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trâm xuống.

Bạch Tâm đứng ở sau lưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Chỉ có Ngô Huy biết, Giang Cung Tuấn đã tức giận.

Tối hôm nay, nơi đây sợ rằng sẽ máu chảy thành sông.

Giang Cung Tuấn bước về phía trước từng bước một.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ..

Một tiếng quát lạnh truyền tới.

Ngay sau đó, sau lưng bọn họ xuất hiện mấy chục lính đánh thuê võ trang đầy đủ, trong tay những người này cầm vũ khí, vô số điểm đỏ nhăm ngay ba người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhướng mày một cái.

Ngân châm của anh đã bị thu rồi, muốn giải quyết mấy chục lính đánh thuê võ trang đầy đủ sau lưng là điều không thể nào.

Anh xoay người, nhìn Ngô Huy một cái, “Trong thẻ còn có tiên không?”

Ngô Huy gật đầu đáp: “Còn một chút, mặc dù không nhiều, nhưng ba mươi ngàn tỷ thì có”

Giang Cung Tuấn gật đầu một cái, ‘Ừ, trao đổi”

Nói rồi anh nhìn về miếng vải đen phía trước, nói: “Được, tôi đồng ý, nếu như tin tức ông cho tôi có bất kỳ vấn đê nào thì cũng chớ trách tôi…

“Ha ha, yên tâm, Quỷ Kiến Sâu tôi luôn luôn coi trọng chữ tín, tuyệt đối sẽ không lừa gạt khách hàng”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Giao dịch thế nào?”

“Trực tiếp chuyển tiền”

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Được”

Giờ phút này, mấy chục lính đánh thuê sau lưng cầm vũ khí đi tới, để vũ khí ở trên đầu ba người bọn họ.

Ngay sau đó, miếng vải đen phía trước bị vén lên, một người đàn ông mặc quân áo đen, mang khăn trùm đầu đi tới, mở cửa sắt ra.

Giang Cung Tuấn nhìn theo, phát hiện sau cửa sät là một căn phòng sang trọng.

Ở trên ghế sa lon trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Người đàn ông đó đại khái chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài hơi mập, mặc áo ba lồ, trên cánh tay xăm hình Thanh Long, trong tay còn đang xoay xoay hai quả óc chó.

“Bị Lính đánh thuê sau lưng dùng súng chĩa vào đám người Giang Cung Tuấn.

Ba Giang Cung Tuấn đi tới.

“Ngồi xuống đi”

Người đàn ông trung niên mập mạp mặc áo màu đen lòng dạ cũng đen như màu áo, trong tay xoay xoay hai quả óc chó chỉ chỉ ghế sa lon.

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một cái, ngồi xuống.

Hai người Ngô Huy, Bạch Tâm cũng ngôi xuống ở bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Mặc dù bọn họ đã ngôi xuống nhưng lính đánh thuê lại không rời đi, vẫn giơ súng chĩa về phía bọn họ Giang Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: “Ông chính là Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Lão Đại mà bên ngoài đồn đãi?”

Người đàn ông không lên tiếng, nhìn người đội khăn trùm đầu một cái Người này lập tức hiểu ý, câm một cái laptop đi tới.

Người đàn ông mặc áo ba lỏ màu đen chỉ chỉ máy vi tính trên bàn, nói: “Ngân hàng Thụy Sĩ, chuyển tiền đi, sau khi chuyển tiền xong, lập tức giao tài liệu.”

Giang Cung Tuấn bật cười.

“Quỷ Lão Đại, nhiều người giơ súng như vậy, tôi dám chuyển tiền sao, nếu như sau khi tôi chuyển tiền, ông đổi ý thì há chẳng phải là đau mà không dám kêu sao?”

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen làm một động tác tay ý bảo anh yên tâm, nói “Anh có thể yên tâm, Quỷ Kiến Sầu tôi chưa từng làm những chuyện hèn hạ như vậy, tôi có thể đi tới hôm nay là dựa vào uy tín của mình”

Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn sau lưng một cái.

Chỉ một cái liếc nhìn, anh đã biết sau lưng lại có bao nhiêu người.

Anh chợt dựa vào trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, rung chân mấy cái.

Ngô Huy thấy vậy, lập tức hiểu ý.

Giang Cung Tuấn dựa vào trên ghế sa lon sau, nói: “Tôi cũng nghe đồn Quỷ Lão Đại rất chú trọng uy tín, nhưng tôi vẫn không yên tâm, như vậy đi, ông đưa tài liệu cho tôi trước, tôi xem, chắc chắn không có sai lâm thì sẽ đưa tiên cho ông”

“Râm: Quỷ Kiến Sâu đập lên bàn một cái.

Theo một cái vô của ông ta, lính đánh thuê sau lưng Giang Cung Tuấn nhanh chóng tiến về phía trước mấy bước, mấy cây súng để ở trên đầu ba người.

“Cậu nhóc, cần tôi nói mấy lần, ở chỗ tôi đưa tiền trước, đưa tin tức sau, không có tiên lệ đưa tin tức trước”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Làm ăn mà, đương nhiên có thể trả giá, trước kia không có, không có nghĩa là sau này không thể có.”

Anh và Ngô Huy tỏ ra rất ung dung.

Hoa Hồng Đen thì ngược lại, bị người dùng súng để vào ót, cô không dám nhúc nhích, trên trán đổ mồ hôi hột Cùng lúc đó, bên ngoài căn phòng, Nơi đây có một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ông ta rút tấu thuốc ra, nhìn camera giám sát.

Hình ảnh theo dõi chính là hình ảnh Giang Cung Tuấn đang ở nhà đá.

Ông lão giơ tay lên.

Người đứng sau lưng ông ta lập tức đi tới, tôn kính kêu lên: “Lão đại.”

“Đã tra ra lai lịch của ba người này chưa?”

“Lão đại, đã điều tra xong, người đàn ông trong phòng đó tên là Giang Cung Tuấn, mới đến Tử Đăng không bao lâu, trong tài liệu nói anh ta là làm lính trở vê từ Nam Cương, nhưng cấp bậc không cao, chỉ là một tên lính quèn, bây giờ là con rể ở rể nhà họ Đường”

“Người bên cạnh tên là Ngô Huy, mở một phòng khám bệnh ở Tử Đảng”

“Cô gái kia trước mắt tạm thời không điều tra ra được tin tức gì, hẳn là người nhập cư bất hợp pháp”

Nghe vậy, lão giả cau mày.

Một người làm lính giải ngũ trở về, một người mở phòng khám bệnh, làm sao lại tới mua tin tức nhà họ Giang diệt vong mười năm trước chứ.

Mấy người này thật không đơn giản Bị người dùng súng chĩa vào đâu nhưng mặt không đổi sắc, còn chuyện trò vui vẻ.

Đây tuyệt đối là người đã trải qua tình cảnh sống chết rồi “Lão Bát giới thiệu?”

“Đúng vậy, thưa lão đại.”

“Gọi điện thoại cho Häc Lão Bát hỏi thăm lai lịch của ba người này.”

“Dạ”

Chương 69: Nói ra sẽ dọa chết ông

Giang Cung Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.

Lúc này mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng đá dưới đất.

Đối diện, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen, trong tay xoay xoay hai hạt óc chó, nói: “Nói lại lân cuối, muốn tin tức thì lập tức chuyển tiền “

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Được rồi, tôi không mua, cái hố này của ông quá lớn rồi.”

Anh đứng lên.

Ngô Huy, Hoa Hồng Đen cũng đứng theo Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen cả giận nói: “Xem nơi này của tôi là đâu, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Muốn giao dịch cũng được, kêu lão đại của các người tự mình tới đi, đây có thể xem là mua bán lớn, ông vẫn không ăn được.”

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen hơi sững sờ, chợt bật cười: “Anh nói tôi không phải là Quỷ Kiến Sầu ư?”

Giang Cung Tuấn chỉ chỉ camera giám sát ở một góc chết, nói: “Lão đại của ông nhất định đang nấp trong bóng tối mà xem, không hỗ là Quỷ Kiến Sầu, làm việc lại cẩn thận như vậy, phái một tên thuộc hạ tới nói chuyện làm ăn với tôi, đã không có thành ý như vậy thì xem như bỏ đi”

Ở một căn phòng khác.

Sắc mặt của ông già hơn sáu mươi tuổi, hút tẩu thuốc càng ngày càng nghiêm trọng.

Giá Giang Cung Tuấn không đơn giản, đầu bị súng chĩa vào, chẳng những mặt không đổi sắc mà còn quan sát cẩn thận như vậy.

Ông ta nhìn hình ảnh theo dõi, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Mà Giang Cung Tuấn thì ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen, cười nhạt: “Ông giả bộ rất giống, gần như là không có bất kỳ sơ hở nào.”

“Đã như vậy sao anh nói tôi không phải là Quỷ Kiến Sầu?”

“Khí thế”

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: ‘Quỷ Kiến Sâu có thế lực cực lớn, là một hoàng đế dưới đất chân chính, làm một lão đại, ở trên đầu người khác, trên người nhất định sẽ có một loại khí thế vô hình, nhưng ông thì không có.

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Đúng, chỉ như vậy.”

Ở một căn phòng đá khác.

Một tên thuộc hạ đi tới, nói: “Lão đại, tôi đã gọi điện thoại cho Hắc Lão Bát rôi, nhưng thằng nhóc này ấp úng, không nói nhiều, chỉ nói người muốn mua tư liệu không dễ chọc”

“Được rồi, tôi đã biết.”

Ông lão hơi dừng tay, chợt đứng lên, đi ra khỏi căn phòng này.

Mà Giang Cung Tuấn vừa nói xong thì xoay người muốn đi.

“Bốp bốp bốp”“

Vào giờ phút này, một tràng pháo tay vang lên.

Ngay sau đó, một ông lão mặc áo dài màu xanh, dáng vẻ tuy già yếu nhưng lại rất có tinh thân đi tới, ông ta vỗ tay, cười nói: “Lợi hại, thật là lợi hại.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy ông lão đi tới.

Người này vừa đi tới, anh lập tức cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ trên người ông lão.

Anh biết, Quỷ Kiến Sâu thật sự đã tới.

Anh không nghĩ tới, Quỷ Kiến Sâu nổi tiếng trong giới giang hồ lại là một ông già.

Ông già khoát tay với lính đánh thuê, “Lui ra”

“Dạ.

Lúc này đám lính đánh thuê này mới lui về phía sau.

“Đại ca”

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lô màu đen hơi khom người, tôn kính kêu một tiếng.

Quỷ Kiến Sầu khẽ gật đầu, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, mà người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen thì đứng ở sau lưng ông ta.

Quỷ Kiến Sầu nhìn đám người Giang Cung Tuấn, nói: “Cậu muốn mua chân tướng vụ cháy của nhà họ Giang mười năm trước sao?”

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta, nói: “Đúng vậy, ông có không?”

“Quả thật là có, nhưng giá vẫn vậy, ba mươi ngàn tỷ”

Giang Cung Tuấn hé miệng cười một tiếng, nói: “Ba mươi ngàn tỷ thì quá mắc, tôi trả ba mươi ngàn”

Nghe vậy, sắc mặt của Quỷ Kiến Sâu trở nên âm trầm trong nháy mắt.

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen đứng sau lưng ông ta móc súng ra, hướng về phía Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Cố tình kiếm chuyện đúng không?”

“Không sai…”

Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống, chợt ném tàn thuốc trong tay tới.

Một cái tàn thuốc nho nhỏ ở trong tay Giang Cung Tuấn lại trở thành ám khí kinh khủng Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen còn chưa kịp nổ súng, cổ tay đã bị đâm trúng, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới tay khiến ông ta đánh rơi súng trên mặt đất.

Giang Cung Tuấn lắc người một cái, lăn từ trên bàn qua, trong nháy mắt xuất hiện trước người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, một cước đá tới, đem hản đạp bay, sau đó nhặt cây súng trên đất lên Một loạt hành động nhảy chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Quỷ Kiến Sâu còn chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của ông ta đã bị đạp bay, một khẩu súng cũng đã để trên ót của ông ta.

Nghe được động tĩnh, những tên lính đánh thuê vừa mới đi lại vòng trở lại, toàn bộ giơ súng lên hướng về phía Giang Cung Tuấn.

Gáy Quỷ Kiến Sâu bị chĩa súng, ông ta không chút nao núng, vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói: “Cậu biết nơi này là đâu không, cho dù cậu giết tôi thì cậu cho răng mình có thể còn sống đi ra ngoài hay sao?”

“Ba mươi ngàn, có bán hay không?”

Giang Cung Tuấn dùng súng chĩa vào đầu của Quỷ Kiến Sầu, trên mặt mang nụ cười nghiền ngâm, nói: “Tốt nhất là ông bảo thuộc hạ của ông đi ra ngoài, nếu không, ngón tay tôi run một cái thì đầu ông sẽ nở hoa ngay lập tức”

Giờ phút này, người đàn ông mặc áo ba lõ màu đen từ dưới đất bò dậy, ông ta thở hổn hển mảng to: ‘Khốn kiếp, láo xược.”

Quỷ Kiến Sầu hơi khoát tay, lúc này người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen mới ngừng.

Quý Kiến Sầu bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, thần sắc bình tĩnh, hỏi: “Mi rốt cuộc là ai2”

“Ngô Huy, nói cho ông ta tôi là ai.”

Ngô Huy lại ngồi xuống.

Bạch Tâm sợ đến mức mặt đã toàn là mồ hỏi, thấy Ngô Huy ngồi xuống, cô ta cũng ngồi xuống theo.

Ngô Huy cười nhạt, nói: ‘Quỷ Kiến Sầu, tôi khuyên ông đừng nên biết, biết rồi, ông sẽ sợ chết đấy: “Phải không?” Quỷ Kiến Sầu không cho là đúng, cười một tiếng, nói: “Nói nghe xem thử, những năm nay tôi cũng đã gặp không ít nhân vật lớn, tôi muốn nhìn xem là nhân vật lớn nào mà có thể làm tôi sợ chết khiếp”

Ngô Huy gän từng chữ nói: “Dùng súng chĩa vào ông là Häc Long, Thống soái năm trăm triệu Hắc Long quân ở Nam Cương – Hắc Long, ngày nay là một trong năm đại soái của nước Đoan Hùng”

Nghe vậy, thân thể của hơn hai mươi tên lính đánh thuê tay cầm vũ khí run lên.

Bọn họ nhanh chóng ngã lùi lại mấy bước, ngay sau đó để súng xuống, quy xuống đất, thân thể run lẩy bẩy.

Cho dù là lính đánh thuê thì làm sao không biết Hắc Long.

Đây chính là sát thần danh tiếng đỉnh đỉnh trên quốc tế.

Quỷ Kiến Sầu cũng run lên, trên khuôn mặt ung dung không sợ hãi đổ mồ hôi hột.

Giang Cung Tuấn trực tiếp ném vũ khí trong tay cho người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngô Huy, lại rút thuốc ra hút.

Anh không quan tâm đến hơn hai mươi tên lính đánh thuê đang quỳ sau lưng.

Quỷ Kiến Sầu xoa xoa mồ hôi trên trán.

Ông ta không hề hoài nghi thân phận của Giang Cung Tuấn.

Từ lúc Giang Cung Tuấn bị súng để vào đấu, biểu hiện ung dung ổn định, ông ta cũng biết Giang Cung Tuấn không đơn giản rồi.

Cộng thêm trong nháy mät đã khống chế được thuộc hạ của ông ta nên ông ta vô cùng tin tưởng thân phận của Giang Cung Tuấn.

“Thì, thì ra là Hắc Long đến chơi…” Quỷ Kiến Sâu mở miệng, nhưng bây giờ ông ta đã không còn ung dung bình tĩnh như trước, mà cả người run rấy, nếu như không phải là ngồi ở trên ghế sa lon thì ông ta đã tê liệt trên đất rồi.

“Bây giờ có thể tiếp tục bàn chuyện mua bán không?”

“Giao, giao, chúng tôi sẽ giao ngay lập tức”

Quỷ Kiến Sầu lập tức sai bảo: “Mau, mau đi mang tất cả tài liệu vê vụ hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước tới đây.”

“Dạ”

Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đứng ở sau lưng vội vàng gật đầu rồi xoay người rời đi.

Mới vừa đi mấy bước thì lại ngã xuống đất.

Ngay sau đó ông ta lập tức bò dậy, nhưng vì sợ hãi nên hai chân của ông ta đã không còn chút sức nào, nên lại tiếp tục ngã xuống đất.

Ông ta bèn lăn một vòng đến kho tài liệu, cả tài liệu về vụ hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước tới.

Tình huống nghịch chuyển, Bạch Tâm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm Không hỗ là Hắc Long, dưới tình huống này, anh còn có thể bình tĩnh như vậy.

Không hồ là Häc Long, một cái tàn thuốc ném ra cũng có thể tổn thương người khác.

Cô ta bị khả năng của Hắc Long làm cho hoảng sợ.

Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng thấy được bản lĩnh của người đàn ông số một thiên hạ rồi.

Giang Cung Tuấn không lên tiếng.

Quỷ Kiến Sầu đối diện anh lại ngồi không yên.

Bầu không khí trong nhà đá có chút bất thường, khoảng chừng năm phút sau, Quý Kiến Sâu cũng không nhịn được nữa.

Bởi vì, giờ phút này khí thế trên người Giang Cung Tuấn quá mạnh mẽ, Quỷ Kiến Sầu hoàn toàn không chịu nổi, thân thể của ông ta tuột khỏi ghế, ngay sau đó quỳ xuống đất, “Chủ, chủ soái, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống.”

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông làm gì vậy, đứng lên nói chuyện, chỉ mong ông cho tôi tài liệu có ích với tôi, nếu không, thế giới này cũng coi như chưa có Quỷ Kiến Sâu.”

Một luồng ý lạnh từ bàn chân của Quỷ Kiến Sầu xông thẳng tới óc, cả người ông ta run lên, mới ngã xuống đất, ngay sau đó lại bò dậy lần nữa tới, quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: “Câu xin chủ soái tha mạng.”


Chương 70: Tử Đằng sắp loạn rồi Nhà đá dưới đất của tiệm sửa chữa.
Hơn hai mươi tên lính đánh thuê quỳ xuống đất.
Quỷ Kiến Sâu – hoàng đế dưới đất của năm tỉnh, Quỷ Lão Đại cũng run lấy bẩy quỳ xuống đất.
Ông ta có thể đi tới hôm nay, ngồi vững vàng ở vị trí hôm nay, quen biết không ít nhân vật lớn, nếu không thì đã bị đánh đổ từ lâu rồi.
Nhưng mà, Quỷ Lão Đại của thế giới dưới đất uy phong tám hướng, giờ phút này lại quỳ như chó chết vậy.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen đã ôm một số tài liệu đi tới, thấy lão đại mình quỳ xuống đất run lấy bẩy, ông ta cũng sợ hãi bổ nhào xuống, tài liệu trong tay rơi đầy đất.
Giang Cung Tuấn nhìn Ngô Huy một cái.
Ngô Huy hiểu ý, đứng dậy đi tới, nhặt một đống tài liệu trên đất lên.
Anh ta cầm đi tới đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn chăm chú.
Không hổ là mạng lưới tình báo mà Quỷ Kiến Sầu phụ trách, rất nhiều tin tức phía chính phủ cũng không tra được, trong tài liệu của Quỷ Kiến Sầu lại ghi rất rõ ràng.
Nhà họ Giang, mười năm trước là gia tộc số một Tử Đằng.
Nhà họ Giang, là gia tộc từ Thủ Đô chuyến tới.
Ba mươi năm trước, Giang Thời đi tới Tử Đằng, sáng lập nhà họ Giang.
Thấy những tin tức này, Giang Cung Tuấn cau mày.
Nhà họ Giang, là từ Thủ Đô chuyển tới đây?
Đây là chuyện gì xảy ra?
Sao anh chưa từng nghe ông nội nói đến?
Anh nhìn Ngô Huy một cái.
Ngô Huy cũng đang nhìn tài liệu trong tay Giang Cung Tuấn, thấy ánh mắt của Giang Cung Tuấn, anh ta nhất thời sợ run lên, lập tức quỳ xuống đất.
Ngô Huy quỳ, Bạch Tâm cũng hoảng hồn, cũng quỳ theo.
“Ngô Huy, cậu làm việc thế nào vậy, ngay cả tin tức đơn giản như vậy cũng không tra được?”
“Giang, anh Giang…” Trên trán Ngô Huy đổ mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, vội vàng giải thích: “Cái này, em không biết, em vận dụng đường dây phía chính phủ để điều tra, nếu như không tra ra được thì có lẽ đã bị người xóa đi.’ Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Đứng lên đi, đừng có hở một chút là quỳ xuống, cậu là anh em của tôi”
“Dạ: Ngô Huy đứng lên, xoa xoa mồ hôi đổ trên trán.
Mặc dù Giang Cung Tuấn xem anh ta như anh em, nhưng, anh ta biết chừng mực, anh ta chỉ là một thuộc hạ mà thôi.
Giang Cung Tuấn tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
Nhà họ Giang có một bảo đồ.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Bức tranh này truyên từ ngàn năm, nghe nói, trong tranh cất giấu bí mật rất to lớn, bức họa này Vô giá.
Bức họa này luôn bị một số nhân vật lớn dòm ngó.
Một âm mưu nhằm vào nhà họ Giang đã mở ra vào lúc này.
Tiêu Chinh đại diện cho bốn gia tộc lớn ở Tử Dương thuyết phục em gái mình – Tiêu Nhàn Nhã tiếp cận con trai của Giang Thời là Giang Niên, gả cho Giang Niên.
Một năm sau, Tiêu Nhàn Nhã tìm được cơ hội, xuất hiện ở trên giường Giang Thời, Tiêu Nhàn Nhã hãm hại Giang Thời, dẫn đến Giang Thời thân bại danh liệt, hai ba con Giang Thời và Giang Niên đoạn tuyệt quan hệ.
Ngay sau đó, Tiêu Nhàn Nhã tố cáo Giang Nam lơ là cương vị, tham ô,… Làm Giang Nam tức giận tái phát bệnh tim, Tiêu Nhàn Nhã đẩy ông ấy từ lầu ba ngã xuống chết tươi.
Buổi tối hôm đó, hai giới hắc bạch tề tụ tại nhà họ Giang.
Hai mươi lăm người của bốn gia tộc lớp tập trung lại ở bờ hồ Hoa Nguyệt của biệt thự nhà họ Giang, trói mấy chục miệng ăn nhà họ Giang lại, tra hỏi tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Thế lực ngâm chờ đợi ở bên ngoài biệt thự nhà họ Giang, tiếp ứng bốn gia tộc lớn.
Lần này, thế lực ngầm ra tay có Đoàn vương gia, häc phong Lâm Hùng, Cửu Chỉ Thiên, những thứ khác thì không biết.
Người đứng sau màn cũng không biết.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ cũng không biết.
Giang Cung Tuấn tiếp tục lật xem tài liệu mới nhất.
Mười năm sau, tộc trưởng của một trong bốn gia tộc lớn là Tiêu Bối Hoa chết, Tiêu Chinh chết, những tộc trưởng của ba gia tộc khác cũng chết, Lâm Hùng chết.
Suy đoán, người nhà họ Giang mà Đường Sở Vi cứu thoát khỏi trận hỏa hoạn đó đã trở lại báo thù.
Thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không biết.
Tiêu Dao Vương xử băn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngay trước mọi người .
Xem nhất tin tức mới xong, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi Tài liệu vô cùng cặn kẽ.
Ở trong phần tài liệu này, có rất nhiều chuyện trước kia anh không biết.
Ví dụ như nhà họ Giang là chuyển từ Thủ Đô tới Chuyện này, ông nội không nói với anh, tin tức mà Ngô Huy điều tra được cũng không có những tin tức này.
Còn có thành viên của những thế lực ngâm đã ra tay, Ngô Huy cũng không tra ra được, trên phần tài liệu này lại có mấy người, nhưng, mấy người này cũng chưa từng vào nhà họ Giang, mà là núp ở nhà họ Giang nhà họ Giang để tiếp ứng, phòng ngừa xảy ra sự cố.
Trong đó có häc phong Lâm Hùng.
Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ tới, Lâm Hùng mà mình đã giết trước đó lại cũng là một trong những đầu sỏ diệt nhà họ Giang.
Anh lâm vào trong suy nghĩ.
Trong tài liệu này đã nói rõ, trừ người đã biết ra, nhất định còn có những người khác.
Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rốt cuộc ở nơi nào, người đứng sau màn là ai ?
Giang Cung Tuấn không mở miệng, bầu không khí trong phòng đá vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Giang Cung Tuấn cầm bật lửa ra đốt tài liệu trong tay.
Nhìn Quỷ Kiến Sầu và thuộc hạ của ông ta còn đang quỳ trên mặt đất, anh lạnh lùng nói: “Đứng lên rồi nói chuyện”
“Không, không dám” Cả người Quỷ Kiến Sầu run rẩy “Đứng lên.”
Giang Cung Tuấn chợt gầm một tiếng Một tiếng gầm này làm cho Quỷ Kiến Sâu – hoàng đế dưới đất của năm tỉnh sợ không thôi, thân thể ông ta liền ngã xuống đất, muốn đứng lên nhưng hai chân không có sức.
Giang Cung Tuấn đứng lên, lôi cổ áo ông ta, kéo ông ta dậy, lạnh giọng hỏi: “Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở nơi nào, nhân vật lớn trong tài liệu đó là ai, ai là kẻ đứng sau màn?”
“Tôi… Tôi không biết”
Trên khuôn mặt già nua của Quỷ Kiến Sầu đổ mồ hôi, hàm răng run rẩy, “Chủ, chủ soái, tôi, tôi thật sự không biết”
Giang Cung Tuấn tức giận đẩy Quỷ Kiến Sầu ngã xuống đất, “Vô dụng, nếu không biết thì giữ ông lại có ích lợi gì?”
Trên người Giang Cung Tuấn bộc phát ra sát khí đáng sợ.
“Đừng, đừng…”
Quỷ Kiến Sầu sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng nói: “Chủ… Chủ soái, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở, ở Thủ Đô, về phần đang ở trong tay của người nào ở Thủ Đô thì tôi thật sự không điều tra ra được, tôi chỉ là một mạng lưới tình báo, tổ chức tình báo của tôi còn chưa dám len lỏi vào trong Thủ Đô, đúng, đúng rồi…”
Quỷ Kiến Sầu nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói: Hoa… Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, hình… hình như là có quan hệ với một món đồ cổ”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại.
Anh ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó đốt một điếu thuốc, nói: “Đứng lên nói”
“Dạ vâng.”
Quỷ Kiến Sầu bò đi tới trước ghế sa lon, dùng hết toàn lực mới từ dưới đất bò dậy, ngồi ở trên ghế sa lon.
“Nói, đó là món đồ cổ nào.”
“Không, không biết, món đồ cổ này mới ra khỏi đất không lâu trước đây, nghe nói là được moi ra từ trong cổ mộ của Lan Lăng Vương ở biên giới Nam Cương, nhóm người trộm mộ xảy ra lục đục, giành cổ vật, hơn nữa món vật phẩm này đã chảy vào trong thị trường đồ cổ Tử Đăng”
“Ông có biết tung tích bây giờ của món đồ cổ này không?”
“Tạm, tạm thời không biết, tôi, tôi lập tức vận dụng toàn bộ hệ thống đi thăm dò, cầu xin chủ soái cho tôi một chút thời gian, một khi có tin tức, tôi lập tức thông báo anh”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm một cái.
Xem ra, Bạch Tâm không nói láo Cái nhìn này làm Bạch Tâm sợ run lên.
Giang Cung Tuấn đứng lên, hỏi: “Ngô Huy, có ba mươi ngàn không?”
Ngô Huy móc túi ra một đống tiền lẻ, lấy ra một tờ ba mươi ngàn nhăn nhúm đưa tới.
Giang Cung Tuấn tiện tay ném một cái, trong tay tiên giấy giống như là ám khí bay ra ngoài, căm chính sát vào đầu cạnh trên ghế sa lon mà Quỷ Kiến Sâu đang ngôi.
Quỷ Kiến Sâu chỉ cảm thấy bên tai truyền tới tiếng xé gió, ngay sau đó màng nhĩ bị chấn động †ê dại, ông ta sợ hãi không dám lộn xôn.
“Tôi đã nói trả tiền thì sẽ trả tiên, sau khi điêu tra được tin tức thì lập tức thông báo cho tôi, không đúng, đến phòng khám bệnh Trần Tục thông báo cho Ngô Huy”
Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi Ngô Huy và Bạch Tâm theo sát phía sau.
Sau khi mấy người rời đi, Quỷ Kiến Sâu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lấy khăn lụa ra, không ngừng lau mồ hôi hột đổ trên trán.
“Mẹ… Mẹ ơi, Häc Long Nam Cương, tôn sát thần này làm sao lại chạy đến Tử Đăng, chẳng lẽ, cậu ta… cậu ta chính là người mà Đường Sở Vi cứu thoát khỏi trận hỏa hoạn nhà họ Giang mười năm trước? Đúng, đúng rồi, nhất định là như vậy!”
Quỷ Kiến Sầu thấy Giang Cung Tuấn, nhất thời liền nghĩ đến rất nhiêu Ông ta điều tra Giang Cung Tuấn, biết anh là con rể ở rể nhà họ Đường.
Đường đường là Häc Long, vì sao phải ở rể?
Đây là báo ân rồi.
Báo đáp ơn cứu mạng của Đường Sở Vi Hơn nữa nghe nói Häc Long còn là một vị thần y.
Lúc này Đường Sở Vi mới có thể khôi phục nhan sắc hai lân Ông ta cũng biết, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ làm chấn động Tử Dương trước đó chính là Giang Cung Tuấn đứa con rể tới ở rể nhà họ Đường, cũng chính là Hắc Long Nam Cương.
“Tử, Tử Đăng sắp loạn rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK