Du Huyền, ở thành Luân Hoang, được xưng là người con gái đẹp nhất. Cũng là người lương thiện nhất. Không có nóng nảy, đối xử với bất cứ người nào cũng tốt. Cho dù là trên đường có gặp một người ăn xin, thì cô cũng không có ghét bỏ.
Cô cứu Giang Cung Tuấn, bởi vì không hy vọng có người nào phải bỏ mạng ở giữa núi rừng.
“Tôi không biết anh là ai, cũng không biết lai lịch của anh như thế nào, hiện giờ tôi không thể chăm sóc anh nữa, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ sắp xếp cho anh ổn thỏa”
Trước kia, Du Huyền đã cho thi công một khu nhà để thu nhận người và giúp đỡ. Những năm gần đây, cô đã cứu không ít người.
Những người này, rất nhiều người đã được sắp xếp vào khu nhà này để được giúp đỡ.
“Là cô đã cứu tôi phải không?”
Ngay tại lúc Du Huyền đang lầu bầu một mình, Giang Cung Tuẩn bỗng nhiên mở miệng.
Anh mở miệng một cái, khiến cho Du Huyền chấn động.
“Anh, anh có thể nói sao?”
“Đương nhiên”
Giang Cung Tuấn nói: “Bởi vì trước kia vết thương quá nặng, có muốn nói cũng không được, đúng rồi, đây là nơi nào vậy?”
Một tháng đã trôi qua, Giang Cung Tuấn khi thì thức khi thì hôn mê. Anh không còn biết chính mình đã xuyên qua được phong ấn rồi rơi khỏi trái đất, rơi đến chỗ nào.
“Nơi này là thành Luân Hoang, nhà họ Du, một tháng trước, tôi đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu để luyện đan, phát hiện ra anh đang hấp hối trên núi, lúc này mới cứu anh trở về đây”
“Cảm ơn” Trong đáy lòng Giang Cung Tuấn không ngừng cảm ơn.
Tuy rằng, nếu như Du Huyền không cứu anh, thì anh cũng sẽ không chết, dựa vào thân thể thần kỳ của anh, vết thương trên người cũng sẽ từ từ hồi phục, thế nhưng anh vẫn muốn nói lời cảm ơn.
“Đúng rồi, thành Luân Hoang rốt cuộc là nơi nào, nơi này là chỗ nào của thế giới?”
Giang Cung Tuấn hỏi “Hả?” Vẻ mặt Du Huyền kinh ngạc Trong lòng lập tức nghỉ ngờ, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này, không phải người của Giới Sơ Khai sao? Thế nhưng, cô vẫn không có hỏi Mà chỉ nói: “Nơi này là Giới Sơ Khai, châu Hoàng Thám”
“Giới Sơ Khai?” Nghe đến ba chữ đó, Giang Cung Tuấn cũng ngẩn người.
Thế nhưng bởi vì trưởng lão của Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, anh mới rơi xuống ranh giới như vậy, hiện giờ anh có nhà nhưng lại không thể quay trở về. Muốn trở về, cần phải chống lại sức mạnh của Minh Lam Tông, nói cách khác, muốn trở về cũng là muốn chết.
“Làm sao vậy?” Bắt gặp vẻ mặt của Giang Cung Tuấn thoáng dữ tợn, Du Huyền không nhịn được hỏi.
“Không có việc gì”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, hiện giờ đã muốn vô dụng rồi, hiện giờ việc duy nhất mà anh phải làm, đó chính là mau chóng tu luyện, trong một thời gian ngắn khiến cho sức mạnh tăng lên, sau đó quay về lại trái đất, tiêu diệt Minh Lam Tông.
Hơn nữa, hiện giờ nếu anh rời đi, anh cũng lo lắng cho Đường Sở Vi và Giang Vi Lam. Nếu như Minh Lam Tông gây phiền phức cho.
Đường Sở Vi và Giang Vi Lam thì phải làm sao?
Tuy rằng Tố Quỳnh đã nói, cho dù hiện giờ anh đã chết, chờ đến khi năng lực của anh đạt cực đỉnh, thì cũng có thể sống trở lại. Thế nhưng việc đạt cực đỉnh mà Tố Quỳnh nói, đây là cảnh giới mà anh không hề biết, anh còn không biết được rằng chính bản thân mình rốt cuộc có thể đạt đến cảnh giới này hay không?
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước” Du Huyền xoay người rời đi.
Qua mấy ngày kế tiếp, Du Huyền cũng không hề xuất hiện. Mà còn Giang Cung Tuấn nằm trên giường, khiến cho thân thể của anh đang đần dần hồi phục. Hiện giờ, anh vẫn chưa thể động đậy như trước.
Nhưng anh không bị hôn mê nữa. Ba ngày sau, Giang Cung Tuấn được chuẩn bị cho một chiếc xe ngựa. Rất nhanh sau đó, anh đã bị đưa lên xe ngựa, có một người địa phương xuất hiện “Chào cậu”
Sau khi được sắp xếp trên chiếc giường ở đằng sau, một âm thanh lại được truyền tới nói: “Nơi này là biệt viện Hòa Bình, là do cô chủ đã bỏ vốn vào để tu sửa, những ngày tới anh cứ yên tâm ở trong đây dưỡng thương”
Giang Cung Tuấn nhìn qua, là một người con gái với dáng vẻ thanh tú đang nói chuyện.
Anh cũng biết, cô chủ mà trong miệng cô gái này vừa nhắc tới, chính là người đã cứu mình.
Thế nhưng trước mắt anh vẫn bị thương, ngay cả đầu cũng không di chuyển được, cũng chưa thấy được rốt cuộc người cứu anh có dáng vẻ như thế nào.
“Gô gái, cô chủ của cô tên gì, cô ấy nói rằng cô ấy phải rời đi, là đi đâu?”
Giang Cung Tuấn có chút nghỉ ngờ hỏi “Cái gì mà một tông, một viện và bộ tộc, có ý gì?
Cô gái nói: “Cái gọi là một tông, chỉ là chỉ Minh Lam Tông” Nghe được ba chữ Minh Lam.
Tông, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh biết Minh Lam Tông ở Giới Sơ Khai, lại không hề nghĩ rằng ở Giới Sơ Khai, Minh Lam Tông lại có địa vị cao như vậy.
“Một việ “Còn bộ tộc, có nghĩa là Cổ Tộc”
Sau khi được nghe giải thích, đại khái Giang Cung Tuấn cũng biết được rằng ở Giới Sơ Khai này có sự phân chia thế lực. Thần Viện!
Anh cũng có được sự hứng thú với Thần Viện, hiện giờ anh đang ở Giới Sơ Khai, cũng.
không còn nơi nào để đi, có thể gia nhập được Thần Viện, trở thành đệ tử của họ, có thể yên tâm tu luyện ở Thần Viện rồi.
Chờ cho đến khi năng lực đủ lớn rồi lập tức quay về trái đất. Còn về phần chuyện đang xảy ra ở trái đất, tạm thời anh không nên lo lắng tới. Bởi vì, anh biết rằng, có một Sơn Ngoại Sơn tồn tại.
Cường giả của Sơn Ngoại Sơn tất nhiên vẫn còn sót lại, cường giả này cũng sẽ không trơ mắt nhìn trái đất bị hủy diệt. Mà còn phong ấn.
Anh lập tức lại càng không lo lăng tới. Bởi vì bốn con dấu vẫn còn đang trong tay anh.
Anh không quay về, trái đất không thể mở ra phong ấn, phong ấn không mở, thế giới Tam Thiên sẽ không hòa lại làm một với trái đất.
Về phần kế tiếp trái đất phải xuất hiện tai nạn gì, anh cũng không thể quản lý được. Tai nạn xuất hiện sau quá trình tạo hóa, anh cũng không có suy nghĩ gì. Hiện giờ việc anh cần làm đó chính là ẩn núp ở Giới Sơ Khai, yên tâm tu luyện một thời gian, muốn quay về trái đất thì ít nhất cũng phải đạt được tới pháp cảnh.
Nếu không đạt tới pháp cảnh, anh cũng không có tư cách gì quay về trái đất, không có tư cách để ganh đua cao thấp với Bảo Văn.
Nghĩ tới trưởng lão Bảo Văn của Minh Lam Tông, ham muốn trong lòng Giang Cung Tuấn ngày càng lớn và mãnh liệt.
“Gậu cứ nghỉ ngơi, tôi xin đi trước” Cô gái không nói nhiều, xoay người bước đi tất nhiên là Thần Viện”
Mấy ngày tiếp theo, Giang Cung Tuấn thật sự chữa lành vết thương. Thân thể của anh hồi phục thì ma khí trong cơ thể cũng dần dần tăng cao, thân thể anh đần dần hồi phục, ngày thứ ba sau khi được đưa tới biệt viện Hòa Bình, anh đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi được vài bước.
Ngày thứ năm được đưa tới Hòa Bình, thân thể của anh cơ bản là đã hồi phục, thế nhưng tu vi vẫn chưa hồi phục, muốn khôi phục được tu vi, còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Thế nhưng, Giang Cung Tuấn không thể đợi được nữa. Bởi vì, nếu chậm trễ thêm chút nữa, sẽ bỏ lỡ mất thời hạn mà Thần Viện tuyển đệ tử. Anh lựa chọn cách đi mà không nói lời từ biệt.
Rời khỏi biệt viện Hòa Bình, rời khỏi thành Luân Hoang, bắt đầu hành trình đi về thành Hoàng Thám.
Sau khi rời khỏi thành Luân Hoang, Giang Cung Tuấn tìm một nơi không có người, tiến vào bên trong Tiên phủ, hai một ít trái cây thần kỳ trong Tiên phủ, sau khi ăn trái cây rồi, ở trong phòng một thời gian tự mình chữa lành vết thương.
Rất nhanh sau đó vết thương cũng đã khôi phục hoàn toàn, năng lực cũng đạt tới đỉnh.
Ở Giới Sơ Khai, ở giữa một hòn núi. Giang Cung Tuấn đang cùng với một con mãnh thú chiến đấu kịch liệt. Mãnh thú này, là một con mãng xà lớn, thân hình dài trăm mét. Giang Cung Tuấn đánh ra một quyền, thân thể của mãng xà trực tiếp bị đánh cho tơi tả.
Giang Cung Tuấn với vẻ mặt vừa lòng, lẩm bẩm nói: “Lần này bị Lôi Điện tấn công hơn nửa tháng, tuy rằng bị thương nghiêm trọ suýt chút nữa đã chết, nhưng thân thể tôi là có ma khí bên trong, nhưng Lôi Điện đã không ngừng rèn luyện thân thể cho tôi, hiện giờ vết thương đã hồi phục, năng lực trong cơ thể tôi hiện giờ, hẳn là có thể đạt tới cảnh giới so với giai đoạn thứ nhất của cường giả Nhập Thành”
Lần này thập tử nhất sinh, nhưng Giang Cung Tuấn cũng đã có được một chỗ rất tốt.
Đó chính là, năng lực thân thể của anh đã rất mạnh. Hiện giờ chỉ bằng năng lực của thân thể này, anh có thể cùng chiến đấu với cường giả Nhập Thành ở giai đoạn thứ nhất.
Chương 1112: Báo danh
Thân thể thì tương tự như giai đoạn đầu của Nhập Thành, nhưng cảnh giới của Giang Cung Tuấn vẫn chưa được nâng cao.
Cảnh giới của anh ta chỉ vượt qua cấp năm của cảnh giới siêu phàm, thậm chí còn không bằng cấp sáu.
Cùng quái vật quyết đấu, sau khi kiểm tra thực lực của bản thân, Giang Cung Tuấn tăng tốc chạy nhanh về phía thành Hoàng Thám.
Trong thời gian ba ngày tiếp theo, Giang Cung Tuấn chạy loanh quanh trên đường Ba ngày sau, anh cuối cùng cũng xuất hiện ở thành Hoàng Thám.
Sau khi đi ra khỏi ngọn núi, một thành trì hùng vĩ hiện ra trước mặt anh ta.
Nó là một thành phố ngàn năm tuổi, chỉ riêng tường thành đã cao hàng trăm mét, tường thành được làm bằng đá xám, rất nhiều lính canh mặc áo giáp, tay cầm kiếm dài gác ở bên ngoài thành.
Trên cổng thành có mấy ký tự cổ: Thành Hoàng Thám.
Giang Cung Tuấn xuất hiện trên con đường cổ kính bên ngoài thành phố, nhìn thành phố hùng vĩ tự lẩm bấm: “Đây hẳn là thành Hoàng Thám, thành phố cốt lõi của châu Hoàng Thám, không biết việc tuyển đệ tử của Thần Viện đã kết thúc chưa, hy vọng có thể đến kịp”
Trong thế giới xa lạ này, Giang Cung Tuấn không có nơi nào để đi.
Thần Viện là học viện mạnh nhất trên thế giới, nếu có thể trở thành học viên của Thần Viện, tương lai có thể được Thần Viện che chở.
Hơn nữa, Giang Cung Tuấn cũng hiểu rõ, Thần Viện và Minh Lam Tông có ân oán với nhau, đây cũng là nguyên nhân Du Huyền chọn đến Thần Viện.
Anh bước vào thành, trong thành rất náo nhiệt, trên các con phố, dòng người qua lại không ngớt.
Hai bên đường có rất nhiều quầy hàng, một số tu sĩ đang bán đồ, họ bán vũ khí, thuốc men, sách tu luyện công pháp và nhiều thứ khác.
Sau khi Giang Cung Tuấn vào thành, anh tùy ý lôi kéo một người hỏi: “Vị sư huynh này, nghe nói Thần ở thành Hoàng Thám đang tuyến đệ tử, xin cho hỏi là ở đâu?”
Người này liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, thấy dáng vẻ đầy bụi băm của anh, cũng biết anh từ bên ngoài đi vào, chỉ chỉ phía trước nói: “Báo danh ở phủ thành chủ, nhanh đi đi, hôm nay là ngày cuối cùng để báo danh rồi, nếu bỏ lỡ lần này phải đợi thêm mười năm nữa”
“Cảm ơn rất nhiều”
Sau khi cảm ơn, Giang Cung Tuấn bước nhanh về phía trước, chưa được bao lâu đã nhìn thấy phủ thành chủ.
Bên ngoài cửa của phủ thành chủ tập trung rất đông người.
Trước mặt có một vài cái bàn, vài nhân tài trẻ đang ghi danh, phía trước còn có vài hàng dài đang xếp.
Đây đều là những người từ nơi khác đến, muốn trở thành đệ tử của Thần Viện.
Sau khi Giang Cung Tuấn đến, anh cũng đã xếp hàng gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt anh.
“Tên, tuổi, địa chỉ”
Một người phụ nữ đã đăng ký cho anh, người phụ nữ này mặc một chiếc váy màu trằng, trên chiếc váy được khắc hai chữ “Thần Viện”.
Cô ta không thèm ngẩng đầu, thậm chí không thèm liếc nhìn Giang Cung Tuấn “Giang Cung Tuấn, ba mươi sáu, không có chỗ ở cố định”
Giang Cung Tuấn thành thật trả lời.
Người phụ nữ nhanh chóng đăng ký.
Sau khi đăng ký xong, nhàn nhạt nói “Được rồi, đăng ký xong rồi, sáng mai tập trung ở ngoài thành”
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Tiếp theo, anh định tìm một nhà trọ trong thành phố để ở tạm, nhưng sau khi đến nhà trọ, anh phát hiện ra đơn vị tiền tệ của giới Sơ Khai là linh thạch, mà anh ta trên người một mảnh linh thạch cũng không có.
Hết cách anh đành tạm rời thành đi vào trong núi sâu không một bóng người, trong núi sâu anh tiến vào Tiên phủ.
Tiên phủ, phủ thành chủ.
Sân sau.
Giang Cung Tuấn và Ngô Huy tụ cùng một chỗ.
Ngô Huy cũng đã biết những chuyện đã xảy ra với Giang Cung Tuấn Hai người uống rượu.
“Anh, tiếp theo anh định làm gì ? Ngô Huy hỏi.
Giang Cung Tuấn cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nói: “Còn có thể làm gì nữa? Với thực lực hiện tại, tôi trở về trái đất chính là tìm cái chết, tôi dự định ẩn nấp ở giới Sơ Khai một thời gian, chờ khi thực lực của tôi đủ mạnh sẽ trở lại trái đất”
“Vậy chị dâu và Vi Lam?” Ngô Huy hỏi.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn tỏ vẻ lo lắng.
Hiện tại anh không an tâm nhất chính là Sở Vi Sớm biết sẽ xảy ra những chuyện này, anh nên đưa Sở Vi đến Tiên phủ, để Sở Vi tiếp tục ở trong Tiên phủ tu luyện.
“Tôi tin Sở Lam và Sở Vi sẽ không sao”
Giang Cung Tuấn lo lắng nói.
Bởi vì, trước khi anh ấy bị xét xử, Nguyên đã hứa với anh ấy sẽ bảo vệ Sở Vi. Nhưng mà trên trái đất vẫn còn có Mạch Doanh.
Mạch Doanh đến từ Ma tộc, bản lĩnh rất lớn, anh ấy và Mạch Doanh có mối quan hệ tốt, Mạch Doanh hẳn là sẽ không ngồi xem không quản.
“Hả?”
Nghĩ đến đây, Giang Cung Tuấn không chịu được hít sâu một hơi.
“Đúng rồi?”
Giang Cung Tuấn đổi chủ đề, hỏi: “Cậu hiện tại đang ở cảnh giới nào?”
Ngô Huy tự mãn nói: “Trong khoảng thời gian này, em ở trong nhà thời gian tu luyện, hiện tại đã tiến vào Thần Thông Bát Trọng, chẳng bao lâu sẽ tiến vào cảnh giới siêu phàm”
Anh tin rằng khi trở về Trái đất, sức mạnh của đội quân bốn trăm nghìn người này sẽ đạt đến một cảnh giới khó tin.
Cộng thêm đội hình bốn trăm nghìn quân, Minh Lam Tông tính là cái gì?
Dập tắt.
Ngô Huy tiếp tục: “Trong ba người đứng đầu, tốc độ tu luyện của Trần Vũ Yến là nhanh nhất, bây giờ cô ấy đã đạt đến giai đoạn siêu phàm, cô ấy có tiềm năng rất lớn, ngay cả chị Sở Vi cũng rất ngưỡng mộ cô ấy”
“ừ”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đã cùng nhau trò chuyện. Đã nói rất nhiều.
Nói từ lúc bắt đầu tòng quân ở Nam Cương, sau đến thành phố Tử Đăng.
“Không ngờ chưa được 20 năm, thế giới lại trở nên như thế này, nhớ lại khoảng thời gian ở thành phố Tử Đằng quả thật là thong dong nhất” Ngô Huy không khỏi thở dài.
“Đúng vậy”
Giang Cung Tuấn cũng nói: “Khoảng thời gian đó quả thực là thong dong nhất, nhưng thế giới đã thay đổi, muốn sống cũng chỉ có thể không ngừng mạnh hơn”
“Nói cái gì vậy?”
Có một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn nghe thấy thanh âm, Tố Quỳnh trong bộ quần áo trắng bước tới. Giang Cung Tuấn và Ngô Huy nhất thời đứng lên.
“Chị Tố Quỳnh” Cả hai đồng loạt gọi.
Tố Quỳnh xua xua tay nói: “Được rồi, không phải là người ngoài, đừng quá câu nệ”
Cô bước đến, ngồi xuống, lấy rượu trên bàn và uống một ngụm lớn.
Uống xong, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, con ngươi đen quay cuồng kiên định nói: “Giang Cung Tuấn, tuy rằng tôi lần này không giúp được gì, nhưng tôi cũng giúp cậu thoát khỏi trái đất, đây có thể coi như là cứu cậu một mạng, cậu không phải nên bày tỏ một chút? “
Giang Cung Tuấn vẻ mặt cảnh giác: “Chị, chị lại muốn cái gì?”
Tố Quỳnh mím môi cười: “Cậu nói lời này, cái gì mà nói tôi lại muốn cái gì, giống như tôi thường xuyên yêu cầu cậu vậy: Sau khi nói xong, cô ấy đổi chủ đề.
“Thực ra, tôi chỉ muốn xem Tam Thiên đạo thuật”
Nghe xong, Giang Cung Tuấn sửng sốt, hỏi: “Cái gì Tam Thiên đạo thuật.?”
Đúng lúc này, Khí Linh đi tới và nói: “Tam Thiên đạo thuật là một quyển kinh thư do năm đó Kinh Hồng đại đế tình cờ có được”
Chương 1113: Bắt đầu sát hạch
Giang Cung Tuấn cũng không biết Tam Thiên đạo thuật là cái gì Nhưng vì Tố Quỳnh muốn xem nên sẽ để cô ấy xem.
“Xem thì xem thôi” Giang Cung Tuấn lãnh đạm nói.
Nghe vậy Khí Linh khóe miệng nhên nhếch “Giang Cung Tuấn, anh thật sự không biết sợ lại hại của Tam Thiên đạo thuật, hay là giả bộ không biết? Anh có biết Kinh Hồng đại đế đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được kinh sách của Tam Thiên đạo thuật này không?”
Giang Cung Tuấn lãnh đạm nói: “Xem ra cũng không phải chuyện lớn.”
“Giang Cung Tuấn, tôi yêu cậu chết mất”
Tố Quỳnh mỉm cười, xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn không quan tâm.
Dù sao Tố Quỳnh xem xong cũng mất mát gì Khí Linh cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn đã ở trong Tiên phủ một ngày.
Sáng hôm sau, anh rời khỏi Tiên phủ, đi ra khỏi khu rừng, đi thẳng về phía thành Hoàng “Thám, đến cửa thành thì thấy rất nhiều người đã tụ tập ở cửa thành Hoàng Thám Sáng hôm sau, anh rời Tiên phủ, đi ra khỏi khu rừng, nhanh chóng đi về phía thành Hoàng Thám, đến cổng thành thì thấy rất nhiều người đã tập trung ở đây, những người này đều là những người tài giỏi, họ đến từ khắp nơi trên thế giới.
Tất cả họ đều muốn gia nhập vào Thần Yêu cầu tuyển đệ tử ở Thần Viện lần này rất khắt khe. Nhưng điều kiện báo danh rất đơn giản, chỉ cần dưới năm mươi tuổi là có thể đăng ký.
Giang Cung Tuấn xuất hiện ở cửa thành, nhìn thoáng qua đã dày đặc người, tính toán cẩn thận có một trăm nghìn người Giang Cung Tuấn liếc nhìn xung quanh, anh muốn xem ai là Du Huyền. Tuy nhiên, ặc dù ở nhà họ Du một tháng, nhưng Du Huyền trông như thế nào anh vẫn chưa thấy, cũng không có cách nào tìm Du Huyền trong nhóm người này.
“Chỉ có gia nhập vào Thần Viện trước, cố gắng nghĩ cách tìm cô ấy và đền ơn cứu mạng của cô ấy”
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Tiếp theo, anh đợi ở cổng thành.
Người xuất hiện càng ngày càng nhiều.
không bao lâu tường thành đã có không ít người.
Tất cả những người này đều quần áo giống nhau, trên đó có khắc hai ký tự Thần Viện, vừa nhìn đã họ là đệ tử của Thần Viện.
Trong số các đệ tử của Thần Viện, có một ông lão đang đứng.
Ông lão vừa xuất hiện, mọi người đều im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở ông lão.
“Mọi người, đợi lâu rồi”
Ông lão cất tiếng, giọng vang vọng.
“Chào mừng đến với thành Hoàng Thám, hoan nghênh tham sát hạch đệ tử của Thần Viện, tôi là người phụ trách lần sát hạch này, cũng là trưởng lão Ngoại viện Thần Viện, tôi sẽ nói đơn giản về tình hình chung của cuộc sát hạch này”
Trưởng lão Thần Viện phát biểu.
“Lần này việc sát hạch các đệ tử của Thần Viện được tổ chức trong Chí Bảo Sơn Nguyệt Sơn Nguyệt đồ là bảo vật tối thượng của Thần Viện chúng ta. Sau khi tiến vào Sơn Nguyệt đồ, mọi người đều có thể có được 1 miếng lệnh bài, mọi người ở trong Sơn Nguyệt đồ ra sức cướp lấy lệnh bài”
“Cướp lấy lệnh bài từ tay người khác”
“Có được một miếng lệnh bài, nhận một điểm”
“Nếu làm mất lệnh bài của mình thì sẽ bị loại”
“Trong khi cướp lệnh bài, mọi người cũng cần tiến về khu vực trung tâm, ở khu vực trung tâm là võ đài cuối cùng, một khi đã lên võ đài cuối cùng, người khác sẽ không thể cướp lệnh bài”
“Thời hạn là mười ngày”
“Nếu không đến được võ đài cuối cùng ở khu vực trung tâm trong vòng mười ngày cũng sẽ bị loại”
“Số lượng lệnh bài chỉ để xếp hạng. Là xếp hạng các đối thủ ở khu vực trung tâm, mục đích chính là đi tới võ đài cuối cùng ở khu vực trung tâm”
“Hãy nhớ rằng, chỉ có mười nghìn người”
“Khi mười nghìn người vào võ đài cuối cùng ở khu vực trung tâm, tất cả những người còn lại sẽ bị loại, cho dù có cướp được bao nhiêu lệnh bài cũng sẽ bị loại.”
“Sau khi mười nghìn người đến được võ đài cuối cùng ở khu vực trung tâm, họ sẽ có một trận đấu trên võ đài và quyết định ra một nghìn đệ tử, tức là chỉ có một nghìn người đủ tư cách gia nhập Thần Việ “Hơn nữa, những đệ tử giành được mười vị trí cao nhất trong võ đài sẽ có tư cách bái kiến trưởng lão, nhưng trước tiên, bọn họ sẽ được viện trưởng thu nhận làm đệ tử bế quan”
Trưởng lão phụ trách tuyển đệ tử nói sơ qua về một số quy tắc lần này của Thần Viện.
Mà Giang Cung Tuấn đại khái cũng hiểu được một số quy tắc tuyển đệ tử lần này.
Trên đường đến khu vực trung tâm sẽ gặp một số đệ tử đã gia nhập Thần Viện, những người này sẽ ngăn cản đệ tử của lần sát hạch này đi vào khu vực trung tâm, cho nên muốn đi đến khu vực trung tâm cũng không dễ dàng như vậy.
Sau khi giải thích các quy tắc, trưởng lão vẫy tay, ánh sáng xanh biếc hiện giữa không trung bên ngoài thành, tạo thành một bức tranh rất lớn.
Bức tranh dài ngàn thước, tỏa ra ánh sáng xanh lam.
“Các vị, đây là Sơn Nguyệt đồ, bây giờ bắt đầu sát hạch, mời các vị tiến vào Sơn Nguyệt đồ”
Theo lời nói của trưởng lão, rất nhiều người ở ngoài thành đã bay lên trời, tiến vào trong Sơn Nguyệt đồ.
Giang Cung Tuấn cũng không hoảng sợ, mà là chờ những người khác tiến vào trước.
Lúc này, rất nhiều người tụ tập trên tường thành. Một thanh niên mặc áo choàng trắng khoanh tay, nhìn về phía nhiều người đang tiến vào Sơn Nguyệt đồ.
Lúc này, một người phụ nữ lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Bạch sư huynh”
Người mặc áo choàng trắng kẽ liếc một cái, nhàn nhạt nói: “Sao, có chuyện gì vậy?”
“Không, không c‹ Người phụ nữ có chút rụt rè, cúi đầu, có chút sợ hãi không dám nhìn Đúng lúc này, các trưởng lão đang đi tới “Tiên Hồng”
“Sư phụ”
Bạch Tiên Hồng gọi một cách tôn trọng.
Trưởng lão khẽ thở dài, nói: “Có lẽ lần này chúng không thể chiêu mộ được bất kỳ đệ tử xuất sắc nào, bởi vì Minh Lam Tông đã đi trước một bước trong việc chiêu mộ đệ tử ở châu Hoàng Thám và đã có được một số đệ tử xuất sắc, đây đều là do Minh Lam Tông lựa chọn còn sót lại, có vẻ như trong cuộc so tài tới đây, Thần Viện của chúng ta sẽ bị Minh Lam Tông đè bẹp..”
Bạch Tiên Hồng nói: “Quả đúng là như vậy, nhưng trong cuộc thi tới, không quy định chỉ có đệ tử được tuyển chọn lần này mới có thể tham gia, chỉ cần tuổi thọ dưới 50 là có thể tham gia, thiên tài tuổi này, chỗ chúng ta cũng không ít”
Trưởng lão nhìn những thanh niên tuấn tú không ngừng tiến vào Sơn Nguyệt đồ, nói: “Chỉ mong có thể xuất hiện vài đệ tử vừa mắt, những năm gần đây, Minh Lam Tông vẫn chèn ép Thần Viện chúng ta, hy vọng có thể tìm được một vài người có tiềm năng tốt, và huấn luyện họ nghiêm túc để đấu với Minh Lam Tông”
Đúng lúc này, một lượng lớn thiên tài tiến vào Sơn Nguyệt đồ.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy đã có nhiều người tiến vào, anh cũng thả người nhảy, xuất hiện ở trong Sơn Nguyệt đồ.
Sơn Nguyệt đồ thật kỳ diệu, nhìn từ bên ngoài chỉ là một bức tranh vẽ, nhưng sau khi bước vào, bên trong còn có cái gì khác, chính là một thị št lớn, ít nhất Giang Cung Tuấn trong nháy mắt cũng nhìn không thấy cuối cùng Anh xuất hiện ở một ngọn núi Ngay sau khi xuất hiện, trên bầu trời rơi xuống một miếng lệnh bài màu trắng, lệnh bài có khắc hai ký tự: Thần Viện.
Anh cầm lấy lệnh bài thì thầm: “Đây có phải là lệnh bài không?”
Ngay sau đó, anh nhận ra phương hướng, rồi cất bước đi về phía khu vực trung tâm, không bao lâu đã có người cản đường.
“Tên nhóc, không muốn chịu khổ, đem lệnh bài giao ra đây”
Đó là một người đàn ông hơi mập, trên tay cầm một con dao to, trông giống Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn liếc anh ta một cái.
Cảm nhận khí tức của anh ta không tính là mạnh, tu vi nên ở cảnh giới siêu phàm, anh không khỏi khẽ mỉm cười, nói: “Muốn lệnh bài của tôi sao?”
Chương 1114: Gặp nhau
Một tên tu sĩ tầng thứ nhất siêu phàm mà Giang Cung Tuấn còn chẳng coi vào đâu.
Lấy thực lực hiện tại của anh, cho dù là không dùng Nghịch Thiên đạp, cũng có thể dễ dàng đánh chết.
Khuôn mặt của anh nghiền ngẫm nhìn tay tên Béo đang cầm đại đao.
“Bớt nói nhảm”
Sắc mặt của tên Béo trầm xuống, đại đao trong tay chợt chém ra, mũi đao đáng sợ chợt thoáng hiện.
Giang Cung Tuấn cười nhạt, thân thể chợt lóe, xuất hiện cách đó trăm thước, tránh được một chiêu này.
Mũi đao rơi trên mặt đất, tức khắc đất rung núi chuyển.
Giờ phút này, trong tay Giang Cung Tuấn xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm này, là đệ nhất Long kiếm được lấy từ Tiên phủ.
Kiếm trên tay, thân thể chợt lóe, quỷ dị xuất hiện ở trước người tên Béo, Tên Béo còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã đặt trên cổ của anh.
“Cái này…”
Anh ta sợ đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Thực lực của anh, đạt đến một tầng siêu phàm, ở tuổi này thì thực lực này rất mạnh, thế nhưng bây giờ còn chẳng phải là kẻ thù của người khác.
Thanh kiếm trong tay Giang Cung Tuấn đặt trên cổ tên Béo, thản nhiên đưa tay nói: “Đưa đây”
Mặt tên Béo đầy vẻ không cam lòng, nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: “Đại, đại ca, em biết sai rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, nếu như anh cướp đi lệnh bài của tôi thì tôi sẽ bị đào thải, với thực lực của tôi, tôi hoàn toàn có tư cách trở thành đệ tử của Thần Viện”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Trở tay đánh một chưởng.
Lực chưởng cuốn sạch đáng sợ, tên Béo trực tiếp bị đánh bay, hung hãn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể Giang Cung Tuấn chợt lóe, đuổi theo, cúi đầu hướng mắt nhìn xuống tên Béo, nói: “Đưa đây”
Tên Béo lòng không cam lòng, miễn cưỡng lấy lệnh bài ra.
Giang Cung Tuấn thu hồi lệnh bài, xoay người rời đi.
Mà tên Béo mất đi lệnh bài, bị lực lượng Sơn Nguyệt đồ cưỡng ép mang đi, bị đào thải.
Giang Cung Tuấn sau khi nhận rõ phương hướng thì tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường đi gặp không ít người đang chém giết nhau, cũng đang cướp đoạt lệnh bài, mà Giang Cung Tuấn cũng biết, lệnh bài không phải là mấu chốt, chẳng qua là để phân biệt hạng mà thôi, mà hạng hiện tại cũng không phải là hạng cuối cùng, cũng không hẳn là rất quan trọng.
Mục đích chủ yếu, chính là đi võ đài cuối cùng trong khu vực trung tâm.
Giờ phút này, cách chỗ Giang Cung Tuấn không xa.
Du Huyền bị ba người vây quanh.
Là ba người đàn ông, bọn họ đang vây quanh Du Huyền.
“Giao ra đây”
Đối mặt với ba người, Du Huyền khẽ cắn môi.
Cô ấy biết, nếu như mất đi lệnh bài thì cũng mất đi tư cách trở thành đệ tử của Thần Viện, như vậy thì gia tộc của cô ấy sẽ bị nhà họ Chu chèn ép, vậy nên cô phải trở thành đệ tử của Thần Viện Thế nhưng, ba người trước mặt có khí tức rất mạnh, thực lực cũng không có thấp hơn cô ấy.
Cộng thêm một chọi ba, cô ấy không có bất kỳ phần thăng nào.
“Ba, ba vị đại ca, có thể bỏ qua cho tôi hay không, tôi rất muốn trở thành đệ tử của Thần Viện”
“Aa”
Một người đàn ông bật cười: “Ai không muốn trở thành đệ tử của Thần Viện chứ, thế nhưng muốn trở thành đệ tử của Thần Viện, cũng phải xem cô có cái thực lực này hay không, cho dù cô có đi đến khu vực trung tâm thì được cái gì chứ, với thực lực của cô thì không có cách nào thắng được ngàn tên được”
“Tôi, tôi sẽ không buông bỏ đâu, tôi sẽ dùng hết toàn lực”
Vẻ mặt Du Huyền mang theo kiên định.
Chợt rút ra thanh kiếm dài, ngón tay chỉ về ba người phía trước, nói: “Ra chiêu đi”
“Tự tìm cái chết, tác thành cho cô”
Giang Cung Tuấn đang gấp rút lên đường, cảm nhận bốn phía, anh muốn tìm Du Huyền để báo đáp ơn cứu mạng của Du Huyền, mặc dù anh chưa thấy qua dáng vẻ của Du Huyền, thế nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức của Du Huyền.
Chân anh đạp vào hư không, nhanh chóng bay lên.
Giờ phút này, anh cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Không khỏi ngừng lại, nhìn về hướng xa xa, Phía trước, một nơi trong rừng núi, có một cô gái đang cùng một người đàn ông đang chiến đấu kịch liệt, mà ở một bên còn có hai người đàn ông ngồi xem cuộc chiến.
Cô gái rơi vào thế bất lợi, cánh tay bị đâm trúng, xuất hiện vết thương khiến cho máu chảy dầm đề, nhiễm đỏ hết quần áo trăng trên người, thế nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên trì khổ cực.
“Là cô ấy sao?”
Giang Cung Tuấn đứng trên không trung, nhìn phía dưới đang chiến đấu, Khí tức của người phụ nữ phía dưới rất quen thuộc.
Anh không chần chờ, thân thể chợt lóe, từ trên trời hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Dừng tay”
Tiếng quát vang khắp nơi.
Nghe vậy, cuộc chiến đấu dừng lại Du Huyền và đối thủ cũng xoay người lại, nhìn thấy sự xuất hiện Giang Cung Tuấn Du Huyền vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, liền trợn tròn mắt.
“Là anh?”
Mà một người đàn ông khác thì gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, cảm nhận được khí tức của Giang Cung Tuấn không tâm thường, biết anh là nhân vật khó dây dưa, uy hiếp nói: “Thăng nhóc, cái này không phải là chuyện của cậu, chớ xen vào việc của người khác”
Giang Cung Tuấn coi thường anh ta, đi tới chỗ Du Huyền, xuất hiện ở trước người cô ấy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Du Huyền.
Cô gái trước mắt rất đẹp, mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan tinh xảo, bộ mặt thanh tú, chẳng qua là dáng vẻ bây giờ của cô ấy rất chật vật, cánh tay còn bị đâm trúng, quần áo bị nhuộm đỏ thẩm.
“Du Huyền?”
Giang Cung Tuấn cũng không xác định được người trước mắt có phải là người cứu anh hay không, tính dò xét hỏi.
“Anh, anh sao lại tới đây?”
Du Huyền cũng nhận ra Giang Cung Tuấn, người này chính là cô trước cứu người, mang về nhà dưỡng thương một tháng người.
“Thật sự là anh”
Nghe được quen thuộc âm thanh, Giang Cung Tuấn xác định, cô gái trước mắt chính là Du Huyền đã cứu anh.
“Thằng nhóc, tự tìm cái chết”
“Ồn ào”
Sau lưng, truyền tới tiếng mảng chửi Ngay sau đó âm thanh kiếm khí phá vỡ hư không vang khắp nơi.
“Cẩn thận”
Du Huyền kinh hãi kêu to.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại kéo cô ấy, thân thể chợt lóe, tránh khỏi kiếm khí bén nhọn này, một khắc sau xuất hiện ở ngoài cách đó trăm thước, buông Du Huyền xuống, ra tay về phía tên đàn ông đánh lén kia, Tốc độ công kích rất nhanh, kẻ thù sắp đến cũng không thấy rõ, Thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt, tên đàn ông liền bị đánh trúng, thân thể bay ra ngoài, hung hãn ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn bước tới, đưa tay nói: “Lấy lệnh bài ra: “
Tên đàn ông kia không cam lòng, thế nhưng khi đối mặt Giang Cung Tuấn, anh ta không có bất kỳ sức đánh trả nào, ngoan ngoãn giao lệnh bài ra, mà hai người đàn ông đang xem cuộc chiến, nhìn thấy tình huống, không đúng, ngay cả bạn cũng không để ý, nhanh chóng thoát đi Giang Cung Tuấn cũng không đuổi theo, đi tới đoạt lấy lệnh bài, đi tới phía Du Huyền Mặt Du Huyền đầy kinh ngạc nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh, tình trạng vết thương của anh tốt hơn rồi sao?”
Cô ấy biết tình trạng vết thương của Giang Cung Tuấn, rất nghiêm trọng.
Thế nhưng lúc này chỉ mới mấy ngày mà Giang Cung Tuấn đã khỏi hẳn.
Hơn nữa cô cũng không nghĩ tới, ban đầu cô cứu người, người đó sẽ mạnh đến như vậy, người mà đến ngay cả cô cũng không làm gì được, vậy mà Giang Cung Tuấn chỉ cần dùng một chiêu đã có thể đánh bại.
Giang Cung Tuấn gật trạng vết thương đã tốt hơn rồi, với lại vẫn phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô hết lòng chiếu cố, tôi cũng sẽ không bình phục nhanh như vậy”
“Sao mà anh biết tôi cũng tới tham gia đợt kiểm tra đánh giá đệ tử của Thần Viện?” Du Huyền hỏi, Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không phải là biết cô đến nên mới đặc biệt chạy đến đây, hơn nữa tôi cũng không có chỗ đi, cũng muốn tìm một nơi để tu luyện, Thần Viện không tệ nên tôi đến đây”
Vừa nói, nhìn Du Huyền một cái Thông qua cuộc chiến khi nấy, anh cũng biết đại khái, thực lực của Du Huyền vẫn chưa bước vào cảnh gới siêu phàm, chẳng qua là ở cảnh giới thần thông thất bát trọng.
Với thực lực này thì không có cách nào gia nhập Thần Viện được.
“Cô cứu tôi mà tôi thì không có gì để báo đáp cô, cô rất muốn gia nhập Thần Viện sao?”
Du Huyền gật đầu.
Giang Cung Tuấn hứa hẹn: “Vậy tôi sẽ giúp cô, cố găng mang cô đến võ đài cuối cùng tại khu vực trung tâm, thế nhưng, sau khi dừng lại tại võ đài ở khu vực trung tâm, thì cho dù tôi không giúp được cô”
“Cám ơn”
Mặt Du Huyền đầy cảm kích.
Chương 1115: Đệ tử của Thần Viện cản đường
Thần Viện thu nhận đệ tử có yêu cầu rất Cao.
Mười ngàn tu sĩ đầu có thể vào được khu vực trung tâm là có thể vào vòng.
Thế nhưng không phải vào vòng là có thể trở thành đệ tử của Thần Viện.
Vào vòng sau còn phải đánh trên võ đài.
Mười ngàn người, chỉ có một ngàn nhân tài có tư cách.
Du Huyền biết, với thực lực của cô ấy và cảnh giới, căn bản không cách nào trở thành đệ tử của Thần Viện, thế nhưng cho dù có như: thế nào, cô ấy cũng phải thử.
Bây giờ có Giang Cung Tuấn dẫn đường, tiến vào khu vực trung tâm cũng không khó khăn như vậy.
“Đúng rồi”
Du Huyền chợt nhớ tới cái gì, mặt đầy khẩn cầu nhìn Giang Cung Tuấn.
“Sao?”
Mặt Giang Cung Tuấn đầy nghỉ ngờ, hỏi: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Du Huyền nói: “Trưởng lão Thần Viện không phải nói rằng bây giờ đi cướp lệnh bài cũng có thể phân biệt thứ hạng sao, chỉ cần bây giờ tôi đi cướp đủ lệnh bài thì thứ hạng của tôi sẽ cao hơn”
“Mà thứ hạng bây giờ chỉ để phân biệt đối thủ kế tiếp, nếu như hạng của tôi cao hơn, cho dù là có thua trận ở tỏng khu vực trung tâm thì nói không chừng có thể tiến vào một ngàn người đầu”
Du Huyền nghĩ tới đây.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút.
Hình như đúng là như vậy.
Bây giờ đi cướp thứ hạng lệnh bài cũng là vì để phân biệt đối thủ Nếu như Du Huyền có thể có được thật nhiều lệnh bài, thứ hạng tiến vào top 10, như vậy thì cho dù cô ấy có thua cuộc ở cuộc chiến kế tiếp, thì hạng của cô ấy vẫn rất cao, sẽ không bị đào thải.
Đây chính là chỗ tốt của việc đi cướp lệnh bài.
“Anh, anh có thể giúp tôi không?”
Cô ấy trơ mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi, tôi thật sự rất muốn gia nhập Thần Viện”
“Được, không thành vấn đề”
Giang Cung Tuấn đáp ứng.
Du Huyền cứu anh, là ân nhân cứu mạng của anh, chút chuyện nhỏ này, anh làm sao có thể không đáp ứng.
Anh mở miệng nói: “Tiếp theo tôi sẽ đưa hết tất cả lệnh bài mà tôi cướp được cho c‹ Du Huyền kinh hãi, hỏi: “Hả, cho tôi hết, vậy còn anh.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Đối với tôi mà nó thì chỉ cần có thể đi vào khu vực trung tâm là được, tôi đã nắm chắc vị trí thứ nhất rồi, chẳng qua là tôi cũng không biết chiến đấu ở khu vực trung tâm là kiểu gì nữa, nếu như là người thắng có thế khiêu chiến với người xếp hạng cao hơn, vậy cho dù cô có lấy được thật nhiều lệnh bài thì muốn gia nhập Thần Viện, cũng có chút khó khăn, dù sao thì thực lực của cô cũng quá thấp rồi “Cho dù có như thế nào thì tôi cũng phải thử một chút”
“Được, tôi giúp cô, đi thôi.”
Giang Cung Tuấn mở miệng nói, sau đó nhận rõ phương hướng một chút, sau đó đi về phía trước Đây là một mảnh núi rừng, trong rừng núi được bao bọc bởi các cây cổ thụ, đường núi rất khó đi, Giang Cung Tuấn và Du Huyền chân đạp hư không bay lên, đi chưa được bao lâu, thì có người cản đường.
Giữa không trung phía trước thì có không ít người đang đứng.
Những người này người mặc một cái áo dài và quần màu trắng, ở trên quần áo có khắc hai chữ Thần Viện.
Thấy đệ tử Thần Viện cản đường, Giang Cung Tuấn khẽ cau mày, Thân thể hai người từ trên trời hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, ở bên trong Sơn Nguyệt đồ, sao lại có thể có đệ tử Thần Viện cản đường”
Du Huyền giải thích: “Những chuyện này tôi cũng đã nghe qua rồi, rất bình thường, là do.
Thần Viện phái tới, mục đích chính là để gia tăng độ khó của cuộc thi, dù sao Thần Viện cũng là học viện thứ hai trong mười một học viện trong Giới Sơ Khai, muốn gia nhập cũng rất khó khăn, phải vượt qua rất nhiều thử thách”
“Nhưng, những đệ tử này đã sớm gia nhập Thần Viện, sẽ không ra tay hết sức, nếu không, Thần Viện cũng không tuyển được đệ tử”
Nhờ sự giải thích của Du Huyền, Giang Cung Tuấn mới hiểu được.
Hai người mới vừa từ trên không trung rơi xuống mặt đất, mười mấy đệ tử của Thần Viện cũng từ trên trời hạ xuống, xuất hiện ở trước mặt hai người, “Hai vị muốn đi đến khu vực trung tâm sao?”
Một người trong đó là đệ tử của Thần Viện cười mỉm, nói: “Muốn đi đến khu vực trung tâm cũng không dễ dàng như vậy, phải vượt qua cửa ải của chúng tôi”
Giang Cung Tuấn nhìn những đệ tử của Thần Viện, khí tức của những người này nội liễm, anh cũng không biết thực lực của những người này đang ở cảnh giới nào, thế nhưng anh cũng không sợ hãi, nhàn nhạt hỏi: “Thử thách gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần có thể tiếp ba chiêu của chúng tôi, như vậy thì có thể đi qua, nếu như không thể nào tiếp được ba chiêu của chúng tôi, vậy thì đi đường vòng đi, thế nhưng ở trong nơi núi rừng này sẽ có rất nhiều thú dữ, nếu lựa chọn đi đường vòng, có thể sẽ mất mạng”
Đệ tử của Thần Viện mở miệng Vẻ mặt của đôi nam nữ này mang theo chút hài hước.
Có lẽ bọn họ đang nghĩ Giang Cung Tuấn va Du Huyền là em trai nhỏ và em gái nhỏ.
“Được, ra chiêu đi”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ung dung, hỏi: “Là từng người từng người lên hay là cùng nhau lên?”
Lời của Giang Cung Tuấn, khiến cho mặt của mười mấy đệ tử của Thần Viện đầy kinh ngạc.
Chợt, một tên đệ tử bật cười: “Thằng nhóc, cậu có chút ngông cưồng, nếu như vậy, thì trước hết tôi và cậu đánh vài chiêu”
Người này cười to, rút thanh kiếm dài trong tay ra, Thanh kiếm dài năm ngang trên ngón tay của Giang Cung Tuấn, kiếm khí vô hình rạo rực, cuốn một ít lá rụng trên mặt đất, lá rụng ở múa giữa không trung, bị kiếm khí vô hình ảnh hướng, nửa ngày vẫn chưa rơi xuống.
“Thăng nhóc, rút kiếm đi”
Đệ tử của Thần Viện xuất kiếm mở miệng, nói: “Bất kể cậu có vượt qua thử thách hay không, bất kể cậu có thể trở thành đệ tử của Thần Viện hay không, xin nhớ tên của tôi, tôi tên Mộc Thiên Nguyệt”
Mộc Thiên Nguyệt mở miệng, tự báo tên.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ung dung, nói: “Đối phó với anh, không cần dùng kiếm đâu”
“À, ngông cuồng, đã thấy qua người trẻ tuổi ngông cuồng, chưa thấy qua cậu ngông cuồng như vậy, hôm nay sẽ để cho cậu xem một chút, thực lực chân chính của đệ tử Thần Viện”
Mộc Thiên Nguyệt mở miệng cười, ngay sau đó nắm lấy thanh kiếm dài, vọt tới về phía Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, Du Huyền đã lui về sau.
Giang Cung Tuấn đứng ở tại chỗ.
Xoẹt.
Kiếm khí phá vỡ hư không, truyền đến tiếng xé gió.
Kiếm khí đáng sợ chém về phía anh, thân thể anh nhảy một cái, xuất hiện ở trên không trung cách đó ba mươi thước, ung dung tránh được một kiếm ác liệt.
“Oành!”
Kiếm khí rơi trên mặt đất, nhất thời đất rung núi chuyển, trên đất xuất hiện một vết rách.
“Có chút thú vị”
Mộc Thiên Nguyệt hơi kinh hãi, thu hị sự khinh thường, thân thể và thanh kiếm dài trong tay lộ ra hình dáng thẳng đứng, đâm tới Giang Cung Tuấn giữa không trung.
Kiếm chưa tới, nhưng kiếm khí bén nhọn đã nổ bản ra.
Giang Cung Tuấn đâm vào một khoảng.
không, Dưới chân xuất hiện một sức lực mạnh mẽ đến đáng sợ, sức lực mạnh mẽ cuốn xuống, tới nghênh đón kiếm khí.
Oành!
Hai cổ lực lượng va chạm.
Kiếm khí trực tiếp bị chấn động vỡ tan.
Mộc Thiên Nguyệt cũng cảm nhận được sức lực mạnh mẽ cuốn tới, anh ta kịp thời thu kiếm, nghiêng thân thể, tránh khỏi sức lực mạnh mẽ đáng sợ.
Giang Cung Tuấn giậm chân tạo ra sức lực mạnh mẽ từ trên trời hạ xuống, hung hãn đánh vào đất, bùn đất trên đất ngay tức khắc nứt ra, một ít đá vụn lăn lăn.
“Thằng nhóc này, có chút mạnh”
“Chặc chặc, không đơn giản, thật sự không nghĩ đến trong đám đệ tử tham gia thử thách này lại tồn tại một người mạnh như vậy”
“Mộc Thiên Nguyệt phải gặp phải tai ương rồi”
Xa xa một số đệ tử của Thần Viện Tiếu đang thảo luận.
Giang Cung Tuấn ra tay một cái, bọn họ biết sự mạnh mẽ của Giang Cung Tuấn, thực lực không dưới Mộc Thiên Nguyệt, thậm chí nếu so thì còn mạnh hơn Mộc Thiên Nguyệt nhiều.
Mộc Thiên Nguyệt mặc dù nói là tránh được sự công kích của Giang Cung Tuấn, thế nhưng anh ta cũng bị sức lực mạnh mẽ đáng sợ chấn động đến mức chấn động cả hai tay đến tê dại, thiếu chút nữa thì ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Anh ta xuất hiện cách đó chục thước, nhìn về vẻ mặt ung dung của Giang Cung Tuấn phía trước, trên gương mặt tươi cười lộ ra vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, có chút thú vị, nếu như không dùng hết toàn lực, nói không chừng sẽ thua ở trong tay cậu ta, nhiều người nhìn như vậy, nếu là như thua trong tay một tên đệ tử tham gia cuộc kiểm tra đánh giá, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thể diện xem như quãng đi mất.
Chương 1116: Tôi chỉ muốn mang cô ấy đi
Mộc Thiên Nguyệt không muốn mất thế diện trước mặt đệ tử của Thần Viện.
Giờ phút này, khí tức trên người anh tăng lên không ít “Mộc Thiên Nguyệt muốn dùng hết toàn lực: “Nhìn dáng dấp, thì cái tên đệ tử tham gia kiểm tra đánh giá vẫn còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không biết thực lực chân chính của cậu ta ở cảnh giới nào nữa”
“Thế nhưng Mộc Thiên Nguyệt đã đặt đến giai đoạn thứ nhất của Nhập Thành rồi, với thực lực này, trong vòng đệ tử tham gia kiểm tra đánh giá năm mươi năm nay, dường như là vô địch”
“Anh ta sử dụng toàn lực chuyện này có phải đang phá hoại quy củ hay không, nếu như trưởng lão trách tội, vậy..”
“Không có gì phải lo lẳng cả, nếu là thăng nhóc này thật sự thua cuộc thì chúng ta cứ để cho nó đi, này cũng không tính là phá hoại quy củ?
Cảm nhận được khí tức của Mộc Thiên Nguyệt trở nên mạnh mẽ, những đệ tử của Thần Viện đang ở phía xa xem cuộc chiến đang thảo luận.
Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được khí tức của Mộc Thiên Nguyệt.
Anh nhếch miệng lên, phác họa ra nụ cười thản nhiên.
Khí tức của Mộc Thiên Nguyệt rất mạnh, thế nhưng, anh cũng không sợ.
“Thăng nhóc, cậu cẩn thận”
Mộc Thiên Nguyệt kêu †o một tiếng.
Sau khi nhắc nhở, thanh kiếm vặn vẹo bay tới, thân thể nhảy một cái, trong khoảnh khắc đó liền xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, thanh kiếm dài trong tay, ép lên chỗ hiểm trên người anh.
Kiếm của anh ta, rất quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện.
Cho dù là Giang Cung Tuấn, cũng chỉ là thấy được một đạo kiếm quang thoáng hiện, ngay sau đó kiếm liền xuất hiện ở trước người mình.
Anh nghiêng thân thể, tránh được một kiếm này.
Kiếm của Mộc Thiên Nguyệt rơi vào khoảng không, nhanh chóng đổi chiêu, tốc độ rất nhanh, đâm tới trên người Giang Cung Tuấn “Mộc Thiên Nguyệt muốn làm gì, lại thi triển kiếm thuật Sao Băng Rơi”
Xa xa, một tên đệ tử của Thần Viện phát ra tiếng kinh hô.
Kiếm thuật của Mộc Thiên Nguyệt rất mạnh, kiếm khí tựa như sao băng rơi vậy, không ngừng công kích Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn tránh khỏi trong khe hở của kiếm khí, cho dù là kiếm thuật của Mộc.
Thiên Nguyệt rất mạnh, thế nhưng cũng không cách nào công kích được anh Giang Cung Tuấn biết, ra tay là đệ tử của Thần Viện, sau này anh muốn gia nhập Thần Viện, anh cũng không muốn khiến cho quan hệ quá căng, hơn nữa anh gia nhập Thần Viện, chỉ là muốn tìm một chỗ an tâm để tu luyện mà thôi.
Anh không muốn nổi tiếng.
Nhanh chóng né tránh, xuất ở phía xa, kịp thời dừng tay, nói: “Đã nói ba chiêu, bây giờ cũng đã được ba mươi chiêu rồi đó”
Mộc Thiên Nguyệt ngừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lộ ra một vẻ ngưng trọng, anh biết, Giang Cung Tuấn không xuất toàn lực, thế nhưng anh ta đã sử dụng kiếm thuật mạnh nhất, vậy mà không có cách nào khiến cho Giang Cung Tuấn bị thương.
Nếu như Giang Cung Tuấn phản kích, nói không chừng anh đã sớm thua trận rồi.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn cho một cái bậc thang đi xuống, anh †a cũng thu hồi kiếm, hai tay ôm quyền, nói: “Lợi hại, thật sự là lợi hại, thật sự không nghĩ đến lần kiểm tra đánh giá trong hàng đệ tử này lại tồn tại người mạnh như vậy”
Giang Cung Tuấn cười nhạt. Đọc tại truyen.one giúp lên chương tốt hơn!
Thấy cuộc chiến đấu đã kết thúc, Du Huyền nhanh chóng đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, trên gò má lộ ra một vẻ lo âu, hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Sao mà có thể có sao được chứ”
“Đi thôi”
Giang Cung Tuấn không để ý Mộc Thiên Nguyệt, nói một câu với Du Huyền, xoay người rời đi “Làm gì?”
Giờ phút này, lại có một tên đệ tử của Thần Viện đi tới, chặn lại đường đi của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn người này một cái, nhìn qua rất trẻ tuổi, ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng Giang Cung Tuấn biết, tuổi tác của tu sĩ không thể nhìn vẻ bề ngoài “Sao vậy, còn có chuyện gì sao?” Giang Cung Tuấn nhìn đệ tử của Thần Viện cản đường, hỏi.
Đệ tử của Thần Viện nói: nhưng cô ta thì không được”
Anh ta chỉ Du Huyền, nói: “Thực lực của cậu rất mạnh, tiếp rất nhiều chiêu của sư đệ Mộc, cậu đi, tôi không ý kiến, thế nhưng cô ta thì không được”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cau mày.
Mặt Du Huyền đầy khẩn trương, rất sợ Giang Cung Tuấn bỏ cô ấy lại, kéo tay của anh thật chặt.
Giang Cung Tuấn nhìn đệ tử của Thần Viện cản đường, nói: “Nếu như tôi phải mang cô ấy đi thì sao?”
“Vậy phải xem cậu có cái bản lĩnh này không đã”
“Được, cùng lên đi”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
“Thằng nhóc, cậu quá ngông cuồng” Đệ tử.
cản đường của Thần Viện hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi tên là Vũ Khoái, xin hãy nhớ tên của tôi.
‘Cậu có thể đi, “Không cho cậu biết tay thì lại tưởng tôi dễ ức hiếp”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, buông Du Huyền ra, nói: “Cô lui về phía sau.”
Du Huyền nhanh chóng lui về phía sau.
Sau khi cô lui về sau thì trong nháy mắt, Vũ Khoái đã rút kiếm ra.
Thế nhưng ở trong chớp nhoáng này, Giang Cung Tuấn chuyển động Vận dụng toàn lực, dùng tốc độ cực nhanh ở trước người Vũ Khoái, anh ta mới m, ngực liền trúng một chưởng.
Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, nhanh đến mức anh ta căn bản không phản ứng kịp, thân thể bị đánh bay rớt ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù cảnh giới của Giang Cung Tuấn đã vượt qua năm tầng, thân xác cũng có thể so.
với giai đoạn thứ nhất Nhập Thành, thế nhưng ở mỗi cảnh giới anh đều đạt tới trình độ cao nhất, thực lực của anh không thể dùng cảnh giới để chống đối.
“Xoẹt!”
Vũ Khoái bị đánh lui, bị đánh hộc máu, những đệ tử khác của Thần Viện cũng nhanh chóng rút kiếm, nhanh chóng vây Giang Cung Tuấn lại.
Trong chớp nhoáng này, trong tay Giang Cung Tuấn xuất hiện một thanh kiếm dài màu vàng.
Đệ nhất Long kiếm trong tay, thân thể Giang Cung Tuấn chợt lóe.
Anh thi triển kiếm thuật mà Tố Quỳnh truyền lại, một chiêu kiếm thuật này, là do anh dung hợp vô số kiếm thuật vào một chỗ.
Một kiếm này, nhanh đến mức tận cùng, nhanh đến mức mười mấy đệ tử của Thần Viện ở bốn phía cũng không phản ứng kịp, thanh kiếm dài trong tay liền bị chém đứt.
Một khắc sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện sau lưng mười mấy đệ tử của Thần Viện.
Mà những thanh kiếm trong tay đệ tử của Thần Viện, tất cả đều bị chém đứt.
Giang Cung Tuấn thu hồi đệ nhất Long kiếm, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đệ tử của Thần Viện “Nếu như tôi không nương tay thì thứ cắt phải không phải là kiếm, mà là đầu của mấy người”
Âm thanh của anh vang khắp nơi, rất bình thản.
“Chuyện này?”
Đệ tử của Thần Viện lúc này mới phản ứng được, nhìn thanh kiếm gấy trong tay, mặt đầy kinh ngạc.
Xa xa, Du Huyền nhanh chóng đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, cặp mắt bốc lên những đốm nhỏ, không nhịn được tán thưởng nói: “Thật lợi hại, anh Giang, thật sự không nghĩ đến thực lực của anh lại mạnh đến như vậy”
“Đi”
Giang Cung Tuấn không nói nhiều, xoay người rời đi Du Huyền nhanh chóng theo sau lưng.
Mà mười mấy đệ tử của Thần Viện, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Giờ phút này, bọn họ đều không giữ lại dũng khí của Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, ngoại giới, trên tường thành.
Trưởng lão Thần Viện luôn chăm chú nhìn tình huống bên trong của Sơn Nguyệt chuyện bên trong Sơn Nguyệt đồ cũng không thỏa mãn ông ta.
“Sư phụ, thằng nhóc này, có chút mạnh”
Bạch Tiên Hồng thấy được một kiếm của Giang Cung Tuấn đã chặt đứt mười mấy thanh kiếm của đệ tử của Thần Viện, không nhịn được nói.
“Đúng vậy”
Trưởng lão Thần Viện khẽ vuốt râu trắng bệch, cười nói: “Đúng là có chút mạnh, nhưng, có tính là rất kinh diễm hay không, với sự hiểu biết của ta, lần này Minh Lam Tông thu nhận được không ít cường giả kinh diễm, thậm chí còn có một người là bậc đại thần thông”
Mặt trưởng lão Thần Viện đầy hâm mộ.
Danh tiếng Thần Viện của ông ta không có ở dưới Minh Lam Tông, thế nhưng lần thu nhận đệ tử này thì lại có thời gian chậm hơn Minh Lam Tông một chút, dẫn đến những thiên tài chân chính đều bị Minh Lam Tông chiêu mộ hết.
Thế nhưng có thể thấy trong hàng đệ tử của đợt kiểm tra đánh giá này, có người chỉ cần dùng một kiếm là đã có thể đánh nát mười mấy thanh kiếm trong tay đệ tử của Thần Viện, chuyện này cũng rất an ủi.
“Tiên Hồng, ta có thể nhìn ra, thắng nhóc này vẫn chưa dùng toàn lực, con tiến vào Sơn Nguyệt đồ, tìm cơ hội thử một chút thực lực chân chính của cậu ta.”
Nghe vậy, Bạch Tiên Hồng khẽ cau mày, nói: “Sư phụ, lần này đi theo hàng đệ tử, cũng có rất nhiều đệ tử kiệt xuất, không cần thiết để cho con đính thân ra tay đâu, cậu ta mặc dù mạnh, nhưng cũng không đáng giá để con đích thân ra tay thăm dò”
Chương 1117: Đánh bại tôi là anh có thế tiến vào top 10 xuất vừa ri
Bạch Tiên Hồng cao ngạo.
Mặc dù Giang Cung Tuấn đã bày ra thực lực mạnh mẽ nhưng anh ta cũng không để trong mắt.
Bởi vì, anh ta là một trong số những đệ tử mạnh nhất trong đợt tuyển chọn của Thần Viện lần trước, nếu không phải tuổi còn khá trẻ, còn chênh lệch rất lớn so với nhưng thiên tài đã tu luyện trăm năm, thì anh ta đã đến trái đất tranh đoạt vận may rồi Anh ta không đến trái đất là vì anh ta và Thiên kiêu của Tam thiên phong ấn chỉ địa xuất ra vẫn có chút chênh lệch.
“Đi”
Trưởng lão cũng biết anh ta là một đệ tử rất cao ngạo nên cũng không bắt ép Trong Sơn Nguyệt đồ.
Giang Cung Tuấn mang theo Du Huyền đi vào khu vực trung tâm.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều người, cơ bản những người này đều đang chém giết, cướp đoạt lệnh bài của đối phương, sau khi gặp Giang Cung Tuấn, anh tùy tiện ra tay cướp lệnh bài của bọn họ đưa cho Du Huyền.
Một đường đi thẳng đến, người gặp được anh chỉ cần là anh muốn cướp đoạt thì không người nào có thể giữ được lệnh bài Mà Du Huyền thì cười đến không ngậm được mồm Cô ấy cũng không ngờ mình tùy tiện nhặt một người về, người này lại lợi hại như thế.
Nếu không nhờ có Giang Cung Tuấn, lần này cô ấy vừa vào Sơn Nguyệt đồ đã bị đào.
thải rồi, bởi vì thực lực của cô ấy rất thấp, cơ bản là không thể gia nhập Thần Viện, không thể trở thành đệ tử Thần Viện được.
Trong lúc Giang Cung Tuấn không ngừng đi đến khu vực trung tâm, người mà trưởng lão sắp xếp cũng đang đi vào Sơn Nguyệt đồ.
Trưởng lão phụ trách tuyển đệ tử lần này là một trong mười đại trưởng lão của Thần Viện, tên là Tiêu Minh Hoàng.
Ông ấy chịu trách nhiệm xử lý một ít việc lớn nhỏ của Thần Viện.
Môn hạ của ông ấy cũng có không ít đệ tử.
Trong mười năm này, đệ tử có thiên phú nhất mà ông ấy thu nhận chính là Bạch Tiên Hồng.
Trừ lần đó ra, trong mười năm này ông ấy cũng thu nhận không ít đệ tử xuất sắc.
Người được cử đi thăm dò Giang Cung Tuấn lần này không có tiềm lực bằng Bạch.
Tiên Hồng, nhưng thực lực bản thân cũng không kém.
Tên anh ta là Nguyệt Thành Thực lực đã đạt tới Nhập Thành tam giai rồi.
Trong Sơn Nguyệt đồ.
“Anh Giang, bây giờ ta đã đoạt được hơn một trăm lệnh bài, nhiêu lệnh bài như vậy, chắc là đủ rồi nhỉ?” Du Huyền cười sáng lạn.
Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, nói: Chừng này không đủ, lần này có tới trắm ngàn người tham gia khảo hạch, có thể nói là có tới mấy trăm ngàn lệnh bài, tôi thấy tối thiểu phải có hơn mười ngàn mới an toàn.”
*A, hơn mười ngàn?”
Du Huyền chấn động, nói: “Có nghĩa là phải đánh bại hơn mười ngàn người?”
Giang Cung Tuấn cười cười nói: “Không cần nhiều như vậy, bây giờ người chúng ta gặp được đều cầm một ít lệnh bài người chúng ta gặp được sẽ cầm nhiều lệnh bài hơn, tùy tiện đoạt lấy là có thể cướp được rất nhiều”
Giang Cung Tuấn vân đạm phong khinh nói.
Nhưng mà, Du Huyền biết, trong hàng trăm ngàn đệ tử tham gia khảo hạch, sợ là chỉ có Giang Cung Tuấn mới có thể tự tin nói như vậy.
“Hai vị, xin dừng bước Hai người đang chậm rãi đi trong núi rừng, một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn và Du Huyền nghe tiếng nhìn lại, thấy một bóng người đang từ trên trời giáng xuống.
Anh ta mặc một chiếc trường bào màu xanh, hông đeo trường kiếm, dáng vẻ không tính là anh tuấn nhưng lại không xấu, thuộc kiểu đàn ông ưa nhìn Trên trường bào màu xanh của anh ta còn khắc hai chữ: Thân Viện.
Giang Cung Tuấn vừa thấy liền biết anh ta là đệ tử của Thần Viện.
Anh cũng biết, dọc đường đi sẽ gặp rất nhiều đệ tử Thần Viện, mấy ngày này đệ tử Thần Viện sẽ không ngừng ngăn trở tu sĩ tham gia khảo hạch, đào thải một ít kẻ yếu.
“Anh Giang..”
Thấy có người chặn đường, Du Huyền không khỏi kéo tay Giang Cung Tuấn, gắt gao nắm lấy tay anh, rõ ràng là rất căng thẳng Giang Cung Tuấn nhẹ vỗ vỗ, an ủi nói: “Không sao, có tôi ở đây”
Có lời này của Giang Cung Tuấn, Du Huyền đã an tâm hơn nhiều.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông mặc trường bào màu xanh chắn đường phía trước, nói: “Sao, lại là chặn đường, lân này muốn tôi đánh với anh mấy chiêu, hay muốn tôi đánh bại anh?”
Người đàn ông mới xuất hiện không phải ai khác mà là người của Tiêu Minh Hoàng sắp xếp đến để thăm dò sâu cạn của Giang Cung Tuấn, tên cậu ta là Nguyệt Thành, thực lực ở Nhập Thành tam giai Thực lực thế này đã là rất mạnh rồi Nguyệt Thành nhìn Giang Cung Tuấn, mặt cười đến sáng lạn, nói: “Nhóc con, số cậu rất tốt, được trưởng lão chú ý tới, mục đích tôi đến đây rất đơn giản, muốn thử tu vi của cậu một chút, nếu cậu có thể đánh bại tôi, vậy cậu có thể trực tiếp đến khu vực trung tâm, thậm chí là trực tiếp được vào điểm danh một trong mười vị trí đầu”
Nguyệt Thành thẳng thăn nói ra ý đồ khi đến đây.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.
Anh cũng không ngờ mình lại khiến trưởng lão chú ý.
Lúc anh đến Thần Viện cũng chỉ muốn tu luyện mà thôi.
Nhưng mà theo tình huống hiện tại được trưởng lão chú ý cũng tốt, như vậy có thể gặp trưởng lão, thậm chí là viện trưởng môn hạ, mà Thần Viện và Minh Lam Tông không hòa thuận.
Anh và Minh Lam Tông có thù oán sâu nặng Nếu đoạt được vị trí đầu tiên, vào được môn hạ của viện trưởng, như vậy có thể nhận được sự che chở của viện trưởng.
“Đánh bại anh sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn Nguyệt Thành, hơi hơi cong môi, nói: “Nếu đã vậy thì anh ra tay đi”
Du Huyền thấy thế lập tức lùi về phía sau.
Một tay Nguyệt Thành đặt sau lưng, một tay làm động tác mời, anh ta là đệ tử Thần Viện, mà Giang Cung Tuấn là người đến khảo hạch, anh ta rất có phong độ, không trực tiếp ra tay mà nói: “Cậu có thể gia nhập Thần Viện là không thành vấn đề, tính ra tôi là sư huynh của cậu, cậu ra tay trước đi”
“Hah Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Ngay lúc này, anh đột nhiên di chuyển, năm đấm lao về hướng Nguyệt Thành, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Nguyệt Thành, giơ cao nằm tay mạnh mẽ nện vào người anh ta.
Một đấm này là an sử dụng sức lực của cơ thể.
Sức lực cơ thể anh có thế so với Nhập “Thành nhất giai.
Một đấm đáng sợ đánh ra, rất có khí thế, trong không khí truyền ra tiếng phá gió.
Vẻ mặt Nguyệt Thành rất bình tĩnh, nâng tay lên chống đỡ.
Nắm tay Giang Cung Tuấn nện lên cánh tay anh ta.
Giờ phút này anh cảm thấy lực lượng cường đại truyền đến, cơ thể anh ta hơi chấn động thụt lùi vài bước, mà cánh tay anh ta run lên, cơn đau nhức truyền đến, thiếu chút nữa là mất cảm giác Qua một cú đấm anh ta lập tức biết, anh ta gặp cao thủ rồi.
Người trước mặt này tuy là đệ tử tham gia khảo hạch nhưng thực lực lại rất mạnh.
Nguyệt Thành lắc lắc cánh tay, cười gần nói: “Tên nhóc, là tôi khinh thường cậu rồi”
Anhh ta cũng thúc giục chân khí.
“Tiếp chiêu đầu tiên của tôi đây”
Ngay sau đó lập tức phát động công kích.
Giang Cung Tuấn nghênh đón công kích của anh ta.
“Bùm!”
Hai cổ lực đạo va chạm vào nhau.
Không khí nổ mạnh.
Dư âm của trận nổ mạnh tựa như sóng nước cuốn qua, cây cổ thụ xung quanh bị chấn động đến bung gốc, một vài tảng đá lớn bị chấn động khiến cho bể nát.
Giang Cung Tuấn cũng bị lực đạo đáng sợ này đẩy lùi ra ngoài, làm gấy không ít cây cổ thụ to lớn.
Qua một chiêu anh liền rơi xuống thế hạ phong.
Giờ phút này, máu trong người anh đang sôi trào, nhất thời không thể áp chế xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Bên ngoài Tiêu Minh Hoàng thấy được một màn này, vẻ mặt vừa lòng nói: “Tên nhóc này coi như không tồi, có thể tiếp được một chiêu của Nguyệt Thành, thực lực của cậu ta hẳn là đã đạt đến Nhập Thành nhị giai, thậm chí là tam giai, ở tuổi này đã là rất mạnh, bồi dưỡng một chút chắc chắn sẽ là một tài năng xuất chúng”
Tiêu Minh Hoàng coi như là vừa lòng với Giang Cung Tuấn.
Thực lực của Giang Cung Tuấn rất nổi bật trong mấy trăm ngàn đệ tử tham gia khảo hạch lần này.
“Quả thật là rất mạnh” Bạch Tiên Hồng đứng một bên cũng cảm khái.
Hình như sư phụ của anh ta coi trọng Giang Cung Tuấn, có suy nghĩ muốn thu nhận đồ đệ, nếu Giang Cung Tuấn bái ông ấy làm sư phụ, vậy thì anh ta sẽ không được ưu ái nữa.
Chương 1118: Đến khu vực trung tâm
Trong Sơn Nguyệt đồ, Giang Cung Tuấn và Nguyệt Thành đang đánh nhau.
Lực lượng hai người va chạm nhau, dù cho thực lực Giang Cung Tuấn rất mạnh những vẫn thấp hơn Nguyệt Thành, so với lực lượng của anh vẫn có chút chênh lệch.
Nếu không dùng Nghịch Thiên đạp, anh muốn thẳng cũng rất khó khăn.
Nhưng mà anh cũng không định sử dụng Nghịch Thiên đạp.
Nghịch Thiên đạp là tuyệt học của Thượng Cổ Thần Viên Tộc, lúc trước bị Minh Lam Tông nhớ nhung, cũng vì vậy nên mới khiến cho nó bị thất truyền.
“Anh rất mạnh”
Giang Cung Tuấn nhìn Nguyệt Thành phía.
trước, nói: “Tôi không phải đổi thủ của anh”
Giang Cung Tuấn không có cậy mạnh.
Anh của bây giờ, lựa chọn che dấu thực lực.
Nguyệt Thành cũng mở miệng nói: “Tôi có thể cảm nhận được cậu còn chưa dùng hết toàn lực, cậu phát huy hết thực lực đánh với tôi một trận”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt cười, n‹ nói, tôi không phải đối thủ của anh, vừa rồi là tôi đã dùng hết toàn lực rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi, không có việc gì nữa thì đi đi”
Giang Cung Tuấn không muốn ra tay.
Cho dù đánh bại Nguyệt Thành có thể trực tiếp đạt được tư cách đến khu vực trung tâm.
Nhưng mà, anh không cần.
Giang Cung Tuấn không muốn ra tay, Nguyệt Thành cũng không có cách nào.
Anh ta cũng không nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Du Huyền bước đến, vẻ mặt nghĩ hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang, sao anh không ra tay đánh bại anh ta luôn?”
Giang Cung Tuấn cười khổ, nói: “Đánh bại anh ta, nói dễ hơn làm, thực lực anh ta rất mạnh, mạnh hơn tôi, là đệ tử Thần Viện chắc chăn là tu luyện tuyệt học rất mạnh, thực sự đánh nhau, tôi không phải là đối thủ của anh tạ”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Du Huyền không tin, theo cô ấy thấy, Giang Cung Tuấn là một người rất mạnh.
Bởi vì anh có thể tiếp chiêu của Nguyệt Thành mà không bị thương.
“Đi thôi”
Giang Cung Tuấn không nhiều lời, nện bước rời đi.
Bên ngoài.
Nguyệt Thành rời khỏi Sơn Nguyệt đồ, đi đến bên cạnh trưởng lão Tiêu Minh Hoàng, vẻ mặt tôn kính nói: “Sư phụ, sau khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta không nguyện ra tay, đệ tử có thể cảm nhận được cậu ta còn chưa dùng hết toàn lực”
Tiêu Minh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ừm, biết rồi, vất vả cho con rồi, lui xuống trước đi”
“Vâng”
Nguyệt Thành gật đầu, xoay người rời đi.
Trong Sơn Nguyệt đồ.
Giang Cung Tuấn mang theo Du Huyền tiếp tục đi đến khu vực trung tâm, tốc độ của hai người không tính là nhanh, mà là chậm rì rì, bởi vì Giang Cung Tuấn yêu cầu Du Huyền lên cướp lệnh bài.
Ở Sơn Nguyệt đồ gặp được tu sĩ có thực lực phổ thông, không tính là mạnh, những người này một chút uy hiếp đối với Giang Cung Tuấn cũng không có, Giang Cung Tuấn cũng không ra tay quá độc ác, chỉ cướp đoạt một ít lệnh bài trong tay bọn họ, không có cướp sạch.
Chỉ cần không mất toàn bộ lệnh bài, vậy bọn họ vẫn có tư cách tiếp tục khiêu chiến Đảo mắt đã qua ba ngày.
Ba ngày sau Giang Cung Tuấn đã mang theo Du Huyền xuất hiện ở khu vực trung tâm của Sơn Nguyệt đồ.
Khu vực trung tâm là một nơi rất trống trải.
Nơi này được xây một cái lôi đài.
Lôi đài dài mấy ngàn mét, rộng mấy ngàn mét, xung quanh còn có trận pháp thần bí bảo vệ, trận pháp được tạo thành từ những dòng chữ đặc biệt, ánh sáng lóa mắt màu trắng lượn lờ xung quang Lúc Giang Cung Tuấn và Du Huyền xuất hiện ở đây, nơi này không có tu sĩ kêu gào thảm thiết, chỉ có một vài đệ tử Thần Viện.
“Cuối cùng cũng tới rồi”
An toàn đi đến khu vực trung tâm, Du Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này trong tay cô ấy đã có hơn hai mươi ngàn lệnh bài, những lệnh bài này có thể khiến cô ấy tiến vào vị trí phía trước.
“Anh Giang, cảm ơn anh”
Vẻ mặt Du Huyền biết ơn.
Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là cái nhấc tay thôi, hơn nữa nếu không phải cô đã cứu tôi, tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy, nói không chừng đã có thể chết ở nơi hoang dã nào rồi”
Du Huyền cười cười.
Cứu Giang Cung Tuấn tuyệt đối là chọn sáng suốt nhất đời này của cô Phía trước có rất nhiều đệ tử Thần Viện.
Những người này thấy có người nhanh như vậy đã đến khu vực trung tâm cũng thoáng kinh ngạc.
“Này, này cũng quá nhanh rồi, bây giờ mới qua ba ngày đã đến khu vực trung tâm rì xem ra hai người này có chút mạnh nhỉ?
“Không biết có lai lịch thế nào?”
“Không thì qua thử đi?”
“Vẫn là thôi đi, nếu trưởng lão biết chắc chắn sẽ trách tội”
Một vài đệ tử Thần Viện tụ tập lại một chỗ, lựa thấy Giang Cung Tuấn và Du Huyền xuất hiện, bắt đầu tám chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng không để ý đến mấy đệ tử Thần Viện này.
Anh tìm một chỗ rồi ngồi xếp bằng dưới đất, hấp thu Thiên Địa linh khí của Sơn Nguyệt đồ, bắt đầu nghiêm túc tu luyệt Du Huyền đứng một bên nhìn.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Đảo mắt đã qua năm ngày.
Còn cách hai ngày nữa là đến thời gian mười ngày đã giao hẹn, trong tám ngày này đã có hơn mười ngàn người xuất hiện ở khu vực trung tâm, mà những người còn chưa đến khu vực trung tâm đều đã bị đào thải.
Mất đi tư cách trở thành đệ tử Thần Viện.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đệ tử Thần Viện bắt đầu công tác thống kê lệnh bài đạt được, bắt đầu phân chia bài danh, phân phối đối thủ trong lôi đài chiến kế tiếp.
Công tác chuẩn bị này mất thời gian hai ngày.
Hai ngày sau.
Sơn Nguyệt đồ, khu vực trung tâm.
Ở giữa lôi đài xuất hiện một ông lão mặc trường bào màu xám.
Ông ấy chính là người phụ trách tuyển nhận đệ tử của Thần Viện lần này, Tiêu Minh Hoàng.
Tiêu Minh Hoàng nhìn hơn mười ngàn người trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nói: “Chúc mừng mọi người thành công vào khu vực trung tâm, đạt được tư cách tham gia chiến lôi đài”
“Trong hơn mười ngàn người ở đây cũng chỉ có một ngàn người có thể trở thành đệ tử.
Thần Viện chúng ta, nói cách khác là hơn chín phần mười người ở đây sẽ bị đào thải”
Mọi người chú ý lắng nghe.
“Phân phối đối thủ chiến đấu lần này dùng thứ hạng điểm để chia, người ít điểm đấu với người nhiều điểm, người thẳng có thể vào vòng trong, người thua cuộc sẽ vào nhóm người thua cuộc, không chiến thẳng sẽ không có cơ hội, người thua có thể tùy ý khiêu chiến người thắng, người thăng như trước có thể vào vòng trong.”
“Tu sĩ đoạt được lệnh bài một trăm điểm không cần tham gia lôi đài chiến, trực tiếp được vào vòng trong”
“Sau khi hoàn thành một vòng khiêu chiến chính là lôi đài tranh chiến, một trăm tu sĩ sẽ được phân phối ngẫu nhiên để lên lôi đài hỗn chiến, người trong top mười sẽ trực tiếp trở thành đệ tử Thần Viện”
“Dựa theo luật trên, lôi đài hỗn chiến tuần hoàn cho đến khi quyết định được một ngàn vị trí”
“Sau khi có một ngàn đệ tử chính là cuộc.
tranh đoạt top mười, phương thức tranh đoạt top mười đợi đến lúc đủ một ngàn danh ngạch sẽ nói rõ.”
“Mọi người hiểu chưa?”
Giọng nói của Tiêu Minh Hoàng vang vọng.
“Hiểu rồi”
Phía dưới truyền đến giọng nói đồng thanh to rõ.
Giang Cung Tuấn nhìn Du Huyền đứng một bên, hỏi: “Điểm của cô là nhiều hay ít?”
Du Huyền cười nói: “Thứ tám”
Nghe vậy, anh nói: “Cũng không tệ lắm, vòng khiêu chiến thứ nhất chỉ cần một trăm điểm là có thể vào, nếu vòng sau phân công thi đấu ngẫu nhiên cô có thể phân đến chỗ tôi, tôi đây bảo đảm cô có thể tăng cấp”
“Có thể đi đến bước này tôi đã thấy thỏa mãn rồi”
Trên mặt Du Huyền mang theo sự biết ơn.
Thực lực của cô ấy rất thấp, nếu không nhờ có Giang Cung Tuấn trợ giúp, cơ bản là cô ấy không thể vào khu vực trung tâm được, lại càng không thể vào trước mười điểm.
Tuy bây giờ cô ấy có thể miễn chiến đấu vòng thứ nhất, trực tiếp vào vòng trong.
biết, trong trận hôn chiến phân phối ngẫu nhiên kế tiếp, cô ấy chắc chẳn sẽ bị đào thải.
Phải xem sự may mắn của cô ấy rồi.
Nếu thật sự có thể phân phối vào cùng chỗ với Giang Cung Tuấn, như vậy là có thể thật sự trở thành đệ tử Thần Viện.
Nhưng mà, cô ấy có thể thực sự may mắn như vậy sao?
Chương 1119: Cố ý sắp xếp
Du Huyền không tin rằng vận may của mình lại có thế tốt như vậy.
Nhưng, có thể đi đến bước này, cô thực sự cảm ơn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đang kiên nhẫn chờ đợi trận đấu tiếp theo.
Bởi vì chỉ có một khối lệnh bài trong tay, anh xếp ở vị trí cuối cùng, nếu là chiến đấu mà nói, anh hắn là người chiến đấu đầu tiên Không có gì bất ngờ cả.
Anh là người đầu tiên chiến đấu.
Lúc này, võ đài được chia thành nhiều khu vực.
Giang Cung Tuấn ở trong khu vực của mình Một đệ tử Thần Viện cầm trong tay một danh sách, đọc: “Trong trận quyết đấu đầu tiên, Giang Cung Tuấn sẽ đấu với Nguyên Thuyền”
Theo sau âm thanh, một người đàn ông bước ra, xuất hiện ở khu vực trung tâm của võ đài.
Võ đài to như vậy được chia thành nhiều võ đài nhỏ, bốn phía của võ đài nhỏ đều có không ít tu sĩ.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, anh biết đây là đối thủ Nguyên Thuyền của mình, hiện tại chỉ cần đánh bại Nguyên Thuyền là được, sau đó chờ hỗn chiến, trong cuộc hỗn chiến một trăm người, chỉ cần có thể năm trong mười người đứng đầu là có thể trở thành đệ tử của Thần Viện.
Anh bước ra ngoài và xuất hiện trên võ đài.
Đệ tử Thần Viện nhìn hai đối thủ vừa xuất hiện, liền nhắc nhở: “Đây chỉ là một cuộc tỷ thí, không phải là trận chiến sinh tử, có thể tổn thương tính mạng người ta, nếu như không hiểu rõ đối thủ, có thể lựa chọn nhận thua, một khi nhận thua, đối thủ không thể ra tay nữa, nếu không hủy tư cách thi đấu, hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi”
Giang Cung Tuấn và Nguyên Thuyền đồng thời lên tiếng.
“Được rồi, trận chiến bắt đầu”
Đệ tử Thần Viện nói một tiếng, sau đó lùi ra phía sau Giang Cung Tuấn nhìn Nguyên Thuyền.
Nguyên Thuyền, nhìn qua không già lắm, mặc một chiếc áo choàng đỏ, trong tay cầm trường kiếm, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn nói với vẻ tự tin: “Cậu nhóc, muốn không chịu khổ thì hiện tại nhận thua vẫn còn kịp”
“Ha!”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Ngay sau đó, thân thể chợt lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Nguyên Thuyền.
Nguyên Thuyền còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị một quyền, bay ngược ra ngoài, trực tiếp ngã quy trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cái này?”
Những người theo dõi trận chiến xung quanh há hốc mồm.
“Một chiêu đã đánh bại sao?”
“Giang Cung Tuấn này mạnh nha?”
Ngay cả đệ tử Thần Viện cũng bị chấn động, không nghĩ tới Giang Cung Tuấn lại mạnh như vậy, chỉ bäng một chiêu mà đã đánh bại đối thủ “Giang Cung Tuấn, thành công lọt vào vòng trong.”
Nghe được giọng nói của đệ tử Thần Viện, Giang Cung Tuấn cười nhạt, xoay người rời đi, đi về phía khu nghỉ ngơi.
Du Huyền đợi ở khu nghỉ ngơi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi tới, lập tức chạy qua, mỉm cười hỏi: “Anh Giang, thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Thẳng”
“Lợi hại”
Du Huyền giơ ngón tay cái lên.
Giang Cung Tuấn cười nhạt, đến khu nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu toàn tâm toàn ý tu luyện.
Tình hình hiện tại trên trái đất rất gay gắt, anh không muốn lãng phí thời gian nữa, anh muốn tận dụng từng phút từng giây, anh dự định chờ trở thành đệ tử của Thần Viện rồi, liền tiến vào Tiên phủ, ở trong đó tu luyện một thời gian dem sức mạnh tăng lên một cách nhanh nhất, để trở về trái đất càng sớm càng tốt.
Vì trên trái đất, có vợ và con gái của anh.
Anh không muốn vợ và con gái lo lắng.
Trận chiến tiếp theo, Giang Cung Tuấn không quan tâm chút nào.
Anh nghiêm túc tu luyện, Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Rất nhanh, ngoại trừ một trăm người đứng đầu, tất cả mọi người đều tỷ thí một lần, người thẳng cuộc được lọt vào vòng trong, còn người thua cuộc được xếp ngẫu nhiên để tiếp tục chiến đấu, nếu thắng vẫn có thể lọt vào vòng trong.
Ngay sau đó, những người vào vòng trong đã được quyết định.
Trận chiến phía sau đơn giản hơn nhiều.
Đó chính là một trăm người hỗn chiến.
Mỗi khi lọt danh sách mười người trong trận hỗn chiến, vậy là có thể trở thành đệ tử của Thần Viện.
Lần này chiến đấu chỉ có một võ đài.
Giờ phút này, ở võ đài trung tâm.
Trưởng lão của Thần Viện Tiêu Minh Hoàng xuất hiện, nhìn những tu sĩ còn lại xung quanh, lớn tiếng nói: “Tiếp theo, chính là nhiều người hỗn chiến. Nhiều người hỗn chiến cũng không có quy tắc gì, có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào, sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, rớt xuống võ đài là mất đi tư cách chiến đấu.
Thắng đến khi trên võ đài chỉ còn lại mười người, nhưng, cũng không phải mất đi tư cách chiến đấu là không còn cơ hội. “
“Chờ sau khi mọi người đã tham gia trận chiến, nếu những người trúng tuyển còn chưa đủ một nghìn người, vẫn sẽ tiếp tục các trận đấu ngẫu nhiên cho đến đủ danh sách một nghìn người mới thôi”
Giọng của Tiêu Minh Hoàng vang lên.
Khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đã sẵn sàng để di chuyển €ó thể vào đến khu vực trung tâm, những người lọt vào vòng trong đều là thế hệ người xuất sắc của những năm trước, và họ rất tự tin vào thực lực của chính mình.
Ngay sau đó, có đệ tử Thần Viện bước lên võ đài và bắt đầu đọc tên, và những người được đọc tên sẽ lên võ đài để thi đấu.
Vòng thứ nhất một trăm người, không có Giang Cung Tuấn.
Mà Du Huyền cũng không tham gia lầu tiên của trận chiến bắt đầu.
chiến rất khốc liệt, trăm người chiến đấu với nhau, đạo quang kiếm ảnh, bóng người lập lòe.
Du Huyền xem rất nghiêm túc, cô rất căng thẳng, như thể cô đang chiến đấu trong võ đài vậy, nhưng Giang Cung Tuấn lại không để ý tời, thực lực của những đệ tử khảo hạch này so với anh có khoảng cách, anh cũng lười đến xem, liền nghiêm túc tu luyện.
Trận chiến đầu tiên giãng co vài giờ đồng hồ mới kết thúc.
Ngay sau đó, trận chiến thứ hai bắt đầu, Lần này, vẫn chưa đến lượt Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng không sốt rột mà kiên nhẫn chờ đợi Cứ như vậy, giäng co hơn mười mấy hiệp.
“Giang Cung Tuấn”
Giang Cung Tuấn đợi thật lâu, cuối cùng cũng chờ được đến lượt mình.
Anh đứng dậy.
Du Huyền ở bên cổ vũ anh: “Anh Giang, cố lên: “ừ Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay sau đó, thân thể nhảy lên và xuất hiện trên sàn đấu Đệ tử Thần Viện không ngừng đọc tên của họ.
Dưới võ đài, Du Huyền rất căng thẳng, nghiêm túc lắng nghe.
Giờ phút này, cô thực sự muốn lên võ đài ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, bởi vì chỉ cần cô ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, thì cô có thể lọt vào vòng trong và trở thành đệ tử Thần Viện.
Tuy nhiên, ngày càng có nhiều người trên sàn đấu nhưng vẫn chưa đọc đến tên cô.
Vào lúc này, hơn chín mươi người đã xuất hiện trên võ đài.
Nhìn thấy quá nhiều người xuất hiện trên võ đài như vậy, Du Huyền rất thất vọng, cô biết rằng cô không có cơ hội vào Thần Viện.
Không ở cùng võ đài với Giang Cung Tuấn, cô lên võ đài khác, thì sẽ bị đánh bại trong vòng một giây.
“Du Huyền”
Ở thời điểm Du Huyền đang thất vọng.
Đệ tử của Thần Viện đọc đến tên cô, Khi cô nghe thấy tên của mình, cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, ngưng trệ một lúc, vài giây không có phản ứng “Du Huyền”
Âm thanh lại một lần nữa vang lên.
Lúc này Du Huyền mới phản ứng lại, nhanh chóng bước lên võ đài, vừa lên đến võ đài, cô đã chạy về phía Giang Cung Tuấn, vẻ mặt kích động kêu lên: “Anh Giang, anh Giang, tôi lên đây, tôi lên đây cùng anh. “
“Thật tốt”
Giang Cung Tuấn vui mừng bật cười.
Anh không ngờ rằng Du Huyền sẽ đứng chung võ đài với anh.
Có anh ở đây, bảo vệ Du Huyền lọt vài danh sách mười người căn bản không phải là việc khó.
Đúng lúc này, Tiêu Minh Hoàng xuất hiện trên võ đài, ông ta nhìn trăm người trên võ đài, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Ông ta là đặc biết sắp xếp Giang Cung Tuấn và Du Huyền ở cùng một chỗ, bởi vì ông ta luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Giang Cung Tuấn, ông ta biết thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, cũng biết thực lực của Du Huyền rất yếu Mà cả trăm người này đều được ông ta sắp xếp cẩn thậ Thực lực của trăm người này rất mạnh, nếu thực sự sắp xếp đối thủ một cách ngẫu.
nhiên mà nói, trăm người này hẳn đều có thể trở thành đệ tử của Thần Viện.
Trong trăm người này, có vài người đạt đến cảnh giới Nhập Thành, ngoài Giang Cung Tuấn còn có một người khác ông ta nhìn trúng, người này tuy khiếm tốn, nhưng thực lực hiển hiện rất mạnh, không dưới Giang Cung Tuấn.
“Các vị, cố gắng lên, mười người còn đứng trên võ đài đến cuối cùng sẽ trực tiếp trở thành đệ tử của Thần Vi Tiêu Minh Hoàng nhìn một trăm người, cổ vũ họ.
Sau đó, liền rút khỏi võ đài.
Ngay khi ông ta rời khỏi võ đài, những người trên võ đài liền nhanh chóng tản ra, giữ khoảng cách nhất định với đối thủ, vì sợ bị đánh lén mà mất đi tư cách thi đấu.
Chương 1120: Dẫn người vào vòng trong
Đối thủ của Giang Cung Tuấn lần này đều là do Tiêu Minh Hoàng đặc biệt sắp xếp, phải xem Giang Cung Tuấn mang một người nũa có thể lọt vào vòng trong hay không, nhìn xem thực lực chân chính của Giang Cung Tuấn rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Bởi † tu sĩ thông thường, ông ta liếc một cái là có thể nhìn thấu tu vi Thế nhưng, ông ta lại không thể nhìn thấu được tu vi của Giang Cung Tuấn, không thể thấy được thực lực thực sự của Giang Cung Tuấn Vào lúc này, trên võ đài.
Một trăm người đều phân tán ra.
Giang Cung Tuấn vẫn đứng ở trung tâm.
Anh liếc nhìn cả trăm người bốn phía, nhìn Du Huyền rồi nói: “Cô đi theo tôi, đừng chạy.
lung tung, nếu như bị người khác tìm được cơ hội đuổi cô ra khỏi võ đài, vậy cô sẽ mất đi tư cách tiến vào Thần Viện”
“Hả, tôi biết rồi”
Du Huyền gật cái đầu nhỏ.
Giờ phút này, Giang Cung Tuấn là hy vọng cuối cùng của cô.
Nếu không có sự bảo vệ của Giang Cung Tuấn, cô ấy không có biện pháp gia nhập vào.
Thần Viện.
Trên đấu trường, một trăm người đề phòng lẫn nhau, đều là tìm kiếm những kẻ thực lực tương đối yếu, đem loại bỏ những kẻ yếu trước.
Nhưng Giang Cung Tuấn, không có vấn đề gì nhiều.
Thực lực của anh tuyệt đối có thể đè bẹp khán giả, việc anh phải làm lúc này là mau chóng đem những người khác đuổi ra khỏi võ đài và kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt.
Anh liếc mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy bên trái có mấy tên tu sĩ, cười nhạt nói: “Chỉ cần ở bên không đừng lộn xôn, tôi đi giải quyết đối thủ”
Nói xong thân thể chợt lóe lên.
Ngay sau đó, anh ta đã xuất hiện trước mặt một tu sĩ.
Tốc độ xuất hiện của anh nhanh đến mức tu sĩ còn chưa kịp phản ứng Khi anh ta phản ứng lại, Giang Cung Tuấn đã ra tay rồi.
Anh ta chỉ cảm thấy bản thân mình bị một cỗ khí tức cường đại nâng lên, muốn phản kháng nhưng lại không phản kháng được, thân thể bay ra ngoài, bay ra khỏi võ đài, rơi xuống đất, mất đi tư cách tiếp tục thi đấu.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng hành động.
Không ngừng ra tay.
Chỉ trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, vài tu sĩ đã bị anh loại bỏ.
“Anh Giang.
Một âm thanh cảm thán vang lên.
Giang Cung Tuấn nhìn về phía phát ra âm thanh, Du Huyền đã bị đánh trúng, thân thể bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh bay ra ngoài võ đài, Giang Cung Tuấn di chuyển trong tích tắc, nhanh đến cực điểm, bay về phía Du Huyền, trước khi cô ấy bay ra khỏi võ đài, anh đã quấn lấy cô rồi bay về phía trung tâm của võ đài.
Vào lúc này, một người xuất hiện giữa không trung, Trong tay người này xuất hiện một thanh trường kiếm, hào quang kiếm sáng bộc phát, Giang Cung Tuấn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, đột nhiên ra tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cỗ khí tức cuồng bạo, khí tức thực chất, tạo thành một trận gió lốc.
Lưồng chân khí như gió lốc thổi quét, ngăn chặn đạo kiếm này.
Cùng lúc đó, lưồng chân khí cuồng phong biến hóa khôn lường, giữa không trung ra tay đánh lén, nháy mắt bị đánh trúng, thân thể từ trên không trung rơi xuống đất, ngã quy trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc là không thể đứng dậy được nữa.
Anh ta biết răng anh ta đã mất đi sức chiến đấu, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ chết.
Người đàn ông bị thương không dám tiếp tục cuộc chiến, nhịn xuống đau đớn trên người, từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng chạy về phía khu vực bên cạnh, cố gẳng tránh cuộc chiến.
Thế nhưng, có rất nhiều người trên võ đài, vẫn đang tìm kiếm đối thủ.
Thấy ai đó bị thương, lập tức có người bao vây và hất ra khỏi võ đài.
Giang Cung Tuấn vững vàng đứng trên mặt đất, Trong lòng Du Huyền đang bị thương, máu tươi tràn ra khóe miệng, sắc mặt hơi tái nhợt, ngay khi Giang Cung Tuấn buông cô ra, thân thể không chịu được liền ngã quy trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn đã kịp thời giúp cô ấy đứng dậy.
“Không sao chứ?”
Mới vừa mở miệng dò hỏi.
Bốn phía liền xuất hiện một vài tu sĩ, “Cút đi”
Giang Cung Tuấn sắc mặt trầm xuống, một cỗ khí tức cực kỳ cường đại bộc phát ra khỏi cơ thể, đột nhiên đánh ra mấy chưởng, chân khí gió lốc thổi quét, mấy tu sĩ tới gần đều bị chấn động nhanh chóng lùi lại.
Sau khi biết thực lực của Giang Cung Tuấn, trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám đi lên để tìm phiền toái.
Du Huyền ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Tôi bị thương, Anh Giang, anh không quan tâm đến tôi, nếu mang tôi đi cùng, anh nhất định sẽ bị liên lụy. Nếu liên lụy anh không thể gia nhập vào Thần Viện, tôi chính là tội nhân”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi đã đồng ý với cô, muốn cô tiến vào Thần Viện, thì nhất định sẽ đưa cô vào Thần Viện”
Giang Cung Tuấn vung tay lên, một sợi dây thép tuột ra khỏi cánh tay, dây thép nứt ra hóa thành cây kim, anh cầm tám mươi mốt kim nghịch thiên, nhanh chóng chữa trị cho Du Huyền.
Sau khi mấy mũi kim cắm xuống, vết thương trên người Du Huyền liền hồi phục.
“Anh Giang, đây là?”
Vẻ mặt Du Huyền kinh ngạc.
it một tiếng, tám mươi mốt Giang Cung Tuấn cưè không nói nhiều lời, thu hồi kim nghịch thiên.
Du Huyền kinh ngạc đứng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo khiếp sợ, vừa rồi cô còn bị thương, nhưng trong thời gian ngắn vết thương trên người cô liền hồi phục, đây rốt cuộc là phương pháp gì, còn hiệu quả hơn cả linh đan diệu dược.
Trong tay Giang Cung Tuấn hiện ra đệ nhất Long kiếm.
Một tay cầm kiếm, một tay lôi kéo Du Huyền Nhìn bốn phía chiến trường hỗn loạn, đột nhiên chuyển động.
Anh kéo Du Huyền rồi nhanh chóng di chuyển trên võ đài, xuất hiện ở khu vực chiến đấu, đệ nhất Long kiếm trong tay anh chém ra, kiếm khí bản ra đáng sợ, bức các tu sĩ ở bốn phía nhanh chóng lùi lại.
Ngoài võ đài.
Nhìn thấy trận chiến trên võ đài, Bạch Tiên Hồng không khỏi nói: “Sư phụ, người chúng ta sắp xếp tới đây không có kết quả. Những người đạt tới giai đoạn tiến vào thánh địa kia, căn bản là không cùng Giang Cung Tuấn giao.
thủ chính diện, mà những người khác không phải đối thủ của Giang Cung Tuấn. “
Tiêu Minh Hoàng nhìn chăm chú vào võ đài.
“Mang theo một người, còn có thể thể hiệ ra sức lực như vậy, thực sự là tuổi trẻ tài cao: “Con cảm thấy không ra sao cả” Bạch Tiên Hồng bất mãn nói: “Thực lực của cậu ta nhiều nhất cũng ngang với Nguyệt Thành sư đệ, đạt tới giai đoạn Nhập Thành thứ ba.
Người như vậy, trong các đệ tử mới tuyển của Thần Viện cũng có không ít. “
“Xác thực là như thế” Tiêu Minh Hoàng nói: “Trước đây ta không thích một người như vậy, có lẽ là bởi vì lần này thiên tài chân chính đều bị Minh Lam Tông tuyển chọn, nhìn đến người như vây, ta liền có chút kích động”
Tiêu Minh Hoàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng Những đệ tử tham gia đánh giá lần này thực sự quá yếu.
Mười năm trước, Thần Viện tuyển đệ tử, Nhập Thành giai đoạn thứ ba chỉ có thể trở thành đệ tử bình thường mà thôi Mười người đứng đầu chân chính, tất cả đều đạt đến giai đoạn Nhập Thành thứ năm.
Mà người đứng đầu của mười năm trước kia càng đáng sợ hơn, đã đạt tới giai đoạn Nhập Thành thứ tám, hiện tại đã là lên đến đỉnh của giai đoạn thứ chín, đúng là đến trái đất để tranh đoạt với tạo hóa.
Trên sàn đấu.
Giang Cung Tuấn mang theo Du Huyền, cầm trong tay đệ nhất Long kiếm, dùng hết sức mạnh của thể chất và năng lượng chân chính để đánh bại hết đối thủ này đến đối thủ khác.
Những người khác đã đạt đến giai đoạn Nhập Thành đang không ngừng loại bỏ đối thủ của họ.
Không tới nửa canh giờ, trên võ đài chỉ còn lại có mười người.
Giang Cung Tuấn thấy chỉ còn lại có mười người, liền dừng chiến đấu, thu hồi đệ nhất Long kiếm.
Giờ phút này, Tiêu Minh Hoàng đã bước lên võ đài, nhìn mười người trên võ đài, cười nói: “Chúc mừng các vị, các vị đã trở đệ tử của Thần Viện, hiện tại mời xuống nghỉ ngơi một chút”
Nghe được lời này, Giang Cung Tuấn cùng Du Huyền cảm thấy như trong mộng.
“Này, như thế này liền trở thành đệ tử của Thần Viện sao?”
Cô cảm thấy rằng mình đang nằm mơ.
“Đi thôi”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn truyền đến.
Du Huyền sau khi nghe xong mới có phản ứng lại, vẻ mặt cảm kích nói: “Anh Giang, cảm ơn anh, lần này thực sự cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cái này so với ơn cứu mạng của cô cũng không là gì”