*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn ngáp một hơi.
Anh thật sự mệt mỏi, mệt mỏi thì cần nghỉ ngơi.
Anh cũng không nói quá nhiều, xoay người lập tức đi lên xe.
Dặn dò tài xế, “Được rồi, đi thôi, trực tiếp lái xe vào biệt thự Hắc Long”
“Rõ, tướng Long.”
Tài xế khởi động xe. Dưới vô số ánh mắt soi mói, dưới sự quay chụp của không ít camera, xe chậm rãi chạy vào biệt thự Hắc Long.
Chỉ nháy mắt, tin tức Giang Cung Tuấn nhận phỏng vấn đã truyền ra.
Được phiên dịch thành nhiều ngôn ngữ khác nhau truyền khắp toàn thể giới.
Thành phố Tử Đằng, nhà họ Đường.
Đường Sở Vi mới vừa thức dậy. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ngủ không ngon.
Bất kỳ thời khắc nào cô cũng đang chú ý tình huống ở Nam Cương, cô không hy vọng nơi đó sẽ có chiến đấu thật.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua chiến đấu vẫn không bộc phát, thần kinh vốn đang căng thẳng của cô cũng được buông lỏng.
“Chị, chị mau nhìn xem, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cô mới đi ra khỏi phòng đã nghe được tiếng rống to của Đường Tấn.
Mãy ngày nay cô như người mất đi hồn phách, đối với chuyện gì cũng không cách nào hứng thú nổi.
Cô đi tới ngôi xuống một bên, thờ ơ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà em kinh ngạc như vậy?”
Đường Tấn kêu lên: “Liên quân hai mươi tám nước đã rút khỏi thành phố Nam Cương. Quân Hắc Long đã thu phục được thành phố Nam Cương. Chị xem, đây là tin tức phỏng vấn mới nhất. Chị mau xem, anh rể mặc áo giáp Hắc Long quá đẹp trai.”
Chỉ nháy mắt Đường Sở Vi đã tỉnh táo lại, nhanh chóng nhận lấy di động trong tay Đường Tấn.
“Có thể làm lỡ vài phút của anh không?”
“Năm phút đồng hồ, có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi mau lên”
Đoạn đối thoại rất đơn giản.
Nhưng khi nhìn thấy người phỏng vấn Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi lập tức há hốc mồm.
“Hứa Linh, sao cô ta… sao cô ta lại chạy tới Nam Cương?”
Thấy nháy mắt thấy Hứa Linh, Đường Sở Vi đã há hỗc mồm.
Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Hứa Linh lại chạy đến Nam Cương, còn làm phóng viên, còn phỏng vấn Giang Cung Tuấn.
“Chị, chị xem áo giáp của anh rể đi, anh rể mặc áo giáp Hắc Long quá đẹp trai, cấp bậc trên vai tỏa sáng lấp lánh. Không hổ là anh rể, dưới tình huống có ba triệu quân trú đóng, vậy mà anh rể lại có thể trà trộn vào thành phố Nam Cương giết tướng quân hai mươi tám nước. Chiến tích này đủ để truyền khắp thiên hạ, đủ để được ghi vào sử sách”
Đường Tấn không nhịn được mở miệng.
Quá tuấn tú.
Đây quả thực là thần.
Đường Sở Vi lại không yên lòng.
Trong óc cô chỉ có một suy nghĩ.
Lẽ nào bọn họ thực sự ở cùng một chỗ?
Nhớ lại đoạn trước thời gian, khi cô và Giang Cung Tuấn còn chưa ly dị, cô đã thấy Giang Cung Tuấn và Hứa Linh hôn nhau trong phòng làm việc tập đoàn Giang Long, ngay cả quân áo cũng đã cởi ra. Nếu như cô đi vào trễ một chút, chắc cắn hai người đã quấn lấy nhau rồi.
Nghĩ tới những chuyện này, cô lại nước mắt rưng rưng.
“Còn nói cái gì mà yêu mình, còn nói cái gì mà bảo vệ mình, đều là lừa gạt. Rõ ràng anh đã sớm tới với cô ta, chỉ ước gì có thể ly hôn với em để ở chung với cô ta.”
Cô nhỏ giọng khóc thành tiếng.
“Chị, chị đang nói thầm cái gì vậy?”
“Không, không có gì.”
Đường Sở Vi lập tức lau nước mắt, đứng lên, nhanh chóng trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, cô lấy di động ra không ngừng xem đoạn phỏng vấn của Giang Cung Tuấn.
Nhìn Giang Cung Tuấn mặc áo giáp Hắc Long.
“Thật đẹp trai.”
Đường Sở Vi cũng xem tới si mê.
Trước đây cô không cảm thấy Giang Cung Tuấn đẹp trai, nhưng bây giờ cô nhìn thế nào cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn rất tuấn tú. Cả người manly vô cùng, mỗi một tiếng nói mỗi một cử động đều hấp dẫn cô thật sâu, đều có thể tác động tới thần kinh của cô.
Chỉ là cô biết, cô đã mất đi Giang Cung Tuấn, hoàn toàn mất đi Giang Cung Tuấn.
Đời này cô và Giang Cung Tuấn cũng không có khả năng ở chung với nhau.
Cùng lúc đó.
Thủ đô.
Phủ Thiên Tử.
Thiên Tử giận tím mặt.
“Phế vật, đúng là một đám rác rưởi”
Gã ta giận dữ đập nát tất cả đồ vật trong phòng.
Gã ta đã sớm nhắc nhở Truy Hải phải cẩn thận.
Thế nhưng Truy Hải lại không nghe.
“Ba triệu quân trấn thủ thành phố Nam Cương, quân khu được đề phòng sâm nghiêm lại có thể để thằng nhóc này trà trộn đột nhập, giết tướng quân hai mươi tám nước. Những người này đều là đồ ăn hại sao?”
Thiên Tử giận tới không chỗ phát tiết.
Trong phòng.
Mấy người phụ nữ quỳ trên mặt đất thân thể lạnh run, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi trút giận, Thiên Tử tỉnh táo lại.
Gã ta ngồi xuống sofa, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Gã ta bố trí ra ván cục này vì muốn diệt Giang Cung Tuấn.
Nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn không những không chết lại còn lập công lớn.
Sau trận chiến này, độ nổi tiếng của Giang Cung Tuấn sẽ lên một tầng cao mới, gã ta muốn giết anh cũng sẽ khó khăn hơn.
Giang Cung Tuấn phải chết.
Gã ta hít một hơi, trong đầu suy nghĩ cách giết chết Giang Cung Tuấn.
“Xem ra chỉ có đi mời ông ấy”
Sau một hồi, Thiên Tử thì thào mở miệng.
Chợt đứng lên, “Chuẩn bị xe”
Thiên Tử rời khỏi nội thành thủ đô, đi tới vùng ngoại thành.
Vùng ngoại thành có một ngọn núi.
Ngọn núi này tên núi Ngũ Trang, trên đỉnh núi có một đạo quan.
Thiên Tử lên núi.
Giữa đạo quan có một căn phòng.
Trên mặt đất có một điện cỏ, trong điện cỏ có một ông lão chừng bảy tám mươi tuổi đang ngồi.
Ông lão mặc đạo bào, tóc bạc râu dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Tôi cần ông ra mặt.”
Thiên Tử đứng phía trước lão đạo, trên mặt lộ ra vẻ trầm thấp nói: “Hắc Long sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi, sẽ ảnh hưởng tới bố cục của tôi, anh ta phải chết”
Hai mắt đang khép hờ của lão đạo sĩ hơi mở ra, hai tròng mắt ông ta vẩn đục vô thần, không có bất kỳ linh khí gì.
Lão đạo sĩ đứng lên thản nhiên nói: “Trình độ võ học của Hắc Long đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, không ai có thể giết anh ta.
Nhưng… là đàn ông sẽ có xương sườn mềm.
Xương sườn mềm của anh ta chính là Đường Sở Vi. Muốn giết anh ta có thể xuống tay từ Đường SởVi”
Thiên Tử lạnh lùng nói: “Giết thế nào là chuyện của ông. Giang Cung Tuấn không chết, tôi không cách nào tiếp tục kế hoạch. Bên trên trách tội, ông tôi đều sẽ xong đời.”
Để lại một câu, sau đó Thiên Tử xoay người rời đi.
Người đã đi ra ngoài nhưng giọng nói vẫn vang lên ở ngoài cửa.
“Mau chóng giết chết Giang Cung Tuấn, chỉ cần anh ta chết đi, tôi có thể bố trí”
Lão đạo sĩ nhìn Thiên Tử đã rời đi, nhếch miệng lên, trên gương mặt già nua hiện lên một nụ cười lạnh: “Giết người mà thôi, hà tất gì phải phức tạp như vậy. Liên quân hai mươi tám nước, ha… Mệt cậu có thế nghĩ ra được.”
“Nhớ kỹ, ngàn vạn lân chớ đế cái chết của Giang Cung Tuấn có liên lụy đến tôi, nếu tôi xảy ra chuyện sẽ không có người nào chấp hành kế hoạch”
Thiên Tử đi mà quay lại.
Lão đạo sĩ duôi cái lưng mệt mỏi, nói: “Yên tâm đi, không ai có thế tra ra được chuyện này có liên quan tới anh. Năm ngày… Trong năm ngày, Giang Cung Tuấn hẳn phải chết”
Có lời này, Thiên Tử an tâm.
Gã ta xoay người rời khỏi, còn tới đại điện dâng một nén nhang sau đó mới đi.
Rất nhanh đạo sĩ đã đi tới thành phố Tử Đăng.
“Quan chủ.”
Thành phố Tử Đăng, ở một bến tàu hải cảng.
Một số công nhân bốc vác quỳ trước mặt một lão già.
Ông lão hơi vươn tay, dặn dò nói: “Đi bắt trói Đường Sở Vi lại cho tôi.”
“Vâng”
“Làm sạch sẽ xinh đẹp một chút, đừng để bất kỳ người nào chú ý, lặng lẽ dẫn cô ấy rời khỏi thành phố Tử Đằng, đi tới Nam Cương”
“Tuân mệnh”