Mọi người vẻ mặt trầm đi, trước đó bọn họ cũng tiếp cận khu trung tâm và cũng thấy được sự khủng bổ của nơi đó, chịu vài tia sét ở đó đã khiến bọn họ rụng rời rồi,bây giờ phải đối mặt với kẻ tạo ra chúng, quả thật là áp lực cực nặng a.
Cầm nhìn các cô mỉm cười nói:
- Cảm thấy áp lực a, cứ giữ cảm giác đó đi là vừa bởi thế lực kẻ mà ta phải đối mặt còn khủng bố hơn kẻ này rất nhiều.Nhưng không nên vì thế mà lo lắng. 2 con thú phe ta cũng không phải đơn giản. Sét của nó chưa chắc đã có thể đánh tan phòng ngự của con rùa Vegar. Con phượng hoàng băng kia cũng là 1 khống tràng cực tốt. thực lực của kẻ địch cường đại khiến cho chúng ta dè chừng nhưng đó cũng là động lực để chúng ta mạnh lên.
- Không nên bị quan vì áp lực mà hay lấy đó làm động lực để chúng ta chiến đấu cho cuộc chiến cuối cùng.
Lời nói của anh như có ma lực, không ngừng đánh sâu vào lòng người. Không khí bị đè nén đã được giải tỏa phần nào. Ánh mắt mọi người trở nên kiên định hơn, có chút đầy chiến ý.
Mar cười đầy hào sảng nói:
- Hahaha… Đúng vậy, không việc gì phải lo lắng cả, chúng ta là những con người của biển cả. Đã lên con đường này rồi thì có mấy ai bận tâm về việc đối đầu với nguy hiểm cơ chứ. Bây giờ chỉ là đối mặt với nguy hiểm cao hơn mà thôi, cần gì phải lo lắng. Chúng ta là đoàn viên, chỉ cần nghĩ đến việc đánh nhau thôi còn việc lo lắng thì chứ để cho vị thuyền trưởng này lo a. Vậy.. bây giờ chúng ta đi đâu tiếp, tuyền trưởng.
Cầm thấy mọi người đã có chút khởi sắc thì cũng thở dài 1 hơi. Thứ anh lo lắng nhất là mọi người mất tinh thần. Xem ra anh lo lắng quá rồi.
Chỉ hi vọng bọn họ vẫn giữ được bình tĩnh chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo a.
Bởi vì chuyến đi tiếp theo là… biển kỳ dị.
………..
Biển kỳ dị, vùng biển chân chính tử địa. thời tiết thay đổi như chong chóng khó ai có thể lường được. Cả khu vực như bao phủ trong sự thần bí, không ai biết tiếp theo bọn họ sẽ đối mặt với thứ quỷ dị gì. Mà đó chỉ là 1 số lời truyền ngôn từ những kẻ chỉ dám đi dạo bên ngoài, thông tin về khu vực trung tâm vẫn là 1 dấu chấm hỏi lớn. Theo truyền ngôn, chỉ có vua hải tặc Gol.D. Roger là người duy nhất đi từ trong đó đi ra. Và cũng vì thế thông tin về việc kho báu One Piece giấu tại trung tâm vùng biển này lan rộng.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chẳng có ai tìm đến, rất nhiều người nổi máu liều đi vào nhưng chỉ có vào không có ra.
Vùng biển này lâu dần trở thành cấm kị, 1 cấm kỵ của đại hải trình.
Vẫn có người đi qua vùng biển này nhưng không mấy ai dám tiến vào khu vực trung tâm.
Nhưng lúc này, vùng biển trung tâm lại chào đón 1 con thuyền không tính to đi đến
Mar và Mina vẻ mặt có chút âm trầm bất định nhìn Cầm:
- Cầm., chúng ta thật phải đi vào vùng biển này a.
Cầm liếc nhìn lão rồi nói:
- Từ nãy đến giờ lão cứ khuyên lui hoài, rốt cục có vấn đề gì.
Trầm mặc 1 lúc, Mar nói:
- Thật ra đoàn thuyền của ta và Mina đã từng tiến vào nơi này khi chúng ta còn trẻ, không có nói ngoa thì đoàn đội của ta lúc đó khá là cường đại, khu vực bên ngoài khó chịu thì khó chịu thật đó nhưng mà không cản bước được chúng ta.
- Nhưng khi bước vào khu vực trung tâm thì khác hoàn toàn. Chỉ vừa tiến vào thôi chúng ta đánh bại bởi chỉ 1 kẻ địch tình cờ đi quá. May mà nó không có ý tứ truy đuổi nếu không có lẽ chúng ta bây giờ không có ở đây mà nói chuyện đâu.
- Dù cho tổ hợp bây giờ vô cùng cường đại, so với đội thuyền lúc trước của ta mạnh hơn khá nhiều nhưng mà ta không nghĩ chúng ta đủ sức xâm nhập sâu vào bên trong vùng biển này.
- Ồ, vậy sao.
Ánh mắt Cầm lóe sáng, điều này càng chứng minh con thú ở khu vực này cường đại. Nếu không có lẽ vùng biển này không thành tử địa số 1. Có lẽ chỉ có thu phục nó thì anh mới có thể lật kèo được a.
Dù khó nhưng không thử sao biết, dù sao anh cũng không phải là anh của ngày hôm qua a.
Thấy Cầm ý đã quyết, dù cho không nguyện ý nhưng mà mọi người cũng chỉ có thể khởi động thuyền, bọn họ đều biết tình thế này rất hiểm nghèo, không liều mạng sợ rằng cũng khó lòng có thể chuyển cơ a.
Con thuyền lừng lững tiến vào vùng biển kỳ dị.
Đón chờ bọn họ là 1 cơn bão từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn không có báo trước, hoàn toàn không có dấu hiệu, cứ thế là bão nổi lên thôi, hơn nữa còn là bão to.
Tuy nhiên, những người ở đây cũng không phải bình thường, dù chỉ có 7 người nhưng cơn bão này hoàn toàn không đả động được đến bọn họ.
Cơn bão đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bầu trời chỉ 1 phút trước còn đen ngòm giờ lại trong xanh trở lại, thật đúng là vô cùng quỷ dị.Tất cả cũng khẽ buông lỏng 1 hơi.
Nhưng chưa thư giãn được lâu thì 4 phía đột nhiên nổi bão tuyết, nhiệt độ vốn cao giờ đột nhiên hạ xuống cực thấp, có thể nhìn bằng mắt thường thấy mặt biển hơi kết băng, thời tiết thay đổi 1 cách đột ngột như vậy khiến cho cả nhóm cảm thấy khó chịu vô cùng, nhất là khi bọn họ vừa trải qua 1 trận mưa to, cả người ướt như chuột lột, thêm gió lạnh thổi vào nữa…quả thật là 1 cảm giác thật Yomost a.
Đến đây, bọn họ mới cảm nhận được thế nào là thời tiết thay đổi bất ngờ không thể lường được. quả thật nếm mùi rồi a.
Sự thay đổi đột ngột này như 1 hồi chuông cảnh tỉnh bọn họ về sự nguy hiểm của vùng biển này, có lẽ nó vượt xa những gì mà bọn họ suy đoán. Cũng nhờ thế, cả đoàn đem tinh thần đề cao đến cực hạn, sẵn sàng để đối phó với những tình huống ngặt nghèo ngất.
Cũng chính vì thế mà đoạn đường tiếp theo trở nên đỡ nguy hiểm hơn. Nhờ có khả năng cảm nhận các năng lượng trong không khí khiến Cầm có thể nhanh chóng đề tỉnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng đối phó với các loại thời tiết thất thường. Có vài lần bị hải thú tập kích bất ngờ đều được mọi người giải quyết một cách gọn ghẽ.
Thứ duy nhất cản đường bọn họ là phương hướng, không chỉ ở đây mà là ở đại hải trình nói chung đều rất khó xác định phương hướng hay có thể nói là không thể, các cách xác định phương hướng thường dùng như nhìn la bàn, nhìn mặt trời đều khó có thể. Muốn di chuyển chỉ có cách là kiếm 1 cái nam châm cho riêng mình mà thôi.
Bọn họ đã dừng lại ở 1 hòn đảo gần biển kỳ dị nhất để lấy dữ liệu nhưng mà hướng nó chỉ lại hoàn toàn không nằm trong vùng biển này. Điều này khiến cho nhóm của anh chỉ còn cách mày mò để tìm đường. Vẫn còn may nhờ có cái nam châm mà xác định được 1 hướng do đó không đến mức lang thang không biết phương hướng. tuy nhiên, Cầm cũng phải mất đến 3 ngày mới tiến được đến khu vực gần trung tâm
Nhìn từ xa nó chẳng khác gì khu vực khác cả nhưng khí tức nguy hiểm từ sâu truyền ra khiến người ta không rét mà run. Bên trong tồn tại 1 thứ vô cùng khủng bố mà chính anh cũng không đánh bại được.
Và có lẽ đó chính là mục tiêu của chuyến đi này a.Đọc nhanh tại Vietwriter.com