Người mẹ từ trong bếp bưng món cuối đi ra. Khẽ lau tay, hài lòng nhìn thành quả của mình.
Trên bàn là 1 mâm cơm đầy thịnh soạn với bánh mì, rau củ. Không chỉ thế, còn có cả cá và thịt là thứ hiếm thấy trong bữa cơm của 2 người.
Cũng đúng thôi,2 mẹ con sống nương tựa vào nhau cạnh bìa rừng thì lấy đâu ra tiền mà mua cá với thịt. Vào trong rừng săn ư? Lấy chút sức lực của bọn họ mà làm được thì có lẽ bìa rừng không có cái gì nguy hiểm rồi.
Cả tháng may chăng bọn họ mới có đủ tiền để mà mua ít thịt về cho bữa ăn.
Để có được bữa ăn này, người mẹ đã bỏ đi nguồn lương thực chủ yếu của gia đình.
Đó là con gà mái thường đẻ trứng cho bọn họ hằng ngày.
Và giờ nó đã nằm chễm trệ trên mâm.
Đúng là bỏ vốn gốc mà.
Nhìn thành quả của mình, người mẹ khẽ mỉm cười. Thật ra bà cũng không thích ăn các thức ăn liên quan đến thịt nhưng mà đứa con của bà đang tuổi ăn tuổi lớn nên tất nhiên không thể để nó thiếu chất dinh dưỡng.
Nhất là hôm nay, phải hảo hảo chiêu đãi đứa bé mới được.
Đúng lúc đó, từ cửa có 1 người bước vào. Là Dược Phong.
Nhưng khác với thường người, Dược Phong lại cúi gằm mặt xuống như đang suy tư điều gì.
Người mẹ thấy vậy thì cảm thấy hơi lo lắng. Bà tiến đến ân cần hỏi :
- Hôm nay thi không tốt sao. Không sao, chỉ cần 2 mẹ con ta hảo hảo sống cùng nhau là được rôi.
Nhưng đứa bé lắc đầu nói:
- Không, con đã thức tỉnh nhưng mà tình huống dường như hơi đặc thù. Võ hồn của non dường như chống rống không có cái gì, hồn lực theo như vị thúc thúc kiểm tra nói thì đã đạt đến bình cảnh nhưng không biết vì sao lại không có. Con cũng không biết cái đó là tốt hay xấu nữa.
Đứa bé vừa kể mà mày nhíu thật sâu, hồn nhiên không hay biết mẹ của nó sắc mặt đã thay đổi đi rất nhiều. Nàng run run nói:
-
Con.. con.. có thể cho ta thấy vũ hồn của con được không
Dược Phong ngoan ngoãn gật đầu:
- Tất nhiên là có thể a.
Đứa bé khẽ đảo tay, nhắm mắt lại khẽ cảm nhận nhưng mà cũng không có cái gì xuất hiện lộ ra rất ư là kỳ dị.
Nhưng sắc mặt người mẹ đã biến đổi hoàn toàn rồi.
Bà khẽ lẩm bẩm :
- Vẫn là đến nước này ư, vẫn là đến nước này ư. Chẳng lẽ đây là thiên ý, là nghiệt duyên sao.
Lúc này Dược Phong cũng chú ý sắc mặt mẹ mình không đổi, nó hơi hoảng sợ, rưng rưng hỏi :
- Chẳng lẽ… con trai của mẹ là phế vậy khiến mẹ không hài lòng sao. Nếu vậy thì con xin lỗi… đừng rời đi con.. hu hu.. hu hu…
Nó trở nên hoảng sợ như vậy vì nghe vài bà mẹ doạ là nếu không làm hồn sư thì đừng về nhà nữa. Do đó giờ nghĩ lại và nhìn vẻ mặt của mình thì nó hơi sợ
Người mẹ thấy thế cũng cũng hơi bối rối, nàng cúi đầu xống khẽ vô vỗ Cầm nói :
- Nào có, con của mẹ là thiên tài sao có thể là phế vật được chứ. Con yên tâm, con của mẹ là thiên tài đệ nhất đó.
- Thật chứ.
Dược Phong nghe vậy thì ngẩng đầu lên hỏi. ánh mắt đầy hi vọng .
Người mẹ cười hiền nói :
- Tất nhiên rồi. Nhưng mà do con mẹ giỏi quá, đặc biệt quá nên sẽ có rất nhiều kẻ xấu đến mà làm việc xấu với con và mẹ.Do đó chúng ta cần rời đi. Đến khi mà con đủ mạnh thì mẹ con ta sẽ trở lại được không.
- Vâng
Đứa vé vui vẻ gật đầu, chỉ cần mẹ ở bên hắn thì dù ở đâu cũng được hết.
Người mẹ hài lòng mỉm cười rồi khẽ vỗ tay nói :
- Vậy thì chúng ta cũng nên ăn mừng thôi nhỉ.
- Vâng.
Và thế là 2 mẹ con vui vẻ ngồi vào bàn. Đứa bé hồn nhiên ăn mà không chú ý mẹ mình mặt không được tự nhiên cho lắm nếu không muốn nói là có chút suy sụp.
Nàng khẽ thở dài, chỉ hi vọng là đứa bé sẽ có 1 cuộc sống bình an.
…………….
3 năm sau, tại 1 vùng băng nguyên rộng lớn.
Tại 1 miếng băng rộng lớn có 1 thân ảnh đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên, có tiếng động làm cho hắn ta tỉnh dậy. Anh vui vẻ chạy về phía tiếng động vừa phát sinh. Nơi đó có vài cái bẫy được thiết kế khá là tinh vi.1 mồi đặt trọng 1 cái hố băng đã được làm rạn nứt từ trước. Không chỉ thế, mồi còn được buộc vào cái gậy chắn trước 1 quả cầu tuyết. Con mồi vừa sập bẫy thì sẽ có 1 quả cầu tuyết che miệng hố khiến cho con thú tôi nghiệp vô pháp có thể thoát được.
Tất nhiên là nếu mà không may dính phải ma thú cường đại thì xác định là chạy trối chết.
Nhưng mà nếu mà hung thú quá cường đại chắc cũng không đến nỗi không thoát được đi.
Có khoảng thời gian đầu chưa quen nên là mấy lần bị rượt gần chết. Cũng là do người này đào hố không đủ sâu mà lại không có quả cầu tuyết nên là vây được ai.
Và sau vài lần may mắn chạy thoát, cậu đã học khôn mà tạo thêm quả cầu tuyết.
Tuy không thể nào vây khốn được hồn thú 100 năm trở nên nhưng mà những con chưa đủ 10 năm thậm chí 10 năm hồn thú mà không phải loại hung tợn đều bị Cầm bắt được. Có quả cầu tuyết đó làm lá chắn chỉ cần chờ 1 lúc để xác định con đó không thể nào thoát được là có thể ung dung đứng trên mà xiên xuống là có đồ ăn.
Hôm nay xem ra khá là hên khi mà bên trong là 1 con thỏ tuyết. Loài này xem như là 1 loài khá là hiền hoà ở khu băng nguyên đi. Nó chỉ ăn cỏ nên tường xuyên đi ra khỏi băng nguyên để mà kiếm thức ăn.
Do đó đây có thể nói là loại mà người này hay bắt được nhất.
Nhìn con thỏ tuyến trong tay, người này khẽ mỉm cười :
- Mấy nay trông sắc mặt mẹ không được tốt. May quá, có con thỏ này có thể làm 1 món ngon cho người mới được.
- À mà nàng không thích đồ ăn mặn cho lắm. Có lẽ nên đi tìm ít rau củ cho mẹ đi.
Người đó vui vẻ mà đi đào chút ít rau củ. Nơi đây là cực bắc nên là cũng chẳng có nhiều rau củ tuy nhiên cũng có vài loại. Chí ít thì có thể làm vài món ngon đi.
Xách đồ về. Người này đã thấy mẹ mình đứng ở cửa.
Người này vui vẻ nói :
- Mẹ, xem này, con đào được ít măng, lại bẫy được 1 con thỏ tuyết nữa. Mẹ chờ con tý, con sẽ làm món canh thịt thỏ để mẹ ăn lấy lại sức..
Nhưng người mẹ lắc đầu nói :
- Cái này để sau, giờ con hay ra căn cứ của chúng ta ở sau núi đi. Lát nữa mẹ sẽ ra đó.
Đứa con nghe vậy thì thấy hơi kỳ mà hỏi :
- Có chuyện gì sao mẹ, sao chúng ta phải.
Người mẹ lắc đầu nói :
- Không có việc gì đâu con, cứ yên tâm, không có việc gì đâu.Chờ ta 1 chút. Ta sẽ đi tìm con luôn.
- Nhưng…
- Cứ đi đi… con ngoan của ta.. yên tâm.. mẹ sẽ tìm con mà. Đi ngay đi không thì không kịp đâu.
- Nhưng.
- Đi đi.. hay là con muốn mẹ bỏ đi.
- Không.. nhưng mà…-
- Đi mau đi.
Thế là người con dưới sự áp bức của người mẹ, đứa con buộc phải bỏ đi.
Tiến đến 1 ngọn núi gần đó. Nơi đó có 1 hang động ẩn sâu trong lòng núi khó mà phát hiện, nơi đó còn để rất nhiều đồ ăn khô đủ để cho 2 người sống được ả tháng trời.
Nhưng mà đó không phải cái chính/
Bởi tình hình của mẹ hắn thế nào hắn không biết.
nỗi lo bao phủ đứa bé