Cuối cùng người tiến đến đầu tien không ngờ là Chistina.Cô nàng không chút sợ sệt cầm cái đầu lâu lên ngó nghiêng và nói:
- Người này xem ra là chết từ rất lâu rồi nhưng mà chắc cũng không qua ngàn năm. Xem ra là mạo hiểm giả như chúng ta bị ngã xuống đây hoặc là thân chinh xuống đây đi. Nhưng mà ta nghĩ thân chinh xuống tầng này mà chết còn mỗi xương thế này khả năng rất bé nhỏ. Do đó sợ rằng cũng như chúng ta bị quấn xuống đây.
Cầm cùng Athena đồng thời gật đầu. Chính bọn hắn cũng nghĩ vậy. Tất nhiên là khả năng thứ 2 cũng có thể xảy ra nhưng mà để xuống tầng mày chí ít cũng cần 1 đoàn khá lớn, bên trong nhất định cần 5 người cấp 6 trở lên. Nếu là 1 đoàn người thì không có chuyện có 1 bộ xương thế này được. Tất nhiên cũng có trường hợp người này lạc vào mê vụ không tìm được đường ra nên là chết tại đây. Nhưng mà nó quá nhỏ bé a.
Đúng lúc này, tiếng kêu kinh ngạc của Chistina đã đánhn thức bọn họ. Chỉ thấy cô nàng cầm 1 quấn nhật ký cũ nát. Rách tả tơi theo năm tháng chỉ còn lại vài tờ chắp vá. Nếu không phải nó làm bằng da thì chỉ sợ giờ chẳng có tờ nào nữa rồi.
Mọi người lập tức tập trung lại đọc cuốn nhật ký.
Mấy chương đầu là giới thiệu về party của người này. Hóa ra thân phận của bộ xác này là 1 thành viên của 1 gia tộc nhỏ chỉ có 5 thành viên 3 trai và 2 gái. Bọn họ sống cách đây 100-150 năm về trước. Trong party của bọn họ hầu như đã đạt đến cấp 2, trong đó người chết này là chiến sĩ đã đạt đến cấp 3.
Bọn họ đã có thể vượt tháp đến tầng 24 nên nói chung là kiếm cũng đủ để gia tộc sinh hoạt.
Đó có thể là những ngày tháng đầy tươi vui.
Nhưng mà ác mộng đã xảy ra. Nguyên văn như sau.
Oradio ngày… tháng…năm
Hôm đấy, như thưởng lệ.Chúng tôi tiến vào dungeon .Mới có tin tức là boss tầng 17 đã bị hạ nên lần này chúng tôi định đi lên tầng 19,20 thử vận may.
Oradio ngày… tháng…năm
Mấy hôm nay vận may có thể nói là tìm đến chúng tôi khi mà thu hoạch được kha khá quá vật lạc đàn. Vậy là khi trở về có thể cho vị thần của mình 1 bữa ăn hoành tráng rồi.
Bỗng dị biến xảy đến. đột nhiên mặt đất rung chuyển và nứt ra, cả đoàn chúng tôi rơi xuống đêm đên bất tận.
Oradio ngày… tháng…năm
Chúng tôi tỉnh lại, xung quanh là đêm tối khôn cùng. Không có bất cứ ánh sáng. May mà trong đoàn có chuẩn bị đầy đủ lương thực cũng như dụng cụ chiếu sáng nê không lo lắm chuyện ăn với ngủ.
Chỉ là không biết chúng tôi bị lọt xuống tầng nào. Thỉnh thảng chúng tôi cũng nghe thấy có tin mạo hiểm giả đột nhiên biến mất. Xem ra là do mấy cái vụ động đất này đâu.
Sáng hôm sau, chúng tôi nhất định phải đi xem tình hình mới được.
Oradio ngày… tháng…năm
Mở mắt ra, tôi thấy 1 màn sương yêu dị bao phủ lấy mình. Không biết sao trong lòng tôi có 1 cảm giác không yên. Dường như sắp có cái gì đó ghê gớm xảy ra.Chúng tôi quyết định sẽ không ở tầng này thêm 1 phút giây nào nữa.
Oradio ngày… tháng…năm
5 ngày, đã 5 ngày chúng tôi lang thang trong cái mê vụ này. Càng tìm lối ra càng không tìm được. CÀng đi ra chỗ sương loãng thì sương lại càng dầy. nước uống cùng thức ăn cũng đã dần cạn kiệt. Cứ thế này thì không chết vì quái thì cũng chết vì đói và mệt mất. rốt cục nơi này là nơi quái quỷ nào.
Oradio ngày… tháng…năm
Đã 8 ngày từ khi tôi nhập tầng bí ẩn này. Mọi người đều đã bắt đầu mệt mỏi và chán nản. Cứ tình hình này thì chỉ sợ chính chúng tôi nội chiến mà chết mất. Tôi thân là trưởng đoàn nhất định không được để nó xảy ra. Tôi quyết định sẽ đi vào trong chỗ sâu tìm kiếm. Không thành công cũng thành nhân.
Oradio ngày… tháng…năm
Mừng quá, chúng tôi cũng đã tìm được những con quái đầu tiên. LÀ 1 quái vật kỳ lạ, tấn công rất cao nhưng mà phòng ngự lại như giấy, chỉ 1 đòn là chết. Xem ra tầng này cũng không nguy hiểm gì. Hơn nữa, tìm được quái nghĩa là có cửa ra. Xem ra là lựa chọn đã chính xác.
Oradio ngày… tháng…năm
Tôi đã nhầm. Bọn này không phải là tấn công yếu mà là chúng quá mạnh. Hàng hà sa số con quái như thế này, sợ phải đến cả vạn con ấy chứ. Chúng quây chúng tôi lại. Chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng ở đây ư.
Đọc đến đây, mọi người không khỏi hít 1 hơi, 1 vạn con quái. Dù có thể hít chết nhưng mà để giết hết bằng đấy chỉ sợ bọn họ cũng đã gục rồi ấy chứ. Mà quái tầng này làm gì có chuyện dễ đánh thế được. Xem ra là phòng ngự thấp nhưng mà tấn công của nó không phải là dạng vừa đâu.
Bon họ hồi hộp mở tiếp nhưng chỉ là trống không. Có lần mò trong cát thì lần được 1 mảnh da ghi được 1 bàn tay nắm chặt.Xem ra là có gì đó quan trọng.
Mọi người lại chân đầu vào. Trên đó chỉ vỏn vẹn mấy chứ.
Dâm thú.
Cần thận sương mù.
Đến đây thì không tìm được thêm bất cứ tờ giấy nào nữa. Xem ra là đã bị thất lạc rồi. nhưng mà vẫn còn may là thông tin nó đưa đến cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà thà không biết còn hơn. Rõ ràng là khi đọc hết tất cả thông tin thì không khí lập tức trầm trọng hơn rất nhiều. Tuy rằng là party này vẫn chỉ là 1 nhóm toàn cấp 2 với 1 người là cấp 3 nhưng mà với cái thông tin 1 vạn quái thì không ai có thể nào thở được. Nên biết tầng này chắc chắn không thấp, bét nhất cũng là tầng 6 mấy, thậm chí là nhiều hơn. Quái thì làm sao mà yếu được .Bét nhất cũng cấp 500 trở lên. Yếu làm sao được. Hơn nữa chỉ nguyên cái số lượng 1 vạn thì cũng đủ để mà dìm chết bọn họ rồi.
Nếu là bình thường có lẽ bọn họ sẽ tránh xa tổ quái này nhưng mà bây giờ bọn họ không thể có cách khác. Mấy ngày nay, việc đi tránh xa màn sương lại đâu vào đấy. rõ ràng cách này không làm được. Do đó quả thật chính Cầm chỉ có nghĩ đến 1 cách là tiến nhập chỗ sâu.
Xem ra cuộc đi này sẽ không yên bình đâu.
Nhưng mà Cầm không thể không nói:
- Mọi người đã dọc rồi chắc cũng đã có những suy nghĩ của mình. Quả thật nếu là bình thường gặp đội quân khủng bố đó, chúng ta nhất định phải tránh xa. Nhưng nếu mà cứ đi lại lòng vòng ở chỗ này thì không sớm thì ,muộn chúng ta cũng sẽ chết đói mà thôi. Chúng ta không thể nào cứ ở đây mãi được .Do đó không sớm thì muộn chúng ta cũng cần thâm nhập vào sâu trong làn sương kia.
- Nhưng mà trong đó có cái gì thì mọi người đều đã biết. Dâm thú. Dù chúng ta không biết từ này có nghĩa là gì nhưng mà nguyên cái thông tin 1 vạn con cũng đủ để những người mạo hiểm giả kỳ cựu bỏ cuộc. Nói không ngoa chứ nguyên giết chúng cũng đủ để ta mệt chết rồi đó.
- Giờ có thể nói là phút giây sinh tử của chúng ta. Điều may mắn là chúng ta đã nhờ vị này nên ta có thời gian chuẩn bị. Dù không thể nào đủ để ta chuẩn bị về vật chất nhưng mà nó có thể đủ để ta chuẩn bị tinh thần. Giờ chúng ta có lẽ là nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Mọi người không nói không rằng nhưng mà xem ra tất cả mọi người đều đang tự mình có những suy nghĩ riêng rồi.
Và chính Cầm cũng vậy.
Nhưng mà dường như tất cả đều đồng tình 1 điều, đó là muốn tìm đường ra thì chỉ có thể đi vào sâu trong cái làn sương mù yêu dị kia.