Mục lục
Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người đứng trên sàn đấu nhìn thẳng vào đối phương, chiến ý nháy mắt bùng nổ, trừ ánh mắt Mộng Hồng Trần khi nhìn Vương Đông có chút kỳ lạ, ánh mắt của ba người còn lại đều vô cùng kiên quyết.



Ánh mắt như vậy nhưng trong lòng bốn người đều có duy nhất một cảm giác giống hệt nhau, giống như có một cái gì đó dẫn dắt bọn họ tụ hội tại đây, và đây cũng là trận chiến quan trọng nhất của bọn họ.



Thực sự có cái gọi là số mệnh sao? Nếu đúng là có, có lẽ, số mệnh của bọn họ chính là đối thủ của nhau. Năm năm sau, cũng tại cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, bọn họ sẽ còn gặp lại, hơn nữa còn là những thành viên chủ chốt của đội mình. Năm năm sau sẽ có những thay đổi gì đây? Bọn họ không thể đoán trước được, nhưng lúc này, trong đầu bọn họ chỉ có mỗi một suy nghĩ, chính là chiến thắng, đem chức quán quân về cho đội của mình.



Một tháng qua, sau biết bao trận thi đấu, cả đôi bên đều từng bước từng bước tiến về phía trước, nhất là mấy người bên phía học viện Sử Lai Khắc, bọn họ đâu phải dễ dàng gì mà bước đến được trận chung kết này.



Ánh mắt hừng hực chiến ý của Hoắc Vũ Hạo từ từ dịu xuống, đôi ngươi tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt như có như không, tuy gương mặt hắn vẫn còn nguyên vẹn nét trẻ con nhưng lại sự bình tĩnh có thể khiến người khác phải giật mình.



Vương Đông ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lại khác hẳn người bạn của mình, trên người hắn phản phất như có một tầng ánh sáng lấp lánh mang theo hơi thở quang minh cô cùng thuần khiến. Dù lúc này trời đang mưa như trút nước nhưng không có hạt mưa nào chạm được vào cơ thể hắn, quanh nơi hắn đứng tựa như đang là thời tiết khô ráo vậy.



Tiếu Hồng Trần, Hồn Vương, Vũ Hồn: Tam Túc Kim Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.



Mộng Hồng Trần, Hồn Vương, Vũ Hồn: Chu Tình Băng Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.



Hoắc Vũ Hạo, Đại Hồn Sư, Vũ Hồn: Linh Mâu, Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Hồn Đạo Sư cấp hai.

Vương Đông, Hồn Tôn, Vũ Hồn: Quang Minh Nữ Thần Điệp, Hạo Thiên Chuy.



Tu vi song phương chênh lệch rõ ràng như vậy nhưng không có ai dám khẳng định chắc chắn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng.



Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông trong các trận đấu trước đã sáng tạo ra không biết bao nhiêu kỳ tích. Huống chi lúc này, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều đang bị thương, hồn lực tiêu hao khá nhiều. Dù bọn họ đã thông qua Bình Sữa bổ sung Hồn Lực nhưng Tinh Lực bị tiêu hao thì làm sao hồi phục đây?



Cho nên, nếu xét về thể lực, sự chênh lệch của bọn họ cũng giống như ở mặt vu vi vậy.



- Hai đội, mời lùi về sau.



Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự trầm giọng quát. Trận đấu này gần như là trận đấu cuối cùng rồi, Hoàng Tân Tự từ nãy giờ đã âm thầm thề trong lòng mình vô số lần, sau này có đánh chết lão, lão cũng nhất quyết không bao giờ làm trọng tài nữa.



Giờ phúc này, thật ra tâm trạng của lão còn rung động hơn người khác gấp mấy lần, bởi vì tự bản thân lão chủ trì trận đấu, lão mới cảm nhận được, mấy đứa trẻ của trận đầu này mạnh đến mức nào. Trên người bọn họ, có quá nhiều thứ đặc biệt. Có Vũ Hồn cao cấp nhất, Vũ Hồn Song Sinh, thậm chí cả Hồn Đạo Khí cấp tám và Vũ Hồn biến dị thành ngọn lửa màu đen vừa xuất hiện ban nãy là thứ làm lão chấn động nhất. Vũ Hồn Thiên Sát Cô Tinh của lão cũng không thể đối kháng với nó, rốt cuộc nó đã biến thành thứ nào đây? Cô bé kia thật sự chưa đến hai mươi tuổi sao?



Nhất là lúc này, hai thành viên đại diện chiến đội Sử Lai Khắc ra thi đấu, đừng nói hai mươi tuổi, ngay cả mười lăm tuổi còn chưa đến nữa.



Nhưng, lão có thể thấy rõ trong ánh mắt bọn chúng tràn đầy tín niệm tất thắng.



Lúc này Thiên Sát Đấu La bỗng nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng, lão nhớ lại thời điểm mình 15 tuổi. Khi đó lão vẫn còn đang miệt mài cố gắng tu luyện, mà người nhà của lão cũng chưa bị vũ hồn Thiên Sát Cô Tinh nguyền rủa mà chết. Có thể nói, khi đó, đối với giới Hồn Sư lão vẫn còn rất mờ mịt.



Lão không thể tưởng tượng nổi, thêm 20 năm hoặc 30 năm nữa. Những đứa trẻ trong trận chung kết này có thể tiến bao xa trên con đường tu luyện đây?



Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nắm tay nhau từ từ lùi về sau, bọn họ đều biết trận đấu này là trận đấu gian nan đồng thời cũng đầy áp lực nhất của học viện Sử Lai Khắc.



Đây không chỉ đơn thuần là một trận đấu bình thường nữa, mà có thể nói là một hồi quyết đấu sinh tử.



Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều là những thiếu niên thiên tài, áp lực càng lớn, thì tiềm năng của bọn họ càng được bộc lộ nhiều. Trận đấu còn chưa bắt đầu mà tinh thần chiến đấu của bọn họ đã dâng cao đến mức trước nay chưa từng có.

Hai tay nắm chặt lấy nhau, tâm ý tương thông.

Khi cả hai di chuyển đến mép sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo khẽ nhích người bước về sau Vương Đông, hai tay đặt ở hông người bạn của mình, Vương Đông bình tĩnh nhìn thẳng về phía đối diện.



Tình huống này hoàn toàn khác biệt với những gì bọn họ đã biểu hiện trong những trận đấu trước.

Trong các trận kia, bất kể là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chiến đấu theo cách nào thì lúc thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng là Hoắc Vũ Hạo điều khiển chính. Cho nên theo ánh mắt của mọi người, Vương Đông hắn là người phụ thuộc, trừ việc có thể cùng thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ với Hoắc Vũ Hạo thì không còn tác dụng gì khác. Chỉ có một lần đặc biệt khiến người khác chú ý là lúc sử dụng Hạo Thiên Chuy, nhưng cũng chỉ có lúc đó, thật giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn.



Có rất ít người nhớ đến Vương Đông, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại khác, từ lần đầu xuất hiện với sáu cái Hồn Hoàn màu đỏ tươi, dù lúc này mọi người đều biết nó là giả nhưng ấn tượng ban đầu vẫn in sâu trong tiềm thức mỗi người, không thể phai nhạt.



Vậy mà giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo lại đứng sau Vương Đông, hiển nhiên Vương Đông là người chiến đấu chính. Cục diện thật bất ngờ, cho dù là khán giả hay đối thủ của bọn họ cũng không sao ngờ được.



Nhìn thấy biến hóa của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng nhíu mày, vì bọn họ giật mình phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không có tí thông tin gì về thực lực của Vương Đông.



Gần như từ đầu đến giờ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng hợp thành một chính thể, khi sử dụng kỹ năng gì cũng cùng nhau hành động. Nên lúc này, có rất nhiều người đều tự hỏi, năng lực của Vương Đông là gì? Vũ Hồn như thế nào? Nhưng không ai có được đáp án cả.



Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng lùi về mép sàn đấu, Mộng Hồng Trần đứng trước, Tiếu Hồng Trần đứng sau, nhưng hai anh em bọn họ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.



Tiếu Hồng Trần lúc này không được khỏe như trước, sau lần bị Đái Thược Hành tấn công, thương thế của hắn thậm chí còn ảnh hưởng đến tận căn nguyên, hắn không dám nhờ vào Bình Sữa khôi phục nhiều Hồn Lực, vì căn bản, kinh mạch của hắn lúc này không thể chịu đựng nỗi.



Xương bị gãy đã được nối lại, thương thế cũng được chữa trị nhưng cả người thỉnh thoảng vẫn truyền đến từng cơn đau nhức. Thực tế lúc này, hắn chỉ có thể sử dụng khoảng ba phần thực lực. Cho nên hắn mới phải đứng sau em gái mình, còn Mộng Hồng Trần chính là chủ lực thật sự của trận đấu này.



Trong thời khắc cuối cùng đấu với Đái Thược Hành, kiện áo giáp cấp sáu trên người Mộng Hồng Trần đã cứu cô bé một mạng, nhưng cô vẫn bị một chút thương tổn nhất định. Mặc dù vậy, hiện giờ cô bé vẫn còn khoảng bảy phần thực lực. Càng quan trọng hơn, cô bé hoàn toàn tin vào kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm.



Đái Thược Hành với tu vi Hồn Đế, trong tình huống cứng chọi cứng chỉ có thể đẩy lùi một chút thời gian phát tác độc, còn hai đứa bé trước mặt? Tu vi bọn chúng bao nhiêu? E là chỉ bị dính một chút Chu Tình Băng Thiềm thì trận đấu đã kết thúc rồi.



Chỉ có duy nhất một điểm Mộng Hồng Trần cảm thấy không đúng là ánh mắt ương ngạnh của chúng nó, chẳng lẽ bọn chúng vẫn tin mình có cơ hội ở trận chiến này sao? Bọn chúng được chọn chẳng qua vì đến lúc cuối cùng, trong Sử Lai Khắc chẳng còn ai, bọn chúng không thể không lên sàn đấu mà thôi. Trên người Mộng Hồng Trần bỗng tỏa ra một tia hàn khí, mặc dù cô bé rất có hảo cảm với Vương Đông nhưng đây là thi đấu, nó liên quan trực tiếp đến vinh quang của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, thậm chí là của đế quốc Nhật Nguyệt. Bất kể ra sao, cô cũng không thể thua. Trong nội tâm cô, sự kiêu ngạo không hề kém anh trai của mình chút nào.



Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự hít sâu một hơi, tay phải giơ lên cao rồi nháy mắt hạ xuống:



- Trận đấu bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK