Thời gian lại trôi qua, 10 phút đã đến, Cầm đã cảm thấy được cơ quan trong cơ thể của mình báo động. Nếu như anh còn cố gắng thì chờ đón anh là tử vong.
Nhưng Cầm có thể dừng lại không, không. Lúc này dừng lại thì chờ đón anh cũng chỉ có chết mà thôi. Thà rằng chết trong chiến đấu còn hơn là bị bọn hải thú xẻ thịt.
Đột nhiên, 1 mũi tên xé gió bay đến kèm theo đó là tiếng gào của con đầu đàn. Mọi hành động tấn công về phía anh đều bị dừng lại. Cầm cũng theo đó mà dừng lại kèm theo đó là… hậu quả kéo đến, anh không nhịn được mà thổ 1 ngụm huyết, cả người suy yếu đến tận cùng. Anh không còn duy trì được lơ lừng trên không, cả người rơi xuống biển. Ngã vào đống xác mà anh giết, nhưng mà xem ra cũng chẳng còn ai để ý đến anh, ánh mắt đám hải thú đều dồn về 1 phía, nơi mà đầu đàn của chúng đang ở. Bên đó còn có 1 con thuyền lênh đênh với vài thân ảnh đứng trên. Không sai, đó chính là đoàn thuyền của anh. Hóa ra bọn họ không có rời đi mà lại lẩn ra đằng sau ý đồ bắt con đầu đàn, để an toàn, bọn họ cố đi con đường thật dài vì thế mới tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Chính bọn họ cũng không ngờ con đầu đàn này lại yếu đến mức như vậy, có thể nói là hoàn toàn không tốn chút sức nào để hàng phục nó, thực lực của nó thậm chí còn chưa đạt đến mức phó đô đốc nữa. Thảo nào khi thấy Cầm xông đến nó lại lẩn trốn nhanh như vậy, hóa ra nó chỉ xuất hiện để trang bức a.
Nhưng cũng may vì thế mà Cầm mới thoát được 1 kiếp, nếu như con này mà mạnh hơn 1 chút, kiên trì thêm 1 chút thì có lẽ người thắng sẽ là nó a.
tuy nhiên, mặc cho lần này có chút quỷ dị nhưng rốt cục bọn họ đã thắng, với việc con đầu đàn bị bắt, những con hải thú còn lại cũng không dám tấn công mà chỉ đứng xa nhìn chằm chằm đội thuyền tiến đến, tự động rẽ ra 1 đường.
Đến chỗ Cầm, 2 thân ảnh nhảy xuống đỡ anh lên thuyền, là Mira và Mar. đến đây, Cầm cơ hồ đã xác định mình đã an toàn, cảm giác mệt mỏi ập đến khiến cả đầu anh mụ mị, anh ngất đi không còn biết gì nữa.
………
Cầm mở mắt, cảm giác suy yếu truyền đến khiến cho anh không thể nào không nhíu mày đồng thời cười khổ 1 tiếng. Thật đúng là nếm mùi đau mà, xem ra anh vẫn chưa thể đi ngang trong thế giới này a. Vẫn còn rât nhiều thứ có thể đưa anh vào chỗ chết.
Làm quen 1 chút với cỗ thân thể rã rời, cầm ngồi dậy, nhìn xung quanh, đây hiển nhiên là căn phòng của anh trên thuyền. Xem ra bọn họ đã thoát đi. Điều này khiến Cầm cũng nhẹ lòng. Chí ít không vì anh khiến cho mọi người bỏ mạng.
Cầm run run tiến ra cửa, mở cửa, gió biển ập vào mang đến cảm giác thoải mái. Cầm tiến ra ban công nhìn xung quanh, biển xanh mang đến cho anh cảm giác thoải mái vô cùng, cơ thể cũng đỡ đi phần nào. Có lẽ chỉ là cảm giác nhưng nó mang lại cho anh sự dễ chịu.
- Tỉnh rồi à.
1 dọng nói vang lên, 1 thân ảnh tiến gần đến anh. Là Mera, cô không nói gì mà lẳng lặng đứng bên người anh, cùng anh nhìn ra biển, cảm giác thật yên bình. 1 lúc sau, Cầm mỉm cười nói:
- Đi thôi, cũng đến lúc làm rõ mọi việc rồi.
……..
Trên bàn họp, tất cả mọi người đã tụ hợp, lẳng lặng nhìn Cầm chờ anh lên tiếng.
Cầm cũng không để mọi người chờ lâu. Anh thở dài 1 hơi rồi cúi đầu xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Cầm lên tiếng:
- Thân là thuyền trưởng, ta xin lỗi vì đã đưa mọi người vào nguy hiểm. ta đã quá tự tin vào thực lực của bản thân mình, ta rốt cục cũng chỉ là 1 người, thật nực cười khi mà nghĩ bản thân có thể đối đầu với tất cả. Đâuu là lỗi của ta, một lỗi mà một vị thuyền trưởng không nên mắc phải, ta vì điều đó mà xin lỗi mọi người. đồng thời cảm ơn các vị vì đã giải cứu. Nếu không nhờ mọi người, có lẽ bây giờ ta đã táng thân bụng cá. Cái cúi đầu này vừa là cảm ơn vừa là xin lỗi tất cả mọi người.
Tất cả cùng tiến đến nâng anh lên, hiển nhiên mọi người không trách anh, sau 1 hồi cảm động, Cầm cũng tiến vào việc chính.
- Được rồi, có thể cho ta biết sau ta ngất có việc gì xảy ra không.
Mọi người gật đầu, Mar là người lên tiếng:
- Chúng ta là đồng đội sao có thể bỏ nhau mà đi được. Lúc đó chúng tôi cũng có ý định xông vào liều chết. Nhưng mà Mera là người cản chúng ta lại. đơn giản vì làm như vậy cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Chúng ta để ý đến việc co đầu đàn không có tham chiến, do đó chúng ta quyết định đi vòng để bắt con đầu đàn. Chỉ có cách đó mới giải quyết được cuộc chiến. Để đề phòng, chúng ta quyết định đi vòng xa nhất. Cũng còn may rằng nhờ anh thu hút hết đám hải thú mới khiến chúng tôi thuận lợi vòng sau. Và cũng không ngờ con đó lại yếu như vậy. Chỉ đơn giản xông đến là đã dễ dàng chế phục nó. Sau đó thì.... với con át chủ bài nơi tay, với sự hỗ trợ của đoàn hải thú, chúng ta dễ dàng tiến ra khu vực ngoài và rời đi vùng biển này, đây là vùng ngoài biển, an toàn tuyệt đối.
- Vậy sao.
Cầm thở dài được 1 hơi. Vậy là an toàn rồi, nếu như đây vẫn là trong vùng biển kỳ dị thì mọi người vẫn còn nguy hiểm.
Mar lại lên tiếng tiếp:
- Ngoài ra, từ trong miệng nó ta cũng đã lấy được 1 số thông tin hữu dụng. Theo như con đó nói, nó kỳ thực rất là mạnh nhưng hôm đó nó yếu như vậy là do vùng biển này. Trong đó, ở vùng biển này, thực lực của bọn chúng sẽ thay đổi lúc mạnh lúc yếu không tuân theo bất cứ quy luật nào, đó cũng là lý do trong khi hình dáng cũng như là khí tức vẫn như vậy. Đó cũng là lý do vì sao mà có cái hiện tượng thực lực không tuân theo hình dáng là như vậy.
- Tiếp theo đó, vùng biển này có tổng cộng 7 đại bá chủ. Đều là những người có thực lực mạnh hơn hẳn. Trong đó có những kẻ độc hành cũng có những người là có tộc đàn như con đó. Đó cũng chính là những người làm chủ cả vùng biển này.
Cầm nghe xong thì nhíu mày:
- Vậy còn thông tin gì nữa không.
- Không, thật ra tên này mới lên làm con đầu đàn không bao lâu, rất nhiều thứ nó không biết đến. Nhưng nó nói đến 1 điều đáng chú ý. Cứ 10 năm 1 lần, 7 bá chủ lại tập hợp lại, và thời gian đến lúc đó còn…2 năm nữa
- 2 năm ư.
Cầm lầm bầm ghi nhớ thời gian. Có lẽ đó chính là lúc anh có thể thấy được thứ anh cần.
- Có lẽ thời gian đó chính là lúc chúng ta lại đăng nhập biển kỳ dị lần nữa.
- Bây giờ có lẽ là lúc chúng ta đi liếm láp vết thương của mình đi.
- Vậy lại về đảo Maja hả.
- Không… chúng ta sẽ tiến vào… biển bão.Đọc nhanh tại Vietwriter.com