- Tên này điên rồi sao? Lại đem thân phận Pháp Sư của mình nói ra, hắn không sợ bị người sói để mắt tới sao! ? Không đúng, hắn có thể đang nói láo, nếu hắn là Chiến Sĩ đâu? Chiến Sĩ có khả năng chiến thắng người sói, một khi người sói lựa chọn công kích hắn, những người khác không phải liền an toàn sao?
Tiểu Bạch tâm tình phức tạp, không biết nên không nên tin tưởng lời mà Tiểu Kim nói.
Lúc này, Tiểu Tử đột nhiên hỏi:
- Ngươi có bằng chứng chứng minh ngươi là Pháp Sư không? Vạn nhất ngươi là người sói đâu?
Ơ? Bọn hắn không phải huynh muội sao? Làm sao lại đối chọi nhau thế này?
Tiểu Bạch ngoài ý muốn nhìn Tiểu Tử , hắn không nghĩ tới người đầu tiên mở miệng lại là nàng.
Chẳng lẽ lại là bởi vì mất trí nhớ, hai người thân tình đã hoàn toàn biến mất?
Tiểu Bạch vô ý thức nhìn Tiểu Hắc một chút. Thật không biết người vợ hờ này có phải cũng như thế không
Bị muội muội của mình chất vấn, Tiểu Kim hoàn toàn không có sinh khí, ngược lại mỉm cười nói:
-Rất đơn giản, ta trước tiên có thể giúp mọi người tìm ra một người sói, như vậy mọi người liền sẽ tin tưởng ta.
- hắn muốn làm gì! ?
Tiểu Bạch nghe vậy lập tức tim đập nhanh nhưng ngoài mặt vẫn là giả bộ như không có việc gì. Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Hồng, phát hiện nàng cũng không có lộ ra chân tướng, thầm nghĩ có lẽ Tiểu Kim chỉ là đang gạt người mà thôi.
Tiểu Lam hỏi:
-Ngươi làm sao để tìm được.
Tiểu Kim nói:
-Đây là bí mật, nói tóm lại buổi tối hôm nay ta nhất định có thể đem người sói tìm ra, mọi người chỉ cần an tĩnh về nhà chờ một đêm là được, nếu như thất bại ta sẽ bỏ mặc các ngươi xử trí.
Hắn đều nói như vậy, mọi người cũng chỉ đành yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Hắn nói buổi tối hôm nay tìm ra người sói? Chẳng lẽ không biết người sói sức chiến đấu ở buổi tối là mạnh nhất sao? Hắn muốn tìm như thế nào, chẳng lẽ là để tất cả mọi người đem cửa mở ra sao đó chờ hắn đến nhìn xem ai là người sói sao? Không không không, loại này tự tìm đường chết sự tình làm sao lại có người đáp ứng.
Nếu như tất cả mọi người đem cửa mở ra, người sói hoàn toàn có thể một đêm vào xem tất cả người ta, sau đó đem không phải Chiến Sĩ người giết chết. Đến lúc đó Pháp Sư một chết, người sói tự nhiên bỏ trốn mất dạng. Cái này tại quyển nhật ký bên trong cũng nặng đề cập tới, từng nhà mỗi lúc trời tối nhất định phải giữ cửa đóng thật chặt.
Người sói không có cách nào phá hư nhà gỗ, giữ cửa đóng lại thì bọn chúng liền không có cách nào xông vào, chỉ có thể thông qua đào một cái địa đạo tiến vào trong phòng. Chỉ là nếu làm như vậy, tiến vào trong phòng rồi bọn chúng liền đã mất đi Nguyệt Quang chiếu rọi, do đó mỗi đêm chỉ có thể tấn công 1 người. Do đó, nếu đào vào nhà Chiến Sĩ liền không thu hoạch được gì thậm chí còn đưa bản thân vào nguy hiểm.
Do đó người sói cũng không phải thích làm gì thì làm.
Một đường về đến trong nhà, Tiểu Bạch vẫn canh cánh trong lòng về lời nói Tiểu Kim, cái cảm giác ngồi chờ chết thật rất tồi tệ, thật giống như sinh tử của mình hoàn toànphụ thuộc vào người khác vậy.
- Rốt cục nên làm cái gì bây giờ? Có nên đi tìm Tiểu Hồng thương lượng một chút không? Tư liệu của mình có đề cập đến nàng tức là tư liệu của nàng cũng đề cập đến mình đi. Nhỡ đâu cô nàng ấy bị lộ không phải là chết trùm sao.
Càng nghĩ, trong lòng Tiểu Bạch càng ngày càng cảm thấy bất an, càng nghĩ thì càng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hắn không nghĩ bản thân sẽ bị lộ, nhưng nhìn Tiểu Kim bộ dáng tràn đầy tự tin kia làm hắn cũng không dám chắc 100%, trông Tiểu Kim không giống như là đang nói láo. Do đó như 1 lẽ tự nhiên, mối lo lai chĩa về phía tiểu Hồng.
Dù sao bọn họ đều mất trí nhớ .Không người nào dám chắc đồng đội của mình là thách đấu gánh team hay vẫn là đồng đoàn người đeo đầy tạ a.
Tiểu Bạch hiện tại đầu óc có chút rối loạn, Tiểu Hồng có phải đã bại lộ hay không, nàng bại lộ có khai ra bản thân mình không… mình có bị móc tim như tiểu Lục không.
Những suy nghĩ đó dày vò tiểu Bạch khiến hắn cảm thấy một ngày bằng một năm.
Với lại từ vừa mới bắt đầu, trong lòng của hắn liền ẩn ẩn có một loại cảm giác không hài hòa, thật giống như hắn không phải chính hắn vậy.
- là cái gì đây?
Ngay tại hắn do dự muốn hay không đi tìm Tiểu Hồng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Tiểu Bạch giật mình, chẳng lẽ lại Tiểu Hồng bị bọn hắn bắt lấy?
Hắn vội vàng mở cửa xem xét, lại phát hiện Tiểu Kim cùng Tiểu Lam lúc này chính gắt gao giữ chặt lấyTiểu Tử , cũng hô to:
-Mọi người mau ra đây! Chúng ta bắt được người sói!
-Cái gì! ?
Tiểu Bạch đầu tiên là giật nảy cả mình, theo sau chính là đại hỉ. Hóa ra chỉ là gạt người a. Tưởng gì…
Bất quá, ngay tại hắn buông lỏng thời điểm, bỗng nhiên lại là một trận tim đập rộn lên.
- chờ một chút, vạn nhất đây là bọn hắn giả vờ thì sao? Tiểu Tử là Tiểu Kim muội muội a, bọn hắn có thể hay không từ đầu tới đuôi đều đang diễn trò? Chính là vì gạt ta cùng Tiểu Hồng ra đi?
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch vội vàng nhìn về phía Tiểu Hồng, kết quả phát hiện Tiểu Hồng cũng là giống như hắn tránh ở sau cửa mà bí mật quan sát, cũng không có đi ra hay biểu hiện biểu cảm nào đó quá thừa thãi.
Lúc này, Tiểu Bạch mới chính thức thở dài một hơi, còn tốt còn tốt, cũng không phải là heo đồng đội a.
Bất quá, đã bọn hắn coi Tiểu Tử là thành người sói mà bắt lại, vậy liền thuận nước đẩy thuyền a. Nàng chết rồi, đối diện liền thừa ba người, chỉ cần ban đêm lại giết chết một người, coi như người sói bại lộ thì đã có sao? Nhân số không chiếm ưu thế lời nói, liền xem như ban ngày bọn hắn cũng an toàn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch giống như những người khác, không tiếp tục quan sát nữa mà chạy tới. Nhìn xem Tiểu Tử-người bị đè xuống đất, hắn hỏi:
-Nàng liền là người sói sao? Ngươi làm sao phát hiện nàng?
Vấn đề này mọi người khẳng định đều muốn hỏi, cho nên cũng không lo lắng bại lộ thân phận.
Tiểu Kim cùng Tiểu Lam liếc nhau, chỉ nghe Tiểu Lam nói:
- Đây là chính nàng nói với ta, vừa rồi chính là nàng chạy tới chính miệng nói với ta.
-Ngớ ngẩn! Ngươi làm gì! Thả ta ra!
-
Tiểu Tử ước chừng cũng là luống cuống, dùng hết sức để giãy dụa. Nhưng là nàng một nữ nhân sao tránh thoát được hai nam nhân áp chế.
Kỳ thật, lúc này nếu như có người nghi ngờ kim, lam hai người kỳ thật đều là người sói, nàng có lẽ còn có thể được cứu. Nhưng Tiểu Bạch hiển nhiên là hi vọng nàng được xem như người sói mà bị giết chết, tất nhiên sẽ không nói. Những người khác cũng là một mặt mộng bức, gặp được loại chuyện này không phải mỗi người đầu óc đều có thể xoay chuyển thật nhanh.
Mà Tiểu Tử bản thân càng là thất kinh, hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy. Nàng hiện tại vừa nghĩ tới mình sắp bị đám người trói chặt moi tim, đã sợ đến trong đầu một mảnh bột nhão. Nàng theo bản năng sẽ tiến hành giãy dụa, bất quá nàng càng giãy dụa, trong mắt của mọi người nàng liền càng giống một cái người sói.
-Làm sao bây giờ?
Tiểu Lam dò hỏi.
Tiểu Kim nói:
-Giết nàng!
-Nhưng, nhưng muốn giết như thế nào?
Tiểu Lam tựa hồ có chút e ngại, moi tim cái gì người bình thường đều sẽ cảm thấy bài xích.
Tiểu Kim thì là nói:
-Ta là thợ săn, ta trong phòng có vũ khí, ai có thể giúp ta đi lấy không.
-Ta, ta đi.
Tiểu Bạch vừa vặn cách gần nhất, lập tức liền chạy vào phòng tiểu Kim.