Quyển 1 – Chương 1: Bức hôn
Đêm, là khoảng thời gian tốt nhất để ngụy trang, dưới ánh đèn mê ly đủ màu sắc, sex —— tựa hồ là sắc thái duy nhất, làm người ta càng muốn ngừng mà không ngừng được! !
Khách sạn, trên giường lớn hoa lệ, ga giường trắng tinh cuộn sóng nhấp nhô, tiếng ngâm nga không ngừng vang lên, hai chân trắng như tuyết của người phụ nữ vắt lên trên hông của người đàn ông, không ngừng đòi hỏi nhiều hơn: “Hạo Xuyên. . . . . đừng ngừng lại. . . . . .tiếp tục đi. . . . . .”
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông cao lớn, anh tuấn, có nước da màu đồng trông như một bức tượng Hy Lạp cổ đại, trên người điểm xuyết những giọt mồ hôi trong suốt, quả thật rất gợi tình. Khi nhìn thấy có thể làm cho người ta thét chói tai.
Người đàn ông đang nhắm mắt, động tác càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là sắp tiến vào giai đoạn cuối rồi, sắp trèo lên ngọn núi cao, vậy mà động tác vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng trên gương mặt đó lại không tìm được bất kỳ một tia thương tiếc nào đối với người phụ nữ ở dưới thân, tựa hồ chỉ là đơn thuần phát tiết mà thôi.
Người phụ nữ kia theo từng động tác dũng mãnh đó mà không nhịn được hét ầm lên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cảm giác được đôi mi của người đàn ông tuấn lãng khẽ rung lên, động tác bên hông đột nhiên ngưng lại, cặp mắt đang khép chặt đột nhiên mở ra, trong nháy mắt đó toát ra ánh sáng rực rỡ quả thật làm cho lòng người ca thán trầm luân, rồi lại sinh lòng sợ hãi. Mới vừa rồi trên mặt anh còn nhuốm đầy ham muốn, mà bây giờ kích tình ấy không còn sót lại chút nào? Lạnh lùng vô tình giống như một Tiểu Báo hung ác.
Anh trực tiếp rút người ra, không mảy may để ý đến sự đói khát của người phụ nữ đang cầu hoan kia, nhặt một cái khăn tắm lên quấn quanh thân dưới, nhưng lại bị đôi tay mềm mại ngăn trở: “Hạo Xuyên. . . . . .”
Trong mắt người đàn ông đột nhiên xẹt qua một chút tàn khốc, nhìn vào cánh tay cực kỳ chướng mắt kia, lạnh lùng nói: “Lập tức cút cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Người phụ nữ bị lời nói lạnh lùng vô tình kia làm cho giật mình, lập tức rút tay về, thức thời cầm quần áo nằm vương vãi trên đất mặc lên, sau đó xoay người rời đi.
Cô ta cũng chỉ là một trong những người phụ nữ của anh mà thôi, tựa như những người phụ nữ khác, cô ta luôn ái mộ người đàn ông tuấn mỹ mà cao quý này, đồng thời cũng luôn thấy sợ anh. Bởi vì họ cũng biết, phụ nữ ở trong mắt anh chỉ là đồ chơi mà thôi, thế nhưng người đàn ông này lại giống như hoa anh túc, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Cho nên bọn họ đều phải học cách nghe lời, có như vậy mới có thể ở bên cạnh anh lâu dài được, huống chi vị trí phu nhân tổng giám đốc của Hình Thị thật sự quá chói mắt.
Đối với mọi phụ nữ mà nói, yêu anh, cứ như chờ để chuẩn bị nhảy vào địa ngục vậy.
Người đàn ông cầm điện thoại trên bàn đã kêu lên thật lâu, đồng thời đốt một điếu cigar, ưu nhã kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, trong làn khói nhàn nhạt, mặt của anh trông tuấn tú như ngọc quý, giọng nói mang chút gợi cảm nhưng u ám chậm rãi vang lên:
“Alo, mẹ à.”
Bên đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng của mẹ Hình: “Hạo Xuyên à, đừng trách mẹ dài dòng, con cũng đã trưởng thành rồi, đã đến tuổi để kết hôn rồi.”
Chân mày anh tuấn của Hình Hạo Xuyên lập tức nhíu lại, khổ não đứng lên: “Mẹ, con vẫn còn trẻ.”
Đầu kia mẹ Hình lập tức cất cao giọng nói: “Con cũng đã hai bảy rồi, vẫn còn trẻ? Coi như con không vì mình thì cũng phải vì Hình Thị suy nghĩ một chút, công ty của chúng ta cần một người để thừa kế. Con cứ như vậy sợ rằng đến lúc ta xuống mồ rồi mà vẫn không ôm được cháu trai!”
Hình Hạo Xuyên xoa xoa mi tâm, cười khổ nói: “Dạ, dạ, dạ, mẹ lúc nào nói cũng đúng.” Trong khoảng thời gian này, mẹ anh đã thúc giục nhiều lần, khiến cho anh cảm thấy cực kỳ phiền não, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.
“Con không được qua loa đâu đấy, chẳng lẽ con vẫn còn chờ cô ta? Cô ta cũng đã bỏ đi hai năm rồi, một chút tin tức cũng không có, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không để lại cho con, lại còn bỏ đi cùng với đàn ông khác. Hạo Xuyên, con chết tâm đi! Mẹ cũng không muốn thúc giục con, chỉ là mấy năm qua, bên cạnh con vẫn không có ai, mẹ làm sao mà yên tâm được đây?” Mẹ Hình than nhẹ một tiếng, dần dần chuyển sang khuyên can.
Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên đột nhiên cứng đờ, tựa hồ như bị những lời này gợi lên cái gì đó, ngay sau đó liền che giấu ngay, không thèm để ý chút nào cười nói: “Mẹ, ai mà không biết phụ nữ bên cạnh Hình Hạo Xuyên nhiều như lông trâu, chỉ cần con ngoắc ngoắc đầu ngón tay một cái thì vô số cô gái nguyện ý ngả vào, tre già măng mọc chỉnh trang thật tốt, đưa đến trước mặt của con?”
Mẹ Hình đối với thái độ tiêu cực của anh thật sự mệt mỏi, liền hạ lệnh: “Những cô gái kia nhiều nhất cũng chỉ là đồ hồ ly tinh nịnh nọt, xứng làm vợ của con sao? Mẹ cũng không muốn ép con nên cho con ba ngày để tự con suy nghĩ cho thật kỹ!”
Cúp điện thoại, toàn thân Hình Hạo Xuyên vẻn vẹn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ thể cao ráo rắn rỏi phản chiếu lên trên tấm gương đằng sau lưng càng thể hiện vẻ nam tính rõ rệt.
Cigar cứ một điếu lại tiếp một điếu, khói trắng mù mịt vây lấy khắp người, ngay cả mặt của anh cũng tựa như sương mù ở giữa không trung, Hình Hạo Xuyên tựa người lên trên kính, chân mày nhíu lại thật chặt.
Hai năm rồi, hai năm qua chưa từng có người nào dám ở trước mặt anh nhắc tới cô gái kia, không nghĩ tới thoáng một cái mà đã qua lâu như vậy.
Trong hai năm này, anh phóng túng mình buồn thả với vô số phụ nữ, ai đến cũng đều không cự tuyệt, tình nhân của anh nhiều vô số kể, nhưng không có một người nào có thể vượt qua được thời gian một tháng cả.
Anh mang trên mình danh hiệu “Tổng giám đốc đa tình”, nhưng họ vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, tổng giám đốc Hình Thị được xưng danh “đa tình” kia đã từng bị một người phụ nữ khác vứt bỏ.
Hình Hạo Xuyên cười lạnh một tiếng, ném điếu cigar trong tay xuống đất, hung hăng nghiền nát, sau đó cởi khăn tắm ra, mặc quần áo vào, nặng nề đi ra cửa.
Quyển 1 – Chương 2: Cường hôn
Tại một căn phòng VIP sang trọng nhất của “Nhất Hào Hội Tụ” của thành phố A , trong ghế lô đang vô cùng náo nhiệt, âm nhạc lả lướt, ánh đèn mờ ảo dễ dàng tạo ra một loại không khí mập mờ. Mấy tên công tử thượng lưu đang hòa mình cùng với mấy cô em nổi tiếng nhất của Hội Tụ, dưới ánh đèn càn rỡ nói đùa tán tỉnh ngập tràn trong tửu sắc.
Tuy nhiên ở một góc khác lại yên tĩnh khác thường.
Một mình Hình Hạo Xuyên ngồi trên ghế sofa mềm mại ở trong góc, rượu vang ở trong tay cứ một ly lại tiếp một ly rót vào trong dạ dày, tựa như đang uống nước vậy. Chân mày anh tuấn, cương nghị hơi nhíu lên, biểu tình lạnh lùng, cả người như được bao quanh bới màn sương dày đặc, khiến cho mọi cô gái chung quanh đều không dám đến gần.
“Hình, nghe nói gần đây cậu lại bị lão thái thái nhà cậu bức hôn rồi hả ?” Trên bả vai chợt bị một người vỗ lên, một công tử nhà giàu toàn thân đều là hàng hiệu cầm ly rượu lảo đảo đi tới trêu chọc. Người này chính là Đại công tử của Chu gia, hành vi vô cùng phóng túng, vì tháng sau chuẩn bị kết hôn, nên thừa dịp này tận tình phong lưu thêm một lần, cho nên mới có buổi tụ họp ngày hôm nay.
Thấy Hình Hạo Xuyên không phủ nhận, Chu công tử mơ màng cười trêu nói: “Không phải chứ, bị tôi đoán đúng rồi sao! Người anh em à, kết hôn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Hừ, vậy câu đang làm cái gì ở đây vậy? Cẩn thận không thì vợ sắp cưới của cậu biết được, khi trở về lại bị mất một lớp da đấy.” Hình Hạo Xuyên liếc nhìn anh ta, giễu cợt nói.
Chu thiếu trợn mắt nói: “Gia đây, tháng sau sẽ phải kết hôn rồi, thừa dịp bây giờ ra ngoài hưởng thụ một chút, ai dám làm gia mất hứng chứ? Nhưng uống rượu nói chuyện phiếm thế này thật là nhàm chán, chúng ta chơi cái gì thú vị một chút đi!”
“Phương thức chơi như thế nào?” Có người đi tới hăng hái hỏi.
“Chúng ta liền đánh cuộc một ván, đánh cuộc xem người đi vào là nam hay nữ, nếu là nam thì tôi liền hôn một cái, còn nếu là nữ thì cho cậu hôn một cái, tôi sẽ bị phạt rượu, thấy như thế nào?” Chu thiếu theo thói quen tham gia trò chơi, cái gì cũng dám thử, nên đề nghị lần này đều được mọi người đồng ý.
Chỉ có Hình Hạo Xuyên vẫn một mình cầm ly rượu ở trong góc lạnh lùng liếc bọn họ một cái, hiển nhiên cũng không cảm thấy hứng thú, tiếp tục một ly lại một ly rót vào trong bụng, muốn đem bóng dáng ở trong lòng kia quên sạch sẽ, thuận tiện hòa tan cả khổ sở của mình, bất tri bất giác đã đem toàn bộ rượu ở trong chai uống hết.
Mà những người ở bên cạnh đang nhốn nháo chơi đánh cuộc, chờ đợi con mồi đầu tiên tiến vào.
Cửa nhẹ nhàng gõ vang, sau đó chậm rãi mở ra, mọi người hưng phấn chờ đợi con mồi đi vào, sau khi người đó đi vào liền lập tức gây ồn ào.
“Là nữ! Chu thiếu anh thua rồi! Uống rượu, uống rượu!” Mọi người lại thi nhau nói.
“Được!” Chu thiếu hào sảng cầm ly rượu lên uống cạn.
Mang đồ ăn vào là một cô gái trẻ mặc đồng phục của nhân viên tạp vụ, hiển nhiên bị tình huống lộn xộn lung tung dọa sợ, có chút giật mình đứng im, không biết rốt cuộc phải ứng phó như thế nào.
Chu thiếu uống rượu xong, kéo cô gái kia đến bên cạnh mình, hướng về phía đám người đang ồn ào kia mà nói: ” Tiếp theo là các người, từng người từng người tới hôn đi! Ha ha ha ha. . . . . .”
Những người khác đều nhảy dựng lên, ai cũng muốn nhao nhao muốn thử .
“Các người muốn làm gì? !” Cô gái vô cùng nóng nảy, quát nhẹ một tiếng, cố gắng giằng co.
Nhưng làm sao mà thoát khỏi tay của Chu thiếu đây? Gương mặt xinh đẹp gấp đến mức nhăn thật chặt khi nhìn thấy Tôn thiếu sắp tiến lại để hôn mình.
Hình Hạo Xuyên hừ một tiếng, ngước tầm mắt mông lung nhìn cô gái đang bị kìm kẹp, vừa nhìn thấy mặt của cô thì trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống đất, màu đỏ lan tràn trên mặt thảm, thẩm ướt một mảnh tựa như máu vậy.
Nhược Nhược!
“Buông tôi ra!” Mắt thấy người đàn ông trước mặt đôi môi càng ngày càng đến gần, thiếu nữ gấp đến độ trán rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, cũng biết là trốn không thoát rồi.
Tôn thiếu tiến tới trước mặt của cô, vênh mặt lên trêu chọc nói: “Tiểu mỹ nữ, chiêu lạt mềm này không phải đã quá cũ rồi sao?” Nói xong liền chuẩn bị hôn lên đôi môi non mềm kia.
Nhưng không ngờ, một quả đấm lại hung hăng đập tới, sắc mặt đầy tức giận đấm Tôn thiếu một quyền ngã ra đất.
Tôn thiếu nhất thời không thể nói được gì, đến khi ngã xuống, vừa định há miệng mắng to, lại phát hiện ra người đó là Hình Hạo Xuyên, vì vậy không thể không im lặng, nín nhịn.
Thiếu nữ vừa định cảm tạ anh, nhưng không nghĩ đến Hình Hạo Xuyên lại nhìn mình rất say đắm, ánh mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm vào cô, sau đó đưa tay ôm cô vào trong ngực, nói: “Nhược Nhược!” Một tiếng kia mang theo đè nén và thâm trầm vô tận, còn có cả cô độc như có như không, quả thật khiến cho người ta không nhịn được mà xúc động.
“Anh. . . . . .” Trong lúc đang kinh ngạc, một bàn tay to chợt cầm lấy cái gáy của cô, đôi môi mang đầy mùi rượu phủ lên đôi môi mềm mại như cánh hoa.
Người đàn ông hôn quá mức kịch liệt, thật giống như một cơn bão tố trải qua hồi lâu, lập tức bộc phát ra, hôn rừng rực mãnh liệt như lửa cháy, giống như là muốn nuốt trọn cả người của cô vậy.
Đôi môi mỏng mang theo một chút ẩm ướt dùng sức nghiền nát cánh môi mềm mại kia, mùi xạ hương đặc trưng của phái nam xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt vây lấy cô thật chặt, khiến cho cô không còn chỗ nào để lẩn tránh cả.
“Ừhm!” Thiếu nữ đột nhiên bị hôn, cả kinh trợn to hai mắt, hai tay đặt trên lồng ngực dùng sức đẩy ra .
Vậy mà cô càng khước từ, người đàn ông hôn càng thêm nhiệt liệt, đầu lưỡi trơn trượt, cường thế cạy cánh môi đang hoang mang sợ hãi ra, thừa dịp xâm nhập cuốn lấy khoang miệng ngọt ngào mà không lưu loát, mang theo mùi rượu nồng đậm, từng bước xâm chiếm không khí trong miệng cô, thật giống như niềm vui thích cuối cùng trước khi thế giới bị hủy diệt vậy.
Nhìn thấy tình huống kích tình như vậy, những người chung quanh cũng ồn ào lên cười đùa, làm cho sắc mặt của cô gái càng thêm khó coi.
Mùi rượu nồng đậm xộc thẳng đến thần kinh, tuy không để cho cô vì nụ hôn kịch liệt mà ngất xỉu, nhưng vẫn hoàn toàn bị thất thủ trước sự vây khốn này. Cô liền dùng sức đẩy Hình Hạo Xuyên ra, lấy mu bàn tay nỗ lực lau đi đôi môi vừa bị hôn qua rồi nói: “Buông tôi ra, tôi không phải là Nhược Nhược! Tôi là Tô Lưu Cảnh! Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi!”
Người đàn ông tựa hồ chần chừ một khắc, nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, trên mặt trái xoan vì nổi giận đỏ ửng lên, lông mi thật dài giống như hai cái quạt hương bồ (Quạt làm từ lá cây hương bồ), chóp mũi tinh xảo động lòng người, đôi môi anh đào vừa bị hôn qua phủ một tầng nước thật mỏng, nhất là cặp mắt to trong suốt xinh đẹp đang đong đầy giận giữ, càng thêm rực rỡ sinh động.
Gương mặt quen thuộc như vậy, không phải cô ấy thì là ai chứ? !
Hình Hạo Xuyên nhăn mày lại tinh tế xem xét cô gái ở trước mắt, không! Không! Không!
Mặc dù có ba phần tương tự, mặc dù lúc này đang giận giữ, trừng mắt lên, giữa hai lông mày mơ hồ có cảm giác quen thuộc, để cho anh vừa nhìn thì cho rằng Nhược Nhược đã trở về rồi. Nhưng mà, không phải là cô ấy! Không phải cô ấy! Coi như có giống cô ấy đi nữa thì cũng không phải là cô ấy, Nhược Nhược của anh vĩnh viễn cũng không có người nào có thể thay thế được!
Ánh mắt thẳng thắn như vậy khiến Tô Lưu Cảnh vừa căm tức vừa xấu hổ, vẫn còn muốn ngăn chặn lại nên liền nói: “Tiên sinh, xin hỏi còn có gì phân phó không? Nếu không, vậy tôi xin phép đi xuống trước.” Công việc ở nơi này thật khó tìm, coi như trong lòng cô không cam tâm đi nữa, cũng không khỏi không miễn cưỡng bản thân, huống chi, cô còn có em trai cần phải chăm sóc nữa.
Đối mặt với đủ loại ánh mắt trong ghế lô, Tô Lưu Cảnh không muốn lưu lại thêm một khắc nào, liền xoay người đóng cửa lại rời đi. Chỉ còn lại Hình Hạo Xuyên đứng đó nhìn cửa bị đóng lại, lẳng lặng tựa hồ như đang trầm tư cái gì.
Chu thiếu chau chau mày, đi lên trêu ghẹo nói: “Không nghĩ tới, ‘ Tổng giám đốc đa tình ’ không có gì không thắng, vô số phụ nữ tranh nhau ngã vào lòng như thế mà lại có một ngày bị một cô gái cự tuyệt. Ha ha, cô nàng này thật là thú vị, chẳng lẽ cậu coi trọng cô ta? Anh em sẽ giúp cậu giải quyết, thấy như thế nào?”
Hình Hạo Xuyên nhìn anh ta một cái, cũng không để ý, chỉ cười khổ khoát khoát tay, lần nữa ngồi trở lại trên ghế, lấy một ly rượu mạnh ở trước mặt uống một hơi cạn sạch, khổ sở trong lòng càng thêm không chịu nổi.
Anh không biết mới vừa rồi mình bị làm sao, không phải đã quên cô rồi sao? Sao lại làm ra chuyện ngu ngốc đến buồn cười như vậy, mới vừa rồi chỉ thấy một người có dáng dấp giống cô đến ba phần mà liền mất đi kiêu ngạo tỉnh táo vốn có, thậm chí còn làm ra chuyện khác thường như vậy. Ha ha, Hình Hạo Xuyên, mày thật là đáng thương.