Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba!”, Tiểu Mễ giang hai cánh tay nhỏ, uất ức nhào vào lồng ngực của người vừa tới, mè nheo ôm lấy chân ba mình.


Mặt Thương Thiên Kỳ đầy mệt mỏi, nhưng không lộ ra ngoài, mỉm cười ôm cậu nhóc đang uất ức vào trong ngực, dỗ dành: “Được rồi, ba tới rồi, Tiểu Mễ ngoan. . . . . .” chuyến bay đến Tây Ban Nha đã sớm dừng, do muốn chạy tới đây càng nhanh càng tốt, Thương Thiên Kỳ không thể không quá cảnh sang Đức, sau đó lại chuyển máy bay, vì thế nên tới tận bây giờ mới về đến đây, hành trình này mệt nhọc thế nào không cần nói cũng biết.


Đi tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, Thương Thiên Kỳ lập tức kéo Tô Lưu Cảnh ra sau lưng mình, trương ra tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, không chút khách khí nói: “Hình tiên sinh, không biết tại sao anh lại tới nơi này để quấy rầy vợ và con trai tôi!”


Hình Hạo Xuyên chứng kiến hình ảnh cậu nhóc nhào vào trong ngực người trước mặt, thân thiết gọi cha, lại chính tai nghe thấy người phụ nữ của mình được người khác gọi là vợ, qua mấy giây ngắn ngủi thoáng kinh ngạc, lửa giận liền bốc lên bừng bừng.


“Vợ của anh? Con của anh?”, Hình Hạo Xuyên hạ thấp âm lượng lên tiếng hỏi, trên khuôn mặt tuấn dật toát lên vẻ lạnh lùng. Tròng mắt đen nhánh vẫn dừng lại trên người Tô Lưu Cảnh, muốn cô cho mình một câu giải thích. Vậy mà Tô Lưu Cảnh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh, chỉ chuyên tâm dỗ dành con trai, một mặt giương ánh mắt lo lắng nhìn Thương Thiên Kỳ, khiến lòng Hình Hạo Xuyên hung hăng đau nhói.


Thương Thiên Kỳ thấy Tô Lưu Cảnh không hề nhận ra Hình Hạo Xuyên, trong nháy mắt tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, sắc mặt lại càng thêm trầm ổn, nói: “Tổng giám đốc Hình xin chú ý đúng mực, bọn họ thật sự là vợ con của tôi, có gì xin cứ chỉ giáo?” Trong lòng anh thực vẫn còn rất tức giận vì cú lừa ngoạn mục của Hình Hạo Xuyên, sự nhẫn nại của anh cũng không tốt lắm đâu.


“Thương Thiên Kỳ, rốt cuộc anh muốn diễn trò gì?!”, hai mắt Hình Hạo Xuyên đỏ ngầu, nổi giận gầm lên một tiếng. Bản thân anh đang làm cái gì? Tại sao Tô Lưu Cảnh lại không hề nhìn anh lấy một lần, ngược lại còn trưng ra dáng vẻ vừa xa lạ bài xích lại ghét bỏ thế kia? Tại sao cô lại trở thành vợ của người kia? Rốt cuộc anh ta đã động tay động chân gì với cô? !


“Tổng giám đốc Hình, tôi nói rồi, mời chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình!”. Thương Thiên Kỳ không chút khách khí đáp lại. Giọng nói không hề yếu thế trưng ra tư thái của người đứng đầu nền kinh tế Châu Âu.


Hình Hạo Xuyên nắm tay lại thật chặt, nổi đầy gân xanh, trong con mắt đen như mực như có một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, vừa bén nhọn, vừa tốc độ vung một cú đấm về phía Thương Thiên Kỳ.


Thương Thiên Kỳ nghiêng người sang, tránh được một quyền kia, sau đó không yếu thế chút nào đáp trả lại một quyền. Hai người đàn ông xuất sắc về mọi mặt lại nói chuyện với nhau bằng nắm đấm, anh qua tôi lại, dường như muốn mang tất cả sức lực ra để phát tiết lửa giận trong lòng, cơ hồ còn có thể nghe xương va vào nhau răng rắc khiến người ta sợ hãi.


Tô Lưu Cảnh thấy thế cũng lo lắng không thôi. Bảo an khách sạn nhìn thấy tranh chấp, cũng chạy đến ngăn cản.


“Hai anh, đừng đánh nữa!”, Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ hoảng hốt kêu lên. Nhưng hai người đang đánh nhau hăng say kia làm gì còn tâm trí đâu mà nghe lời can ngăn của cô chứ.


Hai người họ, giống như những con sói đầu đàn đấu tranh với kẻ thù để bảo vệ lãnh địa của mình, bên nào cũng đều toát ra sát khí cùng tức giận ngút trời, nhát quyết phải anh chết tôi sống mới yên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK