Bạn có thể chưa từng nghe qua ba chữ Tô Lưu Cảnh, nhưng nhất định đã nghe qua cái tên Suzzy, đó chính là một Truyền Kỳ! Trong truyền thuyết, cô là một người phụ nữ mà kể cả từ cái tên thôi đã chất chứa bao duyên dáng mỹ miều. Cái tên này cho dù là ở trong giới thời trang hay trong giới tài chính, đều là Truyền Kỳ.
Người ta đồn rằng, cô chính là một đối thủ mạnh của “Bàn tay của Thượng Đế”, vừa mới xuất hiện cách đây ba năm! Không ai biết cô xuất thân từ đâu, cũng không người nào biết mặt mũi của cô, nhưng những tác phẩm mà cô thiết kế, bên trong tràn đầy linh khí mà lại không hề trau chuốt chút nào, xuất sắc đến nỗi còn có thể đứng ngang tầm với Richie, trở thành Nữ vương mới của giới thiết kế. Nhưng những tác phẩm thiết kế lại không nhiều lắm, còn có thể nói là rất ít, có lúc một tháng mới ra một vài món, nhưng mỗi một món đồ đều là đối tượng mà các thương nhân theo đuổi. Cô thiết kế tùy theo cảm hứng, có đôi khi là đồng phục, có đôi khi là vài món đồ trang sức, tất cả đều dựa vào việc cô có cao hứng hay không, tùy hứng phóng khoáng chẳng khác nào một Nữ vương kiêu ngạo.
Mặc dù trên mỗi món đồ chỉ được kí hiệu bằng mấy chữ cái đơn giản, nhưng giá trị không thua gì mấy chục món đồ của các thiết kế sư khác, thậm chí còn lên mấy trăm món. Đây chính là sức quyến rũ của Suzzy!
Thậm chí có người còn suy đoán, đây có phải là do Richie hoán đổi, muốn dùng tư thái một người khác mà ra mắt. Nhưng rất nhanh, những suy luận kia liền bị lật đổ, nếu như nói những tác phẩm của Richie vừa đẹp mắt lại tỏa ánh hào quang chói lóa, thì những tác phẩm của Suzzy lại giống như cây Nguyệt Quế nở rộ về đêm, xinh đẹp kín kẽ mà càng thêm say lòng người. Hai người họ hoàn toàn bất đồng, nhưng đều có đam mê giống nhau.
Mặc kệ ngoại giới có suy đoán như thế nào, nhưng qua những tác phẩm của cô, họ đều có thể khẳng định, người con gái này giống như ban đêm thần bí, bất luận có đạt được giải thưởng danh giá như thế nào, thì cho tới bây giờ cô đều không xuất hiện, tựa như đối với mấy cái vinh dự phàm thế này, chẳng thèm ngó mắt tới!
Vô số người sùng bái cô, cũng có vô số người dùng ngôn ngữ chua ngoa chỉ trích cô kiêu ngạo, nhưng như vậy thì sao chứ? Dù cô có kiêu ngạo như thế nào, dù cô có bàng quan với hiện thực thế nào thì cũng không có ai có thể phủ nhận tài hoa đó.
Tô Lưu Cảnh đang nghiêm túc thiết kế, cô thực hưởng thụ quá trình này, bởi vì bản thân không cần miễn cưỡng điều gì, chỉ làm chuyện mình thích mà thôi. Cũng chính sự tự do, phóng khoáng không gò bó đó đã mang lại sức quyến rũ đáng kinh ngạc cho những tác phẩm của cô khiến người ta phải sợ hãi than thầm. Đột nhiên thắt lưng bị người nào đó từ phía sau ôm lấy, động tác của Tô Lưu Cảnh thoáng chốc bị đình trệ, ngay sau đó liền cảm ứng được người tới đây là ai.
Bốn năm chung đụng, để cho bọn họ trở nên thực quen thuộc với đối phương, có thể hoàn hảo nói ra người kia thích gì, có thể cảm nhận được mùi hương đặc trưng của nhau, có thể thể nghiệm tình cảm của người còn lại. Có lúc, Tô Lưu Cảnh lại cảm thấy trước khi mất trí nhớ, chắc chắn bọn họ là người yêu của nhau, bởi vì cảm giác ăn ý này không thể bằng thời gian ngắn ngủi có thể sinh ra được, đối với người này cô hoàn toàn không có cảm giác bài xích. Nhưng, tại sao có đôi lúc cô cảm thấy, trước mắt như có một mảng sương mù dày đặc, rõ ràng thấy trước mắt có một đóa hoa đào, nhưng lúc vươn tay ra, sẽ phát hiện đây chẳng qua là cảnh tượng huyền ảo.
Tô Lưu Cảnh lắc lắc đầu, cố gắng dẹp cảm giác hỗn loạn đó sang một bên, mấy năm qua anh ấy đối với cô tốt như vậy, luôn đặt cô vào trong mắt, cho nên tâm trí cô sao có thể sinh ra những ý tưởng chẳng hay ho gì như thế chứ?
“Biết không? Anh sắp bị em đánh bại rồi. Có biết ngoại giới đánh giá em thế nào không? Bọn họ nói, em chính là Nữ vương Suzzy. Thật là dạy hết cho đệ tử, thầy chết đói mà!”. Thương Thiên Kỳ say mê hít hà bên tai cô, trong con ngươi mỏng màu xanh dương chứa đầy nhu tình mật ý.
Xem xem, đây là Tô Lưu Cảnh một tay anh tạo ra, là anh đã trao cho cô một cuộc sống mới cùng tình cảm yêu thương chân thành hết mực. Bây giờ, cô tỏa sáng rực rỡ đến chói mắt cỡ nào, tia sáng kia quả thật làm cho người ta thần hồn điên đảo, quan trọng nhất, hiện tại cô đã thuộc về anh!
Tô Lưu Cảnh bị vẻ mặt ghen tị lẫn uất ức vẻ của anh chọc cười, nói: “Nếu như anh phá sản, vậy hãy để em nuôi anh thôi!”. Không thể nghi ngờ, Thương Thiên Kỳ là một bạn trai hoàn hảo, bất luận là tướng mạo tuấn tú khiến phụ nữ phải ghen ghét xấu hổ hay là tính cách vừa thâm tình lại vừa hài hước, cùng giọng nói ngọt như rót mật vào tai.
Thương Thiên Kỳ nở nụ cười mê người, đáp: “Được, vậy để em nuôi anh nhé!”. Nói xong liền cúi đầu, hôn lên môi Tô Lưu Cảnh.
Môi đột nhiên bị hôn xuống, mặc dù mấy năm này, cử chỉ thân mật của họ càng ngày càng thường xuyên, nhưng mỗi một lần Tô Lưu Cảnh vẫn sẽ có chút kinh ngạc, cô tự nói với mình, phải cố gắng quen dần. Bởi vì anh chính là bạn trai của mình, cũng là cha của con trai mình, vì thế cô phải luyện thành thói quen, không phải sao?
Khó có lần nào, Tô Lưu Cảnh không cự tuyệt như thế này. Thương Thiên Kỳ mang theo tâm tình vui mừng cùng thành kính ôm lấy mặt của cô, hôn thật sâu, đầu lưỡi cạy ra cánh môi tươi hồng, thăm dò vào trong khoang miện, đoạt lấy hương thơm ngọt ngào như mật.
Giờ khắc này, anh thật muốn cảm tạ trời xanh đã ban cho anh cơ hội hiếm có, đúng vậy, anh một chút cũng không hối hận, dù có không giống bản thân mình, dù càng ngày càng trở nên ích kỷ, anh cũng tuyệt sẽ không hối hận!
Thương Thiên Kỳ càng hôn càng sâu, chóp mũi tất cả đều là hương thơm ngọt ngào, tay của anh từ từ trượt xuống phía dưới, mân mê cái eo thon thả, nhẹ nhàng xoa nắn da thịt láng mịn.
Tô Lưu Cảnh không phải ngốc, làm sao không hiểu hành động này có ý tứ gì, dựa gần như vậy, sao không cảm thấy nhiệt độ ngày càng cao, cùng hô hấp ngày càng trầm đục của anh chứ? Cô tự nói với mình phải nhẫn nại, nhưng vẫn không tài nào kìm được mà đẩy anh ra. Không biết vì sao, đó chỉ là một loại bản năng, cô vẫn không thể tiếp nhận! Mặc dù theo như anh nói, bọn họ ngay cả Tiểu Mễ cũng đã sinh ra, còn có cái gì. . .
Bị mãnh liệt đẩy ra, Thương Thiên Kỳ thoáng kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt liền toát ra nỗi bi thương nhàn nhạt.
Tô Lưu Cảnh lập tức áy náy nói: “Thật xin lỗi, em. . . . . .”
Ham muốn trong con ngươi màu xanh dương lập tức được che giấu đi, Thương Thiên Kỳ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, trầm giọng nói: “Đồ ngốc, em không cần phải nói xin lỗi, anh đã từng nói với em rồi không nhớ sao? Ở trước mặt anh, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi. Yên tâm, anh hứa với em, sẽ đợi đến khi em rộng mở cánh cửa lòng với anh, chỉ cần một ngày em không gật đầu, thì liền một ngày anh sẽ không đụng vào em”.
Những lời dịu dàng như thế này chính là vết thương trí mệnh của Tô Lưu Cảnh, cho tới bây giờ đối với việc mình quên mất anh, quên đi tình yêu của bọn họ, vẫn luôn cảm thấy áy náy không thôi. Anh dịu dàng săn sóc cô như vậy, không thể nghi ngờ đã khiến cho sự áy náy đó càng ngày càng sâu hơn.