“Sợ sao?”.
Trong thời khắc nguy cấp, bước chân của tử thần ngày càng đến gần như thế này mà Hình Hạo Xuyên vẫn cố quay sang an ủi. Tô Lưu Cảnh không rõ cảm thụ trong lòng mình lúc này ra sao, chúng tựa như một mớ bòng bong, cắn răng muốn dứt tay ra lại phát hiện lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, một chút hơi sức cũng không có.
Thấy Tô Lưu Cảnh không nói lời nào, Hình Hạo Xuyên liền nhỏ giọng cười khổ nói: “Xin lỗi, đã liên lụy đến em!”. Ngay sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Bây giờ, em giữ chặt ghế, rồi nằm xuống! Nhớ, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không được ngẩng đầu lên!”.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chưa đến một phút đồng hồ, trong lúc đối phương chuản bị nổ súng càn quét thì Hình Hạo Xuyên liền đạp chân ga, bánh xe bị xịt lốp, ma sát với mặt đường, phát ra hàng loạt tia lửa, tựa như một dã thú nổi điên, xông về phía người tới.
Động tác của anh quá đột ngột, thiếu chút nữa là đâm vào người đàn ông đang đến gần, chỉ nghe thấy tiếng súng kịch liệt vang lên, cùng với hình ảnh chiếc xe nổi điên mất khống chế mạnh mẽ đâm vọt tới liều mạng với những tên đang cầm súng kia.
Hành động này hoàn toàn không quản đến làn đạn bắn xối xả phía trước, chẳng khác nào như muốn đồng quy vu tận với kẻ thù của mình. Nếu đây chỉ là đám lưu manh bình thường thì sợ rằng đã bị phương thức liều mạng này của Hình Hạo Xuyên hù dọa, nhưng đối mặt với anh lại là “Binh đoàn đầu lâu” này.
Bốn lốp xe đã bị thủng mất ba cái, cả chiếc xe tựa như bị trọng thương, không ngừng ma sát ra những tia lửa sắc bén trên mặt đường, có thể mất khống chế mà nổ tung bất cứ lúc nào.
Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy một giọt chất lỏng bắn vào mặt bỏng rát, thân hình to lớn của người đàn ông bên cạnh đột nhiên chấn động, rên lên một tiếng, trong lòng cô khẽ run lên,vừa muốn ngẩng đầu lên, lại bị Hình Hạo Xuyên đưa tay ấn xuống, nói: “Nằm xuống đi, có nghe thấy không! Đáng chết, đừng làm cho tôi phân tâm!”. Hình Hạo Xuyên không kìm được vội mắng một tiếng, tình trạng bây giờ của bọn họ quả thật chính là chim trong lồng, cá trong chậu chờ bị làm thịt!
“Hình tiên sinh, ông chủ chúng tôi chỉ muốn mời ngài đi làm khách, đừng cố phản kháng nữa, nếu không mất mạng là điều khó tránh khỏi!”. Đối diện, một người đàn ông đứng đầu trong bốn người, nói bằng giọng sặc mùi bản ngữ địa phương.
“Ông chủ của các người là ai?!”, Hình Hạo Xuyên vừa lái xe cố gắng tránh né, tìm đường đột phá vòng vây, vừa rống to.
Đối phương bên kia lập tức cuồng vọng đáp: “Cứ đến rồi ngài sẽ biết.”
Hình Hạo Xuyên không để ý lau lau vết máu trên mặt, giờ phút này, trông anh chẳng khác nào ác ma tới từ địa ngục, cắn răng nói: “Nằm mơ ——! ! !”
Mặc kệ ông chủ của những người này là ai, nếu hôm nay anh chịu cúi đầu, thì Hình thị làm sao còn có thể đặt chân trên thương giới? Mặt khác nếu đã rơi vào trong tay đám liều mạng này, tuy bản thân anh có thể chịu đựng, nhưng Tô Lưu Cảnh thì sao? Anh có thể chịu được tất cả hành hạ, nhưng lại không cho phép bất cứ kẻ nào động đến cô ngay trước mắt mình!
Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên càng thêm thâm trầm, đạp lút chân ga, bằng tốc độ nhanh nhất né khỏi đường đạn, tựa như không muốn sống vọt thẳng vào phòng tuyến.
Tô Lưu Cảnh rất nhiều lần muốn ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng thấy lo lắng không thôi, muốn xem xem rốt cuộc anh thế nào. Mới vừa rồi, bên tai vang lên âm thanh đạn ghim vào thịt vô cùng rõ ràng, nhưng, cô không thể ngẩng lên được, chỉ một động tác tùy ý của cô thôi đều có thể liên lụy đến anh, đến lúc đó cả hai người họ chỉ có thể bước vào con đường chết.
Mặc dù hận anh, hận đến mức muốn báo thù ngay lập tức, nhưng. . . Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy giãy giụa, bất luận như thế nào, thì mối thù của cô cũng phải báo, nhưng không phải bằng phương thức này . . .
“Anh. . .”, Tô Lưu Cảnh chợt vươn tay, muốn kéo góc áo của anh.
Nhưng không ngờ, xe bỗng dưng lại chấn động kịch liệt, Hình Hạo Xuyên nắm thật chặt vô lăng, tuy rất khẽ nhưng lại cực kỳ kiên định mà nói: “Tin tưởng anh! Đừng sợ!”.
Dứt lời, chiếc xe kia không chịu nổi tàn phá, bất ngờ rồ ga, vọt tới chiếc xe cũ kỹ ở giữa đường, ngay sau đó là tiếng va chạm mãnh liệt rền vang, cả xe ngay lập tức lật ngược lại lộn trên không trung vài vòng làm cho người ta nhìn mà phát run.
Sau đó tốc độ vẫn giữ nguyên không giảm, vọt thẳng vào con sông phía trước, cả xe lẫn người đều lao xuống nước.
Nguyên nhân Hình Hạo Xuyên dám cả gan làm như thế, chính là vì đám người của “Binh đoàn đầu lâu” kia mặc dù hỏa lực hung mãnh, nhưng lại không trực tiếp lấy mạng của anh, nếu không chỉ cần bắn thủng bình xăng thì bọn họ sao có thể sống được đến giờ này. Vì thế, Hình Hạo Xuyên mới dám làm chuyện mạo hiểm này. Mặc kệ người sau lưng bọn họ cuối cùng có mục đích gì, nhất định không thể để cho người kia được như ý!
Thân thể theo xe chợt vọt thẳng lên, Tô Lưu Cảnh thở hốc vì kinh ngạc, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập vì hoảng sợ. Tiếng súng phía sau dường như cách mình càng ngày càng xa, bọn họ đã lạc vào một thế giới khác.
Chợt, một bàn tay rắn chắc vươn tới, ôm lấy cô vào trong ngực.
“Ôm chặt tôi!”, Hình Hạo Xuyên nghiêm nghị nói, khi chiếc xe sắp vọt tới bờ sông bên kia chuẩn bị vỡ vụn thành từng mảnh thì anh liền dùng sức đá văng cửa xe, ôm Tô Lưu Cảnh tung người nhảy vào lòng sông.
Tô Lưu Cảnh chỉ cảm giác cái lạnh thấu xương táp vào da thịt, trái tim đau nhói, ngay sau đó liền hít thở không thông, bản thân mình đang dần dần tiến tới bờ vực tử vong.
Đột nhiên, một vệt máu đỏ loang ra khắp xung quanh, Tô Lưu Cảnh lập tức bừng tỉnh, mở to hai mắt . . .