Thương Thiên Kỳ hài hước nói: “Thế nào, cảm thấy một công tử nhà giàu như tôi đây không nên xuất hiện ở nơi này? Hay là nói trong mắt em tôi giống như những tên Phú Nhị Đại kia, lúc rãnh rỗi liền đua xe tán gái ăn chơi mới được xem là bình thường?”
Tô Lưu Cảnh vừa nghe, liền vội vàng khoát tay nói: “Tôi không phải ý này!”. Dĩ nhiên cô biết anh không phải loại Phú Nhị Đại bất tài vô dụng, tài năng của anh toàn thế giới đều công nhận, còn được xưng là”Bàn tay của Thượng Đế”, sao có thể là loại người như vậy.
Có điều hiện tại toàn thân anh cao thấp đều là quần áo đắt tiền, đi vào trong đám người kia cũng không cách nào bị che giấu hào quang của bản thân, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm. Nhưng hiện tại Quý công tử không giống với người bình thường, thế nhưng lại xuất hiện ở địa phương vô cùng bình dân này khiến cho Tô Lưu Cảnh không thể không sợ hãi than thầm.
Thấy dáng vẻ sốt ruột nóng nảy của cô, Thương Thiên Kỳ liền trêu chọc: “Vậy sao? Nếu không, em hôn tôi một cái tôi sẽ lập tức tin tưởng em thật không có ý đó.”
Thấy anh lộ vẻ không đứng đắn, Tô Lưu Cảnh rất nhanh phản ứng kịp, hóa ra bản thân lại bị anh đùa bỡn, tức giận vung quả đấm nhỏ lên, khiến Thương Thiên Kỳ bị đau kêu “ái ôi” một tiếng, sau đó bắt tay cô lại, nói: “Đi thôi.”
“Này!” Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp nữa nói gì, đã bị anh nắm tay vọt vào trong dòng người náo nhiệt.
Tô Lưu Cảnh chưa bao giờ chân chính thể nghiệm, cảm giác được người khác nắm tay đi xuyên qua phố xá sầm uất là như thế nào, tựa như vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ bị lạc đường, bởi vì vẫn luôn có một bàn tay ấm áp dắt mình đi về phía trước.
Xuyên qua đám người đông đúc náo nhiệt, Thương Thiên Kỳ dẫn cô chen đến một gian hàng trước mặt nói: “Bát bún kia được làm từ cái gì?”
Tô Lưu Cảnh thở nhẹ, đáp: “Sợi bún được làm từ bột gạo nếp, đây cũng là một món ăn vặt rất nổi tiếng ở đây.”
Thương Thiên Kỳ tò mò nói với bà lão đang bận rộn: “Bà ơi, cho cháu hai phần bún gạo nhé.”
Bà lão mặt mũi hiền lành lập tức cười đáp: “Được rồi.”
Bà vừa làm chế mì vừa cười híp mắt nói: “Cô gái nhỏ, đây là bạn trai của cháu sao, ai ôi, dáng dấp vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại còn che chở cho cháu thế kia, cháu quả thật may mắn.”
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó liếc mắt nhìn Thương Thiên Kỳ bên cạnh đang mỉm cười nháy mắt với mình, lúc này mới phản ứng được người bà lão nói chính là anh, mặt liền hồng lên, giải thích: “Không phải đâu, bà hiểu lầm rồi, anh ấy không phải. . . . . .”
Vẫn chưa nói hết lời, liền bị Thương Thiên Kỳ cắt đứt, anh cầm lấy tay của cô, sau đó ôn tồn nho nhã nói: “Bà, nhãn lực của bà thật tốt, rất nhanh đã bị bà nhìn thấu rồi”.
Bà lão lập tức bị nụ cười đầy sức quyến rũ của anh thu hút, cười ha hả nói tiếp: “Cô gái nhỏ, phúc khí thật tốt đấy!”.
Tô Lưu Cảnh còn muốn giải thích, nhưng lại bị Thương Thiên Kỳ vượt lên trước: “Tiểu Cảnh, em xấu hổ gì chứ? Bà, đừng trêu chọc nữa, bạn gái của cháu da mặt mỏng, nói thêm nữa chắc cô ấy giận cháu mất!”.
Bà lão cười ha hả nói: “Ha ha, hai đưa cáu cháu chẳng khác gì vợ chồng mới cưới cả, tình cảm thật là tốt, bà tặng thêm hai quả trứng mặn nữa nhé”
Tô Lưu Cảnh biết không thể phản bác lại, chỉ biết càng chùi sẽ càng đen, trong bụng giận đến mức hung hăng đạp cho anh một cú, tặng kèm một ánh mắt xem thường. Người này da mặt quá dày rồi !
Thương Thiên Kỳ chiếm tiện nghi lớn, bị cô đá một cái, lại cười đến cực kỳ hạnh phúc, nhận lấy bát bún gạo bà lão đưa tới, dí dỏm nói: “Thân ái, ăn ngon vào nhé!”
Tô Lưu Cảnh hận nghiến răng nghiến lợi, nhận lấy bát bún gạo, sau đó nhìn chằm chằm vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, gắp từng miếng từng miếng bún vào trong miệng, thình lình bị nghẹn, khó chịu ho khan.
Thương Thiên Kỳ vội ân cần vỗ lưng cho giúp cô, rồi mở miệng trêu chọc: “Thân ái, chẳng lẽ mới vừa rồi nhìn tôi quá nhập thần, cho nên không cẩn thận bị sặc? Cẩn thận một chút, sau khi về nhà tôi có thể để cho em nhìn thoải mái”.
Tô Lưu Cảnh tức giận, vừa định mở miệng phản bác, nhưng mới vừa há miệng liền ho khan lợi hại.
Bà chủ cửa hàng đứng một bên hâm mộ thở dài nói: “Thật là ngọt ngào khiến người khác hâm mộ.”
Thương Thiên Kỳ một mặt giúp Tô Lưu Cảnh vỗ lưng, một mặt cười giống hệt như chú mèo vừa trộm được cá.
Tô Lưu Cảnh bại hoàn toàn.
Được anh dẫn đi dạo dọc cả con đường, mỗi một lần nhìn thấy những món mỹ mị, Tô Lưu Cảnh xoa xoa bụng no căng, con mắt lóe sáng chạy đến tham gia náo nhiệt.
Thì ra là hôm nay là khu phố này tỏ chức kỷ niệm chúc mừng tròn năm, từng người khách đi ngang qua chỗ này đều có thể tới tham gia rút thưởng miễn phí , từ giải đặc biệt cho đến giải khuyến khích, phần thưởng rực rỡ muôn màu chất đống ở trên sân khấu, quả thật làm cho người ta tặc lưỡi than thầm.
Thương Thiên Kỳ thấy hai mắt Tô Lưu Cảnh lóe sáng nhìn phần thưởng trên sân khấu, vẻ mặt thật đáng yêu chẳng khác nào đứa trẻ khát vọng lấy được quà tặng. Thương Thiên Kỳ cưng chiều cười một tiếng, nói: “Em muốn cái gì?”
“Cái đó!”, Tô Lưu Cảnh hào hứng bừng bừng nhìn một đống lớn phần thưởng, trong đó có một món quà bằng thủy tinh nho nhỏ, ở giữa đám quà tặng tinh mỹ xa xỉ thì nó cũng không xuất chúng cho lắm, nhưng trên đó có khắc hai cánh chim đơn độc đan vào nhau cảnh tượng thân mật này làm cho người ta nhìn không ngừng được mà cảm động.
“Mẹ tôi đã từng nói, thật ra thì mỗi người đều là thiên sứ bị Thượng Đế nặn hỏng, bọn họ đều có một cánh, đi tới thế giới này là vì muốn tìm kiếm một chiếc cánh khác, bọn họ gặp nhau sau đó sẽ ôm nhau thật chặt, giương cánh hợp thành một đôi cánh hoàn chỉnh, có như vậy mới có thể trở lại Thiên đường một lần nữa”. Tô Lưu Cảnh dùng ngữ điệu chậm rãi giải thích, thế nhưng trong giọng nói lại mang theo đau đớn nhàn nhạt khó có thể nói nên lời, từ trong da thịt xông vào bên trong, đau đớn cả trái tim.
Thương Thiên Kỳ thương yêu nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi giúp em chiến thắng.”
“Hẳn là rất khó đi”. Tô Lưu Cảnh lo lắng nói, nhìn tấm bia sừng sững trước sân khấu, từ trong ra ngoài bắt đầu từ con số 10 đến con số 1, ba lượt thành tích bắn tương đương phải đạt tới 21 điểm trở lên mới có thể lấy được phần thưởng, xem ra rất khó khăn.
“Yên tâm đi.” Thương Thiên Kỳ tự tin chau chau mày nói, cuối cùng còn hai ngón tay đặt lên môi, tặng cho cô một cái hôn gió thật to .
Mặt Tô Lưu Cảnh đỏ lên, ngay sau đó quay qua chỗ khác, người này tối nay thật là quá không bình thường.
Thương Thiên Kỳ cầm súng đồ chơi, đứng ở cách cái bia ba mươi thước, tư thế anh tuấn này hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy hai tay anh vững vàng cầm súng, sau đó nhắm ngay những hồng tâm kia bắn rất chính xác, cứ như vậy nhẹ nhàng linh hoạt bóp cò.
Sau đó nghe được những tiếng thán phục vang lên, lúc nhìn sang liền thấy phát súng đó đều trúng ngay giữa hồng tâm.
Những phát súng sau đó cũng đều trúng hồng tâm, tất cả mọi người chen lấn tới vây xem.
Phát đạn cuối cùng, vẫn là trúng giữa hồng tâm!
Cả con phố vang lên những tiếng than thở kèm theo những tiếng vỗ tay không ngót.
“Giải thưởng lớn nhất tốt nay đã có chủ, chính là vị tiên sinh này !”. Người chủ trì cũng kích động hô lên. Liên tục trúng ba hồng tâm, xác suất này sợ rằng rất hiếm có, không nghĩ tới một người trẻ tuổi như vậy lại nhẹ nhàng linh hoạt chiến thắng.
“Từ từ đã, tôi không muốn lấy giải thưởng du lịch dành cho hai người này”. Không nghĩ tới Thương Thiên Kỳ thế nhưng lại lên tiếng cự tuyệt.
Đám người vây xem xung quanh đều nghi hoặc nhìn anh, giải thưởng lớn như vậy lại không muốn, còn muốn cái gì chứ? Không ngờ Thương Thiên Kỳ mỉm cười cầm một tấm điêu khắc bằng thủy tinh lên nói: “Tôi muốn cái này là được rồi”. Sau đó trong tiếng thán phục của mọi người đi tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, đặt nó vào trong tay cô.
Tô Lưu Cảnh nhìn tượng điêu khắc trong tay, trong màn đêm ảm đạm, dưới ánh đèn đường, lại nhìn vào đôi con ngươi màu xanh dương mỹ lệ kia, cảm kích nói: “Cám ơn.”
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn mang đến cho cô bao nhiêu cảm động?