Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Hình giơ tay lên ra hiệu cho đám thủ hạ, tay sát thủ lập tức giương súng lên, không chớp mắt chỉ thẳng vào đầu Tiếu Như Nghê.


Tiếu Như Nghê sợ run người không ngừng lui về phía sau, nhưng cửa đã sớm đóng lại, cô ta làm gì còn có cơ hội chạy trốn, chỉ thấy họng súng kia thẳng tắp chĩa vào người mình. Miệng không ngừng mấp máy cầu xin tha thứ, nhưng họng súng lạnh như băng kia như đang lạnh lùng nói rằng: hôm nay chính là ngày chết của cô ta.


Lúc này Tiếu Như Nghê đã bị ép điên, điên cuồng thét to: “Cái bà điên này! Mụ điên! Đáng đời bà cả đời không giữ được người đàn ông của mình! Đáng đời bà bị chồng ruồng bỏ, sinh con với người khác, đáng đời! Đáng đời!”


“Tô Lưu Cảnh, cha của cô không phải là cái người ở trong ngục giam kia đâu! Cha ruột của cô thật ra là Tổng giám đốc trước đây của Hình thị, cô mới chính là người thừa kế của nhà họ Hình. . . . . . Người. . . . . .”


Đáng tiếc, lời còn chưa dứt, chỉ nghe mẹ Hình tức giận gào thét cắt ngang: “Còn không mau nổ súng!”.


Tên sát thủ nhận được lệnh, lập tức bóp cò, một tiếng súng bén nhọn liền vang lên, ngay sau đó là vòi máu vọt ra, cả người Tiếu Như Nghê ngã ra phía sau, toàn thân co quắp, không còn thanh âm. Cả kho hàng rộng như vậy, chỉ còn lại chiếc xe lăn màu bạc lăn tít mù, bánh nhẹ nhàng quay vòng trên đất . . . . . .


Một màn máu tanh diễn ra ngay trước mắt, Tô Lưu Cảnh khiếp sợ trợn trừng mắt, nhìn cả người Tiếu Như Nghê co giật từng cơn, từ cổ họng phát ra mấy tiếng vô thức, ngay sau đó hoàn toàn không nghe thấy tiếng thở nữa, chỉ có cặp mắt mở lớn, cùng dòng máu đỏ tươi, nóng bỏng từ trong tóc chảy ra, lăn dài xuống má, giống như trước khi chết vẫn còn muốn tố cáo, thê thảm không nỡ nhìn.


Tô Lưu Cảnh muốn gọi, nhưng cổ họng cứ như bị nghẹn tắc lại, không thốt ra nổi một chữ, toàn bộ hô hấp đều bị niêm phong lại, cả linh hồn cũng chấn động.


Trong đầu không tua đi tua lại những lời Tiếu Như Nghê đã nói trước khi chết, còn cả phát súng vừa vang lên kia nữa, bộ não không ngừng bị kích thích về cảnh tượng Tiếu Như Nghê bị bắn chết.


Có nghĩa là gì? Lời của cô ta mới vừa nói là có ý gì? Cha ruột cô lại không phải là người đang ở trong nhà giam mà là Tổng giám đốc trước đây của Hình thị. Còn nói cô mới đích thị là người thừa kế của nhà họ Hình? Có ý gì, có ý gì! Sao cô nghe lại không hiểu chút nào, một chút cũng không hiểu!


Giờ phút này trong đầu Tô Lưu Cảnh đã hoàn toàn trống rỗng. . . . . .


Nếu như cô thật sự là. . . . . . Như vậy cô chính là người nhà họ Hình. . . . . .kẻ thù lại là chung một huyết mạch. . . . . . cô và Hình Hạo Xuyên sẽ trở thanh. . . . . . anh em cùng cha khác mẹ? Làm sao có thể chứ? ! Tô Lưu Cảnh thật muốn bật cười, nhưng toàn thân không còn tí sức lực nào nên không thể động đậy. Không thể nào, làm sao có thể chứ? Đây quả thực là chuyện đùa!


Chuyện đùa! Quả thực là hài hước không chịu được, đúng vậy, nhất định là đang nói đùa! Cô không tin, hoàn toàn không tin! Tuyệt đối không tin! ! ! Nhất định là họ lại đang thiết kế bẫy rập gì đó. Nhất định là thế!


Mẹ Hình ưu nhã xoay người, bước từng bước về phía Tô Lưu Cảnh, tựa hồ một chút cũng không quan tâm tới cái chết vừa diễn ra sờ sờ trước mặt.


“Chà chà, thật ra là muốn gạt cô cho đến chết nhưng kết quả lại bị tiện nhân này nói ra. Có điều không sao cả, dù sao cũng nghe thấy rồi, cô cũng sắp đi gặp người mẹ hạ tiện của mình rồi!”. Mẹ Hình mỉm cười nói, nhẹ nhàng như đang nói đến một câu chuyện cũ.


Đối lập với phong thái đó lại là hình ảnh Tiếu Như Nghê chết không nhắm mắt.


Tô Lưu Cảnh hoảng sợ nhìn người đang mỉm cười, bước đến gần mình, không khác gì như đang nhìn một ác ma. Bà ta nói. . . . . . Thật sao? !


Ánh mắt của mẹ Hình thật ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong mắt tràn đầy oán giận, nỗi oán hận này, tựa như đã ngấm sâu vào trong xương tủy, chỉ hận không thể xé xác Tô Lưu Cảnh ngay tại chỗ: “Mày và mẹ của mày quả thật giống nhau như đúc, đều là thứ hồ ly lẳng lơ! Năm đó, rõ ràng đã có chống, lại đến quyến rũ chồng người khác, sinh ra một tiện chủng! Chính là mày! Chính là mày! Chúng mày cho là tao không biết sao? Muốn lừa gạt tao sao? Nằm mơ!”.


“Năm đó, mẹ mày cướp mất chồng của tao, còn bây giờ mày lại tới giành con trai với tao! Tại sao! Tại sao lại muốn cướp đi tất cả của tao chứ!”. Mẹ Hình càng nói càng kích động, vẻ mặt càng ngày càng đáng sợ, cơ hồ muốn lập tức nhào tới, bóp chết cô cho hả dạ.


Tô Lưu Cảnh nghe xong tất cả chân tướng, liền muốn ngất xỉu. Thì ra là. . . . . . Chuyện năm đó chính là như thế này. . . .


Mẹ Hình nhìn dáng vẻ sắp không chịu nổi nữa của cô, cuối cùng cũng nở nụ cười, tựa như trước mắt mình không chỉ là Tô Lưu Cảnh, mà là người đàn bà đã cướp đi chồng của mình.


“Thật ra thì bốn năm trước, mày đã phải chết rồi. Thật không ngờ mạng mày vẫn chưa đến đường cùng, gặp tai nạn xe như thế mà vẫn không chết, ngược lại còn được thằng nhóc Thương Thiên Kỳ kia mang đi”. Mẹ Hình tiếc nuối nói.


Cái gì?! Bốn năm trước, Tô Lưu Cảnh nghe được sự thật từ miệng Tiếu Như Nghê lập tức tuyệt vọng rời đi, lại bất ngờ gặp phải tai nạn. Hóa ra là do mẹ Hình tự biên tự diễn. Bà ta . . . . . bà ta đến cùng ác độc đến mức nào, mới có thể giấu sâu như vậy. . . . . . Người phụ nữ này thật đáng sợ, bà ta điên rồi, thật sự điên rồi. Thì ra người chân chính bị điên, không phải là Tiếu Như Nghê, mà là người phụ nữ kinh khủng trước mắt!


Mẹ Hình lập tức lại lên tiếng nói tiếp: “Tuy nhiên không sao cả, không có vấn đề gì hết. Năm đó tao có thể bức tử mẹ mày, có thể đưa người cha hèn yếu của mày vào ngục giam, thì hôm nay, tao cũng có thể tự tay giết chết mày! Mày chết rồi thì không còn ai biết chuyện năm đó, mà mày, cũng không có biện pháp cướp đi thứ chỉ nên thuộc về nhà họ Hình, cướp mất tài sản của tao, còn cả con trai tao nữa!”


Tô Lưu Cảnh sắp không trụ nổi nữa rồi, thật sự đã đến giới hạn cuối cùng, sự thật tàn nhẫn bày ngay trước mặt, ác ma điên cuồng máu lạnh đang ở trước mặt quả thật đã ép cô đến phát điên rồi. Cô muốn chạy trốn, rất muốn chạy trốn, dẫn Tiểu Mễ nhanh thoát khỏi ác ma này, nhưng sợi dây da trên cổ tay càng ngày càng siết chặt, hằn lên những dấu vết dữ tợn.


“Thật sự không có gì đáng ngại,…”, mẹ Hình khẽ nhếch môi, đưa ra một quyết định tàn nhẫn: “Lần này, tao sẽ chính mắt tiễn mày đi gặp mẹ của mày! Mày chọn đi, mày hay là tiểu tiện chủng không nên tồn tại kia ai sẽ đi trước?”.


Nói xong, liền nhấc Tiểu Mễ đang hoảng sợ bật khóc lên cao, đặt trước thùng nước.


Tô Lưu Cảnh đã hoàn toàn sụp đổ, liều mạng gào thét: “Tôi! Bà hãy giết tôi đi! Đừng động vào con trai của tôi! Đừng động vào thằng bé! Cứ giết chết tôi là được rồi! ! !”. Cô nỗ lực vùng vẫy, muốn tiến lên cứu Tiểu Mễ, không quản đến việc cổ tay bị cứa nát, máu chảy ra không ngừng cơ hồ nhuộm đỏ cả giá thập tự.


“Mày đang cầu xin tao à?”, Mẹ Hình tàn nhẫn cưới nói, một tay siết chặt cổ Tiểu Mễ, mặc cho sinh mạng nhỏ bé trong tay không ngừng đấm đá vì thiếu dưỡng khí.


“Tôi cầu xin bà! Tôi có thể dập đầu với bà, bà cứ lấy mạng của tôi đi! Tôi cầu xin bà giết tôi! Đừng thương tổn đến thằng bé ——! ! !”. Tô Lưu Cảnh mở to cặp mắt đỏ như máu, khàn khàn thốt lên, tựa như một thú mẹ gần như lâm vào tuyệt cảnh, chỉ biết vô dụng gào thét.


“Ha ha, không tệ, cái tao muốn —— chính là để cho mày nếm trải tư vị khổ sở này, nhìn con mình chết đi ngay trước mắt, hoàn toàn khổ sở suy sụp! Ha ha ha. . . . . .”. vừa cười, mẹ Hình vừa xách Tiểu Mễ lên, dứt khoát nhấn thân thể nhỏ bé vào thùng nước.


“Không ——! ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK