Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhìn cô, mà cô lại đang nhìn anh ta và người con gái khác. . . .


Thương Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy, hôm nay bản thân quyết định hành động như thế thật sự quá sai lầm. Vốn anh muốn dùng phương pháp này để đả động Tô Lưu Cảnh, muốn dồn ép để cô không trốn tránh mà đối mặt với tình cảm của mình, nhưng anh đột nhiên cảm thấy anh đã sai lầm rồi.


Hai người họ, một trên đài một dưới đài, nhưng tựa như cách xa ngàn dặm.


Anh không nên làm như vậy, vẫn nên một tay ôm chặt lấy cô, sau đó bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình trước toàn thế giới, mà không phải để cho cô tự lựa chọn, bởi vì, ánh mắt của cô vĩnh viễn chỉ nhìn về phương hướng có người đàn ông kia. Bất kỳ hành động nào của Hình Hạo Xuyên vẫn luôn có thể đánh bại anh hoàn toàn.


Đột nhiên anh cảm thấy, bản thân mình bây giờ, đứng ở nơi này, quả thật rất nực cười. . . . . .


Tô Lưu Cảnh nhìn Hình Hạo Xuyên và Tiếu Như Nghê thân mật ôm hôn nhau, bọn họ tựa như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, mà cô, chỉ có thể làm một người xem, tựa như cách trăm sông nghìn núi bất lực không thể làm gì.


Đèn flash càng ngày càng sáng, vây lấy hai người họ, Tô Lưu Cảnh cũng không nhìn được nữa, che miệng từng bước lui về phía sau, sau đó xoay người liều mạng chạy ra ngoài.


Cô không nên nhìn! Cũng không muốn nhìn nữa! Không nên một chút nào!


Ánh mắt liếc về phía Tô Lưu Cảnh tái mặt chạy đi, nụ hôn nồng nhiệt của Hình Hạo Xuyên rốt cuộc cũng kết thúc, giương tư thái của kẻ đắc thắng liếc nhìn Thương Thiên Kỳ, tỏ rõ thắng lợi của mình.


Nhìn theo bóng lưng Tô Lưu Cảnh chạy đi, tay Thương Thiên Kỳ rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuống, tự giễu cười mình, hai bàn tay bên người nắm lại thật chặt, gân xah nổi đầy trên mu bàn tay.


Thua ư, kết quả vẫn thua thảm hại, Thương Thiên Kỳ, mày thật đúng là vô dụng!


Giới truyền thông thấy thế, đều đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận, cũng không biết thế nào. Màn tỏ tình kia sao lại mới nửa đường đã dừng lại? Nữ chính rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ vẫn chưa xuất hiện sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?


Mary thấy tình huống càng ngày càng loạn, vội đi lên khán đài duy trì trật tự nói: “Mới vừa rồi Richie chỉ muốn chuyển hướng tập trung chú ý của mọi người, cho nên trước đó đã sắp xếp một màn này, mọi người có cảm thấy kinh ngạc hay không?”. Tuy lý do này quá mức gượng ép, cũng không làm cho đám người truyền thông nhạy bén hài lòng, ngược lại còn dẫn tới nhiều suy đoán hơn.


Mary thấy trường hợp này thật sự không thể khống chế, vội nhỏ giọng cầu xin Thương Thiên Kỳ: “Richie hãy lấy đại cục làm trọng!” Trong ấn tượng của cô ấy, Richie chưa bao giờ là người không để ý đến hậu quả như thế này! Hôm nay anh ở trước mặt mọi người bày tỏ chân tình này thật quá lỗ mãng! Lỗ mãng như vậy thật sự không giống anh chút nào!


Nhưng lại không ngờ Thương Thiên Kỳ chẳng thèm để ý tới mình, trong tiếng thét chói tai sợ hãi than thầm của đám kí giả, xoay người đem bộ lễ phục trắng muốt trên người của người mẫu xé thành mảnh vụn.


Chỉ thấy bộ lễ phục trắng tinh đó, trong nháy mắt hóa thành từng mảnh thưa thớt, phiêu tán trên không trung, tựa như những lông vũ trên người thiên sứ tán lạc rơi xuống, bi thương mất mát như thế, rơi xuống nhân gian, cơ hồ khiến cho người ta chảy nước mắt. Tất cả mọi người không nhịn được liền đứng lên, giương mắt mà nhìn một màn này.


Thương Thiên Kỳ dường như không nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, lòng bàn tay siết chặt một mảnh vụn, không để ý tới tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, cứ như vậy xoay người đi vào phía sau đài.


Chỉ để lại tấm lưng cô đơn, tựa như chàng hoàng tử vừa bị thất tình.


Tình trạng như vậy thì cho dù người dẫn chương trình có kinh nghiệm phong phúc thế nào đều không thể chủ trì được nữa, chỉ vội vàng nói đôi câu: “Buổi họp báo của quý công ty đến đây là kết thúc, cám ơn các vị đã đến tham dự, hẹn gặp lại.”


Hiện trường nhất thời rối như canh hẹ, bộ lễ phục tuyệt thế vừa được giới thiệu trước công chúng lại bị xé thành từng mảnh nhỏ, đó là tổn thất biết bao nhiêu chứ!


Một nửa giới truyền thông đang âm thầm tiếc nuối về tổn thất lớn này, còn một nửa còn lại thì lại không ngừng suy đoán rốt cuộc vì cái gì mà khiến cho Richie xé bộ lễ phục tâm huyết của mình thành từng mảnh nhỏ như vậy!


“Xin hỏi vì sao Richie lại xé nát bộ lễ phục ‘tỏ tình’ của mình ngay tại chỗ, là bởi vì bày tỏ không thành sao?”


“Xin hỏi nhân vật nữ chính không xuất hiện kia rốt cuộc là ai?”


“Có nội tình gì sao? Xin tiết lộ một chút!”


……………


Tất cả truyền thông ở hội trường đều lui về phía sau sân khấu, tất cả trật tự đều hóa thành hư không. Marry một cây chẳng chống vững nhà, gian nan ứng đối lại hơn trăm câu tra hỏi của đám nhà báo, không thể không gọi tất cả bảo an tập trung đến chỗ này để duy trì trật tự.


Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn những mảnh vụn nằm tán loạn trên sân khấu, sau đó dưới sự hướng dẫn của Lưu Thừa, che chở Tiếu Như Nghê thối lui khỏi hội trường.


Đúng lúc ấy, bên ngoài hội trường chợt vang lên tiếng thét chói tai: “Bên ngoài… phông màn bên ngoài rơi xuống rồi! Đả thương người rồi!”


Phía sau sân khấu, Thương Thiên Kỳ đang siết chặt miếng vải trong lòng bàn tay, nhốt mình ở trong phòng nghỉ, một tiếng cũng không nói, sắp biến mình thành một bức tượng điêu khắc không có sức sống. Bên ngoài không ít người vây ở bên ngoài, nhưng không ai dám gõ cửa đi vào.


Cho đến khi Marry lo lắng đẩy vòng vây ở bên ngoài ra, đá văng cửa, lớn tiếng nói: “Lưu Cảnh bị phông màn rơi vào người rồi! Đang ở bên dưới, đầu bị thương, anh mau đến xem một chút đi!”


Thương Thiên Kỳ xanh mặt đứng lên hỏi lại: “Cái gì?!” Sau đó không kịp nói thêm chữ nào, sải bước đẩy đám người đang vây kín xung quanh, bất chấp tất cả vọt xuống dưới.


Đợi đến khi chạy đến hiện trường, lại nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đang nằm trong vũng máu, đầu bị va đập, máu tươi từ trên trán không ngừng trào ra, những người xung quanh cũng bị dọa sợ không dám thở mạnh.


Thương Thiên Kỳ thấy vậy, bước nhanh đến phía trước, ôm lấy Tô Lưu Cảnh, dùng ống tay áo đèn lên trên miệng vết thương, cặp mắt đỏ ngầu hét lớn với những người chung quanh: “Nhanh đi gọi xe cứu thương!”


“Đã… đã gọi 119 rồi…” một nhân viên gan hơi lớn một chút lên tiếng trả lời.


Thương Thiên Kỳ nhìn người tái nhợt trong ngực, đã sớm hôn mê bất tỉnh, gương mặt xinh đẹp dính đầy máu, anh lảo đảo muốn ôm cô đứng lên, nhưng cố gắng mấy lần đều không đứng vững được. Đột nhiên, một đôi tay vươn qua, đoạt lấy Tô Lưu Cảnh.


“Anh làm gì đấy?!” Thương Thiên Kỳ nhìn thấy người tới là Hình Hạo Xuyên, tất cả tức giận lập tức bùng lên, vươn tay đánh tới một quyền.


Hình Hạo Xuyên ôm Tô Lưu Cảnh chợt nghiêng sang một bên, tránh thoát cú đấm của Thương Thiên Kỳ, trầm mặt mắng to: “Con mẹ nó, anh bình tĩnh một chút cho tôi! Xe của tôi đã chuẩn bị xong rồi, muốn cô ấy sống thì mau nuốt ngay cơn giận của anh nuốt vào trong đi! Còn không mau đi lên lái xe!” Sau đó ôm Tô Lưu Cảnh bước nhanh lên xe.


Thương Thiên Kỳ giờ phút này mới làm sao còn nhớ được những ân oán tình thù kia, lập tức lên xe ngồi vào ghế lái.


“Lưu Thừa, giúp tôi đưa Nhược Nhược về!”, Hình Hạo Xuyên quay ra ngoài cửa xe, phân phó một câu, xe đã lập tức khởi động lao thẳng về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK