Bị bắt cóc rồi !
Bị chiếc xe điên cuồng rung lắc, cả người không ngừng va đập vào cửa kính, Tiếu Như Nghê và Tô Lưu Cảnh nỗ lực túm chặt lên ghế, giữ vững thăng bằng, đồng thời quay sang liếc nhìn nhau dò hỏi.
Tên tài xế này rốt cuộc là ai? Là ai đã phái hắn ta tới!
Tiếu Như Nghê cố tự trấn định hỏi: “Ông muốn gì? Tôi không cần biết ông bị ai sai khiến, tôi cũng có thể không truy cứu chuyện này, ông muốn bao nhiêu tiền đều có thể nói ra, chỉ cần ông đưa chúng tôi hoàn hảo trở về, tôi bảo đảm vị hôn phu của tôi nhất định sẽ cho ông một số tiền lớn!”
Không nghĩ tới người tài xế kia lại trưng ra vẻ mặt không chút tình nguyện, âm dương quái khí liếc nhìn họ, sau đó hừ lạnh một tiếng, cầm cái gạt tàn thuốc lên đập tới: “Con mẹ nó! Vẫn còn sức để nói nhảm hả! Nói cho mày biết, ông đây mới không lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn kia! Còn nói nữa, ông đập chết!”.
Mắt thấy gạt tàn thuốc bay về hướng Tiếu Như Nghê đập tới, Tô Lưu Cảnh muốn kéo cô ta tránh sang một bên, nhưng lại không kịp, chỉ nghe thấy cô ta kêu lên một tiếng, rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Lưu Cảnh âm thầm kinh hoảng, vội đỡ Tiếu Như Nghê vừa ngất xỉu dậy. Lúc này, cũng không phải thời điểm để so đo ân oán cá nhân.
“Ông muốn đưa chúng ta tới chỗ nào?”, Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, cố tự trấn định nói.
Lúc này không thể sợ, không thể hốt hoảng, Tô Lưu Cảnh, phải trấn định! Người này bày binh bố trận hoàn hảo không chê vào đâu được như thế, nhất định là đã có chuẩn bị mà đến, ngàn vạn lần không thể hốt hoảng, nếu không một chút hi vọng cũng sẽ không có.
Tên tài xế hung ác, nóng nảy cảnh cáo: “Câm miệng! Ông đây không muốn nói chuyện với mày, nếu nói thêm một câu nữa, ông sẽ chết mày ngay ở chỗ này đấy!”.
Tô Lưu Cảnh ngồi bên dưới, cẩn thận lấy điện thoại di động ra, dùng sức nắm chặt, cố khắc chế bản thân không được run rẩy, cũng không nên hoảng hốt, nhưng mới vừa ấn được một phím liền bị một bàn tay từ phía sau duỗi ra cướp mất.
Tô Lưu Cảnh kinh hãi, quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ từ dưới gầm ghế ngồi phía sau chui ra, sau đó cười như không cười nhìn điện thoại ở trong tay, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp hiện tại lại méo mó hung ác đến đáng sợ.
Tô Lưu Cảnh thất kinh, hít vào một hơi: “Sofia!”. Người này rõ ràng là cô người mẫu Sofia bị Hình Hạo Xuyên đuổi ra ngoài từ nửa năm trước, sau đó còn nghe nói, cô ta đã biến mất hẳn trong Làng Giải Trí, giống như đã hóa thành tro, ai cũng không biết cô ta đã đi đâu, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp nhau dưới tình huống như thế này, làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc không thôi.
Một người mẫu đã từng nổi tiếng khắp nơi, Sofia, giờ phút này nào còn có chút mỹ lệ trước đó, quần áo trên người vô cùng bình thường, làn da không có mỹ phẩm cao cấp bôi chát trở nên thô ráp đến đáng sợ, khóe mắt thế nhưng đã hiện lên nếp nhăn, cả người phờ phạc đến nỗi ngay cả phụ nữ bình dân cũng không bằng, chỉ có dáng người thon dài còn có thể loáng thoáng nhìn ra tư thái của một supermodel ban đầu.
Sofia nhìn cô, ánh mắt lóe lên ngoan độc đến đáng sợ, một cái tát hung hăng bay tới nói: “Cái tên này ai cho phép mày gọi, đồ tiện nhân này!”. Cái tát kia lực rất mạnh, đấy Tô Lưu Cảnh lật sang một bên, trán nặng nề va vào cửa kính, trầy một miếng da, máu từ miệng vết thương rỉ ra, càng nổi bật trên làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.
“Muốn gọi điện hả?”, Sofia chợt cười phá lên, giống như đang trêu chọc một món đồ chơi.
Tô Lưu Cảnh nhìn vào vật cứu nguy duy nhất, cố gắng đoạt lại: “Trả cho tôi!”
Sofia chẳng khác nào chó điên, vuốt vuốt điện thoại trong tay, lúc Tô Lưu Cảnh sắp cướp được liền rút một con dao găm sắc bén từ bên hông ra, chĩa về phía Tô Lưu Cảnh nói: “Điện thoại di động? Mày cho rằng tao sẽ để mày cướp lại sao? Nằm mơ!”
Nói xong liền hạ kính xe xuống, dùng sức ném ra xa, trong nháy mắt chiếc điện thoại mong manh liền bị một chiếc xe vượt qua cán thành mảnh vụn.
Tô Lưu Cảnh nhìn con dao găm sắc bén kia, cũng không kìm chế được nữa, lập tức luống cuống, cô biết Sofia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ: “Cô muốn làm cái gì?”
“Sợ? Mày sợ rồi?”, Sofia thưởng thức nét mặt hoảng hốt của cô, sau đó càn rỡ điên cuồng cười lớn. Tiếng cười lại đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt của cô ta đáng sợ đến dọa người: “Đêm hôm đó, tao không mảnh vải che thân bị ném ra khỏi nhà họ Hình chẳng khác nào rác rưởi, tao cũng rất sợ, mày biết không? Lúc đó, tao sợ cực kỳ”. Giọng nói của cô ta rất nhẹ, mắt mở to, giọng nói giống như ma quỷ.
“Tao vốn là một siêu mẫu đắt giá người người theo đuổi, vô số phú gia công tử quỳ rạp ở dưới gấu quần, quả là vinh dự cỡ nào. Nhưng, đêm hôm đó, tao lại bị ném ra ngoài như vậy, mày có biết tao đã sợ ra sao không? Hình Hạo Xuyên, người đàn ông kia, chính là một ác ma!”.
“Lúc đi theo anh ta, tao chỉ hận không móc hết tim ra trao cho người đàn ông đó, nhưng còn anh thì sao? Nói không cần là lập tức không cần, tao cũng chỉ muốn có một con để bảo đảm mà thôi, thế nhưng trong một đêm lại hoàn toàn bị cướp đi tất cả, tất cả mọi người, ai cũng không dám tiếp xúc với tao, ta bị cả thành phố sống sờ sờ đó tàn phá bài trừ! Sự nghiệp gì, vinh quang gì chứ, chỉ cần Hình Hạo Xuyên ra lệnh một tiếng, là một người sống sờ sờ ra đó lại giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này, tao đã bị anh ta triệt triệt để để phá hủy!”
Tô Lưu Cảnh nghe những lời nói điên cuồng của cô ta mà thấy lạnh hết sống lưng.
“Tao không có chỗ nào để đi, không người nào nguyện ý chứa chấp tao cả, tao chẳng khác nào đứa ăn xin ở trong hẻm nhỏ kéo dài hơi tàn, cuối cùng chỉ có thể làm một kỹ nữ hạ đẳng nhất!”. Sofia đỏ mắt quát um lên, bộ dáng kia, giống y như ma quỷ dưới địa ngục.
Mắt thấy sắc bén lưỡi dao càng ngày càng tiến tới gần, Tô Lưu Cảnh không ngừng lui về phía sau , cho đến không thể lui được nữa.
“Biết tao muốn làm gì không?”, Sofia như bị ma nhập, tự hỏi tự trả lời.
Con dao của cô ta khẽ khàng vạch lên trên mặt Tô Lưu Cảnh cùng Tiếu Như Nghê vài đường, nói: “Ha ha, hai đứa chúng mày thật đúng là mỹ nhân, dáng dấp lại còn giống y như nhau, một là vợ chưa cưới của Hình Hạo Xuyên, một là tình nhân của anh ta, mày nói xem, nếu như mà tao bắt chúng mày làm con tin, thì anh ta sẽ như thế nào đây?”
Con ngươi Tô Lưu Cảnh bỗng dưng co rụt lại, bị sợ đến mức quên cả hô hấp.
“Tao muốn trả thù anh ta, mà chúng mày, hoàn toàn là vũ khí tốt nhất ! Ha ha ——! ! !” Sofia điên cuồng cười, sau đó lấy một chiếc khăn tẩm sẵn thuốc mê, dùng sức úp lên mặt Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh không kịp giãy giụa, đã cảm thấy cả người lạnh toát, trước mắt liền mơ hồ, từ từ hôn mê bất tỉnh.
Trong một khắc cuối cùng, ý thức còn sót lại, cô còn thầm cầu khấn: Hình, mau tới cứu bọn em, tới cứu, bọn em. . .