Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức khiến cho nhịp tim của cô theo bản năng tăng nhanh tiết tấu, bóng dáng cao lớn ập đến, dễ dàng bao trùm cả người cô. Tô Lưu Cảnh tiếp tục muốn lui ra sau, nhưng sao còn có đường lui?
Thấy cô không đáp, Hình Hạo Xuyên lại tiến gần hơn một bước, khóa cô dưới đôi cánh của mình, một tay cầm thật chặt cổ tay của cô, nói: “Em thật sự quên mất tôi hay là đang cố ý trốn tránh!”.
Liên tiếp bảy ngày, ngày nào anh cũng đứng ở cửa chờ, muốn gặp mặt cô một lát, nhưng thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cô cũng không muốn cho anh, một Tô Lưu Cảnh như vậy, quả thật là độc ác khó có thể tưởng tượng được! Cô muốn trả thù anh sao? Muốn trả lại cho anh những món nợ ngày trước anh đã từng thiếu cô?
Tô Lưu Cảnh bị túm chặt tay, muốn tránh ra, nhưng bàn tay kia thật mạnh mẽ, vẫn không hề nhúc nhích chút nào, khiến cô giận dữ, khẽ quát lên: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết anh! Xin bỏ tay ra!”. Tại sao anh ta lại trưng ra dáng vẻ hưng sư vấn tội, giống như cô đang mắc nợ anh ta vậy.
“Không biết sao?”, giọng của Hình Hạo Xuyên bỗng dưng hạ thấp đi ba phần, trong nháy mắt trầm thấp đến đáng sợ, khiến tim Tô Lưu Cảnh đột nhiên lỡ mất một nhịp: “Không biết? Em còn dám nói không biết!”.
Tô Lưu Cảnh vừa định giải thích, đột nhiên cằm bị dùng sức nâng lên, bóng đen bỗng dưng áp xuống. Cô còn chưa kịp phản ứng, liền thấy gương mặt của anh ta phóng đại vô hạn trước mặt mình, sau đó bờ môi chợt nóng lên, nặng nề bị xay nghiền gặm nuốt .
Tô Lưu Cảnh ước chừng ngây người mất ba giây mới phản ứng được, thứ dính vào trên môi mình là cái gì, gương mặt hồng thấu, dùng sức đẩy anh ra, cự tuyệt nụ hôn bá đạo, nhưng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên vô nghĩa. Người đàn ông trước mặt như một người khổng lồ chắn ở trước mặt, không nhúc nhích, đã thế càng ngày càng gần sát, giống như muốn nghiền nát cô ra khảm vào trong lồng ngực của chính mình.
Cảm nhận được sự kháng cự của cô, Hình Hạo Xuyên càng tăng thêm ba phần lực, đôi môi nặng nề mút cánh môi mềm mại của người con gái đối diện, tựa như muốn nuốt hết vào trong bụng, mơ hồ còn mang theo cả trừng phạt. Liếm láp, cắn nuốt , vuốt ve, tận dụng hết khả năng chiếm cứ từng lãnh địa mềm mại nhất.
Nụ hôn tựa như mưa to gió lớn, như đã bị đè nén thật lâu, đột nhiên bộc phát, trong phút chốc lại như gió lốc cuốn tới, hung mãnh khiến người ta khó mà chịu đựng, các giác quan trong nháy mắt đảo lộn, nhục nhã, đau đớn, tê dại, vô lực. . . . . . Ngàn loại cảm giác pha trộn hợp thành một cơn cuồng phong, cơ hồ khiến Tô Lưu Cảnh mê man không xác định được phương hướng.
“Ưm! Ưm!”, Tô Lưu Cảnh dùng sức đánh lên ngực anh, muốn đẩy ra, nhưng lại bị anh đưa tay chặn lại, chống đỡ lên ngực, muốn tránh cũng không được, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Chợt, cái lưỡi linh hoạt đưa ra, chống đỡ giữa hàm răng của cô, muốn chui vào, Tô Lưu Cảnh khép chặt răng muốn chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của Hình Hạo Xuyên được, anh chỉ thoáng dùng sức bấm lên eo cô một cái, trong nháy mắt khiến Tô Lưu Cảnh thở hốc vì kinh ngạc, bị đau kêu ra thành tiếng. Nhưng không nghĩ liền tạo điều kiện cho người nào đó nhân cơ hội chui đầu lưỡi vào trong miệng của mình, mãnh liệt xâm nhập đòi hỏi.
Bị anh trêu chọc không ngừng đòi lấy, Tô Lưu Cảnh tức giận đỏ bừng cả mặt, dùng sức kẹp chặt răng lại, muốn cắn nát tên hung thủ đầu sỏ.
Nhưng đầu lưỡi kia lại như cực kỳ thấu hiểu ý tưởng của cô, lúc cô sắp cắn lên liền nhanh chóng lui ra ngoài, Tô Lưu Cảnh chỉ sơ sẩy một chút, liền cắn vào đầu lưỡi của mình, mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập trong khoang miệng, cô bị đau đến nỗi nhíu chặt mày lại.
Chỉ nghe bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, ngay sau đó, cái lưỡi mới vừa lui ra ngoài lại công chiếm đi vào, giống như muốn nếm trải tư vị ngai ngái của mùi máu tươi, hành vi của Hình Hạo Xuyên lúc này dường như đã mất khống chế, liếm láp qua từng tấc lãnh địa, cuồng nhiệt dây dưa triền miên, cơ hồ khiến cô ảo giác rằng không biết bản thân cứ như vậy mà bị tàn phá, nuốt hết tất cả hay không?
Tô Lưu Cảnh không biết phải làm sao, muốn dùng sức đẩy anh ran gay lập tức, nhưng thân thể lại cứ mềm oặt ra, toàn bộ hơi sức như đã bị anh ta hút hết. Cảm giác như thế, tựa hồ như đã từng trải qua, đầu óc trở nên mông lung, dần dần rơi vào trạng thái mê man.
“Quên tôi? Hiện tại em còn dám nói quên tôi nữa sao?”, Hình Hạo Xuyên tức giận gầm nhẹ như sấm rền bên tai. Tại sao cô có thể quên anh được chứ? Tại sao có thể như vậy? Nếu thế thì bốn năm qua anh không ngừng tìm kiếm là vì cái gì? Bốn năm nay bản thân anh đã bị hành hạ như thế nào? Cô thế mà lại quên mất người đàn ông của mình!
Tô Lưu Cảnh bỗng dưng bừng tỉnh, mở mắt, tránh thoát khỏi vòng tay của anh, rồi dùng sức tát lên trên mặt anh một cái. Trong lúc Hình Hạo Xuyên vẫn còn kinh ngạc, liền dùng sức đẩy anh ra, giận dữ nói: “Hình tiên sinh tìm tôi chỉ là vì muốn nhục nhã tôi thôi sao? Xin anh hãy tự trọng!”. Lời của anh ta có ý tứ gì? Hôn cô chỉ vì muốn làm nhục cô sao? Thế mà mới vừa rồi tâm vẫn còn thấy áy náy, quả thực là váng đầu mà!
Hình Hạo Xuyên bất ngờ nhận một cái tát, anh sống hai mươi chín năm, lần đầu tiên có phụ nữ dám động tay động chân với anh, đã thế người này còn là Tô Lưu Cảnh. Anh không thể tin trân trối nhìn người con gái trước mắt.
Dường như rốt cuộc cũng nhận rõ một điều: cô gái trước mắt, thật không còn là người con gái nhu nhược của bốn năm trước nữa rồi.
Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay tê dại, đưa mu bàn tay lên lau đi cánh môi bị hôn đến sưng tấy, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi chậm rãi lên tiếng: “Hình tiên sinh, đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại với anh: có lẽ trước đây chúng ta đã từng quen biết, nhưng hiện tại, tôi đã quên mất tất cả, tôi đã có con, con trai của tôi cũng có cha của nó, xin anh đừng nên quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa! Cũng đừng đến dây dưa không dứt, như vậy sẽ chỉ làm cho tôi thêm ghét anh mà thôi!”
Lời của cô…, vang vang có lực, quả thật nói năng rất khí phách, lời nói ra chẳng khác nào dao găm sắc bén, đâm từng phát vào ngực Hình Hạo Xuyên, khuôn mặt tuấn dật cang cứng, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt chán ghét không hề che dấu chút nào của cô, trong con ngươi âm u thâm trầm dậy sóng, thoáng qua một tia đau lòng, nhưng dường như chỉ là ảo giác.
Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, để cho mình không để ý đến người đàn ông kia nữa, xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Hình Hạo Xuyên nhìn theo bóng lưng của cô, chợt tự giễu cười lên, cảnh tượng như vậy sao mà giễu cợt, đã từng, anh cũng đã từng vứt bỏ cô quay lưng rời đi như vậy, hiện tại, đây coi như là đang nhận lấy quả báo sao? Người con gái đã từng chịu bao bi thương nay đang dần trả lại cho anh từng chút từng chút một.
Anh tự giễu cười lạnh một tiếng, ánh mắt chợt rơi vào miếng băng gạc rơi trên sàn nhà, đó không phải là băng gác lúc trước cầm máu cho Tiểu Mễ sao, nghĩ như vậy, thần sắc Hình Hạo Xuyên liền biến động.