Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi nhỏ giọng bàn tán, cả giáo đường hoàn toàn an tĩnh lại, không khí trầm mặc này làm cho người ta cảm thấy đáy lòng có chút khủng hoảng, tựa như dấu hiệu bình yên trước trước cơn bão.


Chỉ có Tiểu Mễ ngây ngô nhìn những người lớn chung quanh. Tại sao khi người đàn ông lạnh lùng cao lớn, đẹp trai kia vừa tới đây thì mặt mọi người đều tỏ ra kì lạ như thế? Chẳng lẽ ông chú này là quái thú sao? Nhưng chú ấy rõ ràng là người tốt mà. . . . . . Lần trước còn tới vườn trẻ tặng cho cậu kẹo sữa đấy thôi. . . . . .


Tiểu Mễ hoạt bát nhảy đến, nhào tới trên người Hình Hạo Xuyên, nói: “Chú à, chú tới tham gia hôn lễ của cha mẹ cháu sao? Sao lâu rồi chú không tới tìm cháu, cháu rất nhớ chú . . . . .”


Hình Hạo Xuyên trìu mến nhìn cậu nhóc hoạt bát đáng yêu, từ đáy lòng tràn ra một tia mềm mại hiếm có, định đưa tay ôm lấy cậu nhóc lên.


Thương Thiên Kỳ thấy Tiểu Mễ lại chủ động thân thiết với Hình Hạo Xuyên như thế, sắc mặt liền trầm xuống, vươn tay kéo Tiểu Mễ đến bên cạnh mình, sau đó giao cho Lisa, nói: “Tổng giám đốc Hình, muốn làm gì con trai tôi?!”


Hình Hạo Xuyên nghe thấy câu “Con trai tôi”, quả thật liền nổi cơn giận dữ, tiến lên túm lấy cổ áo của Thương Thiên Kỳ, trầm thấp, mà lạnh lẽo nói: “Con trai của anh? Thương Thiên Kỳ, anh cho rằng có thể lừa gạt được cô ấy cả đời sao?”.


Nghe vậy, sắc mặt của Thương Thiên Kỳ liền biến đổi, trầm trầm hỏi lại: “Anh có ý gì?”.


Hình Hạo Xuyên nhỏ giọng trách mắng: “Có ý gì? Không phải anh là người rõ ràng nhất sao? Tiểu Mễ hoàn toàn không phải là con trai của anh! Mà là con của tôi!”.


Một câu này tuy âm lượng không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm rền nổ vang trên đầu của tất cả mọi người ở đây, Tiểu Mễ là con trai của Hình Hạo Xuyên? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?


Có mấy người thuộc giới truyền thông lén lút trà trộn vào, nghe thấy vậy, liền bất chấplấy ra máy ảnh ra bắt đầu bấm liên tục. Thì ra cứ tưởng hôn lễ này sẽ diễn ra thật suông sẻ, không ngờ lại dậy sóng, trang đầu ngày mai nhất định sẽ vô cùng bắt mắt!


Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế, mắt bỗng dưng mở to, không thể tin nhìn người vừa nói, dưới chân lảo đảo đứng không vững, mới vừa rồi, cô đã nghe thấy gì vậy? Cô vừa nghe lầm sao? Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là đã nghe lầm rồi, Tiểu Mễ sao có thể là con trai của Hình Hạo Xuyên được chứ? !


Thương Thiên Kỳ cũng không nghĩ tới đối thủ của mình lại biết tường tận mọi chuyện như vậy, sắc mặt lập tức đại biến, lên tiếng quát: “Hình Hạo Xuyên, anh đang nói lung tung gì đấy, đừng có mà ăn không nói có, nếu không đừng trách tôi sẽ kiện anh ra tòa! Mary! Mau ném mấy cái chụp hình ra ngoài ngay cho tôi!”.


Đúng vậy, hiện tại anh có chút luống cuống, vốn cứ nghĩ bản thân đã che giấu rất khá, nhưng không thể ngờ lại bị Hình Hạo Xuyên đâm trực diện thế này, ngay lúc hôn lễ đang diễn ra, điều này thật sự ngoài dự liệu của anh. Nhưng không sao, anh và Lưu Cảnh sắp kết hôn, một Hình Hạo Xuyên vẫn có thể xử lý được!


Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng nói: “Nói bậy sao? Hừ, hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn Tiểu Mễ đi mà còn phải mang cả Lưu Cảnh theo cùng!”. Anh tựa như mãnh se đang dũng mãnh bảo vệ lãnh thổ của mình, không khoan nhượng, thối lui, không dễ dàng để vật sở hữu bị người khác xâm chiếm!


Thương Thiên Kỳ trấn định lại, đáp: “Anh có chứng cứ sao? Trừ phi anh lấy chứng cứ ra, nếu không một mình anh cũng đừng nghĩ mang họ đi! Mary, thay tôi tiễn khách!” Nói xong liền ra hiệu cho người của mình, “tiễn” Hình Hạo Xuyên ra ngoài.


Mary lập tức tiến lên, cúi người mời Hình Hạo Xuyên ra ngoài: “Hình tiên sinh, mời!”.


Mà Hình Hạo Xuyên thì trái lại, không khẩn trương chút nào, nhận từ tay Lưu Thừa một tập tài liệu đáp: “Chứng cứ? Đây là báo cáo giám định của bệnh viện, chứng minh Tiểu Mễ và tôi tương đồng với nhau đến chín mươi bảy phần trăm!”.


Mấy tờ giấy kết quả mỏng manh nhưng lại dầy cộm nặng nề như núi hiện ra ở trước mắt, số liệu ghi chú bên trên hiện ra rõ mồn một trước mặt mọi người, Lưu Thừa đẩy đẩy gọng kính, mặt ôn nhu nói: “Trên phần giám định này có chữ ký của năm vị giáo sư đầu ngành, tuyệt đối là thật!”.


Không thể không nói phần tài liệu này vừa được đưa ra nhất thời làm cho cả giáo đường đều hỗn loạn.


Thương Thiên Kỳ khiếp sợ nhìn người đối diện, anh không ngờ Hình Hạo Xuyên lại làm như vậy, trong nháy mắt, con ngươi cũng đỏ rực lên, khàn khàn quát: “Hình Hạo Xuyên, anh đừng có khinh người quá đáng!”. Nắm tay siết chặt lại, cơ hồ như muốn bẻ vỡ từng đoạn gân cốt.


Hình Hạo Xuyên không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tô Lưu Cảnh đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.


Tai cô vẫn vang lên những lời qua tiếng lại của bọn họ, nhưng vẫn ngẩn ngơ không rõ, tất cả đến cùng là có chuyện gì, cho đến khi phần tài liệu này phơi bày trước mắt, cả người liền như con diều vừa bị chặt đứt dây, choáng váng không thôi.


“Không thể, không thể bài, hai người đang đùa gì thế, trò này không buồn cười chút nào cả, thật đấy, Thiên Kỳ, nói cho em biết, tờ kết quả giám định này là giả đúng không?”. Tô Lưu Cảnh ảm đạm cười hỏi, mặc dù nỗ lực nhếch miệng, muốn xem đây chính là một câu chuyện cười, nhưng sắc mặt tái nhợt kia đã bán đứng sự khủng hoảng của cô lúc này: “Nhất định là giả, đúng vậy, đều là giả cả, Tiểu Mễ làm sao có thể. . . . . .”


Cô cố gắng tìm tòi từ mắt của mỗi người chứng minh sự thật này là giả, nhưng đáy mắt hốt hoảng của Thương Thiên Kỳ, cùng với con ngươi đen nhánh đang toát lên vẻ chắc chắn kiên định của Hình Hạo Xuyên đã khiến cho sự cố gắng thay đổi cục diện của cô thất bại một lần nữa. Đây là. . . . . . Thật?


“Lưu Cảnh, em hãy nghe anh nói!”, Thương Thiên Kỳ cố gắng cầm tay của cô giải thích.


Nhưng lại bị cô đẩy ra, thân thể Tô Lưu Cảnh dưới bộ váy cưới trắng như tuyết đang không ngừng run lên, tuy nhiên trên mặt vẫn cố gắng giữ vững nụ cười, còn giọng nói đã hoàn toàn run rẩy: “Em không muốn nghe giải thích, em chỉ muốn nghe anh trả lời. . . . . . Thiên Kỳ, nói cho em biết a: nó là giả, Tiểu Mễ không phải là con trai của anh ta . . . . . Anh nói cho em biết đi, chỉ cần anh nói em liền tin tưởng! Chúng ta còn phải kết hôn , chỉ còn trao nhẫn nữa thôi, đúng, sau khi trao nhẫn xong, chúng ta chính là một nhà ba người rồi, giám định gì gì đó quả thật quá hoang đường!”. Tô Lưu Cảnh cuồng loạn hô lớn.


Cô đang hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn! Hôm nay không phải là ngày cô kết hôn sao? Tại sao lại gây ra một chuyện cười lớn đến như vậy? Cha của Tiểu Mễ lại không phải là Thương Thiên Kỳ? Mà là Hình Hạo Xuyên?


Ông trời, rốt cuộc muốn đùa giỡn với cô đến khi nào? !


“Tô Lưu Cảnh, em còn muốn lừa gạt mình tới khi nào!”. Hình Hạo Xuyên túm lấyc bả vai của cô, dùng sức lắc lắc, muốn cô từ trong mộng đẹp giả dối tỉnh lại.


Chỉ nghe thấy “Chát! ! !” một tiếng thật giòn giã.


“Anh cút ngay!”, Tô Lưu Cảnh gào lên, thối lui từng bước về phía sau.


Đây là chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Thậm chí ngay cả cha của con mình là ai cô cũng không biết, trong ngày kết hôn trọng đại này mới tường tận chân tướng, bốn năm qua, toàn bộ đều là một âm mưu, mà bản thân cô lại sắp gả cho người kia, người đã bày ra âm mưu này.


Ha ha, Tô Lưu Cảnh, mày thật đúng là quá đáng thương!


Không, không! Mày là Tô Lưu Cảnh sao? Mày thật sự là Tô Lưu Cảnh sao?


Có lẽ cũng không phải nốt, tất cả đều là giả, còn mày rốt cuộc lại vẫn không biết rõ bản thân mình là ai, quả thực là đáng thương đến cỡ nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK