Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 37: Trêu đùa.​



Mắt thấy này hai cánh môi mỏng manh khêu gợi kia liền không chậm trễ chút nào mà áp tới, Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, vội vàng dùng tay che môi của mình lại.


Xúc cảm nóng ẩm chợt dán lên đầu ngón tay, vừa mềm mại vừa mang theo góc cạnh đặc hữu của phái nam, mẫn cảm nhất dính sát vào ngón tay, như có một dòng điện tê dại từ đầu dây thần kinh truyền đến đại não, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy.


Nhưng không nghĩ đến Hình Hạo Xuyên thừa dịp này bắt được tay của cô, cố định ở bên tai, cả phòng tuyến đều thất thủ, không có gì chống đỡ hoàn toàn hiện ra trước mặt Hình Hạo Xuyên.


Phòng tuyến mở rộng ra thế kia khiến cho Tô Lưu Cảnh không khỏi kinh hoảng: “Anh, anh muốn làm gì?”


Có lẽ là do khoảng cách quá gần, nhưng cũng có lẽ là do nguyên nhân ánh sáng, mà mặt của Hình Hạo Xuyên càng thêm tà mị so với bình thường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hoa đào bởi vì tối hôm qua thô bạo mà vẫn còn hơi sưng kia, cố ý xuyên tạc ý của cô: “Cô như vậy là đang hoan nghênh tôi thưởng thức sao? Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”


Nói xong, một tay liền choàng qua vòng eo mảnh khảnh của Tô Lưu Cảnh kéo sang, để cô ngồi lên trên đùi của mình, theo tư thế chèn ép cứ thế mà hôn xuống.


Nụ hôn này không thô bạo giống với đêm hôm trước, mà dịu dàng như gió nhẹ, êm ái giống như mây ở phía chân trời, mang theo cảm xúc ấm áp dán lên môi của cô, hơi thở nhàn nhạt mùi bạc hà trong nháy mắt xâm nhập trung khu thần kinh. Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng đưa ra, khe khẽ phác họa theo đường viền môi của cô, dây dưa triền miên , sau đó ngậm vào trong miệng khẽ cắn, thuận tiện cắn nuốt tất cả hô hấp của cô, một nụ hôn dịu dàng như vậy quả thật khiến cho con người ta tê dại, muốn chết chìm trong đó.


Tô Lưu Cảnh cự tuyệt từ từ nộp khí giới, cả người giống như đang đắm chìm trong trong nước vậy. . . . . .


Trong lúc đang mất hồn, nụ hôn này chợt ngưng hẳn lại, Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu lên, trong mắt vô cùng điềm tĩnh, tự cao nhìn xuống, lông mày tuấn dật chau lại nói: “Thì ra mùi vị của cô chẳng qua cũng chỉ như thế.” Trong giọng nói tràn đầy đùa cợt cùng châm biếm.


Nhìn ánh mắt hài hước kia, Tô Lưu Cảnh mới vừa lâm vào hôn mê trong nháy mắt liền thanh tỉnh, lập tức hiểu được, thì ra là nụ hôn này cũng chỉ là vì tối hôm qua cô cự tuyệt mà muốn trêu chọc trả thù.


“Anh. . . . . .Anh khốn kiếp!” Mặt của Tô Lưu Cảnh trở nên xanh mét, hung hăng lau cánh môi vẫn còn vương mùi vị của tên kia, tựa hồ như muốn lau sạch toàn bộ, coi như có hỏng da cũng sẽ không tiếc, giống như trên người anh mang theo loại độc tố trí mạng nào đó vậy.


Thấy biểu tình ghét bỏ cùng với hành động hung hăng lau sạch kia của cô, Hình Hạo Xuyên thâm trầm nheo mắt lại nói: “Tựa hồ cô có ý kiến đối với tôi?” Có bao nhiêu phụ nữ ước gì được anh hôn mà cô gái này lại cả gan dám làm như vậy, thật là không biết sống chết!


Tô Lưu Cảnh tuy nóng giận, vốn rất muốn ẩn nhẫn vì muốn được an bình, nhưng ngược lại còn bị vũ nhục tệ hại hơn, Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, dùng sức đáp trả: “Tôi cũng là con người, xin ngài trước khi làm chuyện gì đó, suy nghĩ đến cảm thụ của tôi một chút!”


Tối ngày hôm qua cũng thế, hôm nay đột nhiên dẫn cô đến trước mặt mẹ Hình để bị xem thường, thậm chí cha mẹ của cô còn bị người ta trách mắng vì không nuôi dạy con tử tế, rồi đến bây giờ lại trêu chọc như thế, chẳng lẽ những người ỷ vào việc mình có tiền thì có thể mặc sức khi dễ người khác hay sao? !


Hình Hạo Xuyên cười nhạo một tiếng nói: “Cảm thụ của cô? Trừ lấy tiền ra, cô còn có cảm thụ gì sao?” Cô gái này, thế nhưng lại dám lớn tiếng với anh, cô ta cho rằng mình là ai chứ? Còn chưa từng có người nào dám như thế.


Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, trái tim co rút đau đớn. Dưới ánh mặt trời gương mặt của cô càng trở nên tái nhợt giống như một áng mây không màu.


Nhìn thấy cô tỏ vẻ uất ức như vậy, còn có ánh mắt quật cường nhìn anh chằm chằm đầy chán ghét kia nữa, kiên nhẫn của Hình Hạo Xuyên rốt cuộc cũng khô kiệt, phiền não khẽ quát lên: “Xuống xe!”


Cái gì? Tô Lưu Cảnh sửng sốt.


Hình Hạo Xuyên bảo tài xế lập tức dừng xe, sau đó lạnh lùng nói với Tô Lưu Cảnh : “Có nghe thấy không, xuống xe cho tôi!”


Tô Lưu Cảnh nhìn đường lớn ngoài cửa sổ không có một bóng người, cùng với cây cối xanh um xung quanh, nơi này là khu nhà giàu nổi tiếng toàn thành phố, vì muốn hưởng thụ không khí trong lành cùng với tuyệt đối an bình cho nên xây ở nơi xa nhất ngoại ô, mỗi một căn nhà đều cách nhau đến vài dặm đường. Mà bây giờ anh ta lại bảo cô xuống xe?





Quyển 1 – Chương 38: Người thanh niên xa lạ.​



Nhưng mà cô lại càng không muốn ở đây chịu đựng ánh mắt lạnh như băng cùng với thái độ xem thường của Hình Hạo Xuyên, nghĩ thế liền cắn chặt răng đẩy cửa xe ra.


Chiếc xe không hề có ý dừng lại, cửa xe chỉ “cạch” một tiếng gọn gàng linh hoạt đóng lại, hất bụi lao thẳng về phía trước.


Tô Lưu Cảnh đứng ở ven đường, mờ mịt nhìn cảnh sắc xa lạ chung quanh, ngay cả mình rốt cuộc đang ở chỗ nào cũng không biết thì trở về thế nào đây?


Đang lúc mờ mịt, thậm chí cô còn nghĩ cứ như vậy mà chạy trốn đi, nhưng ngay sau đó lại dẹp đi ngay ý tưởng buồn cười này của mình, có thể chạy trốn đi đâu chứ? Chỉ cần Hình Hạo Xuyên muốn, với năng lực của anh, bằng thủ đoạn cùng với quyền thế kia, thì chẳng tốn tí sức lực nào là có thể tìm được cô rồi, huống chi, em trai vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.


Tô Lưu Cảnh, mày quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ, quá ngu xuẩn.


Hít sâu một hơi, men theo phương hướng biến mất của chiếc xe liền đi về phía trước, con đường này thật yên tĩnh, không có một tia âm thanh nào, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, vô cùng chói mắt, nắng tháng chín vẫn còn bỏng rát, gay gắt chiếu lên trên da, may là Tô Lưu Cảnh cực khổ đã quen, tuy vậy cũng có chút không chịu nổi.


Gọi điện thoại nhờ Dĩ Hinh giúp đỡ sao? Nhưng cô phải giải thích chuyện này như thế nào đây? Trừ Dĩ Hinh ra, còn có ai có thể trợ giúp cô chứ?


Đang buồn rầu , một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đột nhiên lướt qua bên cạnh , không biết tại sao lại dừng lại, lập tức lùi về phía sau.


Tô Lưu Cảnh cho là mình đang chặn đường của họ, liên tục không ngừng lui sang bên cạnh.


Nhưng chiếc xe thể thao kia dĩ nhiên cũng vẫn dừng ở bên cạnh cô.


Một người người đàn ông mặc âu phục màu trắng đưa kính gác lên trên tóc, mỉm cười nói với cô: “Tiểu thư, tôi có thể giúp được gì cho cô không?”


Tô Lưu Cảnh kinh ngạc chỉ chỉ vào mình, mắt to trong suốt tựa hồ như muốn nói: Tôi sao?


Tô Lưu Cảnh kinh ngạc xác thực cũng dễ hiểu, bọn họ vốn là người xa lạ, người đàn ông này xem ra lại là người giàu có, có bắn đại bác cũng không tới cùng nơi, làm sao vô duyên vô cớ lại rơi xuống một người chìa tay ra giúp đỡ cô chứ?


Người đàn ông mỉm cười nhíu nhíu vai, mắt cong lên, gương mặt đẹp trai tràn đầy chân thành: “Tôi không có vinh hạnh này sao?” Anh ta chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vừa trẻ tuổi, vừa anh tuấn, lại nhiều tiền, vừa nhìn liền khẳng định rất được các cô gái hoan nghênh.


Tô Lưu Cảnh chần chừ nhìn một con đường xa tít tắp cơ hồ không thấy đích đến trước mắt, lại nhìn vào gương mặt chân thành vô hại của anh chàng kia, cắn răng quyết đinh. Thôi! Dựa vào chính mình coi như có đi tới trời tối cũng không nhất định đi được đến nội thành, mà cô lại còn không biết đường, nơi này ngay cả bóng dáng taxi cũng không có, chứ đừng nói gì đến xe buýt, huống chi trên người cô cái gì cũng không có, cũng không có gì để sợ cả. Cô tin, trên đời này vẫn còn có người tốt .


Nghĩ như vậy, Tô Lưu Cảnh cũng không dài dòng dây dưa, quyết định lên xe.


Người thanh niên hứng thú nhìn Tô Lưu Cảnh, nói: “Không sợ tôi là người xấu, có mưu đồ bất chính với cô sao?”


Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, không nhịn được liếc mắt đáp: “Những người có tiền có phải vẫn thích chơi trò chơi như vậy hay không? Từ quần áo cho đến chiếc xe thể thao này vừa nhìn cũng biết, anh nhất định không phải là người bình thường, đã như vậy, nếu muốn phụ nữ mà nói, thì tùy tùy tiện tiện ngoắc ngoắc tay lập tức có cả một đống lớn các cô gái nhào tới, cần gì phải hí sái với bần dân như tôi đây làm gì?”


Nụ cười trong mắt chàng trai càng tăng lên, không nhịn được khẽ cười, vui vẻ nói: “Ha ha, quả nhiên có ý tứ.”


“Hả?” Tô Lưu Cảnh không nghe rõ, nghi vấn hỏi lại.


Người thanh niên cũng không trả lời, hỏi thẳng: “Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô muốn đi đến đâu?”


Tô Lưu Cảnh liền báo địa danh, sau đó anh ta liền lưu loát đạp chân ga, tay lái khẽ đánh một đường vòng cung xinh đẹp, xe thể thao màu đỏ giống như tia chớp xông ra bên ngoài.


Tốc độ thật sự rất nhanh, chẳng khác gì tên lửa cả, Tô Lưu Cảnh bị dọa sợ vội vịn vào cửa xe, bên tai là tiếng cười sảng lãng của chàng trai: “Xin chào, tên tôi là Thẩm Minh Phong.”


Rốt cuộc cũng trở lại Hình gia, Tô Lưu Cảnh vô cùng nói cảm ơn sau đó bước vào bên trong.


Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên đang đen mặt ngồi ở trên ghế sofa lật xem tài liệu, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trở lại, cất giọng âm trầm nói: “Đứng lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK