Quyển 1 – Chương 41: Mẹ Hình cảnh cáo
Cái gì cô cũng có thể chịu được, chỉ có điều này là không thể! cô chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu uất ức đều được, nhưng cô không cho phép ngay cả em trai đáng thương bởi vì mình mà bị người ta vũ nhục.
Tiểu Diệc chính là đứa trẻ giống như thiên sứ, thằng bé đơn thuần thiện lương lại thiếu thốn tình thương, không có bất kỳ lỗi lầm gì, tại sao lại phải chịu sự khinh thường như vậy?
Tô Lưu Cảnh quật cường ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi chút nào khi đối mặt với cặp mắt sắc bén kia, giữ tư thái quật cường kiên trì bảo vệ chủ kiến của mình.
“cô!” Thẩm Chiêu Vân không nghĩ tới cô lại đột nhiên phản kháng, vừa giận vừa sợ trừng to hai mắt, gay gắt nói: “Lại dám ăn to nói lớn ở trước mặt tôi, con gái của Tô gia lá gan thật đúng là rất lớn!”
Mấy cô hầu ở ngoài cửa trông chừng bị tiếng quát này dọa sợ đến toàn thân chấn động, run lẩy bẩy, mà bên trong Tô Lưu Cảnh lại vẫn quật cường đón lấy ánh mắt của bà ta, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
“Tôi cảnh cáo cô đừng si tâm vọng tưởng! Tôi chỉ cho cô một cơ hội! Tờ chi phiếu trắng này tôi có thể cho cô tự mình điền vào, số tiền tự cô có thể suy tính rõ ràng, cầm tiền rồi lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, không được quanh quẩn ở trước mặt con trai của tôi nữa!” Thẩm Chiêu Vân miệt thị liếc nhìn cô, từ trong túi lấy ra một tời chi phiếu trắng đã chuẩn bị từ trước đó hung hăng vất vào trên mặt của Tô Lưu Cảnh.
Hình ảnh xoay chuyển, trong nháy mắt Tô Lưu Cảnh như trở lại trước đây không lâu, đến buổi sáng sớm đen tối đầy đau đớn, còn cảnh tượng trước khách sạn hôm đó, Hình Hạo Xuyên cũng dùng chính tư thái này ném tiền xuống đất, từ đó mà danh dự của cô liền tụt dốc không phanh.
A! Lại là tiền, tiền! Đồng tiền đáng chết!
Thẩm Chiêu Vân nhìn cô gái nhỏ gầy yếu trước mắt, không có khóc lóc run sợ, cũng không có a dua nịnh hót, mà lại mỉm cười, mặc dù rất nhạt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta hết sức khó chịu. Lạnh nhạt lại còn mang theo một tia giễu cợt cùng với một chút bi thương, nhưng lại không thèm nhìn đến tấm chi phiếu trắng một cái, điều này không thể xuất hiện trên người của cô gái nghèo hèn không có chút địa vị xã hội nào!
cô gái như thế, hoặc là lòng tham không đáy muốn nhắm thẳng vào mục tiêu phu nhân tổng giám đốc, giành lấy vị trí cùng lợi ích lớn hơn, hoặc chính là không quan tâm đến tiền.
Làm sao có thể?
Bà cũng đã điều tra qua, em trai của con bé này đang nằm trong bệnh viện, tuyệt đối sẽ rất cần tiền, huống chi đối với đám người bần dân như bọn họ, chi phiếu trắng cầm trong tay đã sớm để cho bọn họ mở cờ trong bụng rồi. Chẳng lẽ cô ta còn chê ít?
Thẩm Chiêu Vân cười lên một tiếng rồi nói: “Tô Lưu Cảnh, cô thật đúng là rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!”
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, đau thương chặn ngay chỗ trái tim, lạnh nhạt đáp: “Hình phu nhân còn chuyện khác sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi xin tiếp tục đi ra chăm sóc hoa cỏ.”
Thẩm Chiêu Vân phẫn nộ mắng: “Tô Lưu Cảnh, đừng trách tôi không cảnh tỉnh cho cô, dám ở trước mặt của tôi mà giở trò thì sẽ không có kết quả tốt đâu! cô đừng ỷ rằng bây giờ đang được con trai tôi cưng chiều mà có thể trèo lên đầu tôi? cô cứ chờ xem thủ đoạn của tôi đi! Xem thử xem cuối cùng rốt cuộc là ai thảm hơn!” Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
Nếu mà lúc trước bà đã sớm đuổi con bé này ra ngoài từ lâu rồi, nhưng trở ngại giữa bà ta và con trai hiện giờ vẫn chưa được hàn gắn hoàn toàn, nếu không phải muốn con trai càng hận mình thì khẳng định bà ta đã làm nhiều hơn thế này rồi. Nhưng cứ yên tâm, bà ta đã sớm có chuẩn bị rồi.
Bất luận như thế nào, bà ta tuyệt đối không cho phép con nhóc này lại gần con trai mình thêm nữa! Ai cũng có thể làm con dâu của bà, chỉ có con bé này là không thể!
Quyển 1 – Chương 42: An phận thủ thường.
Lời của mẹ Hình, Tô Lưu Cảnh nghe xong cũng không để ở trong lòng, những năm này, cô đi làm ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều dạng người, so với mẹ Hình còn có khối người ỷ thế hiếp người như vậy, huống chi hiện tại cô cái gì cũng không có, còn có gì phải sợ nữa chứ?
Nhưng trong lòng cuối cùng vẫn còn vướng mắc, mỗi lần nghe thấy đám người hầu vụng trộm nhỏ giọng bàn tán, trong lòng lại không khỏi chua xót khó chịu, cô nghĩ, đây hẳn là vì bốn chữ —— ăn nhờ ở đậu này đi.
Bởi vì ăn nhờ ở đậu, cho nên ngay cả đi bộ cũng phải cúi đầu, đó cũng chính là thực tế không phải sao.
Buổi tối hôm đó, Hình Hạo Xuyên gần rạng sáng mới trở về, Tô Lưu Cảnh cũng không ôm hi vọng gặp mặt anh ta, nhưng lại không nghĩ tới anh ta lại tìm mình.
Do dự đứng ở cửa phòng ngủ của anh, Tô Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một khắc, rồi giơ tay lên gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ xuống, cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Hình Hạo Xuyên cũng không thèm nhìn xem người đến là ai, đã nói thẳng: “Nghe nói hôm nay mẹ tôi tới đây?” Có lẽ là do đêm khuya nên giọng của anh có vẻ hơi trầm thấp xuống, phối hợp tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, càng thêm gợi cảm mê người.
Hình Hạo Xuyên vừa tắm xong, trên người đang mặc áo ngủ tơ tằm màu đỏ sậm, ngồi ở trên ghế sofa, xoa mi tâm, lông mày nhíu lại hình như có vẻ hơi mệt mỏi.
Anh chính là người cuồng công việc chính cống, một khi đã để mắt đến dự án nào thì có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, không thể không nói Hình thị được như ngày hôm nay đều do một tay anh chèo lái mới có thể không ngừng lớn mạnh, củng cố càng thêm vững chắc.
Tô Lưu Cảnh bĩu môi nghĩ thầm: nếu biết rồi, cần gì phải hỏi nữa chứ? Người có tiền thật cổ quái luôn thích đem những vấn đề nhàm chán này tới để khảo nghiệm cô sao? Thật đúng là không có sáng tạo gì cả.
Nhưng vẫn cung kính nói: “Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
“Bà ấy nói với cô những gì? Muốn cô ngoan ngoãn rời đi sao?” Hình Hạo Xuyên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh vẫn sắc bén trước sau như một, giống như một con báo uy mãnh, chuyện gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của anh cả.
Nhận thức như thế khiến trong lòng Tô Lưu Cảnh lại run lên, liền lên tiếng: “Tôi cũng không vi phạm những điều trong khế ước.” Cô biết anh đang chất vấn mình có đem sự kiện kia nói ra hay không, cho nên cũng không nguyện ý vuốt râu hùm, chuốc lấy đau khổ làm gì.
Nhìn vẻ mặt của cô như một con mèo nhỏ xù lông đề phòng, Hình Hạo Xuyên vốn đang mệt mỏi lại thấy thoải mái không ít, bật cười thành tiếng: “Ha ha, coi như cô cũng đủ thông minh.” Anh mới nói có một câu mà cô đã có thể suy đoán ra hàm ý trong đó, thật đúng là có chút ý tứ.
Đây coi như là đang khích lệ sao? Nếu như có thể, Tô Lưu Cảnh thật muốn liếc mắt xem thường, chính mình có thể đối mặt với một con báo hung mãnh, tùy thời có thể nổi giận nhào tới cắn đứt cổ họng bất cứ lúc nào, vì thế không thể không tăng cường cảnh giác lên cảnh giới cao nhất.
“Cái đó, thưa tiên sinh, phu nhân tựa hồ như đã hiểu lầm cái gì, tôi nghĩ ngài nên giải thích cho bà một chút?” Tô Lưu Cảnh thử nói.
Cô cũng không phải là người ngốc, từ lần trước Hình Hạo Xuyên dẫn cô đi gặp mẹ Hình từ thái độ của anh cô cũng có thể thấy được, mình chẳng qua cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn để anh đối phó qua loa với mẹ Hình mà thôi, nhưng rốt cuộc là vì cái gì đây? Đến tột cùng là anh đang có chủ ý gì, tại sao lại muốn tìm cô tới đảm đương nhân vật này? Cô thật sự nghĩ không thông.
Nghe cô nói như thế, ánh mắt Hình Hạo Xuyên chợt lóe lên, giọng nói mặc dù vẫn bình thản , nhưng vẻ mặt trong phút chốc liền lạnh xuống, trong ánh mắt tràn đầy lệ quang: “Có một số việc không cần cô phải quản, cũng không cần lo! Ý nghĩa của câu “an phận thủ thường” không cần tôi phải dạy cho cô chứ”