Nhưng vào lúc này giãy giụa có vẻ quá vô lực, cánh tay vỗ vào trên người đàn ông kia thay vì nói là cự tuyệt, chẳng khác gì an ủi cả, mềm mại đánh vào ngược lại còn gợi lên ham muốn mãnh liệt.
Hai chân vô thức đấm đá như có như không cọ sát vào bắp đùi của người kia, trên da thịt trắng nõn nà lộ ra một tầng hồng nhạt, quả thật là yêu tinh cắn nuốt lòng người!.
Hô hấp của người đàn ông bỗng dưng nặng nề, con mắt sắc càng ngày càng sâu, cắn răng khẽ quát lên:” Cô gái đáng chết, không quyến rũ được đàn ông thì sẽ không thoải mái được sao hả?” Sau đó ném Tô Lưu Cảnh lên trên giường lớn.
Chợt nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi ở trên khan đài, Tô Lưu Cảnh mặc váy sa mỏng ở trong lồng uốn éo hấp dẫn biết bao ánh mắt của những tên đàn ông kia, anh liền tức giận đến phát run.
Nếu không phải kết cục ở dưới lòng này rắc rối khó gỡ, Tô Lưu Cảnh lại đang ở trên tay bọn họ, thì suýt chút nữa anh đã không nhịn được mà đập tan cả buổi đấu giá.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Lưu Cãnh rốt cuộc cũng tìm được chút ý thức, hé mắt dồn dập thở hổn hển nói:” Hình….Hạo Xuyên?”
“Nếu không thì cô nghĩ là ai?” Hình Hạo Xuyên nới lỏng cà vạt trên cổ phiền não đáp. Vừa nghĩ tới việc nếu như hôm nay anh không kịp thời nhận được tin tức mà xuất hiện, thì hiện tại có thể Tô Lưu Cảnh đang nằm ở phía dưới một người đàn ông khác…..Lửa giận lập tức dâng lên ngút trời.
Đáng chết! Nếu anh biết được là ai dám vuốt râu hùm thì người đó nhất định….!
Mà lúc này Tô Lưu Cảnh đang nằm ở trên giường, nghe được tiếng nói của người đàn ông này, tất cả mọi phòng tuyến rốt cuộc cũng được hóa giải, mới vừa rồi cô đã dốc hết sức lực bây giờ gặp được anh thì có thể hoàn toàn an tâm được rồi.
Vì cô biết, người đàn ông này, đáng để cho cô dựa vào.
Cô gái của chúng ta cực khổ một ngày một đêm, rốt cuộc ở trước mặt người đàn ông của mình không nhịn được uất mà khóc thút thít, thật vất vả một ngày một đêm vừa qua chẳng khác gì trải qua khổ sở cả đời.
Cô tự bức bách mình không them nghĩ nữa, cũng không cần sợ hãi, nhưng tận đáy lòng sợ hãi vẫn luôn tồn tại: nếu như anh không xuất hiện thì làm thế nào? Nếu cô bị ném ở chỗ này, không có ai tới cứu thì làm thế nào? Nếu cô thật sự bị nhuốm bẩn thì làm thế nào?
Không lời nào có thể diễn tả được, sự sợ hãi nhanh chóng phá vỡ thần kinh của cô, đến khi gặp lại anh như đã gặp điểm tựa vững chắc, rốt cuộc cũng có thể không kiêng dè mà phát tiết ra tình cảm trong lòng.
Hình Hạo Xuyên nhìn cô gái nhỏ uất ức khóc nức nở trên giường, nhất thời có chút luống cuống, bình thường anh vốn ghét phải nhìn phụ nữ khóc nhất, vậy mà khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người của Tô Lưu Cảnh trong lòng lại không kìm được cúi người ôm cô vào trong ngực dỗ dành:” Được rồi, không sao”
Cơ thể của Tô Lưu Cảnh trong nháy mắt khi bị anh chạm vào, dưới tác dụng của thuốc kích thích mãnh liệt trào dâng lần nữa, hai cánh tay vô ý thức ôm chặt lấy cổ của anh, cau mày khó chịu khẽ rên rỉ, hai chân càng thêm khó chịu nhẹ nhàng cọ sát.
Nóng quá, trên người thật khó chịu, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn…..khó chịu…..khó chịu đến mức muốn xé toạc cơ thể của mình ra, thứ duy nhất có thể giải nhiệt đó chính là ôm người đàn ông của mình thật chặt, tựa như chỉ cần ôm lấy anh là có thể hóa giải ngột ngạt nóng bức trong người vậy.
“Khó chịu…..Tôi khó chịu…..” Tô Lưu Cảnh khóc thút thít khẽ lầm bầm, chẳng khác gì với người sắp chết chìm, mười ngón tay giữ chặt bả vai của Hình Hạo Xuyên cầu cứu.
Thấy sắc mặt của Tô Lưu Cảnh ửng hồng không bình thường, Hình Hạo Xuyên nhíu mày, nghiêm giọng hỏi:” Cô bị hạ thuốc?”