Anh cúi người, nhìn hàng mi của cô không ngừng run rẩy, giọng nói từ trong lồng ngực rung động ra, thật giống như sắp sấm chớp giữa trời quang vậy: “Hiện tại biết sợ? Tôi đã cảnh cáo cô, không được phạm đến ranh giới cuối cùng của tôi rồi mà. Lại dám trở mặt nói láo, thật đúng là gan lớn bằng trời, cô không nhớ tôi đã ném Sofia ra ngoài như thế nào rồi sao? Có lẽ tôi cũng nên cho cô một bài giáo huấn như vậy?”
“Thứ tôi chán ghét nhất chính là phản bội cùng với nói dối. Cô nói xem, hôm nay cô đã phạm phải mấy điều?”
Tô Lưu Cảnh bị sát khí trong mắt làm cho giật mình, cảnh tượng về Sofia đêm hôm đó do ỷ sủng mà kiêu liền bị ném ra ngoài cửa chính thoáng hiện ở trong đầu, vội vàng giải thích: “Tiên sinh, tôi không có! Tôi chỉ giúp đỡ bạn tôi một chuyện. . . . . .”
“Giúp đỡ?”, anh cười châm biếm, nhưng mắt lại không hề cười, ngón tay phủ lên môi của cô nhẹ nhàng chà xát: “Đến giúp đỡ bằng cách đưa mình tới cửa để quyến rũ đàn ông khác, cùng hôn nhau nóng bỏng ngay giữa đường phố sao?”
Anh đang rất tức giận, vô cùng tức giận, giống như một món đồ vốn thuộc về mình, lại bị người khác nhúng chàm, loại cảm giác này cực kỳ chán ghét.
“Tiên sinh, tôi không cố ý, đó là do tôi không cẩn thận vấp ngã mới. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội vàng giải thích, cô có dự cảm nếu là hiện tại không giải thích rõ ràng, hậu quả kia nhất định sẽ không gánh nổi.
Nhưng chưa kịp nói rõ ràng, đã bị đánh gãy, Hình Hạo Xuyên vốn không muốn nghe cô “Giải thích”, anh đã tận mắt nhìn thấy mà còn không phải là thật sao?
“Không cẩn thận? Sau sự ‘ không cẩn thận ’ này có phải sẽ là cởi hết quần áo, bò lên trên giường của đàn ông khác hay sao? !”
Bị anh nhục nhã châm chích, sắc mặt của cô liền xanh như tàu lá, đầu ngón tay cũng đều run rẩy, không biết là do lạnh, hay là do bị nhục nhã nên mới vậy.
Ngón tay của Hình Hạo Xuyên dùng sức túm lấy cái cằm nhọn của cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên đối mặt ánh mắt sắc bén rét lạnh của mình: “Thứ của Hình Hạo Xuyên tôi, trừ phi tự tay tôi vứt bỏ, nếu không thì ai cũng không thể động vào, bởi vì, tôi ngại bẩn.”
“Môi của cô, thật bẩn.”. Nói xong, lực độ ngón tay càng lúc càng lớn, không hề thương tiếc hai cánh hoa mềm mại kia, tựa hồ muốn lau sạch sẽ toàn bộ vết bẩn ở trên đó.
Vừa nhìn thấy đôi màu hồng kia, anh liền nghĩ đến chúng đã từng bị người đàn ông khác hôn qua, ngực lại bốc lên từng cơn lửa giận.
Tô Lưu Cảnh bị đau chau mày lại, muốn trốn tránh lại trốn không thoát.
Cho đến khi làn môi kia bị lau đến khi sưng đỏ, bỏng rát đau đớn, mùi máu tươi xông vào khoang miệng, lúc này anh mới dừng tay.
Tô Lưu Cảnh quật cường cắn chặt răng, không để cho mình khẽ rên ra tiếng, tim lại như bị xé toạc ra: vật bẩn, thì trong lòng hắn, cô cũng chỉ là một đồ vật dơ bẩn.
Thấy cô trầm mặc không nói, giống như đang thầm chấp nhận, Hình Hạo Xuyên tức giận siết chặt cằm của cô, nói: “Nói chuyện! Cô cảm thấy mình rất uất ức có phải hay không!”.
Tô Lưu Cảnh cố gắng đè nén buồn bực trong ngực, ngón tay nắm lại thật chặt đáp: “Tôi nói thì anh lại không tin, tôi cần gì phải làm điều thừa chứ?”
“Làm điều thừa? Nói chuyện với tôi lại chính là làm điều thừa?”. Lý trí của anh lúc này đã hoàn toàn tan vỡ, trầm thấp quát một tiếng, cúi người xuống, vung tay lên, dùng sức xé rách áo sơ mi ướt đẫm ở trên người của cô ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Soạt” vang lên, Tô Lưu Cảnh kêu khẽ một tiếng, toàn bộ cúc áo trên người tung tóe rơi xuống đất, ngực cũng hoàn toàn được mở rộng ra.