Nhìn Tô Lưu Cảnh ho khan đến đỏ hồng hai má, hứng thú của Chu thiếu càng lúc càng lớn: “Tốt! Tô tiểu thư thật là rất sảng khoái, tiếp một ly nữa nào!”.
Giờ phút này Tô Lưu Cảnh chỉ muốn phát tiết, bị sặc cũng không quản, một ly lại một ly, hai mắt khép chặt liều tu ừng ực, càng uống càng nhiều, vốn là người không biết uống rượu, vừa uống mấy chén đã say đến chuếnh choáng rồi, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Hình Hạo Xuyên thấy dáng vẻ của cô ai đến cũng không cự tuyệt, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, túm lấy cổ tay Tô Lưu Cảnh, nói: “Đừng uống nữa, em uống say rồi”.
Dưới tác dụng tê dại của rượu cồn, Tô Lưu Cảnh sao còn nghe vào tai, chỉ muốn uống nữa, uống mãi không ngừng…, liền lớn tiếng phản bác: “Tôi không có say!”. Nói xong còn to gan đẩy tay Hình Hạo Xuyên ra, đưa ly rượu kề lên môi muốn uống tiếp.
Rượu, đúng là thứ tốt, uống vào, cái gì nên quên cũng đều quên hết. Cô còn phải Uống….uố…ng! Còn phải Uống….uố…ng!
Hình Hạo Xuyên thấy dáng vẻ này của cô, sắc mặt tái xanh đẩy tay của cô ra, sau đó ném ly rượu kia lên trên bàn, mặc cho chất lỏng màu đỏ đổ tràn ra, rồi kéo cô đứng lên nói: “Chu thiếu, cô ấy uống say rồi, tôi dẫn cô ấy đi trước, hôm nào gặp sau”. Nói xong mặc kệ cô cự tuyệt thế nào, một tay kéo thẳng ra ngoài.
“Không được! Tôi còn muốn uống….uố…ng nữa!”. Tô Lưu Cảnh giùng giằng nói, trên gương mặt hồng hồng tràn đầy giãy giụa, còn muốn quay trở lại tiếp tục uống rượu.
Nhìn hình dáng này của cô, chân mày Hình Hạo Xuyên nhíu lại thật sâu, một tay kéo cô, rồi ném vào trong xe: “Em mượn rượu làm càn đã đủ chưa?”. Không thể uống cũng đừng uống…, đây là chuyện giỡn chơi sao? !
“Anh làm gì đấy! Tên bại hoại này! Tôi còn muốn Uống….uố…ng!”. Tô Lưu Cảnh bị ném vào trong xe, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không quên kêu ầm lên: “Tôi còn muốn uống!”
Cái gì? Mắng anh bại hoại? Đáng chết, cô gái này uống say thế nhưng lá gan lại lớn như vậy! Hình Hạo Xuyên cắn răng nhìn cô vẻ mặt quật cường kia, hận không thể ném cô vào trong nước để nhanh chóng thanh tỉnh lại.
“Anh ——” cả xe đều nhuốm đầy mùi rượu trên người cô, Hình Hạo xuyên không nhịn được mà nhíu mày, vừa định khiển trách, lại thấy cô kéo vạt áo của mình nhỏ giọng nức nở, nghẹn ngào.
Thấy cô đỏ mắt nghẹn ngào như thế, hai bàn tay điềm đạm đáng yêu lại còn lôi kéo vạt áo của anh, Hình Hạo Xuyên tất cả những lời khiển trách vừa chuẩn bị thốt ra lập tức thu hồi, bàn tay hơi chần chừ một chút, chậm rãi đặt lên má cô, lau đi những giọt nước mắt vừa rỉ ra nơi khóe mắt.
“Hình. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh vùi đầu vào trong ngực anh, giống như con mèo nhỏ khẽ gọi tên của anh, có vẻ hết sức đáng thương, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Ừ.” Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Hình. . . . . .” tiếng ngẹn ngào của Tô Lưu Cảnh càng lúc càng lớn.
“Ừ.”, Hình Hạo Xuyên cũng kìm được mà lại đáp một tiếng.
“Hình. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh không ngừng kêu cái tên này, tựa hồ chỉ cần gọi tên anh mới có thể cuốn trôi hết tất cả những tổn thương vừa giáng xuống người mình.
“Em thật là khổ sở. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh khó chịu dựa vào trên người Hình Hạo Xuyên, thanh âm nghẹn ngào yếu ớt, cả người tựa như đang đắm chìm trong thương cảm vô biên.
Trái tim cứng rắn của Hình Hạo Xuyên cũng không kiềm được mà mềm nhũn xuống, đưa tay ôm lấy mặt của cô, đang suy nghĩ nên khuyên nhủ cô như thế nào, vừa chuẩn bị mở miệng, lại nghe được thấy tiếng hít thở đều đều phả vào tai.
Vừa cúi đầu xuống nhìn, lại phát hiện Tô Lưu Cảnh thế nhưng lại túm lấy vạt áo anh mà ngủ thiếp đi?