“Chậm đã, dừng xe lại!” Người bên trong xe đột nhiên cất tiếng.
Tài xế lập tức phản ứng, đạp phanh xe, chậm rãi dừng lại vị trí đối diện với quán cà phê .
Cửa sổ xe liền hạ xuống một nửa, người bên trong xe đang chăm chú quan sát cảnh tượng ở đối diện, thấy Tô Lưu Cảnh cùng một người đàn ông xa lạ thân mật cầm tay thì đôi mày tuấn dật liền nhíu lại.
Một đôi tay mềm mại từ bên cạnh đưa qua, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Hình, anh đang nhìn cái gì vậy? Không phải chúng ta đang đi đến sân đánh Golf sao?”
Hình Hạo Xuyên không nhịn được liếc nhìn bàn tay của cô ta một cái. Cô ta là sủng vật mà Tổng quản lý của Lâm thị tặng cho anh, xét thấy quan hệ hợp tác cũng không tiện từ chối, dù sao cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, phụ nữ như vậy anh cũng đã thấy nhiều, liền miễn cưỡng thu chơi hai ngày, nhưng nếu đã vượt qua ranh giới cuối cùng của anh, anh bảo đảm sẽ để cho cô ta chịu không nổi mà chạy.
Mỹ nhân thấy anh không có phản ứng, liền tung hết những chiêu trò quyến rũ đàn ông của mình ra, nhẹ nhàng cọ cọ bộ ngực mềm mại lên trên cánh tay của anh khẽ nói: “Hình tiên sinh. . . . . . Chúng ta đi mau thôi. . . . . .”
Không biết vì sao, Hình Hạo Xuyên đột nhiên cảm thấy phụ nữ mà làm điệu bộ phải như vậy quả thật khiến cho người ta nôn mửa, chán ghét đẩy cô ra phẩy phẩy lồng ngực mình, lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
Người phụ nữ kia cả kinh, tựa hồ cho là mình đang nghe lầm.
“Có nghe hay không? Cút xuống cho tôi!” Hình Hạo Xuyên không nhịn được quát lên.
Cô ta bị sát khí của anh chấn động, hoảng sợ đến mức không dám nói một lời nào, vội vã bước xuống xe.
Hình Hạo Xuyên chuyển tầm mắt, nhìn cảnh tượng trong quán cà phê đối diện, mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy vẻ phức tạp.
Mà lúc này trong quán cà phê.
Tống Dĩ Hinh thấy Thương Thiên Kỳ kéo tay của Tô Lưu Cảnh, muốn “cường chế” mang cô rời khỏi quán cà phê, giận dữ trong nháy mắt liền nổ tung, không rảnh cùng tên ” Bỉ ổi” kia gây gổ nữa, đột phá vòng vây, để bảo vệ người bạn tốt của mình, cô nắm tay của Tô Lưu Cảnh rồi quay sang Thương Thiên Kỳ quát: “Cái tên sắc lang này, muốn làm gì? Mau để người lại!”
Mà cái người “Bỉ ổi” toàn thân mặc tây trang màu trắng đưa mắt nhìn sang, thầm nghĩ thật không tốt, ngay sau đó cũng lập tức chạy tới đó.
“Này! Gái quê, cô làm gì thế?”. Nhưng còn chưa nói xong, khi nhìn rõ diện mạo của Tô Lưu Cảnh, người nọ liền kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Là cô? !”
Bốn người tụ tập một chỗ, sau khi thấy được mặt của đối phương liền trăm miệng một lời chỉ vào đối phương mà nói: “Thật là anh/cô sao? !”
Bốn người làm thành một vòng, khiếp sợ đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Minh Phong và Tống Dĩ Hinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn người đối diện với mình, một lần nữa đồng thanh hô: “Làm sao anh/cô lại ở nơi này?”
Trên mặt của Tô Lưu Cảnh cùng Thương Thiên Kỳ giăng đầy vạch đen nhìn sang đối phương.
“Cô ấy thay thế cô, còn cậu ta lại thay thế tôi. . . . . .” Thẩm Minh Phong quan sát một vòng, không cần phải suy nghĩ nhiều, bộ mặt đầy rối rắm, mở miệng khẳng định luôn: “Cho nên. . . . . .”
“Người tôi muốn xem mắt chính là anh?” Tống Dĩ Hinh không thể tin liền cướp lời.
“Cô dâu mà ông nội tôi chọn lại là cô?”. Giờ phút này vẻ mặt của Thẩm minh phong quả thật giống như đang nuốt phải một con ruồi chết.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng lui về phía sau tránh như tránh tà, chỉ sợ nếu gần đối phương nhiều thêm một giây sẽ biij bị truyền nhiễm vậy, sau đó cùng lớn tiếng mắng: “Shit!”.
Tô Lưu Cảnh nhìn cảnh tượng loạn thành một đoàn này, cơ hồ muốn bất tỉnh.
Vốn là muốn tìm người tới xem mắt thay, đã thế hai người bọn họ còn giả trang chạy đến cùng một chỗ, phí công cô còn đang suy nghĩ xem phải che giấu thế nào, lại không nghĩ tới. . . . . . kết quả lại thế này.