Quyển 1 – Chương 47: Ba người xem mắt ( một )
Đích thân quản lý khách sạn đặc biệt dẫn họ tới phòng VIP, lúc Tô Lưu Cảnh theo sau lưng người kia đi vào thời điểm, vừa nhìn thấy người ngồi trên chủ tọa cơ thể theo phản xạ có điều kiện lập tức cứng đờ.Bat๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Người đang ngồi kia chính là mẹ Hình.
Lúc Mẹ Hình nhìn thấy Tô Lưu Cảnh cũng liền hừ mũi một tiếng, dời đi tầm mắt khinh thường không muốn nhìn.
Mà ngồi bên cạnh bà ta còn có một cô gái xinh đẹp trẻ trung, tóc thật dài đã được ưu nhã vấn sơ lên bằng một vật trang sức sáng chói, trên người mặc váy dài màu hồng nhạt, nhìn một cái cũng biết là hàng hiệu nổi tiếng làm cho người khác sợ hãi than thầm, kèm theo tư thái thục nữ đúng theo quy tắc chuẩn mực của xã hội thượng lưu, nếu so với Tô Lưu Cảnh đang đứng không hề có hình dáng gì đặc biệt quả thật có sự chênh lệch thật lớn.
“Hạo Xuyên, tới xem một chút đây là ai nào.” Mẹ Hình kéo tay của thiếu nữ bên cạnh, cười híp mắt nhìn Hình Hạo Xuyên nói.Bat✿diễn✿đàn-lê-quý✿đôn.
Hình Hạo Xuyên ưu nhã ngồi xuống, mặc cho phục vụ tận tình giúp anh sắp bát đũa, khăn ăn, nhíu mày cầm ly rượu lên khẽ nhấp một hớp.
Mặt mẹ Hình cứng đờ, sau đó vừa cười vừa đứng lên nói: “Nhiều năm không gặp, khẳng định không nhớ rõ rồi. Đây là con gái út của nhà Nam Cung, tên là Nam Cung Như, năm đó hai người các con chẳng phải cùng nhau lớn lên chẳng khác gì thanh mai trúc mã. Con bé cố ý đi Anh quốc học trường dành cho thục nữ, hiện tại đã tốt nghiệp về nước, là người tình trong mộng của không ít công tử danh môn.”
Nam Cung Như ở một bên cúi đầu xấu hổ mỉm cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lén nhìn Hình Hạo Xuyên một cái.
Vừa thấy nói như thế, Hình Hạo Xuyên cũng thật có chút ấn tượng, năm đó tựa hồ xác thực có một cô gái nhỏ ngày ngày quấn quít đi theo phía sau anh, chỉ là bốn chữ “Thanh mai trúc mã” này không khỏi có chút nặng.
“Anh Hình, chào anh.” Nam Cung Như nhân cơ hội này tích cực chào hỏi, mặc dù tận lực che giấu, nhưng là ánh sáng lóe lên trong mắt khiến cho người khác không thể không chú ý.
“Ừ.” Hình Hạo Xuyên gật đầu đáp, sau đó nghiêng đầu nói với Tô Lưu Cảnh đang lúng túng đứng ở một bên: “Sao còn chưa ngồi xuống?”
Một tiếng này để cho ánh mắt mọi người đều tụ tập lên trên người cô, Tô Lưu Cảnh vội vàng lúng túng ngồi xuống.
Mẹ Hình chán ghét nhìn con bé vô cùng chướng mắt kia một cái, sau đó liền nói với Nam Cung Như: “Tiểu Như à, ngồi vào bên cạnh anh Hình đi, dễ dàng ôn chuyện hơn.”
Nam Cung Như lập tức vui vẻ ra mặt, đáp: “Được ạ.” tỉ mỉ chỉnh trang sắc mặt, ngượng ngùng cùng vui sướng vừa đúng, xác thực không hổ vừa tốt nghiệp trường “Danh môn thục nữ” ra ngoài .
Nam Cung Như thân mật ngồi ở bên tay trái Hình Hạo Xuyên, giả vờ như rất tò mò nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, ngọt ngào hỏi: “Anh Hình, vị bên cạnh anh là người nào vậy?”
Hình Hạo Xuyên như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tô Lưu Cảnh đang run rẩy, trả lời: “Cô ấy là bạn gái tôi.” Hai chữ bạn gái này cực kỳ mơ hồ, một mặt thừa nhận cô va bản thân mình có quan hệ với nhau, nhưng mối quan hệ đó lại rất mập mờ, dễ thân, cũng có thể sơ.
Không thể không nói thủ đoạn của Hình Hạo Xuyên cực cao tay, người an bài bữa ăn tối này dù sao cũng là mẹ của anh, anh vẫn còn đang băn khoăn, cho nên cũng không muốn trước mặt người ngoài làm bà mất thể diện. Sao anh không biết mẹ mình có chủ ý gì, cho nên đây cũng coi là một hình thức cảnh cáo biến tướng, anh mang bạn gái tới tham gia bữa ăn tối này, rõ ràng không muốn đến cuộc “Xem mắt” nhàm chán như thế này.
Nam Cung Như cố ý kéo dài thanh âm, nói: “A, thì ra là bạn gái anh Hình sao.” Trên mặt xẹt qua một tia địch ý, ngay sau đó lại che giấu đi, ngọt ngào động lòng người quay sang chào hỏi Tô Lưu Cảnh: “Xin chào, tôi tên là Nam Cung Như.”
Mặt tươi cười đưa tay không đánh người, mặc dù không khí không hề vui mừng hoan hỉ như vậy , nhưng vẫn không thể không đáp lại: “Xin chào, tôi tên là Tô Lưu Cảnh.”
Tô Lưu Cảnh mặc dù thấy cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng đáy mắt không che giấu hết vẻ miệt thị, trong lòng đại khái cũng đoán được: cô ấy đã xem mình là đối thủ.
Hơn nữa quan sát biểu tình của mẹ Hình, coi như đã hiểu: thì ra là đây là một màn xem mắt biến tướng. Mà cô lại bất hạnh bị Hình Hạo Xuyên lấy ra làm bia đỡ đạn!
Quyển 1 – Chương 48: Ba người xem mắt ( hai )
Nam Cung Như mỉm cười nói: “Tên của cô nghe thật là hay.”
Sau đó lại thiết tha nói: “Vậy xin hỏi cô đang đang học đại học nào? Tôi vừa trở về nước về nên rất muốn tìm một trường đại học ở trong nước tiếp tục đào tạo, có khi chúng ta lại trở thành bạn học cũng không chừng.”
Tim của Tô Lưu Cảnh như bị dao đâm, nhàn nhạt đáp: “Tôi không học đại học.” Đại học vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô, mặc dù cô đã thuyết phục bản thân không nghĩ đến, nhưng là mỗi lần bị nhắc tới, trong lòng liền khó chịu không thở được.
Nam Cung Như liền ra vẻ đáng tiếc: “Như vậy sao, thật đúng là đáng tiếc.”
Tô Lưu Cảnh cười cười gượng gạo, ngón tay đặt ở dưới bàn vô ý nắm chặt lại.
“Vậy bình thường cô thích cái gì? Tôi thích nghe nhạc kịch, sau đó luyện tập cắm hoa, hay là tập vài động tác yoga, một mình thật sự rất nhàm chán, không bằng chủ nhật chúng ta cùng nhau đi.” Nam Cung Như mỉm cười dịu dàng, vô cùng động lòng người.
Nghe thấy những từ ngữ xa lạ mà cao nhã kia, Tô Lưu Cảnh cười lớn trả lời: “Tôi. . . . . . không biết những thứ kia. . . . . .”
Mẹ Hình ngồi ở đối diện một mặt ưu nhã ăn thịt bò bít tết, một mặt phát ra tiếng xuýt xoa giễu cợt, con nhóc bần dân muốn dựa dẫm vào người có quyền thế có thể hợp với những thứ này mới là lạ. Phen này, cao thấp đã hiển hiện rõ, thiếu nữ bần gia làm sao có thể so với danh viện thục nữ được chứ, trong lòng cảm thấy hôm nay mình an bài Nam Cung Như gặp mặt Hạo Xuyên tuyệt đối đúng đắn rồi.
Bà tin tưởng con trai của mình chỉ nhất thời bị mê hoặc, một khi có cô gái tốt hơn đặt ở trước mặt, nhất định sẽ biết quay đầu lại.
Nam Cung Như lấy được ánh mắt tán đồng của mẹ Hình, trong lòng càng thêm đắc thắng, giơ dao nĩa trong tay lên, động tác êm ái mà ưu nhã cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa vào miệng nói: “Tô tiểu thư, làm sao cô lại không ăn? Chẳng lẽ là thịt bò bít tết không hợp khẩu vị sao?”
Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi dưới, nhìn bộ dao nĩa bằng bạc sáng choang đặt ở trước mặt, còn có rượu đỏ và thịt bò bít tết thơm ngon, bức rức cắm chặt ngón tay, chẳng lẽ cô lại nói: thật xin lỗi, tôi không biết cách ăn sao?
Nam Cung Như tỏ vẻ kinh ngạc che miệng nói: “Ái chà, chẳng lẽ không phải cô. . . . . .” Ngay cả phương thức ăn cơm theo kiểu Âu cũng không biết, chuyện này trong giới danh môn quý tộc quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Mỗi một câu của Nam Cung Như đều nhằm vào Tô Lưu Cảnh, mặc dù là lời nói vô cùng bình thường, nhưng bị cô khéo léo lợi dụng trở thành công cụ công kích tô Lưu Cảnh .
Từ nhỏ đến lớn cô ta vẫn thầm mến Hình Hạo Xuyên, hơn nữa còn lấy vị trí chủ mẫu của Hình gia làm mục tiêu phấn đấu, cho nên mới cố ý đi đến Anh quốc học ở học viện thục nữ Hoàng Gia, vì muốn học được những bản lĩnh có thể nắm bắt được đàn ông. Hiện tại lại có mẹ Hình ủng hộ, càng thêm nắm chắc phần thắng, nhưng thế nhưng lại không nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một Tô Lưu Cảnh, sao không phẫn hận được chứ.
Tô Lưu Cảnh khó chịu nghiêng đầu đi, khóe mắt lơ đãng liếc sang vẻ mặt châm biếm của Nam Cung Như, lửa giận chợt bốc lên, lập tức nói với nữ phục vụ viên phía sau lưng: “Làm phiền cô cho tôi một đôi đũa được không?”
Đôi đũa?
Ăn thịt bò bít tết. . . . . mà lại dùng đũa?
Nhân viên phục vụ cứ tưởng rằng mình đã nghe lầm, mẹ Hình cùng với Nam Cung Như thì vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô, ngược lại trong mắt Hình Hạo Xuyên lại xẹt qua một tia hứng thú.
Tô Lưu Cảnh cực kỳ giận, tính tình quật cường bắt đầu nổi lên, ra dáng lợn chết sẽ không sợ phỏng nước sôi mà lặp lại: “Đúng, một đôi đũa!”
Nhân viên phục vụ vội đi ra ngoài tìm một đôi đũa mang vào, đưa cho Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh cũng không sợ, dù sao mình sớm đã bị người khác điều tra rất rõ ràng, còn phải sợ cái gì chứ, tâm tình lập tức buông lỏng, cầm đũa lên đưa toàn bộ miếng thịt bò bít tết vào trong miệng.
Không để cho cô thống khoái, cô cũng sẽ không để cho họ thống khoái!
Nam Cung Như nhìn hành động thô lỗ kia, bị sợ đến hít vào một hơi. Với một người thục nữ như cô ta mà nói, hành động như vậy quả thực chính là kinh thế hãi tục.
Mẹ Hình nhìn dáng vẻ càn rỡ lúc ăn của cô liền nhìn về phía Hình Hạo Xuyên nói: “Hạo Xuyên, con xem đây là cái dáng vẻ gì! Con gái bần dân quả nhiên thật không có giáo dục!”
Hình Hạo Xuyên nhìn cô tức giận trợn to mắt, còn bị thức ăn nhét vào mà gò má phình to ra, giống y như trẻ con vậy, cũng không thèm ngăn cản, ngược lại khóe miệng lại giương lên đường cong nhàn nhạt, có chút cưng chiều đáp: “Con thấy như vậy vô cùng tốt.”
Nhìn Tô Lưu Cảnh biểu lộ tức giận, trong lòng Hình Hạo Xuyên thế nhưng lại sinh ra cảm giác: cô gái này thật đúng là đặc biệt ngoài dự liệu, còn có bao nhiêu niềm vui bất ngờ chờ anh khám phá đây.
“Tốt?” Mẹ Hình bị lời này của con trai làm cho muốn ngất, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ vào Tô Lưu Cảnh nói: “Con xem, cô ta từ trên xuống dưới có điểm nào tốt chứ? Quần áo không chỉnh tề, cử chỉ thô tục, tên ăn xin bên ngoài so với cô ta còn tốt hơn!”
Tô Lưu Cảnh đang ăn liền dừng lại, vọt đứng lên nói: “Xin lỗi, tôi đi rửa tay một lát!” Một hai coi cô như con khỉ trong đoàn xiếc mà đùa bỡn thì sung sướng sao? Xin lỗi, cô không muốn theo!