Mục lục
CHỒNG À, ĐỪNG BIẾN EM THÀNH NGƯỜI THAY THẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau khi Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, cả mình mẩy đều đau nhức, không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.


“Cô tỉnh rồi?”, một giọng nói trầm thấp mà ưu nhã chậm rãi vang lên.


“Anh. . . . . .” Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn Hình Hạo Xuyên đang đứng ở bên cửa sổ yên lặng hút thuốc lá. Lúc này mới phát hiện ra cổ họng khô cháy, lại không thèm để ý tới, trong lòng chỉ trào dâng cảm giác: anh từ lúc đó đến giờ vẫn luôn ở nơi này trông chừng cô sao?


Hình Hạo Xuyên dụi đầu thuốc vào trong gạt tàn, rồi đi tới cúi người đặt tay lên trán của cô nói: “Đã hạ sốt rồi, để tôi đi tìm bác sĩ.”


Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của anh truyền tới xuyên thấu qua da, thấm vào tận đáy lòng, Tô Lưu Cảnh thấy anh xoay người rời đi, theo bản năng vươn tay bắt tay áo của anh lại, nhưng không nghĩ lại nắm phải tay của anh.


“Hả?”, Hình Hạo Xuyên cúi đầu nhìn liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay mình, nhướng mày thốt lên một từ nghi vấn.


Tô Lưu Cảnh lúc này mới phát hiện ra động tác này của mình tựa hồ có chút mập mờ, vội cúi đầu che dấu vẻ ngượng ngập nói: “Ngày hôm qua, cám ơn anh.”


Mặc dù cô bị bỏ thuốc, nhưng vẫn loáng thoáng nhớ lại được một đoạn ký ức ngắn ngủi, ví dụ như sự xuất hiện của anh, ví dụ như bắp đùi của mình quấn lên trên hông anh chủ động mời gọi, ví dụ như anh đã mang cô rời đi. . . . . .


Nghĩ tới ngày hôm qua bản thân lại to gan quấn lấy anh không rời như vậy, mặt của Tô Lưu Cảnh liền nóng như lửa đốt.


Hình Hạo xuyên nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, trong nháy mắt chợt mất hồn, sau đó liền nhàn nhạt đáp một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.


Tô Lưu Cảnh nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên.


Cửa lại bị đẩy ra, Tống Dĩ Hinh thò đầu vào ầm ầm ĩ ĩ nói: “Lưu Cảnh, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!”


Tô Lưu Cảnh nhìn Tống Dĩ Hinh yếu đuối phất tay áo.


Tống Dĩ Hinh lập tức nhào tới, giả vờ giận dữ hưng sư vấn tội: “Cậu đã mê man suốt cả một ngày rồi, làm mình lo lắng đến chết! Cũng may cậu không có việc gì, những tên bóc cóc kia lại dám đem cậu đi bán đến địa phương như thế, thật là quá ghê tởm! Cậu có nhớ rốt cuộc là người nào đã bắt cóc mình hay không?”


Nghĩ đến đêm hôm đó bị bắt cóc, lại bị bỏ thuốc bán đấu giá, trong lòng Tô Lưu Cảnh liền không ngừng run sợ: “Mình bị bịt mắt nên không thấy rõ mặt người kia, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra đó chính là Nam Cung Như.”


Tống Dĩ Hinh liền tức giận nói: “Tiểu thư nhà Nam Cung? Cô gái kia sao có thể độc ác như vậy! Lưu Cảnh, mình thề về sau sẽ không bao giờ rời khỏi cậu một bước!”


Thấy cô bạn thân giơ tay thốt lời thề son sắt, Tô Lưu Cảnh không nhịn được bật cười: “Được rồi, đã không sao rồi mà.”


“Cậy mình là người có tiền, nên liền ngang ngược càn rỡ! Ỷ thế hiếp người!” Tống Dĩ Hinh vẫn còn phẫn hận mắng thêm một câu, rồi cầm một quả táo lên gọt, nói: “Chẳng qua mình thật không nghĩ tới Hình Hạo Xuyên lại vì cậu mà bỏ ra một trăm vạn, mày lại không nhăn chút nào, cũng coi như là có chút lương tâm.”


“Một trăm vạn?”. Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nói, cô chỉ loáng thoáng nhớ cuộc bán đấu với số tiền ngày càng tăng cao, nhưng không ngờ lại lên đến một trăm vạn! Cô thật sự không nghĩ tới Hình Hạo Xuyên lại làm như thế!


“Đúng vậy, anh ta không nói với cậu sao?”. Tống Dĩ Hinh còn muốn nói tiếp nhưng lúc nà cửa đột nhiên bị gõ vang.


Nam Cung Như mặc bộ váy ưu nhã thục nữ từ ngoài cửa đi vào nói: “Lưu Cảnh à, em bị làm sao vậy? Chị nghe anh Hình nói em bị người ta bắt cóc, vậy có bị làm sao hay không?”


Tô Lưu Cảnh cau mày nói: “Nam Cung Như! Cô đến đây làm cái gì?”


Nam Cung Như giả vờ vô tội chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên là tới thăm em rồi…, xem xem hiện tại em tốt hay là không tốt.” Ánh mắt lại có thoáng qua một tia khinh miệt.


Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế tức giận siết chặt chăn.


“Có tốt hay không cũng không cần cô để ý tới!”. Tống Dĩ Hinh xù lông lên nói: “Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác! Nói cho cô biết, Lưu Cảnh nhà chúng tôi rất tốt, ít nhất so với người có lòng dạ độc ác như rắn rết còn tốt hơn một nghìn, một vạn lần!”


Nam Cung Như không hiểu từ đầu lại đột nhiên có người nhảy ra xỉa xói, không duy trì nổi nụ cười trên môi nữa, nghiêm mặt đáp lại: “Cô là ai, có tư cách gì mà nói tôi như vậy? Biết gia thế của tôi sao?!”


Tống Dĩ Hinh còn lâu mới để ý đến điều đó, giễu cợt nói: “Biết, dĩ nhiên biết, không phải chỉ là cậy vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà khắp nơi khi dễ người khác sao?”


Nam Cung Như tức giận quát lên: “Cô! Quả nhiên tiện nhân liền đi với tiện nhân mà!”


“A! Vậy so ra cũng vẫn kém hơn cái người vừa ăn cướp vừa la làng, còn thốt ra những lời chói tai như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được người không biết xấu hổ như vậy đấy, thật sự là bội phục!. Tống Dĩ Hinh đối chọi gay gắt, không để cho Nam Cung Như chiếm được chút tiện nghi nào.


“Tiểu thư Nam Cung, tôi không hy vọng nhìn thấy cô ở đây, nếu như không muốn tôi báo cảnh sát chuyện cô bắt cóc người khác, vậy thì mời cô hãy lập tức rời đi!”. Tô Lưu Cảnh không nhịn được khẽ quát lên.


Cô đã nhận nhịn đủ rồi, nhưng Nam Cung Như lại cứ đi gây sự, thậm chí ngay cả loại chuyện bẩn thỉu đó cũng làm được, thật sự khiến cho cô không tài nào nhịn được nữa.


Nam Cung Như thấy thế liền hừ lạnh đáp: “Báo cảnh sát? Cô có chứng cứ sao? Không có chứng cứ thì đừng nói xằng nói bậy, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ bang đấy!”


Lòng Tô Lưu Cảnh chợt lạnh, lúc ấy cô bị bịt mắt, xác thực không nhìn thấy Nam Cung Như, chỉ dựa vào giọng nói mà muốn phán định một người, sợ rằng không có ích lợi gì.


Tống Dĩ Hinh cũng tức giận sôi máu, đang muốn xông lên trước dạy cho cô ta một bài học thì…


“Đứng lại.” Hình Hạo Xuyên đột nhiên đứng ở cửa lên tiếng chen vào.


Nam Cung Như vừa thấy Hình Hạo Xuyên, trong nội tâm liền vui vẻ, vội vàng thay đổi sắc mặt, làm bộ đáng thương đi tới kéo tay của anh nói: “Anh Hình, làm thế nào bây giờ? Em tâm tính thiện lương muốn đến thăm Lưu Cảnh, nhưng cô ấy và bạn của mình hình như đã hiểu lầm gì đó, anh Hình, anh mau giúp em giải thích một chút có được hay không?”


Tống Dĩ Hinh giận đến sôi gan, quả thật muốn nổ tung: “Cái đồ tiện nhân này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!”


Nam Cung Như giả vờ hoảng sợ, trong mắt nén lệ nép vào bên người Hình Hạo Xuyên, sợ hãi nói: “Anh Hình…..”


“Lưu Cảnh, tôi thật sự không có làm chuyện có lỗi với cô, không thể bởi vì không thích tôi mà lại gán tội cho tôi như vậy…..” Nam Cung Như tha thiết giải thích, cứ y như cô ta đang nói sự thật vậy.


Tô Lưu Cảnh và Tống Dĩ Hinh cơ hồ tức giận đến nói không ra lời.


Mà Hình Hạo Xuyên chỉ nhàn nhạt cúi đầu nhìn vào cánh tay của Nam Cung Như đang vắt lên người mình, nói: “Nam Cung tiểu thư, xin tự trọng.”


Mặt Nam Cung Như đột nhiên biến sắc, cả kinh, nhìn vào đôi đồng tử đang dâng tràn ý lạnh của anh, theo bản năng sợ hãi lui về phía sau một bước, đây cũng là lần đầu tiên cô ta chứng kiến biểu tình nghiêm túc lành lạnh của Hình Hạo Xuyên đối với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK