Sau sự kiện này, buổi lễ đính hôn càng trở nên sôi trào hơn bao giờ hết. Nhất thời, cả khán phòng tràn ngập tiếng nghị luận xôn xao, ánh đèn chớp lóe liên tục như muốn chọc người ta mù mắt.
Ký giả mới vừa đặt câu hỏi lại tiếp tục lên tiếng: “Vậy lý do gì cô lại muốn đào hôn? Tại sao trong vòng một tháng ngắn ngủi, lại đính hôn với Phong thiếu? Có người còn chính mắt nhìn thấy cô có dính dáng không rõ với Tổng giám đốc Hình thị, là Hình Hạo Xuyên tiên sinh, vậy xin hỏi cô có giải thích nào về những vấn đề trên không? Nếu dùng lời người Trung Quốc của cô mà nói, thì đây có phải là chân đạp ba thuyền hay không?”.
Lập luận sắc bén tựa như không chừa cho đối phương một chút mặt mũi nào như thế, không chỉ khiến mọi người rối rít ghé mắt chòng chọc nhìn câu trả lời, ngay cả Phong Trác Nhiên vốn nho nhã, cũng hơi ngây ra một chút. Ký giả đặt những câu hỏi kia quả thật đầu óc có vấn đề, trở về một mình có thể viết lung tung còn được, nhưng lại trong trường hợp lớn như thế này, ở trước mắt Phong Trác Nhiên dám thốt ra những lời này, chẳng khác nào đang đội lên đầu Phong thiếu một cái nón xanh thật to, rõ ràng là muốn đối nghịch lại Phong Thái đây mà.
Nhưng vấn đề càng có tính tranh cãi như thế, càng khiến giới truyền thông kích động. Thậm chí đã có không ít ký giả thông truyền trực tiếp tin tức vừa thu được ra ngoài. Nếu muốn bình chọn câu chuyện thu hút nhất trong năm thì tin chắc rằng buổi lễ ngày hôm nay nhất định sẽ đứng đầu bảng.
Tô Lưu Cảnh khẽ cau mày. Tên ký giả này, trước đó vẫn không ra mặt nói một câu nào, hơn nữa trong lúc các ký giả khác liều mạng chen lên trên chỉ có một mình hắn ta vẫn bình tĩnh ở trong góc, giống như cố ý không để cho bất kỳ ai chú ý, đợi đến thời cơ thích hợp đột nhiên lập tức đưa ra những vấn đề sắc bén, không thể không nghi ngờ người này có ý đồ, hoặc cũng có thể hắn được ai đó phái tới?
“Tiểu thư Suzzy, tại sao cô lại không trả lời? Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật nên không còn lời nào để nói!”, lời của người này càng ngày càng sắc bén, rõ ràng là dáng dấp vô cùng bình thường cho dù có nhìn qua trăm lần cũng không nhớ được, vậy mà lập lập lại cay nghiệt vô cùng, làm cho thần kinh người ta không thể không căng thẳng .
Tô Lưu Cảnh khẽ mím môi, đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, vấn đề này quá mức âm hiểm, nếu trả lời không tốt không khéo sẽ trở thanh trò cười cho tất cả mọi người.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Phong Trác Nhiên lại choàng tay lên vai cô, che chở ở trong vòng tay của mình, cười nói: “Lời của vị ký giả này cũng có chỗ đúng, cũng hoàn toàn chứng tỏ rằng sức quyến rũ của Phong mỗ tôi vượt qua hẳn hai vị kia, tôi không những sẽ không trách cứ Suzzy, ngược lại, tôi còn muốn cảm ơn cô ấy. Cảm ơn cô ấy cuối cùng vẫn lựa chọn tôi, kiên định ở bên cạnh tôi, điều đó khiến tôi thấy thật vinh hạnh, hơn nữa tôi còn cho rằng, cô ấy nhất định sẽ không hối hận về quyết định này của nó!”.
Vài lời tâm tình của Phong Trác Nhiên đã thành công di dời trung tâm của câu chuyện sang phía mình, không chỉ có thể giải vây cho Tô Lưu Cảnh mà còn hài hước nâng cao giá trị của bản thân, đùa bỡn tên kia ký giả một trận, lại làm mọi người ở trong khán phòng không khỏi thư giãn hơn nhiều.
Tên ký giả vừa gây sự kia bị câu trả lời của Phong Trác Nhiên làm cho tắc nghẹn, không còn lời nào để phản bác.
“Nếu mọi người không có gì muốn hỏi nữa, vậy thì nghi thức đính hôn sẽ chính thức bắt đầu!”, Phong Trác Nhiên cười nói, sau đó vươn tay nắm chặt lấy tay của Tô Lưu Cảnh.