Đại Hạ, Yến Kinh.
Ngục giam số 0.
Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất.
Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, chiến thần sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại...
Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi.
Người này tên là Diệp Lâm.
Anh đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù.
Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng.
"Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?"
"Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được!"
"Con dao găm ông đây đưa cho cậu mỗi ngày đều dính máu, vì vậy hãy chăm sóc nó cẩn thận cho tôi! Sau khi ông đây vượt ngục thành công, sẽ tìm cậu xin lại!"
"Sau khi cậu ra ngoài, nếu không gây ra mấy vụ chấn động thì đừng nói là quen biết chúng tôi. Năm năm, chúng tôi không muốn đào tạo ra một kẻ thất bại!"
Các tù nhân đều mồm năm miệng mười, dặn dò Diệp Lâm những lời cuối cùng. Họ muốn anh ra đến bên ngoài sẽ gây chuyện long trời lở đất mới không uổng phí công sức bọn họ bồi dưỡng.
"Được rồi! Mau để tên nhãi kia ra khỏi đây! Nhìn thôi cũng khó chịu!"
Ở một góc quảng trường, có một ông lão chán nản ngồi đó, trong tay cầm bầu rượu, ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, lạnh lùng nói.
"Diệp Lâm, sau khi ra khỏi ngục giam này, từ nay về sau chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Bất kể là cậu làm việc thiện hay làm việc ác, đó chính là việc của cậu. Nhưng có một chuyện…"
"Nếu cậu bị bắt trở về thì chúng tôi sẽ chặt cậu thành từng mảnh, ném cậu ra ngoài cho chó ăn!"
Ngay khi ông lão vừa mở miệng, tất cả tù nhân xung quanh ông ấy đều thức thời ngậm miệng lại.
Chỉ có Diệp Lâm mỉm cười nói với ông lão: "Ông Sở yên tâm, tôi sẽ không quay lại nữa."
Ông lão ngồi tựa lưng vào tường, uống rượu một mình không hề nói gì.
Đối với những người bị kết án ngồi tù chung thân này, việc Diệp Lâm không trở về chính là hồi báo lớn nhất đối với bọn họ.
Ngay sau đó, Diệp Lâm lùi lại một bước, đối mặt với những người còn lại, cúi đầu một cái thật sâu với mọi người.
"Các sư phụ… Tạm biệt!"
Vừa dứt lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả ông Sở đang ngồi trong góc cũng không khỏi run nhẹ tay, làm đổ rượu xuống sàn.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt không thể tin được, bởi vì đây là lần đầu tiên sau 5 năm anh sử dụng cách xưng hô "Sư phụ" này.
Đối mặt với những tên tội phạm cực kỳ hung ác này, Diệp Lâm đã từng sợ hãi, căm hận, thậm chí còn phấn khởi phản kháng nhưng chưa bao giờ gọi bọn họ là “sư phụ”.
Nhưng bây giờ, trong lòng Diệp Lâm chỉ cảm thấy biết ơn.
Dù thế nào đi nữa, chính những người này đã khiến anh thay da đổi thịt, tái sinh một cuộc sống mới.
Nếu không có sự hỗ trợ của họ thì 5 năm qua có thể anh đã chết trong tù, đúng như tâm nguyện của mẹ kế.
Diệp Lâm là người coi trọng tình nghĩa. Vào khoảnh khắc sắp chia tay, trong lòng anh vẫn công nhận 108 vị sự phụ ở đây.
"Tôi đi đây!"
Diệp Lâm vẫy tay, cầm lấy chút hành lý đơn giản, không quay đầu lại, một đường rời khỏi ngục giam.
Ông lão nhìn bóng lưng Diệp Lâm rời đi, lại nhấp một ngụm rượu, ngửa mặt lên trời cười nói: “Đi thôi, đi làm gió đi, làm gió vô định. Một khi rời khỏi đây, cậu sẽ giống như mãnh hổ về núi, rồng xuống biển, không ai có thể trói buộc được cậu nữa!”
Dù đêm dài có buông xuống thì lửa sẽ vĩnh viễn ở trong tay anh!
Bên ngoài nhà tù.
Một chiếc xe công vụ màu đen đang đỗ.
Khi nhìn thấy Diệp Lâm đi ra, cửa xe mở ra, sáu bảy người đàn ông mặc vest, cà vạt lần lượt bước ra.
"Diệp thiếu gia!"
"Chúng tôi là người mà phu nhân phái đến đón cậu!"
Những người đàn ông này lần lượt cúi chào Diệp Lâm, cũng mở cửa sau xe và làm động tác “mời”.
"Diệp thiếu gia..." Diệp Lâm lẩm bẩm lặp lại cách xưng hô này, đã lâu không có người gọi anh như vậy.
Diệp Lâm từng là đại thiếu gia của nhà họ Diệp, sống một cuộc sống cơm ngon áo đẹp.
Tuy nhiên, hào môn vô tình.
Anh mất mẹ khi còn nhỏ, mất đi che chở cùng việc bố anh tái hôn và bắt đầu một gia đình mới. Một đại thiếu gia như anh bỗng trở thành kẻ có cũng được, không có cũng xong.
Sau khi trưởng thành, anh buộc phải vướng vào cuộc tranh chấp người thừa kế của gia đình.
Cuối cùng, anh bị mẹ kế dùng những cáo buộc vô căn cứ tống vào tù, mặc kệ sống chết.
Thời gian 5 năm là đủ để một đại thiếu gia ăn chơi trác táng, tay trói gà không chặt chết thảm ở trong nhà tù cả trăm lần.
Vốn dĩ Diệp Lâm đã cam chịu số phận, thậm chí còn có ý định tự sát ngay trong đêm đầu tiên sau khi bị giam vào tù, anh không muốn bị sỉ nhục.
Tuy nhiên, trời không tuyệt đường người.
Những kẻ tà ác trong tù khiến thế giới bên ngoài phải khiếp sợ đã không ra tay với Diệp Lâm. Thay vào đó, sau một hồi thảo luận, họ quyết định truyền thụ cho Diệp Lâm tất cả những gì họ đã học được trong suốt cuộc đời.
Không phải lương tâm của họ đột nhiên trỗi dậy mà là họ bị giam cầm trong nhà tù này, rất khó thoát ra.
Và họ lại không cam lòng để bản lĩnh của mình bị thất truyền.
Vốn dĩ bọn họ muốn tìm một cai ngục làm người kế nhiệm nhưng đáng tiếc, cai ngục ở đây cứ sáu tháng phải điều động một lần. Dù sao công việc ở đây quá căng thẳng, tính lưu động sẽ cao hơn.
Ngay vào lúc này, Diệp Lâm bị bỏ tù.
Trong mắt những tù nhân này, Diệp Lâm giống như một tờ giấy trắng. Hơn nữa thời gian giam giữ kéo dài 5 năm, vừa đủ để họ thực hiện những thay đổi mạnh mẽ, bồi dưỡng một người kế vị trò giỏi hơn thầy.
Y thuật, Võ đạo, Thiên thuật, Huyền môn, Cơ khí, Kinh tế, Chiến tranh...
Kể từ đó, Diệp Lâm ở độ tuổi lẽ ra phải vào đại học lại phải chịu sự huấn luyện đặc biệt vô nhân đạo từ các phạm nhân trong tù.
Sau 5 năm, Diệp Lâm đã được thay da đổi thịt, không còn là đại thiếu gia không lo không nghĩ ăn chơi trác táng trước kia nữa mà đã thành một người kế nhiệm tà ác được bồi dưỡng từ tay của đông đảo các phạm nhân hung ác kia.
"Diệp thiếu gia, mời lên xe!"
Giọng nói của người đàn ông trước mặt cắt ngang dòng suy nghĩ ngắn ngủi của Diệp Lâm.
"Được!"
Diệp Lâm nhấc hành lý chuẩn bị lên xe.
Xoẹt!
Đột nhiên, có một tiếng xé gió vang lên!
Bay nhanh đánh úp về phía bên này!
Diệp Lâm theo bản năng vung tay chặn lại.
Một viên sỏi lớn chừng lòng bàn tay bị nắm lại trong tay anh.
"Ai?"
Những người được phái đi đón Diệp Lâm lập tức căng thẳng, nhanh chóng tản ra, đề phòng cẩn thận.
Diệp Lâm nhìn theo hướng viên sỏi bay đến, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một chiếc xe địa hình đậu cách đó không xa, có hai bóng người mảnh khảnh đứng trước xe.
Một người trong số đó thấy viên sỏi không đập trúng Diệp Lâm nên dứt khoát rút súng, lao nhanh vọt về phía bên này.
"Diệp Lâm! Đồ sát nhân! Vì sao mày có thể sống sót đi ra! Khốn kiếp, tao muốn giết mày!"
Chương 2: Thiên sứ báo thù
"Là cô ta?"
Kim Lũ Y!
Diệp Lâm nhìn người tới không khỏi căng thẳng, suy nghĩ của anh đột nhiên trở về 5 năm trước.
Vụ tai nạn giao thông thảm khốc tạo thành bi kịch một người chết và bảy người bị thương.
Mà Diệp Lâm bị người khác lừa gạt lại trở thành hung thủ.
Đối với sự việc này, lúc đó Diệp Lâm bị người chuốc say, không còn chút ấn tượng nào cả.
Nhưng sau đó, Diệp Lâm sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đằng đằng sát khí của con gái người quá cố kia, hét thật to vào mặt anh: Trả mẹ tao lại đây! Tao sẽ giết mày!
Giống hệt người đến ở trước mặt.
Cô gái nhỏ bằng tuổi anh năm đó cũng đã trưởng thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Vẻ trẻ con, ngây thơ năm đó đã bớt đi lại thêm mấy phần oai hùng, ngổ ngáo mà không hề thô tục.
Mặc quân phục, không thua kém gì đấng mày râu.
Cầm khẩu súng lục 92, giống như một thiên sứ báo thù, từng bước một tiếp cận.
"Đại nhân, đừng xúc động!" Nữ đội phó ở một bên nhanh chóng đuổi theo, đưa tay đè cánh tay của Kim Lũ Y xuống: "Vì loại rác rưởi này, không đáng!"
Nhóm người do nhà họ Diệp cử đến cũng bị kinh ngạc sau khi nhìn thấy Kim Lũ Y.
"Chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, người đã đạt tới cấp ba, là Kim Lũ Y!"
"Nữ chỉ huy trẻ nhất và cũng là nữ chỉ huy duy nhất trong lịch sử đội cận vệ Yến Kinh!"
"Nghe nói sau chuyện năm đó, cô ta được Chiến Thần U Châu nhận làm con gái nuôi, cũng coi như nhờ hoạ được phúc mới có ngày hôm nay!"
Từ lời nhận xét của người khác, Diệp Lâm biết được con gái của người bị hại năm đó đã bỏ sách vở đi nhập ngũ.
Hiện tại, cô ta đã là chỉ huy toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh, bảo vệ Yến Kinh, không thua kém gì đàn ông.
Vụ tai nạn ô tô đó đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của quá nhiều người.
"Tại sao? Kẻ sát nhân như mày có thể bắt đầu lại lần nữa chỉ sau 5 năm ngồi tù? Còn mẹ của tao sẽ không bao giờ sống lại được!"
"Tại sao, người tốt luôn bị tổn thương, còn kẻ ác như mày thì lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật! Dựa vào đâu!"
Kim Lũ Y gầm lên với Diệp Lâm, đôi mắt mở to như muốn nứt ra, bàn tay cầm súng vì giận dữ mà run lên.
Bản thân Diệp Lâm cũng là nạn nhân nên cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Yên tâm, chính nghĩa sẽ không vắng mặt." Diệp Lâm nói với cô ta: "Nếu vắng mặt thì tôi sẽ bù đắp."
Lời nói của Diệp Lâm như chém đinh chặt sắt.
Bởi vào một giây khi bước ra khỏi nhà tù anh đã sẵn sàng để chiến đấu.
Máu đền máu, ăn miếng trả miếng!
“Thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng nói đến chính nghĩa ư?”
Sau khi nghe Diệp Lâm nói xong, Kim Lũ Y càng tức giận hơn. Cô ta coi tất cả những điều này là sự khiêu khích của đối phương!
“Đừng tưởng rằng ra tù là mày sẽ được tự do!”
"Tao gia nhập đội cận vệ Yến Kinh chính là để xua đuổi những kẻ ác như mày!"
"Mày cứ chờ đấy cho tao! Tao sẽ theo dõi mày 24 giờ một ngày! Có thể bắt mày lại bất cứ lúc nào!"
Giữa những lời mắng chửi và nguyền rủa của Kim Lũ Y, Diệp Lâm lên xe rời đi.
"Ha ha, thật sự rất nguy hiểm. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng chỉ huy sứ Kim thật sự muốn ra tay báo thù cho mẹ cô ta."
Người đàn ông lái xe có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói.
Diệp Lâm không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, anh từ từ buông tay ra, viên sỏi mà Kim Lũ Y ném đến lúc nãy đã biến thành bột mịn, phiêu tán khắp nơi.
Không lâu, sau một chặng đường gập ghềnh, xe đã tới một vùng núi hoang vắng.
"Diệp thiếu gia, xuống xe đi!"
Ngay khi cửa xe mở ra, đám đàn ông kia dẫn đầu xuống xe và đợi bên ngoài.
“Nhanh như vậy đã về đến nhà sao?” Diệp Lâm chậm rãi mở mắt.
“Ha ha, cậu còn muốn về nhà sao?” Người cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Một tên tù nhân đã ngồi tù 5 năm như cậu mà vẫn còn có mặt mũi quay về sao?”
Vừa nói, người đàn ông kia đã ném vào trong xe một quyển hộ chiếu và một tấm thẻ ngân hàng.
“Phu nhân có lệnh, cậu cầm số tiền này, rời khỏi đất nước và đừng bao giờ quay lại nữa”.
Diệp Lâm không trả lời mà hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Ha ha!” Những người bên ngoài đều cười lớn: “Vậy chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường ngay ở chỗ này!”
"Đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ đó vẫn muốn đẩy tôi vào chỗ chết ư?"
Diệp Lâm cúi người, đi từ trên xe xuống.
"Kiếp sau đầu thai thì tìm một gia đình bình thường đi!" Đám vệ sĩ lần lượt rút gậy ra: "Cậu tự nhảy xuống hay để chúng tôi làm?"
"Ha ha..." Diệp Lâm đứng ở vách đá, lạnh lùng nhìn đám người: "Thật là một đám chó săn trung thành. Người phụ nữ kia cho các người bao nhiêu tiền? Khiến các người bán mạng như vậy?”
"Phu nhân có ơn trọng như núi với chúng tôi! Chúng tôi cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì cho bà ấy!”
Đám người này vốn là những kẻ ngoài vòng pháp luật, Hứa Như Vân đã cho họ một thân phận hợp pháp, họ cũng nguyện ý bán mạng cho chủ nhân của mình.
"Dù sao cậu cũng sắp chết, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, để cậu có chết cũng được hiểu rõ!"
"Vụ tai nạn xe cộ 5 năm trước kia cũng là do chính chúng tôi đã lên kế hoạch sau đó đổ lỗi cho cậu!"
"Ha ha, thế nào, có phải rất kinh ngạc, có phải rất bất ngờ phải không?"
"Thật nực cười, vừa rồi cô bé Kim Lũ Y kia, kẻ thù giết mẹ cô ta đang ở ngay trước mặt. Cô ta thậm chí còn không thèm nhìn. Năm đó, chính ông đây đã lái xe đâm chết mẹ cô ta! Ha ha ha ha..."
Đám người đắc ý cười ha ha. Muốn thưởng thức vẻ mặt bất lực và tức giận của Diệp Lâm sau khi biết được sự thật.
"Dù cho các người không nói thì tôi cũng sẽ điều tra rõ năm đó xảy ra chuyện gì."
Vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như thường lệ, bình tĩnh.
"Nhưng… Nếu các người đã không đánh mà khai thì tôi cũng không cần phải khách sáo."
Đối mặt với đám người đang từng bước ép sát này, Diệp Lâm chậm rãi lấy ra một con dao găm cổ xưa.
"Cửu sư phụ đã nói dao găm của ông ấy mỗi ngày đều phải nhìn thấy máu, nếu không sẽ bị rỉ sét." Diệp Lâm nói, dao găm trong tay đã đánh ra: "Hôm nay, sẽ bắt đầu từ các người!"
Lời còn chưa dứt, quét qua mây mù!
Nhìn đám vệ sĩ kia đều ôm lấy yết hầu của mình rồi lần lượt ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ.
Cho đến khi chết, họ thậm chí còn không kịp phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi đối phó với những người này, Diệp Lâm chất thi thể của họ lên xe. Sau đó dùng một chân đá cả xe lẫn người xuống khỏi vách đá.
Sau đó anh quay người đi xuống núi.
Ngay sau đó, một chiếc xe địa hình của quân đội cũng vượt núi chạy đến hiện trường vụ việc.
"Là chiếc xe vừa rồi đón Diệp Lâm! Người bên trong đều chết!"
Nữ đội phó mở cửa xe, đếm thi thể bên trong, nhìn thấy ghê người.
"Thân thủ thật là tuyệt vời, một kích mất mạng!"
Kim Lũ Y liếc mắt một cái cũng không khỏi thầm sợ hãi.
Không biết khi nào lại có một cao thủ bí ẩn mạnh mẽ như vậy ở gần Yến Kinh?
Đây là đang giúp mình báo thù ư?
"Đáng tiếc ở đây không có thi thể của Diệp Lâm, để hắn tránh được một kiếp!" Nữ đội phó nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước mắt, cho rằng những người này chết là vì bảo vệ Diệp Lâm, để cho Diệp Lâm nhân cơ hội chạy trốn.
"Không có là tốt nhất!" Kim Lũ Y hừ nhẹ một tiếng nói: "Mối thù giết mẹ tôi là không đội trời chung! Tôi sẽ tự tay lấy mạng tên đó!"
Thấy đội trưởng lại tức giận, nữ đội phó nhanh chóng đổi chủ đề, cười nói: "Xem ra những người giàu lòng chính nghĩa trong quần chúng nhân dân cũng đã bắt đầu hành động!"
"Tôi tin rằng không bao lâu nữa Diệp Lâm sẽ bị công lý trừng trị. Bất kể là thường dân ám sát hay là phía chúng ta đưa hắn ra trước công lý!"
"Một tháng!" Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nhất định sẽ bắt hắn về ngục giam một lần nữa!"
Chương 3: Long Vương lệnh
"Hắt xì!"
Diệp Lâm bỗng nhiên hắt hơi, là ai nói xấu sau lưng mình sao?
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Giống như một con thú đang gầm thét, nó đang tiến đến rất nhanh.
Diệp Lâm dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc Audi màu trắng đang điên cuồng lao về phía mình.
"Lại đến nữa?"
Diệp Lâm lầm tưởng đây là một người khác do mẹ kế phái tới.
Nhưng giây tiếp theo, trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết của một thanh niên.
"Tránh ra, xe mất lái rồi!"
Thấy vậy, Diệp Lâm không hề hoảng sợ, tiến lên trước một bước, lại chủ động chắn trên con đường xe chạy.
"Mẹ kiếp!" Người lái xe nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người: "Anh đang tìm cái chết à? Hết rồi, xong rồi... Đây là mạng người!"
Trong chớp mắt tia lửa điện loé lên, phần đầu xe đâm sầm vào Diệp Lâm.
Nhưng Diệp Lâm chỉ nhẹ nhàng giơ tay chặn đầu xe, sau đó xe dừng lại như một kỳ tích.
"Hả?" Tài xế kinh ngạc kêu một tiếng, vốn tưởng rằng sẽ đâm người này bay ra ngoài nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, xe lại dừng lại?
“Nguy hiểm thật...”
Người lái xe lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy may mắn không thôi.
Anh ta tưởng rằng chiếc xe mất kiểm soát đột nhiên trở lại bình thường.
Nhưng trên thực tế, chính Diệp Lâm là người dùng toàn lực cưỡng ép chiếc xe dừng lại.
Với thực lực hiện tại của Diệp Lâm, đừng nói là một chiếc ô tô, ngay cả xe tăng cũng có thể ngăn cản trực diện.
Sau đó, Diệp Lâm mở mui xe lên nhìn thoáng qua.
Hóa ra chiếc xe đã bị người ta động tay chân.
"Được rồi!"
Diệp Lâm sửa chữa đơn giản một chút.
"Huh? Thật sự tốt rồi!"
Người lái xe cũng phát hiện tiếng báo động trong xe đã dừng, tất cả mọi thứ trở lại bình thường.
"Cảm ơn, anh trai. Tôi thật may mắn khi gặp được người biết sửa xe."
Người lái xe đã ngộ nhận Diệp Lâm là chuyên gia sửa xe.
Nói như vậy cũng không sai, Diệp Lâm quả nhiên là chuyên gia.
Bởi vì Bát sư phụ của Diệp Lâm là thiên tài cơ khí hàng đầu thế giới. Vì ông ấy đã chế tạo ra một loại vũ khí có lực sát thương quá mức kinh khủng cho nên đã bị truy bắt toàn cầu. Tất cả các công nghệ liên quan đều bị phá hủy. Sau đó ông ấy vì đầu cơ trục lợi tàu sân bay lại bị truy nã toàn cầu, cuối cùng bị bắt ở Đại Hạ và bị giam trong ngục giam số 0.
Diệp Lâm đã có được chân truyền của vị sư phụ này. Đừng nói là sửa chữa một chiếc ô tô, thậm chí có dùng tay không dỡ xe tăng hoặc máy bay cũng không phải là nói đùa.
Sau đó, Diệp Lâm mở luôn cửa xe bước vào.
"Đi thôi, đưa tôi đến biệt thự Ngự Long."
Người lái xe giật mình nhìn Diệp Lâm đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng thầm nghĩ: "Thật không biết khách sáo, tôi có cho cậu lên xe sao?"
"Hoa thiếu gia, lái xe nhanh lên." Một cô gái trẻ ngồi ở ghế sau thúc giục: "Anh đây đã sửa xe cho chúng ta, để anh ấy đi nhờ một đoạn cũng không sao."
"Được thôi." Người lái xe cũng không nói thêm gì nữa, nhấn ga tiếp tục lên đường.
Nhưng vừa mới lái xe ra ngoài không xa, phía sau đột nhiên có mấy chiếc xe địa hình màu đen lao tới.
Chúng tấn công từ cả hai phía, buộc xe của họ phải dừng lại.
"Là người của Hắc Long ư?" Người lái xe kinh ngạc nói.
"Chẳng lẽ bọn họ đổi ý à?" Sắc mặt thiếu nữ cũng có chút thay đổi.
"Hắc Long?" Diệp Lâm nghe vậy cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là thủ hạ của Thất sư phụ sao?
Hai người bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức bị một đám người mặc đồ đen bao vây.
"Triệu tiểu thư, các cô thật may mắn, nhanh như thế đã sửa xong xe rồi." Một người đàn ông đầu trọc dẫn đầu cười lạnh nói.
"Quả nhiên là các người âm thầm động tay chân!"
Triệu Uyển Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận. Vừa rồi cô ấy còn thắc mắc rằng lúc đến thì xe vẫn ổn nhưng sao sau khi rời đi lại đột nhiên mất lái?
Quả nhiên có người đang giở trò quỷ quái!
"Các người có ý gì?" Người tài xế giận dữ hỏi: "Ngay cả xe của tôi mà cũng dám động tay động chân? Có biết tôi là ai không? Có biết bố tôi là ai không?"
Người đàn ông đầu trọc cầm đầu tiếp tục cười lạnh nói: “Hoa Quốc Đống, con trai của tỉnh trưởng Hoa và Triệu Uyển Đình, con gái của nhà họ Triệu. Thân phận của hai người tôn quý, đương nhiên chúng tôi biết rõ!"
"Vậy mà các người còn dám làm như vậy với chúng tôi sao? Ai cho các người dũng khí đó?" Hứa Quốc Đống lái xe càng tức giận hơn: "Chúng tôi vừa mới thỏa thuận với Hắc Long, tiền bạc hàng hóa đều đã thanh toán đầy đủ. Chẳng lẽ các người còn dám đổi ý à?"
“Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi đã hối hận.” Người đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói: “Tiền chúng tôi giữ lại nhưng đồ cũng phải đến mang về!”
"Hai vị, giao đồ ra đây đi!"
Nghe vậy, Hứa Quốc Đống và Triệu Uyển Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận, họ không ngờ Hắc Long lại vô đạo đức như vậy?
Hoa Quốc Đống tức giận nói: “Nếu chúng tôi không giao ra thì sao?”
“Ha ha, vậy chúng tôi đành tự mình đến lấy.” Người đàn ông đầu trọc cười lạnh nói.
Diệp Lâm nhìn xung đột bên ngoài vốn không muốn tham dự vào.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen khác gõ cửa kính xe, ra lệnh: "Thằng nhóc, cũng lăn xuống đi!"
“Vừa rồi không phải chính mày đã giúp họ sửa xe tốt sao?”
Nếu như Diệp Lâm không phá rối tình hình thì mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch. Hiện tại họ đã có thể thành công nhặt được món hời, trở về báo cáo.
Diệp Lâm xuống xe, hỏi: "Các người đến từ Hạ Long Môn và là người của Hắc Long ư?"
"Hả? Thằng nhóc này còn biết về Hạ Long Môn ư?" Người đàn ông đầu trọc kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi là Hắc Long nổi tiếng!"
Diệp Lâm nghe vậy, âm thầm gật đầu, quả thực là thủ hạ cũ của Thất sư phụ.
Người đàn ông đầu trọc cầm đầu tiếp tục uy hiếp: “Vừa rồi mày dám xen vào việc của người khác, tao sẽ chặt một tay của mày, xem lần sau mày có dám sửa xe loạn xạ nữa không!”
Vừa nói, người đàn ông vừa tiến lại gần, thậm chí còn rút dao đe dọa.
Phanh!
Chỉ thấy Diệp Lâm đấm ra một quyền với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy gã đầu trọc cầm dao đã bị đánh bay.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Mặc dù từ góc độ người ngoài nhìn vào, hành động của Diệp Lâm chính là đánh lén.
Nhưng… Cú đấm của Diệp Lâm khiến người đàn ông kia bay xa hơn mười mét.
Điều này nằm ngoài tầm với của sức người bình thường.
"Đây... Đây là cao thủ sao?" Hoa Quốc Đống sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng, anh ta đã gặp rất nhiều cao thủ trong cục cảnh sát nhưng ngay cả người mạnh nhất trong số bốn cao thủ ở bên người bố anh ta thì cũng không có ai có thể dùng một cú đấm đánh bay người ra xa mười mét!
Đây là một người sống to lớn nặng trên trăm kg!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Lâm từng bước một đi về phía người đàn ông đó.
"Mày... mày..." Người đàn ông đầu trọc ngồi dậy từ trên mặt đất, miệng đầy máu, khi hắn ta dùng tay lau đi, nửa hàm răng cũng rơi ra ngoài khiến hắn ta không khỏi kinh hãi.
"Có nhận ra cái này không?" Diệp Lâm tiến lại gần, lấy ra một tấm lệnh bài lớn cỡ lòng bàn tay.
Khi nhìn thấy lệnh bài này, người đàn ông càng sợ hãi hơn, mọi tức giận trong lòng đều biến mất.
"Long... Long Vương lệnh?"
"Tại sao cậu lại có Long Vương lệnh?"
Vẻ mặt người đàn ông như thể vừa nhìn thấy ma.
Phải biết rằng, khi lão Long Vương biến mất, Long Vương Lệnh cũng biến mất suốt bảy năm.
Ngày nay, Hạ Long Môn đã sụp đổ, mỗi người đều tự xưng vương.
Họ ước định với nhau: Ai tìm được Long Vương lệnh có thể trở thành Long Vương mới của Hạ Long Môn.
Người đàn ông đó không bao giờ dám mơ rằng Long Vương Lệnh huyền thoại sẽ thực sự xuất hiện trong tay chàng trai trẻ này?
Diệp Lâm thu hồi Long Vương lệnh, lạnh lùng nói: "Trở về nói cho Hắc Long: Long Vương của các người đã trở lại!"
"Bảo hắn ta lập tức triệu tập những con rồng nhãi con khác đến Long Môn Lâu gặp tôi vào tối mai!"
Chương 4: Vật đổi sao dời
Sau khi tiễn ba người ngồi lên xe rời đi.
Đám đầu trọc kia vừa mới hồi phục tinh thần lại sau cú khiếp sợ vừa rồi.
"Lão đại, định thả bọn họ đi như vậy ư?"
Đám đàn em đỡ người đàn ông đầu trọc lên, do dự không biết có nên tiếp tục đuổi theo không?
"Vớ vẩn! Nếu không thả bọn họ đi thì mày có thể đánh thắng được người đó sao?"
Người đàn ông đầu trọc che đi nửa bên má sưng tấy, cảm thấy kinh hãi không thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta bị đánh nặng như vậy.
Tệ hơn nữa là trong tay người kia lại nắm giữ Long Vương lệnh!
"Đi thôi! Chúng ta phải nhanh chóng trở về!"
Người đàn ông đầu trọc nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cần nói chuyện về Long Vương lệnh cho ông chủ Hắc Long càng sớm càng tốt.
Long Vương lệnh lại lần nữa hiện thế, chắc chắn sẽ làm toàn bộ thế lực ngầm thay đổi bất ngờ!
…
"Anh hùng, anh thật quá trâu bò rối!"
Trên xe.
Hoa Quốc Đống một tay cầm vô lăng, tay kia giơ ngón tay cái lên với Diệp Lâm.
Có thể dùng một quyền khiến thủ hạ của Hắc Long kinh sợ thì cũng không phải là trâu bò bình thường đâu.
Nếu không phải lần đầu gặp mặt, cũng chưa quen thân lắm thì Hoa Quốc Đống đã suýt chút muốn bái sư tại chỗ.
"Anh Diệp, cảm ơn anh lần này đã giúp đỡ tôi!" Trong lòng Triệu Uyển Đình cũng rất cảm kích.
Nếu không may mắn gặp được Diệp Lâm, chuyến đi này của bọn họ sợ là đã mất sạch tiền bạc.
Đối mặt với lời cảm ơn của hai người, Diệp Lâm cũng không để trong lòng.
Nhưng có một điều khiến Diệp Lâm tương đối tò mò.
"Rốt cuộc bọn họ muốn thứ gì?"
Triệu Uyển Đình lấy từ trong ba lô ra một bức tượng Phật bằng ngọc.
"Chính là tượng Phật bằng ngọc này."
“Tôi đã nhìn trúng tượng Phật ngọc này trong một đấu giá vào tuần trước. Tôi muốn mua nó làm quà sinh nhật để tặng ông nội. Tuy nhiên ông chủ Hắc Long của thế giới ngầm lại không chịu bán đấu giá."
"Nhưng mấy ngày trước, Hắc Long đột nhiên liên lạc lại với tôi, nói rằng đồng ý bán cho tôi với giá gốc, nhưng địa điểm giao dịch nhất định phải là ở bên phía ông ta."
“Tôi sợ đi một mình nên đã mời Hoa thiếu gia đi cùng. Nhưng tôi không ngờ rằng vẫn bị Hắc Long tính kế.”
Hoa Quốc Đống cũng tức giận đập vô lăng, cả giận nói: “Hắc Long này đúng là không coi pháp luật ra gì. Nếu biết trước thì tôi đã mang theo một số người từ chỗ cha tôi đến. Chuyện này mà xảy ra ở Yến Kinh hoặc trong thành phố thì có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám làm!"
Diệp Lâm nhìn thoáng qua tượng Phật ngọc kia, phát hiện tuy rằng ngọc này là một khối ngọc tốt nhưng hình như có người ẩn bùa chú bên trong tượng Phật ngọc, ẩn giấu huyền cơ.
"Tượng Phật ngọc này là một tà vật, tốt nhất nên vứt bỏ nó, tránh hại người hại mình." Diệp Lâm tốt bụng nhắc nhở.
Cái gì?
Tà vật à?
Hai người nghe được lời này, đều có chút khó tin.
"Trong buổi đấu giá giới thiệu, tượng Phật ngọc này là do một cao tăng khai quang!" Triệu Uyển Đình cười nói thêm.
Thấy bọn họ không tin, Diệp Lâm cũng không nói thêm nữa.
Thấy Diệp Lâm im lặng, hai người cũng tự cho là Diệp Lâm vừa nói đùa. Tuy rằng anh đánh nhau rất giỏi nhưng khác nghề như cách một ngọn núi. Sao anh có thể hiểu được về ngọc chứ?
Họ lại không biết rằng vị sư phụ thứ 33 của Diệp Lâm trong tù là một chuyên gia về đồ cổ và ngọc thạch. Ông ấy trộm mộ Đế vương để đầu cơ trục lợi quốc bảo bị kết án tù chung thân.
Từ chỗ ông ấy, Diệp Lâm đã luyện được một đôi mắt có thể phân biệt được hoàng kim thật hay giả.
Diệp Lâm vừa nhìn đã có thể thấy được sự kỳ quái của tượng Phật ngọc này.
"Dù sao thì tôi cũng rất biết ơn vì được gặp anh, anh Diệp." Triệu Uyển Đình mỉm cười nói: "Tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa."
“Các người cũng không cần phải cảm ơn tôi.”
Diệp Lâm vốn không có ý định giúp đỡ nhưng đám người kia cứ nhất quyết bắt anh xuống xe.
"Nhưng tôi cũng không giúp không công." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi đã giúp các người hai lần, phải trả nhiều tiền hơn!"
"Ách..." Trong xe bỗng nhiên im lặng.
Hoa Quốc Đống và Triệu Uyển Đình quay sang nhìn nhau, không ngờ Diệp Lâm lại trực tiếp như vậy.
"Ha ha! Anh hùng nói chuyện thật nhanh nhẹn sảng khoái!" Hoa Quốc Đống cười nói.
"Được rồi, anh Diệp, anh nói đúng. Chúng tôi thực sự không thể để anh giúp không công." Triệu Uyển Đình cũng hỏi: "Anh Diệp muốn thù lao bao nhiêu?"
Tiền, đối với cả hai nhà bọn họ đều không thiếu.
Diệp Lâm suy nghĩ một chút, anh mới tới đây, không một xu dính túi. Thế là anh thản nhiên báo số.
"Vậy cho tôi hai triệu đi!"
Triệu Uyển Đình không hề nhiều lời lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
“Trong thẻ này có một triệu. Lần sau gặp nhau, số tiền còn lại tôi sẽ đưa nốt cho anh.”
Triệu Uyển Đình thấy thân thủ của Diệp Lâm bất phàm lại cực kỳ thần bí nên rất tò mò và muốn nhân cơ hội này để làm quen với anh.
Một triệu trong tấm thẻ này vốn dĩ được chuẩn bị đặc biệt vì sợ Hắc Long nhất thời tăng giá.
Chỉ không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện như thế này nên mượn hoa dâng Phật cũng là điều hợp lý.
Tất nhiên, cô ấy không thanh toán hết một lần cũng là vì để cơ hội gặp mặt lần nữa.
Rất nhanh, Hứa Quốc Đống đã lái xe đến khu biệt thự Ngự Long ở Yến Kinh.
"Anh hùng, anh sống ở đây à?" Hoa Quốc Đống dừng xe.
Diệp Lâm nhìn ra khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ.
Năm năm, cảnh còn người mất!
Nơi này đã từng là nhà của anh.
Nhưng bây giờ, đã không phải nữa.
Nhìn bóng lưng Diệp Lâm đi xa, Triệu Uyển Đình đột nhiên nhớ tới một tin tức: "A… Tôi nhớ ra rồi!"
Nói xong, Triệu Uyển Đình nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm được một tin tức sáng nay.
Diệp Lâm, đại thiếu gia của nhà họ Diệp ở Yến Kinh, hôm nay đã được ra tù. Gia tộc tuyên bố: Anh ta sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc ngay lập tức, vạch ra ranh giới rõ ràng!
“Hoá ra anh ta chính là… Đại thiếu gia của nhà họ Diệp vừa mới ra tù.” Triệu Uyển Đình lúc này mới nhận ra.
…
Lúc này trong biệt thự Ngự Long, ở một nơi xa hoa trong biệt thự.
Một người phụ nữ trung niên duyên dáng đang vô cùng thích thú xem một bản tin.
Tin tức từ đài của chúng tôi: Một chiếc xe được tìm thấy rơi xuống vách đá gần núi Hoàng Nhai ở Yến Giao.
"Đám người A Báo làm không tệ!" Hứa Như Vân hài lòng gật đầu: "Trở về sẽ thưởng lớn cho bọn chúng!"
Người này chính là Hứa Như Vân, cô vợ trẻ được cha của Diệp Lâm cưới về.
"Ha ha, mạng của anh trai con thật là lớn. Ở chỗ kia tận 5 năm mà chưa chết. Nhưng lần này sợ là không được may mắn như vậy!"
Ở bên cạnh, một thiếu niên đang cúi đầu nghịch điện thoại di động nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hài lòng… Bởi vì không còn ai có thể tranh giành địa vị và tài sản của Diệp gia với cậu ta.
Người này chính là em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Lâm – Diệp Trạch.
Nhưng lúc này, màn hình TV lại tập trung vào tình huống bi thảm bên trong xe.
Phóng viên tiếp tục đưa tin: Trên xe có bảy người, tất cả đều thiệt mạng.
“Cái gì?” Hứa Như Vân lao tới trước TV, nhìn chằm chằm vào hình ảnh người chết trên đó.
"Sao có thể?"
Những gương mặt quen thuộc kia cùng tử trạng chết không nhắm mắt của họ đã đánh thẳng vào lòng bà ta.
Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng kẻ chết lại là người của mình?
“Đám người chú Báo đều đã chết rồi ư?” Diệp Trạch cũng kinh ngạc đánh rơi điện thoại: “Anh trai con thì sao?”
Bùm!
Lúc này, cửa nhà bị một người đá tung ra.
Một cơn gió mạnh quét qua.
Ngoài cửa, một đám người hầu không ngăn cản được, chỉ có thể cật lực khuyên nhủ: "Đại thiếu gia bình tĩnh, có chuyện gì thì đợi ông chủ về rồi nói..."
Đại thiếu gia?
Nghe thấy xương hô này, hai mẹ con như bị điện giật, kinh hãi quay lại.
Sau khi thấy Diệp Lâm như ma quỷ xuất hiện ở cửa nhà mình thì cả hai không khỏi rùng mình.
"Là mày sao?" Hứa Như Vân kinh hãi mở to mắt: "Sao mày vẫn còn sống?"
Chương 5: Năm cái tát
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Lâm có thể sống sót trở về!
Năm năm tù không giết được nó, đám côn đồ mà mình phái đến cũng không giết được nó sao?
Tại sao mạng của thằng nhãi này lại cứng như vậy?
“Tôi không chỉ còn sống.” Diệp Lâm bước từng một đi vào phòng khách: “Tôi còn sống rất khỏe mạnh!”
"Chính anh đã giết mấy người chú Báo sao?" Diệp Trạch hỏi.
"Cậu đang nói đám người đón tôi ra khỏi tù sao?" Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Yên tâm, bọn họ ra đi rất thanh thản."
Một dao cắt cổ, bọn họ thậm chí còn không kịp cảm nhận được đau đớn.
"Anh!" Diệp Trạch tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng đám A Báo chỉ là côn đồ nhưng có thể giúp Diệp Trạch lập uy trong trường. Vì vậy Diệp Trạch vẫn rất ỷ lại vào đám người A Báo, thậm chí còn thân thiết gọi là chú Báo.
Hứa Như Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày giận dữ hét lên: "Sao mày lại quay lại đây? Mày là nỗi xấu hổ của gia đình này! Một kẻ cặn bã!"
Vừa nói, Hứa Như Vân vừa ném ra một tờ báo, nói: “Sáng nay nhà họ Diệp đã ra tuyên bố với bên ngoài rằng mày sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vĩnh viễn. Mày không còn là người nhà họ Diệp nữa, chúng tao cũng không có đứa con trai như mày. Thức thời thì mau cút đi!”
Hứa Như Vân ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt như nhìn chó nhà có tang miệt thị Diệp Lâm.
Dù cho mạng của thằng nhãi này có lớn đến đâu thì có thể làm gì chứ? Mất đi gia đình che chở chả phải sẽ là con kiến mặc người dày xéo ư!
"Mau cút đi. Tôi cũng không muốn nhận một người anh trai từng ngồi xổm trong ngục giam đâu. Nói ra thật xấu hổ!" Diệp Trạch cũng khinh thường xua đuổi.
Đối mặt với sự chế nhạo của hai mẹ con, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh.
"Tôi tới đây, còn có việc chưa xử lý xong!" Diệp Lâm gằn giọng nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Mày... mày muốn làm gì?" Đối mặt Diệp Lâm từng bước một tới gần, Hứa Như Vân có chút khiếp đảm.
"Đại thiếu gia, xin hãy đi nhanh đi. Đừng gây rắc rối nữa."
"Đúng vậy, người đã vào tù một lần, chẳng lẽ còn muốn vào lần nữa ư?"
"Quản gia đâu? Mau lấy ít tiền đưa đại thiếu gia ra ngoài."
Thấy vậy, người hầu trong nhà xông tới, cố gắng ngăn cản Diệp Lâm, giúp chủ nhân bớt lo lắng.
"Cút ngay!" Diệp Lâm tức giận hét lớn, lập tức quát lui mọi người.
Lúc này, Diệp Lâm tựa hồ biến thành một thanh kiếm sắc bén, khiến người khác không dám đến gần, tránh đi mũi nhọn.
"Anh muốn làm gì?" Em trai Diệp Trạch đứng ở trước mặt mẹ cậu ta, chỉ vào Diệp Lâm mắng: "Anh đã không còn là người nhà họ Diệp, nơi này cũng không phải nơi để anh có thể giương oai!"
Diệp Lâm đưa tay ra, nắm chặt cổ họng Diệp Trạch giống như thần chết.
"Anh cả như cha!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Ở trước mặt tôi sao đến lượt cậu nói chuyện chứ?"
Xoát!
Diệp Lâm tuỳ ý vung tay giống như vứt bỏ một thứ rác rưởi, anh ném Diệp Trạch bay đi.
"Diệp Trạch?" Hứa Như Vân nhìn thấy cảnh này không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Mày dám đánh con trai tao ư?"
“Tôi không chỉ dám đánh cậu ta.” Diệp Lâm một kích như tia chớp: “Tôi còn dám đánh cả bà!”
Bộp!
Diệp Lâm tát một cái vào mặt bà ta.
Hứa Như Vân ngay lập tức bị đánh ngã xuống đất.
"Cái tát này là đánh bà không biết cách dạy dỗ con trai, khiến nó không để người anh trai này vào mắt!"
Tiếng tát giòn giã khiến tất cả những người có mặt ở đó đều sợ ngây người.
Không ai ngờ rằng Diệp Lâm vừa mới ra tù trở về lại dám tát mẹ kế của mình?
Đây đúng là muốn làm phản rồi!
Tuy nhiên, Diệp Lâm từ xa quay về không chỉ để đoàn tụ gia đình.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Diệp Lâm không thể đợi mười năm, anh cũng không cần phải đợi lâu như vậy.
Báo thù ngay bây giờ!
"Mày... mày dám đánh tao?" Hứa Như Vân cũng sửng sốt, che mặt, lộ ra vẻ khó tin.
Bốp!
Trả lời bà ta là cái tát thứ hai.
Khiến bà ta ngã xuống đất lần nữa!
"Cái tát này là đánh bà châm ngòi ly gián làm loạn nhà họ Diệp tôi!"
Hứa Như Vân cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Súc sinh, mày..."
Bốp!
Lại một cái tát vang dội nữa.
"Cái tát này là đánh bà tâm địa rắn rết, hại tôi chịu khổ trong ngục giam 5 năm!"
Hứa Như Vân lại bị đánh ngã xuống đất, bà ta đã bị khí thế của Diệp Lâm làm cho kinh sợ, không nói nên lời.
Bốp!
“Cái tát này…”
Diệp Lâm nghĩ đến Kim Lũ Y và tất cả những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó.
"Cái tát này là vì tất cả nạn nhân của vụ tai nạn năm đó, một người chết và bảy người bị thương!"
Khóe miệng Hứa Như Vân chảy máu tươi ròng ròng.
Bốp!
"Cái tát này là để cho bà nhớ ký: Diệp Lâm tôi đã trở lại!"
Hai má Hứa Như Vân sưng tấy.
Trước mắt bao người, bà ta bị con riêng của chồng tát liên tục. Đây là nỗi nhục nhã vô cùng lớn đối với một phu nhân giàu có như Hứa Như Vân.
Bà ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy không nói nên lời.
“Bà bắt tôi phải ngồi tù 5 năm, tôi trả lại bà năm cái tát này trước!”
"Nhưng đừng nghĩ đây là kết thúc... đây chỉ là sự khởi đầu!"
"Mày còn dám làm gì nữa?" Hứa Như Vân trừng mắt nhìn Diệp Lâm, lạnh lùng đáp: "Có gan thì giết tao đi!"
Bị con riêng làm nhục như vậy, bà ta tình nguyện đi chết.
"Giết bà ư? Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười lạnh: "Bây giờ tôi giết bà như giết lợn giết chó!"
Giết bà ta là quá dễ dàng cho bà ta rồi.
"Tôi sẽ tự tay lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Mọi thứ của nhà họ Diệp!"
"Tôi cũng sẽ trả lại cho bà gấp mười gấp trăm lần những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng!"
"Bà cứ nhìn cho kỹ, chờ xem!"
Năm năm trước, Diệp Lâm từng muốn từ bỏ tất cả nhưng Hứa Như Vân vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Một khi đã như vậy, Diệp Lâm sẽ chơi với bà ta đến cùng, lấy lại tất cả mọi thứ của bà ta, trả lại gấp trăm lần!
Sau khi thông báo xong mọi chuyện, Diệp Lâm quay người rời đi.
Một đám người hầu bị bỏ lại phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, không dám thở mạnh.
"Đại thiếu gia... hình như đã trở thành một người khác..."
"Khí thế vừa rồi thật đáng sợ..."
"Phu nhân… cậu chủ! Hai người ổn chứ?"
Hai mẹ con được mọi người nâng dậy.
"Mẹ... anh ta đánh con..." Diệp Trạch cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt như đưa đám kêu lên: "Con lớn như vậy... còn chưa có ai dám đánh con!"
Hứa Như Vân cũng che hai má nóng bừng của mình, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Ra ngoài! Đều cút hết ra ngoài cho tôi!"
"Tất cả những chuyện xảy ra ở chỗ này hôm nay, nếu các người dám truyền ra ngoài chỉ một chút thì tôi sẽ cắt lưỡi các người!"
Hứa Như Vân gầm lên, đuổi đám người hầu ra ngoài.
Sau đó, Hứa Như Vân lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể nói.
"Anh ơi! Thằng súc sinh đó đã trở lại! Nó còn đánh em... Anh phải trả thù cho em!"
"Chính là thằng súc sinh Diệp Lâm đó! Nó còn sống! Anh mau tìm một vài người tàn nhẫn, thay em giết chết nó!"
Hứa Như Vân nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại.
Lúc này, đầu bên kia của điện thoại.
Một người đàn ông trung niên đang nằm trên chiếc giường sang trọng và rộng rãi, trái phải có hai người đẹp trẻ tuổi vờn quanh.
Người này không ai khác chính là anh trai của Hứa Như Vân, Hứa Như Hải.
Nhà họ Hứa là một trong mười gia đình giàu có nhất Yến Kinh. Hứa Như Hải với tư cách là người thừa kế của gia đình, càng có mánh khoé thông thiên.
Sau khi nghe tiếng em gái khóc lóc kể lể, sắc mặt Hứa Như Hải dần tối sầm lại, khiến hai người đẹp bên cạnh sợ hãi lùi lại.
"Thế mà thằng súc sinh kia còn chưa chết? Mạng lớn thật đấy!"
"Em gái, đừng khóc. Anh sẽ thay em làm chủ! Anh lập tức phái người đi bắt thằng nhãi kia, lóc thịt nó từng chút từng chút một!"