• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Ép mua bán

Vị sư phụ thứ mười một của Diệp Lâm từng là Dược Vương.

Diệp Lâm không chỉ học được năng lực luyện đan chế dược, mà còn học được nhìn sơ qua là phân biệt được chất lượng và năm tuổi của các loại dược liệu.

Phương pháp nhổ cây của anh em nhà họ Mã giống như biến một đứa bé mười tuổi thành một ông cụ trăm tuổi.

Diệp Lâm thì ngược lại, biến già thành trẻ, khôi phục gốc nhân sâm kia thành lúc ban đầu.

Sự chênh lệch giữa nhân sâm trăm năm và nhân sâm mười năm có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Sau khi nhân sâm khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dù là người ngoài nghề như Triệu Uyển Đình thì cũng nhìn sơ qua là biết đây là hàng giả.

Mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên.

Đám người Triệu Uyển Đình mặt mày ngạc nhiên hô to nguy hiểm thật.

Nếu không phải có Diệp Lâm xem lại thì chắc là lần này bọn họ cắn câu người ta nữa rồi.

“Ơ kìa…” Trai chủ cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ Diệp Lâm còn có chiêu thứ kia, thật sự là chưa từng nghe thấy.

Anh em nhà họ Mã thì cũng ngạc nhiên, đồng thời còn có tức giận.

Diệp Lâm không chỉ nhìn thấu kịch bản của bọn họ, còn vạch trần bọn họ ngay tại hiện trường, không nể mặt một chút nào.

“Nhãi ranh, mày muốn chết hả!” Tên cầm đầu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Uyển Đình tức giận vỗ bàn, nói: “Ông chủ Mã, Hà trai chủ, các ông muốn nói gì nữa không? Đây chính là dược liệu trân quý đủ cân đủ lượng mà các ông nói đấy hả?”

Triệu Uyển Đình càng nghĩ càng tức giận, chỉ mắc mưu đơn giản thì thôi, tổn thất một ít tiền tài cũng không sao cả.

Nhưng lần này là liên quan đến tánh mạng của ông nội mình. Nếu sơ sẩy một chút, dùng dược liệu kém chất lượng, thì có khác gì là hại ông nội đâu chứ?

Lúc nãy Triệu Uyển Đình đã tỏ vẻ rõ ràng rồi.

Đám dược liệu này liên quan đến tánh mạng của ông nội, nếu có sai lầm gì thì nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Không ngờ người bán và trai chủ lại lớn gan như thế, dám dùng dược liệu kém chất lượng đi lừa mình!

“Ơ…” Trai chủ vẻ mặt ngạc nhiên xấu hổ, cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa…”

Đồng thời, trai chủ cảm thấy hối hận, nếu biết trước thì lúc nãy nghe theo lời Đào chưởng quầy dời giao dịch sang hôm khác là được rồi.

“Hừ!” Lúc này, tên cầm đầu đối diện cũng vỗ bàn đứng dậy: “Nhãi ranh, mày ngậm máu phun người!”

“Mày dùng cái thủ đoạn gì mà lại hủy hoại một gốc nhân sâm trăm năm của tao vậy? Dù lần này mua bán không được, thì mày cũng phải bồi thường cho tao gốc nhân sâm này!”

Diệp Lâm cười lạnh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tính theo giá thị trường, nhân sâm trăm năm có giá một trăm triệu.” Tên cầm đầu nói: “Mày làm hư nhân sâm, rồi phá hư danh dự của bọn tao, cần bồi thường thêm một trăm triệu nữa!”

“Hôm nay dù thiếu một đồng, thì mày cũng đừng mong đứng đi ra ngoài!”

Nếu bị vạch trần thẳng mặt rồi, thì anh em nhà họ Mã dứt khoát bất chấp tất cả, nếu không là sẽ phải đi không một chuyến.

“Hét giá trên trời hả!” Lúc này, Vương Phàm cũng lạnh lùng cười: “Bọn mày muốn ép mua bán hả?”

“Đúng thì sao hả?” Tên cầm đầu không sợ gì cả, con ngươi hung ác nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người: “Bọn mày không đi hỏi thăm thử xem, Tam Hùng Mã Thị bọn tao hoành hành Phụng Thiên hơn mười năm, có ai dám trêu chọc?”

“Nếu hôm nay bọn tao tới đây rồi, thì vụ mua bán này, bọn mày muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm.”

Thấy vậy, Triệu Uyển Đình giật mình sợ hãi, thầm nghĩ may mà hôm nay có Vương giáo đầu đi theo, nếu không thì thật sự là khó giải quyết.

Nghe vậy, Vương Phàm cười ha ha: “Vậy lúc tới đây, bọn mày cũng không đi hỏi thăm xem nhà họ Triệu là gia tộc nào, Vương Phàm tao lại là người nào, sao có thể để cho đám tôm tép bọn mày nhảy nhót?”

Chỉ cần nói ra tên tuổi nhà họ Triệu, hoặc là Vương giáo đầu, thì cũng đủ để người khác chùn bước.

Nhưng anh em nhà họ Mã là một đám liều mạng, chỉ nhận tiền, không nhận bất cứ gì khác.

“Bọn tôi nghe tiếng Vương giáo đầu lâu rồi.” Tên cầm đầu nói: “Nhưng hiện giờ Vương giáo đầu đã già rồi, không dọa được bọn tôi đâu. Về nhà họ Triệu, dù thế lực của nhà họ Triệu có mạnh hơn nữa, thì khi anh em bọn tôi chạy về núi Trường Bạch, núi cao đường xa, mấy người biết đi đâu tìm bọn tôi?”

Vương Phàm đột nhiên đập bàn, vốn định dọa sợ ba người kia.

“Chỉ cần có Vương Phàm tao đây…”

Ông ta còn chưa nói xong thì chợt ngây người ra đứng.

Ông ta nhìn cạnh bàn, một chưởng vừa rồi của mình thế mà lại không đánh vỡ được mặt bàn?

Đây chỉ là một chiếc bàn gỗ bình thường mà?

Sao lại thế này?

Vương Phàm nhìn bàn tay mình, đột nhiên nhận ra mình không còn nội kình, cả người cũng không còn chút sức lực nào.

“Ha ha ha ha…”

Anh em nhà họ Mã ở đối diện thấy vậy thì không nhịn được đắc ý cười to.

“Vương giáo đầu, ông lợi hại như vậy, anh em bọn tôi đương nhiên phải đề phòng ông rồi!”

“Lúc nãy trút dược liệu ra, anh em bọn tôi cũng thuận tay đổ nhuyễn cốt tán trong bao ra nữa.”

“Sao rồi? Có phải là không có một chút sức lực nào không?”

Nghe vậy, Vương giáo đầu vừa giật mình vừa tức giận, không ngờ hôm nay sơ sẩy một chút, lại thua trong tay ba tên hại dân hại nước.

Hai người Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống cũng vội vàng xem thử, phát hiện mình không còn một chút sức lực nào.

“Các anh… sao lại làm vậy hả?” Hà trai chủ giả vờ giật mình, lên tiếng chỉ trích.

“Ha ha, Vương giáo đầu, tôi khuyên ông vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục nói chuyện làm ăn đi.” Tên cầm đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu không thì thanh danh một đời ông phải hủy trong tay anh em bọn tôi đấy.”
Chương 76: Hét giá trên trời

Nhuyễn cốt tán không màu không mùi, có dạng hạt bụi.

Sau khi hòa vào không khí, bị người ta hít vào trong cơ thể, dưới tình huống bình thường là sẽ không có bất cứ phản ứng nào.

Chỉ là một khi dùng sức thì sẽ có cảm giác cả người yếu ớt, không có một chút sức lực.

Dưới tình huống bình thường, Vương Phàm chắc chắn sẽ đề phòng.

Nhưng lúc nãy anh em nhà họ Mã đổ dược liệu ra, dược liệu bị trộn thêm nhuyễn cốt tán, xen lẫn bên trong bụi đất dính trên dược liệu, lại thêm sự chú ý của mọi người đều dồn lên dược liệu, ngay cả loại người từng trải như Vương Phàm cũng mắc mưu, nói gì đến người khác.

“Ha ha ha ha…”

Anh em nhà họ Mã đắc ý cười to, giống như đã khống chế được toàn cục.

Mặc kệ mày là giáo đầu cấm quân, đại thiếu nha nội, hay là đại tiểu thư hào môn gì đó, thì sự sống chết hiện giờ của bọn mày đều nằm trong tay anh em bọn tao cả thôi.

Tam Hùng Mã Thị bọn họ tung hoành núi Trường Bạch Phụng Thiên mấy chục năm, người nào cũng có bản lĩnh và can đảm, đồng thời đều có đầu óc.

“Vương giáo đầu, nếu ông không trúng độc thì ba anh em bọn tôi cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của ông.”

Tên cầm đầu lộ ra vẻ mặc tiểu nhân đắc ý.

“Nhưng mà bây giờ, bất cứ ai trong bọn tôi đều có thể đánh ông. Tôi hỏi ông có phục không hả?”

Lão Ba nhà họ Mã cười nói: “Vương giáo đầu, tôi khuyên ông ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng có không biết điều.”

Nghe vậy, Vương Phàm giận dữ trợn to mắt, có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Ông ta hít sâu một hơi, định dùng cách tự mình hại mình để giải độc.

Nếu không phải hết cách thì Vương Phàm cũng không định làm vậy. Bởi vì làm vậy sẽ là một kết quả giết địch tám trăm, tự hại một nghìn, say này chắc chắn sẽ để lại bệnh ngầm, ảnh hưởng đến thực lực của bản thân.

“Anh em nhà họ Mã đúng không? Tao nhớ kỹ bọn mày rồi! Dám hạ độc tao hả! Đúng là to gan!”

“Biết tao là ai không hả? Rồi biết cha tao là ai không hả?”

Hoa Quốc Đống giận dữ cảnh cáo.

“Tao chắc chắn sẽ báo với cha tao, hợp tác với đồng nghiệp bên phủ Phụng Thiên, chung sức bao vây đánh bọn mày! Để xem bọn mày có thể trốn đi đâu?”

Đối mặt với lời nói uy hiếp của Hoa Quốc Đống, những tên ăn hại bình thường chắc chắn sẽ kiêng dè.

Nhưng đối với đám người liều mạng trước mắt thì những lời uy hiếp kia chẳng là gì cả.

“Hoa nha nội phải không? Bọn tao sợ quá đi… ha ha ha…”

Ba anh em nhà họ Mã giả vờ sợ hãi rồi cười chế giễu.

“Mày nghĩ bọn tao bị dọa sợ lớn lên hả?”

“Anh em bọn tao vốn là tội phạm bị truy nã, chắc là sợ bị hợp tác bao vây đánh bắt?”

Triệu Uyển Đình cắn chặt răng, không ngờ có Vương giáo đầu đi theo rồi mà vẫn bị trúng kế của đối phương. Đúng là lòng người hiểm ác, khó lòng đề phòng!

Trong nhất thời, không khí hiện trường hơi căng thẳng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tuy rằng bên phe Triệu Uyển Đình đang ở thế yếu, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu phối hợp, biểu hiện cực kì mâu thuẫn.

Trai chủ thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ: “Triệu đại tiểu thư, hiện giờ chúng ta đều trúng nhuyễn cốt tán, cả người không có sức lực, đừng nên cứng đối cứng với đám anh em nhà họ Mã.”

“Hay là chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, mọi người đều không có thù sâu hận lớn gì, chắc là anh em nhà họ Mã sẽ không làm đến mức khó coi.”

Tên cầm đầu nói: “Vẫn là trai chủ thức thời, nói lý lẽ.”

“Đúng vậy, anh em bọn tôi chỉ vì tiền tài thôi, chứ không vì gì khác cả. Mấy người hãy thức thời, ngoan ngoãn phối hợp, để tránh ăn khổ.”

Triệu Uyển Đình vừa định nói gì đó thì Diệp Lâm đột nhiên mở miệng: “Được rồi, vậy cứ ngồi xuống tiếp tục nói chuyện đi.”

Tên cầm đầu cười nói: “Người anh em đúng là thức thời!”

Thấy Diệp Lâm mở lời, dường như là có ý định chịu thua, những người còn lại đều rất bực bội, nhưng mà lý trí nói cho bọn họ biết là với loại cục diện bất lợi thế này, bọn họ phải nhịn mới được.

“Hừ!” Vương Phàm hừ lạnh một tiếng, ngồi trở về lần nữa.

Thấy mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống, tên cầm đầu vừa lòng gật đầu.

Sau đó, gã nói: “Nhân sâm trăm năm, long tiên hương, đông trùng hạ thảo, tuyết linh chi, mỗi thứ thiên tài địa bảo có giá một trăm triệu, cộng thêm chi phí đi lại nữa, tổng cộng là năm trăm triệu.”

Tên cầm đầu cười tủm tỉm nhìn về phía đám người Triệu Uyển Đình, giống như nhìn một đám dê béo đang đợi làm thịt, thái độ kiêu ngạo, tao là dao thớt, bọn mày là thịt cá.

Năm trăm triệu?

Vừa nghe giá cả, trên mặt đám người Triệu Uyển Đình đều hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Nếu đám dược liệu kia đều hơn một trăm năm tuổi, thì nhà họ Triệu bọn họ cũng có thể chấp nhận cái giá năm trăm triệu. Rốt cuộc thì kia chính là dược liệu cứu mạng.

Nhưng mà dược liệu là hàng kém chất lượng, đối phương còn dám hét giá trên trời?

Đúng là buồn cười!

“Anh cho rằng tiền của nhà họ Triệu chúng tôi đều được gió to thổi tới hả?” Triệu Uyển Đình hừ lạnh một tiếng, “Năm mươi triệu cũng không có!”

Tên cầm đầu cười lạnh: “Triệu đại tiểu thư, có phải là cô còn chưa nhận rõ hiện thực hay không? Các cô của hiện giờ không có tư cách trả giá với bọn tôi!”

“Năm trăm triệu, không được thiếu một đồng nào! Nếu không hả, đám anh em bọn tôi đều là kẻ thô kệch, có khi sẽ làm ra chuyện gì không tốt với cô.”

“Ha ha ha…” Hai anh em nhà họ Mã nhìn chằm chằm Triệu Uyển Đình bằng ánh mắt dâm đãng.

“Bọn mày dám!” Vương Phàm nổi giận. Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu đối phương dám có hành động thiếu suy nghĩ thì dù có cùng chết với bọn chúng, ông cũng tuyệt đối không để cho đám ăn hại kia chạm vào một sợi lông của cháu gái ông Triệu.

Không khí hiện trường lại trở nên căng thẳng.

“Bọn tôi không có nhiều kiên nhẫn.” Tên cầm đầu lạnh lùng nói: “Cho mấy người một phút để suy nghĩ.”

“Không cần suy nghĩ.” Lúc này, Diệp Lâm chợt nói: “Giá này cũng được!”

“Một trăm triệu một loại, nhưng cần phải là hàng thật, bọn tôi sẽ trả không thiếu một đồng.”

“Nhưng nếu các anh không lấy ra được dược liệu trăm năm, thì phải để đầu của các anh lại!”

Diệp Lâm vừa dứt lời, anh em nhà họ Mã đều giật mình, không hiểu lời nói của Diệp Lâm là sao.

Cần phải là hàng thật?

Rõ ràng là Diệp Lâm đã biết hàng là hàng giả, sao lúc này còn đi chấp nhất với hàng thật hàng giả?

“Hàng ở ngay đây!” Tên cầm đầu đá bốn loại dược liệu kia đi, dáng vẻ không kiên nhẫn.

Đống nhân sâm linh chi lăn đến bên chân Diệp Lâm.

Diệp Lâm không hề nhìn, dẫm chân xuống, dẫm nát đống hàng giả.

“Tôi lặp lại lần nữa, chỉ cần là hàng thật, thì sẽ trả không thiếu một đồng. Nhưng nếu là hàng giả, thì phải lấy đầu ra bồi thường.”

Cái gì?

Nghe vậy, đám anh em nhà họ Mã vừa giật mình vừa tức giận, hiển nhiên là lời nói việc làm của Diệp Lâm đã chọc giận bọn họ.

“Nhãi ranh! Tìm chết!”

Lão Hai nhà họ Mã lập tức đi lên túm Diệp Lâm.

Gã định bắt Diệp Lâm đánh một trận, coi như là giết gà dọa khỉ.

Rốt cuộc thì trong đám bốn người, chỉ có Diệp Lâm là có vẻ không có thân phận bối cảnh, ra tay đánh cũng không cần phải kiêng dè.

Nhưng mà giây tiếp theo…

Trong tay Diệp Lâm chợt lóe ánh sáng sắc bén.

Lão Hai nhà họ Mã chợt dừng bước, bụm cổ họng, lùi ra sau, ngã bịch xuống mặt đất.

“Là ông tìm chết trước!” Diệp Lâm lau nhẹ dao găm, lạnh lùng nói.

“Lão Hai?” Tên cầm đầu mở to mắt nhìn thoáng qua em trai mình, rồi giật mình nhìn về phía Diệp Lâm: “Mày… không trúng độc?”

“Hừ, chỉ là nhuyễn cốt tán mà cũng muốn khống chế tao hả?” Diệp Lâm cười kinh thường.
Chương 78: Hai chiêu giết ba người!

Cái gì?

Diệp Lâm vừa dứt lời, dù là bên đối phương hay là bên ta đều thay đổi vẻ mặt.

Có điều, lần này tình thế đã thay đổi, đến lượt hai anh em nhà họ Mã và Hà trai chủ giật mình sợ hãi, còn đám người Triệu Uyển Đình thì thấy được hi vọng, mừng rỡ như điên.

“Không hổ là anh hùng, thế mà lại không trúng chiêu! Ha ha… lần này được cứu rồi!” Hoa Quốc Đống kích động, khen ngợi liên tục, vẻ ngưỡng mộ với Diệp Lâm ở trong mắt càng thêm đậm.

“Hay lắm!” Trong mắt Vương Phàm cũng có vẻ vui sướng khó che giấu. Ông ta nghĩ thầm quả nhiên là mình không nhìn nhầm người, thành tựu trong tương lai của cậu ta là không thể đo lường.

“Diệp tiên sinh, hóa ra là anh không sao cả.” Trong mắt Triệu Uyển Đình cũng tràn đầy vui mừng.

Tên cầm đầu nhà họ Mã vừa nổi giận khi em trai mình bị giết ngay trước mắt mình, vừa giật mình khi Diệp Lâm tránh được tác dụng của nhuyễn cốt tán.

Rốt cuộc thì trong không gian nhỏ hẹp thế này, trừ khi đối phương vẫn luôn nín thở, nếu không thì sao có thể không trúng chiêu?

“Sao mày… sao mày không trúng độc?” Tên cầm đầu nghĩ mãi không hiểu: “Sao có thể chứ?

Chẳng lẽ thằng nhãi này cũng uống thuốc giải trước khi đến đây giống như mình?

Nếu vậy thì lại có thêm một vấn đề… Sao đối phương có thể biết trước mình sẽ dùng nhuyễn cốt tán để mà chuẩn bị sẵn chứ?

Tên cầm đầu nghĩ trăm lần không ra.

Gã không biết Diệp Lâm có một vị sư phụ là Dược Vương. Dưới sự rèn luyện của Dược Vương, thân thể Diệp Lâm có thể che chắn mọi loại độc.

Đừng nói chỉ là nhuyễn cốt tán, cho dù là hạc đỉnh hồng, đoạn tràng thảo, thì cũng sẽ không có một chút tác dụng nào.

Ai cũng cho rằng Diệp Lâm có chuẩn bị sẵn trước khi đến.

Thực tế thì từ đầu đến cuối, Diệp Lâm chẳng hề để ý gì cả, bởi vì thủ đoạn gì với anh cũng là vô dụng.

“Tao hỏi lại lần nữa, rốt cuộc bọn mày có hàng thật hay không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tao cũng không có nhiều kiên nhẫn!”

Nghe vậy, hai người nhà họ Mã vừa tức giận vừa sợ hãi.

Đến tận lúc này rồi mà thằng nhãi kia còn so đo dược liệu thật giả? Đã vậy còn muốn hàng thật?

“Nhãi ranh, tao thấy mày muốn chết lắm rồi!” Tên cầm đầu rút đao trên eo ra, lên tiếng gọi: “Thằng Ba, lên, lên băm thằng nhãi này!”

Trong mắt bọn họ, Diệp Lâm chỉ là một thằng nhãi ranh, khá là dễ đối phó.

Chỉ cần Vương giáo đầu không ra tay, thì cục diện hiện nay không thể nào thay đổi được.

“Anh hùng, cẩn thận!” Thấy hai người khí thế mạnh mẽ, vung đao lao về phía Diệp Lâm, Hoa Quốc Đống không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Chỉ có Vương Phàm là cực kì bình tĩnh. Rốt cuộc thì tại đây, chỉ có một mình ông ta là từng đánh nhau với Diệp Lâm, và biết sự đáng sợ của Diệp Lâm.

Đám ăn hại kia đối mặt với Diệp Lâm, mới là xui xẻo hơn đối mặt với chính mình.

Tiếc là bọn chúng chọn sai đối thủ rồi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Khoái đao của anh em nhà họ Mã lao nhanh như tia chớp về phía đỉnh đầu Diệp Lâm.

Hai người họ tung hoành núi Trường Bạch hơn mười năm, nếu không có chút năng lực thì sao dám càn rỡ như thế.

Tiếc rằng lần này bọn chúng phải đối mặt với một sự tồn tại mà bọn chúng không thể nào tưởng tượng được.

Dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên.

Giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm, lóe lên trước mắt hai người kia.

Giây tiếp theo, thân thể hai anh em nhà họ Mã mất khống chế lùi lại ra sau.

Ngay cả đôi tay cũng vô thức mà bụm cổ họng.

Mới vừa chạm vào cổ họng, máu tươi liền trào ra ngoài.

Giống như con sông vỡ đê, muốn chặn cũng không chặn được.

“Nhanh… quá…” Tên cầm đầu thốt ra được hai chữ cuối cùng, rồi mặt mày hoảng sợ ngã ra sau.

Yên lặng!

Hiện trường rơi vào trong yên lặng!

Hai chiêu giết ba người!

Diệp Lâm ra tay nhanh chóng khiến mọi người ở đây sợ ngây người.

Ngay cả Vương Phàm cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Với thực lực của ông ta, thế mà lại không nhìn rõ được chiêu thức của Diệp Lâm.

Nhanh!

Rất nhanh!

So với lần trước mình và Diệp Lâm đánh nhau, một chiêu chém gãy tề mi côn trong tay mình, có thể thấy được là đối phương đã nương tay.

Lần này Diệp Lâm mới là dùng hết sức đánh ra, chiêu nào cũng khiến người mất mạng.

Đổi lại là mình, chắc mình cũng không thể ngăn cản một chiêu kia của Diệp Lâm.

“Anh hùng, anh trâu bò quá đi!” Hoa Quốc Đống cực kì giật mình, chợt nhớ lại lúc nãy mình muốn nhờ Vương giáo đầu chỉ dạy Diệp Lâm, Vương giáo đầu lại có phản ứng rất lạ.

Bây giờ xem ra là thực lực của anh hùng Diệp mạnh hơn cả Vương giáo đầu.

“Diệp tiên sinh?” Triệu Uyển Đình cũng cảm thấy sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Lâm quyết đoán giết người như thế.

“Ừng ực… ừng ực…” Hà trai chủ sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng. Không ngờ đám đạo tặc giang hồ tung hoành Phụng Thiên hơn mười năm lại bị một người trẻ tuổi giết hết trong hai chiêu.

Rốt cuộc thằng nhãi này là thần thánh phương nào vậy? Đúng là ma quỷ mà!

Diệp Lâm búng nhẹ một cái về phía ba người Triệu Uyển Đình, giải độc nhuyễn cốt tán trong cơ thể bọn họ.

Ba người đã sớm biết y thuật của Diệp Lâm nên không cảm thấy lạ.

“Còn ông thì sao?” Cuối cùng, Diệp Lâm dời mục tiêu lên người Hà trai chủ.

“Cái… cái gì?” Hà trai chủ ngẩn ra, không hiểu ý của Diệp Lâm.

Phụt!

Diệp Lâm ném mạnh dao găm trong tay ra, đóng tay của Hà trai chủ xuống mặt bàn.

“A!!!” Hà trai chủ hét thảm thiết, muốn rút lại bàn tay bị thương, nhưng vì có dao găm đâm qua, nên cứ động một cái là đau thấu tim.

“Tha mạng… tha mạng cho tôi đi…” Hà trai chủ sợ tới mức xin tha mạng liên tục.

“Không phải là chính ông nói chỗ ông có dược liệu mà chúng tôi cần hay sao?” Diệp Lâm lạnh lùng chất vấn: “Ông lừa chúng tôi đến đây rồi, nếu ông không lấy ra được thứ gì thì tôi sẽ không để yên đâu!”

Diệp Lâm vốn mang theo lòng mong chờ đi đến đây, kết quả là gặp được một đám lừa đảo.

Và Hà trai chủ, hiển nhiên là chung một đám với anh em nhà họ Mã.

Nếu hôm nay Tàng Bảo Trai không lấy ra được thứ gì khiến anh cảm thấy hứng thú, thì anh cũng không ngại chơi chết bọn họ, để tránh sau này đi lừa người khác.

“Có… có… có!!!” Hà trai chủ vừa lớn tiếng xin tha mạng vừa gật đầu nói: “Tôi biết một chỗ… chắc chắn có thứ mà mấy người muốn…”
Chương 79: Nét chữ quen thuộc

Dưới sự ép buộc của Diệp Lâm, Hà trai chủ nào chịu được loại hành hạ tàn nhẫn kia, lập tức nói hết những gì mình biết ra.

“Tại Lê Viên ở Yến Giao… thường xuyên tổ chức hội đấu giá bí mật… đều là những thứ không thể để người ta biết… đều là hàng thật…”

“Rất nhiều bảo bối trong tiệm của tôi đều xuất từ Lê Viên… Nó là chợ đen kéo dài qua cả Cửu Châu… chỉ cần ra nổi giá thì muốn gì cũng có…”

Hà trai chủ cố nén đau đớn nói hết ra những gì mình biết.

“Chợ đen?” Diệp Lâm nhướng mày: “Thế lực đứng sau chợ đen là Hạ Long Môn?”

Diệp Lâm thầm nghĩ nếu là của Hạ Long Môn thì dễ làm rồi.

“Không phải…” Hà trai chủ lắc đầu: “Tuy rằng Hạ Long Môn khống chế thế lực ngầm, nhưng mà chợ đen không có liên quan, cũng không bị khống chế bởi Hạ Long Môn.”

“Nghe nói ông chủ đứng sau chợ đen là một vị đại lão bên Đông Hải… Còn là người nào thì không phải người ở tầng lớp như tôi có thể biết được…”

“Tóm lại, trong hội đấu giá ở Lê Viên, dù là đồ cổ tranh chữ hay là thiên tài địa bảo, muốn cái gì cũng có.”

Lúc này, Triệu Uyển Đình nói tiếp: “Tôi từng nghe nói về Lê Viên. Hình như là một tòa nhà rất thần bí, người bình thường tới gần là sẽ bị đuổi đi… Hoá ra là đang làm một số chuyện không thể bị người ta biết.”

“Đúng đúng đúng…” Hà trai chủ tiếp tục nói: “Cần phải có người quen giới thiệu mới có thể đi vào Lê Viên.”

“Mấy người tha cho tôi đi, tôi bằng lòng dẫn mấy người đi Lê Viên, mua bất cứ thứ gì mà mấy người cần.”

Đồ cổ tranh chữ, thiên tài địa bảo, muốn cái gì cũng có?

Diệp Lâm lập tức nổi lên hứng thú.

Phụt!

Diệp Lâm rút dao găm lại.

“A…” Hà trai chủ hét thảm thiết một tiếng, suýt chút nữa ngất đi.

Diệp Lâm cầm máu giảm đau một cách qua loa cho ông ta, rồi cảnh cáo: “Dẫn đường đi, nếu bên kia không có đồ tôi muốn thì bên kia chính là nơi chôn của ông!”

Diệp Lâm mới bắt cóc Hà trai chủ, đi ra khỏi cửa sau Tàng Bảo Trai không được bao lâu, thì đột nhiên có một đám thị vệ mặc áo giáp bao vây cửa chính Tàng Bảo Trai.

Hai nhóm người lần lượt đi vào trong, khiến không khí hiện trường vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

“Đội cận vệ Yến Kinh phá án! Mọi người đừng hoảng sợ, đang làm gì thì cứ làm đi!”

“Ai là chưởng quầy? Bảo ông chủ các anh ra đây!”

Đào chưởng quầy thấy thế thì sợ tới mức liên tục lùi ra sau.

Có điều, khi thấy người dẫn đầu là một nữ tướng khí thế kiêu hãnh, Đào chưởng quầy lại yên tâm hơn nhiều.

“Hóa ra là Kim đại nhân!” Đào chưởng quầy vội vàng tươi cười chào đón.

Chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh rất có uy vọng trong dân gian, cũng rất được dân chúng ủng hộ và yêu thích, lại thêm bản thân cô chính là một người đẹp, có được lực tương tác tự nhiên.

Vậy nên khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kim Lũ Y, Đào chưởng quầy vốn đang bất an lập tức thả lòng, không còn đề phòng, chủ động đi lên chào hỏi.

“Trai chủ các anh đâu?” Kim Lũ Y mặt mày lạnh lẽo ra lệnh: “Bảo ông ta ra gặp tôi!”

Hóa ra tên yêu tăng bị bắt vào ngày hôm ấy ở bệnh viện, sau vài ngày bị nhốt trong phủ Đô Úy, đã hoàn toàn sụp đổ, khai ra hết mọi chuyện.

Ví dụ như miếng ngọc có tà khí và toàn bộ chuỗi sản nghiệp.

Gã chỉ là một mắt xích trong đó, phía trên gã là trai chủ Tàng Bảo Trai, còn phía trên nữa là ai thì gã không biết.

Vì vậy, Kim Lũ Y dựa theo manh mối đi đến Tàng Bảo Trai, định tìm cho ra manh mối tiếp theo rồi điều tra đến cùng.

“Trai chủ đang tiếp khách.” Đào chưởng quầy không dám làm lơ: “Kim đại nhân đợi một lát, để tôi đi hậu đường báo tin…”

Dứt lời, Đào chưởng quầy chạy nhanh như chớp ra hậu đường để báo tin.

“Chào Kim đại nhân!”

Lúc này, các khách hàng xung quanh cũng sôi nổi chào hỏi Kim Lũ Y.

“Ừ!” Kim Lũ Y vừa gật đầu đáp lại mọi người vừa đi dạo trong đại sảnh.

Tầm mắt cô chợt bị thu hút bởi một khu triển lãm riêng.

Hai bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chi được treo cao trên quầy triển lãm.

Hóa ra là quản lý Giả tự ý treo bức tranh chữ Diệp Lâm mới vừa viết lên trên quầy triển lãm để mọi người cùng thưởng thức.

“Chữ đẹp quá!” Kim Lũ Y dừng bước ngắm nhìn, âm thầm gật đầu.

Lúc này, Kim Lũ Y đột nhiên thấy bên cạnh quầy triển lãm còn có một bức tranh chữ khác có nét chữ quen thuộc.

“Bức tranh chữ “Tế chất văn cảo” này mới được một người trẻ tuổi viết. Có phải là rất đẹp không?” Quản lý giả cười giới thiệu: “Kim đại nhân có hứng thú với thư pháp hả?”

Kim Lũ Y không hiểu thư pháp, chỉ là ngày thường phá án sẽ đi so sánh các loại nét chữ.

Cô cảm thấy chữ này quen quen, dường như là từng thấy ở đâu rồi.

“Đúng rồi!” Kim Lũ Y hô lên. Cô chợt nhớ đến chữ viết trên đơn thuốc thấy được ở tiệm của Trần Thi Nhã vào hôm qua. Hình như là cùng một nét chữ với bức tranh chữ Tế chất văn cảo ở trước mắt.

Kim Lũ Y vội hỏi: “Người viết theo mẫu kia đâu rồi? Có tên là gì?”

Quản lý Giả còn chưa trả lời thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét sợ hãi của Đào chưởng quầy.

“Giết người… giết người rồi…”

Đào chưởng quầy sợ tới mức tè ra quần, chạy về từ hậu đường.

Anh ta đi hậu đường tìm trai chủ, kết quả không thấy được trai chủ, ngược lại thấy được ba thi thể.

“Kim đại nhân! Cứu mạng!”
Chương 80: Lê Viên

“Đại nhân!”

“Đã điều tra được thân phận của ba người chết. Bọn họ là Tam Hùng Mã Thị hoành hành Phụng Thiên.”

“Cả ba người bọn họ đều là tội phạm truy nã cấp A bị chính phủ treo thưởng trên toàn quốc!”

Tội phạm truy nã cấp A!

Kim Lũ Y nhìn ba thi thể nằm trên mặt đất, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ “chết chưa hết tội”.

Giết bọn họ không chỉ không có tội mà ngược lại còn có công.

Chỉ là, lại có thêm vấn đề.

Rốt cuộc là ai giết bọn họ?

Trai chủ Tàng Bảo Trai đi đâu rồi?

Kim Lũ Y cúi người xuống, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vết thương trí mạng trên cổ họng ba người.

“Lại là một chiêu mất mạng!”

“Ra tay rất dứt khoát!”

Kim Lũ Y nhớ lại ngày hôm trước, người chết trong chiếc xe rơi xuống núi kia có vết thương rất giống với vết thương lúc này.

Chẳng lẽ là do một người làm?

“Kim đại nhân… trai chủ chúng tôi… sẽ không sao đúng không?” Đào chưởng quầy run bần bật đứng bên cạnh.

Kim Lũ Y nhìn một vòng quanh phòng.

Cuối cùng, tầm mắt cô ta dừng trên vết máu trên mặt bàn.

“Vết máu trên bàn không khớp với ba người chết.” Kim Lũ Y suy đoán: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc đó là máu của ông chủ các anh.”

“Cái gì?” Nghe vậy, Đào chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt: “Vậy ông ấy…”

Kim Lũ Y đi lại bên cạnh Đào chưởng quầy, lạnh lùng hỏi với giọng điệu thẩm vấn tội phạm: “Nói nghe xem, ông chủ các anh gặp khách nào ở đây? Rốt cuộc Tàng Bảo Trai các anh đang ngầm làm cái quỷ gì thế?”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy run rẩy cả người, trong đầu nghĩ đến đám người Triệu Uyển Đình.

Bốn người bọn họ đều không có ở đây, có phải là vì có liên quan đến chuyện trai chủ mất tích không?

Có điều, Đào chưởng quầy không dám để lộ tin tức của khách hàng.

Bởi vì cái nghề của bọn họ là phải bảo mật thân phận của khách hàng.

Nếu bây giờ trai chủ chết rồi, thì Đào chưởng quầy chắc chắn sẽ hết lòng phối hợp điều tra.

Nhưng mà bây giờ trai chủ chỉ là tạm thời mất tích. Nếu anh ta lắm miệng để lộ ra tin tức của khách hàng, thì anh ta sẽ khó mà ăn nói với trai chủ lúc trai chủ quay về.

Thấy Đào chưởng quầy muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đang che giấu gì đó.

Kim Lũ Y nhấn mạnh giọng điệu: “Nếu anh không chịu nói thì tôi đành phải dẫn anh về phủ Đô Úy để thẩm vấn. Cuối cùng, dù là bị nhốt vào Đại Lý Tự hay là bị đưa đi Hình Bộ, thì anh đều không tránh được chịu đau đớn về da thịt.”

Nghe vậy, Đào chưởng quầy sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin: “Tha mạng cho tôi đi, Kim đại nhân, tôi thật sự không liên quan gì đến chuyện này… Tôi thật sự không biết gì cả…”

“Dẫn đi!” Kim Lũ Y ra lệnh, thị vệ ở hai bên lập tức đi lên bắt Đào chưởng quầy.

“A… Tôi nói tôi nói!” Dưới sự đe dọa, Đào chưởng quầy không chịu nổi nữa, đành phải khai hết ra: “Ở đây vốn dĩ đang tiến hành giao dịch dược liệu, chắc là vì không thỏa thuận được nên mới có xung đột.”

“Bọn họ không thể nào mua được những dược liệu quý báo kia ở các nơi bình thường. Chỉ có một nơi ở gần Yến Kinh là có thể mua được những thứ bọn họ cần. Rất nhiều bảo vật ở Tàng Bảo Trai chúng tôi đều được lấy từ bên kia.”

“Tôi đoán là bọn họ bắt cóc trai chủ đi bên kia.”

Nghe vậy, Kim Lũ Y lập tức hỏi: “Bên kia là ở đâu?”

Đào chưởng quầy ấp úng, cuối cùng vẫn thốt ra hai chữ: “Lê Viên!”



Lúc này, đám người Diệp Lâm đã lái xe đến gần Lê Viên ở Yến Giao.

“Ai vậy?”

Bọn họ còn chưa đi vào khu vực trung tâm thì đã có một đám bảo vệ võ trang đầy đủ thân thể mạnh khỏe đi lên điều tra.

“Là tôi!” Hà trai chủ lập tức ló đầu ra, chào hỏi đám nhân viên bảo vệ: “Tôi đi tham gia hội đấu giá đêm nay.”

“Ồ, hóa ra là Hà trai chủ Tàng Bảo Trai.” Vừa thấy là khách quen, đám bảo vệ lập tức trở nên khách sáo và thả cho bọn họ đi.

Diệp Lâm không để Hoa Quốc Đống chạy sâu vào trong, mà ra hiệu cho anh ta dừng xe lại.

“Các cô về trước đi!” Diệp Lâm nói với Triệu Uyển Đình: “Còn lại cứ giao cho tôi.”

“Tôi sẽ dẫn Hà trai chủ đi tham gia hội đấu giá. Nếu có dược liệu liên quan, tôi sẽ cố gắng mua được.”

Dọc theo đường đi, thông qua lời giới thiệu của Hà trai chủ, Diệp Lâm nhận ra rằng chợ đen này rất không đơn giản, thế lực sau lưng rất rắc rối phức tạp.

Ngay cả Hạ Long Môn cũng không thể xen vào mua bán của bọn họ, có thể thấy được thế lực kia mạnh đến thế nào.

Lê Viên ở Yến Kinh chỉ là một trong các điểm xử lý tang vật, và những điểm như thế này trải dài khắp toàn bộ Đại Hạ.

Từ trang bị mới vừa rồi của đám bảo vệ, có thể thấy được là lực lượng vũ trang tư nhân ở đây cực kì đáng sợ.

“Ừ, cậu Diệp nói đúng.” Lúc này, Vương Phàm cũng nói: “Ở đây có chút nguy hiểm, để tôi đưa Triệu đại tiểu thư và Hoa thiếu trở về trước đã.”

“Ok!” Triệu Uyển Đình cũng không muốn trở thành gánh nặng của người khác, lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Diệp Lâm: “Trong thẻ có một tỷ, nhờ anh nhất định phải mua được dược liệu cứu mạng. Nếu không đủ tiền thì anh cứ gọi tôi.”

“Ừ!” Diệp Lâm cầm thẻ ngân hàng, dẫn Hà trai chủ xuống xe.

“Cậu Diệp, cậu yên tâm đi đi.” Trước khi đi, Vương Phàm nói: “Chờ đưa người về nhà xong rồi, tôi sẽ quay lại đón cậu.”

Diệp Lâm vẫy tay chào tạm biệt đám người Triệu Uyển Đình.

Khi nhìn về phía Lê Viên, Diệp Lâm hơi nhíu mày.

Mặc dù trang viên có hoàn cảnh tươi đẹp và cảnh vật đẹp như tranh. Nhưng mà bên trong chốn yên tĩnh lại cất giấu sát khí ở khắp nơi.

Nhìn từ bố cục phong thủy, có thể thấy được nơi đây huyết quang ngập tràn, sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Vị sư phụ thứ mười lăm của Diệp Lâm chính là đại sư phong thủy, có thể đi về âm dương, dự đoán vận may tốt xấu.

Diệp Lâm chỉ nhìn thoáng qua là phát hiện nơi đây cực kì nguy hiểm.

Đây chính là nguyên nhân chính khiến Diệp Lâm muốn bọn Triệu Uyển Đình đi về nhà trước.

“Đi thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh bước đi, không để ý nhiều đến sự khác thường xung quanh mình.

Chỉ cần có được thiên tài địa bảo mà mình đang cần gấp, thì dù phía trước có là đầm rồng hang hổ, Diệp Lâm cũng sẽ đi một chuyến.

Diệp Lâm vừa dẫn Hà trai chủ đi vào Lê Viên được một lát thì có vài chiếc xe tuần tra chạy đến.

“Là đội cận vệ Yến Kinh?”

Đám nhân viên bảo vệ kiêu căng ngạo mạn kia thấy vậy thì nhanh chóng nhường đường, thái độ cung kính.

“Đội cận vệ Yến Kinh tra án, tất cả người không liên quan đều tránh ra!”

Xe tuần tra không hề giảm tốc độ, chạy thẳng một đường vào Lê Viên.

Kim Lũ Y xuống xe, để lại vài người canh giữ các cửa ra vào.

Sau đó, cô ta tự mình dẫn thị vệ đi vào đại sảnh Lê Viên.

Lúc này, quản gia Lê Viên hấp tấp chạy lên lầu.

“Viên chủ đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có hàng trăm vệ binh đột nhiên xông vào Viên khu, dẫn đội là chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK