Thấy Diệp Lâm đánh đánh cậu Cát, đám người Đổng Kiến đều bị dọa ngây cả người.
Cậu Cát là ai cơ chứ?
Là cậu út nhà họ Cát!
Mà nhà họ Cát là một trong mười đại gia tộc của Yến Kinh, giàu nhất một vùng, thực lực hùng hậu.
Ngay cả sợi lông tơ trên người cậu Cát cũng to hơn eo của người bình thường.
Thằng nhãi cậu có mấy cái đầu mà dám đánh cậu Cát? Thật đúng là không sợ chết mà!
Đổng Kiến thấy vậy thì sợ đến mức tay chân luống cuống. Anh ta sợ liên lụy đến mình.
Dù sao Diệp Lâm cũng là bạn học của mình, mình thế nào cũng phải có liên quan…
“Diệp Lâm, cậu điên rồi hả?” Lư Sơ Tuyết hét chói tai, giống như Diệp Lâm không phải đánh cậu Cát, mà là đánh cô ta vậy.
Cô ta vốn định nịnh bợ cậu Cát và nhà họ Cát, để bước vào giới thượng lưu thương giới Yến Kinh.
Kết quả, ngay bước đầu tiên Susan đã không chịu phối hợp, tiếp theo là Diệp Lâm ra tay đánh cậu Cát.
Cái loại bạn học gì thế này? Sao cứ kéo chân sau cô ta mãi thế?
Diệp Lâm mặc kệ những người khác, lạnh lùng cảnh cáo cậu Cát: “Mày có nghe tao nói hay không?”
“Nghe rồi… nghe rồi…” Cậu Cát gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Mau buông tay đi… tay của tôi sắp gãy rồi…”
Răng rắc!
Khoảnh khắc Diệp Lâm buông tay ra, cổ tay của cậu Cát cuối cùng vẫn bị bẻ gãy.
“A!”
Cậu Cát hét thảm một tiếng, lùi ra sau liên tục.
“Cút!” Diệp Lâm lạnh lùng quát lớn.
“Mày… mày…” Cậu Cát nắm cổ tay lùi ra đến một khoảng cách an toàn mới giận dữ nói: “Mày chờ cho tao!”
“Mày dám bẻ gãy cổ tay tao… Tao sẽ không tha cho mày!”
Đây chính là tòa nhà Phú Quý, là địa bàn của nhà họ Cát!
Dám ở địa bàn của mình bẻ gãy cổ tay mình?
Cậu Cát thề nếu không báo thù là sẽ không làm người!
Thấy dáng vẻ chật vật bỏ đi của cậu Cát, các bạn học đều sợ ngây người.
“Diệp Lâm… điên thật rồi… ngay cả cậu Cát mà cũng dám đánh… còn bẻ gãy cổ tay người ta nữa!”
“Xem ra là ngồi không năm năm tù rồi. Có khi cậu ta sẽ vì chuyện lần này mà bị bắt đi tù thêm mấy ngày nữa. Cậu ta đánh cậu Cát mà, nhà họ Cát làm gì chịu bỏ qua!”
“Chúng ta có nên bỏ đi trước hay không? Lỡ như lát nữa liên lụy đến chúng ta thì làm sao bây giờ? Ai có thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Cát?”
Một vài bạn học nhát gan thấy tình huống không ổn, sợ liên lụy đến mình, định đi về trước.
Nhưng khi ra tới cửa phòng, bọn họ phát hiện đã có vài tên bảo vệ chặn đường.
“Cát tổng phân phó người trong phòng tạm thời không được ra ngoài!”
“Chờ khi Cát tổng đến lại xử lý!”
“Hừ, các cô cậu đúng là to gan, ngay cả cậu út nhà họ Cát chúng tôi cũng dám đắc tội!”
Lúc nãy cậu Cát đi, đã dặn dò bảo vệ tòa nhà chặn cửa phòng kia, vì sợ Diệp Lâm bỏ trốn.
Đám bảo vệ tới đây, bất chấp tất cả mà đi chặn mọi người, chờ cậu Cát quay lại xử lý.
Thấy vậy, sắc mặt đám bạn học đều tái nhợt, cảm thấy bất an.
“Đều tại cậu, Diệp Lâm!”
“Xem chuyện tốt cậu làm kia!”
Mọi người không nhịn được bắt đầu oán trách, đổ lỗi.
Có điều, chuyện đã đến nước này rồi, dù có nói gì thì cũng đã muộn.
“Xong rồi xong rồi…” Lớp trưởng Đổng Kiến mất hồn mất vía: “Lần này tôi bị cậu hại chết rồi!”
Người khác còn đỡ, chỉ có Đổng Kiến anh ta là đang đi làm trong tập đoàn gia tộc nhà họ Cát.
Xảy ra loại chuyện này rồi, anh ta còn có thể làm được trong tập đoàn nhà họ Cát nữa hả?
“Susan, cậu cứ phải dẫn cậu ta tới, cậu xem cậu ta làm chuyện tốt gì kìa!”
Lư Sơ Tuyết sốt ruột đến mức phát khóc.
Không chỉ không quen biết đại lão có tiền có thế, ngược lại còn đắc tội một người.
Chuyện này gần như đã cắt đứt giấc mộng hào môn của cô ta.
Lúc này, Susan cũng hồi hồn lại từ cơn hỗn loạn mới vừa rồi.
“Diệp Lâm, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”
Susan khác với những người khác. Cô nói lời cảm ơn với Diệp Lâm, khiến đám bạn học ngây người, thậm chí chọc giận đám bạn học.
“Hoa khôi Susan, cậu cũng điên rồi hả?”
“Cậu thế mà lại đi cảm ơn cậu ta?”
“Bọn tôi sắp bị cậu ta hại chết rồi kìa!”
Susan nói với vẻ đúng mực: “Vừa rồi cậu Cát buộc tôi phải đi, các cậu đều trơ mắt ra nhìn!”
“Còn có người nối giáo cho giặc, đẩy tôi ra bên ngoài!” Nói tới đây, Susan bất mãn mà nhìn về phía Lư Sơ Tuyết.
Cô bạn thân kia của mình đẩy mình vào trong hố lửa đây mà!
“Tớ chỉ vì tốt cho cậu thôi!” Lư Sơ Tuyết không phục mà nói.
“Tốt cho tớ hả?” Susan hừ lạnh: “Vừa rồi Diệp Lâm làm vậy cũng là vì tốt cho tớ. Đương nhiên là tớ phải cảm ơn cậu ấy rồi!”
“Cậu…” Lư Sơ Tuyết nghẹn lời: “Hai cậu đều điên hết rồi!”
Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh ngồi xuống lần nữa, rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, lạnh nhạt nói: “Mọi người đừng sợ.”
“Diệp Lâm tôi làm tôi gánh, sẽ không liên lụy đến các cậu!”
“Cứ để tên họ Cát kia đi gọi người đi, tốt nhất là gọi đám đại lão trong miệng cậu ta tới đây.”
“Tôi muốn xem thử ai dám động đến tôi!”
Lớp trưởng Đổng Kiến nghe vậy thì khó tin mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Điên rồi! Cậu điên thật rồi!”
“Chỉ một nhà họ Cát thôi cũng đủ để đè chết cậu. Thế mà cậu còn muốn thấy hết đám đại lão?”
…
Giờ phút này, cậu Cát kéo tay bị gãy, đi đến một phòng bao khác, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!” Giọng của ông Cát truyền ra ngoài.
Bởi vì Diệp Lâm chưa đến, cho nên bầu không khí trong phòng bao khá là thoải mái, có thể tự do đi lại.
“Ông nội!” Cậu Cát vừa vào phòng bao liền khóc lóc kể lể.
Anh ta kể hết mọi chuyện mới vừa xảy ra lại một lần.
Ông Cát thấy đứa cháu trai út mà mình yêu thương nhất bị người ta bẻ gãy cổ tay thì giận tím cả mặt.
“Hay cho một thằng nhãi ranh kiêu căng, dám lên mặt tại địa bàn nhà họ Các bọn tôi!”
Ông Cát thầm nghĩ ngày hôm nay bị sao vậy?
Đầu tiên là có một Diệp tiên sinh làm ầm ĩ nơi đây.
Tiếp theo lại xuất hiện một thằng nhãi ranh kiêu căng bẻ gãy cổ tay của cháu trai mình.
Những năm qua, có khi nào nhà họ Cát phải chịu nhục nhã như vậy chứ?
Ông Cát thầm nghĩ: Tôi đấu không lại cao nhân như Diệp tiên sinh, chẳng lẽ còn đấu không lại một thằng nhãi ranh dám lên mặt ở đây hay sao?
“Các vị, xin lỗi, tôi có chuyện ra ngoài một lát.” Ông Cát đứng dậy: “Khi nào Diệp tiên sinh đến, giúp tôi nói với Diệp tiên sinh là tôi sẽ quay lại ngay.”
Ông Cát định dẫn người đi giải quyết nhanh rồi về.
“Ừ, ông Cát cứ đi đi!” Đám người còn lại sôi nổi đáp.
Sau khi người nhà họ Cát đi hết rồi, trong phòng bao lại rơi vào im lặng.
Lúc này, Thôi Hữu Lượng nhà họ Thôi đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh còn chưa đến hả?”
“Đúng vậy… Diệp tiên sinh nói là đi gặp bạn học mà sao đi lâu quá vậy?” Đám người còn lại bàn tán xôn xao.
“Cậu Cát mới nói là đám người họp lớp bên kia bẻ gãy cổ tay của cậu ta.” Lúc này, Thôi Hữu Lượng nghĩ qua nghĩ lại: “Các ông nói… người ra tay có khi nào là… Diệp tiên sinh hay không?”
“Cái gì?”
Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi.
Ai cũng chợt cảm thấy là rất có khả năng.
“Không ổn rồi!” Mọi người sôi nổi đứng dậy: “Chúng ta mau qua xem!”
Chương 67: Quỳ xuống xin lỗi
Không bao lâu sau, cậu Cát dẫn theo một đám người nhà họ Cát, theo sau là một đám bảo vệ, mênh mông cuồn cuộn đi về phía bên này.
“Ông cụ Cát cũng tới nữa hả!”
Lớp trưởng Đổng Kiến đang đi làm tại tập đoàn nhà họ Cát, tất nhiên là quen biết mọi người trong nhà họ Cát.
Khi thấy lão gia chủ nhà họ Cát cũng tới, Đổng Kiến toát mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ lần này chơi quá trớn rồi.
Không chỉ có nhà họ Cát, mà ngay sau đó, đám người nhà họ Thôi không yên lòng cũng sôi nổi đi theo.
Khi thấy tộc trưởng năm đại gia tộc và một đám con cháu tầng lớp quản lý đều đến đây, Đổng Kiến sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đồng thời cực kì hối hận.
“Là thật sự!”
“Tầng lớp quản lý của năm đại gia tộc thật sự đang tụ họp ở một phòng bao khác!”
“Loại cơ hội kết bạn nghìn năm có một thế này, không chỉ có không có, mà còn đắc tội đến nhà họ Cát nữa!”
Đổng Kiến quay lại phòng bao, thấy Diệp Lâm cứ như bình thường, ngồi ngay ngắn tại chỗ, vừa trò chuyện vui vẻ với Susan vừa thảnh thơi uống trà.
Đổng Kiến thấy vậy thì giận tím cả mặt.
“Cậu Cát đã dẫn người tới rồi!”
“Đúng như mong muốn của cậu, đám đại lão kia cũng lục tục đến đây!”
“Tôi muốn xem thử cậu sẽ ứng phó thế nào cho xong chuyện!”
Các bạn học thấy vậy thì sôi nổi tránh sang một bên, tránh Diệp Lâm như là tránh ôn thần.
Trong nhất thời, chính giữa phòng bao trống không một khoảng lớn, chỉ có Diệp Lâm và Susan thản nhiên mà ngồi.
“Diệp Lâm, thật sự là không thành vấn đề hả?” Tuy rằng Susan trò chuyện với Diệp Lâm, nhưng mà trong lòng Susan cũng không nắm chắc.
Rốt cuộc thì bọn họ đang ở trên địa bàn của nhà họ Cát. Chẳng lẽ còn có thể giống hai lần trước, đối phương vì nể mặt Diệp Lâm nên không dám lỗ mãng?
Một nhà họ Triệu và một nhà họ Tô cũng đủ để Susan cảm thấy khó tin rồi.
Cô không dám tưởng tượng nếu thêm một nhà họ Cát nữa thì sẽ thế nào?
“Yên tâm đi, có tôi đây rồi.” Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh ung dung, bễ nghễ thiên hạ, giống như là đế vương khống chế toàn cục.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, cậu Cát đã dẫn người vào phòng.
“Ông nội, chính là thằng nhãi ranh kia!”
Cậu Cát nổi giận đùng đùng tách mọi người ra, chỉ thẳng vào Diệp Lâm.
Lớp trưởng Đổng Kiến thấy vậy thì vội vàng phụ họa: “Diệp Lâm, cậu còn dám ngồi hả? Mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ Cát đi!”
Lư Sơ Tuyết cũng nhân cơ hội đứng ở đối diện phụ họa: “Diệp Lâm, mau quỳ xuống xin lỗi!”
Trong nhất thời, không khí bên trong phòng bao cực kì căng thẳng.
Diệp Lâm và Susan dường như trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Ngay cả bạn học của bọn họ cũng chủ động đứng ở mặt đối lập với bọn họ.
Quỳ xuống?
Xin lỗi?
Đối mặt với tiếng la hét chói tai, Diệp Lâm mỉm cười, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Cát một cái.
Chỉ một cái nhìn kia đã khiến ông cụ Cát sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn quỳ xuống.
“Ông nội… ông bị sao vậy?” Cậu Cát vội vàng đỡ ông nội mình, nếu không thì ông cụ đã quỳ xuống thật rồi.
Ngay sau đó, ông cụ Cát dụi mạnh mắt mình, hít hà một hơi, nhận ra được là hiểu lầm rồi.
“Diệp… Diệp tiên sinh…”
Ông cụ Cát giãy ra khỏi tay cháu trai, bước lên khom lưng, nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”
Diệp tiên sinh?
Nghe cách xưng hô kia và cả dáng vẻ khom lưng xin lỗi của ông cụ Cát, đám người ở hiện trường đều giật mình há to miệng.
“Diệp tiên sinh?” Lớp trưởng Đổng Kiến trợn mắt há hốc mồm, giống như là gặp quỷ: “Tên tội phạm lao động cải tạo Diệp Lâm kia trở thành Diệp tiên sinh khi nào vậy?”
Nếu là người khác gọi là Diệp tiên sinh thì cũng bình thường thôi, rốt cuộc thì đây chỉ là một xưng hô bình thường.
Nhưng ba chữ “Diệp tiên sinh” được nói ra từ trong miệng gia chủ nhà họ Cát thì lại mang một ý nghĩa khác.
Người có thể khiến cho ông cụ nhà họ Cát gọi là “tiên sinh” chắc chắn là phải có thân phận hơn người.
Huống chi ông cụ Cát còn tự mình khom lưng xin lỗi, khiến người ta càng thêm khó tin hơn nữa.
“Diệp tiên sinh…” Lư Sơ Tuyết mở to hai mắt nhìn, nín thở, giật mình như bị người ta bóp chặt cổ họng: “Không phải là anh ta từng ngồi tù năm năm sao? Sao có thể quen biết loại đại lão tầm cỡ gia chủ nhà họ Cát chứ?”
“Có phải là nhận sai người rồi không?”
Ngay lúc mọi người ở hiện trường đều có loại suy nghĩ này…
“Diệp tiên sinh!”
“Là Diệp tiên sinh đấy hả!”
“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới muộn rồi!”
Nhà họ Thôi dẫn đầu mọi người lục tục đi vào phòng, thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn bên kia thì vội vàng đi lên chào hỏi.
Sự suy đoán mới vừa rồi của Thôi Hữu Lượng lại trở thành sự thật!
Nhà họ Thôi, nhà họ Tô, nhà họ Thường, nhà họ Đàm!
Thấy một đám cụ già hoặc ông tổng của các đại gia tộc đều chủ động đi lên chào hỏi Diệp Lâm, lớp trưởng Đổng Kiến và các bạn học khác đều bị sốc cực kì.
Nếu không phải có Đổng Kiến miễn cưỡng có thể nhận ra hơn phân nửa người trong tầng lớp quản lý các đại gia tộc, thì dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này, đều sẽ cho rằng bọn họ là diễn viên quần chúng do Diệp Lâm thuê.
Chứ sao có thể là thật sự được?
Chỉ một nhà họ Cát cũng đủ để người ta chấn động rồi.
Lại thêm bốn gia tộc khác nữa… vậy là có một nửa gia chủ của mười đại gia tộc Yến Kinh ở đây, đồng thời chào hỏi Diệp Lâm.
Cái trò cười quốc tế gì vậy?
Ngay cả Susan ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm, không thể tin nổi rằng nhân mạch của anh lại rộng như thế.
Có một nửa trong mười đại gia tộc nổi tiếng đều cung kính với anh!
Giờ phút này, cả người cậu Cát đều bị sốc đến mức dường như hóa đá.
Vừa rồi thấy hành động khác thường của ông nội, anh ta còn tưởng rằng ông nội già cả mắt mờ nhận sai người rồi.
Anh ta còn chưa kịp sửa đúng thì các ông cụ của các đại gia tộc khác đều lục tục đi vào, chủ động khom lưng chào hỏi Diệp Lâm giống như là ông nội mình.
Dù thế nào thì cũng không thể có chuyện tất cả mọi người cùng nhau nhận sai người!
Lúc này, cậu Cát bị kẹp ở giữa, giống như là bị đặt trên lò nướng, cả người cực kì khó chịu.
Trong nhất thời, hiện trường rơi vào im lặng.
Các bạn học của Diệp Lâm đều bị chấn động đến mức không thở nổi.
Còn năm đại gia tộc kể cả nhà họ Cát thì đều cảm thấy lo sợ không yên.
Sợ Diệp tiên sinh nổi giận, sợ không thể dập tắt lửa giận của Diệp tiên sinh.
“Ông nội… ông nội…” Cậu Các khó khăn mở lời, vừa định hỏi mình nên làm sao bây giờ, chỉ tiếc là hiện trường không có khe đất để mình chui vào.
Bốp!
Ông cụ Cát trở tay tát mạnh một cái lên mặt cháu trai.
“Cái thằng bất hiếu này! Sao lại dám đắc tội Diệp tiên sinh vậy hả?”
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Diệp tiên sinh!"
Chương 68: Thật sự quỳ xuống
Cậu Cát bị ông nội mình tát một cái lảo đảo cả người, đầu óc trống rỗng.
Đến tận lúc này, anh ta còn chưa hiểu ra sao về những gì đang xảy ra trước mắt.
“Quỳ xuống!” Ông Cát lại quát lên.
Cậu Cát sợ tới mức run rẩy, bịch một tiếng, quỳ xuống.
“Cậu Cát… quỳ rồi?”
Cái cảnh tượng khó tin kia lại đánh sâu vào trong lòng mọi người ở đây.
Lư Sơ Tuyết sợ ngây người!
Tất cả bạn học cũng sợ ngây người!
Đám người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi, dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người quỳ chính là cậu Cát.
Mẹ nó không khoa học một chút nào!
“Cái thằng bất hiếu này, chẳng lẽ cháu không biết khách quý mà chúng ta mở tiệc chiêu đãi lần này chính là Diệp tiên sinh hay sao?”
Ông Cát cực kì đau đớn trách mắng: “Cháu thế mà dám động đến người bên cạnh Diệp tiên sinh? Đôi mắt chó của cháu mù rồi hả!”
Dứt lời, ông Cát đạp mạnh lên người cháu trai, đạp anh ta ngã lăn xuống đất.
Đương nhiên, ông Cát nói những lời kia cũng là vì cố ý giải thích cho Diệp Lâm nghe, gỡ tội cho cháu trai mình.
Nhà họ Cát vốn dĩ chỉ có ý tốt, muốn tìm vài người đẹp tiếp khách, kết quả là ngay cả loại chuyện nhỏ này mà cháu trai của ông ta cũng làm không xong… đi tìm người quen của Diệp Lâm…
Đây là điển hình của không chụp được mông ngựa, mà chụp trúng chân ngựa, rồi tự gánh hậu quả.
Mọi người ở hiện trường lại một lần nữa bị sốc khi nghe những lời nói kia của ông Cát.
“Hóa ra hôm nay năm đại gia tộc tụ tập mở tiệc chiêu đãi khách quý, mà khách quý chính là Diệp Lâm?”
Susan chợt hiểu ra. Cô vốn dĩ còn cảm thấy lạ khi Diệp Lâm tìm đến đây. Bởi vì tối qua cô nói tin tức họp lớp với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã từ chối rồi, cho nên cô không nói vị trí cụ thể.
Kết quả hôm nay mình vừa tới liền gặp được Diệp Lâm. Cô còn tưởng rằng là người bạn nào đó báo với Diệp Lâm.
Hóa ra Diệp Lâm muốn đi dự tiệc chiêu đãi long trọng của năm đại gia tộc.
Ngay cả cậu Cát cũng trợn mắt há mồm, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.
Lúc này anh ta mới hiểu được mình gây ra chuyện lớn thế nào, thảo nào ông nội nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc ra tay đánh mình.
Thật ra thì nếu là khách bình thường, cho dù có một chút hiểu lầm, cùng lắm là tự phạt ba ly, mọi người cùng cười ha ha là xong rồi, thật sự không đến mức phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, rốt cuộc nhà họ Cát cũng cần mặt mũi.
Có điều, Diệp Lâm không phải là khách bình thường.
Nói dễ nghe là khách khứa, chứ thực tế thì lại là chủ nhân và tôi tớ.
Chỉ với dấu vết “Địa ngục bất tử” mà Diệp Lâm khắc vào trong đầu đám quản lý các đại gia tộc thôi cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.
Ông Cát sợ người nhà đắc tội Diệp Lâm, sẽ bị Diệp Lâm trừng phạt, tra tấn ngày ngày đêm đêm, chắc cái mạng già của ông ta cũng mất luôn.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng nhận ra điểm này, cực kì chấn động.
Rốt cuộc Diệp Lâm là khách khứa cấp bậc gì mà cần cậu Cát phải quỳ xuống xin lỗi?
Và rốt cuộc tình huống này là sao?
Mọi người không dám tin rằng gia chủ nhà họ Cát lại hèn mọn, sợ hãi một người trẻ tuổi như thế.
“Diệp tiên sinh… đều là tôi sai!”
“Tôi thật sự không biết…”
Cậu Cát mồ hôi đầy đầu, run rẩy giải thích.
“Tôi đã nói với cậu rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên: “Tôi đã bảo nhà họ Cát các cậu không cần tự ý quyết định. Tôi không cần người tiếp rượu.”
Nghe vậy, cậu Cát lại run rẩy cả người. Khi ấy, anh ta nào suy nghĩ đến điểm này, cứ tưởng rằng Diệp Lâm chỉ đang nói mạnh miệng mà thôi.
Ai ngờ Diệp Lâm lại là vị đại lão thần bí mà năm đại gia tộc muốn chiêu đãi!
Ông nội và cha đã từng nhắc mình nhiều lần là một khi đắc tội anh ta, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Kết quả sợ chuyện gì xảy ra chuyện đó, nhiệm vụ đầu tiên mình được nhận, lại bị mình làm hỏng.
“Tôi đáng chết! Đáng chết!”
Cậu Cát cực kì sợ hãi, bắt đầu tự tát mình để tỏ thành ý.
“Đều là tôi sai!”
“Xin Diệp tiên sinh bớt giận, tha cho tôi đi…”
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Nếu tôi chấp nhặt với cậu thì cậu đã là một thi thể từ lâu rồi.”
“Tôi bẻ gãy một tay của cậu, cậu có phục không?”
“Phục phục!” Cậu Cát vội vàng gật đầu: “Là tôi xứng đáng! Là tôi gieo gió gặt bão!”
Diệp Lâm vung tay lên: “Cút đi!”
Nghe vậy, cậu Cát vừa mừng vừa sợ: “Cảm ơn Diệp tiên sinh… cảm ơn Diệp tiên sinh…”
Dứt lời, cậu Cát nhanh chóng đi ra ngoài, nặng nề mà thở hắt ra, cả người đều thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ông Cát thấy cháu trai mình thoát thân thì cũng thầm thở phào.
Nhưng một câu nói tiếp theo của Diệp Lâm lại suýt nữa dọa ông ta ngất xỉu.
“Lớp trưởng, lúc nãy cậu nói muốn sắp xếp cho tôi làm bảo vệ ở đây hả?” Diệp Lâm cười như không cười hỏi: “Vừa lúc gia chủ nhà họ Cát ở đây, cậu hỏi thử xem ông ta có dám thuê tôi không?”
Nghe vậy, lớp trưởng Đổng Kiến ngẩn người.
Ông cụ Cát cũng ngẩn người.
Để Diệp tiên sinh… ở đây làm bảo vệ?
Mẹ nó là tên ngu nào đưa ra đề nghị này vậy?
Muốn hại chết cả nhà họ Cát của ông ta hay sao?
“Diệp…” Lớp trưởng Đổng Kiến không biết phải đối mặt với Diệp Lâm như thế nào, thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng do dự cả buổi: “Diệp tiên sinh… tôi… tôi không có ý đó…”
Diệp Lâm cười cười, lười đi so đo với anh ta, đứng dậy đi ra ngoài.
“Diệp tiên sinh, tiệc rượu đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ cậu vào bàn thôi.” Ông Cát vội vàng khom lưng mời.
“Ừ!” Diệp Lâm gật đầu, rồi nói với các bạn học ở đây: “Mọi người từng là bạn học, hôm nay tôi đến đây chỉ vì gặp mặt các cậu một lần. Các cậu từ từ chơi, tôi đi trước đây.”
Nghe vậy, các bạn học lộ ra đủ loại cảm xúc.
Có kính sợ, có áy náy, có hối hận, còn có nhiều cảm xúc khác nữa.
Ai trong bọn họ cũng không ngờ rằng buổi gặp gỡ ngắn ngủi lúc nãy của Diệp Lâm và bọn họ chính là một khoảng thời gian quý giá. Tiếc là tất cả bọn họ đều bỏ lỡ cơ hội lần này, là cơ hội nghìn năm mới có một hàng thật giá thật.
Lúc này, Diệp Lâm nói với Susan: “Theo tôi qua bên kia ăn cơm đi.”
“Ừ.” Susan cũng không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đi theo Diệp Lâm.
Lư Sơ Tuyết thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.
Cô ta do dự vài giây, lúc hai người sắp ra khỏi phòng thì cũng đi theo.
“Susan!” Lư Sơ Tuyết cười nịnh nọt, chủ động sáp lại gần: “Dẫn tớ đi theo đi!”
Cô ta không dám nhờ Diệp Lâm, đành phải xuống tay từ chỗ Susan dễ nói chuyện, chỉ mong mượn cơ hội lần này bước vào trong cái giới kia.
Vì đạt được mục đích, cô ta có thể từ bỏ một số thứ, ví dụ như tôn nghiêm, ví dụ như thân thể.
Không đợi Susan trả lời, Diệp Lâm đã lên tiếng trước, không khách sáo một chút nào: “Lúc nãy tôi đã nói với cô rồi, đừng lãng phí tâm tư, dù cô có đi cũng sẽ bị đuổi trở về thôi.”
“Tôi chỉ mời một mình Susan, cô đừng tự mình đa tình.”
Diệp Lâm vừa dứt lời, ông cụ Cát liền nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ hai bên.
Đám bảo vệ liền đẩy Lư Sơ Tuyết trở về phòng.
“Cậu…” Lư Sơ Tuyết cực kì xấu hổ và giận dữ.
Cô ta dùng mọi tâm tư để bước lên trên thì lại không có cơ hội. Còn Susan không muốn đi, đến cuối cùng lại được mời đi.
Diệp Lâm và Susan nhanh chóng đi sang một phòng bao khác rộng thoáng và xa hoa hơn nữa.
Bọn họ vừa ngồi xuống, ông Cát còn chưa kịp nói gì thì đã bị cấp dưới gọi ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần báo cáo.
“Cái gì?”
Ông Cát đi ra ngoài, nghe cấp dưới nói xong thì giật nảy mình.
“Sao bọn họ lại mời bà cô kia tới chứ?”
Chương 69: Mưa gió sắp tới
Ông cụ Cát đi nhanh ra đại sảnh lầu một.
Ông ta nhìn ra ngoài, cảm thấy tê dại da đầu.
Đúng là vừa ấn quả bầu xuống thì cái gáo lại trồi lên.
Mới vừa dàn xếp bên Diệp tiên sinh xong thì lại có một vị đại thần không thể trêu vào đến.
“Kim đại nhân, cơn gió nào thổi cô đến đây vậy?”
Ông cụ Cát thay vẻ mặt tươi cười, căng da đầu đi lên chào hỏi.
Giờ phút này, bên ngoài tòa nhà, một đám thị vệ mặc đồng phục cẩm y vệ đứng thành hai hàng.
Dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực, trấn trụ toàn trường.
Cô ta chính là Kim Lũ Y, chỉ huy sứ Yến Kinh.
Cậu Cát đứng trước mặt Kim Lũ Y, tuy rằng trong lòng ham muốn sắc đẹp của cô ta, nhưng ngoài mặt lại không dám thất lễ, liên tục cười nịnh, chờ ở một bên.
Ông cháu nhà họ Cát dù có quyền quý, thì cũng chẳng thể nào so được với chỉ huy sứ Yến Kinh tam phẩm.
“Nghe nói ở đây có án mạng?”
“Ông chủ Cát, tôi đang định hỏi ông là chuyện gì đây?”
Kim Lũ Y một tay đè chuôi đao treo bên hông, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt sắc bén đảo quanh toàn trường, khiến cho mọi người không nhịn được cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt kia.
Nghe vậy, ông Cát hơi ngẩn người, sau đó trừng cháu trai mình một cái, thầm nghĩ lại là thằng nhãi này tự ý làm ra chuyện tốt.
Lúc này, cậu Cát nhăn nhó khuôn mặt, thật sự không ngờ là chuyện lại phát triển đến bước này.
Theo tính toán của anh ta, anh ta sẽ dạy dỗ Diệp Lâm một trận, rồi tống Diệp Lâm vào trong tù, nhốt một hai năm làm Diệp Lâm chịu chút đau khổ.
Ai bảo Diệp Lâm dám bẻ gãy cổ tay của anh ta?
Nhưng khi Diệp Lâm biến thành Diệp tiên sinh không thể đắc tội, cậu Cát chỉ có thể nuốt hết nỗi hận bị bẻ gãy cổ tay vào trong lòng.
Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng phía chính phủ lại phái Kim Lũ Y đi điều tra chuyện này.
Chơi vậy là chơi không vui nữa rồi.
Cậu Cát đương nhiên không dám để Kim Lũ Y đi vào bên trong điều tra.
Lỡ như để Diệp tiên sinh biết mình ngầm báo quan đi bắt Diệp tiên sinh thì chuyện sẽ lớn hơn nữa.
“Kim đại nhân, chỉ là hiểu lầm.” Ông cụ Cát vội vàng giải thích: “Tất cả chỉ là tin đồn mà thôi.”
“Là ai trong các cậu đi tung tin đồn hả? Còn làm phiền Kim đại nhân ra mặt nữa?” Ông cụ Cát trách mắng đám bảo vệ: “Còn không mau xin lỗi Kim đại nhân?”
Đám bảo vệ và đám nhân viên rất vô tội, thầm nghĩ là cậu Cát báo quan cơ mà, chúng tôi chẳng biết cái gì cả!
“Xin lỗi, Kim đại nhân!”
“Là do chúng tôi chưa hiểu rõ tình huống, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.”
Dưới ánh nhìn giận dữ của ông Cát, đám nhân viên bảo vệ cũng sôi nổi phụ họa, chủ động nhận sai.
“Hiểu lầm hả?”
Kim Lũ Y cười lạnh, rồi chợt nắm cổ tay bị gãy của cậu Cát.
“A… Đau! Đau!” Cậu Cát đau nhe răng nhếch miệng.
“Tay của anh đang yên lành sao lại thành thế này?” Kim Lũ Y xem kỹ cổ tay bị gãy của cậu Cát: “Đây không phải là vết thương bình thường!”
Võ thuật của Kim Lũ Y đến từ quyền pháp trong quân.
Trong vật lộn, tất cả các tướng sĩ đều thành thạo kỹ năng bẻ cơ và xương bằng một tay, có thể dùng để đánh kẻ địch, bẻ gãy tay chân kẻ địch, khiến kẻ địch nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.
Kim Lũ Y nhận ra vết thương trên cổ tay cậu Cát chính là kỹ năng bẻ cơ và xương trong quân, người bình thường không thể nào làm được.
“Là tôi sơ ý làm mình bị thương…” Cậu Cát căng da đầu trả lời.
“Hừ!” Kim Lũ Y hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tốt tính định nối xương lại cho anh ta.
Có kỹ năng bẻ xương, tất nhiên cũng sẽ có kỹ năng nối xương, hai kỹ năng bổ sung cho nhau.
Có điều, Kim Lũ Y nắn qua nắn lại, khiến cậu Cát đau đến mức la hét bậy bạ, suýt nữa là ngất xỉu.
“Ơ?” Kim Lũ Y ngạc nhiên phát hiện rằng thương thế mà đối phương để lại tinh vi hơn cả tượng tượng của cô ta.
Lực bẻ vừa phải, giống như đầu bếp chặt thịt, chặt đúng mỗi một khớp xương.
Ngay cả Kim Lũ Y cũng không thể nối xương lại như cũ.
“Vết thương cổ tay của cậu chỉ có thể phẫu thuật thôi.”
Kim Lũ Y buông tay, nói với giọng điệu xin lỗi.
Cậu Cát nghe vậy thì giận run cả người.
Cô không chữa được thì chữa bậy làm gì vậy? Có cảm giác vết thương nặng hơn rồi, chỉ mong đừng để lại tật gì!
“Khụ khụ!” Kim Lũ Y xấu hổ ho khan, nói sang chuyện khác: “Người ra tay có thực lực không kém gì tôi!”
“Rốt cuộc là mấy người động đến ai vậy? Đừng sợ hãi, cứ can đảm nói ra, tôi sẽ giải quyết cho mấy người!”
Dứt lời, mặt mày Kim Lũ Y trở nên nghiêm túc, dáng vẻ sẵn sàng ra trận.
Đôi tay vô thức đè xuống chuôi đao, kiểu như có thể ra tay bắt người bất cứ lúc nào.
“Không có không có!” Ông Cát vội vàng phủ nhận.
Nếu Diệp Lâm không có gieo nguyền rủa “Địa ngục bất tử” cho nhà họ Cát, thì có khi ông Cát sẽ thật sự suy xét xem có thể mượn tay đội cận vệ Yến Kinh đi đối phó Diệp Lâm hay không.
Ở dân gian, Kim Lũ Y có tiếng là “nữ võ thần”, là học trò của chiến thần U Châu, là thần bảo vệ của Yến Kinh.
Dù Diệp Lâm có giỏi đánh nhau hơn nữa, thì chắc gì có thể so được với Kim đại nhân chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh?
Có điều, vì có uy hiếp đến từ “Địa ngục bất tử”, ông Cát chỉ có thể ngậm bồ hòn, không dám gây lớn chuyện, cũng không dám đi tìm giúp đỡ.
“Kim đại nhân, thật sự chỉ là hiểu lầm, chứ chẳng có cái gì cả.”
Thấy ông Cát muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có băn khoăn, có thể thấy được là vị cường giả ra tay kia cực kì mạnh, thế mà lại có thể chặn miệng cả nhà họ Cát.
“Ừ, là chính ông nói như vậy đấy!” Kim Lũ Y gật đầu: “Nếu mấy người không cần tôi giúp đỡ, thì khi xảy ra chuyện cũng đừng trách tôi.”
“Không trách không trách…” Ông Cát lắc đầu liên tục: “Sẽ không sao đâu, xin Kim đại nhân yên tâm.”
Nếu đối phương lựa chọn một sự nhịn chín sự lành, Kim Lũ Y cũng không tiện nói thêm gì nữa, càng không tiện xông thẳng vào trong.
Cô ta phất tay một cái rồi dẫn đội đi.
Mới ra khỏi tòa nhà một đoạn, Kim Lũ Y hỏi trợ thủ bên cạnh: “Anh nói hôm nay tên kia cũng đến tòa nhà Phú Quý?”
“Vâng!” Trợ thủ vội vàng trả lời: “Nghe nói là họp lớp cấp ba.”
“Họp lớp hả?” Kim Lũ Y hừ lạnh: “Anh ta có mặt mũi đến loại trường hợp kia hả?”
Kim Lũ Y nghĩ thầm, nếu đổi lại là mình đi ở tù năm năm, thì làm gì còn mặt mũi đi gặp bạn học và giáo viên ngày xưa.
Quả nhiên loại người ác độc như anh ta là không có đạo đức và ý thức xấu hổ như người bình thường.
“Haizz, tiếc là dạo này Yến Kinh có chút không yên ổn, có rất nhiều cao thủ tụ tập nơi đây.” Kim Lũ Y hít sâu một hơi: “Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi sẽ tranh thủ đi đối phó tên kia!”
Nghĩ đến Hạ Long Môn có Long Vương mới, vị hàng xóm thần bí mà ngay cả cha nuôi cũng khen ngợi, vị thần y chữa khỏi bệnh cho bạn thân…
Lại thêm vị cao thủ thần bí dọa sợ toàn bộ nhà họ Cát trong tòa nhà Phú Quý vào hôm nay…
Nghe nói Hạ Long Vương ở các nơi trên Cửu Châu đều đang đi về phía Yến Kinh.
Kim Lũ Y chợt có loại cảm giác nguy cơ mưa gió sắp tới.
“Kim đại nhân!” Trong bộ đàm chợt truyền đến tiếng báo của cấp dưới.
“Tên yêu tăng mới bị bắt trong bệnh viện vào mấy ngày hôm trước chịu khai rồi!”
“Ồ?” Nghe vậy, Kim Lũ Y lập tức đi về.
Chương 70: Chỉ dạy vài chiêu
Có thể nói nhà họ Cát đã rất nhiệt tình chiêu đãi Diệp Lâm.
Đủ loại món ngon quý hiếm, bày đầy cả bàn, xa xỉ đến cực điểm.
Susan thấy mà ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tham gia bữa tiệc tầm cỡ thế này. Cô thầm tính toán bữa cơm hôm nay phải tốn ít nhất mấy trăm nghìn tệ.
Mấy trăm nghìn tệ là mới tính giá nguyên liệu nấu ăn thôi, chứ chưa tính thêm nhân công. Nếu cộng hết lại thì bữa cơm có giá trên trời.
Có điều, Diệp Lâm có vẻ cực kì bình tĩnh trước những thứ kia.
Anh đã vượt qua trình tự hưởng thụ, không còn thích thú với thứ gì, cũng không còn thấy buồn phiền nữa.
Dù là rượu ngon món ngon hay là cơm canh đạm bạc, thì anh đều có thể bình tĩnh mà ăn.
Bởi vì anh đã từng tu tâm dưỡng tính lúc ở trong tù.
Người có được trái tim mạnh mẽ, tất nhiên sẽ không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng.
Vậy nên thật sự là phí công khi nhà họ Cát muốn dùng bữa cơm giá trên trời để lấy lòng Diệp Lâm.
Vài lượt rượu, vài món ăn qua đi.
Tuy rằng bữa cơm hôm nay là nơi tụ tập đại lão năm đại gia tộc, nhưng mà mọi thứ đều được tiến hành rất yên tĩnh.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Diệp Lâm yêu cầu năm đại gia tộc chuẩn bị tiền bạc.
Ngoài cung cấp tài chính cho tập đoàn Lâm Thị ra, thì cần phải gom thêm một số tiền khổng lồ.
“Sắp có một cuộc “đại chiến” xảy ra vào thứ hai tuần sau.” Diệp Lâm nói với bọn họ: “Cần phải chuẩn bị sẵn tiền bạc.”
Mọi người cùng nhìn nhau, không biết “đại chiến” trong lời Diệp Lâm là gì.
Dù vậy, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, chuẩn bị sẵn tiền bạc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Lâm vốn định đưa Susan trở về, thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Uyển Đình.
“Anh Diệp, làm phiền anh một lát, không biết hôm nay anh có rảnh hay không?”
“Về đơn thuốc anh để lại, tôi đã phái người đi tìm các loại dược liệu quý giá cần dùng, cuối cùng cũng có manh mối rồi.”
“Có điều, tôi không hiểu lắm về dược liệu và niên đại, muốn nhờ anh đi xem giúp tôi.”
Diệp Lâm vừa nghe Triệu Uyển Đình nói là đã tìm được nguồn dược liệu thì lập tức có hứng thú.
Rốt cuộc thì dược liệu càng quý giá sẽ càng khó tìm, muốn mua cũng không mua được, còn rất dễ mua phải hàng giả hoặc là hàng lỗi.
Diệp Lâm đưa đơn thuốc cho nhà họ Triệu, chính là vì muốn thông qua các mối quan hệ và nhân mạch của nhà họ Triệu để đi tìm nguồn dược liệu, thuận tiện cho mình mua sắm.
“Ừ, tôi rảnh.” Diệp Lâm lập tức đồng ý: “Chiều nay tôi sẽ đi cùng cô.”
“Tốt quá đi!” Nghe Diệp Lâm đồng ý, Triệu Uyển Đình vui vẻ nói: “Anh Diệp, bây giờ anh đang ở đâu? Bọn tôi lập tức đi qua đón anh!”
Diệp Lâm nói địa chỉ cho cô ấy biết, rồi nhờ Tô Cửu Xuyên đưa Susan về nhà.
“Diệp tiên sinh cứ yên tâm.” Tô Cửu Xuyên rất kích động. Ông ta còn đang lo không tìm thấy cơ hội nịnh bợ cả nhà Susan: “Tôi nhất định sẽ đưa cháu gái tôi an toàn về đến nhà.”
Tô Cửu Xuyên thầm nghĩ, chờ sau khi đưa Susan về nhà, mình cũng có thể nhân tiện đi lên thăm hỏi đứa em họ kia của mình, đến tối lại mời cả nhà bọn họ ăn cơm, để bồi đắp tình cảm.
Trong mắt Tô Cửu Xuyên, mối quan hệ giữa Susan và Diệp Lâm không xa lạ một chút nào, vừa lúc mình và Susan lại là bà con dòng họ, có thể nhân cơ hội gần quan được ban lộc.
Sau khi đưa Susan đi được một lát, chiếc xe Audi màu trắng quen thuộc kia từ từ dừng trước mặt Diệp Lâm.
“Anh hùng, mau lên xe!” Hoa Quốc Đống vẫy tay gọi Diệp Lâm.
Diệp Lâm không ngờ anh ta cũng đi theo.
Sau khi lên xe, Diệp Lâm gặp được một người khiến anh còn bất ngờ hơn nữa.
“Là ông hả?” Diệp Lâm hơi giật mình.
“Ha ha, nhóc con, cậu còn nhớ tôi không?” Ông cụ vuốt nhẹ chòm râu, cười tủm tỉm hỏi.
“Ơ?” Lần này đến lượt Triệu Uyển Đình ngạc nhiên: “Ông nội, ông và anh Diệp quen nhau hả?”
Ông cụ cười gật đầu: “Từng gặp mặt một lần.”
Ông cụ chính là Vương Phàm, từng là giáo đầu dạy thương bổng ở đội thị vệ Yến Kinh, tới khi về hưu rồi lại được nhà họ Triệu mời đi làm.
Ngày ấy ông Triệu phái Vương Phàm đi tìm Hắc Long báo thù cho cháu gái, một tay côn đánh ngã cả Hạ Long Môn, không ai có thể cản được.
Cuối cùng phải nhờ Diệp Lâm ra tay mới có thể ổn định tranh chấp.
Ông Triệu không nói cho cháu gái Triệu Uyển Đình nghe về lần đánh nhau giữa nhà họ Triệu và Hắc Long, vậy nên cô không hề biết rằng hai người không chỉ từng gặp mặt, mà còn từng đánh nhau một trận.
“Vậy hả?” Nghe vậy, Hoa Quốc Đống cười nói: “Trùng hợp quá đi, mọi người đều quen biết nhau!”
“Anh hùng, Vương giáo đầu đã từng là giáo đầu dạy thương bổng cho mười vạn cấm quân Yến Kinh, thực lực chỉ đứng sau chiến thần thôi.”
“Vừa lúc anh cũng giỏi đánh nhau, hãy nhân cơ hội nhờ Vương giáo đầu chỉ dạy vài chiêu.”