Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Cảnh cáo cuối cùng

Lúc này, Hắc Long Vương đang uống rượu với Tô Cửu Xuyên.

Chỉ cần chờ đệ tử bắt được thằng nhóc kia, đoạt lại Long Vương Lệnh là gã có thể nói cho thiên hạ biết.

Long Vương Lệnh xuất hiện, Long Vương mới ra đời!

"Báo cáo!"

"Không hay rồi!"

Đột nhiên, hai tay sai mỗi kẻ một bên kéo Hỗn Thế Ma Vương bị phế hai chân trở về.

"Sư phụ!"

Trở lại đại sảnh cao tầng, Hỗn Thế Ma Vương ngã ngửa trên nền đất, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Đệ tử bất tài!"

"Không thể bắt được thằng nhãi kia về!"

“Thằng nhãi đó đánh gãy hai chân con sau đó tuyên bố bảo ngài đi xuống đón nó!”

Nghe thế, toàn trường lập tức yên tĩnh dị thường.

Vốn nghĩ rằng chuyện này đã chắc như đinh đóng cột thế nhưng không ngờ kết quả là vẫn bị lật thuyền trong mương.

“Thằng nhóc đó… Mạnh đến vậy sao?”

"Không phải là Hỗn Thế Ma Vương khinh địch đó chứ?"

"Đúng là xuất sư bất lợi! Thật xui xẻo!"

Tô Cửu Xuyên thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta nghĩ thầm: Thằng nhãi kia không phải đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao? Từ lúc nào mà mạnh như vậy chứ?

"Hừ, tao biết ngay!"

Lúc này gã đầu trọc từng đánh nhau cùng Diệp Lâm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nghĩ thầm ban nãy mày còn chê tao là phế vật? Giờ thì sao?

Ngay cả chân cũng bị phế, còn không bằng cả tao!

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều bán tin bán nghi.

Đối với thảm trạng của Hỗn Thế Ma Vương càng thêm tức giận không thôi!

Tục ngữ nói, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Đệ tử dưới tay bị người ta phế đi hai chân, chuyện này không khác gì gián tiếp đánh vào mặt Hắc Long Vương.

"Nực cười!"

Hắc Long Vương vỗ lên ngai vàng, gã đột nhiên đứng dậy, toàn thân tràn ngập sát khí.

"Thằng oắt con! Dám đánh người của tao!"

"Tao còn đang nghĩ rằng nếu mày ngoan ngoãn giao Long Vương Lệnh ra thì tao sẽ tha cho mày một mạng!"

"Xem ra là mày tự tự đường chết, vậy thì đừng trách tao tàn nhẫn độc ác!"

Sau đó, Hắc Long Vương vừa định tự mình xuống dưới để “đón tiếp” thì...

“Đại ca!"

"Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu?"

Lúc này, một người đàn ông có thân hình gầy gò nhưng rắn chắc khác bước ra khỏi hàng. Chỉ thấy hắn ta gầy còm, cả người toát ra hơi thở u ám, trên khuôn mặt gầy rộc là một chiếc bịt mắt màu đen.

Người này là Nhị đương gia dưới trướng của Hắc Long, thành thạo súng ống, bách phát bách trúng, là đàn em đắc lực nhất cũng là thân tín bên người Hắc Long.

Hắn ta từng vào sinh ra tử với Hắc Long, bị kẻ địch bắn hỏng một con mắt, cho nên còn có biệt danh là “Độc Nhãn”.

Tuy bị mất một mắt nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sở trường của hắn ta mà ngược lại càng khiến thị giác và thiên phú xạ kích của hắn ta được kích phát, giết người trong vô hình.

“Cho dù thằng nhãi kia đánh nhau giỏi thì sao, liệu nó có thể nhanh hơn đạn được à?”

“Em sẽ lập tức dẫn người xuống bắn thằng nhãi kia thành cái tổ ong vò võ!”

Hắc Long Vương nghe cũng cảm thấy có lý.

Suy cho cùng với địa vị của gã, tự mình ra tay đối phó với đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp đúng là tự hạ thấp bản thân mình quá.

Nếu thằng oắt kia đã muốn chết như vậy, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm cho thật hoành tráng, xóa sổ nó là xong!

Vốn dĩ Hắc Long Vương còn muốn hỏi anh lấy Long Vương Lệnh ở đâu. Nhưng trong cơn giận giữ, gã làm gì còn quan tâm được nhiều thế.

"Được!" Hắc Long Vương gật đầu đồng ý.

"Nếu nó không muốn sống đi lên đậy, vậy thì mang xác nó lên!"

Độc Nhãn vẫy tay dẫn đầu hơn chục người trang bị vũ khí đầy đủ nhận lệnh đi xuống.

Nhìn thấy Nhị đương gia đích thân xuống tầng bắt người, mọi người đều cảm thấy an tâm. Thậm chí bọn họ còn nghĩ tới thi thể lát nữa hắn ta đem lên nhất định sẽ vỡ nát!

“Long Vương đại nhân.” Tô Cửu Xuyên có chút lo lắng, hỏi: “Đám người này đi có ổn không?”

Hắc Long Vương mỉm cười: "Ông chủ Tô, có một chuyện ông không biết."

"Người anh em kia của tôi chính là một tay súng cừ khôi, trăm phát trăm trúng, không có phát nào trượt!"

"Có hắn ta ở đấy, tiện tay bắn một viên thôi có khi thằng nhóc kia còn chưa kịp phản ứng đã vỡ óc mà chết rồi!"



Trong lúc bọn họ đang đang nói chuyện, Độc Nhãn đã dẫn hơn mười người thân tín cầm súng đi xuống bằng thang máy.

Cửa thang máy vừa mở ra, hắn ta không hề nhiều lời, lập tức bắn một phát:

"Thằng nhãi họ Diệp kia!"

"Nhận lệnh đại ca, tao tới để lấy mạng chó của mày!"

Độc Nhãn nhắm vào trán Diệp Lâm, bắn một phát, thu súng về.

Nếu không phải lát nữa phải kéo thi thể Diệp Lâm đi, hắn ta nhất định sẽ tự tin xoay người trở về.

"A!" Lúc này đám người đẹp ở trước quầy phục vụ nhìn thấy Nhị đương gia giơ súng bắn đã sợ hãi tới mức chui xuống bàn, cả người run bần bật, sợ bị vạ lây.

"Xem ra lần này thiếu niên kia lành ít dữ nhiều rồi!"

"Nhị đương gia đã ra tay là sẽ không cho cậu ta cơ hội trở mình!"

Hiện tại, Diệp Lâm nhìn thấy tình huống này thì khẽ cau mày. Hắc Long liên tục khiêu chiến giới hạn của anh, thành công chọc giận Diệp Lâm.

Chỉ thấy Diệp Lâm tiến lên một bước, tay bấm pháp quyết, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi.

Trong phút chốc, hàng chục viên đạn bắn ra dường như bị đông cứng giữa không trung, tất cả đều ghim trong quầng kim quang.

"Sao có thể như vậy được?" Độc Nhãn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.

Biểu cảm trên mặt hắn ta giống như gặp quỷ, cả đời này của hắn ta bắn chết vô số người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.

Độc Nhãn không kịp nghĩ nhiều, cũng không dám chậm trễ vội vàng rút súng ra bắn một phát.

Bang bang bang!

Hơn mười người lần lượt nổ súng, thậm chí bắn hết cả đạn trong súng. Nhưng đừng nói đến việc bắn chết đối phương, ngay cả đạn còn không thể tới gần người Diệp Lâm được.

Tiếp đó Diệp Lâm duỗi tay ra, búng ngón tay một cái.

Đột nhiên.

Kim quang bộc phát.

Những viên đạn bị đóng băng trong không khí như được tua ngược thời gian, tất cả đều bắn ngược trở lại.

"Ah!"

Dưới tiếng kêu thét thảm thiết, từng người bên cạnh Độc Nhãn đều bị trúng đạn ngã lăn dưới đất.

"A! Mắt của tôi!"

Thậm chí ngay cả Độc Nhãn cũng che đôi mắt phải còn sót lại của mình quỳ rạp xuống đất kêu gào thảm thiết.

Tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài khiến đám người đẹp núp dưới quầy phục vụ không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Sao đám người nổ súng lại còn kêu la thảm thiết hơn cả người bị bắn vậy?

Họ bạo gan ngó đầu ra bên ngoài, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã lập tức hoảng sợ. Chỉ thấy bên ngoài thang máy, đám người bên cạnh Nhị đương gia kia trúng đạn ngã lăn ra đất.

Thậm chí ngay cả Nhị đương gia cũng bị bắn mù mắt, quỳ ở trước mặt Diệp Lâm.

Mà người vốn nên bị bắn thành cái tổ ong – Diệp Lâm, lại hoàn toàn bình yên vô sự không hề tổn hại gì.

“Tên Hắc Long kia nghe không hiểu tiếng người à?”

Diệp Lâm đứng ở trước mặt Độc Nhãn, nắm tóc của hắn ta ném hắn ta vào thang máy.

"Quay về bảo với Hắc Long, bảo gã lập tức! Ngay bây giờ! Nhanh chóng! Xuống đây gặp tao!"

"Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn!"

"Nếu gã còn dám trái lệnh, vậy thì tao sẽ khiến gã ôm đầu tời gặp tao!"
Chương 37: Tao tới rồi

Lúc này, đại sảnh ở tầng trên cùng.

Do lúc trước liên tục thất thế cho nên bầu không khí tại hiện trường bấy giờ cũng có vẻ hơi buồn tẻ, kèm theo chút căng thẳng.

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, chỉ hy vọng Nhị đương gia sẽ đắc thắng trở về, cho bọn họ được nở mày nở mặt.

"Long Vương đại nhân." Tô Cửu Xuyên cũng có chút bất an, thấp giọng hỏi: "Lần này thật sự ổn rồi chứ? Có cần phái thêm người xuống hỗ trợ không?"

Hắc Long Vương mỉm cười: "Ông chủ Tô cứ yên tâm."

"Người anh em kia của tôi là một tay súng thiện xạ, trăm phát trăm trúng không trượt phát nào!"

"Có hắn ta ở đấy thì chỉ cần tiện tay bắn một phát, chỉ e thằng nhãi kia còn chưa kịp phản ứng thì óc đã bị bắn vỡ tung tóe rồi!"

“Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ bây giờ hắn ta đang kéo xác thằng nhãi kia vào thang máy rồi.”

Lời này vừa nói ra, đám đàn em tại hiện trường cũng lần lượt hưởng ứng.

"Tài thiện xạ của Nhị đương gia kia có một không hai! Chắc chắn sẽ không có sai sót gì!"

"Bây giờ em sẽ tới cửa thang máy chờ sẵn để đón mừng Nhị đương gia chiến thắng trở về!"

Người nọ vừa nói vừa cười.

"Báo cáo!"

Một số tên đàn em hoảng sợ lao vào.

Hắc Long thấy vậy cười nói: "Người anh em của tôi trở về rồi!"

Đám đàn em còn chưa kịp báo cáo thì phía sau lưng đã vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết.

Mọi người trong hội trường nghe thấy âm thanh đó thì không khỏi cười nói.

"Xem ra thằng nhãi ấy còn chưa bị bắn chết, vẫn còn có thể kêu gào được cơ mà!"

"Nhất định là do Nhị đương gia nương tay, tha cho cái mạng nhỏ của cậu ta!"

"Ha ha, với tài thiện xạ của Nhị đương gia, chỉ cần không bắn vào chỗ hiểm cũng đủ để cậu ta lãnh đủ!"

"Chậc chậc... tiếng hét này đúng là rất thê thảm!"

Chỉ có Hắc Long nghe được tiếng kêu này thì hơi nhíu mày, gã nghĩ thầm: Sao tiếng kêu này nghe quen thế nhỉ? Cứ như người anh em kia của gã đang kêu gào thảm thiết vậy?

Trong lúc gã còn đang nghi ngờ thì lại thấy Độc Nhãn cả gương mặt đầy máu được hai tên đàn em khiêng vào đại sảnh.

Hình ảnh này lập tức khiến đám người đang cười đùa im bặt, đám người hoảng sợ không thôi.

"Đại ca!"

"Anh phải báo thù cho em!"

Độc Nhãn che hai mắt của mình lại, há miệng kêu gào.

"Thằng nhóc đó... Bắn mù mắt em! Em không nhìn thấy gì hết! A!"

Hắc Long nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thân tín mình thì tức tới mức đầu bốc khói, đôi mắt gã trợn trừng, khóe mắt như muốn nứt ra!

"Thằng nhãi này! Đúng là khinh người quá đáng!"

Đầu tiên là phế đi hai chân của đồ đệ mình, sau đó lại bắn mù con mắt duy nhất của tâm phúc mình.

Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!

Chuyện này rõ ràng là không thèm đặt Hắc Long gã vào mắt!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, một lão già ở bên cạnh Hắc Long đứng lên hỏi: "Sao Nhị đương gia lại bị bắn mù một mắt? Những người khác đâu rồi?"

Lão già này là cao thủ số một dưới trướng Hắc Long, thường gọi là Từ đại sư, là một cao thủ trong giới võ đạo.

Ông ta và Nhị đương gia là cánh tay phải đắc lực của Hắc Long, một kẻ chuyên dùng viễn trình kích trăm phát trăm trúng và một kẻ chuyên cận chiến bất khả chiến bại.

Câu hỏi của Từ đại sư cũng chính là câu hỏi của tất cả mọi người trong đại sảnh.

"Chết sạch!"

"Bọn họ đều bị thằng nhãi kia bắn chết rồi!"

"Chỉ có Nhị đương gia là bị bắn mù một mắt rồi bị ném vào thang máy quay trở về."

Cái gì?

Nghe thấy thế, cả đám người kinh hãi không thôi.

“Chẳng lẽ trong tay thằng nhãi đó cũng có súng à?”

"Không đúng nha… Cho dù là cậu ta thật sự có súng thì cũng chỉ có một mình, đám anh em đông như thế, còn có một tay súng thiện xạ là Nhị đương gia đây thì sao có thể đánh không lại cậu ta chứ?"

Từ đại sư cau mày nghĩ thầm: Chẳng lẽ thằng nhãi đó cũng giống như mình, mình đồng da sắt đao thương bất nhập sao?

Tên đàn em kia lắc đầu, dùng hết sức lực cùng vốn từ vựng ít ỏi của bản thân để miêu tả lại cảnh tượng xảy ra lúc ấy.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng bi thảm máu me đó, tên đàn em kia đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân run lên bần bật.

"... Đạn bắn ra không có một viên nào trúng người cậu ta... “phịch” một tiếng, tất cả đạn bay ngược trở lại... tất cả đều chết... đáng sợ quá..."

Đám người nghe thế thì vô cùng hoảng sợ.

“Đúng là chúng ta đã khinh địch rồi!” Hắc Long cũng hãi hùng khiếp vía: “Không ngờ thằng oắt đó lại lợi hại như vậy?”

Từ đại sự lúc này cũng trầm giọng nói: “Hóa ra là thuật pháp Chân nhân! Chẳng trách Nhị đương gia lại thua trong tay đối phương!”

Dù là cao thủ võ đạo hay thuật pháp Chân nhân, điểm khác biệt duy nhất là một bên là ngoại tu luyện gân luyện cốt, còn một bên là nội tu, phương pháp tu luyện khác nhau mà thôi, cho nên cũng khó mà phân cao thấp.

Thuật pháp Chân nhân am hiểu thi triển thuật pháp, điểm mạnh của bọn họ là đánh xa.

Tuy Nhị đương gia là tay súng thiện xạ nhưng gặp phải thuật pháp Chân nhân vậy thì cũng không khác gì một đòn công kích tầm xa, vốn không cùng cấp bậc.

"Ông Từ, ông cảm thấy thực lực của thằng nhãi kia thế nào? Có tự tin đánh thắng nó không?" Hắc Long hỏi.

"Theo như những gì mà đám anh em kể lại thì quả thật thằng nhãi kia có chút đạo hạnh." Từ đại sư mỉm cười tự tin: "Nhưng già đây cũng đã luyện thể được 50 năm, cho dù thuật pháp của nó có cao cường cỡ nào thì cần bị tôi tiếp cận thì đó chính là lúc nó phải chết!"

Hắc Long gật đầu nói: "Được! Lần này chúng ta cùng đi xuống gặp thằng nhãi kia!"

Lần này Hắc Long không dám qua loa nữa, gã tự mình dẫn người ra mặt.

"Báo thù cho Nhị đương gia!"

"Đi theo Từ đại sư, góp sức giết chết thằng nhãi kia!"

Những thủ lĩnh khác cũng hưởng ứng, bọn họ đứng dậy đi theo Hắc Long, đám người đông nghịt nối đuôi nhau xuống tầng một.

Lúc này, Diệp Lâm chắp tay sau lưng đứng ở sảnh tầng một. Trên người anh tỏa ra một cỗ uy áp, ép tới mức khiến cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Sự kiên nhẫn của Diệp Lâm sắp hết, anh đang chuẩn bị tự mình lên trên nắm đầu Hắc Long thì đúng lúc này.

"Ngài... Ngài Diệp..."

Lúc này người đẹp ở quầy phục vụ cầm cốc nước rón rén bước tới.

"Xin... Mời uống nước..."

Người đẹp ấy dùng hai tay nâng cốc nước lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm.

"Ừm?"

Diệp Lâm giật mình cầm lấy cốc nước, thấy cô sợ tới mức run bần bật thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô không sợ tôi sao?”

Nghe vậy, cả người cô gái giật bắn lên, yếu ớt nói: "Sợ..."

"Sợ tôi mà còn dám rót nước tới mời tôi à?" Diệp Lâm hứng thú hỏi.

"Bởi vì sợ... cho nên tôi mới mang cho anh cốc nước... xin đừng... giết chúng tôi..." Người đẹp nức nở nói.

Diệp Lâm cười nói: "Đừng lo..."

Khi bọn họ đang nói chuyện thì thang máy ở sảnh “ting” một tiếng, từ từ mở ra.

Cùng lúc đó bên phía cầu thang cũng truyền tới tiếng rầm rập.

Giây tiếp theo, một nhóm người từ cầu thang bộ và thang máy lao ra, đứng dẹp qua hai bên.

Sau cùng, Hắc Long Vương dẫn đầu đám đông bình an bước ra ngoài.

"Cuối cùng cũng đến rồi..." Diệp Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông cường tráng đứng đầu, thầm nghĩ kẻ này chính là Hắc Long – con trai trưởng trong chín người con trai mà Thất sư phụ nhận nuôi sao?

"Thằng nhãi kia, không phải mày muốn gặp tao à?" Hắc Long gầm lên như sấm: "Tao, Hắc Long Vương, ở đây!"

Hắc Long Vương vừa xuất hiện đã tràn đầy khí thế, lập tức khiến hiện trường bình tĩnh lại. Ngay cả nhân viên ở quầy phục vụ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Thằng oắt con, nhanh chóng giao Long Vương Lệnh ra đây!"

"Nhìn thấy Hắc Long Vương, sao mày không quỳ xuống chào đón!"

Một đám thủ lĩnh phía sau Hắc Long cũng hét lên.

"Đại ca, xin đợi một lát. Để tôi đi gặp thằng nhãi đó trước!"

Từ đại sư sốc lại tinh thần, đẩy nhanh tốc độ, lao về phía Diệp Lâm.
Chương 38: Đại sư cấp bảy

Nhìn thấy Từ đại sư đích thân ra tay, đám đàn em phía sau la hét om xòm, cổ vũ cho ông ta.

“Từ đại sư cố lên!”

“Lần này Từ đại sư tự mình ra tay, thằng nhãi kia chết chắc rồi!”

“Tao cá thằng nhãi kia không chịu nổi ba chiêu!”

“Tao cá thằng nhãi đó sẽ bị Từ đại sư một chiêu đánh gục!”

Thân là cao thủ số một dưới trướng của Hắc Long, cho nên mọi người vẫn rất tin tưởng vào Từ đại sư.

Mà Tô Cửu Xuyên không giúp được gì chỉ ở một bên lo lắng suông cũng hối hận nói: “Nếu biết có chuyện này tôi đã đem Cung phụng của nhà họ Tô chúng tôi tới hỗ trợ chiến đấu rồi!”

“Ha ha.” Hắc Long xua tay cười nói: “Ông chủ Tô không cần sợ, tuy rằng vị Từ đại sư này không có vẻ ngoài uy tín, nhưng thực chất lại là một cao thủ chân chính… Một Tông sư cấp bảy!”

“Ông ta đã theo tôi mười năm, tôi hiểu ông ta hơn bất kỳ ai!”

“Tuy ngoài trăm mét tôi không dám chắc, nhưng trong khoảng một trăm mét đổ lại thì không ai là đối thủ của ông ta!”

Mà hiện tại khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một trăm mét.

Từ đại sư càng bước nhanh về phía trước thì khoảng cách giữa hai người lại càng gần. Mà theo như quan điểm của Hắc Long, ở khoảng cách gần như thế thì kết quả là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần phải nói nhiều.

Nghe Hắc Long giới liệu, Tô Cửu Xuyên không khỏi cảm thấy kính nể với Từ đại sư.

“Thì ra là một vị Tông sư cấp bảy! Thất lễ thất lễ rồi!”

Phải biết ngay cả Cung phụng của nhà họ Tô bọn họ cũng mới ở cấp tám mà thôi.

Cảnh giới của Tông sư chia thành chín cấp, trong đó cấp một là cao nhất, còn cấp chín là thấp nhất.

Chỉ có điều cho dù là một vị Tông sư cấp chín thì việc lấy một địch một trăm cũng là chuyện thường ngày. Mà người có thể đột phá cấp chín tiến vào cấp tám hoặc cấp bảy thì đều có tuyệt kỹ riêng của bản thân, thậm chí có rất ít đối thủ có để địch lại!

Còn cấp sáu ngay cấp năm, hoặc là cấp cao hơn đã là những thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Lúc này Tô Cửu Xuyên mới hoàn toàn yên tâm, thậm chí nhìn không chớp mắt, ông ta muốn xem thử một Tông sư cấp bảy thì sẽ có thực lực thế nào.

Nhìn Từ đại sư đang sải bước về phía mình cười, Diệp Lâm cười giễu.

“Đây là cách mà Hắc Long đón tiếp mình à?”

Chỉ có điều nhìn thấy người đang bước tới có thân hình cường tráng, bước chân vững vàng, khung xương rắn chắc anh cũng hiểu ra đây là một người biết võ. Ít nhất ông ta mạnh hơn nhiều so với đám loăng quăng trước đây.

Diệp Lâm thầm nghĩ, không ngờ bên người Hắc Long cũng có vài kẻ có năng lực đấy. Chỉ có điều cũng chỉ là vài kẻ binh hèn tướng nhát mà thôi.

“Thằng nhóc kia, mày là người tu luyện à?”

Từ đại sư thấy khoảng cách giữa hai người rút ngắn còn 30 mét, gần như đã nắm chắc phần thắng, thậm chí còn có ý định nhường đối phương vài chiêu.

“Sao còn chưa chuẩn bị?”

“Có muốn tao nhường mày ba chiêu không?”

Diệp Lâm chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Từ đại sư, không thèm để ý tới mấy lời kia của ông ta.

Anh quay đầu nhìn về phía Hắc Long, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi về phía đối phương.

“Hả?”

Nhìn thấy Diệp Lâm đi về phía bản thân giống như đi tản bộ trong sân vắng, thậm chí còn không thèm đặt bản thân vào trong mắt. Sự coi thường ấy khiến Từ đại sư vô cùng tức giận.

“Thằng oắt con, mày muốn chết à!”

Khoảng cách giữa hai người chưa đến mười mét.

Ở phạm vi này, Từ đại sư tự tin một quyền mình có thể lập tức giết chết đối phương.

Cách!

Thân thể Từ đại sư như con cọp, xương cốt cả người kêu lên “lách tách” giống như tiếng pháo nổ.

Chỉ thấy thân hình vốn gầy gò của Từ đại sư bỗng trở nên cao lớn uy mãnh, chiều cao của ông ta cứ như từ trong lòng đất mọc ra, bỗng nhiêu tăng lên rất nhiều.

“Ừm…” Hắc Long nhìn thấy thì âm thầm gật đầu: “Cuối cùng Từ đại sư cũng nghiêm túc rồi.”

Những người khác có lẽ không biết Từ đại sư mạnh đến thế nào, nhưng Hắc Long lại rất rõ ràng, tuyệt kỹ đặc thù Tông sư cấp bảy của Từ đại sư kia chính là lực lượng và hình thể đồng thời tăng trưởng.

Nói cách khác, khi Từ đại sư dùng toàn bộ lực lượng thì vóc dáng và chiều cao không hề thua kém Hắc Long. Phản biết bình thường Hắc Long cao khoảng 1m9 mà Từ đại sư chỉ có 1m7.

Đám người diễn xiếc nghệ thuật thường biểu diễn một màn độc đáo gọi là “súc cốt công” (rút ngắn xương), nhưng lại rất hiếm người có thể làm được “tăng cốt công” (tăng xương).

Nhìn thấy thân hình to lớn của Từ đại sư, Tô Cửu Xuyên thảng thốt: “Đúng là không thể tin được!”

Mà đám thủ lĩnh cùng đàn em dưới trướng Hắc Long nhìn thấy cảnh tượng kinh hoảng này thì không khỏi vui mừng hò reo lớn hơn.

“Không hổ là Từ đại sư, lần cuối cùng tôi thấy ông ta nghiêm túc như thế là khi đánh bại liên tiếp năm mươi đấu thủ trên lôi đài trong thế giới ngầm, xác lập kỷ lục mới.”

“Không ngờ Từ đại sư lại dốc toàn lực để đối phó với thằng nhãi kia, đúng là giết gà bằng dao mổ trâu mà!”

“Giết gà cần gì dao mổ trâu! Có lẽ Từ đại sư không định cho thằng nhãi kia chút cơ hội phản kháng nào rồi!”

Đối diện với biến đổi của Từ đại sư, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương cái nào.

Sự coi thường ấy lại càng khiến Từ đại sư tức giận hơn.

Khoảng cách giữa hai bên chưa tới mười mét.

“Thằng oắt con, mày đã chọc tức tao thành công rồi đấy!”

Vừa nói Từ đại sư vừa duỗi bàn tay to lớn của mình về phía đầu Diệp Lâm.

“Tao sẽ bóp nát đầu mày!”

Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, bước đi thong thả.

Khoảng cách hai bên rút ngắn rần, ba mét, hai mét, một mét!

Bàn tay to lớn như chiếc ô được mở ra, bao phủ đầu Diệp Lâm. Bàn tay chợt dùng sức đập mạnh xuống.

Diệp Lâm không ngẩng đầu cũng không dừng bước, không rảnh để nhìn.

Chỉ là vào giây phút đi qua người đối phương, anh đột nhiên vung tay lên về phía bên kia của đối phương.

Một tiếng “bốp” vang lên.

Chỉ thấy thân hình to lớn của Từ đại sư giống như viên đạn bác được bắn ra, va đập khắp nơi.

Rầm!

Lại là một âm thanh trầm nặng khác vang lên.

Sau khi bị hất văng xa ra trăm mét, cuối cùng thân thể của Từ đại sư cũng đập vỡ vào một bức tường khác của đại sảnh, cả người ông ta bị chôn vùi dưới đám đất đá vụn…
Chương 39: Chín chiêu Long quyền

Tiếng hò reo hoan hô ở phía bên kia đột ngột im bặt.

Trong phút chốc, đại sảnh tầng một như biến thành một tòa tháp cổ nghìn năm, im lặng đến rợn người.

Mọi người đồng lòng quay lại nhìn bức tường mà Từ đại sư đã va đổ. Cả đám mắt trợn trừng, miệng há hốc, cằm sắp rơi xuống mặt đất tới nơi.

"Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác! Tao đang nằm mơ à?"

"Mẹ kiếp, sao mày lại véo tao? Đây không phải mơ, mà là sự thật!"

"Đó là Từ đại sư giả đúng không? Làm sao ông ta có thể bị người ta tát bay được? Là giả! Nhất định là giả!"

Việc Từ đại sư không chịu được một chiêu như thế khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi nghi ngờ nhân sinh, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao.

"Tông sư cấp bảy... bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?" Tô Cửu Xuyên cũng sửng sốt, cảm thấy khó có thể tin được.

"Chuyện này… Sao có thể chứ!"

Hắc Long cau mày, cũng kinh ngạc không kém.

Gã còn tưởng rằng đây là cuộc chiến mà phần thắng đã nghiêng về một bên, thế nhưng không ngờ tới, phần thắng không nghiêng về bên ta mà nghiêng về bên phía đối thủ?

"Rõ ràng Từ đại sư đã dốc toàn lực! Tại sao vẫn..."

Nghĩ tới đây, Hắc Long không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, không dám nghĩ nữa!

Đường đường là Tông sư cấp bảy, dùng toàn lực ứng chiến thế nhưng lại bị một cái tát của đối phương đánh bay ư? Nếu chuyện trước mắt đây không có ẩn số nào khác nữa thì tất cả đều là thật.

Vậy thì… Thực lực của thằng nhãi ấy cũng khủng bố quá đi ấy chứ?

Hắc Long bỗng tỉnh táo lại, gã vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm thì phát hiện Diệp Lâm đã đi tới trước mặt mình. Tuy rằng anh đi một cách thong thả nhưng gã lại cảm nhận được mười phần uy áp.

Thậm chí trong giây phút đội diện với Diệp Lâm, Hắc Long còn cảm giác được hình như có một cơn gió lớn thổi quét qua mặt, khiến người ta kinh hãi hít thở không thông.

"Mày... Rốt cuộc mày là ai?"

Hắc Long sợ hãi trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Lâm, nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia của anh khiến gã có cảm giác giống như nhìn xuống một cái vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng…

Diệp Lâm đứng yên, sau đó lấy Long Vương Lệnh ra.

"Tao, Diệp Lâm, Long Vương mới của thế giới ngầm! Chủ nhân của Long Môn!"

"Thấy lệnh như thấy Long Vương!"

"Hắc Long! Sao mày vẫn còn chưa quỳ xuống!"

Giọng nói Diệp Lâm vang vọng, mỗi lời anh thốt ra đều giống như một viên đạn bắn phá xung quanh.

Đổi lại là trước đây nếu có người dám tự nhận mình là Long Vương nếu không bị đánh hội đồng thì cũng bị người ta cười tới rụng răng.

Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Lâm dùng một chiêu đánh bại Từ đại sư thì mọi người tại hiện trường đều nín thở, không ai dám nghi ngờ thêm nữa.

Chỉ có Hắc Long vẫn bày ra vẻ mặt không phục.

"Long Vương của thế giới ngầm? Mày?"

"Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thể!"

Hắc Long lùi lại vài bước, không thể chấp nhận được sự thật này.

"Cho dù mày mạnh đến đâu thì mày cũng không phải là Long Vương!"

"Mày nhặt được Long Vương Lệnh ở đâu?"

"Muốn trở thành Long Vương thì không thể chỉ dựa vào một tấm bệnh bài!"

Long Vương Lệnh chỉ là một thứ mang tính biểu tượng.

Nếu muốn ngồi lên ghế Long Vương thì cần phải thỏa mãn một tiêu chí quan trọng nữa. Mấy năm qua chín người bọn họ không thể bầu ra Long Vương mới chính là vì không ai có thể thỏa mãn được tiêu chí ấy.

“Ồ, thứ mày nói là cái này à?”

Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức hiểu được ý của đối phương. Anh khuỵu gối, ngồi xổm xuống từ từ bày ra tư thế khởi đầu.

Trong phút chốc, toàn thân Diệp Lâm xuất hiện khí thế như hổ gầm, rồng ngâm.

"Chuyện này…"

Hắc Long thấy thế bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, gã hoảng sợ hai mắt trợn trừng.

Cảnh tượng trước mắt còn khiến gã kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy Diệp Lâm dùng một chiêu đánh bại Từ đại sư.

"Mày… Mày học cái này ở đâu?"

Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Mày đoán xem?"

Nói xong, Diệp Lâm tiến lên phía trước, giơ tay đẩy một cái.

"Phi long tại thiên!"

Trong khoảnh khắc cú đấm xuất hiện còn kèm theo một tiếng rồng ngâm. Lực nắm đấm giống như một con rồng dài, ngay lập tức xuyên qua lồng ngực Hắc Long.

"Hô!"

Hắc Long rên rỉ một tiếng, gã che ngực lùi lại vài bước.

"Sao… Sao mày biết Long quyền?"

Hắc Long không để ý tới vết thương trên người, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Chiêu thức này ngoại trừ lão Long Vương kia, lần đầu tiên gã nhìn thấy có người thứ ba sử dụng được!

Thậm chí uy lực của cú đấm ấy còn hơn cả khi gã sử dụng!

Cùng lúc đó, đám đàn em của Hắc Long cũng náo động.

"Đó là tuyệt kỹ nổi tiếng của đại ta chúng ta – Phi long tại thiên!"

"Thằng nhóc đó! Sao… Sao nó có thể biết chiêu này chứ?"

"Chẳng lẽ nó thật sự là Long Vương mới ư?"

Đối mặt với sự bàng hoàng và nghi ngờ của mọi người. Diệp Lâm không đáp lời mà tiến thêm một bước, song quyền đấm ra.

"Song long thủ thủy!"

Grào!

Lại có một đợt tiếng rồng ngâm vang lên.

Song quyền tả xung hữu đột, thế tấn công khủng bố ấy khiến Hắc Long có cảm giác bị hai con rồng quấn quanh thân, hít thở không thông.

"Đây... Đây không phải là tuyệt kỹ của Thanh Long sao?"

"Nó cũng biết chiêu này ư?"

Sự kiên trì ban đầu của Hắc Long đã bắt đầu dao động.

Long quyền vốn được chia thành chín chiêu, lão Long Vương truyền cho chín đứa con nuôi của mình mỗi đứa một chiêu thức khác nhau, mỗi người tinh thông một chiêu.

Lão Long Vương từng nói: Người có Long Vương lệnh và thông thạo chín chiêu Long quyền sẽ trở thành Long Vương đời tiếp theo!

Lúc đầu, Hắc Long nhìn thấy Diệp Lâm cầm Long Vương lệnh cũng không chấp nhận. Nhưng khi thấy anh liên tiếp tung ra hai Long quyền, Hắc Long đã hoàn toàn kinh hãi.

Chẳng lẽ... Truyền nhân của lão Long Vương thật sự đã trở lại?

Không chờ cho Hắc Long kịp phản ứng.

Cú đấm thứ ba của Diệp Lâm đã từ trên trời giáng xuống!

"Long chiến vu dã!"

Rầm!

Trong đại sảnh lại vang lên tiếng rồng gào, giống như động đất sóng thần, ầm ầm trên đỉnh đầu.

Lưng của Hắc Long như bị kim đâm, gã không chống đỡ nổi “phịch” một tiếng, hai đầu gối nện vỡ nền đất, bị uy áp ép cho quỳ xuống..

Diệp Lâm đứng ở trước mặt Hắc Long, lạnh lùng nói: "Lão Long Vương đã dạy tao chín chiêu Long quyền!"

"Ba chiêu Long quyền tao chỉ sử dụng một phần mười thực lực."

"Nếu như mày còn không tin, tao có thể tiếp tục, chỉ có điều tao sợ mạng nhỏ của mày sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

Ba chiêu Long quyền này tuy được Diệp Lâm dùng sức áp chế, thế nhưng cũng đã đánh cho Hắc Long gần chết. Lại đánh thêm quyền thứ tư, Diệp Lâm không chắc Hắc Long còn sống hay không.

Mà giờ phút này, ba chiêu Long quyền cũng đủ khiến Hắc Long buông bỏ khúc mắc trong lòng, hoàn toàn phục tùng.

"Tôi tin... Tôi tin!"

Hắc Long chắp tay, quỳ một gối, run giọng nói: "Hắc Long... Cung nghênh Long Vương!"
Chương 40: Cung nghênh Long Vương

Hắc Long vừa thần phục, đám người xung quanh sao dám chậm trễ nữa? Cả đám quỳ một chân xuống, đồng thanh kêu lên:

“Cung nghênh Long Vương!”

“Cung nghênh Long Vương!”

“Cung nghênh Long Vương!”

Trong lúc nhất thời trong đại sảnh vang lên tiếng gầm như động đất sóng thần, cả đám hò hét gọi Long Vương.

Cảnh tượng này khiến Tô Cửu Xuyên và đám người giàu có đến từ Yến Kinh chết lặng.

Chỉ thấy Diệp Lâm kiêu ngạo đứng đó, còn đám người xung quanh lần lượt cúi đầu. Mà đám người Tô Cửu Xuyên cũng không dám khiến cho người khác chú ý cho nên chỉ có thể làm theo đám đông ngồi xổm trên mặt đất, không dám hé răng.

Bọn họ cứ tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng Hắc Long kế nhiệm, thế nhưng không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một Long Vương mới?

Con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Đến tận lúc này Tô Cửu Xuyên vẫn mơ màng không hiểu chuyện gì. Ông ta lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Lâm vài lần. Trong lòng lại nghi hoặc: Thằng nhóc này thật sự là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp à? Sao lại bây giờ lại biến thành Long Vương của thế giới ngầm rồi?

Diệp Lâm ho nhẹ một tiếng.

Đám người nhanh chóng ngậm miếng, thậm chí không dám thở mạnh.

Hiện trường lại khôi phục sự im lặng chết chóc.

Diệp Lâm quét mắt nhìn xung quanh rồi mở miệng hỏi: “Hắc Long!”

“Không phải hôm qua tôi đã bảo người chuyển lời tới cho ông sao? Tôi bảo ông triệu tập đám rồng con kia tới đây gặp tôi. Sao bây giờ lại chỉ có mình ông? Tám người kia đâu?”

Chín đứa con nuôi của Thất sư phụ kẻ nào kẻ đấy thực lực phi phàm, thống trị một phương.

Mà Thất sư phụ cũng từng nói, nếu bọn họ phục tùng thì có thể trọng dụng, nếu như không phục vậy diệt hết đi.

Nhưng Diệp Lâm không ngờ tới lần đầu tiên anh dùng Long Vương lệnh triệu tập mọi người, thế mà trong chín người lại chỉ có một người có mặt.

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Lâm, Hắc Long sợ tới mức vã mồ hồi, gã vội vàng nói: “Thưa Long Vương…”

“Tôi đã thông báo tới những người khác. Chỉ có điều…”

Hắc Long bày ra bộ dạng khó xử, tình huống có hơi phức tạp gã không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Chỉ có điều cái gì?” Diệp Lâm hỏi.

“Chỉ là nay đã khác xưa.” Hắc Long thở dài nói: “Từ sau khi lão Long Vương mất tích, chín người bọn tôi vì tranh giành quyền lực mà đối địch lẫn nhau.”

“Hiện tại mỗi người đã tới một quốc gia riêng xưng bá, không rảnh hưởng tới nhau.”

“Bọn họ không nghe lời tôi nói.”

Nghe vậy Diệp Lâm gật đầu.

Thất sư phụ đã đoán được chuyện này, cho nên mới để cho Diệp Lâm cầm Long Vương lệnh chỉnh đốn lại Long Môn. Tránh việc chín người bọn họ chém giết lẫn nhau.

Diệp Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì ông hãy báo cho bọn họ toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay.”

“Tiếp tục lấy danh nghĩa của tôi triệu tập bọn họ! Bảo bọn họ ba ngày nữa tới đây gặp tôi!”

“Người tới gặp sau ba ngày, chịu phạt chặt tay!”

“Kẻ không chịu tới, giết không tha!”

Hắc Long nhận lệnh vội vàng sắp xếp.

“Tất cả đứng dậy đi.”

Diệp Lâm vung tay lên, lúc này bọn họ mới từ từ đứng dậy, cả đám thở phào nhẹ nhõm.

“Long Vương đại nhân.” Hắc Long cúi đầu nói: “Mời theo tôi tới tầng cao nhất của cao ốc này.”

Ngay lúc mọi người tiền hô hậu ủng Diệp Lâm đang bước vào thang máy thì phía bên ngoài đại sảnh lại truyền tới tiếng la hét chửi bới, âm thanh càng lúc càng lớn.

“Thằng nhãi Diệp Lâm đâu? Nó còn ở đây không?”

“Mẹ mày! Dám chặt một bàn tay của tao! Chờ xem hôm nay ông mày “hầu hạ” mày thế nào đi!”

Chỉ thấy anh Cường một tay đeo băng vải, miệng cũng liên tục chửi bới nạt nộ xông vào trong. Chỉ là lần này sau lưng anh Cường là vài trăm tên anh em.

Hóa ra trong lúc anh Cường tới bệnh viện băng bó miệng vết thương thì đàn em của hắn ta cũng nhanh chóng tìm người tới giúp đỡ.

Hầu hết đám người từ khắp nơi của Long Môn được gọi đến Yến Kinh sau khi nghe việc anh Cường bị người ta chặt tay thì đều hồ hởi tới hỗ trợ.

Nhìn thanh thế lớn như thế ngay cả Hắc Long cũng không khỏi hoảng sợ.

“Mẹ nó cái đám này là người của ai?” Hắc Long kinh ngạc hỏi.

Mà đám thủ lĩnh ở một bên cứ mỗi khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám đông kia thì đều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám lên tiếng.

“Người đâu? Chạy rồi à?”

Anh Cường kiêu ngạo quay lại đại sạch lập tức đụng phải đám thủ lĩnh dưới trướng Hắc Long.

“Hắc… Hắc Long Vương!”

Anh Cường sợ tới mức co rúm lại, sự kiêu ngạo ban nãy cúng bị ép xuống.

“Thằng nhãi Cường kia, mẹ mày đem nhiều người tới đây thế làm gì? Muốn tạo phản à?”

Hắc Long tức giận mắng một câu khiến anh Cường sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Hắn ta không nghĩ ra Hắc Long Vương không ngồi chờ trên tầng cao của cao ốc đi tự nhiên chạy xuống đây làm gì?

“Không phải mày tìm tao sao?”

Diệp Lâm cười nhạt một tiếng, trở lại đại sảnh.

Bãn nãy ở bệnh viện anh Cường được bệnh viện thông báo là không thể nối lại bàn tay được nữa cho nên bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm cũng giống như gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt vậy.

Anh Cường tức điên lên, cũng không quan tâm Hắc Long Vương đang ở nơi này, hắn ta chỉ vào Diệp Lâm tức giận nói: “Kẻ họ Diệp kia, mày còn dám ở đây sao!”

“Mày chặt một tay của tao, tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!”

“Hắc Long Vương đại nhân, thằng nhãi họ Diệp này…”

Vừa nói anh Cường còn muốn giải thích vài câu với Hắc Long Vương. Thế nhưng Hắc Long thấy chỉ cảm thấy sợ hãi tới mức máu toàn thân chảy ngược.

Gã không ngờ tới một tên đàn em dưới tay mình lại dám trở thành kẻ địch của Long Vương!

Nếu như bị trách tội thì Hắc Long gã sao có thể chịu được?

“Con mẹ mày, thằng oắt Cường kia! Mày ăn gan hùm mật gấu rồi đấy à!”

Hắc Long vừa nói đã vung tay tát một cái, anh Cường lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“Tên húy của Long Vương là thứ mà mày có thể gọi được à! Còn dám khiêu chiến Long Vương!”

“Ông đây đánh chết mày!”

Hắc Long vừa ra tay thì người của gã lập tức chạy tới bắt anh Cường lại, chờ Long Vương ra tay xử lý.

“Long Vương? Chuyện này… Thằng nhãi này ư?”

Anh Cường bị đánh tới mức má sưng lên, cả người choáng váng.

Hắn ta không thể liên tưởng được người trước mặt lại chính là Long Vương trong truyền thuyết.

Anh không phải là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao?

“Mở mắt chó của mày ra nhìn cho rõ! Đây chính là Long Vương mới!”

Hắc Long vô cùng tức giận, lại đá một cú khiến anh Cường ngã lăn quay trên nền đất. Tiếp đó gã khom người nói: “Mong Long Vương đại nhân bớt giận.”

“Chuyện này phải xử lý thế nào, mong Long Vương quyết định.”

Mà lúc này đám người anh Cường cũng đồng loại có phản ứng.

Cả đám quỳ lạy van xin: “Bọn em có mắt như mù, thật sự không biết chuyện này mà!”

“Mong Long Vương thương xót tha cho mạng chó của bọn em đi!”

Diệp Lâm lạnh lùng liếc qua những người này, tất nhiên là anh lười ra tay.

“Hứa Như Hải bảo mày đối phó với tao thế nào?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Thưa Long Vương…” Anh Cường lập tức trả lời: “Ông ta bảo em chặt tứ chi của anh sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá ăn…”

Hắc Long nghe thế thì giận tím mặt: “Cái gã họ Hứa này thật to gan! Tôi sẽ lập tức phái người tới làm thịt ông ta!”

Ngược lại là Diệp Lâm lại bình tĩnh nói: “Có qua mà không có lại chính là thất lễ!”

“Tao có thể cho bọn mày một con đường sống, nhưng bọn mày biết phải làm gì mà đúng không?”

Anh Cường ngẩn ra, sau đó hiểu ra lập tức nói: “Long Vương đại nhân cứ yên tâm, bây giờ bọn em sẽ đi tìm lão già họ Hứa kia để tính sổ! Nợ máu phải trả bằng máu!”

Ngay sau đó anh Cường lại dẫn đám người đông nghịt đi ra khỏi cao ốc.

Mà Diệp Lâm cũng đi theo đám người Hắc Long lên tới tầng trên cùng.

Đúng lúc này đám cảnh vệ Yến Kinh canh giữ ở ngoài nhìn thấy hàng trăm người vội vã ra vào thì không khỏi thắc mắc không biết bên trong cao ốc đã xảy ra chuyện gì.

“Theo tôi vào xem xét tình hình!”

Kim Lũ Y vung tay lên, nhanh chóng dẫn theo một đội bước vào tòa cao ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang